Lưu Quang Nhập Họa
Chương 139: So tài
“Chúng ta cùng trở về Phi Diệp Tân.”
--------------------
Sau khi rời khỏi cung Đoan Hoa, nàng vẫn suy nghĩ về những gì Hoàng hậu nói. Chẳng lẽ số phận của mình đã được định sẵn là cả đời phải lâm vào tranh đấu hậu cung? Nghĩ thôi đã thấy sợ, nàng thà đao thật kiếm thật mà đánh một trận, dù thua, dù chết, ít nhất vẫn thống khoái hơn.
Cung Vũ Yên.
Cảnh Hàm U về đúng giờ ăn trưa. Thần Nhứ thấy sắc mặt nàng lạ thường, cười hỏi: “Sự tình có manh mối?”
Cảnh Hàm U nhìn nữ tử xinh đẹp trước mặt, hỏi: “Thần Nhứ, nếu nàng trở thành Hoàng hậu một nước, liệu nàng sẽ sa vào hậu cung tranh đấu tính kế cả ngày hay không?”
Thần Nhứ ngạc nhiên, không ngờ Cảnh Hàm U sẽ hỏi những câu như thế. “Nàng nghĩ gì vậy?”
“Nàng sẽ sao?” Cảnh Hàm U cố chấp với vấn đề này.
“Nàng cảm thấy ra sao?” Thần Nhứ không đáp mà chỉ hỏi lại. Thấy Cảnh Hàm U lộ ra vẻ mặt ngờ nghệch, bất đắc dĩ lắc đầu. “Khó trách sư phụ cứ nói tính tình của nàng quá ngay thẳng, không giống ngài ấy chút nào.” Nàng đi tới đè Cảnh Hàm U lên bàn, “Nàng nghĩ người sư phụ dạy ra sẽ bị mấy thủ đoạn nhỏ ở hậu cung tính kế ư?”
“Khụ…” Chóp mũi của Cảnh Hàm U và của Thần Nhứ chỉ cách một khoảng bằng một tờ giấy, khi Thần Nhứ nói chuyện, hơi thở đều phun lên mặt nàng. Là hơi thở chứa hương cỏ Uẩn Kết làm người say mê. Còn có… đôi núi đầy đủ của Thần Nhứ đè trước ngực nàng… Cảnh Hàm U cảm thấy mũi mình hơi ngứa.
Thần Nhứ cũng chú ý tới đôi mắt không thành thật của Cảnh Hàm U, bất lực mà đứng lên, “Trong đầu nàng không thể nghĩ tới thứ khác được sao?”
Cảnh Hàm U đứng dậy, xoa xoa cái mũi, “Là nàng trêu đùa ta trước.” Rõ ràng mình không nghĩ gì cả, không làm gì cả, là Thần Nhứ tự mò qua mà!
Thần Nhứ vậy mà nhất thời không thể phản bác, ngại ngùng tiếp tục đề tài vừa rồi. “Nếu làm hậu, ta có thể trị hậu cung đến dễ bảo. Nhưng đó không phải mục đích của ta, cho nên ta sẽ không làm vậy.”
Cảnh Hàm U nhíu mày, “Vì sao?”
“Nam nhân luôn luôn cần sự kích thích. Hậu cung trăm hoa đua nở mới có thể cột lại trái tim nam nhân. Chẳng lẽ muốn ta mỗi ngày đi thị tẩm?” Nàng nói rất nhẹ nhàng, lại thấy Cảnh Hàm U lập tức biến sắc.
“Đương nhiên không. Ta sẽ không để nàng trở thành nữ nhân của người khác.” Rõ ràng biết tất cả đều là giả thiết, thậm chí là vui đùa, nhưng chỉ cần tưởng tượng đến Thần Nhứ sẽ trở thành thê tử của người khác, trái tim nàng liền không khỏi đớn đau.
Thần Nhứ bị Cảnh Hàm U ôm thật chặt như muốn nghiền ép. Nàng thở dài, “Chỉ là giả thiết mà nàng đã sợ như vậy. Nếu có một ngày trở thành sự thật…”
“Không đâu!” Cảnh Hàm U tăng thêm lực tay.
Đầu Thần Nhứ đặt lên vai Cảnh Hàm U. “Chính nàng sẽ phải đi hòa thân một ngày nào đó, dựa vào cái gì mà ta không được…”
“Ta không đi! Ta sẽ không hòa thân!” Đôi mắt Cảnh Hàm U đỏ lên. “Ta sẽ không rời xa nàng! Dù không được làm công chúa, dù phải chống lại ý chỉ của phụ hoàng, ta cũng sẽ không đi.” Nàng buông Thần Nhứ ra, sau đó nắm tay nàng ấy, “Chúng ta cùng trở về Phi Diệp Tân.”
Thần Nhứ cúi đầu nhìn chằm chằm đôi tay giao nhau của hai người, trong lòng chậm rãi thở phào nhẹ nhõm. Cuối cùng cũng đợi được những lời này. Chỉ là…
“Nàng có nghĩ tới tộc nhân của ta không?” Thần Nhứ ngẩng đầu, ánh mắt tràn ngập dịu dàng. “Hàm U, có được câu đó của nàng, ta đã thấy đủ. Chúng ta đều qua tuổi có thể xằng bậy rồi, có rất nhiều chuyện phải suy xét, không thể nào vô tư lự nữa.” Thần Nhứ rõ ràng, dù tình ý đong đầy, thề non hẹn biển, Cảnh Hàm U vẫn sẽ không bao giờ trả lại nước Dịch. Lợi ích quốc gia đứng đầu, tình cảm cá nhân đứng sau. Đó là những gì nàng được dạy ở thư viện Phi Diệp Tân.
“Xin lỗi.” Cảnh Hàm U rốt cuộc ý thức được sự xúc động của mình. Nàng không giải quyết được chuyện Dịch Già hoàng tộc, vậy thì không có tư cách hứa hẹn với Thần Nhứ. Vì có được Thần Nhứ, nàng dựa vào thân phận công chúa xúi giục phụ hoàng của mình diệt nước Dịch. Nhưng hôm nay, cũng là vì danh hiệu công chúa này, nàng không thể nào phản bội quốc gia của mình.
Hai người ăn trưa trong bầu không khí trầm mặc. Lúc sau Cảnh Hàm U ra khỏi cung, Thần Nhứ nhìn bóng lưng khuất dần của nàng, âm thầm thở dài.
Linh Âm thấy được nỗi buồn trong mắt Thần Nhứ. Quận chúa đang đau lòng cho Nhu Gia công chúa sao? “Quận chúa, người…”
Thần Nhứ hoàn hồn, “Hàm U đang lo sợ không đâu thôi. Chuyện giữa hai nước vốn không phải chuyện nàng ấy có thể giải quyết.”
Linh Âm lại không đồng tình. “Nếu Nhu Gia công chúa không xúi giục, nước Dịch sẽ không bị công phá nhanh như thế.”
“Nói thì như vậy. Nhưng ngươi cảm thấy Hoàng đế nước Lịch sẽ cử binh xâm lược chỉ vì bị con gái mình xúi giục sao?” Thần Nhứ lắc đầu. Tất cả đã được định sẵn. Song, nếu nói trong lòng nàng không hề oán trách thì là giả. Dù gì lúc trước ở biên thuỳ, nước Dịch có cơ hội ngăn cản quân đội nước Lịch trong nhất thời. Mà khi đó nàng sứt đầu mẻ trán, có thể trì hoãn một chút đã là tốt. Là tại Cảnh Hàm U tập kích biên giới vào ban đêm, giết tướng lĩnh coi giữ. Mà nàng, cuối cùng vì không nỡ nên thả cho Cảnh Hàm U một con đường sống. Nếu cứ tính tới tính lui như vậy, chẳng lẽ phải hận cả chính mình?
Thành nam, An Hoà đường.
Đây là một hiệu thuốc, chưởng quầy họ Vương. Hiệu thuốc có một vị lang y ngồi khám, họ Quách, nom rất bình thường. Hiện tại, Cảnh Hàm U đang ngồi trong An Hoà đường nhìn Quách lang y bắt mạch cho Trần Tâm.
“Mạch tượng của cô nương bình thường, không có triệu chứng gì.” Quách lang y vuốt râu phán.
Trần Tâm nói: “Lang y, ban đêm ta luôn ngủ không yên, vừa nhắm mắt đã mơ thấy có kẻ muốn giết ta!”
Quách lang y nói: “Vậy lão phu kê cho cô nương một phương thuốc an thần, cô nương trở về uống mấy ngày xem đã.” Lão nói, đi đến quầy hàng, cầm giấy bút viết đơn thuốc.
Cảnh Hàm U cũng đứng dậy, giống như lơ đãng mà đi quanh sảnh. Ít lâu sau nàng đã phát hiện một vấn đề: tiểu nhị lấy thuốc mang một đôi ủng đế mỏng. Tiểu nhị trong thành đa phần mang giày vải nhà làm. Giày của chưởng quầy cũng là cửa hàng bán, người bình thường sẽ không mặc giày này. Chỉ có một loại người mang giày như vậy - người biết võ công.
Trần Tâm nhận thuốc, cảm ơn Quách lang y rồi cùng Cảnh Hàm U rời khỏi An Hoà đường.
“Thần Nhứ cũng luôn ngủ không yên, hôm nào bảo nàng ấy đến khám. Nghe nói y thuật của thầy thuốc tiệm này không tồi.” Cảnh Hàm U vừa thấp giọng nói, vừa đưa mắt ra hiệu cho Trần Tâm.
Trần Tâm hiểu ý đáp: “Nô tỳ thấy vẫn nên chờ nô tỳ uống thuốc này, xem hiệu quả rồi nói sau.”
Hai người trò chuyện, đã sắp đi ra khỏi ngõ hẹp. Đột nhiên Cảnh Hàm U xoay người, mũi chân chĩa xuống đất, hai bước nhảy lên nóc nhà bên cạnh rồi kéo một tên xuống mặt đất.
Người nọ đúng là tiểu nhị ở hiệu thuốc An Hoà đường vừa rồi. Lúc này hắn ngã trên mặt đất, long lóc bò dậy muốn chạy trốn, nhưng một cước của Cảnh Hàm U đã khiến hắn gục xuống một lần nữa.
“Tại sao theo dõi bọn ta?” Trần Tâm tiến lên khống chế hắn, đầu ngõ hẹp xuất hiện mười mấy binh lính Phi Vân Kỵ.
“Phong toả An Hoà đường, bắt hết người về đại doanh, đừng bỏ qua bất cứ ai. Ta muốn lời khai.” Cảnh Hàm U đơn giản dặn dò rồi vung tay lên, bọn lính nhanh chóng biến mất ở hẻm.
Sau khi nghe Hoàng hậu nhắc tới An Hoà đường, Cảnh Hàm U phái người của Phi Vân Kỵ bí mật tìm hiểu trong thành. Tra rồi mới biết trong thành có sáu chỗ tên là An Hoà đường. Thuộc hạ thăm dò từng nơi, cuối cùng nhận thấy hiệu thuốc An Hoà đường này là đáng nghi nhất. Bọn họ lại giám sát hai ngày, phát hiện một tiểu thái giám lẻn ra từ trong cung lén lút tiến vào, sau đó đi ra ngoài, lúc này mới báo cáo cho Cảnh Hàm U.
Trở lại cung Vũ Yên, Thần Nhứ hình như đang chờ nàng.
“Làm sao vậy?” Cảnh Hàm U hỏi.
“Cũng không có gì. Mấy ngày không động đậy, muốn luận bàn với nàng một chút.” Thần Nhứ ngẩng đầu, ánh mắt dừng ở kiếm Liệt Thiên đặt trên giá.
Cảnh Hàm U vô cùng hoài nghi những lời trước đó của mình đã chọc giận Thần Nhứ, khiến nàng ấy tìm cơ hội trả thù.
“Không dám sao?” Thần Nhứ khiêu khích.
Cảnh Hàm U cười, “Sao lại không? Hiếm khi nàng có hứng, đi nào.”
Trong sân, Cảnh Hàm U nắm chặt kiếm Thanh Hồng của mình trong tay. Đây là lần đầu tiên hai người chính thức tỷ thí sau khi nước Dịch bị chiếm. Khi Thần Nhứ ngủ trưa lại mơ thấy giấc mơ kia, khiến nàng luôn có cảm giác ác mộng rồi sẽ trở thành sự thật. Làm đồng môn mười năm, nàng hiểu rõ trình độ võ công của Cảnh Hàm U. Tuy nhiên hiện tại nàng cũng không xác định được trình độ của mình. Nàng phải nghiêm túc so tài với Cảnh Hàm U một phen.
“Quy tắc cũ, không được nhường.” Thần Nhứ nhấn mạnh một câu. Học trò Phi Diệp Tân tỷ thí, chưa từng nể nang.
“Đương nhiên.” Cảnh Hàm U không tự đại đến mức nhường Thần Nhứ.
Hai người cầm kiếm, đứng đối diện với nhau. Gió nhẹ cuốn lên sợi tóc nhưng không ai để ý. Tất cả cung nữ thái giám đều bị đuổi về phòng, không được ở lại hiện trường.
Trong không khí gợn một cơn gió, là Cảnh Hàm U rút kiếm. Nàng và Thần Nhứ học cùng thầy nên kiếm pháp cũng giống nhau. Song, kiếm pháp tuy rằng tương đồng, bởi vì nguyên nhân tính cách, hiệu quả lại rất bất đồng. Tính tình Cảnh Hàm U chính trực ngay thẳng, dù không được Chưởng viện ưu ái nhưng vô cùng được lòng Giang Phong Mẫn. Vị cao thủ tuyệt đỉnh chuyên môn bồi dưỡng võ nghệ ở thư viện Phi Diệp Tân đã nhiều lần chỉ điểm sau lưng cho Cảnh Hàm U, cho nên võ công của Cảnh Hàm U kỳ thật mang phong cách của cả Chưởng viện và Giang Phong Mẫn. Nhìn từ góc độ này, Thần Nhứ dường như không lợi bằng. Nàng ở Phi Diệp Tân mười năm, một lòng một dạ đi theo Chưởng viện rèn luyện. Tuy có tiếp xúc với võ công của người khác nhưng chưa từng học hỏi.
Cùng một bộ kiếm pháp, Cảnh Hàm U triển khai rất chuẩn mực, Thần Nhứ xuất ra lại phức tạp phi thường, khiến người hoa mắt. Rất nhanh Cảnh Hàm U đã nhận ra Thần Nhứ đề cao tốc độ xuất kiếm, hơn nữa có thể kết hợp những kiếm pháp nàng vốn thuộc nằm lòng. Chiêu này nói thì đơn giản, nhưng nếu muốn làm được thì phải không ngừng suy ngẫm, không ngừng luyện tập.
Trong nháy mắt hai người đã qua năm mươi chiêu. Kiếm Liệt Thiên trong tay Thần Nhứ vẫn chỉ là một thanh kiếm bình thường. Cảnh Hàm U biết uy lực của kiếm Liệt Thiên không dừng lại ở đây, dĩ nhiên Thần Nhứ chưa thật sự sử dụng chiêu thức mới. Đã luận bàn, nhẹ nhàng như vậy đương nhiên rất tẻ nhạt. Cảnh Hàm U là người mê võ, hiếm khi hai người mới so tài, không được chứng kiến hàng thật thì cũng như đến núi vàng mà lại về tay không, sao cam tâm cho đặng?
Nghĩ vậy, chiêu kiếm của nàng đột nhiên biến hóa, lập tức sắc bén lên. Đường kiếm toả ra sát khí bốn phương như vậy, không cần nghĩ đã biết là học từ Giang Phong Mẫn. Đôi mắt Thần Nhứ lóe lên ánh lửa. Nói đến võ học, ai mà không say mê?
--------------------
Sau khi rời khỏi cung Đoan Hoa, nàng vẫn suy nghĩ về những gì Hoàng hậu nói. Chẳng lẽ số phận của mình đã được định sẵn là cả đời phải lâm vào tranh đấu hậu cung? Nghĩ thôi đã thấy sợ, nàng thà đao thật kiếm thật mà đánh một trận, dù thua, dù chết, ít nhất vẫn thống khoái hơn.
Cung Vũ Yên.
Cảnh Hàm U về đúng giờ ăn trưa. Thần Nhứ thấy sắc mặt nàng lạ thường, cười hỏi: “Sự tình có manh mối?”
Cảnh Hàm U nhìn nữ tử xinh đẹp trước mặt, hỏi: “Thần Nhứ, nếu nàng trở thành Hoàng hậu một nước, liệu nàng sẽ sa vào hậu cung tranh đấu tính kế cả ngày hay không?”
Thần Nhứ ngạc nhiên, không ngờ Cảnh Hàm U sẽ hỏi những câu như thế. “Nàng nghĩ gì vậy?”
“Nàng sẽ sao?” Cảnh Hàm U cố chấp với vấn đề này.
“Nàng cảm thấy ra sao?” Thần Nhứ không đáp mà chỉ hỏi lại. Thấy Cảnh Hàm U lộ ra vẻ mặt ngờ nghệch, bất đắc dĩ lắc đầu. “Khó trách sư phụ cứ nói tính tình của nàng quá ngay thẳng, không giống ngài ấy chút nào.” Nàng đi tới đè Cảnh Hàm U lên bàn, “Nàng nghĩ người sư phụ dạy ra sẽ bị mấy thủ đoạn nhỏ ở hậu cung tính kế ư?”
“Khụ…” Chóp mũi của Cảnh Hàm U và của Thần Nhứ chỉ cách một khoảng bằng một tờ giấy, khi Thần Nhứ nói chuyện, hơi thở đều phun lên mặt nàng. Là hơi thở chứa hương cỏ Uẩn Kết làm người say mê. Còn có… đôi núi đầy đủ của Thần Nhứ đè trước ngực nàng… Cảnh Hàm U cảm thấy mũi mình hơi ngứa.
Thần Nhứ cũng chú ý tới đôi mắt không thành thật của Cảnh Hàm U, bất lực mà đứng lên, “Trong đầu nàng không thể nghĩ tới thứ khác được sao?”
Cảnh Hàm U đứng dậy, xoa xoa cái mũi, “Là nàng trêu đùa ta trước.” Rõ ràng mình không nghĩ gì cả, không làm gì cả, là Thần Nhứ tự mò qua mà!
Thần Nhứ vậy mà nhất thời không thể phản bác, ngại ngùng tiếp tục đề tài vừa rồi. “Nếu làm hậu, ta có thể trị hậu cung đến dễ bảo. Nhưng đó không phải mục đích của ta, cho nên ta sẽ không làm vậy.”
Cảnh Hàm U nhíu mày, “Vì sao?”
“Nam nhân luôn luôn cần sự kích thích. Hậu cung trăm hoa đua nở mới có thể cột lại trái tim nam nhân. Chẳng lẽ muốn ta mỗi ngày đi thị tẩm?” Nàng nói rất nhẹ nhàng, lại thấy Cảnh Hàm U lập tức biến sắc.
“Đương nhiên không. Ta sẽ không để nàng trở thành nữ nhân của người khác.” Rõ ràng biết tất cả đều là giả thiết, thậm chí là vui đùa, nhưng chỉ cần tưởng tượng đến Thần Nhứ sẽ trở thành thê tử của người khác, trái tim nàng liền không khỏi đớn đau.
Thần Nhứ bị Cảnh Hàm U ôm thật chặt như muốn nghiền ép. Nàng thở dài, “Chỉ là giả thiết mà nàng đã sợ như vậy. Nếu có một ngày trở thành sự thật…”
“Không đâu!” Cảnh Hàm U tăng thêm lực tay.
Đầu Thần Nhứ đặt lên vai Cảnh Hàm U. “Chính nàng sẽ phải đi hòa thân một ngày nào đó, dựa vào cái gì mà ta không được…”
“Ta không đi! Ta sẽ không hòa thân!” Đôi mắt Cảnh Hàm U đỏ lên. “Ta sẽ không rời xa nàng! Dù không được làm công chúa, dù phải chống lại ý chỉ của phụ hoàng, ta cũng sẽ không đi.” Nàng buông Thần Nhứ ra, sau đó nắm tay nàng ấy, “Chúng ta cùng trở về Phi Diệp Tân.”
Thần Nhứ cúi đầu nhìn chằm chằm đôi tay giao nhau của hai người, trong lòng chậm rãi thở phào nhẹ nhõm. Cuối cùng cũng đợi được những lời này. Chỉ là…
“Nàng có nghĩ tới tộc nhân của ta không?” Thần Nhứ ngẩng đầu, ánh mắt tràn ngập dịu dàng. “Hàm U, có được câu đó của nàng, ta đã thấy đủ. Chúng ta đều qua tuổi có thể xằng bậy rồi, có rất nhiều chuyện phải suy xét, không thể nào vô tư lự nữa.” Thần Nhứ rõ ràng, dù tình ý đong đầy, thề non hẹn biển, Cảnh Hàm U vẫn sẽ không bao giờ trả lại nước Dịch. Lợi ích quốc gia đứng đầu, tình cảm cá nhân đứng sau. Đó là những gì nàng được dạy ở thư viện Phi Diệp Tân.
“Xin lỗi.” Cảnh Hàm U rốt cuộc ý thức được sự xúc động của mình. Nàng không giải quyết được chuyện Dịch Già hoàng tộc, vậy thì không có tư cách hứa hẹn với Thần Nhứ. Vì có được Thần Nhứ, nàng dựa vào thân phận công chúa xúi giục phụ hoàng của mình diệt nước Dịch. Nhưng hôm nay, cũng là vì danh hiệu công chúa này, nàng không thể nào phản bội quốc gia của mình.
Hai người ăn trưa trong bầu không khí trầm mặc. Lúc sau Cảnh Hàm U ra khỏi cung, Thần Nhứ nhìn bóng lưng khuất dần của nàng, âm thầm thở dài.
Linh Âm thấy được nỗi buồn trong mắt Thần Nhứ. Quận chúa đang đau lòng cho Nhu Gia công chúa sao? “Quận chúa, người…”
Thần Nhứ hoàn hồn, “Hàm U đang lo sợ không đâu thôi. Chuyện giữa hai nước vốn không phải chuyện nàng ấy có thể giải quyết.”
Linh Âm lại không đồng tình. “Nếu Nhu Gia công chúa không xúi giục, nước Dịch sẽ không bị công phá nhanh như thế.”
“Nói thì như vậy. Nhưng ngươi cảm thấy Hoàng đế nước Lịch sẽ cử binh xâm lược chỉ vì bị con gái mình xúi giục sao?” Thần Nhứ lắc đầu. Tất cả đã được định sẵn. Song, nếu nói trong lòng nàng không hề oán trách thì là giả. Dù gì lúc trước ở biên thuỳ, nước Dịch có cơ hội ngăn cản quân đội nước Lịch trong nhất thời. Mà khi đó nàng sứt đầu mẻ trán, có thể trì hoãn một chút đã là tốt. Là tại Cảnh Hàm U tập kích biên giới vào ban đêm, giết tướng lĩnh coi giữ. Mà nàng, cuối cùng vì không nỡ nên thả cho Cảnh Hàm U một con đường sống. Nếu cứ tính tới tính lui như vậy, chẳng lẽ phải hận cả chính mình?
Thành nam, An Hoà đường.
Đây là một hiệu thuốc, chưởng quầy họ Vương. Hiệu thuốc có một vị lang y ngồi khám, họ Quách, nom rất bình thường. Hiện tại, Cảnh Hàm U đang ngồi trong An Hoà đường nhìn Quách lang y bắt mạch cho Trần Tâm.
“Mạch tượng của cô nương bình thường, không có triệu chứng gì.” Quách lang y vuốt râu phán.
Trần Tâm nói: “Lang y, ban đêm ta luôn ngủ không yên, vừa nhắm mắt đã mơ thấy có kẻ muốn giết ta!”
Quách lang y nói: “Vậy lão phu kê cho cô nương một phương thuốc an thần, cô nương trở về uống mấy ngày xem đã.” Lão nói, đi đến quầy hàng, cầm giấy bút viết đơn thuốc.
Cảnh Hàm U cũng đứng dậy, giống như lơ đãng mà đi quanh sảnh. Ít lâu sau nàng đã phát hiện một vấn đề: tiểu nhị lấy thuốc mang một đôi ủng đế mỏng. Tiểu nhị trong thành đa phần mang giày vải nhà làm. Giày của chưởng quầy cũng là cửa hàng bán, người bình thường sẽ không mặc giày này. Chỉ có một loại người mang giày như vậy - người biết võ công.
Trần Tâm nhận thuốc, cảm ơn Quách lang y rồi cùng Cảnh Hàm U rời khỏi An Hoà đường.
“Thần Nhứ cũng luôn ngủ không yên, hôm nào bảo nàng ấy đến khám. Nghe nói y thuật của thầy thuốc tiệm này không tồi.” Cảnh Hàm U vừa thấp giọng nói, vừa đưa mắt ra hiệu cho Trần Tâm.
Trần Tâm hiểu ý đáp: “Nô tỳ thấy vẫn nên chờ nô tỳ uống thuốc này, xem hiệu quả rồi nói sau.”
Hai người trò chuyện, đã sắp đi ra khỏi ngõ hẹp. Đột nhiên Cảnh Hàm U xoay người, mũi chân chĩa xuống đất, hai bước nhảy lên nóc nhà bên cạnh rồi kéo một tên xuống mặt đất.
Người nọ đúng là tiểu nhị ở hiệu thuốc An Hoà đường vừa rồi. Lúc này hắn ngã trên mặt đất, long lóc bò dậy muốn chạy trốn, nhưng một cước của Cảnh Hàm U đã khiến hắn gục xuống một lần nữa.
“Tại sao theo dõi bọn ta?” Trần Tâm tiến lên khống chế hắn, đầu ngõ hẹp xuất hiện mười mấy binh lính Phi Vân Kỵ.
“Phong toả An Hoà đường, bắt hết người về đại doanh, đừng bỏ qua bất cứ ai. Ta muốn lời khai.” Cảnh Hàm U đơn giản dặn dò rồi vung tay lên, bọn lính nhanh chóng biến mất ở hẻm.
Sau khi nghe Hoàng hậu nhắc tới An Hoà đường, Cảnh Hàm U phái người của Phi Vân Kỵ bí mật tìm hiểu trong thành. Tra rồi mới biết trong thành có sáu chỗ tên là An Hoà đường. Thuộc hạ thăm dò từng nơi, cuối cùng nhận thấy hiệu thuốc An Hoà đường này là đáng nghi nhất. Bọn họ lại giám sát hai ngày, phát hiện một tiểu thái giám lẻn ra từ trong cung lén lút tiến vào, sau đó đi ra ngoài, lúc này mới báo cáo cho Cảnh Hàm U.
Trở lại cung Vũ Yên, Thần Nhứ hình như đang chờ nàng.
“Làm sao vậy?” Cảnh Hàm U hỏi.
“Cũng không có gì. Mấy ngày không động đậy, muốn luận bàn với nàng một chút.” Thần Nhứ ngẩng đầu, ánh mắt dừng ở kiếm Liệt Thiên đặt trên giá.
Cảnh Hàm U vô cùng hoài nghi những lời trước đó của mình đã chọc giận Thần Nhứ, khiến nàng ấy tìm cơ hội trả thù.
“Không dám sao?” Thần Nhứ khiêu khích.
Cảnh Hàm U cười, “Sao lại không? Hiếm khi nàng có hứng, đi nào.”
Trong sân, Cảnh Hàm U nắm chặt kiếm Thanh Hồng của mình trong tay. Đây là lần đầu tiên hai người chính thức tỷ thí sau khi nước Dịch bị chiếm. Khi Thần Nhứ ngủ trưa lại mơ thấy giấc mơ kia, khiến nàng luôn có cảm giác ác mộng rồi sẽ trở thành sự thật. Làm đồng môn mười năm, nàng hiểu rõ trình độ võ công của Cảnh Hàm U. Tuy nhiên hiện tại nàng cũng không xác định được trình độ của mình. Nàng phải nghiêm túc so tài với Cảnh Hàm U một phen.
“Quy tắc cũ, không được nhường.” Thần Nhứ nhấn mạnh một câu. Học trò Phi Diệp Tân tỷ thí, chưa từng nể nang.
“Đương nhiên.” Cảnh Hàm U không tự đại đến mức nhường Thần Nhứ.
Hai người cầm kiếm, đứng đối diện với nhau. Gió nhẹ cuốn lên sợi tóc nhưng không ai để ý. Tất cả cung nữ thái giám đều bị đuổi về phòng, không được ở lại hiện trường.
Trong không khí gợn một cơn gió, là Cảnh Hàm U rút kiếm. Nàng và Thần Nhứ học cùng thầy nên kiếm pháp cũng giống nhau. Song, kiếm pháp tuy rằng tương đồng, bởi vì nguyên nhân tính cách, hiệu quả lại rất bất đồng. Tính tình Cảnh Hàm U chính trực ngay thẳng, dù không được Chưởng viện ưu ái nhưng vô cùng được lòng Giang Phong Mẫn. Vị cao thủ tuyệt đỉnh chuyên môn bồi dưỡng võ nghệ ở thư viện Phi Diệp Tân đã nhiều lần chỉ điểm sau lưng cho Cảnh Hàm U, cho nên võ công của Cảnh Hàm U kỳ thật mang phong cách của cả Chưởng viện và Giang Phong Mẫn. Nhìn từ góc độ này, Thần Nhứ dường như không lợi bằng. Nàng ở Phi Diệp Tân mười năm, một lòng một dạ đi theo Chưởng viện rèn luyện. Tuy có tiếp xúc với võ công của người khác nhưng chưa từng học hỏi.
Cùng một bộ kiếm pháp, Cảnh Hàm U triển khai rất chuẩn mực, Thần Nhứ xuất ra lại phức tạp phi thường, khiến người hoa mắt. Rất nhanh Cảnh Hàm U đã nhận ra Thần Nhứ đề cao tốc độ xuất kiếm, hơn nữa có thể kết hợp những kiếm pháp nàng vốn thuộc nằm lòng. Chiêu này nói thì đơn giản, nhưng nếu muốn làm được thì phải không ngừng suy ngẫm, không ngừng luyện tập.
Trong nháy mắt hai người đã qua năm mươi chiêu. Kiếm Liệt Thiên trong tay Thần Nhứ vẫn chỉ là một thanh kiếm bình thường. Cảnh Hàm U biết uy lực của kiếm Liệt Thiên không dừng lại ở đây, dĩ nhiên Thần Nhứ chưa thật sự sử dụng chiêu thức mới. Đã luận bàn, nhẹ nhàng như vậy đương nhiên rất tẻ nhạt. Cảnh Hàm U là người mê võ, hiếm khi hai người mới so tài, không được chứng kiến hàng thật thì cũng như đến núi vàng mà lại về tay không, sao cam tâm cho đặng?
Nghĩ vậy, chiêu kiếm của nàng đột nhiên biến hóa, lập tức sắc bén lên. Đường kiếm toả ra sát khí bốn phương như vậy, không cần nghĩ đã biết là học từ Giang Phong Mẫn. Đôi mắt Thần Nhứ lóe lên ánh lửa. Nói đến võ học, ai mà không say mê?
Bạn đang đọc truyện tại DocTruyenChuz.com
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương