Lưu Quang Nhập Họa
Chương 147: Quan sát
“Thái tử, dù ở bất cứ nơi đâu, vào bất cứ khi nào, Thần Nhứ chưa bao giờ hoài nghi khả năng phục quốc thành công.”
-------------------
Nạn lũ lụt ở sáu châu nước Dịch qua đi, mặc dù triều đình nước Lịch đã cố gắng cứu trợ thiên tai, trong dân gian vẫn truyền miệng rằng “Mưa to qua, minh quân ra”. Quân thần nước Dịch dù xa hoa lãng phí, nhưng vẫn luôn áp dụng chính sách lao dịch nhẹ, thuế má mỏng với bánh tính. Triều đình có thể duy trì vận hành với rất ít thuế má, đơn giản vì triều đình nước Dịch không có quá nhiều quan viên. Quân thần xa hoa hưởng lạc nhưng không bóc lột người dân. Điều này xem như mâu thuẫn, nhưng lại thật sự tồn tại.
Chỉ là triều đình nước Dịch thờ phụng vô vi cuối cùng không so được với nước Lịch dùng vũ lực trị nước. Nói ngắn gọn chính là tú tài gặp binh. Bây giờ mặc dù triều đình nước Lịch đối đãi dân nước Dịch không tệ, nhưng vẫn không bằng chính sách thuế má lúc trước. Về việc ấy, triều đình nước Lịch cũng rõ ràng điểm mấu chốt, tuy nhiên quân đội nước Lịch chi tiêu khổng lồ. Chi tiêu của quân đội đóng ở nước Dịch đã gần bằng tiền thuế thu từ sáu thành nước Dịch, đây là lúc bình thường, nếu đến thời điểm chiến tranh, nó sẽ tăng lên gấp đôi.
Thần Nhứ đã sớm nhìn ra nhược điểm chi tiêu khổng lồ của quân nước Lịch. Nàng biết, nếu năm vạn người trong tay Thái tử Dịch Già Tề thật sự phải đánh, đoán chừng không chống được mấy ngày. Hai vạn người trong tay mình ước chừng cũng chỉ có thể phối hợp tác chiến một chút, hoàn toàn không có khả năng đối đầu với các bậc thầy quân sự của nước Lịch. Không nói những cái khác, vẻn vẹn bốn vạn Phi Vân Kỵ trong tay Cảnh Hàm U, khi thật sự liều mạng, năm vạn binh của Thái tử cơ bản không đánh lại.
Cứng rắn không được, nàng cũng chưa từng có ý định đánh chính diện. Trước lúc mất nước, nàng đã an bài nhân lực ở các nơi, những người này bình thường đều giả trang bá tánh tránh khỏi tai mắt người khác, bí mật sưu tập tình báo ở địa phương. Một khi mệnh lệnh của nàng được truyền ra, bọn họ sẽ lập tức tập hợp thành tiểu đội nhân mã hành động. Sau khi hoàn thành thì lại nhanh chóng biến thành bá tánh bình thường, làm đối phương không có dấu vết để tìm kiếm.
Lòng người ủng hộ hay phản đối, đó mới là điểm mấu chốt cho sự thành công của lần phục quốc này.
Tháng tám, lũ lụt dần dần lui, bá tánh gặp nạn ở sáu châu bắt đầu dọn dẹp phế tích, tu sửa nhà cửa. Triều đình nước Lịch phái ra quan viên Công bộ, cưỡng ép mười vạn lao động đi xây đê. Lần này lại vấp phải làn sóng phản đối của người dân.
“Người nước Lịch đang làm gì vậy? Mười vạn lao động? Là muốn vơ vét bằng hết ư?” Thái tử Dịch Già Tề không hiểu hành động của người nước Lịch.
Thần Nhứ ngồi cạnh án thư, vừa xem tin tức các nơi đưa tới, vừa nói: “Bởi vì ở nước Lịch, một lần triệu tập mười vạn lao động là chuyện rất bình thường.” Nàng từng nghe người trong cung nói về chuyện hoàng cung thực hiện công trình lớn nào đó, triệu tập mười lăm vạn lao động.
Dịch Già Tề cười nói: “Thế này ngược lại là giúp chúng ta.”
“Chưa hẳn.” Thần Nhứ đáp, rút một lá thư ra từ trong chồng thư, đưa cho Dịch Già Tề.
Dịch Già Tề xem xong thì cau mày, hỏi: “Lư Vân khởi binh?”
Hưng Khánh hầu Lư Vân, xuất thân thế gia võ tướng. Tiên đế cảm niệm Lư gia trung liệt, mấy đời phòng thủ biên cương cho nước nhà, đặc biệt ban Hưng Khánh làm đất phong, cho phép Lư gia đời đời hưởng thụ thuế má địa phương. Sau khi nước Dịch diệt vong, đất phong của Hưng Khánh hầu đương nhiên không còn. Lư Vân là thế tử của Hưng Khánh hầu thế hệ này, không ai ngờ sẽ khởi binh vào lúc này.
“Ai cũng nhìn ra hiện tại tâm tư của bách tính đã động. Chỉ cần có người vung cánh tay hô lên, bách tính đều sẽ đi theo. Nếu chậm, nhân tâm sẽ thuộc về người khác.” Thần Nhứ chỉnh sửa thư vừa nhận được rồi giao cho Linh Âm cạnh bên. Linh Âm đặt thư vào một chiếc hộp, để lên giá sách.
“Nhưng muội lại bảo ta chậm lại.” Giọng điệu Dịch Già Tề có chút không cam lòng.
Thần Nhứ không trả lời hắn mà là hỏi ngược lại: “Thái tử có rõ năng lực của Lư Vân không?”
Dịch Già Tề hồi tưởng một chút, “Ba năm trước lúc khoa cử thi võ từng thấy qua một lần, là một nhân tài.”
“Cho nên nhìn xem kết quả khởi binh của Lư Vân, Thái tử sẽ biết, nếu năm vạn người của huynh chính diện đối địch thì rốt cuộc có thể chống bao lâu.” Khuôn mặt thanh tú của Thần Nhứ lộ ra ý cười giảo hoạt.
Sau mười ngày, khởi nghĩa Lư Vân bị quân đội nước Lịch trấn áp. Hắn miễn cưỡng chống đỡ nửa tháng, cuối cùng binh bại bị bắt. Lư Vân bị bắt cũng không tạo áp lực lớn cho Dịch Già Tề, ngược lại là quân đội nước Lịch công thành cướp trại, sĩ khí như bẻ gãy củi mục làm hắn bàng hoàng.
Vì lúc trước chấp chưởng quân chính nước Dịch, từng thấy cảnh đánh trận của quân đội nước Lịch nên lần này hoàn toàn nằm trong dự liệu của Thần Nhứ, nàng cũng không cảm thấy ngạc nhiên.
“Di Mẫn, muội cảm thấy chúng ta có thể phục quốc thành công không?” Dịch Già Tề có chút hoài nghi. Hắn là Thái tử được nuôi dưỡng ở thâm cung, nhiều năm đi theo Tiên đế chỉ được học quyền mưu đế vương. Hắn ít thấy, càng ít trải nghiệm chiến trường chém giết đao thật thương thật như thế này.
“Thái tử, dù ở bất cứ nơi đâu, vào bất cứ khi nào, Thần Nhứ chưa bao giờ hoài nghi khả năng phục quốc thành công.” Lời của Thần Nhứ vững như bàn thạch, làm Dịch Già Tề có nhiều lòng tin hơn.
Lịch cũ, mùa thu năm Thiên Tĩnh thứ hai mươi mốt, quân đội nước Lịch đã trấn áp mười tám cuộc khởi binh phản loạn trong nước Dịch. Lúc này Cảnh Hàm U đang ngồi trong đại doanh Phi Vân Kỵ, xem tin tức mới nhất được truyền đến. Vì tự ý thả Thần Nhứ đi, công khai chống lại thánh chỉ, nàng bị Hoàng thượng cấm túc ở đại doanh Phi Vân Kỵ, không có thánh chỉ không được trở về hoàng cung.
“Mười tám lần phản loạn đều không có Thần Nhứ, nàng ấy thật ra giữ được sự bình tĩnh.” Cảnh Hàm U thấp giọng nói. Trần Tâm bên cạnh nghe thì lại không biết hồi đáp thế nào.
“Nghe nói trong nhà Đại Lý Tự thừa xảy ra chuyện?” Cảnh Hàm U đột nhiên hỏi một câu như vậy.
“Vâng. Tiểu thiếp trong nhà Lý đại nhân theo người khác bỏ trốn, còn lấy đi không ít vàng bạc.” Trần Tâm trả lời.
“Đây là chuyện thứ mấy rồi?” Cảnh Hàm U cười lạnh. “Ta chưa từng biết trong kinh thành của chúng ta có nhiều chuyện mới mẻ như vậy.” Gần đây, trong nhà của quan viên kinh thành liên tiếp xảy ra chuyện, đều là một vài việc trăng hoa, tuy không tổn hại thể diện nhưng nói ra vẫn không êm tai. Ngay từ đầu, Hoàng đế chỉ thuận miệng nói đến, coi như đùa cợt một chút. Ai ngờ loại chuyện này càng ngày càng nhiều, Hoàng đế đã ngồi không yên, lệnh cho quan viên các cấp quản việc trong nhà. “Nhà mình còn không quét được thì lấy cái gì để quét thiên hạ?” Nhà mình cũng quản không xong, làm sao có thể làm tốt bổn phận của mình.
Nhưng chuyện phải xảy ra vẫn sẽ xảy ra. Không việc nào là nghiêm trọng, song ảnh hưởng càng ngày càng tệ, làm cho quan viên các cấp hoang mang.
“Ngươi đoán, khả năng Thần Nhứ tham dự vào những việc này lớn đến đâu?” Cảnh Hàm U hỏi Trần Tâm.
Trần Tâm đã sớm nghĩ như vậy. Loại chuyện này xuất hiện cùng một lúc, nói không có người cố tình làm cũng không ai tin. Thần Nhứ đương nhiên có lý do để làm như thế, nhưng nàng làm được bằng cách nào?
“Thưa công chúa, nô tỳ cảm thấy việc này rất giống tác phong làm việc của Thuận Ân quận chúa.” Trần Tâm nghĩ tới nữ tử luôn mang ý cười nhưng luôn làm người ta không mò ra ý tưởng chân thật trong lòng nàng, liền cảm thấy sợ hãi.
Cảnh Hàm U gõ nhẹ lên mặt bàn, phát ra âm thanh đơn điệu mà đồng đều. “Nàng chính là muốn làm khó. Chúng ta loạn, nàng ấy sẽ có cơ hội lợi dụng.” Cảnh Hàm U dừng ngón tay, cười nói: “Nhưng lần này, ta ngược lại muốn xem xem đây là cơ hội của ai.”
Nước Dịch, trấn Tỏa Quan.
Tin tức từ thành Tinh Lam nước Lịch gửi đến lẳng lặng nằm trên án thư của Thần Nhứ, nàng lại không ở trong lều vải. Ngoài trấn Tỏa Quan, trên vách đá dựng đứng của một ngọn núi sâu, hai người đang thấp giọng nói chuyện. Ô Dạ cuối cùng đã về, mang theo một tin tức không tính là quá tệ. Hai vạn nhân mã Thần Nhứ sắp xếp ở Nham Dương vẫn còn, tuy nhiên thủ lĩnh có lòng riêng. Sau khi Ô Dạ cho biết thân phận, đầu tiên là được thủ lĩnh nhiệt tình khoản đãi, lúc sau liền lạnh lùng ám sát. Cũng may Ô Dạ luôn duy trì cảnh giác cao độ, võ công đủ cao nên không gặp chuyện ngoài ý muốn. Sau khi giết tướng lĩnh, hắn phát hiện phó tướng Phương Trạch là người quyết đoán và tài giỏi, cho nên trực tiếp bổ nhiệm Phương Trạch làm thủ lĩnh. Đổi thủ lĩnh là tối kỵ trong quân. Vì vậy Ô Dạ không vội vã rời đi, ở lại trợ giúp Phương Trạch ổn định quân tâm, thuận tiện xem xét hắn có phải người trung thành hay không.
Đối với lời nói của Ô Dạ, Thần Nhứ hoàn toàn tín nhiệm. Từ khi biết được sự lợi hại của người ảnh vệ này, Thần Nhứ luôn cố gắng tránh dựa dẫm vào Ô Dạ. Nàng sợ nếu dựa dẫm nhiều, mình sẽ trở nên yếu đuối. Ô Dạ không phải người nàng có thể luôn luôn dựa vào, nhưng lại là người nàng tin tưởng nhất.
“Ngươi tạm thời giúp ta trông coi hai vạn người đó, khi cần, ta sẽ thông báo cho ngươi.”
Ô Dạ nghe vậy liền biết Thần Nhứ đang cố ý đẩy mình ra. Hắn muốn ở lại bên cạnh Thần Nhứ, nhưng đối với nữ tử hắn trông coi từ nhỏ tới lớn, hắn luôn luôn phục tùng vô điều kiện.
“Công chúa không ở cạnh ta, nhất định phải cẩn thận trong mọi việc.” Ô Dạ không yên tâm mà dặn dò. Cái đêm ở Thủy Long Ngâm vẫn làm hắn sợ hãi.
“Ta biết. Cục diện trước mắt phức tạp, ngươi vẫn chưa thích hợp xuất hiện ở bên cạnh ta.” Thần Nhứ chọn gặp mặt ở chỗ này chính là muốn tránh tai mắt của Thái tử.
Ô Dạ nhận ra điều đó. “Công chúa không yên lòng về Thái tử sao?”
“Bây giờ có quá ít việc có thể làm cho ta yên tâm.” Thần Nhứ cười cười, “Đúng rồi, nếu ngươi đợi ở Nham Dương quá nhàm chán thì hãy đến Hồng châu giúp đỡ Thẩm Oánh. Bên cạnh nàng ta cần cao thủ như ngươi.”
Ô Dạ nghe vậy, khóe miệng giật một cái, công chúa đây là coi hắn như người bình thường mà sai sử. Hắn chính là ảnh vệ, ảnh vệ thần long thấy đầu mà không thấy đuôi * đó. “Để Thẩm đại nhân có việc tới tìm ta thì hơn” Ô Dạ bày ra thân phận của mình.
* chỉ người có hành tung bí ẩn, như con rồng bay lượn trong mây, lúc ẩn lúc hiện.
Thần Nhứ nghe cũng không giận. Ảnh vệ cả đời chỉ phụ trách sự an toàn của một người. Nàng muốn nối dây tơ hồng, xem ra Ô Dạ không phối hợp.
“Tùy ngươi.”
Trong đại doanh, hôm nay có một nhóm vật tư mới vừa được vận chuyển tới. Nói đến tiền bạc, Thần Nhứ ngược lại rất bội phục Thái tử ca ca của mình. Thái tử nhét vào trấn nhỏ này, tuy là cứ điểm quân sự quan trọng, nhưng nói đến phồn vinh giàu có, thật sự không dính dáng chút nào. Song, từ địa phương thiếu thốn như thế, Thái tử Dịch Già Tề vậy mà làm nên vùng kinh tế. Không chỉ có năm vạn nhân mã dưới trướng hắn được lương thảo sung túc, thôn trấn xung quanh cũng bắt đầu dần dần giàu có lên.
“Quả nhiên lúc trước phụ hoàng bồi dưỡng Thái tử theo thủ thành chi quân *, làm giàu nền kinh tế nước Dịch, xem ra Thái tử vẫn vô cùng có tư cách.” Thần Nhứ thầm nghĩ trong lòng. Tri thức ấy cũng làm nàng nhìn thấy hy vọng lớn hơn. Dù gì sau khi phục quốc thì phải có người quản lý toàn bộ quốc gia, mà nàng tự nhận không làm được điều đó. Nghĩ tới những điều ấy, lòng nàng âm thầm quyết tâm.
* xuất phát từ “Tư trị thông giám” của Tư Mã Quang, ý tứ là: không phải người sáng lập quốc gia, trong lúc tại vị quốc gia yên ổn, khi chết quốc gia vẫn còn.
Dịch Già Tề mới vừa trở về sau khi ra ngoài xử lý việc quân, nhìn thấy Linh Âm chờ ở cửa quân doanh liền biết Thần Nhứ có chuyện tìm hắn. Hắn đi vào lều của Thần Nhứ, hỏi: “Di Mẫn, muội tìm ta có chuyện gì?”
Thần Nhứ cũng không vòng vo, đi thẳng vào điểm chính: “Trong khoảng thời gian này, Thần Nhứ nhìn ra Thái tử rất thông thạo kinh thế tế dân, thiết nghĩ tương lai nhất định sẽ là một thịnh thế minh quân.”
Thái tử đột nhiên được Thần Nhứ tán dương, không hiểu vì sao. Kỳ thật hắn cũng không tiếp xúc nhiều với người em gái ruột này.
-------------------
Nạn lũ lụt ở sáu châu nước Dịch qua đi, mặc dù triều đình nước Lịch đã cố gắng cứu trợ thiên tai, trong dân gian vẫn truyền miệng rằng “Mưa to qua, minh quân ra”. Quân thần nước Dịch dù xa hoa lãng phí, nhưng vẫn luôn áp dụng chính sách lao dịch nhẹ, thuế má mỏng với bánh tính. Triều đình có thể duy trì vận hành với rất ít thuế má, đơn giản vì triều đình nước Dịch không có quá nhiều quan viên. Quân thần xa hoa hưởng lạc nhưng không bóc lột người dân. Điều này xem như mâu thuẫn, nhưng lại thật sự tồn tại.
Chỉ là triều đình nước Dịch thờ phụng vô vi cuối cùng không so được với nước Lịch dùng vũ lực trị nước. Nói ngắn gọn chính là tú tài gặp binh. Bây giờ mặc dù triều đình nước Lịch đối đãi dân nước Dịch không tệ, nhưng vẫn không bằng chính sách thuế má lúc trước. Về việc ấy, triều đình nước Lịch cũng rõ ràng điểm mấu chốt, tuy nhiên quân đội nước Lịch chi tiêu khổng lồ. Chi tiêu của quân đội đóng ở nước Dịch đã gần bằng tiền thuế thu từ sáu thành nước Dịch, đây là lúc bình thường, nếu đến thời điểm chiến tranh, nó sẽ tăng lên gấp đôi.
Thần Nhứ đã sớm nhìn ra nhược điểm chi tiêu khổng lồ của quân nước Lịch. Nàng biết, nếu năm vạn người trong tay Thái tử Dịch Già Tề thật sự phải đánh, đoán chừng không chống được mấy ngày. Hai vạn người trong tay mình ước chừng cũng chỉ có thể phối hợp tác chiến một chút, hoàn toàn không có khả năng đối đầu với các bậc thầy quân sự của nước Lịch. Không nói những cái khác, vẻn vẹn bốn vạn Phi Vân Kỵ trong tay Cảnh Hàm U, khi thật sự liều mạng, năm vạn binh của Thái tử cơ bản không đánh lại.
Cứng rắn không được, nàng cũng chưa từng có ý định đánh chính diện. Trước lúc mất nước, nàng đã an bài nhân lực ở các nơi, những người này bình thường đều giả trang bá tánh tránh khỏi tai mắt người khác, bí mật sưu tập tình báo ở địa phương. Một khi mệnh lệnh của nàng được truyền ra, bọn họ sẽ lập tức tập hợp thành tiểu đội nhân mã hành động. Sau khi hoàn thành thì lại nhanh chóng biến thành bá tánh bình thường, làm đối phương không có dấu vết để tìm kiếm.
Lòng người ủng hộ hay phản đối, đó mới là điểm mấu chốt cho sự thành công của lần phục quốc này.
Tháng tám, lũ lụt dần dần lui, bá tánh gặp nạn ở sáu châu bắt đầu dọn dẹp phế tích, tu sửa nhà cửa. Triều đình nước Lịch phái ra quan viên Công bộ, cưỡng ép mười vạn lao động đi xây đê. Lần này lại vấp phải làn sóng phản đối của người dân.
“Người nước Lịch đang làm gì vậy? Mười vạn lao động? Là muốn vơ vét bằng hết ư?” Thái tử Dịch Già Tề không hiểu hành động của người nước Lịch.
Thần Nhứ ngồi cạnh án thư, vừa xem tin tức các nơi đưa tới, vừa nói: “Bởi vì ở nước Lịch, một lần triệu tập mười vạn lao động là chuyện rất bình thường.” Nàng từng nghe người trong cung nói về chuyện hoàng cung thực hiện công trình lớn nào đó, triệu tập mười lăm vạn lao động.
Dịch Già Tề cười nói: “Thế này ngược lại là giúp chúng ta.”
“Chưa hẳn.” Thần Nhứ đáp, rút một lá thư ra từ trong chồng thư, đưa cho Dịch Già Tề.
Dịch Già Tề xem xong thì cau mày, hỏi: “Lư Vân khởi binh?”
Hưng Khánh hầu Lư Vân, xuất thân thế gia võ tướng. Tiên đế cảm niệm Lư gia trung liệt, mấy đời phòng thủ biên cương cho nước nhà, đặc biệt ban Hưng Khánh làm đất phong, cho phép Lư gia đời đời hưởng thụ thuế má địa phương. Sau khi nước Dịch diệt vong, đất phong của Hưng Khánh hầu đương nhiên không còn. Lư Vân là thế tử của Hưng Khánh hầu thế hệ này, không ai ngờ sẽ khởi binh vào lúc này.
“Ai cũng nhìn ra hiện tại tâm tư của bách tính đã động. Chỉ cần có người vung cánh tay hô lên, bách tính đều sẽ đi theo. Nếu chậm, nhân tâm sẽ thuộc về người khác.” Thần Nhứ chỉnh sửa thư vừa nhận được rồi giao cho Linh Âm cạnh bên. Linh Âm đặt thư vào một chiếc hộp, để lên giá sách.
“Nhưng muội lại bảo ta chậm lại.” Giọng điệu Dịch Già Tề có chút không cam lòng.
Thần Nhứ không trả lời hắn mà là hỏi ngược lại: “Thái tử có rõ năng lực của Lư Vân không?”
Dịch Già Tề hồi tưởng một chút, “Ba năm trước lúc khoa cử thi võ từng thấy qua một lần, là một nhân tài.”
“Cho nên nhìn xem kết quả khởi binh của Lư Vân, Thái tử sẽ biết, nếu năm vạn người của huynh chính diện đối địch thì rốt cuộc có thể chống bao lâu.” Khuôn mặt thanh tú của Thần Nhứ lộ ra ý cười giảo hoạt.
Sau mười ngày, khởi nghĩa Lư Vân bị quân đội nước Lịch trấn áp. Hắn miễn cưỡng chống đỡ nửa tháng, cuối cùng binh bại bị bắt. Lư Vân bị bắt cũng không tạo áp lực lớn cho Dịch Già Tề, ngược lại là quân đội nước Lịch công thành cướp trại, sĩ khí như bẻ gãy củi mục làm hắn bàng hoàng.
Vì lúc trước chấp chưởng quân chính nước Dịch, từng thấy cảnh đánh trận của quân đội nước Lịch nên lần này hoàn toàn nằm trong dự liệu của Thần Nhứ, nàng cũng không cảm thấy ngạc nhiên.
“Di Mẫn, muội cảm thấy chúng ta có thể phục quốc thành công không?” Dịch Già Tề có chút hoài nghi. Hắn là Thái tử được nuôi dưỡng ở thâm cung, nhiều năm đi theo Tiên đế chỉ được học quyền mưu đế vương. Hắn ít thấy, càng ít trải nghiệm chiến trường chém giết đao thật thương thật như thế này.
“Thái tử, dù ở bất cứ nơi đâu, vào bất cứ khi nào, Thần Nhứ chưa bao giờ hoài nghi khả năng phục quốc thành công.” Lời của Thần Nhứ vững như bàn thạch, làm Dịch Già Tề có nhiều lòng tin hơn.
Lịch cũ, mùa thu năm Thiên Tĩnh thứ hai mươi mốt, quân đội nước Lịch đã trấn áp mười tám cuộc khởi binh phản loạn trong nước Dịch. Lúc này Cảnh Hàm U đang ngồi trong đại doanh Phi Vân Kỵ, xem tin tức mới nhất được truyền đến. Vì tự ý thả Thần Nhứ đi, công khai chống lại thánh chỉ, nàng bị Hoàng thượng cấm túc ở đại doanh Phi Vân Kỵ, không có thánh chỉ không được trở về hoàng cung.
“Mười tám lần phản loạn đều không có Thần Nhứ, nàng ấy thật ra giữ được sự bình tĩnh.” Cảnh Hàm U thấp giọng nói. Trần Tâm bên cạnh nghe thì lại không biết hồi đáp thế nào.
“Nghe nói trong nhà Đại Lý Tự thừa xảy ra chuyện?” Cảnh Hàm U đột nhiên hỏi một câu như vậy.
“Vâng. Tiểu thiếp trong nhà Lý đại nhân theo người khác bỏ trốn, còn lấy đi không ít vàng bạc.” Trần Tâm trả lời.
“Đây là chuyện thứ mấy rồi?” Cảnh Hàm U cười lạnh. “Ta chưa từng biết trong kinh thành của chúng ta có nhiều chuyện mới mẻ như vậy.” Gần đây, trong nhà của quan viên kinh thành liên tiếp xảy ra chuyện, đều là một vài việc trăng hoa, tuy không tổn hại thể diện nhưng nói ra vẫn không êm tai. Ngay từ đầu, Hoàng đế chỉ thuận miệng nói đến, coi như đùa cợt một chút. Ai ngờ loại chuyện này càng ngày càng nhiều, Hoàng đế đã ngồi không yên, lệnh cho quan viên các cấp quản việc trong nhà. “Nhà mình còn không quét được thì lấy cái gì để quét thiên hạ?” Nhà mình cũng quản không xong, làm sao có thể làm tốt bổn phận của mình.
Nhưng chuyện phải xảy ra vẫn sẽ xảy ra. Không việc nào là nghiêm trọng, song ảnh hưởng càng ngày càng tệ, làm cho quan viên các cấp hoang mang.
“Ngươi đoán, khả năng Thần Nhứ tham dự vào những việc này lớn đến đâu?” Cảnh Hàm U hỏi Trần Tâm.
Trần Tâm đã sớm nghĩ như vậy. Loại chuyện này xuất hiện cùng một lúc, nói không có người cố tình làm cũng không ai tin. Thần Nhứ đương nhiên có lý do để làm như thế, nhưng nàng làm được bằng cách nào?
“Thưa công chúa, nô tỳ cảm thấy việc này rất giống tác phong làm việc của Thuận Ân quận chúa.” Trần Tâm nghĩ tới nữ tử luôn mang ý cười nhưng luôn làm người ta không mò ra ý tưởng chân thật trong lòng nàng, liền cảm thấy sợ hãi.
Cảnh Hàm U gõ nhẹ lên mặt bàn, phát ra âm thanh đơn điệu mà đồng đều. “Nàng chính là muốn làm khó. Chúng ta loạn, nàng ấy sẽ có cơ hội lợi dụng.” Cảnh Hàm U dừng ngón tay, cười nói: “Nhưng lần này, ta ngược lại muốn xem xem đây là cơ hội của ai.”
Nước Dịch, trấn Tỏa Quan.
Tin tức từ thành Tinh Lam nước Lịch gửi đến lẳng lặng nằm trên án thư của Thần Nhứ, nàng lại không ở trong lều vải. Ngoài trấn Tỏa Quan, trên vách đá dựng đứng của một ngọn núi sâu, hai người đang thấp giọng nói chuyện. Ô Dạ cuối cùng đã về, mang theo một tin tức không tính là quá tệ. Hai vạn nhân mã Thần Nhứ sắp xếp ở Nham Dương vẫn còn, tuy nhiên thủ lĩnh có lòng riêng. Sau khi Ô Dạ cho biết thân phận, đầu tiên là được thủ lĩnh nhiệt tình khoản đãi, lúc sau liền lạnh lùng ám sát. Cũng may Ô Dạ luôn duy trì cảnh giác cao độ, võ công đủ cao nên không gặp chuyện ngoài ý muốn. Sau khi giết tướng lĩnh, hắn phát hiện phó tướng Phương Trạch là người quyết đoán và tài giỏi, cho nên trực tiếp bổ nhiệm Phương Trạch làm thủ lĩnh. Đổi thủ lĩnh là tối kỵ trong quân. Vì vậy Ô Dạ không vội vã rời đi, ở lại trợ giúp Phương Trạch ổn định quân tâm, thuận tiện xem xét hắn có phải người trung thành hay không.
Đối với lời nói của Ô Dạ, Thần Nhứ hoàn toàn tín nhiệm. Từ khi biết được sự lợi hại của người ảnh vệ này, Thần Nhứ luôn cố gắng tránh dựa dẫm vào Ô Dạ. Nàng sợ nếu dựa dẫm nhiều, mình sẽ trở nên yếu đuối. Ô Dạ không phải người nàng có thể luôn luôn dựa vào, nhưng lại là người nàng tin tưởng nhất.
“Ngươi tạm thời giúp ta trông coi hai vạn người đó, khi cần, ta sẽ thông báo cho ngươi.”
Ô Dạ nghe vậy liền biết Thần Nhứ đang cố ý đẩy mình ra. Hắn muốn ở lại bên cạnh Thần Nhứ, nhưng đối với nữ tử hắn trông coi từ nhỏ tới lớn, hắn luôn luôn phục tùng vô điều kiện.
“Công chúa không ở cạnh ta, nhất định phải cẩn thận trong mọi việc.” Ô Dạ không yên tâm mà dặn dò. Cái đêm ở Thủy Long Ngâm vẫn làm hắn sợ hãi.
“Ta biết. Cục diện trước mắt phức tạp, ngươi vẫn chưa thích hợp xuất hiện ở bên cạnh ta.” Thần Nhứ chọn gặp mặt ở chỗ này chính là muốn tránh tai mắt của Thái tử.
Ô Dạ nhận ra điều đó. “Công chúa không yên lòng về Thái tử sao?”
“Bây giờ có quá ít việc có thể làm cho ta yên tâm.” Thần Nhứ cười cười, “Đúng rồi, nếu ngươi đợi ở Nham Dương quá nhàm chán thì hãy đến Hồng châu giúp đỡ Thẩm Oánh. Bên cạnh nàng ta cần cao thủ như ngươi.”
Ô Dạ nghe vậy, khóe miệng giật một cái, công chúa đây là coi hắn như người bình thường mà sai sử. Hắn chính là ảnh vệ, ảnh vệ thần long thấy đầu mà không thấy đuôi * đó. “Để Thẩm đại nhân có việc tới tìm ta thì hơn” Ô Dạ bày ra thân phận của mình.
* chỉ người có hành tung bí ẩn, như con rồng bay lượn trong mây, lúc ẩn lúc hiện.
Thần Nhứ nghe cũng không giận. Ảnh vệ cả đời chỉ phụ trách sự an toàn của một người. Nàng muốn nối dây tơ hồng, xem ra Ô Dạ không phối hợp.
“Tùy ngươi.”
Trong đại doanh, hôm nay có một nhóm vật tư mới vừa được vận chuyển tới. Nói đến tiền bạc, Thần Nhứ ngược lại rất bội phục Thái tử ca ca của mình. Thái tử nhét vào trấn nhỏ này, tuy là cứ điểm quân sự quan trọng, nhưng nói đến phồn vinh giàu có, thật sự không dính dáng chút nào. Song, từ địa phương thiếu thốn như thế, Thái tử Dịch Già Tề vậy mà làm nên vùng kinh tế. Không chỉ có năm vạn nhân mã dưới trướng hắn được lương thảo sung túc, thôn trấn xung quanh cũng bắt đầu dần dần giàu có lên.
“Quả nhiên lúc trước phụ hoàng bồi dưỡng Thái tử theo thủ thành chi quân *, làm giàu nền kinh tế nước Dịch, xem ra Thái tử vẫn vô cùng có tư cách.” Thần Nhứ thầm nghĩ trong lòng. Tri thức ấy cũng làm nàng nhìn thấy hy vọng lớn hơn. Dù gì sau khi phục quốc thì phải có người quản lý toàn bộ quốc gia, mà nàng tự nhận không làm được điều đó. Nghĩ tới những điều ấy, lòng nàng âm thầm quyết tâm.
* xuất phát từ “Tư trị thông giám” của Tư Mã Quang, ý tứ là: không phải người sáng lập quốc gia, trong lúc tại vị quốc gia yên ổn, khi chết quốc gia vẫn còn.
Dịch Già Tề mới vừa trở về sau khi ra ngoài xử lý việc quân, nhìn thấy Linh Âm chờ ở cửa quân doanh liền biết Thần Nhứ có chuyện tìm hắn. Hắn đi vào lều của Thần Nhứ, hỏi: “Di Mẫn, muội tìm ta có chuyện gì?”
Thần Nhứ cũng không vòng vo, đi thẳng vào điểm chính: “Trong khoảng thời gian này, Thần Nhứ nhìn ra Thái tử rất thông thạo kinh thế tế dân, thiết nghĩ tương lai nhất định sẽ là một thịnh thế minh quân.”
Thái tử đột nhiên được Thần Nhứ tán dương, không hiểu vì sao. Kỳ thật hắn cũng không tiếp xúc nhiều với người em gái ruột này.
Bạn đang đọc truyện tại DocTruyenChuz.com
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương