Lưu Quang Nhập Họa
Chương 149: Phụ trách
“Nhu Gia tùy hứng, xin phụ hoàng chấp thuận.” Cảnh Hàm U quỳ xuống đất dập đầu.
--------------------
“Ngân lượng từ đâu ra?” Hoàng đế tức giận.
Phía dưới nhanh chóng tra được nguyên nhân, từ một năm trước, nước Vân đã bắt đầu thu mua số lượng lớn vật tư nước Lịch với giá cao, đặc biệt là quân nhu. Tỷ như thảo dược, đồ quân dụng các loại, khiến lượng lớn bạc trắng chảy vào trong tay bách tính nước Lịch. Lúc đó đại lục đều sử dụng hệ thống tiền tệ là cân bạc, một khi lượng lớn bạc trắng chảy vào, triều đình lại không điều tiết khống chế sớm, tất nhiên sẽ dẫn đến lạm phát.
“Nước Vân đang muốn làm gì? Triệt để trở mặt với chúng ta sao?” Hoàng đế gọi Phùng quý phi tới chất vấn.
Sắc mặt Phùng quý phi trắng bệch, quỳ xuống đất nói, “Hoàng thượng, nước Lịch và nước Vân luôn là láng giềng hữu hảo, mấy chục năm không có chiến sự lớn. Bây giờ nước Lịch cường đại hơn nước Vân nhiều, sao nước Vân dám đối địch với nước ta vào lúc này cho được? Trong này nhất định có hiểu lầm. Hoàng thượng, xin cho phép thần thiếp viết một lá thư hỏi rõ tình huống.”
Hoàng thượng gọi Phùng quý phi tới chính là muốn mượn tay bà ta lý giải tình hình cụ thể của nước Vân một chút. Trước mắt trấn áp phản loạn trong nước Dịch là chuyện quan trọng nhất, dù thế nào đi nữa cũng không được khai chiến với bên nước Vân. Nhưng nước Vân táo bạo trắng trợn sử dụng thủ đoạn như vậy, hiển nhiên không phải cử chỉ vô ý. Nếu nước Vân vẫn tiếp tục quấy rối sau lưng nước Lịch, thế thì không thể bỏ qua.
Nước Vân, cung Thận Hoà.
Phùng Tĩnh Tô nhận được thư Phùng quý phi gửi, cười lắc đầu. Tiết Ngải ở bên cạnh vừa phê duyệt tấu chương giúp cô xong, lúc này đang bưng một đĩa kẹo hoa mai ăn vui vẻ.
“Trưởng công chúa viết cái gì trong thư thế?” Tiết Ngải ăn đến ngán, đi tới châm trà.
“Còn viết cái gì ngoài dò hỏi mấy chuyện như tại sao nước Vân phải mua sắm lượng lớn quân nhu, tại sao phải tạm giam Dịch Già hoàng tộc. Cô cô gả vào nước Lịch gần hai mươi năm, chỉ học được vài thủ đoạn tranh đấu hậu cung, đối với việc tiền triều ngược lại là không chút tiến bộ.” Phùng Tĩnh Tô đưa tay lau cặn đường trên khóe miệng Tiết Ngải, “Em nhìn mình đi, ăn kẹo liền biến thành thế này. Coi chừng đau răng.”
Tiết Ngải cười cười, gương mặt có sự hồn nhiên đặc trưng của thiếu nữ. “Công chúa định trả lời lá thư này thế nào đây?”
Phùng Tĩnh Tô nhíu mày không vui, “Em gọi ta là gì?”
“Tô tỷ tỷ.” Một tiếng kêu còn ngọt ngào hơn kẹo hoa mai trên đĩa.
“Ngoan.” Tay Phùng Tĩnh Tô gõ gõ trán của Tiết Ngải, xem như khích lệ. “Tùy tiện qua mặt là được. Lãnh thổ một nước lớn đến vậy, chỗ nào có phản loạn khởi nghĩa cũng không hiếm lạ. Ở phương diện sản xuất quân nhu, nước ta không có đủ năng lực, đưa ra vàng ròng bạc trắng giá cao đi mua, nói thế nào cũng hợp lý.” Phùng Tĩnh Tô cười giảo hoạt.
Tiết Ngải uống nước trà, lúc này ngồi bên cạnh án thư, lấy tay nâng đầu nghe Phùng Tĩnh Tô nói chuyện phiếm. “Dù sao bạc là Dịch Già Thần Nhứ đưa ra, đồ vật lại là chúng ta có được. Cuộc mua bán này thật sự chỉ lời không lỗ.”
“Đúng vậy, không ngờ Thần Nhứ sẽ trực tiếp nện tiền đến đánh trận chiến phục quốc này. Người Chưởng viện dạy dỗ, làm việc luôn luôn ngoài dự liệu như thế.”
Nước Dịch, thành Thiên Dĩnh.
Thần Nhứ đã nhận được tin tức sức mua bạc trắng trong nước Lịch hạ xuống. “Thông tri Thẩm Oánh, có thể phái Cổ Trì đi nước Lịch rồi. Còn có, bảo Ô Dạ dẫn đầu hai vạn người kia hướng về phương bắc, nơi đó có một đội quân trấn giữ của nước Lịch. Tìm được, tiêu diệt quân nhu của bọn họ, không cần giết người nhiều.” Lâm Lang nghe xong, lập tức đi truyền tin tức.
Người dân nước Lịch phát hiện lạm phát càng ngày càng tăng, bắt đầu nhao nhao tranh nhau mua tất cả vật tư có thể mua. Cứ như vậy, bách tính không có lòng tin với thị trường, lạm phát trở nên không thể ngăn chặn. Ngày nào cũng có thể trông thấy người dân mang theo lượng lớn bạc trắng ra phố mua đồ. Rất nhanh, từ kinh thành tới địa phương, trộm cướp hoành hành. Gần đây Cảnh Hàm U cũng liên tiếp phái Phi Vân Kỵ đi tuần tra kinh thành trị an.
Vì an toàn, dân chúng bắt đầu đưa bạc vào hiệu đổi tiền, chí ít mang ngân phiếu ra đường sẽ không quá nổi bật. Làm thế xác thực rất hữu hiệu, thế là các nơi nhao nhao bắt chước. Trong vòng nửa tháng, hiệu đổi tiền thu vào rất nhiều bạc trắng. Thế nhưng tiệc vui chóng tàn, rất nhanh đã có kẻ thừa dịp ban đêm đánh cắp bạc trong hiệu đổi tiền thứ nhất. Sau đó tới hiệu thứ hai, hiệu thứ ba… Các hiệu đổi tiền liên tục gặp trộm cắp. Loại tin tức này là không dối gạt được, thế là bách tính lại bắt đầu vẫy ngân phiếu chặn ở cửa ra vào hiệu đổi tiền đổi ngân lượng. Đám đông chen nhau đổi tiền như thế này là cực kỳ nguy hiểm. Trong vòng vài ngày, các hiệu đổi tiền nhỏ đã phá sản. Hiệu đổi tiền lớn chịu đựng được mấy ngày rồi cũng đồng loạt xin triều đình giúp đỡ.
Hoàng đế Cảnh Đằng rõ ràng, nếu như hiệu đổi tiền cả nước đều đóng cửa, kinh tế của nước Lịch sẽ lùi lại hơn mười năm. Để ổn định lòng dân, triều đình dự định ra tay duy trì hiệu đổi tiền, gắng gượng đi qua cơn phong ba chen chúc đổi tiền. Nhưng vào đúng lúc này, tin tức mới nhất từ nước Dịch truyền đến: ba đội quân trấn giữ đóng ở biên giới nước Dịch lần lượt bị tập kích. Tổn thất về người không lớn, nhưng lương thảo vật tư đã bị một mồi lửa thiêu sạch sẽ. Hiện tại thời tiết lạnh căm, ba đội quân này cấp bách yêu cầu cung ứng vật tư.
Hộ bộ tăng giờ làm việc thanh toán quốc khố. Năm ngoái, nạn lũ lụt ở sáu châu nước Dịch khiến mùa màng thất bát diện tích lớn, vì thế chỉ thu thuế bảy thành của nước Dịch. Mà mỗi việc cứu trợ thiên tai thôi đã dùng thu nhập ba thành. Còn lại bốn thành, duy trì quân phí đóng quân ở nước Dịch lúc bình thường đã không đủ, huống chi bây giờ lại xuất hiện loại chuyện này?
Vấn đề nghiêm trọng hơn là: hiện tại trong nước Lịch cũng không có đủ quân nhu. Bởi vì bách tính cấp bách đổi bạc trong tay mình thành đồ vật, cho nên chỉ cần là đồ có thể mua được trên thị trường thì đã bị cướp mua hết. Trừ vật dự trữ trước đó của Binh bộ, bây giờ triều đình muốn thu mua quân nhu thì cũng phải mua giá cao hơn từ trong tay dân chúng.
Vào lúc Hoàng đế Cảnh Đằng cũng cảm thấy có chút khó giải quyết, Cảnh Hàm U chủ động xin dây trói giặc tiếp nhận củ khoai nóng bỏng tay này.
“Nhu Gia, trận chiến này không thấy ánh đao bóng kiếm, là trận khó đánh nhất, con có lòng tin không?”
Đối mặt câu hỏi của Hoàng đế, vẻ mặt Cảnh Hàm U bình tĩnh. “Phụ hoàng luôn luôn hiểu rõ nhi thần, tính toán cũng không phải sở trường của nhi thần. Nhưng nếu tất cả những thứ này đều được Thần Nhứ ở phía sau sắp xếp, nhi thần có lẽ có thể đánh một trận chiến.”
Nhắc đến Thần Nhứ, Hoàng đế không khỏi oán trách Cảnh Hàm U không màng ích lợi quốc gia, tự ý thả Thần Nhứ rời đi. “Nhu Gia, hiện giờ nước ta đối mặt cục diện bất lợi như vậy, con có hối hận lúc trước tự thả Dịch Già Thần Nhứ rời đi không?”
Cảnh Hàm U trầm mặc một hồi, “Phụ hoàng, nhi thần hối hận. Nhưng nếu lúc trước nhi thần không thả nàng ấy đi, bây giờ cũng sẽ hối hận. Chuyện này từ lúc bắt đầu đã là nhi thần sai. Cho nên đi đến cục diện hôm nay, dù nhi thần lựa chọn thế nào thì cũng sẽ phải hối hận. Nếu sai tại nhi thần, trách nhiệm này lẽ ra phải do nhi thần gánh chịu. Vẫn xin phụ hoàng để nhi thần làm đối thủ của Thần Nhứ trong trận chiến ngân lượng này.”
Hoàng đế lắc đầu. “Thật sự là tùy hứng!” Nhưng cũng bởi vì tính tình này, mới có thể là đồ đệ nữ tử kia dạy dỗ ra.
Có rất ít người biết thân phận của Chưởng viện thư viện Phi Diệp Tân, Cảnh Đằng xem như một trong số đó. Đối với nữ tử kia, hắn từ đầu tới cuối giữ sự kính trọng. Đồng thời cũng cảm thấy may mắn trong lòng, may mà nữ tử đó từ bỏ thân phận của mình, lựa chọn mở một thư viện. Nếu không đại lục này sẽ lâm vào mấy chục năm chém giết.
“Nhu Gia tùy hứng, xin phụ hoàng chấp thuận.” Cảnh Hàm U quỳ xuống đất dập đầu.
Hoàng đế cuối cùng vẫn đồng ý. Hắn cả đời thích võ, cho nên một tay gây dựng nước Lịch không tính là cường đại thành cục diện dùng võ lập quốc như hôm nay. Chỉ là đến tuổi này, có khi hắn cũng sẽ quay đầu nhìn lại, mình một mực kiên trì rốt cuộc là đúng hay sai?
Sau khi tiếp nhận trận chiến này, bước đầu tiên của Cảnh Hàm U chính là vận dụng lượng lớn vàng bạc lúc trước Thái tử lấy được từ Thần Nhứ. Nàng lợi dụng số tiền đó làm hiệu đổi tiền lớn để làm đảm bảo, một lần nữa dựng nên lòng tin của bách tính đối với hiệu đổi tiền. Đồng thời hạ lệnh trong cả nước, điều tra nghiêm ngặt những kẻ trộm bạc của hiệu đổi tiền. Một khi bắt được xác nhận đúng tội ác, báo cáo Hình bộ trực tiếp xử quyết. Hai bút cùng vẽ, không đến một tháng đã xử tử hơn trăm tên đạo tặc. Tình hình dân gian biến đổi. Bởi vì triều đình cam kết, sau khi bách tính chen nhau đổi tiền nửa tháng thì phát hiện hiệu đổi tiền không hề xuất hiện vấn đề gì, cho nên cũng không nóng lòng đổi ngân phiếu nữa. Tất cả hiệu đổi tiền trong nước Lịch đều thở ra một hơi, cảm giác mình được kéo lại từ ranh giới cái chết.
Sau khi thị trường ổn định, Cảnh Hàm U lấy danh nghĩa triều đình bắt thợ thủ công nghiệp chế tạo quân nhu ưu tiên bán cho triều đình, triều đình lấy giá thị trường thu mua. Rất nhanh đã tập hợp đủ quân nhu, thông qua biên giới hai nước mang đến nước Dịch.
Nhưng mà lũ mùa xuân nước Dịch đến. Mười mấy thuyền quân nhu bị nước cuốn đi, quan viên phụ trách áp giải vật liệu sợ tội tự vẫn. Cảnh Hàm U nắm tin tức mới từ trong hoàng cung chuyển ra, tức giận đến mức mắng to một tiếng: “Ngu xuẩn!”
Người bên ngoài chỉ thấy sau khi nàng tiếp nhận trận chiến này làm việc rất suôn sẻ, áp dụng vài biện pháp, sự tình liền xoay chuyển. Ai biết hai tháng này nàng hầu như không có một đêm ngon giấc. Mỗi ngày đều vắt óc nhớ lại những lời liên quan tới mạch máu quốc gia sư phụ từng nói đến ở thư viện, kết hợp với tình huống cụ thể của nước Lịch ở hiện tại, còn phải cân nhắc tâm tính của vị sư tỷ kia của mình, rồi mới có thể đưa ra phương án áp dụng.
Nếu không có vật tư thì chỉ có thể gom góp lần nữa, lần này Cảnh Hàm U phái Phi Vân Kỵ dưới tay mình tự mình áp giải, rốt cuộc thuận lợi đưa đồ vật đến căn cứ của quân trấn giữ ở nước Dịch. Tuy nhiên chút vật ấy vẫn như muối bỏ bể. Vào lúc nàng vội vàng đánh thắng trận chiến ngân lượng này, quân trấn giữ ở nước Dịch vẫn trước sau bị đánh lén. Vẫn như cũ là không giết người, chỉ thiêu hủy vật tư. Cảnh Hàm U rõ ràng, Thần Nhứ đang muốn trì hoãn nước Lịch. Dù sao chỉ cần có người thì sẽ phải ăn cơm. Một mồi lửa nổi lên chính là hàng ngàn hàng vạn người há mồm chờ ăn cơm. Thế nhưng nàng không có cách nào, chỉ có thể càng gắng sức phân phối vật tư mang đến nước Dịch. Đồng thời vì không để bị trì hoãn, nàng cực lực chủ trương mau chóng tiến công thành Thiên Dĩnh.
Chiến sự vừa bắt đầu, mức tiêu hao của tất cả vật tư liền tăng lên gấp đôi. Cảnh Hàm U đột nhiên phát hiện khai chiến cũng không phải một ý kiến hay. Để làm dịu áp lực chế tạo vật tư, nàng đề nghị thu mua đồ vật từ các nước xung quanh. Nhưng khi áp dụng mới phát hiện tình huống còn tệ hơn nhiều so với tưởng tượng của nàng. Các nước xung quanh, trừ nước Vân không cần nhắc đến, hoặc là từ chối giao dịch, hoặc là ra giá cao gấp ba, bốn lần. Hoàng đế Cảnh Đằng giận dữ mắng mỏ những quốc gia này bỏ đá xuống giếng. Cảnh Hàm U lại biết việc này tất nhiên do Thần Nhứ giở trò quỷ. Thế nhưng tại sao bọn họ phải nghe theo Thần Nhứ? Nghĩ tới nghĩ lui, nàng đột nhiên nhận ra đạo lý Thần Nhứ từng nói với nàng, nước Lịch thực sự quá cường đại. Không có quốc gia nào muốn thấy một nước cường đại bên cạnh mình. Cho nên, xuất phát từ ích lợi quốc gia, các nước đều mong rằng nước Dịch có thể phục quốc thành công.
“Quả nhiên vẫn không được sao?” Cảnh Hàm U có chút nhụt chí mà nghĩ. Bại dưới tay Thần Nhứ, nàng không mất mặt. Thế nhưng, trong nội tâm nàng chính là không muốn thua.
--------------------
“Ngân lượng từ đâu ra?” Hoàng đế tức giận.
Phía dưới nhanh chóng tra được nguyên nhân, từ một năm trước, nước Vân đã bắt đầu thu mua số lượng lớn vật tư nước Lịch với giá cao, đặc biệt là quân nhu. Tỷ như thảo dược, đồ quân dụng các loại, khiến lượng lớn bạc trắng chảy vào trong tay bách tính nước Lịch. Lúc đó đại lục đều sử dụng hệ thống tiền tệ là cân bạc, một khi lượng lớn bạc trắng chảy vào, triều đình lại không điều tiết khống chế sớm, tất nhiên sẽ dẫn đến lạm phát.
“Nước Vân đang muốn làm gì? Triệt để trở mặt với chúng ta sao?” Hoàng đế gọi Phùng quý phi tới chất vấn.
Sắc mặt Phùng quý phi trắng bệch, quỳ xuống đất nói, “Hoàng thượng, nước Lịch và nước Vân luôn là láng giềng hữu hảo, mấy chục năm không có chiến sự lớn. Bây giờ nước Lịch cường đại hơn nước Vân nhiều, sao nước Vân dám đối địch với nước ta vào lúc này cho được? Trong này nhất định có hiểu lầm. Hoàng thượng, xin cho phép thần thiếp viết một lá thư hỏi rõ tình huống.”
Hoàng thượng gọi Phùng quý phi tới chính là muốn mượn tay bà ta lý giải tình hình cụ thể của nước Vân một chút. Trước mắt trấn áp phản loạn trong nước Dịch là chuyện quan trọng nhất, dù thế nào đi nữa cũng không được khai chiến với bên nước Vân. Nhưng nước Vân táo bạo trắng trợn sử dụng thủ đoạn như vậy, hiển nhiên không phải cử chỉ vô ý. Nếu nước Vân vẫn tiếp tục quấy rối sau lưng nước Lịch, thế thì không thể bỏ qua.
Nước Vân, cung Thận Hoà.
Phùng Tĩnh Tô nhận được thư Phùng quý phi gửi, cười lắc đầu. Tiết Ngải ở bên cạnh vừa phê duyệt tấu chương giúp cô xong, lúc này đang bưng một đĩa kẹo hoa mai ăn vui vẻ.
“Trưởng công chúa viết cái gì trong thư thế?” Tiết Ngải ăn đến ngán, đi tới châm trà.
“Còn viết cái gì ngoài dò hỏi mấy chuyện như tại sao nước Vân phải mua sắm lượng lớn quân nhu, tại sao phải tạm giam Dịch Già hoàng tộc. Cô cô gả vào nước Lịch gần hai mươi năm, chỉ học được vài thủ đoạn tranh đấu hậu cung, đối với việc tiền triều ngược lại là không chút tiến bộ.” Phùng Tĩnh Tô đưa tay lau cặn đường trên khóe miệng Tiết Ngải, “Em nhìn mình đi, ăn kẹo liền biến thành thế này. Coi chừng đau răng.”
Tiết Ngải cười cười, gương mặt có sự hồn nhiên đặc trưng của thiếu nữ. “Công chúa định trả lời lá thư này thế nào đây?”
Phùng Tĩnh Tô nhíu mày không vui, “Em gọi ta là gì?”
“Tô tỷ tỷ.” Một tiếng kêu còn ngọt ngào hơn kẹo hoa mai trên đĩa.
“Ngoan.” Tay Phùng Tĩnh Tô gõ gõ trán của Tiết Ngải, xem như khích lệ. “Tùy tiện qua mặt là được. Lãnh thổ một nước lớn đến vậy, chỗ nào có phản loạn khởi nghĩa cũng không hiếm lạ. Ở phương diện sản xuất quân nhu, nước ta không có đủ năng lực, đưa ra vàng ròng bạc trắng giá cao đi mua, nói thế nào cũng hợp lý.” Phùng Tĩnh Tô cười giảo hoạt.
Tiết Ngải uống nước trà, lúc này ngồi bên cạnh án thư, lấy tay nâng đầu nghe Phùng Tĩnh Tô nói chuyện phiếm. “Dù sao bạc là Dịch Già Thần Nhứ đưa ra, đồ vật lại là chúng ta có được. Cuộc mua bán này thật sự chỉ lời không lỗ.”
“Đúng vậy, không ngờ Thần Nhứ sẽ trực tiếp nện tiền đến đánh trận chiến phục quốc này. Người Chưởng viện dạy dỗ, làm việc luôn luôn ngoài dự liệu như thế.”
Nước Dịch, thành Thiên Dĩnh.
Thần Nhứ đã nhận được tin tức sức mua bạc trắng trong nước Lịch hạ xuống. “Thông tri Thẩm Oánh, có thể phái Cổ Trì đi nước Lịch rồi. Còn có, bảo Ô Dạ dẫn đầu hai vạn người kia hướng về phương bắc, nơi đó có một đội quân trấn giữ của nước Lịch. Tìm được, tiêu diệt quân nhu của bọn họ, không cần giết người nhiều.” Lâm Lang nghe xong, lập tức đi truyền tin tức.
Người dân nước Lịch phát hiện lạm phát càng ngày càng tăng, bắt đầu nhao nhao tranh nhau mua tất cả vật tư có thể mua. Cứ như vậy, bách tính không có lòng tin với thị trường, lạm phát trở nên không thể ngăn chặn. Ngày nào cũng có thể trông thấy người dân mang theo lượng lớn bạc trắng ra phố mua đồ. Rất nhanh, từ kinh thành tới địa phương, trộm cướp hoành hành. Gần đây Cảnh Hàm U cũng liên tiếp phái Phi Vân Kỵ đi tuần tra kinh thành trị an.
Vì an toàn, dân chúng bắt đầu đưa bạc vào hiệu đổi tiền, chí ít mang ngân phiếu ra đường sẽ không quá nổi bật. Làm thế xác thực rất hữu hiệu, thế là các nơi nhao nhao bắt chước. Trong vòng nửa tháng, hiệu đổi tiền thu vào rất nhiều bạc trắng. Thế nhưng tiệc vui chóng tàn, rất nhanh đã có kẻ thừa dịp ban đêm đánh cắp bạc trong hiệu đổi tiền thứ nhất. Sau đó tới hiệu thứ hai, hiệu thứ ba… Các hiệu đổi tiền liên tục gặp trộm cắp. Loại tin tức này là không dối gạt được, thế là bách tính lại bắt đầu vẫy ngân phiếu chặn ở cửa ra vào hiệu đổi tiền đổi ngân lượng. Đám đông chen nhau đổi tiền như thế này là cực kỳ nguy hiểm. Trong vòng vài ngày, các hiệu đổi tiền nhỏ đã phá sản. Hiệu đổi tiền lớn chịu đựng được mấy ngày rồi cũng đồng loạt xin triều đình giúp đỡ.
Hoàng đế Cảnh Đằng rõ ràng, nếu như hiệu đổi tiền cả nước đều đóng cửa, kinh tế của nước Lịch sẽ lùi lại hơn mười năm. Để ổn định lòng dân, triều đình dự định ra tay duy trì hiệu đổi tiền, gắng gượng đi qua cơn phong ba chen chúc đổi tiền. Nhưng vào đúng lúc này, tin tức mới nhất từ nước Dịch truyền đến: ba đội quân trấn giữ đóng ở biên giới nước Dịch lần lượt bị tập kích. Tổn thất về người không lớn, nhưng lương thảo vật tư đã bị một mồi lửa thiêu sạch sẽ. Hiện tại thời tiết lạnh căm, ba đội quân này cấp bách yêu cầu cung ứng vật tư.
Hộ bộ tăng giờ làm việc thanh toán quốc khố. Năm ngoái, nạn lũ lụt ở sáu châu nước Dịch khiến mùa màng thất bát diện tích lớn, vì thế chỉ thu thuế bảy thành của nước Dịch. Mà mỗi việc cứu trợ thiên tai thôi đã dùng thu nhập ba thành. Còn lại bốn thành, duy trì quân phí đóng quân ở nước Dịch lúc bình thường đã không đủ, huống chi bây giờ lại xuất hiện loại chuyện này?
Vấn đề nghiêm trọng hơn là: hiện tại trong nước Lịch cũng không có đủ quân nhu. Bởi vì bách tính cấp bách đổi bạc trong tay mình thành đồ vật, cho nên chỉ cần là đồ có thể mua được trên thị trường thì đã bị cướp mua hết. Trừ vật dự trữ trước đó của Binh bộ, bây giờ triều đình muốn thu mua quân nhu thì cũng phải mua giá cao hơn từ trong tay dân chúng.
Vào lúc Hoàng đế Cảnh Đằng cũng cảm thấy có chút khó giải quyết, Cảnh Hàm U chủ động xin dây trói giặc tiếp nhận củ khoai nóng bỏng tay này.
“Nhu Gia, trận chiến này không thấy ánh đao bóng kiếm, là trận khó đánh nhất, con có lòng tin không?”
Đối mặt câu hỏi của Hoàng đế, vẻ mặt Cảnh Hàm U bình tĩnh. “Phụ hoàng luôn luôn hiểu rõ nhi thần, tính toán cũng không phải sở trường của nhi thần. Nhưng nếu tất cả những thứ này đều được Thần Nhứ ở phía sau sắp xếp, nhi thần có lẽ có thể đánh một trận chiến.”
Nhắc đến Thần Nhứ, Hoàng đế không khỏi oán trách Cảnh Hàm U không màng ích lợi quốc gia, tự ý thả Thần Nhứ rời đi. “Nhu Gia, hiện giờ nước ta đối mặt cục diện bất lợi như vậy, con có hối hận lúc trước tự thả Dịch Già Thần Nhứ rời đi không?”
Cảnh Hàm U trầm mặc một hồi, “Phụ hoàng, nhi thần hối hận. Nhưng nếu lúc trước nhi thần không thả nàng ấy đi, bây giờ cũng sẽ hối hận. Chuyện này từ lúc bắt đầu đã là nhi thần sai. Cho nên đi đến cục diện hôm nay, dù nhi thần lựa chọn thế nào thì cũng sẽ phải hối hận. Nếu sai tại nhi thần, trách nhiệm này lẽ ra phải do nhi thần gánh chịu. Vẫn xin phụ hoàng để nhi thần làm đối thủ của Thần Nhứ trong trận chiến ngân lượng này.”
Hoàng đế lắc đầu. “Thật sự là tùy hứng!” Nhưng cũng bởi vì tính tình này, mới có thể là đồ đệ nữ tử kia dạy dỗ ra.
Có rất ít người biết thân phận của Chưởng viện thư viện Phi Diệp Tân, Cảnh Đằng xem như một trong số đó. Đối với nữ tử kia, hắn từ đầu tới cuối giữ sự kính trọng. Đồng thời cũng cảm thấy may mắn trong lòng, may mà nữ tử đó từ bỏ thân phận của mình, lựa chọn mở một thư viện. Nếu không đại lục này sẽ lâm vào mấy chục năm chém giết.
“Nhu Gia tùy hứng, xin phụ hoàng chấp thuận.” Cảnh Hàm U quỳ xuống đất dập đầu.
Hoàng đế cuối cùng vẫn đồng ý. Hắn cả đời thích võ, cho nên một tay gây dựng nước Lịch không tính là cường đại thành cục diện dùng võ lập quốc như hôm nay. Chỉ là đến tuổi này, có khi hắn cũng sẽ quay đầu nhìn lại, mình một mực kiên trì rốt cuộc là đúng hay sai?
Sau khi tiếp nhận trận chiến này, bước đầu tiên của Cảnh Hàm U chính là vận dụng lượng lớn vàng bạc lúc trước Thái tử lấy được từ Thần Nhứ. Nàng lợi dụng số tiền đó làm hiệu đổi tiền lớn để làm đảm bảo, một lần nữa dựng nên lòng tin của bách tính đối với hiệu đổi tiền. Đồng thời hạ lệnh trong cả nước, điều tra nghiêm ngặt những kẻ trộm bạc của hiệu đổi tiền. Một khi bắt được xác nhận đúng tội ác, báo cáo Hình bộ trực tiếp xử quyết. Hai bút cùng vẽ, không đến một tháng đã xử tử hơn trăm tên đạo tặc. Tình hình dân gian biến đổi. Bởi vì triều đình cam kết, sau khi bách tính chen nhau đổi tiền nửa tháng thì phát hiện hiệu đổi tiền không hề xuất hiện vấn đề gì, cho nên cũng không nóng lòng đổi ngân phiếu nữa. Tất cả hiệu đổi tiền trong nước Lịch đều thở ra một hơi, cảm giác mình được kéo lại từ ranh giới cái chết.
Sau khi thị trường ổn định, Cảnh Hàm U lấy danh nghĩa triều đình bắt thợ thủ công nghiệp chế tạo quân nhu ưu tiên bán cho triều đình, triều đình lấy giá thị trường thu mua. Rất nhanh đã tập hợp đủ quân nhu, thông qua biên giới hai nước mang đến nước Dịch.
Nhưng mà lũ mùa xuân nước Dịch đến. Mười mấy thuyền quân nhu bị nước cuốn đi, quan viên phụ trách áp giải vật liệu sợ tội tự vẫn. Cảnh Hàm U nắm tin tức mới từ trong hoàng cung chuyển ra, tức giận đến mức mắng to một tiếng: “Ngu xuẩn!”
Người bên ngoài chỉ thấy sau khi nàng tiếp nhận trận chiến này làm việc rất suôn sẻ, áp dụng vài biện pháp, sự tình liền xoay chuyển. Ai biết hai tháng này nàng hầu như không có một đêm ngon giấc. Mỗi ngày đều vắt óc nhớ lại những lời liên quan tới mạch máu quốc gia sư phụ từng nói đến ở thư viện, kết hợp với tình huống cụ thể của nước Lịch ở hiện tại, còn phải cân nhắc tâm tính của vị sư tỷ kia của mình, rồi mới có thể đưa ra phương án áp dụng.
Nếu không có vật tư thì chỉ có thể gom góp lần nữa, lần này Cảnh Hàm U phái Phi Vân Kỵ dưới tay mình tự mình áp giải, rốt cuộc thuận lợi đưa đồ vật đến căn cứ của quân trấn giữ ở nước Dịch. Tuy nhiên chút vật ấy vẫn như muối bỏ bể. Vào lúc nàng vội vàng đánh thắng trận chiến ngân lượng này, quân trấn giữ ở nước Dịch vẫn trước sau bị đánh lén. Vẫn như cũ là không giết người, chỉ thiêu hủy vật tư. Cảnh Hàm U rõ ràng, Thần Nhứ đang muốn trì hoãn nước Lịch. Dù sao chỉ cần có người thì sẽ phải ăn cơm. Một mồi lửa nổi lên chính là hàng ngàn hàng vạn người há mồm chờ ăn cơm. Thế nhưng nàng không có cách nào, chỉ có thể càng gắng sức phân phối vật tư mang đến nước Dịch. Đồng thời vì không để bị trì hoãn, nàng cực lực chủ trương mau chóng tiến công thành Thiên Dĩnh.
Chiến sự vừa bắt đầu, mức tiêu hao của tất cả vật tư liền tăng lên gấp đôi. Cảnh Hàm U đột nhiên phát hiện khai chiến cũng không phải một ý kiến hay. Để làm dịu áp lực chế tạo vật tư, nàng đề nghị thu mua đồ vật từ các nước xung quanh. Nhưng khi áp dụng mới phát hiện tình huống còn tệ hơn nhiều so với tưởng tượng của nàng. Các nước xung quanh, trừ nước Vân không cần nhắc đến, hoặc là từ chối giao dịch, hoặc là ra giá cao gấp ba, bốn lần. Hoàng đế Cảnh Đằng giận dữ mắng mỏ những quốc gia này bỏ đá xuống giếng. Cảnh Hàm U lại biết việc này tất nhiên do Thần Nhứ giở trò quỷ. Thế nhưng tại sao bọn họ phải nghe theo Thần Nhứ? Nghĩ tới nghĩ lui, nàng đột nhiên nhận ra đạo lý Thần Nhứ từng nói với nàng, nước Lịch thực sự quá cường đại. Không có quốc gia nào muốn thấy một nước cường đại bên cạnh mình. Cho nên, xuất phát từ ích lợi quốc gia, các nước đều mong rằng nước Dịch có thể phục quốc thành công.
“Quả nhiên vẫn không được sao?” Cảnh Hàm U có chút nhụt chí mà nghĩ. Bại dưới tay Thần Nhứ, nàng không mất mặt. Thế nhưng, trong nội tâm nàng chính là không muốn thua.
Bạn đang đọc truyện tại DocTruyenChuz.com
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương