Lưu Quang Nhập Họa
Chương 15: Dự tiệc
Mười ngón tay bấm vào da thịt, Thần Nhứ mở to mắt, buộc mình cười đến xinh đẹp quyến rũ. "Tối nay là ta nhiều lời, chuyện của ngày khác, cần gì phải lo lắng bây giờ?"
Nàng đột nhiên tỏ vẻ không có gì, Cảnh Hàm U lại không thể. Cánh tay ôm nàng không chút buông lỏng. "Ta đã nói, ta có cách bảo vệ nàng."
Thần Nhứ ngoảnh đầu, đưa tay phác họa mi tâm cau lại của nàng. "Hàm U, nếu có một ngày ta phục quốc *. Nàng sẽ đối xử với ta như thế nào?"
* phục quốc: giành lại chủ quyền đất nước
"Ta sẽ giết nàng." Cảnh Hàm U không cần nghĩ ngợi mà nói.
Thần Nhứ nở nụ cười. Dưới ánh nến lung lay, dung nhan xinh đẹp đến phi phàm. Cảnh Hàm U, chỉ mong nàng nhớ kỹ câu nói hôm nay, chớ có nuốt lời.
Thiên thu đản * của hoàng hậu cũng là một ngày lễ lớn trong cung. Mặc dù Thần Nhứ không hay đi ra ngoài, nhưng mang xuất thân công chúa, nàng cũng không lạ lẫm với những chuyện này.
* Thiên thu đản: dịch ra nghĩa đen là sinh nhật ngàn thu. Thiên thu đản là từ dùng để nhắc đến sinh thần của hoàng hậu.
Ngày Thiên thu đản, Cảnh Hàm U trước liền đi ra ngoài bận rộn. Thân phận Thần Nhứ không tiện, ngược lại được bớt những thứ lễ nghi phiền phức này. Thẳng đến đêm tối lên đèn, nàng mới cùng Tái Phúc đến lầu Loan Xuân - nơi tổ chức yến tiệc.
Dù đã là cuối thu, nhưng trong lầu vẫn đèn đuốc sáng trưng, cung nữ thái giám qua lại trong đó, nhóm phi tần mệnh phụ * cười nói vui vẻ, cảnh tượng thật hài hòa.
* mệnh phụ: người phụ nữ có thân phận cao quý vì là vợ quan.
Thần Nhứ ngẩng đầu nhìn cảnh tượng trước mắt, khó tránh tức cảnh sinh tình *. Vẻn vẹn nửa năm trước, trong hoàng cung ở thành Thiên Dĩnh, cũng từng là khung cảnh ca múa hài hòa như thế này. Đáng tiếc, khi xưa múa hát, giờ lại thành một khúc vong quốc bi ai.
* tức cảnh sinh tình: thấy cảnh mà nảy sinh cảm xúc.
Tiến vào lầu Loan Xuân, trông thấy phía đối diện là một nữ tử ăn mặc như phi tử, đang ngẩng đầu đánh giá nàng. Thần Nhứ nhìn thoáng qua Tái Phúc bên người, Tái Phúc vội vàng hành lễ: "Nô tỳ bái kiến Lệ tiệp dư *."
* tiệp dư: là một tước vị trong hậu cung.
"Thuận Ân quận chúa Dịch Già Thần Nhứ bái kiến Lệ tiệp dư." Thần Nhứ cúi đầu hành lễ.
"Đứng lên đi. Đây nhưng là lần thứ nhất gặp mặt Thuận Ân quận chúa." Lệ tiệp dư cười, đưa tay đỡ nàng dậy. "Không hổ là Di Mẫn công chúa nổi danh các quốc gia, quả nhiên là khuynh quốc tuyệt sắc *."
* khuynh quốc tuyệt sắc: sắc đẹp tuyệt trần làm chao đảo cả đất nước.
Thần Nhứ còn chưa lên tiếng, bên cạnh lại có người chen vào, "Lệ tỷ tỷ thế nhưng nói đúng, còn không phải quận chúa làm chao đảo cả nước Dịch sao? Ta nghe nói, lúc trước đại quân triều ta tiến công thành Thiên Dĩnh, quận chúa là người hạ lệnh mở thành đầu hàng. Khó trách bây giờ quận chúa có thể trở thành khách quý của triều ta." Câu nói của nữ tử tuy nhỏ nhẹ, nhưng thâm ý bên trong lại từng câu đâm vào tim Thần Nhứ.
Tái Phúc lại vội vàng hành lễ, nói: "Nô tỳ bái kiến Chu tiệp dư."
Thần Nhứ hành lễ theo, cũng không để ý lời nói của Chu tiệp dư. Nàng là người bán nước, bị đối xử như thế cũng phải.
Cuộc trò chuyện của bọn họ dẫn tới một đám nữ quyến xôn xao nhìn về phía bên này. Dịch Già Mạc Ly gót sen uyển chuyển mà đi đến, "Đại tỷ, tỷ cũng tới."
Thần Nhứ nhìn vị ngũ muội này của mình, hai người rõ ràng có chung một dòng máu, là những người lẽ ra phải gần gũi nhất, đáng tiếc muội ấy cũng là người muốn mạng nàng. Chẳng lẽ trong mắt muội ấy, mình thật sự không thể dung thứ như vậy sao?
Người trong thiên hạ không hiểu ta, nhưng muội là muội muội của ta, vì sao cũng không hiểu ta? Đều là người vong quốc, tại sao lại phải tương tàn như vậy?
"Thuận Ân quận chúa bái kiến trắc phi thái tử." Nếm qua một lần khổ sở, lần này Thần Nhứ không chủ quan nữa. Từ đầu đến cuối, đôi mắt nàng vẫn luôn nhìn chằm chằm hai tay Dịch Già Mạc Ly, sợ nàng ta lại rút khăn ra. Ngẫm nghĩ lại bỗng cười thầm mình ngốc, ai sẽ ra tay hại mình trước mặt nhiều người thế này đây?
"Sao đại tỷ lại tỏ ra xa lạ với muội như vậy? Dù Mạc Ly là trắc phi của thái tử, nhưng đến cùng vẫn là muội muội của tỷ, không phải sao?" Dung mạo Dịch Già Mạc Ly xinh đẹp, một câu kia mang theo ba phần tủi thân, lại khiến người ngoài cảm thấy Thần Nhứ cố ý xa cách sự thân thiết của Dịch Già Mạc Ly.
Thần Nhứ âm thầm lắc đầu trong lòng. Người muội muội này vốn là người có tham vọng nhất trong chúng tỷ muội, đáng tiếc vây ở thâm cung, tầm mắt quá hẹp, vẫn là khó thành tài, cũng khó có thể trở thành trợ lực của mình.
"Lễ không thể bỏ." Thần Nhứ vẫn cung kính như cũ, nói.
Dịch Già Mạc Ly ngoài mặt nói tỷ muội thân thiết, bên trong lại có chút hài lòng với thái độ cung kính này của Thần Nhứ. Từ khi sinh ra, người tỷ tỷ này đã mang tướng mệnh Chân Long Thiên Tử, trên dưới nước Dịch đều vô cùng chú ý vị công chúa này. Chỉ chín chắn một chút, tiến bộ một chút cũng được phụ hoàng Dịch Già Thư coi trọng. Cho dù cô ta rời nước mười năm, mình chiếm hết sủng ái, nhưng cô ta vừa về nước đã được phong làm Trấn quốc công chúa, phụ hoàng Dịch Già Thư thế nhưng tuyên bố với cả nước về địa vị cao quý của cô ta.
Đố kỵ, không có cách nào kìm lại đố kỵ. Lúc còn nước Dịch, Dịch Già Mạc Ly không dám động tay. Nhưng nước Dịch mất rồi, mất trong tay vị Trấn quốc công chúa này! Đáng châm chọc bao nhiêu! Vốn cho rằng, đều là người vong quốc, cô ta cũng sẽ có cùng vận mệnh với mình, nhưng cô ta lại được phong làm Thuận Ân quận chúa, tiến vào hoàng cung. Mà mình lại chen chúc với tộc nhân, ở trong phủ tướng quân cũ nát gian nan sống qua ngày.
Dịch Già Mạc Ly là công chúa được sủng ái nhất, cũng là công chúa không thể chịu khổ nhất. Đã không ai cứu nàng ta, vậy nàng ta chỉ có thể tự cứu mình. Thái tử là một lựa chọn tốt, mặc dù chỉ là trắc phi, nhưng tương lai đường còn rất dài, ai nói mình không thể bò lên vị trí cao hơn đây?
Nhưng mà, nàng ta sẽ không để cho vị đại tỷ bán nước cầu vinh này sống tốt. Vì thủ nước cũng có, vì hận riêng cũng được, nàng ta tin rằng mình có thể làm được.
Cảnh Hàm U là con gái ruột của hoàng hậu, vẫn phải luôn hầu chuyện bên người hoàng hậu. Nhưng mà đôi mắt nàng lúc nào cũng nhìn về phía cổng. Hoàng hậu biết nàng nghĩ đến Thần Nhứ, trong lòng không vui nhưng cũng không thể hiện ra. Cho đến khi Thần Nhứ xuất hiện, vẻ mặt Cảnh Hàm U để lộ khác biệt rõ ràng. Hoàng hậu nhìn về phía cổng, thấy nữ tử còn hiện ra sắc mặt tái nhợt kia, một thân cung y màu đinh hương *, không phô trương, cũng không thất lễ, nhưng lại đem đến rất nhiều sự kiêng kỵ trong cung cấm.
* màu đinh hương: màu tím của cây đinh hương.
"Một người đẹp như vậy, đáng tiếc lại mang họ Dịch Già." Người vong quốc được trọng dụng không ít, nhưng hoàng tộc vong quốc, có thể sống sót thì chính là ơn trời mênh mông.
"Mẫu hậu…" Cảnh Hàm U không sợ thứ gì khác, nàng chỉ sợ ở đây nhiều người như vậy, lỡ như có ai dùng hương Vong Linh, vậy coi như nguy rồi. Trước đó, vì cứu Thần Nhứ, nàng đã tiêu hao hết nội lực, lúc này còn chưa bù lại, không thể cứu người lần nữa.
Hoàng hậu thở dài, nữ đại bất trung lưu *. "Đi đi, nhưng mà trước mặt mọi người, con cũng không được làm mất thân phận công chúa."
* nữ đại bất trung lưu: con gái lớn không giữ được, ý nói con gái lớn rồi thì không nghe lời nữa.
"Vâng." Cảnh Hàm U được cho phép, lập tức đi vào đám người, lôi Thần Nhứ đi.
"Ta biết nàng sẽ đến." Khóe miệng Thần Nhứ hơi nhếch lên, vẻ mặt cười như không cười có chút thâm ý sâu xa.
"Ta đã nói, ta sẽ che chở nàng." Cảnh Hàm U kéo nàng đến nơi ít người, "Tối nay nàng tốt nhất ngoan một chút."
Thần Nhứ nhướng mày, trong con ngươi sáng ngời lóe lên tia quyến rũ, "Nếu không thì sao? Nàng muốn thế nào?"
Cảnh Hàm U quay đầu sang chỗ khác, "Mẫu hậu nhìn thấy đấy, nếu tối nay nàng gây sự, ta cũng không bảo hộ được nàng."
"Một hồi nói che chở ta, một hồi nói không bảo hộ được ta. Hàm U, kỳ thật nàng còn chưa có được sự cường đại như nàng muốn." Nàng nói xong, rút bàn tay bị kéo về. "Ta có thể bảo hộ chính mình."
Tay của nàng lại bị nắm chặt, nhưng dùng sức như vậy, cứ như sợ nàng sẽ rút ra lần nữa. Cảnh Hàm U không nói gì thêm. Dưới trường hợp này, nàng không tiện nói nhiều với Thần Nhứ, nàng là Nhu Gia công chúa, là thống soái tay nắm bốn vạn Phi Vân Kỵ, mọi việc làm của nàng đều bị những cô gái này chú ý.
Từ sức lực trên tay của Cảnh Hàm U, Thần Nhứ biết mình tuyệt đối rút không ra. Nàng quay đầu cười khẽ, nếu ta còn có võ công, ngươi có thể hiếp bức ta như vậy sao?
Thần Nhứ bị Cảnh Hàm U kéo ngồi vào cái bàn bên cạnh chỗ Cảnh Hàm U. "Nàng ngoan ngoãn ngồi ở đây, lát nữa ta tới chỗ nàng." Cảnh Hàm U thì thầm bên tai nàng, sau đó đặc biệt để Trần Tâm lại.
Gần đây Tái Phúc thường đi theo Thần Nhứ, nhưng trước mặt Trần Tâm, nàng vẫn là cung nữ cấp thấp nhất, bởi vậy nàng cũng hơi hồi hộp.
Thần Nhứ ngoan ngoãn mà ngồi trên ghế, cúi đầu, dường như có suy nghĩ tâm sự gì. Chung quanh có nữ quyến dùng ánh mắt khác biệt đánh giá nàng, nàng cũng hoàn toàn không để ý.
Thẳng đến khi khai tiệc, Cảnh Hàm U trở về, nàng mới ngẩng đầu. Cảnh Hàm U hết sức hài lòng với biểu hiện của nàng, "Nàng luôn luôn biết thế nào để làm ra lựa chọn tốt nhất."
"Đây là lời sư phụ nói."
Chưởng viện thư viện Phi Diệp Tân đã từng dùng những lời này để tán dương Thần Nhứ, Cảnh Hàm U biết. Thế nhưng nàng không biết, sau lưng nàng, chưởng viện đã từng thương xót mà nói với Thần Nhứ: "Tính tình con như vậy, nhất định sẽ tiếp nhận trách nhiệm thống khổ, gian nan. Bởi vì con có đủ kiên định."
Kiên định, là ưu điểm lớn nhất của Thần Nhứ, nhưng cũng là ngọn nguồn nỗi thống khổ nhất của nàng.
Mỗi người đều có thể lựa chọn đi con đường bằng phẳng hơn. Nhưng Thần Nhứ sẽ không, nàng chỉ chọn đi con đường chính xác nhất, nhưng trên con đường này nơi nơi đều đầy gai nhọn.
"Trải qua trắc trở, gặp khó chẳng lùi." Trăm năm về sau, nhà sử học đời sau đã đánh giá như vậy trong《 Di mẫn công chúa truyện 》
Khai tiệc, ca múa xướng.
Trong lúc đó cũng có phi tần và mệnh phụ quan lớn đưa lên lễ vật và chào hỏi. Thần Nhứ mất hết cả hứng, cũng hoàn toàn không có hứng ăn những món ngon trên bàn.
Cảnh Hàm U nói khẽ, "Dù gì thì nàng cũng nên ăn một chút, phải rất muộn chúng ta mới về được."
Thần Nhứ ngẩng đầu nhìn nàng, bên trong ánh mắt sáng tối chập chờn. Lại một câu cũng không nói, chỉ cúi đầu chậm rãi ăn đồ ăn.
Cảnh Hàm U cảm thấy hơi bất ngờ với một Thần Nhứ nghe lời như vậy. Nàng vẫn luôn yêu thương thật lòng, nhưng cũng thực tình đề phòng với Thần Nhứ. Nếu như Thần Nhứ bướng bỉnh hai ba câu, nàng còn thấy bình thường, nghe lời như thế lại làm cho nàng không yên lòng.
"Nàng không cần hoài nghi ta như thế." Thần Nhứ ăn hai đũa đồ ăn lại buông đũa xuống. "Ta biết hôm nay là ngày gì, sẽ không làm ra chuyện quấy rối. Huống chi, quấy phá Thiên thu đản thì có lợi gì với ta chứ?"
"Nàng nghĩ được như vậy là tốt nhất."
__________
Tác giả có lời muốn nói: Mọi người luôn lo lắng lúc sau sẽ có tình tiết rất ngược rất ngược. Kỳ thật, tôi muốn nói, tất cả khó khăn trắc trở đều là khảo nghiệm với hai nàng, những tính toán phía sau cũng là xác nhận tấm lòng của hai nàng. Tình cảm mà không trải qua khảo nghiệm, có lẽ sẽ có người tin tưởng, nhưng tuyệt đối không phải người như các nàng.
__________
Editor có lời muốn nói: Hề đã trở lại ròi đâyyy. Sau khi trải qua một mùa thì thì... ờm, thiệt là đầy cảm xúc. Từ giờ sẽ up truyện lại như bình thường nhee (・∀・)
Mà Hề chú ý một cái là dạo này edit vội, càng ngày càng có nhiều lỗi chính tả rồi. Các bạn thấy nơi nào sai thì nhắc giúp Hề nheeee, hoan nghênh mọi người cmt sửa lỗi chính tảaaa.
Nàng đột nhiên tỏ vẻ không có gì, Cảnh Hàm U lại không thể. Cánh tay ôm nàng không chút buông lỏng. "Ta đã nói, ta có cách bảo vệ nàng."
Thần Nhứ ngoảnh đầu, đưa tay phác họa mi tâm cau lại của nàng. "Hàm U, nếu có một ngày ta phục quốc *. Nàng sẽ đối xử với ta như thế nào?"
* phục quốc: giành lại chủ quyền đất nước
"Ta sẽ giết nàng." Cảnh Hàm U không cần nghĩ ngợi mà nói.
Thần Nhứ nở nụ cười. Dưới ánh nến lung lay, dung nhan xinh đẹp đến phi phàm. Cảnh Hàm U, chỉ mong nàng nhớ kỹ câu nói hôm nay, chớ có nuốt lời.
Thiên thu đản * của hoàng hậu cũng là một ngày lễ lớn trong cung. Mặc dù Thần Nhứ không hay đi ra ngoài, nhưng mang xuất thân công chúa, nàng cũng không lạ lẫm với những chuyện này.
* Thiên thu đản: dịch ra nghĩa đen là sinh nhật ngàn thu. Thiên thu đản là từ dùng để nhắc đến sinh thần của hoàng hậu.
Ngày Thiên thu đản, Cảnh Hàm U trước liền đi ra ngoài bận rộn. Thân phận Thần Nhứ không tiện, ngược lại được bớt những thứ lễ nghi phiền phức này. Thẳng đến đêm tối lên đèn, nàng mới cùng Tái Phúc đến lầu Loan Xuân - nơi tổ chức yến tiệc.
Dù đã là cuối thu, nhưng trong lầu vẫn đèn đuốc sáng trưng, cung nữ thái giám qua lại trong đó, nhóm phi tần mệnh phụ * cười nói vui vẻ, cảnh tượng thật hài hòa.
* mệnh phụ: người phụ nữ có thân phận cao quý vì là vợ quan.
Thần Nhứ ngẩng đầu nhìn cảnh tượng trước mắt, khó tránh tức cảnh sinh tình *. Vẻn vẹn nửa năm trước, trong hoàng cung ở thành Thiên Dĩnh, cũng từng là khung cảnh ca múa hài hòa như thế này. Đáng tiếc, khi xưa múa hát, giờ lại thành một khúc vong quốc bi ai.
* tức cảnh sinh tình: thấy cảnh mà nảy sinh cảm xúc.
Tiến vào lầu Loan Xuân, trông thấy phía đối diện là một nữ tử ăn mặc như phi tử, đang ngẩng đầu đánh giá nàng. Thần Nhứ nhìn thoáng qua Tái Phúc bên người, Tái Phúc vội vàng hành lễ: "Nô tỳ bái kiến Lệ tiệp dư *."
* tiệp dư: là một tước vị trong hậu cung.
"Thuận Ân quận chúa Dịch Già Thần Nhứ bái kiến Lệ tiệp dư." Thần Nhứ cúi đầu hành lễ.
"Đứng lên đi. Đây nhưng là lần thứ nhất gặp mặt Thuận Ân quận chúa." Lệ tiệp dư cười, đưa tay đỡ nàng dậy. "Không hổ là Di Mẫn công chúa nổi danh các quốc gia, quả nhiên là khuynh quốc tuyệt sắc *."
* khuynh quốc tuyệt sắc: sắc đẹp tuyệt trần làm chao đảo cả đất nước.
Thần Nhứ còn chưa lên tiếng, bên cạnh lại có người chen vào, "Lệ tỷ tỷ thế nhưng nói đúng, còn không phải quận chúa làm chao đảo cả nước Dịch sao? Ta nghe nói, lúc trước đại quân triều ta tiến công thành Thiên Dĩnh, quận chúa là người hạ lệnh mở thành đầu hàng. Khó trách bây giờ quận chúa có thể trở thành khách quý của triều ta." Câu nói của nữ tử tuy nhỏ nhẹ, nhưng thâm ý bên trong lại từng câu đâm vào tim Thần Nhứ.
Tái Phúc lại vội vàng hành lễ, nói: "Nô tỳ bái kiến Chu tiệp dư."
Thần Nhứ hành lễ theo, cũng không để ý lời nói của Chu tiệp dư. Nàng là người bán nước, bị đối xử như thế cũng phải.
Cuộc trò chuyện của bọn họ dẫn tới một đám nữ quyến xôn xao nhìn về phía bên này. Dịch Già Mạc Ly gót sen uyển chuyển mà đi đến, "Đại tỷ, tỷ cũng tới."
Thần Nhứ nhìn vị ngũ muội này của mình, hai người rõ ràng có chung một dòng máu, là những người lẽ ra phải gần gũi nhất, đáng tiếc muội ấy cũng là người muốn mạng nàng. Chẳng lẽ trong mắt muội ấy, mình thật sự không thể dung thứ như vậy sao?
Người trong thiên hạ không hiểu ta, nhưng muội là muội muội của ta, vì sao cũng không hiểu ta? Đều là người vong quốc, tại sao lại phải tương tàn như vậy?
"Thuận Ân quận chúa bái kiến trắc phi thái tử." Nếm qua một lần khổ sở, lần này Thần Nhứ không chủ quan nữa. Từ đầu đến cuối, đôi mắt nàng vẫn luôn nhìn chằm chằm hai tay Dịch Già Mạc Ly, sợ nàng ta lại rút khăn ra. Ngẫm nghĩ lại bỗng cười thầm mình ngốc, ai sẽ ra tay hại mình trước mặt nhiều người thế này đây?
"Sao đại tỷ lại tỏ ra xa lạ với muội như vậy? Dù Mạc Ly là trắc phi của thái tử, nhưng đến cùng vẫn là muội muội của tỷ, không phải sao?" Dung mạo Dịch Già Mạc Ly xinh đẹp, một câu kia mang theo ba phần tủi thân, lại khiến người ngoài cảm thấy Thần Nhứ cố ý xa cách sự thân thiết của Dịch Già Mạc Ly.
Thần Nhứ âm thầm lắc đầu trong lòng. Người muội muội này vốn là người có tham vọng nhất trong chúng tỷ muội, đáng tiếc vây ở thâm cung, tầm mắt quá hẹp, vẫn là khó thành tài, cũng khó có thể trở thành trợ lực của mình.
"Lễ không thể bỏ." Thần Nhứ vẫn cung kính như cũ, nói.
Dịch Già Mạc Ly ngoài mặt nói tỷ muội thân thiết, bên trong lại có chút hài lòng với thái độ cung kính này của Thần Nhứ. Từ khi sinh ra, người tỷ tỷ này đã mang tướng mệnh Chân Long Thiên Tử, trên dưới nước Dịch đều vô cùng chú ý vị công chúa này. Chỉ chín chắn một chút, tiến bộ một chút cũng được phụ hoàng Dịch Già Thư coi trọng. Cho dù cô ta rời nước mười năm, mình chiếm hết sủng ái, nhưng cô ta vừa về nước đã được phong làm Trấn quốc công chúa, phụ hoàng Dịch Già Thư thế nhưng tuyên bố với cả nước về địa vị cao quý của cô ta.
Đố kỵ, không có cách nào kìm lại đố kỵ. Lúc còn nước Dịch, Dịch Già Mạc Ly không dám động tay. Nhưng nước Dịch mất rồi, mất trong tay vị Trấn quốc công chúa này! Đáng châm chọc bao nhiêu! Vốn cho rằng, đều là người vong quốc, cô ta cũng sẽ có cùng vận mệnh với mình, nhưng cô ta lại được phong làm Thuận Ân quận chúa, tiến vào hoàng cung. Mà mình lại chen chúc với tộc nhân, ở trong phủ tướng quân cũ nát gian nan sống qua ngày.
Dịch Già Mạc Ly là công chúa được sủng ái nhất, cũng là công chúa không thể chịu khổ nhất. Đã không ai cứu nàng ta, vậy nàng ta chỉ có thể tự cứu mình. Thái tử là một lựa chọn tốt, mặc dù chỉ là trắc phi, nhưng tương lai đường còn rất dài, ai nói mình không thể bò lên vị trí cao hơn đây?
Nhưng mà, nàng ta sẽ không để cho vị đại tỷ bán nước cầu vinh này sống tốt. Vì thủ nước cũng có, vì hận riêng cũng được, nàng ta tin rằng mình có thể làm được.
Cảnh Hàm U là con gái ruột của hoàng hậu, vẫn phải luôn hầu chuyện bên người hoàng hậu. Nhưng mà đôi mắt nàng lúc nào cũng nhìn về phía cổng. Hoàng hậu biết nàng nghĩ đến Thần Nhứ, trong lòng không vui nhưng cũng không thể hiện ra. Cho đến khi Thần Nhứ xuất hiện, vẻ mặt Cảnh Hàm U để lộ khác biệt rõ ràng. Hoàng hậu nhìn về phía cổng, thấy nữ tử còn hiện ra sắc mặt tái nhợt kia, một thân cung y màu đinh hương *, không phô trương, cũng không thất lễ, nhưng lại đem đến rất nhiều sự kiêng kỵ trong cung cấm.
* màu đinh hương: màu tím của cây đinh hương.
"Một người đẹp như vậy, đáng tiếc lại mang họ Dịch Già." Người vong quốc được trọng dụng không ít, nhưng hoàng tộc vong quốc, có thể sống sót thì chính là ơn trời mênh mông.
"Mẫu hậu…" Cảnh Hàm U không sợ thứ gì khác, nàng chỉ sợ ở đây nhiều người như vậy, lỡ như có ai dùng hương Vong Linh, vậy coi như nguy rồi. Trước đó, vì cứu Thần Nhứ, nàng đã tiêu hao hết nội lực, lúc này còn chưa bù lại, không thể cứu người lần nữa.
Hoàng hậu thở dài, nữ đại bất trung lưu *. "Đi đi, nhưng mà trước mặt mọi người, con cũng không được làm mất thân phận công chúa."
* nữ đại bất trung lưu: con gái lớn không giữ được, ý nói con gái lớn rồi thì không nghe lời nữa.
"Vâng." Cảnh Hàm U được cho phép, lập tức đi vào đám người, lôi Thần Nhứ đi.
"Ta biết nàng sẽ đến." Khóe miệng Thần Nhứ hơi nhếch lên, vẻ mặt cười như không cười có chút thâm ý sâu xa.
"Ta đã nói, ta sẽ che chở nàng." Cảnh Hàm U kéo nàng đến nơi ít người, "Tối nay nàng tốt nhất ngoan một chút."
Thần Nhứ nhướng mày, trong con ngươi sáng ngời lóe lên tia quyến rũ, "Nếu không thì sao? Nàng muốn thế nào?"
Cảnh Hàm U quay đầu sang chỗ khác, "Mẫu hậu nhìn thấy đấy, nếu tối nay nàng gây sự, ta cũng không bảo hộ được nàng."
"Một hồi nói che chở ta, một hồi nói không bảo hộ được ta. Hàm U, kỳ thật nàng còn chưa có được sự cường đại như nàng muốn." Nàng nói xong, rút bàn tay bị kéo về. "Ta có thể bảo hộ chính mình."
Tay của nàng lại bị nắm chặt, nhưng dùng sức như vậy, cứ như sợ nàng sẽ rút ra lần nữa. Cảnh Hàm U không nói gì thêm. Dưới trường hợp này, nàng không tiện nói nhiều với Thần Nhứ, nàng là Nhu Gia công chúa, là thống soái tay nắm bốn vạn Phi Vân Kỵ, mọi việc làm của nàng đều bị những cô gái này chú ý.
Từ sức lực trên tay của Cảnh Hàm U, Thần Nhứ biết mình tuyệt đối rút không ra. Nàng quay đầu cười khẽ, nếu ta còn có võ công, ngươi có thể hiếp bức ta như vậy sao?
Thần Nhứ bị Cảnh Hàm U kéo ngồi vào cái bàn bên cạnh chỗ Cảnh Hàm U. "Nàng ngoan ngoãn ngồi ở đây, lát nữa ta tới chỗ nàng." Cảnh Hàm U thì thầm bên tai nàng, sau đó đặc biệt để Trần Tâm lại.
Gần đây Tái Phúc thường đi theo Thần Nhứ, nhưng trước mặt Trần Tâm, nàng vẫn là cung nữ cấp thấp nhất, bởi vậy nàng cũng hơi hồi hộp.
Thần Nhứ ngoan ngoãn mà ngồi trên ghế, cúi đầu, dường như có suy nghĩ tâm sự gì. Chung quanh có nữ quyến dùng ánh mắt khác biệt đánh giá nàng, nàng cũng hoàn toàn không để ý.
Thẳng đến khi khai tiệc, Cảnh Hàm U trở về, nàng mới ngẩng đầu. Cảnh Hàm U hết sức hài lòng với biểu hiện của nàng, "Nàng luôn luôn biết thế nào để làm ra lựa chọn tốt nhất."
"Đây là lời sư phụ nói."
Chưởng viện thư viện Phi Diệp Tân đã từng dùng những lời này để tán dương Thần Nhứ, Cảnh Hàm U biết. Thế nhưng nàng không biết, sau lưng nàng, chưởng viện đã từng thương xót mà nói với Thần Nhứ: "Tính tình con như vậy, nhất định sẽ tiếp nhận trách nhiệm thống khổ, gian nan. Bởi vì con có đủ kiên định."
Kiên định, là ưu điểm lớn nhất của Thần Nhứ, nhưng cũng là ngọn nguồn nỗi thống khổ nhất của nàng.
Mỗi người đều có thể lựa chọn đi con đường bằng phẳng hơn. Nhưng Thần Nhứ sẽ không, nàng chỉ chọn đi con đường chính xác nhất, nhưng trên con đường này nơi nơi đều đầy gai nhọn.
"Trải qua trắc trở, gặp khó chẳng lùi." Trăm năm về sau, nhà sử học đời sau đã đánh giá như vậy trong《 Di mẫn công chúa truyện 》
Khai tiệc, ca múa xướng.
Trong lúc đó cũng có phi tần và mệnh phụ quan lớn đưa lên lễ vật và chào hỏi. Thần Nhứ mất hết cả hứng, cũng hoàn toàn không có hứng ăn những món ngon trên bàn.
Cảnh Hàm U nói khẽ, "Dù gì thì nàng cũng nên ăn một chút, phải rất muộn chúng ta mới về được."
Thần Nhứ ngẩng đầu nhìn nàng, bên trong ánh mắt sáng tối chập chờn. Lại một câu cũng không nói, chỉ cúi đầu chậm rãi ăn đồ ăn.
Cảnh Hàm U cảm thấy hơi bất ngờ với một Thần Nhứ nghe lời như vậy. Nàng vẫn luôn yêu thương thật lòng, nhưng cũng thực tình đề phòng với Thần Nhứ. Nếu như Thần Nhứ bướng bỉnh hai ba câu, nàng còn thấy bình thường, nghe lời như thế lại làm cho nàng không yên lòng.
"Nàng không cần hoài nghi ta như thế." Thần Nhứ ăn hai đũa đồ ăn lại buông đũa xuống. "Ta biết hôm nay là ngày gì, sẽ không làm ra chuyện quấy rối. Huống chi, quấy phá Thiên thu đản thì có lợi gì với ta chứ?"
"Nàng nghĩ được như vậy là tốt nhất."
__________
Tác giả có lời muốn nói: Mọi người luôn lo lắng lúc sau sẽ có tình tiết rất ngược rất ngược. Kỳ thật, tôi muốn nói, tất cả khó khăn trắc trở đều là khảo nghiệm với hai nàng, những tính toán phía sau cũng là xác nhận tấm lòng của hai nàng. Tình cảm mà không trải qua khảo nghiệm, có lẽ sẽ có người tin tưởng, nhưng tuyệt đối không phải người như các nàng.
__________
Editor có lời muốn nói: Hề đã trở lại ròi đâyyy. Sau khi trải qua một mùa thì thì... ờm, thiệt là đầy cảm xúc. Từ giờ sẽ up truyện lại như bình thường nhee (・∀・)
Mà Hề chú ý một cái là dạo này edit vội, càng ngày càng có nhiều lỗi chính tả rồi. Các bạn thấy nơi nào sai thì nhắc giúp Hề nheeee, hoan nghênh mọi người cmt sửa lỗi chính tảaaa.
Bạn đang đọc truyện tại DocTruyenChuz.com
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương