Lưu Quang Nhập Họa
Chương 151: Một năm
Cả đời này, sinh tử cũng chỉ nguyện gánh vác cùng nàng.
--------------------
Trong khoảng thời gian này, Cảnh Hàm U vẫn luôn đánh trận chiến ngân lượng với Thần Nhứ. Trong cuộc chiến không thấy khói lửa này, hai người đều ra nhiều mưu kế, ngươi tới ta đi, thế trận không hề thua kém so với trên chiến trường. Ngay cả Hoàng đế nước Lịch Cảnh Đằng cũng không thể không bội phục nữ nhi ưu tú của mình.
Song, trong lòng Cảnh Hàm U thì khác, nếu không thắng được sư tỷ thì dù biểu hiện ưu tú đến đâu cũng vô nghĩa. Vẫn là câu nói kia, nàng cũng không ngại bại bởi Thần Nhứ. Học ở thư viện Phi Diệp Tân mười năm, nàng chính là bị sư tỷ dằn vặt như thế mà trưởng thành. Nhưng bây giờ nàng không muốn làm tiểu sư muội vĩnh viễn theo sau lưng sư tỷ nữa. Nàng muốn làm người đứng sánh vai với Thần Nhứ. Nàng có thể thua trận chiến ngân lượng này, nhưng nàng phải để Thần Nhứ nhìn thấy sự ưu tú của mình.
Lịch cũ, mùa thu năm Thiên Tĩnh thứ hai mươi hai, chiến tranh đã kéo dài hơn nửa năm. Nếu Thần Nhứ không quanh co né tránh, cẩn thận tính toán tổn thất nhân sự bên mình như là sống qua ngày, nước Dịch có lẽ đã sớm thất bại thảm hại - Dịch Già Tề ngồi trong hoàng cung nghĩ như vậy.
Trấn quốc Di Mẫn công chúa, quả thật không hổ thẹn với hai chữ “Trấn quốc” trong phong hào của nàng. Song, biểu hiện xuất sắc như thế không khỏi làm Dịch Già Tề bất an. Di Mẫn công chúa có thể trấn giữ nước Dịch, hắn thì có năng lực trấn giữ Di Mẫn không?
Công cao át chủ là tối kỵ với thần tử. Kỳ thật Dịch Già Tề nhìn ra được, Di Mẫn rất chú ý việc này. Cho đến nay, nàng chưa từng lộ mặt ở trường hợp công khai. Tất cả chính lệnh đều mượn danh nghĩa Thái tử phát ra. Hiện tại sự nghiệp giải phóng nước Dịch tiến hành thuận lợi như vậy, bách tính đều tưởng rằng Thái tử Dịch Già Tề anh minh vô song bố trí, không ai biết phía sau những chuyện này chính là một nữ tử lo lắng hết lòng mà đảm đương, đánh đổi.
Tâm trạng Dịch Già Tề lúc này có chút mâu thuẫn. Đối với Di Mẫn, mặc dù hắn không tính là quá thân thiết, nhưng trong cục diện sinh tử gắn bó, cùng chung hoạn nạn như bây giờ, hắn vẫn tin cậy nàng. Lại nói, tình cảm ruột thịt rốt cuộc khó dứt bỏ, bọn họ suy cho cùng vẫn là anh em cùng một mẹ.
“Đến cùng chỉ là một công chúa. Chỉ cần Di Mẫn nghe lời, tương lai ra ngoài hòa thân, sao ta lại không dung thứ được?” Dịch Già Tề cười cười, cảm thấy mình lo sợ không đâu.
Bấy giờ Thần Nhứ đã rời khỏi thành Thiên Dĩnh, tiến vào Hồng châu gần biên giới nước Lịch và nước Dịch. Chỉ huy sứ Hồng châu Thẩm Oánh đã chuẩn bị nghênh đón xong xuôi từ sáng. Một đoàn người tiến vào một tòa lầu lớn, Thẩm Oánh cho lui những người khác, trong phòng chỉ còn lại cô và Thần Nhứ.
“Công chúa, tất cả đã sắp xếp xong xuôi. Một khi biên giới phát hiện tung tích của Nhu Gia công chúa thì sẽ lập tức báo cáo.” Cô dừng một chút, không chắc mà nói: “Chỉ là thuộc hạ không biết, bây giờ hai nước giao chiến, Nhu Gia công chúa sẽ tới thật sao?”
“Nàng ấy nhất định sẽ tới. Cho nên ta không muốn nàng ấy gặp nguy hiểm. Thẩm Oánh, cô là người ta tự mình sắp xếp, ta không dối gạt cô. Nhưng chuyện này trừ cô ra, không thể để người khác biết.” Thần Nhứ biết Thái tử Dịch Già Tề cũng không yên tâm với mình, lần này nàng rời khỏi thành Thiên Dĩnh, nhất định sẽ gây nên sự hoài nghi của Dịch Già Tề. Thế nhưng nàng không có cách nào khác, Cảnh Hàm U đi vào lãnh thổ nước Dịch càng sâu, nguy hiểm lại càng lớn. Nàng không thể nhìn Cảnh Hàm U mạo hiểm.
Sau bốn ngày, biên cương truyền đến tin tức, Cảnh Hàm U qua biên giới hai nước. Thần Nhứ dặn dò Thẩm Oánh thay mình che lấp hành tung, chính nàng thì lặng lẽ ra khỏi thành.
Ban đêm, núi hoang, miếu hoang.
Chính là thời gian tốt để giết người cướp của. Cảnh Hàm U cưỡi ngựa tiến vào miếu hoang, liền thấy bên cạnh đống lửa, Thần Nhứ toàn thân đồ đen đang ngồi ở đó.
“Nàng rất ít khi mặc áo đen.” Cảnh Hàm U buộc ngựa tại cửa ra vào, đi đến trước mặt Thần Nhứ rồi ngồi xuống.
“Như vậy dễ che giấu hành tung hơn.” Thần Nhứ ngẩng đầu nhìn Cảnh Hàm U cũng toàn thân đồ đen mà cười nói.
Bị nói trúng tim đen, Cảnh Hàm U cũng không ngại ngùng. “Một năm ước hẹn, ta tới tìm nàng.”
Thần Nhứ cố ý nhìn về phía cửa, “Nàng một mình cưỡi ngựa tới?”
Hai người đã ước định từ đầu, nếu Thần Nhứ phục quốc thành công, Cảnh Hàm U sẽ một mình cưỡi ngựa đến. Nếu phục quốc thất bại, Cảnh Hàm U sẽ tự mình dẫn binh tới. Bây giờ Cảnh Hàm U tự mình đến, ý tứ đã hết sức rõ ràng.
“Mặc dù nước của hai ta thắng bại chưa phân, nhưng ta hiển nhiên không thể nào dẫn binh tới.” Cảnh Hàm U đưa tay, bị một bàn tay của Thần Nhứ đánh rớt.
“Sư tỷ...” Cảnh Hàm U tủi thân.
“Một năm qua nàng làm tốt lắm.” Sự khích lệ đến từ sư tỷ thực sự hiếm có.
Cảnh Hàm U lại lần nữa đưa tay, đã sẵn sàng bị đánh. Thần Nhứ thì chỉ cười, không ra tay nữa. Hai người rốt cuộc ôm nhau. Trong miếu hoang núi hoang này, hai công chúa ôm nhau mà ngồi. Cơ thể của đối phương chính là sự an ủi lớn nhất cho mình trong giờ phút này.
“Nàng thật sự muốn dùng tiền bạc đánh bại nước Lịch?” Cảnh Hàm U không hiểu. Làm như vậy dĩ nhiên không phải tuyệt đối không thể, nhưng phải tốn rất nhiều thời gian, không thể làm được trong một hai năm. Dù gì nước Lịch là một cường quốc, cứ cho là mất đi thuế thu từ nước Dịch, nếu dựa vào thuế trong nước, mặc dù cuộc sống gian nan một chút nhưng cũng không đến mức không vượt qua nổi. Trông cậy vào cái này tiêu hao quốc lực nước Lịch, thực sự dài đằng đẵng.
Thần Nhứ ngẩng đầu, trong con ngươi sóng nước lăn tăn, làm sự tự kiềm chế của Cảnh Hàm U lung lay sắp đổ. “Ai nói ta muốn đánh bại nước Lịch?” Thần Nhứ duỗi ngón tay thon dài trắng nõn, chọc vào mặt Cảnh Hàm U. “Chẳng phải ta đã sớm nói cho nàng, ta chỉ cần phục quốc.”
Cảnh Hàm U bắt lấy ngón tay Thần Nhứ, đặt lên môi mà hôn hít. Thành công nhìn thấy Thần Nhứ đỏ mặt, dưới ánh lửa chiếu rọi, nàng chỉ cảm thấy thế gian không có cảnh đẹp hơn thế. “Nước Lịch không thua, phụ hoàng sẽ không buông tha cho nước Dịch.”
Thần Nhứ cố gắng rút ngón tay về, cười khẽ nói: “Phụ hoàng của nàng sẽ đồng ý.” Sự tự tin nhất định phải làm được đó là vẻ đẹp tốt nhất của một nữ tử. Chỉ cần nghĩ tới nữ tử ưu tú mỹ lệ như Thần Nhứ lại bằng lòng nắm tay tới già, răng long đầu bạc với mình, nhịp tim của Cảnh Hàm U lập tức tăng tốc. Lòng bàn tay nàng ra mồ hôi, đưa tay nắm dưới cằm Thần Nhứ, hôn lên.
Thần Nhứ thuận theo nhắm mắt lại. Khát vọng của thân thể, khát vọng của trái tim khiến nàng không muốn giãy giụa nữa. Cảnh Hàm U chung quy là bạn đời mình tự lựa chọn. Cả đời này, sinh tử cũng chỉ nguyện gánh vác cùng nàng.
Đêm nay, hai người có được lẫn nhau. Linh hồn và thể xác đều hoàn toàn kết hợp với nhau.
Hạt sương sớm chầm chậm rơi xuống đồng cỏ ngả vàng. Thần Nhứ tỉnh lại, liền thấy gương mặt Cảnh Hàm U gần ngay trước mắt. Cảnh Hàm U hiển nhiên vẫn chưa dậy, mấy ngày liền đi đường làm Cảnh Hàm U tiêu hao gần hết thể lực của mình. Đầu Thần Nhứ gối lên cánh tay Cảnh Hàm U, lúc này nàng cũng không vội đứng dậy, đưa tay vén sợi tóc trên mặt Cảnh Hàm U ra sau tai, cứ như vậy ngắm dung nhan say ngủ của nàng ấy.
Nhu Gia công chúa Cảnh Hàm U, bách tính nước Lịch chỉ nói nàng là một công chúa máu lạnh. Lấy thân phận nữ tử chấp chưởng bốn vạn Phi Vân Kỵ trấn giữ kinh kỳ, nữ tử như thế hẳn sẽ thô lỗ như nam tử. Kỳ thật tướng mạo của Cảnh Hàm U là cực kỳ thanh tú, nàng không thuộc về loại mỹ nữ gặp một lần là khó quên, nhưng lại làm người ta khó nén lòng không nhìn lần thứ hai. Tựa như thời khắc này, Thần Nhứ ngắm nhìn kỹ càng như thế, chỉ cảm thấy càng xem càng đẹp, đẹp đến mức nàng nhịn không được đưa tay sờ.
Vừa vươn tay đã bị Cảnh Hàm U bắt lấy, người cũng mở mắt. “Thần Nhứ, sáng sớm tỉnh lại đã đánh lén ta. Có thể thấy được đêm qua nàng vẫn chưa mệt.” Từ ngữ mập mờ kết hợp với vẻ mặt thâm thuý của Cảnh Hàm U, đồ ngốc cũng nghe ra ý tứ không thể miêu tả trong lời nói.
Thần Nhứ lắc tay một cái, đã tránh thoát khỏi tay Cảnh Hàm U. “Ta chỉ là cảm thấy nàng thực sự rất đẹp.”
Cảnh Hàm U suýt sặc nước bọt. Tướng mạo của mình thế nào bản thân rất rõ ràng, chỉ tính là dáng dấp không tệ. Vừa mắt thôi, miễn cưỡng coi như tạm được. Nhưng tạm được là so với người khác, so với Thần Nhứ, nàng vẫn tự biết rõ. “Nàng cũng đừng lấy dung mạo giễu cợt ta.”
“Ta nói thật.” Thân thể Thần Nhứ dính tới, Cảnh Hàm U chỉ cảm thấy ôn nhu hương đầy cõi lòng, cho là nàng là người đứng đắn, hửm? Sao lại cảm giác có chỗ nào đó sai sai? Mặc kệ, dù gì nàng không thể kháng cự sự quyến rũ của Thần Nhứ.
“Chắc là người tình trong mắt hoá Tây Thi.” Cảnh Hàm U đưa tay bắt lấy hai tay Thần Nhứ, cười nói: “Đây là chính nàng tự tìm.”
“Đừng xằng bậy!” Ban ngày ban mặt, dù thế nào Thần Nhứ cũng không thể để Cảnh Hàm U quấy phá ở nơi người khác có thể xông vào bất cứ lúc nào.
Cảnh Hàm U phiền muộn. Thần Nhứ luôn luôn trêu chọc xong liền rút lui, đây không phải thói quen tốt. “Nàng định bồi thường ta như thế nào?” Hơi thở Cảnh Hàm U bất ổn, giờ phút này vẫn không chịu buông tay.
“Ở cùng nàng ba ngày, có được không?” Thần Nhứ thật là hào phóng, mở miệng chính là ba ngày.
Cảnh Hàm U hiểu rõ, ba ngày đối với hai người đã là cực hạn. Nàng gật đầu, rốt cuộc buông tay. Thần Nhứ đứng dậy, lộ ra tấm lưng sáng bóng. Cái này khiến Cảnh Hàm U lại thèm nhỏ dãi rất lâu.
Hai người mặc y phục đàng hoàng, thu dọn đồ đạc, lại xử lý dấu vết hai người đã lưu lại, lúc này mới cưỡi ngựa rời khỏi miếu hoang.
Hai người đi rất xa, phía trước rốt cuộc xuất hiện một trấn nhỏ.
“Nơi này?” Cảnh Hàm U hoài nghi nói.
“Nơi này là phạm vi quản hạt của nước Lịch nàng. Cứ cho là chúng ta bại lộ, chí ít nàng sẽ an toàn.” Thần Nhứ đáp.
Cảnh Hàm U có chút không được tự nhiên, “Sao nàng lại tính toán đến bước này?”
Thần Nhứ ngước mắt, “Bởi vì ta là sư tỷ, nàng là sư muội. Ta chiếu cố nàng, quan tâm nàng, đều là đương nhiên.”
Cảnh Hàm U mếu máo, sư tỷ thật sự là cái gì cũng tốt!
Sáng nay hai người đều đổi sang quần áo bình thường, không còn mặc y phục dạ hành tối hôm qua. Lúc này hai người tìm một khách sạn không lớn không nhỏ để ở lại. Đuổi tiểu nhị đi, Cảnh Hàm U không kịp chờ đợi mà khóa cửa phòng, quay đầu nhào về phía Thần Nhứ.
“Nhìn bộ dạng của nàng này.” Thần Nhứ quay người, một ngón tay đặt lên tay Cảnh Hàm U, ngăn cản động tác của nàng.
“Nàng đã nói ở bên ta ba ngày!” Cảnh Hàm U kêu oan.
Thần Nhứ không khỏi muốn đảo mắt. “Chẳng lẽ nàng muốn ở trên giường suốt ba ngày?”
Cảnh Hàm U mặt mày hớn hở. “Ý kiến hay!” Nàng đưa tay nắm chặt cổ tay Thần Nhứ, kéo người vào trong lòng mình.
Thần Nhứ nhắm mắt lại, hơi nhún chân, thân thể đã nhẹ nhàng linh hoạt tránh ra. “Đừng xằng bậy! Ta có lời muốn nói với nàng.”
Cảnh Hàm U biết Thần Nhứ muốn nói chuyện chính sự, đành phải đè xuống ngọn lửa bị Thần Nhứ trêu chọc lên từ sáng sớm, ngồi bên giường nhìn nàng.
“Mặc dù trước đó chúng ta đã nói khá rõ ràng, nhưng ta vẫn muốn xác nhận lần nữa. Nàng thật sự bằng lòng từ bỏ thân phận công chúa, cùng ta trở về Phi Diệp Tân?”
Lúc này Cảnh Hàm U vẫn khó chịu trong lòng, hờn dỗi quay đầu không nói tiếng nào.
“Nàng không trả lời, ta xem như nàng hối hận.” Thần Nhứ rất giống Chưởng viện, chuyên trị các loại không phục.
--------------------
Trong khoảng thời gian này, Cảnh Hàm U vẫn luôn đánh trận chiến ngân lượng với Thần Nhứ. Trong cuộc chiến không thấy khói lửa này, hai người đều ra nhiều mưu kế, ngươi tới ta đi, thế trận không hề thua kém so với trên chiến trường. Ngay cả Hoàng đế nước Lịch Cảnh Đằng cũng không thể không bội phục nữ nhi ưu tú của mình.
Song, trong lòng Cảnh Hàm U thì khác, nếu không thắng được sư tỷ thì dù biểu hiện ưu tú đến đâu cũng vô nghĩa. Vẫn là câu nói kia, nàng cũng không ngại bại bởi Thần Nhứ. Học ở thư viện Phi Diệp Tân mười năm, nàng chính là bị sư tỷ dằn vặt như thế mà trưởng thành. Nhưng bây giờ nàng không muốn làm tiểu sư muội vĩnh viễn theo sau lưng sư tỷ nữa. Nàng muốn làm người đứng sánh vai với Thần Nhứ. Nàng có thể thua trận chiến ngân lượng này, nhưng nàng phải để Thần Nhứ nhìn thấy sự ưu tú của mình.
Lịch cũ, mùa thu năm Thiên Tĩnh thứ hai mươi hai, chiến tranh đã kéo dài hơn nửa năm. Nếu Thần Nhứ không quanh co né tránh, cẩn thận tính toán tổn thất nhân sự bên mình như là sống qua ngày, nước Dịch có lẽ đã sớm thất bại thảm hại - Dịch Già Tề ngồi trong hoàng cung nghĩ như vậy.
Trấn quốc Di Mẫn công chúa, quả thật không hổ thẹn với hai chữ “Trấn quốc” trong phong hào của nàng. Song, biểu hiện xuất sắc như thế không khỏi làm Dịch Già Tề bất an. Di Mẫn công chúa có thể trấn giữ nước Dịch, hắn thì có năng lực trấn giữ Di Mẫn không?
Công cao át chủ là tối kỵ với thần tử. Kỳ thật Dịch Già Tề nhìn ra được, Di Mẫn rất chú ý việc này. Cho đến nay, nàng chưa từng lộ mặt ở trường hợp công khai. Tất cả chính lệnh đều mượn danh nghĩa Thái tử phát ra. Hiện tại sự nghiệp giải phóng nước Dịch tiến hành thuận lợi như vậy, bách tính đều tưởng rằng Thái tử Dịch Già Tề anh minh vô song bố trí, không ai biết phía sau những chuyện này chính là một nữ tử lo lắng hết lòng mà đảm đương, đánh đổi.
Tâm trạng Dịch Già Tề lúc này có chút mâu thuẫn. Đối với Di Mẫn, mặc dù hắn không tính là quá thân thiết, nhưng trong cục diện sinh tử gắn bó, cùng chung hoạn nạn như bây giờ, hắn vẫn tin cậy nàng. Lại nói, tình cảm ruột thịt rốt cuộc khó dứt bỏ, bọn họ suy cho cùng vẫn là anh em cùng một mẹ.
“Đến cùng chỉ là một công chúa. Chỉ cần Di Mẫn nghe lời, tương lai ra ngoài hòa thân, sao ta lại không dung thứ được?” Dịch Già Tề cười cười, cảm thấy mình lo sợ không đâu.
Bấy giờ Thần Nhứ đã rời khỏi thành Thiên Dĩnh, tiến vào Hồng châu gần biên giới nước Lịch và nước Dịch. Chỉ huy sứ Hồng châu Thẩm Oánh đã chuẩn bị nghênh đón xong xuôi từ sáng. Một đoàn người tiến vào một tòa lầu lớn, Thẩm Oánh cho lui những người khác, trong phòng chỉ còn lại cô và Thần Nhứ.
“Công chúa, tất cả đã sắp xếp xong xuôi. Một khi biên giới phát hiện tung tích của Nhu Gia công chúa thì sẽ lập tức báo cáo.” Cô dừng một chút, không chắc mà nói: “Chỉ là thuộc hạ không biết, bây giờ hai nước giao chiến, Nhu Gia công chúa sẽ tới thật sao?”
“Nàng ấy nhất định sẽ tới. Cho nên ta không muốn nàng ấy gặp nguy hiểm. Thẩm Oánh, cô là người ta tự mình sắp xếp, ta không dối gạt cô. Nhưng chuyện này trừ cô ra, không thể để người khác biết.” Thần Nhứ biết Thái tử Dịch Già Tề cũng không yên tâm với mình, lần này nàng rời khỏi thành Thiên Dĩnh, nhất định sẽ gây nên sự hoài nghi của Dịch Già Tề. Thế nhưng nàng không có cách nào khác, Cảnh Hàm U đi vào lãnh thổ nước Dịch càng sâu, nguy hiểm lại càng lớn. Nàng không thể nhìn Cảnh Hàm U mạo hiểm.
Sau bốn ngày, biên cương truyền đến tin tức, Cảnh Hàm U qua biên giới hai nước. Thần Nhứ dặn dò Thẩm Oánh thay mình che lấp hành tung, chính nàng thì lặng lẽ ra khỏi thành.
Ban đêm, núi hoang, miếu hoang.
Chính là thời gian tốt để giết người cướp của. Cảnh Hàm U cưỡi ngựa tiến vào miếu hoang, liền thấy bên cạnh đống lửa, Thần Nhứ toàn thân đồ đen đang ngồi ở đó.
“Nàng rất ít khi mặc áo đen.” Cảnh Hàm U buộc ngựa tại cửa ra vào, đi đến trước mặt Thần Nhứ rồi ngồi xuống.
“Như vậy dễ che giấu hành tung hơn.” Thần Nhứ ngẩng đầu nhìn Cảnh Hàm U cũng toàn thân đồ đen mà cười nói.
Bị nói trúng tim đen, Cảnh Hàm U cũng không ngại ngùng. “Một năm ước hẹn, ta tới tìm nàng.”
Thần Nhứ cố ý nhìn về phía cửa, “Nàng một mình cưỡi ngựa tới?”
Hai người đã ước định từ đầu, nếu Thần Nhứ phục quốc thành công, Cảnh Hàm U sẽ một mình cưỡi ngựa đến. Nếu phục quốc thất bại, Cảnh Hàm U sẽ tự mình dẫn binh tới. Bây giờ Cảnh Hàm U tự mình đến, ý tứ đã hết sức rõ ràng.
“Mặc dù nước của hai ta thắng bại chưa phân, nhưng ta hiển nhiên không thể nào dẫn binh tới.” Cảnh Hàm U đưa tay, bị một bàn tay của Thần Nhứ đánh rớt.
“Sư tỷ...” Cảnh Hàm U tủi thân.
“Một năm qua nàng làm tốt lắm.” Sự khích lệ đến từ sư tỷ thực sự hiếm có.
Cảnh Hàm U lại lần nữa đưa tay, đã sẵn sàng bị đánh. Thần Nhứ thì chỉ cười, không ra tay nữa. Hai người rốt cuộc ôm nhau. Trong miếu hoang núi hoang này, hai công chúa ôm nhau mà ngồi. Cơ thể của đối phương chính là sự an ủi lớn nhất cho mình trong giờ phút này.
“Nàng thật sự muốn dùng tiền bạc đánh bại nước Lịch?” Cảnh Hàm U không hiểu. Làm như vậy dĩ nhiên không phải tuyệt đối không thể, nhưng phải tốn rất nhiều thời gian, không thể làm được trong một hai năm. Dù gì nước Lịch là một cường quốc, cứ cho là mất đi thuế thu từ nước Dịch, nếu dựa vào thuế trong nước, mặc dù cuộc sống gian nan một chút nhưng cũng không đến mức không vượt qua nổi. Trông cậy vào cái này tiêu hao quốc lực nước Lịch, thực sự dài đằng đẵng.
Thần Nhứ ngẩng đầu, trong con ngươi sóng nước lăn tăn, làm sự tự kiềm chế của Cảnh Hàm U lung lay sắp đổ. “Ai nói ta muốn đánh bại nước Lịch?” Thần Nhứ duỗi ngón tay thon dài trắng nõn, chọc vào mặt Cảnh Hàm U. “Chẳng phải ta đã sớm nói cho nàng, ta chỉ cần phục quốc.”
Cảnh Hàm U bắt lấy ngón tay Thần Nhứ, đặt lên môi mà hôn hít. Thành công nhìn thấy Thần Nhứ đỏ mặt, dưới ánh lửa chiếu rọi, nàng chỉ cảm thấy thế gian không có cảnh đẹp hơn thế. “Nước Lịch không thua, phụ hoàng sẽ không buông tha cho nước Dịch.”
Thần Nhứ cố gắng rút ngón tay về, cười khẽ nói: “Phụ hoàng của nàng sẽ đồng ý.” Sự tự tin nhất định phải làm được đó là vẻ đẹp tốt nhất của một nữ tử. Chỉ cần nghĩ tới nữ tử ưu tú mỹ lệ như Thần Nhứ lại bằng lòng nắm tay tới già, răng long đầu bạc với mình, nhịp tim của Cảnh Hàm U lập tức tăng tốc. Lòng bàn tay nàng ra mồ hôi, đưa tay nắm dưới cằm Thần Nhứ, hôn lên.
Thần Nhứ thuận theo nhắm mắt lại. Khát vọng của thân thể, khát vọng của trái tim khiến nàng không muốn giãy giụa nữa. Cảnh Hàm U chung quy là bạn đời mình tự lựa chọn. Cả đời này, sinh tử cũng chỉ nguyện gánh vác cùng nàng.
Đêm nay, hai người có được lẫn nhau. Linh hồn và thể xác đều hoàn toàn kết hợp với nhau.
Hạt sương sớm chầm chậm rơi xuống đồng cỏ ngả vàng. Thần Nhứ tỉnh lại, liền thấy gương mặt Cảnh Hàm U gần ngay trước mắt. Cảnh Hàm U hiển nhiên vẫn chưa dậy, mấy ngày liền đi đường làm Cảnh Hàm U tiêu hao gần hết thể lực của mình. Đầu Thần Nhứ gối lên cánh tay Cảnh Hàm U, lúc này nàng cũng không vội đứng dậy, đưa tay vén sợi tóc trên mặt Cảnh Hàm U ra sau tai, cứ như vậy ngắm dung nhan say ngủ của nàng ấy.
Nhu Gia công chúa Cảnh Hàm U, bách tính nước Lịch chỉ nói nàng là một công chúa máu lạnh. Lấy thân phận nữ tử chấp chưởng bốn vạn Phi Vân Kỵ trấn giữ kinh kỳ, nữ tử như thế hẳn sẽ thô lỗ như nam tử. Kỳ thật tướng mạo của Cảnh Hàm U là cực kỳ thanh tú, nàng không thuộc về loại mỹ nữ gặp một lần là khó quên, nhưng lại làm người ta khó nén lòng không nhìn lần thứ hai. Tựa như thời khắc này, Thần Nhứ ngắm nhìn kỹ càng như thế, chỉ cảm thấy càng xem càng đẹp, đẹp đến mức nàng nhịn không được đưa tay sờ.
Vừa vươn tay đã bị Cảnh Hàm U bắt lấy, người cũng mở mắt. “Thần Nhứ, sáng sớm tỉnh lại đã đánh lén ta. Có thể thấy được đêm qua nàng vẫn chưa mệt.” Từ ngữ mập mờ kết hợp với vẻ mặt thâm thuý của Cảnh Hàm U, đồ ngốc cũng nghe ra ý tứ không thể miêu tả trong lời nói.
Thần Nhứ lắc tay một cái, đã tránh thoát khỏi tay Cảnh Hàm U. “Ta chỉ là cảm thấy nàng thực sự rất đẹp.”
Cảnh Hàm U suýt sặc nước bọt. Tướng mạo của mình thế nào bản thân rất rõ ràng, chỉ tính là dáng dấp không tệ. Vừa mắt thôi, miễn cưỡng coi như tạm được. Nhưng tạm được là so với người khác, so với Thần Nhứ, nàng vẫn tự biết rõ. “Nàng cũng đừng lấy dung mạo giễu cợt ta.”
“Ta nói thật.” Thân thể Thần Nhứ dính tới, Cảnh Hàm U chỉ cảm thấy ôn nhu hương đầy cõi lòng, cho là nàng là người đứng đắn, hửm? Sao lại cảm giác có chỗ nào đó sai sai? Mặc kệ, dù gì nàng không thể kháng cự sự quyến rũ của Thần Nhứ.
“Chắc là người tình trong mắt hoá Tây Thi.” Cảnh Hàm U đưa tay bắt lấy hai tay Thần Nhứ, cười nói: “Đây là chính nàng tự tìm.”
“Đừng xằng bậy!” Ban ngày ban mặt, dù thế nào Thần Nhứ cũng không thể để Cảnh Hàm U quấy phá ở nơi người khác có thể xông vào bất cứ lúc nào.
Cảnh Hàm U phiền muộn. Thần Nhứ luôn luôn trêu chọc xong liền rút lui, đây không phải thói quen tốt. “Nàng định bồi thường ta như thế nào?” Hơi thở Cảnh Hàm U bất ổn, giờ phút này vẫn không chịu buông tay.
“Ở cùng nàng ba ngày, có được không?” Thần Nhứ thật là hào phóng, mở miệng chính là ba ngày.
Cảnh Hàm U hiểu rõ, ba ngày đối với hai người đã là cực hạn. Nàng gật đầu, rốt cuộc buông tay. Thần Nhứ đứng dậy, lộ ra tấm lưng sáng bóng. Cái này khiến Cảnh Hàm U lại thèm nhỏ dãi rất lâu.
Hai người mặc y phục đàng hoàng, thu dọn đồ đạc, lại xử lý dấu vết hai người đã lưu lại, lúc này mới cưỡi ngựa rời khỏi miếu hoang.
Hai người đi rất xa, phía trước rốt cuộc xuất hiện một trấn nhỏ.
“Nơi này?” Cảnh Hàm U hoài nghi nói.
“Nơi này là phạm vi quản hạt của nước Lịch nàng. Cứ cho là chúng ta bại lộ, chí ít nàng sẽ an toàn.” Thần Nhứ đáp.
Cảnh Hàm U có chút không được tự nhiên, “Sao nàng lại tính toán đến bước này?”
Thần Nhứ ngước mắt, “Bởi vì ta là sư tỷ, nàng là sư muội. Ta chiếu cố nàng, quan tâm nàng, đều là đương nhiên.”
Cảnh Hàm U mếu máo, sư tỷ thật sự là cái gì cũng tốt!
Sáng nay hai người đều đổi sang quần áo bình thường, không còn mặc y phục dạ hành tối hôm qua. Lúc này hai người tìm một khách sạn không lớn không nhỏ để ở lại. Đuổi tiểu nhị đi, Cảnh Hàm U không kịp chờ đợi mà khóa cửa phòng, quay đầu nhào về phía Thần Nhứ.
“Nhìn bộ dạng của nàng này.” Thần Nhứ quay người, một ngón tay đặt lên tay Cảnh Hàm U, ngăn cản động tác của nàng.
“Nàng đã nói ở bên ta ba ngày!” Cảnh Hàm U kêu oan.
Thần Nhứ không khỏi muốn đảo mắt. “Chẳng lẽ nàng muốn ở trên giường suốt ba ngày?”
Cảnh Hàm U mặt mày hớn hở. “Ý kiến hay!” Nàng đưa tay nắm chặt cổ tay Thần Nhứ, kéo người vào trong lòng mình.
Thần Nhứ nhắm mắt lại, hơi nhún chân, thân thể đã nhẹ nhàng linh hoạt tránh ra. “Đừng xằng bậy! Ta có lời muốn nói với nàng.”
Cảnh Hàm U biết Thần Nhứ muốn nói chuyện chính sự, đành phải đè xuống ngọn lửa bị Thần Nhứ trêu chọc lên từ sáng sớm, ngồi bên giường nhìn nàng.
“Mặc dù trước đó chúng ta đã nói khá rõ ràng, nhưng ta vẫn muốn xác nhận lần nữa. Nàng thật sự bằng lòng từ bỏ thân phận công chúa, cùng ta trở về Phi Diệp Tân?”
Lúc này Cảnh Hàm U vẫn khó chịu trong lòng, hờn dỗi quay đầu không nói tiếng nào.
“Nàng không trả lời, ta xem như nàng hối hận.” Thần Nhứ rất giống Chưởng viện, chuyên trị các loại không phục.
Bạn đang đọc truyện tại DocTruyenChuz.com
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương