Lưu Quang Nhập Họa
Chương 158: Quyết liệt
“Dịch Già Tề, ngươi thật sự cho rằng ta không dám giết ngươi lập tân quân khác? Ta có thể tặng giang sơn cho ngươi, cũng có thể đưa cho người khác.”
--------------------
Thánh chỉ được giao cho thái giám bên cạnh Dịch Già Tề, thái giám dùng tiếng nói gian tế tuyên đọc trước mặt mọi người. Đại ý là Trấn quốc Di Mẫn công chúa Dịch Già Thần Nhứ mở thành đầu hàng lúc nước Lịch xâm lăng, tự mình quỳ xuống dâng thư hàng. Trong hơn một năm ở nước Lịch, lấy sắc hầu người trong hậu cung nước Lịch, ham hưởng lạc, không quan tâm tới an nguy của tộc nhân. Tận mắt nhìn thấy tôn thất tộc nhân bị lưu đày vùng biên cảnh nghèo nàn mà không cứu, vẫn như cũ lưu luyến vinh hoa phú quý hậu cung. Hoàng đế vốn niệm tình anh em bỏ qua chuyện cũ, vẫn luôn để Thần Nhứ sống trong thâm cung, nào ngờ mấy ngày trước phát hiện Thần Nhứ thông đồng với nước ngoài, cấu kết gian tế địch quốc, ý đồ lật đổ nước Dịch. Cho nên Hoàng đế quyết tâm vứt bỏ tình thân, giết chết phản đồ Dịch Già Thần Nhứ.
Sau khi tuyên thánh chỉ, phía dưới vẫn lặng ngắt như tờ. Không ai nghị luận. Đám người chỉ dùng ánh mắt cẩn thận quan sát phản ứng của Thần Nhứ. Địch quốc mất, mưu thần chết. Nhìn xem Di Mẫn công chúa luôn luôn nói một không nói hai sẽ lộ ra biểu lộ kinh ngạc gì.
Thần Nhứ nghe xong thánh chỉ, cười lạnh một tiếng. “Hoàng thượng quả thật không dung thứ Thần Nhứ?”
Dịch Già Tề nói, “Trẫm nhớ tới tình thân, nhiều lần nhẫn nhịn ngươi. Thế nhưng Thần Nhứ ngươi làm cho trẫm quá thất vọng.”
Thất vọng? Mình thì không sao? Thần Nhứ gật đầu. “Được, đã như vậy, Hoàng thượng có thể để Thần Nhứ rời khỏi nước Dịch không?”
Dịch Già Tề lấy tay áo che mặt, đau lòng nói, “Thần Nhứ, trẫm đã cho ngươi cơ hội, đáng tiếc là chính ngươi ngu xuẩn mất khôn. Đến cuối cùng vẫn cấu kết với người nước Lịch, bây giờ trẫm không thể tha cho ngươi nữa.”
Thần Nhứ xem Dịch Già Tề diễn xong, quay đầu nhìn một đám tộc nhân bên cạnh, “Các người cũng cảm thấy Dịch Già Thần Nhứ ta đáng chết ư?”
Miệng Dịch Già Dụ run rẩy, bộ dạng có lời muốn nói nhưng không dám nói. Hắn nhìn Dịch Già Tề ngồi cao cao trên long ỷ, rốt cuộc mở miệng: “Thần Nhứ, thánh chỉ của Hoàng thượng đã hạ, muội cũng đừng ảo tưởng trong lòng nữa. Lúc bọn ta đi biên cương chịu khổ, muội vẫn còn trong hậu cung hưởng lạc. Điều này tất cả tộc nhân bọn ta đều có thể làm chứng. Mạc Ly cầu tình cho bọn ta, muội vậy mà trơ mắt nhìn muội ấy khó sinh mà chết. Với ảnh hưởng của muội trong hậu cung nước Lịch, muội hoàn toàn có năng lực cứu muội ấy. Thần Nhứ, muội có thể đối xử nhẫn tâm với Mạc Ly như vậy, huống chi là bọn ta?”
“A!” Thần Nhứ thực sự nhịn không được, cười ra tiếng. “Thì ra ngay cả cái chết của Mạc Ly cũng đổ lên đầu ta. Vậy ta thật là đáng chết.” Ánh mắt của nàng đảo qua gương mặt của từng tộc nhân. Các tộc nhân lộ ra dáng vẻ hoặc bất đắc dĩ, hoặc phẫn nộ, hoặc xấu hổ, hoặc bi thương, nhưng sau khi tiếp xúc với ánh mắt của nàng, tất cả đều yên lặng cúi đầu.
“Thần Nhứ ngươi chính là đáng chết!” Nói chuyện chính là tam hoàng tử Dịch Già Sơ. Tính tình của hắn luôn luôn lỗ mãng, lúc này vọt tới trước Dịch Già Dụ, chỉ vào mặt Thần Nhứ chất vấn: “Công chúa nước Dịch ta đều băng thanh ngọc khiết. Nhưng ngươi thì sao đây? Ngươi ở trong hậu cung nước Lịch làm cái gì? Vì cái gì Hoàng đế nước Lịch sủng ái ngươi đủ kiểu? Vì cái gì Thái tử nước Lịch vì ngươi mất ăn mất ngủ? Thần Nhứ, thân là nữ tử thì nên cả đời theo một người. Ngươi xem những chuyện vô liêm sỉ ngươi đã làm, ngươi còn mặt mũi gì sống trên đời?”
Thần Nhứ nhìn ngón tay không ngừng run rẩy chỉ vào mình, gật gật đầu. “Cho nên tam ca hy vọng ta lập tức đi chết?”
“Đúng!” Dịch Già Sơ lớn tiếng đáp. “Ngươi chết, tất cả liền kết thúc!”
Thần Nhứ rõ ràng, những tộc nhân này cũng không phải không biết mình làm gì, chỉ là dưới uy quyền bức bách của Dịch Già Tề, bọn họ chỉ có thể nói vậy. Nàng xoay người nhìn về Dịch Già Tề trên long ỷ, “Hoàng thượng muốn giết ta thế nào đây? Dựa vào thị vệ trong điện này sao?”
Dịch Già Tề biến sắc. “Thần Nhứ ngươi dám phản kháng?”
Gương mặt Thần Nhứ mang nụ cười, chỉ là ý cười chưa đến đáy mắt. “Tại sao không dám?”
Tay nàng đột nhiên kéo đai lưng, cả bộ lễ phục lập tức trượt xuống đất, bên trong lại là một bộ y phục thuần trắng bó sát người. Đồng thời, tay nàng nhanh chóng rút ra trâm cài trên đầu, trong tiếng châu ngọc đinh đông, trâm vòng phục sức rơi xuống. Một đầu tóc đen như thác nước của Thần Nhứ xõa xuống. Tay nàng còn nắm một cây trâm cài tóc, hai tay gom lấy tóc lắc một cái rồi khẽ quấn, trâm trong tay cắm vào đầu tóc. Mái tóc đen đã hoàn toàn được cột lại, không chút lộn xộn.
Một loạt động tác này quá đỗi nhanh chóng, đám người còn chưa kịp phản ứng, lễ phục và đồ trang sức vốn cực kỳ hạn chế hành động của Thần Nhứ đều đã nằm trên mặt đất. Lúc này Thần Nhứ vọt người lên, lấy kiếm Liệt Thiên của mình từ trên xà nhà điện Hưng Hòa.
“Ngươi...” Phen này Dịch Già Tề bị dọa cho phát sợ. Hắn cũng không hoàn toàn rõ ràng thực lực của Thần Nhứ. Chỉ biết là một cao thủ võ lâm. Hắn làm Thần Nhứ mặc lễ phục phức tạp rắc rối như thế, chính là để hạn chế hành động của nàng. Đồng thời, mặc lễ phục công chúa là không thể nào đeo binh khí. Tuyệt đối không nghĩ tới Thần Nhứ vậy mà sớm đã giấu kiếm Liệt Thiên lên xà nhà điện Hưng Hòa. Mà lại không ai biết cả! Ánh mắt sắc bén như kiếm của hắn bắn về một người khác ở bên cạnh.
“Hoàng thượng không cần trách nàng ta, nàng ta đã rất cố gắng.” Lúc này, giọng nói của Thần Nhứ sâu kín truyền đến. Đồng thời, ánh mắt của nàng cũng nhìn về người Dịch Già Tề đang nhìn.
Người kia rõ ràng là Linh Âm.
Lúc này sắc mặt Linh Âm tái nhợt, cả người run rẩy liên hồi, song một câu cũng không thể thốt ra.
“Thắc mắc tại sao ta biết là ngươi? Thắc mắc tại sao ngươi hạ độc ta nhưng lại không có bất kỳ tác dụng gì?” Thần Nhứ cười như không cười mà nói.
“Bịch” một tiếng, Linh Âm quỳ rạp xuống đất, nhưng vẫn không thể nói ra câu nào.
“Ngươi muốn trách thì trách Hoàng thượng quá nóng vội. Ngươi vừa mới thông tri Cảnh Hàm U tới, Hoàng thượng liền vội vã mang người tới bắt. Chuyện này làm sao có thể không nghi ngờ ngươi? Lại nói ngươi quên ta là người từng uống Hư Không sao? Thứ mùi đó, đến chết ta cũng không quên. Ngươi cho rằng thêm vào trong canh thì ta sẽ nếm không ra?” Người Thần Nhứ vẫn luôn không muốn hoài nghi nhất chính là hai cô nương theo mình trở về từ nước Lịch. Nàng cho mình một trăm lý do không phải Linh Âm, vẫn còn có lý do thứ một trăm linh một chứng minh là nàng ta.
Dịch Già Tề không nói nhảm nữa, hắn vung tay lên, một đám người đã chuẩn bị trước đó xông vào trong điện. Thần Nhứ cũng đã phi thân đáp xuống bên cạnh long ỷ, đưa tay tóm lấy Dịch Già Tề. Dịch Già Tề không phải thư sinh yếu đuối, hắn cũng là võ tướng có thể lãnh binh đánh trận, nhưng hắn còn chưa kịp làm ra bất kỳ động tác gì thì đã bị Thần Nhứ bóp cổ.
“Di Mẫn! Ngươi... Ngươi đừng xằng bậy!” Dịch Già Tề kêu lên.
“Hoàng thượng yên tâm, ta sẽ không hồ đồ. Chỉ cần ra khỏi thành Thiên Dĩnh, ta sẽ thả ngài.” Tay Thần Nhứ hơi dùng sức, Dịch Già Tề liền cảm thấy ngạt thở. Hắn nghẹn đến nỗi mặt phát tím, ngay lúc hắn cảm giác mình sắp chết, tay Thần Nhứ buông lỏng ra một chút. Dịch Già Tề dùng sức ho khan mới có thể tiếp tục đi ra ngoài.
“Lần này Hoàng thượng biết ta không phải hù dọa rồi chứ?” Thần Nhứ tóm lấy Dịch Già Tề đi ra ngoài. Có đội ngự lâm quân mới được thành lập và số lượng lớn đại nội thị vệ canh giữ ở một bên. Văn võ bá quan và hoàng tộc đều ngơ ngác trong điện không biết làm sao.
Thần Nhứ và Dịch Già Tề một đường ra khỏi hoàng cung, có một chiếc xe ngựa dừng ở cửa cung, Thần Nhứ nhìn xa phu một chút, không nói gì, áp giải Dịch Già Tề lên xe ngựa, một đường ra roi thúc ngựa chạy về hướng cửa thành. Quân đội phía sau đuổi theo không bỏ. Ra khỏi cửa thành, tới Thủy Long Ngâm, Thần Nhứ bắt lấy Dịch Già Tề đi vào Mẫn Nhiên tiểu trúc. Ở trong sân, Thần Nhứ rốt cuộc buông lỏng tay. Nhưng Dịch Già Tề cũng không dám động đậy. “Di Mẫn ngươi đang ngang nhiên phạm thượng!”
“Dịch Già Tề!” Thần Nhứ đột nhiên gào to một tiếng, làm Dịch Già Tề sợ đến mức khẽ run rẩy. Thần Nhứ chưa từng kêu thẳng tên Dịch Già Tề như vậy. “Chúng ta là anh em cùng một mẹ, ngươi vậy mà ra tay ác độc như vậy! Dưới chín suối, ngươi sao có thể đi gặp phụ hoàng và mẫu hậu? Ta giúp ngươi phục quốc, tự mình chắp tay dâng cho ngươi giang sơn tốt đẹp, bản thân thì gánh chịu tiếng xấu cả đời, như thế còn chưa đủ sao? Ta biết đạo lý qua cầu rút ván, có mới nới cũ, cho nên sau khi phục quốc cẩn thận khắp nơi, né tránh khắp nơi, ngươi còn không vừa lòng?” Thần Nhứ tức giận đến gật đầu. “Dịch Già Tề, ngươi thật sự cho rằng ta không dám giết ngươi lập tân quân khác? Ta có thể tặng giang sơn cho ngươi, cũng có thể đưa cho người khác.”
“Di Mẫn, muội bình tĩnh một chút.” Dịch Già Tề trấn an. “Ta biết chuyện này là ta có lỗi với muội. Nhưng giống như muội nói, muội có thể đưa ta lên ngôi, cũng có thể đỡ người khác lên long ỷ. Muội bảo đại ca phải nghĩ thế nào đây? Bên giường của ta sao có thể để người khác ngủ yên?”
“Cho nên tất cả đều là lỗi của ta?” Kiếm Liệt Thiên trong tay Thần Nhứ ra khỏi vỏ, một vệt hào quang hướng thẳng vào người Dịch Già Tề. Khi Dịch Già Tề cảm giác đau đớn, kiếm Liệt Thiên đã vào vỏ. “Một kiếm này là ấn ký ta lưu lại cho ngươi. Nếu ngươi còn dám không tuân thủ đạo làm vua, làm ra chuyện khác người gì, dù ở lúc nào, ở nơi đâu, ta cũng sẽ không hạ thủ lưu tình. Dịch Già Tề, nếu ta có thể gánh tội danh hiến thành bán nước, cũng không ngại thêm một cái tội danh giết anh diệt vua. Thần Nhứ nói đến thế thôi, hy vọng sau này ngươi tự giải quyết cho tốt.” Nàng nói xong, lùi lại một bước, nhường ra cửa viện.
“Muội… thả ta đi?” Dịch Già Tề che miệng vết thương của mình, có chút không dám tin.
“Ngươi không niệm tình thân, ta thì có.” Đáy mắt Thần Nhứ cuối cùng vẫn hiện ra sự thất vọng và tổn thương. Nàng không phải kẻ vô tri vô giác. Nàng ký thác kỳ vọng vào huynh trưởng Dịch Già Tề, chờ mong hắn làm thịnh thế minh quân, quan tâm tộc nhân, yêu thương người thân. Đáng tiếc bản thân rốt cuộc vẫn là quá mức đơn phương kỳ vọng.
Dịch Già Tề đi. Hắn ra khỏi cửa Thủy Long Ngâm liền thấy một đội quân lớn đã bao vây nơi này. Hắn lập tức sai đại nội thị vệ bảo vệ mình, sau đó phái một đội ngự lâm quân tiến vào Thủy Long Ngâm bắt Thần Nhứ.
Ngự lâm quân rất mau trở lại, không tìm được người. Dịch Già Tề không tin, phái càng nhiều binh lính đi vào, tướng sĩ hầu như lật lên Thủy Long Ngâm cũng không tìm thấy Thần Nhứ. Dịch Già Tề nghe mà chỉ thấy sợ hãi, hắn không có lòng đi tìm nữa, ra lệnh lập tức hồi cung. Đồng thời cả nước truy nã Thần Nhứ.
Bên trong Mẫn Nhiên tiểu trúc, sau khi Dịch Già Tề đi, Thần Nhứ quay đầu nhìn xa phu bên cạnh, thở dài, “Tại sao trở về?”
Xa phu đáp, “Vẫn là không yên lòng.” Giọng nói rõ ràng là của Cảnh Hàm U.
“Đi thôi.” Không có thời gian nhiều lời, Thần Nhứ mang theo Cảnh Hàm U tiến vào trong phật đường. Dưới một tượng phật trong phật đường có một mật đạo trực tiếp thông với một ngôi nhà bình thường bên ngoài trang viên. Hai người ra khỏi cửa mật đạo, nhìn thấy hai chị em Lý Tư Duyên và Lâm Lang. Hai chị em vừa thấy hai người đi ra, lập tức tới đón.
Lý Tư Duyên nói, “Công chúa bình an thật sự là quá tốt.” Lâm Lang thì không nhịn được lau nước mắt.
“Vất vả các ngươi. Ô Dạ đâu?”
--------------------
Thánh chỉ được giao cho thái giám bên cạnh Dịch Già Tề, thái giám dùng tiếng nói gian tế tuyên đọc trước mặt mọi người. Đại ý là Trấn quốc Di Mẫn công chúa Dịch Già Thần Nhứ mở thành đầu hàng lúc nước Lịch xâm lăng, tự mình quỳ xuống dâng thư hàng. Trong hơn một năm ở nước Lịch, lấy sắc hầu người trong hậu cung nước Lịch, ham hưởng lạc, không quan tâm tới an nguy của tộc nhân. Tận mắt nhìn thấy tôn thất tộc nhân bị lưu đày vùng biên cảnh nghèo nàn mà không cứu, vẫn như cũ lưu luyến vinh hoa phú quý hậu cung. Hoàng đế vốn niệm tình anh em bỏ qua chuyện cũ, vẫn luôn để Thần Nhứ sống trong thâm cung, nào ngờ mấy ngày trước phát hiện Thần Nhứ thông đồng với nước ngoài, cấu kết gian tế địch quốc, ý đồ lật đổ nước Dịch. Cho nên Hoàng đế quyết tâm vứt bỏ tình thân, giết chết phản đồ Dịch Già Thần Nhứ.
Sau khi tuyên thánh chỉ, phía dưới vẫn lặng ngắt như tờ. Không ai nghị luận. Đám người chỉ dùng ánh mắt cẩn thận quan sát phản ứng của Thần Nhứ. Địch quốc mất, mưu thần chết. Nhìn xem Di Mẫn công chúa luôn luôn nói một không nói hai sẽ lộ ra biểu lộ kinh ngạc gì.
Thần Nhứ nghe xong thánh chỉ, cười lạnh một tiếng. “Hoàng thượng quả thật không dung thứ Thần Nhứ?”
Dịch Già Tề nói, “Trẫm nhớ tới tình thân, nhiều lần nhẫn nhịn ngươi. Thế nhưng Thần Nhứ ngươi làm cho trẫm quá thất vọng.”
Thất vọng? Mình thì không sao? Thần Nhứ gật đầu. “Được, đã như vậy, Hoàng thượng có thể để Thần Nhứ rời khỏi nước Dịch không?”
Dịch Già Tề lấy tay áo che mặt, đau lòng nói, “Thần Nhứ, trẫm đã cho ngươi cơ hội, đáng tiếc là chính ngươi ngu xuẩn mất khôn. Đến cuối cùng vẫn cấu kết với người nước Lịch, bây giờ trẫm không thể tha cho ngươi nữa.”
Thần Nhứ xem Dịch Già Tề diễn xong, quay đầu nhìn một đám tộc nhân bên cạnh, “Các người cũng cảm thấy Dịch Già Thần Nhứ ta đáng chết ư?”
Miệng Dịch Già Dụ run rẩy, bộ dạng có lời muốn nói nhưng không dám nói. Hắn nhìn Dịch Già Tề ngồi cao cao trên long ỷ, rốt cuộc mở miệng: “Thần Nhứ, thánh chỉ của Hoàng thượng đã hạ, muội cũng đừng ảo tưởng trong lòng nữa. Lúc bọn ta đi biên cương chịu khổ, muội vẫn còn trong hậu cung hưởng lạc. Điều này tất cả tộc nhân bọn ta đều có thể làm chứng. Mạc Ly cầu tình cho bọn ta, muội vậy mà trơ mắt nhìn muội ấy khó sinh mà chết. Với ảnh hưởng của muội trong hậu cung nước Lịch, muội hoàn toàn có năng lực cứu muội ấy. Thần Nhứ, muội có thể đối xử nhẫn tâm với Mạc Ly như vậy, huống chi là bọn ta?”
“A!” Thần Nhứ thực sự nhịn không được, cười ra tiếng. “Thì ra ngay cả cái chết của Mạc Ly cũng đổ lên đầu ta. Vậy ta thật là đáng chết.” Ánh mắt của nàng đảo qua gương mặt của từng tộc nhân. Các tộc nhân lộ ra dáng vẻ hoặc bất đắc dĩ, hoặc phẫn nộ, hoặc xấu hổ, hoặc bi thương, nhưng sau khi tiếp xúc với ánh mắt của nàng, tất cả đều yên lặng cúi đầu.
“Thần Nhứ ngươi chính là đáng chết!” Nói chuyện chính là tam hoàng tử Dịch Già Sơ. Tính tình của hắn luôn luôn lỗ mãng, lúc này vọt tới trước Dịch Già Dụ, chỉ vào mặt Thần Nhứ chất vấn: “Công chúa nước Dịch ta đều băng thanh ngọc khiết. Nhưng ngươi thì sao đây? Ngươi ở trong hậu cung nước Lịch làm cái gì? Vì cái gì Hoàng đế nước Lịch sủng ái ngươi đủ kiểu? Vì cái gì Thái tử nước Lịch vì ngươi mất ăn mất ngủ? Thần Nhứ, thân là nữ tử thì nên cả đời theo một người. Ngươi xem những chuyện vô liêm sỉ ngươi đã làm, ngươi còn mặt mũi gì sống trên đời?”
Thần Nhứ nhìn ngón tay không ngừng run rẩy chỉ vào mình, gật gật đầu. “Cho nên tam ca hy vọng ta lập tức đi chết?”
“Đúng!” Dịch Già Sơ lớn tiếng đáp. “Ngươi chết, tất cả liền kết thúc!”
Thần Nhứ rõ ràng, những tộc nhân này cũng không phải không biết mình làm gì, chỉ là dưới uy quyền bức bách của Dịch Già Tề, bọn họ chỉ có thể nói vậy. Nàng xoay người nhìn về Dịch Già Tề trên long ỷ, “Hoàng thượng muốn giết ta thế nào đây? Dựa vào thị vệ trong điện này sao?”
Dịch Già Tề biến sắc. “Thần Nhứ ngươi dám phản kháng?”
Gương mặt Thần Nhứ mang nụ cười, chỉ là ý cười chưa đến đáy mắt. “Tại sao không dám?”
Tay nàng đột nhiên kéo đai lưng, cả bộ lễ phục lập tức trượt xuống đất, bên trong lại là một bộ y phục thuần trắng bó sát người. Đồng thời, tay nàng nhanh chóng rút ra trâm cài trên đầu, trong tiếng châu ngọc đinh đông, trâm vòng phục sức rơi xuống. Một đầu tóc đen như thác nước của Thần Nhứ xõa xuống. Tay nàng còn nắm một cây trâm cài tóc, hai tay gom lấy tóc lắc một cái rồi khẽ quấn, trâm trong tay cắm vào đầu tóc. Mái tóc đen đã hoàn toàn được cột lại, không chút lộn xộn.
Một loạt động tác này quá đỗi nhanh chóng, đám người còn chưa kịp phản ứng, lễ phục và đồ trang sức vốn cực kỳ hạn chế hành động của Thần Nhứ đều đã nằm trên mặt đất. Lúc này Thần Nhứ vọt người lên, lấy kiếm Liệt Thiên của mình từ trên xà nhà điện Hưng Hòa.
“Ngươi...” Phen này Dịch Già Tề bị dọa cho phát sợ. Hắn cũng không hoàn toàn rõ ràng thực lực của Thần Nhứ. Chỉ biết là một cao thủ võ lâm. Hắn làm Thần Nhứ mặc lễ phục phức tạp rắc rối như thế, chính là để hạn chế hành động của nàng. Đồng thời, mặc lễ phục công chúa là không thể nào đeo binh khí. Tuyệt đối không nghĩ tới Thần Nhứ vậy mà sớm đã giấu kiếm Liệt Thiên lên xà nhà điện Hưng Hòa. Mà lại không ai biết cả! Ánh mắt sắc bén như kiếm của hắn bắn về một người khác ở bên cạnh.
“Hoàng thượng không cần trách nàng ta, nàng ta đã rất cố gắng.” Lúc này, giọng nói của Thần Nhứ sâu kín truyền đến. Đồng thời, ánh mắt của nàng cũng nhìn về người Dịch Già Tề đang nhìn.
Người kia rõ ràng là Linh Âm.
Lúc này sắc mặt Linh Âm tái nhợt, cả người run rẩy liên hồi, song một câu cũng không thể thốt ra.
“Thắc mắc tại sao ta biết là ngươi? Thắc mắc tại sao ngươi hạ độc ta nhưng lại không có bất kỳ tác dụng gì?” Thần Nhứ cười như không cười mà nói.
“Bịch” một tiếng, Linh Âm quỳ rạp xuống đất, nhưng vẫn không thể nói ra câu nào.
“Ngươi muốn trách thì trách Hoàng thượng quá nóng vội. Ngươi vừa mới thông tri Cảnh Hàm U tới, Hoàng thượng liền vội vã mang người tới bắt. Chuyện này làm sao có thể không nghi ngờ ngươi? Lại nói ngươi quên ta là người từng uống Hư Không sao? Thứ mùi đó, đến chết ta cũng không quên. Ngươi cho rằng thêm vào trong canh thì ta sẽ nếm không ra?” Người Thần Nhứ vẫn luôn không muốn hoài nghi nhất chính là hai cô nương theo mình trở về từ nước Lịch. Nàng cho mình một trăm lý do không phải Linh Âm, vẫn còn có lý do thứ một trăm linh một chứng minh là nàng ta.
Dịch Già Tề không nói nhảm nữa, hắn vung tay lên, một đám người đã chuẩn bị trước đó xông vào trong điện. Thần Nhứ cũng đã phi thân đáp xuống bên cạnh long ỷ, đưa tay tóm lấy Dịch Già Tề. Dịch Già Tề không phải thư sinh yếu đuối, hắn cũng là võ tướng có thể lãnh binh đánh trận, nhưng hắn còn chưa kịp làm ra bất kỳ động tác gì thì đã bị Thần Nhứ bóp cổ.
“Di Mẫn! Ngươi... Ngươi đừng xằng bậy!” Dịch Già Tề kêu lên.
“Hoàng thượng yên tâm, ta sẽ không hồ đồ. Chỉ cần ra khỏi thành Thiên Dĩnh, ta sẽ thả ngài.” Tay Thần Nhứ hơi dùng sức, Dịch Già Tề liền cảm thấy ngạt thở. Hắn nghẹn đến nỗi mặt phát tím, ngay lúc hắn cảm giác mình sắp chết, tay Thần Nhứ buông lỏng ra một chút. Dịch Già Tề dùng sức ho khan mới có thể tiếp tục đi ra ngoài.
“Lần này Hoàng thượng biết ta không phải hù dọa rồi chứ?” Thần Nhứ tóm lấy Dịch Già Tề đi ra ngoài. Có đội ngự lâm quân mới được thành lập và số lượng lớn đại nội thị vệ canh giữ ở một bên. Văn võ bá quan và hoàng tộc đều ngơ ngác trong điện không biết làm sao.
Thần Nhứ và Dịch Già Tề một đường ra khỏi hoàng cung, có một chiếc xe ngựa dừng ở cửa cung, Thần Nhứ nhìn xa phu một chút, không nói gì, áp giải Dịch Già Tề lên xe ngựa, một đường ra roi thúc ngựa chạy về hướng cửa thành. Quân đội phía sau đuổi theo không bỏ. Ra khỏi cửa thành, tới Thủy Long Ngâm, Thần Nhứ bắt lấy Dịch Già Tề đi vào Mẫn Nhiên tiểu trúc. Ở trong sân, Thần Nhứ rốt cuộc buông lỏng tay. Nhưng Dịch Già Tề cũng không dám động đậy. “Di Mẫn ngươi đang ngang nhiên phạm thượng!”
“Dịch Già Tề!” Thần Nhứ đột nhiên gào to một tiếng, làm Dịch Già Tề sợ đến mức khẽ run rẩy. Thần Nhứ chưa từng kêu thẳng tên Dịch Già Tề như vậy. “Chúng ta là anh em cùng một mẹ, ngươi vậy mà ra tay ác độc như vậy! Dưới chín suối, ngươi sao có thể đi gặp phụ hoàng và mẫu hậu? Ta giúp ngươi phục quốc, tự mình chắp tay dâng cho ngươi giang sơn tốt đẹp, bản thân thì gánh chịu tiếng xấu cả đời, như thế còn chưa đủ sao? Ta biết đạo lý qua cầu rút ván, có mới nới cũ, cho nên sau khi phục quốc cẩn thận khắp nơi, né tránh khắp nơi, ngươi còn không vừa lòng?” Thần Nhứ tức giận đến gật đầu. “Dịch Già Tề, ngươi thật sự cho rằng ta không dám giết ngươi lập tân quân khác? Ta có thể tặng giang sơn cho ngươi, cũng có thể đưa cho người khác.”
“Di Mẫn, muội bình tĩnh một chút.” Dịch Già Tề trấn an. “Ta biết chuyện này là ta có lỗi với muội. Nhưng giống như muội nói, muội có thể đưa ta lên ngôi, cũng có thể đỡ người khác lên long ỷ. Muội bảo đại ca phải nghĩ thế nào đây? Bên giường của ta sao có thể để người khác ngủ yên?”
“Cho nên tất cả đều là lỗi của ta?” Kiếm Liệt Thiên trong tay Thần Nhứ ra khỏi vỏ, một vệt hào quang hướng thẳng vào người Dịch Già Tề. Khi Dịch Già Tề cảm giác đau đớn, kiếm Liệt Thiên đã vào vỏ. “Một kiếm này là ấn ký ta lưu lại cho ngươi. Nếu ngươi còn dám không tuân thủ đạo làm vua, làm ra chuyện khác người gì, dù ở lúc nào, ở nơi đâu, ta cũng sẽ không hạ thủ lưu tình. Dịch Già Tề, nếu ta có thể gánh tội danh hiến thành bán nước, cũng không ngại thêm một cái tội danh giết anh diệt vua. Thần Nhứ nói đến thế thôi, hy vọng sau này ngươi tự giải quyết cho tốt.” Nàng nói xong, lùi lại một bước, nhường ra cửa viện.
“Muội… thả ta đi?” Dịch Già Tề che miệng vết thương của mình, có chút không dám tin.
“Ngươi không niệm tình thân, ta thì có.” Đáy mắt Thần Nhứ cuối cùng vẫn hiện ra sự thất vọng và tổn thương. Nàng không phải kẻ vô tri vô giác. Nàng ký thác kỳ vọng vào huynh trưởng Dịch Già Tề, chờ mong hắn làm thịnh thế minh quân, quan tâm tộc nhân, yêu thương người thân. Đáng tiếc bản thân rốt cuộc vẫn là quá mức đơn phương kỳ vọng.
Dịch Già Tề đi. Hắn ra khỏi cửa Thủy Long Ngâm liền thấy một đội quân lớn đã bao vây nơi này. Hắn lập tức sai đại nội thị vệ bảo vệ mình, sau đó phái một đội ngự lâm quân tiến vào Thủy Long Ngâm bắt Thần Nhứ.
Ngự lâm quân rất mau trở lại, không tìm được người. Dịch Già Tề không tin, phái càng nhiều binh lính đi vào, tướng sĩ hầu như lật lên Thủy Long Ngâm cũng không tìm thấy Thần Nhứ. Dịch Già Tề nghe mà chỉ thấy sợ hãi, hắn không có lòng đi tìm nữa, ra lệnh lập tức hồi cung. Đồng thời cả nước truy nã Thần Nhứ.
Bên trong Mẫn Nhiên tiểu trúc, sau khi Dịch Già Tề đi, Thần Nhứ quay đầu nhìn xa phu bên cạnh, thở dài, “Tại sao trở về?”
Xa phu đáp, “Vẫn là không yên lòng.” Giọng nói rõ ràng là của Cảnh Hàm U.
“Đi thôi.” Không có thời gian nhiều lời, Thần Nhứ mang theo Cảnh Hàm U tiến vào trong phật đường. Dưới một tượng phật trong phật đường có một mật đạo trực tiếp thông với một ngôi nhà bình thường bên ngoài trang viên. Hai người ra khỏi cửa mật đạo, nhìn thấy hai chị em Lý Tư Duyên và Lâm Lang. Hai chị em vừa thấy hai người đi ra, lập tức tới đón.
Lý Tư Duyên nói, “Công chúa bình an thật sự là quá tốt.” Lâm Lang thì không nhịn được lau nước mắt.
“Vất vả các ngươi. Ô Dạ đâu?”
Bạn đang đọc truyện tại DocTruyenChuz.com
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương