Lưu Quang Nhập Họa
Chương 37: Cắt đất
Cuối cùng cũng tiến vào thủ đô nước Vân - thành Giang Ngu. Cảnh Hàm U mẫn cảm phát hiện bầu không khí trong cả thành Giang Ngu rất khẩn trương. Mặc dù trên đường có người qua lại, nhưng đều là vội vội vàng vàng, hoàn toàn không có sự phồn hoa và thong dong nên có của đế đô một nước.
Nàng cũng không bất ngờ trước cảnh ấy, dù sao có Phùng quý phi ở nước Lịch, rất khó để giấu diếm tin tức Phùng Nghiệp bị giết. Lúc này có lẽ hoàng đế nước Vân Phùng Cương đã biết tin dữ. Nàng đưa tay lau mồ hôi trên mặt, xem ra lần này đi sứ sẽ không phải một nhiệm vụ đơn giản.
Dựa theo lệ cũ của các quốc gia, quân đội không thể trực tiếp vào thành. Cảnh Hàm U lệnh tâm phúc suất lĩnh Phi Vân Kỵ trú đóng ở ngoài thành. Nàng mang theo đoàn tùy tùng đến dịch quán chuyên môn tiếp đãi sứ giả ngoại quốc, có quan viên dịch quán phụ trách tiếp đón. Sau khi thu xếp, Cảnh Hàm U lập tức cầm theo thư cầu kiến hoàng đế nước Vân của hoàng đế nước Lịch Cảnh Đằng, đồng thời sai Trần Tâm cầm thư tay của Thần Nhứ đi gặp Vân Dật công chúa Phùng Tĩnh Tô.
Trong hoàng cung nước Vân đã sớm trắng thuần một phương. Mắt đẹp của Cảnh Hàm U khẽ liếc qua, nhìn ra đây là chuẩn bị cho Phùng Nghiệp.
Phùng Cương là một nam nhân khôi ngô vừa đầy năm mươi. Giờ phút này hắn nhìn thấy Cảnh Hàm U, hai mắt đỏ thẫm, hận không thể ăn sống nuốt tươi Cảnh Hàm U. Nhưng làm hoàng đế nhiều năm, hắn cũng không phải một kẻ lỗ mãng, do đó chỉ gắt gao nhìn chằm chặp Cảnh Hàm U đi vào đại điện mà không nói lời nào.
Cảnh Hàm U tiến vào đại điện, hành lễ nói: "Nhu Gia công chúa Cảnh Hàm U nước Lịch bái kiến hoàng đế bệ hạ nước Vân."
Hồi lâu, Phùng Cương mới mở miệng: "Nhu Gia công chúa miễn lễ. Chuyện của thái tử nước ta, lần này công chúa đến chắc sẽ cho trẫm một lời giải thích!" Lời tuy khách khí, nhưng giọng điệu lại rất nặng.
Cảnh Hàm U đứng dậy, hắng giọng một cái, "Bệ hạ, thái tử quý quốc vô tình bị giết hại, nước Lịch của ta cũng thương tiếc sâu sắc. Cho nên phụ hoàng đặc biệt lệnh cho Nhu Gia tự mình hộ tống quan tài trở về nước Vân, gặp mặt bệ hạ trần thuật tình hình thực tế." Thế là nàng nói qua chuyện Phùng Nghiệp đùa giỡn Thần Nhứ hai lần. Đương nhiên, giọng điệu rất uyển chuyển, cố sức không kích thích Phùng Cương.
Phùng Cương nghe, cười lạnh một tiếng. "Nhu Gia công chúa, chỉ là một nữ nhân thôi, được thái tử coi trọng là phúc khí của cô ta. Vậy mà còn muốn chết muốn sống, đúng là không biết điều. Bây giờ cô ta thậm chí giết thái tử. Trẫm chẳng cần biết cô ta là ai, xin công chúa giao người ra, trẫm muốn phanh thây cô ta trước linh đường của thái tử!"
Cảnh Hàm U không hề kinh ngạc với yêu cầu kia. Sở dĩ nàng lo lắng cho Thần Nhứ nhưng không dẫn nàng ấy theo chính là vì nguyên nhân này. Nếu Thần Nhứ theo nàng tới nước Vân, nàng rất khó bảo hộ chu toàn.
"Bệ hạ, thái tử quý quốc thân phận tôn quý, lại là phò mã gia tương lai của nước ta, đương nhiên có được đặc quyền nhất định. Thế nhưng Thần Nhứ không phải nữ tử bình thường, nàng ấy là Trấn quốc Di Mẫn công chúa của nước Dịch. Mặc dù nước ta đã chiếm nước Dịch, nhưng sức ảnh hưởng của Dịch Già hoàng tộc vẫn còn, nếu người giết Trấn quốc công chúa của bọn họ, chỉ sợ sẽ khiến người nước Dịch phản động. Bệ hạ, một khi nước Dịch náo loạn, nước Lịch của ta tất nhiên phải điều động lượng lớn binh sĩ và tài nguyên để trấn áp. Đến lúc đó chỉ sợ không thể lo cho chính mình, nếu nước An giáp giới với hai nước chúng ta thừa cơ khơi mào xung đột biên giới… Bệ hạ, người sẽ làm gì?" Dẫu sao Cảnh Hàm U cũng có chuẩn bị mà đến. Động chi dĩ tình hiểu chi dĩ lý * đều là vô dụng, chỉ có lợi ích là vũ khí sắc bén nhất để đánh lại thân tình.
* Động chi dĩ tình hiểu chi dĩ lý: dùng cảm tình để lay động lòng người, dùng đạo lý để người khác hiểu.
Phùng Cương nghe được, quả nhiên sắc mặt thay đổi, "Trẫm không tin một công chúa mất nước như cô ta lại có sức xoay chuyển lớn đến thế!"
Cảnh Hàm U mím môi, "Bệ hạ, nàng ấy là Dịch Già Thần Nhứ. Nếu người còn chưa hiểu rõ năng lực của nàng ấy thì hãy dò hỏi thử xem."
Khi nãy Phùng Cương bi thương quá độ, không để ý đến cái tên kia. Bây giờ nghe lại, rốt cục nhớ ra rồi. Hai năm trước, hắn bắt đầu nghe các quân chủ quốc gia nhắc đến tên Dịch Già Thần Nhứ. Một loạt hành động của nàng ở nước Dịch khiến các quốc gia đều cảm thán nước Dịch sinh ra một nhân vật không tầm thường. Sau đó, tiếng đồn "mệnh Chân Long" theo Thần Nhứ suốt mười bảy năm truyền khắp các nước, bởi vậy dù có quen biết Thần Nhứ hay không thì vẫn có ấn tượng với cái tên ấy.
Phùng Cương trầm ngâm trong chốc lát mới mở miệng nói: "Dù sao thì thái tử không thể chết vô ích!"
Cảnh Hàm U thở phào nhẹ nhõm, đấy rõ ràng là giọng hoà hoãn. "Đó là đương nhiên. Nhu Gia tới là vì phụ hoàng đã đồng ý cắt ba trấn biên cảnh tặng cho quý quốc. Ngoài ra nếu nước An xâm phạm, nước ta tuyệt đối sẽ không khoanh tay đứng nhìn."
Phùng Cương nhìn thoáng qua Cảnh Hàm U đang đứng phía dưới. Hắn biết Cảnh Hàm U nắm giữ binh quyền ở nước Lịch, không phải nữ tử trong khuê phòng. Nhưng chẳng ngờ rằng nàng nói chuyện lời ít mà ý nhiều, thái độ không kiêu ngạo không siểm nịnh. Người tài như vậy khiến hắn nghĩ đến con gái của mình Vân Dật công chúa Phùng Tĩnh Tô. Lúc này hắn rất muốn nghe đề nghị của con gái.
Buổi tiếp kiến cứ kết thúc như thế. Phùng Cương không đưa ra một câu trả lời chắc chắn. Sau khi hai bên chuyển giao quan tài của Phùng Nghiệp, Cảnh Hàm U mang người về dịch quán. Lúc ấy Trần Tâm đã quay về, vừa thấy Cảnh Hàm U đã chủ động báo cáo tình huống.
"Công chúa, nô tì đã tự tay giao thư cho Vân Dật công chúa. Công chúa xem qua rồi bảo người hãy yên tâm, chuyện này công chúa sẽ hỗ trợ."
"Ta biết rồi. Ngươi lui xuống nghỉ ngơi đi, ta muốn yên tĩnh một lát." Cảnh Hàm U bảo Trần Tâm lui ra, một mình nằm trên giường. Có vài lần nàng muốn mở lá thư của Thần Nhứ ra xem, nhưng cuối cùng vẫn không. Chính nàng cũng không rõ nguyên nhân, nhưng mà lý trí nói cho nàng biết, nếu nàng đọc, nhất định sẽ bị nội dung bức thư ảnh hưởng, đến lúc đó rất khó đi tiếp theo kế hoạch đã định sẵn. Đây là trận chiến không thể bại, nàng không muốn bị bất kỳ yếu tố nào điều khiển cảm xúc.
"Nàng đã viết cái gì?"
Cung Thận Hoà, chỗ ở của Vân Dật công chúa.
Đưa tiễn Trần Tâm xong, Phùng Tĩnh Tô cẩn thận đọc lại thư của Thần Nhứ, sau đó sai cung nữ châm lửa thiêu rụi. Nhìn ngọn lửa đốt cháy góc giấy cuối cùng thành tro bụi, nàng nhíu mày. "Thần Nhứ, tỷ cho ta một ân tình lớn như thế, ta nên cảm tạ tỷ bằng cách nào đây?"
Ba ngày sau, hoàng đế nước Vân Phùng Cương lại triệu kiến Cảnh Hàm U. Thái độ lần này thế mà hoà ái hơn lúc trước rất nhiều. Cảnh Hàm U không cần nghĩ cũng biết là ảnh hưởng từ Phùng Tĩnh Tô. Cuối cùng hai bên thương thảo một phen về chuyện cắt đất nhận lỗi và tiến hành hiệp định liên minh hai nước, sau đó ghi lên giấy, hình thành văn thư.
Phía Cảnh Hàm U tình thế vô cùng tốt đẹp, trong hoàng cung nước Lịch, Thần Nhứ lại đang nhìn Phùng quý phi, cười lạnh. "Quý phi nương nương, người xông vào cung Vũ Yên, đến tột cùng là muốn như thế nào?"
Phùng quý phi căm hận đáp: "Dịch Già Thần Nhứ, một kẻ mất nước như ngươi cũng dám giết thái tử nước Vân! Ta mới nghe được tin, vì bảo vệ ngươi mà hoàng thượng cắt ba trấn biên quan? Ngươi đến cùng có bản lãnh gì? Không chỉ Nhu Gia hồ đồ theo ngươi mà hoàng thượng cũng che chở ngươi!" Kỳ thật trong phương diện chính trị, chuyện hoàng đế cắt đất không hề có chỗ xấu với Phùng quý phi, dẫu sao nước Vân vẫn là nhà ngoại của bà ta. Nhưng sự coi trọng dù có cắt đất cũng phải bảo hộ Thần Nhứ làm bà ta giật mình. Đó nói lên điều gì? Nói lên hoàng đế là bảo vệ Thần Nhứ không tiếc bất cứ giá nào. Một nam nhân làm việc ấy cho nữ nhân không có chút quan hệ máu mủ thì còn có ý gì khác đây?
Thấy gương mặt tràn đầy ghen ghét của Phùng quý, Thần Nhứ không nhịn được thở dài. Tại sao mọi người luôn nghĩ rằng bản thân vô dụng như thế chứ? Hoàng thượng cắt đất bởi vì nàng đáng giá. Cắt ba trấn lại làm yên lòng toàn bộ nước Dịch, cái nào lời hơn, hoàng đế nước Lịch Cảnh Đằng vẫn có thể tính rõ.
"Quý phi nương nương, như người nói, Thần Nhứ chỉ là một kẻ mất nước, muốn ở lại nước Lịch, muốn sống, đều cần chút bản lĩnh. Người vẫn còn tin rằng Thần Nhứ sẽ khai ra bản lĩnh bảo mệnh đó ư?" Cười, nụ cười trào phúng, không nhiều không ít, vừa vặn nở trên gương mặt nàng, khiến Phùng quý phi thấy rõ mồn một.
Phùng quý phi tức giận đến mức tay run rẩy, "Khá lắm nha đầu to gan! Ngươi vẫn coi mình là công chúa nước Dịch như ban đầu sao? Chỉ là loại thấp hèn bại hoại, Nhu Gia xem ngươi như bảo vật thì ngươi thật sự nghĩ mình là bảo vật à! Người tới! Bắt nha đầu không biết tôn ti này đi cho ta!"
Lập tức có hai tên thái giám tiến lên từ đám thủ hạ, giữ chặt Thần Nhứ áp giải ra ngoài. Thần Nhứ không giãy dụa, mặc thái giám kéo mình đến cửa cung Vũ Yên.
Thủ vệ thái giám ngoài cửa thấy được, không thể không ngăn chặn. Lúc gần đi Cảnh Hàm U đã hạ tử lệnh, nếu bọn hắn trơ mắt nhìn Thần Nhứ bị bắt đi, vậy không cần chờ Cảnh Hàm U trở về, trực tiếp tìm sợi dây thắt cổ là được rồi.
Thủ vệ thái giám liều chết cản không cho đi, Phùng quý phi giận dữ đến mức đưa tay đánh. Bọn thái giám để bà ta đánh, có chết cũng không chịu tránh ra. Những người khác ở cung Vũ Yên thấy thế cũng quỳ gối ở cửa cung, sống chết không nhường đường.
Phùng quý phi đánh mệt mỏi, kêu thủ hạ của mình: "Các ngươi đứng ngây ra đó làm gì? Còn không mau lôi mấy tên nô tài không có mắt này ra!"
Thái giám cung nữ của bà ta không dám thất lễ, vội vàng tới kéo người. Đáng tiếc hơn phân nửa cung Vũ Yên đều biết võ công, những thái giám cung nữ bình thường này sao mà kéo được?
Không còn cách nào khác, Phùng quý phi tức đến độ mặt đỏ bừng. Vừa quay đầu đã thấy Thần Nhứ đang bị lôi kéo, "Không tránh khỏi cửa cung đúng không? Thế giải quyết ngay tại đây, để ta xem có ai dám can ngăn!" Bà ta nhìn một đám cung nữ thái giám đã thở hồng hộc, "Người đâu, phạt trượng Dịch Già Thần Nhứ đến chết!"
Bọn thủ hạ ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, tất cả đều trợn tròn mắt. Phạt trượng đến chết chí ít phải có gậy gộc, nhưng bây giờ đang ở cung Vũ Yên, không phải điện Tiêu Lan của bọn họ, lấy đâu ra gậy? Chẳng lẽ trông cậy vào người của cung Vũ Yên tốt bụng cung cấp?
Phùng quý phi thấy hạ nhân bất động, cũng nhanh chóng nhận ra mệnh lệnh của mình có vấn đề. Bực tức giậm chân một cái, "Đánh chết Dịch Già Thần Nhứ! Ta mặc kệ các ngươi đánh thế nào, đánh chết là được!"
Lần này chúng cung nữ thái giám đã tiếp thu, cùng nhau tiến lên, chạy đến chỗ Thần Nhứ hạ đòn chết người. Thần Nhứ rất đỗi bình tĩnh nhìn đám người nhào lên, hoàn toàn không có ý tránh né hay đáp trả. Trò chơi cảm tình này, nàng đã chơi chán rồi. Đã không khống chế được trái tim của mình thì không có tư cách chơi nữa.
Hàm U, có lẽ cái chết của ta mới là kết cục hoàn mỹ nhất của trò chơi này. Điều ta có thể làm cho nàng, có thể làm cho nước Dịch chỉ có những thứ này.
Có nắm đấm rơi xuống, nàng thậm chí có hơi chờ mong.
Nhưng mà sự đau đớn trong dự liệu không tới, cung nữ thái giám cung Vũ Yên tức tốc tiến lên bảo vệ Thần Nhứ. Nếu thật sự để Thần Nhứ bị đánh chết, bọn họ cũng không dám tưởng tượng sau khi trở về Cảnh Hàm U sẽ phản ứng như thế nào.
"Phản rồi! Trong mắt các ngươi còn có quy củ hay không? Có vương pháp hay không?" Phùng quý phi la lớn.
"Quý phi nương nương đây là tức giận ai? Coi chừng tổn hại thân thể đấy." Một giọng nói dịu dàng truyền đến từ ngoài cửa. Đám người quay đầu xem, là Tuệ tiệp dư dẫn theo hai cung nữ thản nhiên bước vào cửa
Nàng cũng không bất ngờ trước cảnh ấy, dù sao có Phùng quý phi ở nước Lịch, rất khó để giấu diếm tin tức Phùng Nghiệp bị giết. Lúc này có lẽ hoàng đế nước Vân Phùng Cương đã biết tin dữ. Nàng đưa tay lau mồ hôi trên mặt, xem ra lần này đi sứ sẽ không phải một nhiệm vụ đơn giản.
Dựa theo lệ cũ của các quốc gia, quân đội không thể trực tiếp vào thành. Cảnh Hàm U lệnh tâm phúc suất lĩnh Phi Vân Kỵ trú đóng ở ngoài thành. Nàng mang theo đoàn tùy tùng đến dịch quán chuyên môn tiếp đãi sứ giả ngoại quốc, có quan viên dịch quán phụ trách tiếp đón. Sau khi thu xếp, Cảnh Hàm U lập tức cầm theo thư cầu kiến hoàng đế nước Vân của hoàng đế nước Lịch Cảnh Đằng, đồng thời sai Trần Tâm cầm thư tay của Thần Nhứ đi gặp Vân Dật công chúa Phùng Tĩnh Tô.
Trong hoàng cung nước Vân đã sớm trắng thuần một phương. Mắt đẹp của Cảnh Hàm U khẽ liếc qua, nhìn ra đây là chuẩn bị cho Phùng Nghiệp.
Phùng Cương là một nam nhân khôi ngô vừa đầy năm mươi. Giờ phút này hắn nhìn thấy Cảnh Hàm U, hai mắt đỏ thẫm, hận không thể ăn sống nuốt tươi Cảnh Hàm U. Nhưng làm hoàng đế nhiều năm, hắn cũng không phải một kẻ lỗ mãng, do đó chỉ gắt gao nhìn chằm chặp Cảnh Hàm U đi vào đại điện mà không nói lời nào.
Cảnh Hàm U tiến vào đại điện, hành lễ nói: "Nhu Gia công chúa Cảnh Hàm U nước Lịch bái kiến hoàng đế bệ hạ nước Vân."
Hồi lâu, Phùng Cương mới mở miệng: "Nhu Gia công chúa miễn lễ. Chuyện của thái tử nước ta, lần này công chúa đến chắc sẽ cho trẫm một lời giải thích!" Lời tuy khách khí, nhưng giọng điệu lại rất nặng.
Cảnh Hàm U đứng dậy, hắng giọng một cái, "Bệ hạ, thái tử quý quốc vô tình bị giết hại, nước Lịch của ta cũng thương tiếc sâu sắc. Cho nên phụ hoàng đặc biệt lệnh cho Nhu Gia tự mình hộ tống quan tài trở về nước Vân, gặp mặt bệ hạ trần thuật tình hình thực tế." Thế là nàng nói qua chuyện Phùng Nghiệp đùa giỡn Thần Nhứ hai lần. Đương nhiên, giọng điệu rất uyển chuyển, cố sức không kích thích Phùng Cương.
Phùng Cương nghe, cười lạnh một tiếng. "Nhu Gia công chúa, chỉ là một nữ nhân thôi, được thái tử coi trọng là phúc khí của cô ta. Vậy mà còn muốn chết muốn sống, đúng là không biết điều. Bây giờ cô ta thậm chí giết thái tử. Trẫm chẳng cần biết cô ta là ai, xin công chúa giao người ra, trẫm muốn phanh thây cô ta trước linh đường của thái tử!"
Cảnh Hàm U không hề kinh ngạc với yêu cầu kia. Sở dĩ nàng lo lắng cho Thần Nhứ nhưng không dẫn nàng ấy theo chính là vì nguyên nhân này. Nếu Thần Nhứ theo nàng tới nước Vân, nàng rất khó bảo hộ chu toàn.
"Bệ hạ, thái tử quý quốc thân phận tôn quý, lại là phò mã gia tương lai của nước ta, đương nhiên có được đặc quyền nhất định. Thế nhưng Thần Nhứ không phải nữ tử bình thường, nàng ấy là Trấn quốc Di Mẫn công chúa của nước Dịch. Mặc dù nước ta đã chiếm nước Dịch, nhưng sức ảnh hưởng của Dịch Già hoàng tộc vẫn còn, nếu người giết Trấn quốc công chúa của bọn họ, chỉ sợ sẽ khiến người nước Dịch phản động. Bệ hạ, một khi nước Dịch náo loạn, nước Lịch của ta tất nhiên phải điều động lượng lớn binh sĩ và tài nguyên để trấn áp. Đến lúc đó chỉ sợ không thể lo cho chính mình, nếu nước An giáp giới với hai nước chúng ta thừa cơ khơi mào xung đột biên giới… Bệ hạ, người sẽ làm gì?" Dẫu sao Cảnh Hàm U cũng có chuẩn bị mà đến. Động chi dĩ tình hiểu chi dĩ lý * đều là vô dụng, chỉ có lợi ích là vũ khí sắc bén nhất để đánh lại thân tình.
* Động chi dĩ tình hiểu chi dĩ lý: dùng cảm tình để lay động lòng người, dùng đạo lý để người khác hiểu.
Phùng Cương nghe được, quả nhiên sắc mặt thay đổi, "Trẫm không tin một công chúa mất nước như cô ta lại có sức xoay chuyển lớn đến thế!"
Cảnh Hàm U mím môi, "Bệ hạ, nàng ấy là Dịch Già Thần Nhứ. Nếu người còn chưa hiểu rõ năng lực của nàng ấy thì hãy dò hỏi thử xem."
Khi nãy Phùng Cương bi thương quá độ, không để ý đến cái tên kia. Bây giờ nghe lại, rốt cục nhớ ra rồi. Hai năm trước, hắn bắt đầu nghe các quân chủ quốc gia nhắc đến tên Dịch Già Thần Nhứ. Một loạt hành động của nàng ở nước Dịch khiến các quốc gia đều cảm thán nước Dịch sinh ra một nhân vật không tầm thường. Sau đó, tiếng đồn "mệnh Chân Long" theo Thần Nhứ suốt mười bảy năm truyền khắp các nước, bởi vậy dù có quen biết Thần Nhứ hay không thì vẫn có ấn tượng với cái tên ấy.
Phùng Cương trầm ngâm trong chốc lát mới mở miệng nói: "Dù sao thì thái tử không thể chết vô ích!"
Cảnh Hàm U thở phào nhẹ nhõm, đấy rõ ràng là giọng hoà hoãn. "Đó là đương nhiên. Nhu Gia tới là vì phụ hoàng đã đồng ý cắt ba trấn biên cảnh tặng cho quý quốc. Ngoài ra nếu nước An xâm phạm, nước ta tuyệt đối sẽ không khoanh tay đứng nhìn."
Phùng Cương nhìn thoáng qua Cảnh Hàm U đang đứng phía dưới. Hắn biết Cảnh Hàm U nắm giữ binh quyền ở nước Lịch, không phải nữ tử trong khuê phòng. Nhưng chẳng ngờ rằng nàng nói chuyện lời ít mà ý nhiều, thái độ không kiêu ngạo không siểm nịnh. Người tài như vậy khiến hắn nghĩ đến con gái của mình Vân Dật công chúa Phùng Tĩnh Tô. Lúc này hắn rất muốn nghe đề nghị của con gái.
Buổi tiếp kiến cứ kết thúc như thế. Phùng Cương không đưa ra một câu trả lời chắc chắn. Sau khi hai bên chuyển giao quan tài của Phùng Nghiệp, Cảnh Hàm U mang người về dịch quán. Lúc ấy Trần Tâm đã quay về, vừa thấy Cảnh Hàm U đã chủ động báo cáo tình huống.
"Công chúa, nô tì đã tự tay giao thư cho Vân Dật công chúa. Công chúa xem qua rồi bảo người hãy yên tâm, chuyện này công chúa sẽ hỗ trợ."
"Ta biết rồi. Ngươi lui xuống nghỉ ngơi đi, ta muốn yên tĩnh một lát." Cảnh Hàm U bảo Trần Tâm lui ra, một mình nằm trên giường. Có vài lần nàng muốn mở lá thư của Thần Nhứ ra xem, nhưng cuối cùng vẫn không. Chính nàng cũng không rõ nguyên nhân, nhưng mà lý trí nói cho nàng biết, nếu nàng đọc, nhất định sẽ bị nội dung bức thư ảnh hưởng, đến lúc đó rất khó đi tiếp theo kế hoạch đã định sẵn. Đây là trận chiến không thể bại, nàng không muốn bị bất kỳ yếu tố nào điều khiển cảm xúc.
"Nàng đã viết cái gì?"
Cung Thận Hoà, chỗ ở của Vân Dật công chúa.
Đưa tiễn Trần Tâm xong, Phùng Tĩnh Tô cẩn thận đọc lại thư của Thần Nhứ, sau đó sai cung nữ châm lửa thiêu rụi. Nhìn ngọn lửa đốt cháy góc giấy cuối cùng thành tro bụi, nàng nhíu mày. "Thần Nhứ, tỷ cho ta một ân tình lớn như thế, ta nên cảm tạ tỷ bằng cách nào đây?"
Ba ngày sau, hoàng đế nước Vân Phùng Cương lại triệu kiến Cảnh Hàm U. Thái độ lần này thế mà hoà ái hơn lúc trước rất nhiều. Cảnh Hàm U không cần nghĩ cũng biết là ảnh hưởng từ Phùng Tĩnh Tô. Cuối cùng hai bên thương thảo một phen về chuyện cắt đất nhận lỗi và tiến hành hiệp định liên minh hai nước, sau đó ghi lên giấy, hình thành văn thư.
Phía Cảnh Hàm U tình thế vô cùng tốt đẹp, trong hoàng cung nước Lịch, Thần Nhứ lại đang nhìn Phùng quý phi, cười lạnh. "Quý phi nương nương, người xông vào cung Vũ Yên, đến tột cùng là muốn như thế nào?"
Phùng quý phi căm hận đáp: "Dịch Già Thần Nhứ, một kẻ mất nước như ngươi cũng dám giết thái tử nước Vân! Ta mới nghe được tin, vì bảo vệ ngươi mà hoàng thượng cắt ba trấn biên quan? Ngươi đến cùng có bản lãnh gì? Không chỉ Nhu Gia hồ đồ theo ngươi mà hoàng thượng cũng che chở ngươi!" Kỳ thật trong phương diện chính trị, chuyện hoàng đế cắt đất không hề có chỗ xấu với Phùng quý phi, dẫu sao nước Vân vẫn là nhà ngoại của bà ta. Nhưng sự coi trọng dù có cắt đất cũng phải bảo hộ Thần Nhứ làm bà ta giật mình. Đó nói lên điều gì? Nói lên hoàng đế là bảo vệ Thần Nhứ không tiếc bất cứ giá nào. Một nam nhân làm việc ấy cho nữ nhân không có chút quan hệ máu mủ thì còn có ý gì khác đây?
Thấy gương mặt tràn đầy ghen ghét của Phùng quý, Thần Nhứ không nhịn được thở dài. Tại sao mọi người luôn nghĩ rằng bản thân vô dụng như thế chứ? Hoàng thượng cắt đất bởi vì nàng đáng giá. Cắt ba trấn lại làm yên lòng toàn bộ nước Dịch, cái nào lời hơn, hoàng đế nước Lịch Cảnh Đằng vẫn có thể tính rõ.
"Quý phi nương nương, như người nói, Thần Nhứ chỉ là một kẻ mất nước, muốn ở lại nước Lịch, muốn sống, đều cần chút bản lĩnh. Người vẫn còn tin rằng Thần Nhứ sẽ khai ra bản lĩnh bảo mệnh đó ư?" Cười, nụ cười trào phúng, không nhiều không ít, vừa vặn nở trên gương mặt nàng, khiến Phùng quý phi thấy rõ mồn một.
Phùng quý phi tức giận đến mức tay run rẩy, "Khá lắm nha đầu to gan! Ngươi vẫn coi mình là công chúa nước Dịch như ban đầu sao? Chỉ là loại thấp hèn bại hoại, Nhu Gia xem ngươi như bảo vật thì ngươi thật sự nghĩ mình là bảo vật à! Người tới! Bắt nha đầu không biết tôn ti này đi cho ta!"
Lập tức có hai tên thái giám tiến lên từ đám thủ hạ, giữ chặt Thần Nhứ áp giải ra ngoài. Thần Nhứ không giãy dụa, mặc thái giám kéo mình đến cửa cung Vũ Yên.
Thủ vệ thái giám ngoài cửa thấy được, không thể không ngăn chặn. Lúc gần đi Cảnh Hàm U đã hạ tử lệnh, nếu bọn hắn trơ mắt nhìn Thần Nhứ bị bắt đi, vậy không cần chờ Cảnh Hàm U trở về, trực tiếp tìm sợi dây thắt cổ là được rồi.
Thủ vệ thái giám liều chết cản không cho đi, Phùng quý phi giận dữ đến mức đưa tay đánh. Bọn thái giám để bà ta đánh, có chết cũng không chịu tránh ra. Những người khác ở cung Vũ Yên thấy thế cũng quỳ gối ở cửa cung, sống chết không nhường đường.
Phùng quý phi đánh mệt mỏi, kêu thủ hạ của mình: "Các ngươi đứng ngây ra đó làm gì? Còn không mau lôi mấy tên nô tài không có mắt này ra!"
Thái giám cung nữ của bà ta không dám thất lễ, vội vàng tới kéo người. Đáng tiếc hơn phân nửa cung Vũ Yên đều biết võ công, những thái giám cung nữ bình thường này sao mà kéo được?
Không còn cách nào khác, Phùng quý phi tức đến độ mặt đỏ bừng. Vừa quay đầu đã thấy Thần Nhứ đang bị lôi kéo, "Không tránh khỏi cửa cung đúng không? Thế giải quyết ngay tại đây, để ta xem có ai dám can ngăn!" Bà ta nhìn một đám cung nữ thái giám đã thở hồng hộc, "Người đâu, phạt trượng Dịch Già Thần Nhứ đến chết!"
Bọn thủ hạ ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, tất cả đều trợn tròn mắt. Phạt trượng đến chết chí ít phải có gậy gộc, nhưng bây giờ đang ở cung Vũ Yên, không phải điện Tiêu Lan của bọn họ, lấy đâu ra gậy? Chẳng lẽ trông cậy vào người của cung Vũ Yên tốt bụng cung cấp?
Phùng quý phi thấy hạ nhân bất động, cũng nhanh chóng nhận ra mệnh lệnh của mình có vấn đề. Bực tức giậm chân một cái, "Đánh chết Dịch Già Thần Nhứ! Ta mặc kệ các ngươi đánh thế nào, đánh chết là được!"
Lần này chúng cung nữ thái giám đã tiếp thu, cùng nhau tiến lên, chạy đến chỗ Thần Nhứ hạ đòn chết người. Thần Nhứ rất đỗi bình tĩnh nhìn đám người nhào lên, hoàn toàn không có ý tránh né hay đáp trả. Trò chơi cảm tình này, nàng đã chơi chán rồi. Đã không khống chế được trái tim của mình thì không có tư cách chơi nữa.
Hàm U, có lẽ cái chết của ta mới là kết cục hoàn mỹ nhất của trò chơi này. Điều ta có thể làm cho nàng, có thể làm cho nước Dịch chỉ có những thứ này.
Có nắm đấm rơi xuống, nàng thậm chí có hơi chờ mong.
Nhưng mà sự đau đớn trong dự liệu không tới, cung nữ thái giám cung Vũ Yên tức tốc tiến lên bảo vệ Thần Nhứ. Nếu thật sự để Thần Nhứ bị đánh chết, bọn họ cũng không dám tưởng tượng sau khi trở về Cảnh Hàm U sẽ phản ứng như thế nào.
"Phản rồi! Trong mắt các ngươi còn có quy củ hay không? Có vương pháp hay không?" Phùng quý phi la lớn.
"Quý phi nương nương đây là tức giận ai? Coi chừng tổn hại thân thể đấy." Một giọng nói dịu dàng truyền đến từ ngoài cửa. Đám người quay đầu xem, là Tuệ tiệp dư dẫn theo hai cung nữ thản nhiên bước vào cửa
Bạn đang đọc truyện tại DocTruyenChuz.com
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương