Lưu Quang Nhập Họa
Chương 72: Thất thố
Tiết Ngải nhìn hai người rời đi, thỏ thẻ bên tai Phùng Tĩnh Tô: "Công chúa, tại sao Thần Nhứ phải nghe lời Nhu Gia công chúa như thế? Chẳng phải người đã nói khi ở thư viện Phi Diệp Tân tính tình của Thần Nhứ không phải vậy sao?"
Phùng Tĩnh Tô cười vỗ vỗ tay em. "Em còn nhỏ, không hiểu được một kẻ muốn làm nên chuyện lớn phải chịu những gì. Thần Nhứ trải qua nước mất nhà tan, tất nhiên phải thay đổi chút ít." Phùng Tĩnh Tô giải thích, lại nhìn Thần Nhứ cười nói với Cảnh Hàm U bên kia. "Lúc trước em chưa thấy tỷ ấy, khi đó tỷ ấy không giống vậy. Lúc ở Phi Diệp Tân, Thần Nhứ luôn trầm tĩnh kiềm chế, dịu dàng khiêm tốn, nhưng trong xương cốt lại ngạo nghễ."
Tiết Ngải cũng trông theo, không tài nào tưởng tượng được cô gái nhu nhược như nước trước mắt là người trong miệng Phùng Tĩnh Tô.
Phùng Tĩnh Tô lại nói: "Em nhìn Thần Nhứ của hiện tại xem, trông nhu nhược dễ bắt nạt như nước, nhưng mà sự khiêm tốn ở quá khứ đã hoàn toàn biến mất. Ta cảm giác bây giờ tỷ ấy chính là một con dao mềm dẻo, không nhìn thấy lưỡi dao, nhưng có thể đả thương người ta bất cứ lúc nào." Nếu nói Thần Nhứ của Phi Diệp Tân là một liều thuốc thần cứu thế, vậy hiện tại Thần Nhứ chính là một liều độc chí mạng.
"Tỷ ấy đáng thương quá." Tiết Ngải lẩm bẩm.
"Mỗi người đều có quyền lựa chọn đường mình phải đi. Đường là tỷ ấy chọn, không còn tư cách oán giận nữa." Thần Nhứ cũng hiểu đạo lý ấy. Bởi vì đây là quy tắc xử sự của thư viện Phi Diệp Tân.
"Quan hệ của nàng và Tĩnh Tô sao lại tốt đến thế?" Cảnh Hàm U khó chịu trong lòng.
"Nhỏ nhen." Thần Nhứ cười chọc chọc đầu vai nàng. "Tĩnh Tô là người làm chuyện lớn. Đừng dùng tâm tư nữ nhi tình trường của nàng suy đoán muội ấy."
Cảnh Hàm U bĩu môi. "Nữ nhi tình trường có gì không tốt?" Nàng có muốn làm hoàng đế đâu, cần gì phải nghĩ việc lớn thiên hạ cả ngày?
Thần Nhứ thầm thở dài. Nếu Cảnh Hàm U thật sự là một kẻ chỉ chấp nhất với nữ nhi tình trường thì tốt rồi. Vậy khó khăn phục quốc của mình sẽ nhỏ hơn rất nhiều.
Lúc này ngoài cửa có thái giám cao giọng hô: "Hoàng thượng giá lâm!"
Mọi người trong điện vội vàng đứng dậy quỳ lạy. Hoàng thượng mặc long bào màu vàng bước đến, tới bên cạnh hoàng hậu để mọi người miễn lễ. Hoàng thượng đã đến đồng nghĩa với việc yến hội sắp bắt đầu rồi.
Có kẻ chúc thọ theo trình tự đã nghĩ sẵn, mọi người khen ngợi. Lúc sau hoàng thượng hoàng hậu ngồi xuống, mọi người cũng ngồi xuống chỗ đã được sắp xếp trước đó.
"Khai tiệc!"
Bọn thái giám cung nữ bắt đầu bưng đồ ăn, từng món ăn tinh xảo được đưa lên bàn trước mặt mọi người.
Thần Nhứ ngồi theo Cảnh Hàm U, nhưng bàn của nàng ở sau Cảnh Hàm U, không phải ngồi cùng bàn. Dâng đủ thức ăn, hoàng thượng căn dặn khai tiệc. Mọi người ăn uống linh đình. Một lát sau, sứ giả các nước lần lượt đưa danh sách quà tặng, có thái giám tuyên đọc trước mặt mọi người, quần chúng đều tán dương. Lúc sau là hậu cung phi tần và các hoàng tử công chúa đưa lễ vật. Phen này đã có thể trực tiếp dâng lên.
Trong đông đảo lễ vật, Thần Nhứ đột nhiên nghe được thái giám lớn tiếng tuyên đọc: "Thái tử điện hạ mừng thọ cho bệ hạ, tặng một cặp dạ minh châu, một cái gối ngọc ấm lòng." Nàng chợt ngẩng đầu, vừa vặn thấy có cung nữ bưng khay, chiếc gối ngọc xanh biếc nằm trên một cái khay trong đó. Ánh mắt nàng vô thức trông về phía Dịch Già Mạc Ly. Chỉ thấy gương mặt Dịch Già Mạc Ly có vẻ đắc ý, dường như có chung vinh dự với lễ vật thái tử dâng lên.
"Thần Nhứ…" Khó được lúc này Cảnh Hàm U còn quay đầu chú ý sắc mặt nàng.
Thần Nhứ cười cười, lắc đầu ý bảo mình không sao.
Lễ mừng thọ tiếp tục tiến hành, Tuệ tiệp dư vẫn tặng san hô Đông Hải như lúc trước đã nói, không tính là quý trọng, nhưng cũng không thất lễ. Nhưng khi bà dâng lễ, hoàng thượng lơ đãng nhìn thoáng qua, lại có cảm giác đôi mắt sáng ngời.
Đêm nay Tuệ tiệp dư trang điểm tỉ mỉ, nhã nhặn động lòng người, xứng với làn da nhẵn nhụi như ngọc kia, cho người ta cảm giác tinh tế đặc sắc. Hoàng thượng hài lòng gật đầu, mặt Tuệ tiệp dư phiếm hoa đào, mỉm cười cúi đầu.
Quà của Cảnh Hàm U không có gì đặc biệt, là một đôi ngọc bích, phần lễ chân chính "Vô Cực yếu lược" đã tặng cho hoàng thượng vào tối qua, làm lòng vua vui mừng cùng cực. Hôm nay Cảnh Hàm U đưa cái gì hoàng thượng cũng sẽ không để ý.
Mừng thọ xong, bắt đầu ca múa.
Thần Nhứ tìm dịp đứng dậy rời khỏi chính điện. Chỉ chốc lát sau, Linh Âm đã dẫn Dịch Già Mạc Ly ra đó.
"Đại tỷ, tỷ tìm ta ư?" Dịch Già Mạc Ly uống vài chén rượu, khuôn mặt nhỏ hơi đỏ, vô cùng say lòng người.
"Gối ngọc ấm lòng kia là sao?" Mặt Thần Nhứ trầm như nước. Dù là lúc nàng bị Dịch Già Mạc Ly dùng hương Vong Linh hại suýt bỏ mạng cũng không nghiêm khắc như bây giờ.
Dịch Già Mạc Ly tỉnh táo hơn chút. "Gối ngọc ấy… Mẫu phi cho muội lúc muội vào cung."
Gối ngọc ấm lòng vốn là của hoàng đế nước Dịch, bởi vì nó ôn hoà, đông ấm hạ lạnh, hoàng đế bèn ban cho mẫu phi của Dịch Già Mạc Ly - Cung phi. Sau khi nước Dịch bị diệt vong, đám hoàng thất đều đi đến nước Lịch. Cung phi tới nước Lịch không lâu đã bị một tướng quân nhìn trúng, vốn muốn cướp làm thiếp, may mà Dịch Già Mạc Ly thành trắc phi của thái tử, có quan hệ này, Cung phi cuối cùng có thể bình an sống qua ngày.
Thần Nhứ nghe lời này, gương mặt rốt cuộc hoà hoãn hơn. "Mạc Ly, muội thật sự một lòng tranh sủng?"
Dịch Già Mạc Ly có hơi khó hiểu, "Đại tỷ là có ý gì? Muội là trắc phi của thái tử, đương nhiên phải suy nghĩ cho ngài ấy. Muội tranh sủng… cũng không có gì sai."
"Ta không trách muội, chỉ muốn xác nhận ý nghĩ của muội mà thôi. Cung phi nương nương đã cho muội gối ngọc, vậy muội có thể tùy ý sử dụng. Ta nhìn vật nhớ người, thế nhưng không nhìn thoáng bằng muội." Nụ cười của Thần Nhứ có hơi chua xót. Đến bây giờ mình vẫn chưa nhìn thoáng mấy việc này, ngàn dặm giang sơn đều chắp tay cho người khác, so đo chi một cái gối?
Chỉ là, nàng nhớ thuở ấu thơ nghịch ngợm, phụ hoàng để nàng nằm lên cái gối ngọc này, vỗ vỗ nàng kể chuyện cho nàng. Còn nói gối ngọc có linh, có tâm sự gì có thể nói với gối ngọc, gối ngọc sẽ nhớ hết. Hiện tại nghĩ đến, chẳng qua là phụ hoàng muốn dỗ nàng mà nói đùa, nhưng khi đó nàng lại hoàn toàn tin tưởng. Cho nên cái gối ngọc này có ý nghĩa đặc biệt với nàng. Phụ hoàng thưởng nó cho Cung phi, Cung phi trao nó cho Mạc Ly, mấy chuyện đó nàng đều không để bụng. Nhưng hiện giờ gối ngọc lại bị đưa cho hoàng đế nước Lịch. Nỗi đau mất nước, khắc cốt ghi tâm.
"Mạc Ly, muội về trước đi. Trong điện quá ồn, ta ở đây thêm chốc lát."
Dịch Già Mạc Ly thấy sắc mặt Thần Nhứ không tốt lắm, nhưng cũng chẳng nói gì, một mình trở lại điện. Linh Âm ở bên nhìn Thần Nhứ hoàn toàn không che giấu nổi sự thất thố, trong lòng thực sự lo lắng.
"Quận chúa, người sao vậy?"
"Không có gì. Ta nhớ tới vài chuyện khi còn bé. Linh Âm, ngươi biết không? Năm tuổi ta được đưa đi Phi Diệp Tân học nghệ, mười năm sau mới về cung. Thời gian ta và phụ hoàng ở bên nhau tính ra chỉ có bảy năm. Mà trong bảy năm đã có mấy năm ta chẳng hiểu gì, chẳng nhớ gì. Chờ đến khi ta bắt đầu có ký ức, phụ hoàng lại tiễn ta đi. Ở trong trí nhớ của ta, số lần ông ấy xuất hiện thật sự quá ít. Nhưng chính vì ít, nên ta mới đặc biệt quý trọng. Quý trọng mỗi câu ông ấy nói với ta, quý trọng mỗi món đồ có liên quan tới ông ấy. Nước mất nhà tan, ta không giữ lại vật, không còn gì nữa rồi." Giọng nói Thần Nhứ đứt quãng, nghe ra nàng đang cực lực kiềm chế cảm xúc của mình. Quá lâu, mình áp lực quá lâu. Nàng ao ước hiện tại phụ hoàng còn sống, nàng có thể nhào vào lòng phụ hoàng khóc lớn một hồi, trút tất cả những nỗi ấm ức, không cam lòng mình phải chịu ra ngoài. Nhưng không có, bên cạnh nàng không có ai để nàng dựa vào, nàng chỉ có thể dựa vào chính mình.
"Ta thật sự rất mệt." Khi nói những lời này, Thần Nhứ cười. Lúc người ngoài không nhìn thấy, nụ cười của nàng có hơi đáng sợ.
"Quận chúa, nô tỳ biết nỗi khổ tâm của người, nhưng nô tỳ vẫn phải nhắc nhở người, người như vậy sẽ bị kẻ khác phát hiện, đến lúc đó tội danh lòng mang cố quốc chụp lên đầu…" Linh Âm chưa từng thấy Thần Nhứ thất thố như thế, căng thẳng đến mức xoay vòng.
Thần Nhứ cũng biết mình thất lễ. Có lẽ là bị ảnh hưởng bởi không khí hôm nay. Mỗi bận tiết đẹp lại nhớ nhà [1]. Xem Cảnh Hàm U mừng thọ phụ hoàng, sao nàng không nghĩ tới phụ hoàng của mình cho được? Đáng tiếc một bên là thiên luân chi nhạc *, một bên là thiên nhân vĩnh cách *.
* thiên luân chi nhạc: niềm vui gia đình.
* thiên nhân vĩnh cách: người trên trời, người dưới đất, mãi mãi cách xa.
Thần Nhứ hít hít cái mũi, dùng khăn xoa khóe mắt. "Ngươi nói đúng. Hôm nay là ta sai." Bả vai không tính cường tráng của mình, định là phải tiếp tục gánh vác trọng trách.
Hai chủ tớ về đại điện. Thần Nhứ loạn lòng, hoàn toàn không chú ý tới Cảnh Hàm U đang đứng trong bóng tối.
Cảnh Hàm U trông thấy Thần Nhứ ra đại điện, cũng muốn cùng ra ngoài nhìn xem. Khi nàng ra thấy Thần Nhứ đang trò chuyện với Dịch Già Mạc Ly nên không tiến lên, mà là đứng ở chỗ tối tính chờ Thần Nhứ nói xong rồi qua. Không nghĩ tới lúc sau Thần Nhứ kể những lời đó, nàng ngược lại không nên tiến lên hơn nữa.
Khi Thần Nhứ trở lại đại điện, Cảnh Hàm U cũng đã về tới. Nàng biết võ công, thân pháp đương nhiên nhanh hơn Thần Nhứ, cho nên tuy về sau lại vào đại điện trước Thần Nhứ.
Lúc này trong điện hoà thuận vui vẻ, thì ra là Giác An công chúa đứng trên ghế cầm một cây bút lông lớn, tại chỗ viết một chữ "Thọ" thật to. Kiểu chữ tuy non nớt, nhưng cũng ra dáng ra hình, nhìn ra được là có luyện tập.
Hoàng thượng xem, rất là vui mừng, gọi Giác An công chúa đến bên cạnh mình ôm lên đùi dỗ cô bé. Chúng công chúa hoàng tử cạnh bên đều có chút hâm mộ. Tình thương của cha cũng chính là khát vọng của bọn họ.
Mọi người đang vui vẻ, đột nhiên có người nói: "Phụ hoàng, hôm nay là sinh thần của người, nhi thần tình nguyện múa một khúc, mừng thọ cho người."
Mọi người đều quay đầu trông lại, lại thấy người nói chuyện thế nhưng là Đoan Thận công chúa. Đôi mắt Thần Nhứ hơi nheo, quả nhiên, quân cờ không cam lòng làm quân cờ, bắt đầu tìm đường ra cho mình rồi.
Sắc mặt hoàng thượng không tốt lắm. Đường đường là công chúa một nước, nhảy múa trước mặt mọi người thì còn thể thống gì? Lúc trước ở Thiên Thu Tiết Thần Nhứ bị bắt múa làm người cảm thấy nàng là chịu nhục trước mặt chúng nhân. Hiện giờ Đoan Thận công chúa vậy mà chủ động đưa ra loại yêu cầu này, một công chúa thì không nên huênh hoang như thế.
"Đoan Thận!" Hoàng hậu thấy vẻ mặt hoàng thượng không vui, vội vàng kêu một tiếng như quan tâm nàng.
Đoan Thận công chúa lại như nhìn không hiểu, đã chạy tới giữa đại điện, cười nói: "Nhi thần chúc phụ hoàng sống lâu muôn tuổi." Nói xong không đợi kẻ khác mở miệng, trực tiếp nâng tay, tiếng đàn sáo cất lên, nàng đã khiêu vũ giữa điện.
Đoan Thận công chúa ở trong cung nhiều năm, luôn cho người ta cảm giác là một công chúa vô hình. Chuyện tốt trước nay đều không có phần của nàng, chuyện xấu cũng không có nàng. Rất nhiều cung nhân phải đếm theo hàng mới phát hiện trong cung còn có một nhị công chúa thế kia.
- --
[1]: Trích từ bài "Cửu nguyệt cửu nhật ức Sơn Đông huynh đệ" của Vương Duy.
Độc tại dị hương vi dị khách,
Mỗi phùng giai tiết bội tư thân.
Dịch nghĩa:
Một mình ở nơi đất lạ làm khách lạ,
Mỗi khi tới ngày tiết đẹp lại nhớ người thân bội phần.
Phùng Tĩnh Tô cười vỗ vỗ tay em. "Em còn nhỏ, không hiểu được một kẻ muốn làm nên chuyện lớn phải chịu những gì. Thần Nhứ trải qua nước mất nhà tan, tất nhiên phải thay đổi chút ít." Phùng Tĩnh Tô giải thích, lại nhìn Thần Nhứ cười nói với Cảnh Hàm U bên kia. "Lúc trước em chưa thấy tỷ ấy, khi đó tỷ ấy không giống vậy. Lúc ở Phi Diệp Tân, Thần Nhứ luôn trầm tĩnh kiềm chế, dịu dàng khiêm tốn, nhưng trong xương cốt lại ngạo nghễ."
Tiết Ngải cũng trông theo, không tài nào tưởng tượng được cô gái nhu nhược như nước trước mắt là người trong miệng Phùng Tĩnh Tô.
Phùng Tĩnh Tô lại nói: "Em nhìn Thần Nhứ của hiện tại xem, trông nhu nhược dễ bắt nạt như nước, nhưng mà sự khiêm tốn ở quá khứ đã hoàn toàn biến mất. Ta cảm giác bây giờ tỷ ấy chính là một con dao mềm dẻo, không nhìn thấy lưỡi dao, nhưng có thể đả thương người ta bất cứ lúc nào." Nếu nói Thần Nhứ của Phi Diệp Tân là một liều thuốc thần cứu thế, vậy hiện tại Thần Nhứ chính là một liều độc chí mạng.
"Tỷ ấy đáng thương quá." Tiết Ngải lẩm bẩm.
"Mỗi người đều có quyền lựa chọn đường mình phải đi. Đường là tỷ ấy chọn, không còn tư cách oán giận nữa." Thần Nhứ cũng hiểu đạo lý ấy. Bởi vì đây là quy tắc xử sự của thư viện Phi Diệp Tân.
"Quan hệ của nàng và Tĩnh Tô sao lại tốt đến thế?" Cảnh Hàm U khó chịu trong lòng.
"Nhỏ nhen." Thần Nhứ cười chọc chọc đầu vai nàng. "Tĩnh Tô là người làm chuyện lớn. Đừng dùng tâm tư nữ nhi tình trường của nàng suy đoán muội ấy."
Cảnh Hàm U bĩu môi. "Nữ nhi tình trường có gì không tốt?" Nàng có muốn làm hoàng đế đâu, cần gì phải nghĩ việc lớn thiên hạ cả ngày?
Thần Nhứ thầm thở dài. Nếu Cảnh Hàm U thật sự là một kẻ chỉ chấp nhất với nữ nhi tình trường thì tốt rồi. Vậy khó khăn phục quốc của mình sẽ nhỏ hơn rất nhiều.
Lúc này ngoài cửa có thái giám cao giọng hô: "Hoàng thượng giá lâm!"
Mọi người trong điện vội vàng đứng dậy quỳ lạy. Hoàng thượng mặc long bào màu vàng bước đến, tới bên cạnh hoàng hậu để mọi người miễn lễ. Hoàng thượng đã đến đồng nghĩa với việc yến hội sắp bắt đầu rồi.
Có kẻ chúc thọ theo trình tự đã nghĩ sẵn, mọi người khen ngợi. Lúc sau hoàng thượng hoàng hậu ngồi xuống, mọi người cũng ngồi xuống chỗ đã được sắp xếp trước đó.
"Khai tiệc!"
Bọn thái giám cung nữ bắt đầu bưng đồ ăn, từng món ăn tinh xảo được đưa lên bàn trước mặt mọi người.
Thần Nhứ ngồi theo Cảnh Hàm U, nhưng bàn của nàng ở sau Cảnh Hàm U, không phải ngồi cùng bàn. Dâng đủ thức ăn, hoàng thượng căn dặn khai tiệc. Mọi người ăn uống linh đình. Một lát sau, sứ giả các nước lần lượt đưa danh sách quà tặng, có thái giám tuyên đọc trước mặt mọi người, quần chúng đều tán dương. Lúc sau là hậu cung phi tần và các hoàng tử công chúa đưa lễ vật. Phen này đã có thể trực tiếp dâng lên.
Trong đông đảo lễ vật, Thần Nhứ đột nhiên nghe được thái giám lớn tiếng tuyên đọc: "Thái tử điện hạ mừng thọ cho bệ hạ, tặng một cặp dạ minh châu, một cái gối ngọc ấm lòng." Nàng chợt ngẩng đầu, vừa vặn thấy có cung nữ bưng khay, chiếc gối ngọc xanh biếc nằm trên một cái khay trong đó. Ánh mắt nàng vô thức trông về phía Dịch Già Mạc Ly. Chỉ thấy gương mặt Dịch Già Mạc Ly có vẻ đắc ý, dường như có chung vinh dự với lễ vật thái tử dâng lên.
"Thần Nhứ…" Khó được lúc này Cảnh Hàm U còn quay đầu chú ý sắc mặt nàng.
Thần Nhứ cười cười, lắc đầu ý bảo mình không sao.
Lễ mừng thọ tiếp tục tiến hành, Tuệ tiệp dư vẫn tặng san hô Đông Hải như lúc trước đã nói, không tính là quý trọng, nhưng cũng không thất lễ. Nhưng khi bà dâng lễ, hoàng thượng lơ đãng nhìn thoáng qua, lại có cảm giác đôi mắt sáng ngời.
Đêm nay Tuệ tiệp dư trang điểm tỉ mỉ, nhã nhặn động lòng người, xứng với làn da nhẵn nhụi như ngọc kia, cho người ta cảm giác tinh tế đặc sắc. Hoàng thượng hài lòng gật đầu, mặt Tuệ tiệp dư phiếm hoa đào, mỉm cười cúi đầu.
Quà của Cảnh Hàm U không có gì đặc biệt, là một đôi ngọc bích, phần lễ chân chính "Vô Cực yếu lược" đã tặng cho hoàng thượng vào tối qua, làm lòng vua vui mừng cùng cực. Hôm nay Cảnh Hàm U đưa cái gì hoàng thượng cũng sẽ không để ý.
Mừng thọ xong, bắt đầu ca múa.
Thần Nhứ tìm dịp đứng dậy rời khỏi chính điện. Chỉ chốc lát sau, Linh Âm đã dẫn Dịch Già Mạc Ly ra đó.
"Đại tỷ, tỷ tìm ta ư?" Dịch Già Mạc Ly uống vài chén rượu, khuôn mặt nhỏ hơi đỏ, vô cùng say lòng người.
"Gối ngọc ấm lòng kia là sao?" Mặt Thần Nhứ trầm như nước. Dù là lúc nàng bị Dịch Già Mạc Ly dùng hương Vong Linh hại suýt bỏ mạng cũng không nghiêm khắc như bây giờ.
Dịch Già Mạc Ly tỉnh táo hơn chút. "Gối ngọc ấy… Mẫu phi cho muội lúc muội vào cung."
Gối ngọc ấm lòng vốn là của hoàng đế nước Dịch, bởi vì nó ôn hoà, đông ấm hạ lạnh, hoàng đế bèn ban cho mẫu phi của Dịch Già Mạc Ly - Cung phi. Sau khi nước Dịch bị diệt vong, đám hoàng thất đều đi đến nước Lịch. Cung phi tới nước Lịch không lâu đã bị một tướng quân nhìn trúng, vốn muốn cướp làm thiếp, may mà Dịch Già Mạc Ly thành trắc phi của thái tử, có quan hệ này, Cung phi cuối cùng có thể bình an sống qua ngày.
Thần Nhứ nghe lời này, gương mặt rốt cuộc hoà hoãn hơn. "Mạc Ly, muội thật sự một lòng tranh sủng?"
Dịch Già Mạc Ly có hơi khó hiểu, "Đại tỷ là có ý gì? Muội là trắc phi của thái tử, đương nhiên phải suy nghĩ cho ngài ấy. Muội tranh sủng… cũng không có gì sai."
"Ta không trách muội, chỉ muốn xác nhận ý nghĩ của muội mà thôi. Cung phi nương nương đã cho muội gối ngọc, vậy muội có thể tùy ý sử dụng. Ta nhìn vật nhớ người, thế nhưng không nhìn thoáng bằng muội." Nụ cười của Thần Nhứ có hơi chua xót. Đến bây giờ mình vẫn chưa nhìn thoáng mấy việc này, ngàn dặm giang sơn đều chắp tay cho người khác, so đo chi một cái gối?
Chỉ là, nàng nhớ thuở ấu thơ nghịch ngợm, phụ hoàng để nàng nằm lên cái gối ngọc này, vỗ vỗ nàng kể chuyện cho nàng. Còn nói gối ngọc có linh, có tâm sự gì có thể nói với gối ngọc, gối ngọc sẽ nhớ hết. Hiện tại nghĩ đến, chẳng qua là phụ hoàng muốn dỗ nàng mà nói đùa, nhưng khi đó nàng lại hoàn toàn tin tưởng. Cho nên cái gối ngọc này có ý nghĩa đặc biệt với nàng. Phụ hoàng thưởng nó cho Cung phi, Cung phi trao nó cho Mạc Ly, mấy chuyện đó nàng đều không để bụng. Nhưng hiện giờ gối ngọc lại bị đưa cho hoàng đế nước Lịch. Nỗi đau mất nước, khắc cốt ghi tâm.
"Mạc Ly, muội về trước đi. Trong điện quá ồn, ta ở đây thêm chốc lát."
Dịch Già Mạc Ly thấy sắc mặt Thần Nhứ không tốt lắm, nhưng cũng chẳng nói gì, một mình trở lại điện. Linh Âm ở bên nhìn Thần Nhứ hoàn toàn không che giấu nổi sự thất thố, trong lòng thực sự lo lắng.
"Quận chúa, người sao vậy?"
"Không có gì. Ta nhớ tới vài chuyện khi còn bé. Linh Âm, ngươi biết không? Năm tuổi ta được đưa đi Phi Diệp Tân học nghệ, mười năm sau mới về cung. Thời gian ta và phụ hoàng ở bên nhau tính ra chỉ có bảy năm. Mà trong bảy năm đã có mấy năm ta chẳng hiểu gì, chẳng nhớ gì. Chờ đến khi ta bắt đầu có ký ức, phụ hoàng lại tiễn ta đi. Ở trong trí nhớ của ta, số lần ông ấy xuất hiện thật sự quá ít. Nhưng chính vì ít, nên ta mới đặc biệt quý trọng. Quý trọng mỗi câu ông ấy nói với ta, quý trọng mỗi món đồ có liên quan tới ông ấy. Nước mất nhà tan, ta không giữ lại vật, không còn gì nữa rồi." Giọng nói Thần Nhứ đứt quãng, nghe ra nàng đang cực lực kiềm chế cảm xúc của mình. Quá lâu, mình áp lực quá lâu. Nàng ao ước hiện tại phụ hoàng còn sống, nàng có thể nhào vào lòng phụ hoàng khóc lớn một hồi, trút tất cả những nỗi ấm ức, không cam lòng mình phải chịu ra ngoài. Nhưng không có, bên cạnh nàng không có ai để nàng dựa vào, nàng chỉ có thể dựa vào chính mình.
"Ta thật sự rất mệt." Khi nói những lời này, Thần Nhứ cười. Lúc người ngoài không nhìn thấy, nụ cười của nàng có hơi đáng sợ.
"Quận chúa, nô tỳ biết nỗi khổ tâm của người, nhưng nô tỳ vẫn phải nhắc nhở người, người như vậy sẽ bị kẻ khác phát hiện, đến lúc đó tội danh lòng mang cố quốc chụp lên đầu…" Linh Âm chưa từng thấy Thần Nhứ thất thố như thế, căng thẳng đến mức xoay vòng.
Thần Nhứ cũng biết mình thất lễ. Có lẽ là bị ảnh hưởng bởi không khí hôm nay. Mỗi bận tiết đẹp lại nhớ nhà [1]. Xem Cảnh Hàm U mừng thọ phụ hoàng, sao nàng không nghĩ tới phụ hoàng của mình cho được? Đáng tiếc một bên là thiên luân chi nhạc *, một bên là thiên nhân vĩnh cách *.
* thiên luân chi nhạc: niềm vui gia đình.
* thiên nhân vĩnh cách: người trên trời, người dưới đất, mãi mãi cách xa.
Thần Nhứ hít hít cái mũi, dùng khăn xoa khóe mắt. "Ngươi nói đúng. Hôm nay là ta sai." Bả vai không tính cường tráng của mình, định là phải tiếp tục gánh vác trọng trách.
Hai chủ tớ về đại điện. Thần Nhứ loạn lòng, hoàn toàn không chú ý tới Cảnh Hàm U đang đứng trong bóng tối.
Cảnh Hàm U trông thấy Thần Nhứ ra đại điện, cũng muốn cùng ra ngoài nhìn xem. Khi nàng ra thấy Thần Nhứ đang trò chuyện với Dịch Già Mạc Ly nên không tiến lên, mà là đứng ở chỗ tối tính chờ Thần Nhứ nói xong rồi qua. Không nghĩ tới lúc sau Thần Nhứ kể những lời đó, nàng ngược lại không nên tiến lên hơn nữa.
Khi Thần Nhứ trở lại đại điện, Cảnh Hàm U cũng đã về tới. Nàng biết võ công, thân pháp đương nhiên nhanh hơn Thần Nhứ, cho nên tuy về sau lại vào đại điện trước Thần Nhứ.
Lúc này trong điện hoà thuận vui vẻ, thì ra là Giác An công chúa đứng trên ghế cầm một cây bút lông lớn, tại chỗ viết một chữ "Thọ" thật to. Kiểu chữ tuy non nớt, nhưng cũng ra dáng ra hình, nhìn ra được là có luyện tập.
Hoàng thượng xem, rất là vui mừng, gọi Giác An công chúa đến bên cạnh mình ôm lên đùi dỗ cô bé. Chúng công chúa hoàng tử cạnh bên đều có chút hâm mộ. Tình thương của cha cũng chính là khát vọng của bọn họ.
Mọi người đang vui vẻ, đột nhiên có người nói: "Phụ hoàng, hôm nay là sinh thần của người, nhi thần tình nguyện múa một khúc, mừng thọ cho người."
Mọi người đều quay đầu trông lại, lại thấy người nói chuyện thế nhưng là Đoan Thận công chúa. Đôi mắt Thần Nhứ hơi nheo, quả nhiên, quân cờ không cam lòng làm quân cờ, bắt đầu tìm đường ra cho mình rồi.
Sắc mặt hoàng thượng không tốt lắm. Đường đường là công chúa một nước, nhảy múa trước mặt mọi người thì còn thể thống gì? Lúc trước ở Thiên Thu Tiết Thần Nhứ bị bắt múa làm người cảm thấy nàng là chịu nhục trước mặt chúng nhân. Hiện giờ Đoan Thận công chúa vậy mà chủ động đưa ra loại yêu cầu này, một công chúa thì không nên huênh hoang như thế.
"Đoan Thận!" Hoàng hậu thấy vẻ mặt hoàng thượng không vui, vội vàng kêu một tiếng như quan tâm nàng.
Đoan Thận công chúa lại như nhìn không hiểu, đã chạy tới giữa đại điện, cười nói: "Nhi thần chúc phụ hoàng sống lâu muôn tuổi." Nói xong không đợi kẻ khác mở miệng, trực tiếp nâng tay, tiếng đàn sáo cất lên, nàng đã khiêu vũ giữa điện.
Đoan Thận công chúa ở trong cung nhiều năm, luôn cho người ta cảm giác là một công chúa vô hình. Chuyện tốt trước nay đều không có phần của nàng, chuyện xấu cũng không có nàng. Rất nhiều cung nhân phải đếm theo hàng mới phát hiện trong cung còn có một nhị công chúa thế kia.
- --
[1]: Trích từ bài "Cửu nguyệt cửu nhật ức Sơn Đông huynh đệ" của Vương Duy.
Độc tại dị hương vi dị khách,
Mỗi phùng giai tiết bội tư thân.
Dịch nghĩa:
Một mình ở nơi đất lạ làm khách lạ,
Mỗi khi tới ngày tiết đẹp lại nhớ người thân bội phần.
Bạn đang đọc truyện tại DocTruyenChuz.com
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương