Lưu Quang Nhập Họa

Chương 76: Xin giúp đỡ



Một cây dao găm lạnh thấu xương hoàn toàn đâm vào xương sườn Thần Nhứ, máu tươi lập tức phun ra. Đây đã là Cảnh Hàm U ra tay và phản ứng nhanh đánh bay dao găm, bằng không thì chính là hướng về phía ngực trái.

"Nàng làm gì vậy?" Cảnh Hàm U tiến lên một bước ôm lấy thân thể ngã xuống của Thần Nhứ, tiếng nói run rẩy.

"Nàng coi như… ta bày một ván khác… Hàm U… đừng để hoàng thượng giết tộc… tộc nhân của… ta. Ta… ta không chỉ… nghĩ… nghĩ cho nước Dịch." Tay Thần Nhứ đều là máu, nàng bắt cánh tay Cảnh Hàm U, "Nàng đồng ý… Ta, ta giúp… nàng phá… phá trận này, nàng đồng ý với ta…"

"Nàng đừng nói nữa! Thần Nhứ, ta đồng ý với nàng, cái gì cũng đồng ý với nàng! Ta xin nàng đừng nói nữa!" Cảnh Hàm U hoảng đến mức tay chân lộn xộn. Kỳ thật nàng cũng nhìn ra Thần Nhứ không đâm trúng bộ phận quan trọng, hẳn sẽ không chết; thế nhưng nàng sợ hãi, dòng máu ào ạt chảy ra kia cứ như là máu của chính nàng vậy.

"Trần Tâm! Trần Tâm!" Cảnh Hàm U kêu to.

Trần Tâm đang canh ngoài cửa, lúc đẩy cửa vào tức thì bị cảnh tượng ấy dọa sợ.

"Ngây ra đó làm gì, mau đi gọi thái y!" Cảnh Hàm U vừa bảo vừa ôm Thần Nhứ lên giường, tiện tay xé khăn trải giường bọc miệng vết thương cho nàng trước.

"Sao nàng lại… hoảng như thế? Nếu… ta chết thật…" Câu sau của Thần Nhứ đã bị Cảnh Hàm U hôn hết vào miệng.

Nếu để Thần Nhứ nói tiếp, Cảnh Hàm U cảm thấy mình sẽ phát điên mất. Tại sao Thần Nhứ có thể chịu đau đớn thốt ra những lời đâm vào trái tim của nàng thế kia?

Thái y đi tới rất nhanh, thấy bộ dáng của Thần Nhứ cũng sửng sốt. Phải nói làm thái y ngày thường cũng hay chữa bệnh, nhưng thật sự không hay thấy thương ngoài nghiêm trọng như thế, mà còn là nữ quyến nữa.

Thần Nhứ bị thương ở xương sườn, nhìn như hung hiểm, kỳ thật không nguy hại về tánh mạng, nhưng mà chảy không ít máu. Thái y vừa băng bó miệng vết thương kỹ lưỡng, nàng đã không gượng được mà ngất đi.

"Thái y!" Cảnh Hàm U kinh hãi.

"Công chúa, Thuận Ân quận chúa là mất máu quá nhiều mà ngất. Bây giờ đã cầm máu, vi thần sẽ kê một đơn thuốc, nấu chút thuốc bổ khí dưỡng huyết, dưỡng một khoảng thời gian sẽ không sao." Thái y này là người thông minh, Thần Nhứ bị thương kỳ quặc, nhưng ông ta không nên tìm tòi nghiên cứu điều ấy.

"Làm phiền thái y." Cảnh Hàm U sai Trần Tâm dặn người đi theo thái y lấy thuốc.

Trần Tâm sắp xếp hạ nhân, lúc quay lại không vào sương phòng mà chỉ canh ở cửa.

Cảnh Hàm U nhìn Thần Nhứ không còn một giọt máu trên giường, lòng vẫn chẳng thể bình tĩnh. "Tại sao phải đối xử tàn nhẫn với bản thân như vậy? Nàng muốn dằn vặt ta thì cứ hướng về phía ta, tại sao phải thương tổn chính mình?" Cảnh Hàm U nắm lấy bàn tay lạnh băng của nàng đặt lên má mình. "Nàng rốt cuộc muốn ta đối xử với nàng như thế nào?"

Thần Nhứ mơ một giấc, mơ thấy nước Dịch còn, nàng được phong làm Trấn quốc công chúa. Ba năm sau cuối cùng thành công dọn sạch tệ nạn lâu ngày ở nước Dịch, nước giàu binh mạnh. Nàng thấy gương mặt vui vẻ tươi cười của phụ hoàng, thấy sinh hoạt giàu có của bá tánh. Nàng thi triển được bản lĩnh học ở Phi Diệp Tân, không làm tổ quốc của mình thất vọng, nhưng cũng đến lúc nàng lui thân rồi, phụ hoàng bảo nàng phải hòa thân gả xa ngay. Nàng tự lựa chọn gả đến nước Khánh nghèo nàn xa xôi, gả cho thái tử nước Khánh Giang Vân Dương kia. Đêm đại hôn động phòng hoa chúc, khi hai người gần gũi, Thần Nhứ lại không tài nào kiềm chế mà đẩy Giang Vân Dương ra. Một khắc ấy, trong đầu nàng chỉ có nữ tử tên Cảnh Hàm U, chỉ có nữ tử đó mới có thể chạm vào nàng.



Thần Nhứ mở mắt ra, nhìn hồi lâu mới phản ứng được, nơi này không phải sương phòng nàng đã ở hơn một tháng mà là tẩm điện của Cảnh Hàm U. Cơn đau ở xương sườn đánh úp ngay sau đó khiến nàng nhíu mày.

"Quận chúa, người rốt cuộc tỉnh!" Giọng nói Linh Âm đầy vui mừng.

Thần Nhứ quay đầu nhìn nàng ta, "Hàm U thả ngươi?"

Linh Âm gật đầu. "Nhu Gia công chúa thả nô tỳ và Lâm Lang ra chăm sóc người."

Thần Nhứ gật đầu. "Hàm U đâu?"

"Nhu Gia công chúa…" Linh Âm như có chút do dự, thế nhưng vẫn nói ra đáp án. "Ngài ấy đi thư viện Phi Diệp Tân."

"Nàng ấy về thư viện Phi Diệp Tân?" Thần Nhứ nhăn mi. "Thật là tự tìm khổ." Thần Nhứ thả lỏng thân thể nằm ngửa trên giường. Lần này tự đưa mình vào chỗ hiểm, xem ra thật sự khiến Hàm U không còn cách nào.

Thư viện Phi Diệp Tân.

Giang Phong Mẫn nhìn Cảnh Hàm U quỳ trước cửa Phi Hoa tiểu trúc, quay đầu bảo Chưởng viện: "Nàng chỉ có hai người đệ tử, dù có thiên vị Thần Nhứ cũng đừng nghiêm khắc với Hàm U quá."

Chưởng viện liếc nàng một cái, "Ta quản đệ tử của mình, có khi nào cần ngươi lắm miệng không? Hay vì nó học Trích Diệp Niêm Hoa của ngươi nên ngươi cảm thấy mình cũng là một nửa sư phụ của nó?"

Giang Phong Mẫn rõ ràng cảm giác được cơn giận của Chưởng viện tăng vọt, vội vàng ngậm miệng, bưng trà trên bàn lên uống một ngụm, lại duỗi cổ nhìn Cảnh Hàm U ngoài viện, thở dài mở miệng: "Nàng quản giáo đệ tử ta không nói, nhưng nàng phải nghĩ đến Thần Nhứ. Hiện tại con bé một thân một mình trong hoàng cung nước Lịch, nàng bên đây trì trệ không gặp Hàm U, lỡ Thần Nhứ gặp chuyện gì thì người nói giúp cho nó cũng không có, phải không?"

Chưởng viện nghe lời này, gương mặt luôn đanh thép rốt cuộc có biểu cảm khác. "Ngươi đó, rốt cuộc vẫn là đau lòng cho nó. Thôi thì xem mặt mũi của ngươi, để nó tiến vào."

Giang Phong Mẫn cười mỉm, cũng không đứng dậy, nói một câu với người ngoài viện: "Hàm U, sư phụ con chịu gặp con." Giọng nói cũng không lớn, nhưng Cảnh Hàm U ở ngoài sân lại nghe rõ ràng chính xác.

Cảnh Hàm U nghe vậy vội vàng đứng dậy vào Phi Hoa tiểu trúc, tới ngoài thư phòng gõ gõ cửa, thấy người bên trong cho phép mới dám vào.

Ở thư viện Phi Diệp Tân, gia thế công chúa mà đám con gái vốn tự hào nhất căn bản không đáng nhắc tới, mấy ai vào được đây mà không phải công chúa? Ở đây, dù là công chúa hay quận chúa, tiểu thư nhà quan đều bình đẳng như nhau. Nơi này không tán dương thân phận thế tục, muốn được càng nhiều người tôn trọng thì phải học được càng nhiều thứ, hoàn toàn phải dựa vào nỗ lực và thiên phú của chính mình.

"Đệ tử bái kiến sư phụ, bái kiến Giang sư phó." Tại đây Cảnh Hàm U không dám lỗ mãng chút nào, quy quy củ củ quỳ rạp xuống đất hành đại lễ.

Giang Phong Mẫn vừa định cho Cảnh Hàm U đứng lên, quay đầu thấy Chưởng viện đanh khuôn mặt nhỏ, đành phải im lặng. Không được Chưởng viện cho phép, Cảnh Hàm U không dám đứng.



"Cảnh Hàm U, ngươi vậy mà còn dám về Phi Diệp Tân?" Chưởng viện cười lạnh, "Tưởng rằng vi sư không nỡ giết ngươi thật à?"

Cảnh Hàm U cúi đầu thấp hơn nữa. "Đệ tử thương tổn đồng môn, vi phạm quy tắc thư viện, đệ tử cam nguyện chịu phạt." Cảnh Hàm U không dám biện hộ, Phi Diệp Tân là chốn cực kỳ bênh vực người mình, Chưởng viện càng như thế. Thần Nhứ là đệ tử Chưởng viện coi trọng nhất, mình phế võ của Thần Nhứ, có nỗi khổ tâm gì đi chăng nữa cũng đã phạm vào cấm kỵ của sư phụ.

Đuôi lông mày của Chưởng viện hơi nhướng, cười đến khuynh quốc khuynh thành. "Cảnh Hàm U, các ngươi theo vi sư học nghệ mười năm, vi sư khổ nhọc bao nhiêu với các ngươi có biết không? Kết quả chỉ hai năm ngươi đã phế võ công của Thần Nhứ! Tâm huyết mười năm của vi sư bị phế cả rồi, ngươi nói phải phạt ngươi thế nào mới được?"

Cảnh Hàm U giật mình một cái. Âm cuối của Chưởng viện hơi cao, thật sự lộ ra sát khí. "Sư phụ, đệ tử… phế võ của sư tỷ, đệ tử thật sự bất đắc dĩ!"

Hồi lâu Chưởng viện vẫn chưa đáp, dường như đang bình ổn cơn giận của mình. Lúc mở miệng, tiếng nói ổn định hơn rất nhiều. "Chuyện hai nước các ngươi ta không muốn biết. Hai người các ngươi ta lại không thể mặc kệ. Nói đi, có thể làm ngươi chạy xa tới thư viện chắc chỉ có Thần Nhứ. Con bé làm sao vậy?"

Kỳ thật từ khi thấy Cảnh Hàm U, lòng Chưởng viện đã rõ. Nàng rất hiểu người đệ tử này, biết mình phạm lỗi lớn, không cực kỳ bất đắc dĩ chắc chắn sẽ không đến thư viện.

"Sư phụ, đệ tử là tới xin người giải đáp một vấn đề. Đệ tử và sư tỷ… phải làm sao mới có thể…" Tuy Cảnh Hàm U không hề giấu giếm tình cảm của mình và Thần Nhứ, nhưng ở trước mặt sư phụ cũng không dễ mở miệng. Nhưng chung quy phải giải quyết chuyện này, Cảnh Hàm U cắn chặt răng, nói tiếp: "Đệ tử và sư tỷ phải làm sao mới có thể bên nhau dài lâu?"

Chưởng viện nghe xong không nhịn được quay đầu liếc Giang Phong Mẫn. "Ngươi nhìn xem, nhìn nửa đồ đệ của ngươi có phải càng lớn càng giỏi không? Lật đật chạy về sư môn chỉ để hỏi ta chuyện nhi nữ tư tình?" Nàng quay đầu nhìn Cảnh Hàm U, lắc đầu bảo: "Cảnh Hàm U à Cảnh Hàm U, nếu năm đó vi sư biết ngươi chẳng thể trọng dụng như vậy thì sẽ không nhận ngươi."

Câu này khá khắc nghiệt nhưng cũng không phải thật, chỉ có thể nói Chưởng viện vẫn là giận người đệ tử này nên mới thốt ra những lời sát thương đến thế.

Giang Phong Mẫn không thể không hoà giải, ai bảo Cảnh Hàm U cũng kế thừa tài võ công của nàng đây? "Tính tình nàng… Có chuyện không thể bình tĩnh nói sao? Nàng xem bộ dạng của Hàm U, nếu không vướng phải khúc mắc thật tình không giải được thì sẽ chẳng lặn lội đường xa tới đây chịu mắng. Hơn nữa Thần Nhứ là đệ tử nàng tâm đắc nhất, ở chỗ Hàm U sao có thể thành thật? Nàng trước hết nghe nó kể rồi mới dạy dỗ được không?"

Giang Phong Mẫn vừa khuyên nhủ vừa cười làm lành, tự diễn tiết mục cách sống chung với một người yêu cường thế. Tuy Cảnh Hàm U còn quỳ ở dưới không ngẩng đầu nhưng cũng nghe mà sửng sốt.

Nghe Giang Phong Mẫn nói vậy, Chưởng viện có giận cũng không thể xả ra, đưa tay không đánh mặt cười mà. "Nghe một chút cũng không sao, nhưng Phong Mẫn à, xem canh giờ Huyền Ca sắp tới rồi, ngươi nên cho các đệ tử đi học rồi nhỉ?"

Đây rõ ràng đang đuổi người, nhưng lúc này Giang Phong Mẫn không có dũng khí nói lời từ chối, nghe vậy vội vàng đứng dậy, "Ta bảo nàng này, võ công của Thần Nhứ đã bị phế, nàng chỉ còn một đệ tử là Hàm U có thể kế thừa võ công của nàng." Nói xong không đợi Chưởng viện đáp, trực tiếp rời đi.

Chưởng viện nghe câu cuối của Giang Phong Mẫn, không khỏi thở dài. "Ngươi nghe Phong Mẫn nói đi."

Cảnh Hàm U thỏ thẻ trong lòng: "Giang sư phó người đang hại con hay giúp con đó?"

"Đứng lên đi. Quỳ như vầy cũng có làm được gì đâu?" Vẻ mặt Chưởng viện bây giờ không phải tức giận mà là lộ ra chút đau lòng.

"Sư phụ, là đệ tử sai." Cảnh Hàm U ở thư viện học nghệ mười năm, chưa bao giờ thấy sư phụ thế này, thật sự hổ thẹn trong lòng.
Chương trước Chương tiếp