Lưu Quang Nhập Họa

Chương 86: Trả lại



Khi Lâm Lang nâng một thanh trường kiếm ra cửa, Thần Nhứ đang ngắm trăng trong viện.

"Nô tỳ còn tự hỏi sao quận chúa lại muốn mua vải dệt làm xiêm y, thì ra là vì che giấu thanh kiếm này. Quận chúa, người muốn lấy kiếm làm gì?" Linh Âm không hiểu.

Thần Nhứ giơ tay nhận trường kiếm, nhấn vào cái chốt, ánh sáng của kiếm linh diệu như nước thu, loá mắt người ta. Thần Nhứ híp mắt, vươn tay rút trường kiếm.

"Keng" Một tiếng êm tai thanh thúy như rồng ngâm. Đến hai người không có võ công như Linh Âm và Lâm Lang cũng biết đây là một thanh kiếm tốt.

"Kiếm Thải Vi?" Lâm Lang chỉ mới rời khỏi nước Dịch bốn năm nên vẫn nhận ra bội kiếm của Trấn quốc Di Mẫn công chúa, chỉ là chưa từng tận mắt thấy.

Thần Nhứ ngắm kiếm Thải Vi ra khỏi vỏ, ánh mắt dịu dàng như nhìn người mình yêu nhất, gần một năm mình không được chạm vào nó rồi. Lúc trước mình giao kiếm cho Liễu Như Sa, bảo y đưa cho Thẩm Oánh giữ quả nhiên là chính xác.

"Ta cũng từng mười năm học kiếm... Còn nhớ rõ Cổ Trì không? Nếu là một năm trước, anh ta chưa chắc là đối thủ của ta." Kiếm trong tay, ánh sáng trong mắt Thần Nhứ rực rỡ hơn một ít, cứ như về lại năm tháng ngạo nghễ hào hùng kia.

Đáng tiếc, chỉ là "đã từng". Tay phải Thần Nhứ cầm kiếm, tay trái bất giác sờ đan điền của mình, vẫn trống không.

Đông viện, ánh kiếm đan chéo vệt sáng trên lụa trắng.

"Thải vi thải vi, vi diệc tác chỉ. Viết quy viết quy, tuế diệc mạc chỉ. Mỹ thất mỹ gia, hiểm duẫn chi cố. Bất hoàng khải cư, hiểm duẫn chi cố." [1]

Dáng người yểu điệu, múa kiếm dưới trăng, đẹp không tả xiết.

"Leng keng!" Kiếm Thải Vi đột nhiên rơi xuống đất. Linh Âm và Lâm Lang vội vàng chạy tới xem Thần Nhứ có bị thương không.

Thần Nhứ cười khổ lắc đầu ý bảo mình không sao. Nàng cúi đầu nhặt kiếm Thải Vi, "Ta của hiện tại đã không xứng với thanh kiếm này." Sự cô độc trong giọng nói của nàng khiến hai người bên cạnh không khỏi đỏ hốc mắt.

"Quận chúa, người..."

Kiếm Thải Vi vào vỏ, Thần Nhứ giao nó cho Lâm Lang. "Ngày mai ngươi đưa cho Thẩm Oánh, bảo cô ấy nghĩ cách sắp xếp hạ nhân đưa về Phi Diệp Tân." Tay nàng tuy rời kiếm Thải Vi nhưng ánh mắt lại không nỡ. "Đừng mai một thanh kiếm tốt như vậy."

Lâm Lang không dám nói cái gì, quay đầu nhìn Linh Âm.

Linh Âm thưa: "Quận chúa, đây là bội kiếm của người, đương nhiên phải đi theo người. Hà tất phải tiễn nó đi?"

Thần Nhứ lắc đầu. "Các ngươi không học võ nên không hiểu. Kiếm có linh tính, nếu ta không thể dùng nữa thì sao không để nó đi theo người chủ thích hợp hơn?" Thần Nhứ rốt cuộc dời mắt, ta sẽ đòi lại tất cả những gì đã mất.

Thẩm Oánh thu được kiếm Thải Vi cũng chấn động, nghe Lâm Lang giải thích xong bất đắc dĩ nói: "Công chúa quá yêu nó nên mới không nỡ để nó phủ bụi trần. Lâm Lang cô nương, Thẩm Oánh sẽ làm tốt việc công chúa dặn dò, xin công chúa yên tâm."

Lâm Lang gật đầu. Lúc gần đi muốn nói lại thôi, do dự mãi vẫn không nhịn được mà hỏi: "Thẩm cô nương, cô biết tỷ tỷ của tôi ư?"



"Năm trước đế đô bị công phá là tôi đưa cô ấy ra khỏi thành. Cô nói xem sao tôi không biết?" Thẩm Oánh để lộ biểu cảm tỷ tỷ nhìn muội muội rất hiếm thấy, nói tiếp: "Cô rất giống cô ấy. Đến sắc tang thương giữa mày cũng giống."

"Tỷ tỷ... có khỏe không?" Lâm Lang là con ngoài giá thú, trên dưới Sở gia đều chán ghét cô ấy và mẹ, chỉ có đích tiểu thư của Sở gia không hề xa lánh cô, chân chính coi cô như em ruột. Năm đó sau khi mẹ đẻ qua đời cô xung phong nhận việc vào hoàng cung nước Lịch làm mật thám, vì thế Sở Tư Duyên không tiếc tự tìm Thần Nhứ ngăn cản. Tuy kết cục vẫn thế nhưng sự quan tâm này Lâm Lang vĩnh viễn khắc ghi. Kỳ thật cô ấy không có cảm tình gì với gia tộc này. Thần Nhứ hứa để cô áo gấm về làng, nhưng với cô có trở về cái nhà kia hay không không quan trọng. Người chị gái cùng cha khác mẹ chính là thân tình duy nhất của cô với ngôi nhà đó.

"Bây giờ cô ấy ở nơi rất an toàn. Cô yên tâm, Tư Duyên là người lương thiện, trời xanh ắt không phụ cô ấy."

Năm ngày sau, quả nhiên loạn dân ở Bồng châu đã lắng xuống, mà bên Tôn Mị Nhi cũng báo đã đưa thư của Thần Nhứ đi.

Khó được ngày sống yên ổn, thứ sử Lưu Đông Húc mở tiệc khoản đãi Thần Nhứ, ca ngợi năng lực của nàng, cũng biểu đạt ít ngày nữa sẽ dâng thư lên triều đình xin công cho Thần Nhứ. Thần Nhứ khiêm tốn vài câu, cho thấy lần này mình nhận lệnh của hoàng đế tất nhiên phải tận tâm tận lực, công vặt không đáng nhắc đến. Lưu Đông Húc thông suốt, hiểu rõ Thần Nhứ đang uyển chuyển tỏ vẻ nàng được hoàng thượng sai sử, không nên dâng thư cho nàng.

Chuyện Bồng châu đã xong, Thần Nhứ nên tiếp tục lên đường nhưng nàng không đi, nàng đang đợi Liễu Như Sa trở về. Hai ngày trôi qua, Liễu Như Sa rốt cuộc phong trần mệt mỏi chạy về.

Ở hậu viện của tiệm vải Thẩm Oánh, Liễu Như Sa đang phục mệnh Thần Nhứ.

"Chuyện đã xong rồi nhỉ." Thần Nhứ uống trà Thiên Khương Thẩm Oánh tự tay pha, có chút lười biếng.

"Bẩm công chúa, may mắn không làm trái lệnh." Mặt Liễu Như Sa tràn đầy mệt mỏi, cơm cũng chỉ mới ăn ở chỗ Thẩm Oánh.

"Vất vả cho huynh. Thu xếp đi, ngày mai chúng ta khởi hành." Thần Nhứ đuổi Liễu Như Sa, quay đầu dặn Thẩm Oánh: "Sắp qua sông Nghiêm, phải nhờ cô sắp xếp một chút."

Thẩm Oánh đáp: "Công chúa yên tâm, hai ngày trước thuộc hạ đã phái nhân thủ. Đáng tiếc thuộc hạ phải ở lại đây, bằng không thật sự muốn hầu hạ công chúa trên đường."

"Có cô tọa trấn Bồng châu, ta mới có thể an tâm rời đi. Thẩm Oánh, thú thật ta có cảm giác không tốt, cứ cảm thấy sắp có chuyện xảy ra. Nhưng nghĩ kỹ thì không ra cái gì." Thần Nhứ thở dài. "Lần này ta về nước tất cả đều quá thuận lợi, thuận lợi đến mức kỳ quái."

Thẩm Oánh đứng dậy rót trà cho Thần Nhứ, "Công chúa làm việc luôn muốn hoàn mỹ, nhưng thế sự mà, quá hoàn mỹ cũng là khuyết điểm. Chỉ cần người trở về, chuyện lớn như trời cũng có bọn thuộc hạ chống." Một cô gái nhỏ nhỏ gầy gầy nói những lời này lại không thua kém hào khí nam tử.

"Hẳn vậy." Thần Nhứ tạm thời đè sự bất an trong lòng xuống. "Hôm nay Như Sa sẽ nghỉ ngơi ở chỗ cô. Cô chuẩn bị tốt, đừng thiệt thòi huynh ấy mới phải."

Thẩm Oánh cười, "Nói cứ như huynh ấy là đại cô nương."

"Chẳng lẽ không giống?"

Trong viện, bọn nữ tử cười rộ. Liễu Như Sa đang tắm rửa trong phòng, nghe tiếng cười không khỏi lắc đầu, chắc chắn là lại giễu cợt y.

Nước Lịch, cung Vũ Yên.

Cảnh Hàm U cầm hai phong thư, một là của mật thám nàng phái ra theo sát Thần Nhứ, hai là mật báo sáng nay vừa thu được của thứ sử Bồng châu Lưu Đông Húc, bẩm rằng Thần Nhứ có ý đồ phục quốc và rất nhiều tội trạng khác, mới chuyển qua đây từ chỗ hoàng thượng.

"Công chúa, sao hoàng thượng phải đưa mật báo này qua chỗ người?" Trần Tâm thắc mắc.



"Không chỉ lá thư mật này, tất cả tin tức về Thần Nhứ đều sẽ chuyển qua ta. Ngươi đừng quên Thần Nhứ mang mệnh Chân Long, nếu không có ta đảm bảo, sao phụ hoàng chịu thả nàng ấy về nước?" Cảnh Hàm U đọc kỹ từng chữ trên mật báo, nàng dám khẳng định đây đều là Thần Nhứ phác thảo.

"Công chúa, nô tỳ luôn không rõ sao người lại thả Thuận Ân quận chúa về nước?" Trần Tâm nhíu mày, vấn đề này ở trong lòng nàng rất lâu, hôm nay rốt cuộc tìm được một cơ hội thích hợp hỏi ra.

Con ngươi Cảnh Hàm U khẽ nhúc nhích, liếc nàng một cái. "Ngươi cho rằng ta đang lấy lòng nàng ấy, tính đem giang sơn nước Dịch cho nàng ấy?" Nàng quay đầu vuốt ve ấm trà Thần Nhứ thích dùng trên bàn. Hiện giờ nàng ấy không ở đây, đến ấm trà này cũng cảm thấy cô đơn. "Suy cho cùng ta vẫn là công chúa, sẽ không đem chuyện nước nhà ra đùa giỡn. Nàng ấy muốn phục quốc nên nhất định sẽ để lại nhân thủ ở nước Dịch. Cục diện hỗn loạn bây giờ ở nước Dịch chắc chắn có một phần lớn là nàng ấy bày mưu đặt kế. Muốn bình định thì phải để nàng ấy trở về, ngươi xem, hiện tại Hồng châu và Bồng châu không phải đều yên ổn sao?"

"Nhưng... thế thì khác gì thả hổ về rừng?"

Ngón tay Cảnh Hàm U gảy gảy, "Thần Nhứ không phải hổ mà là rồng. Nàng ấy muốn làm tàng long *, ta cố tình không cho nàng ấy toại nguyện." Có một điều nàng không nói, cục diện nước Dịch bây giờ hiển nhiên hơn phân nửa là Thần Nhứ bày mưu đặt kế, nhưng loạn đến mức này đã vượt qua dự tính của Thần Nhứ, đương nhiên là do Cảnh Hàm U cố ý động tay. Cứ như vậy, Thần Nhứ mất khống chế với thế cục nước Dịch, nhất định nóng lòng về nước. Nhưng về nước thì làm gì được? Liên hệ thuộc hạ lần nữa đưa mọi thứ về tầm kiểm soát?

* tàng long: rồng ẩn nấp, thường đi với "ngoạ hổ", ý chỉ những người tài nhưng kín kẽ.

"Thần Nhứ, lúc đám thuộc hạ của nàng lộ diện, mạng của chúng đã có thể không ở trong tay nàng." Khoé môi Cảnh Hàm U gợi nên nụ cười tàn khốc.

Lúc này Thần Nhứ đang dẫn người tới bờ sông Nghiêm, phía trước cuồn cuộn sóng gió, thuyền đã chuẩn bị xong, Thần Nhứ lại chậm chạp không lên.

"Quận chúa, chúng ta đã đợi gần một canh giờ." Linh Âm không thể không nhắc nhở. Bờ sông gió lớn, đã nhiều ngày thân thể Thần Nhứ tốt hơn nhưng cũng không thể hứng gió mãi.

Thần Nhứ không nói gì, cho nên mọi người chỉ có thể tiếp tục chờ. Vầng thái dương bên chân trời dần ngả về tây, lúc ánh mặt trời cuối cùng biến mất, Thần Nhứ đột nhiên thở phào một hơi, tựa hồ đã quyết định.

"Không qua sông, đổi tuyến đường đi Bồ châu."

"Quận chúa!" Tiết Đích phụ trách bảo hộ không hiểu. Vì qua sông bọn họ đã chuẩn bị rất nhiều, tới bờ sông rồi sao lại nói không qua là không qua?

"Nghe không hiểu lời ta nói ư?" Thần Nhứ rất ít khi nói chuyện một cách sắc bén, giọng điệu bây giờ cũng không nghiêm khắc, chỉ là lành lạnh. Nhưng ánh mắt đảo qua khiến Tiết Đích không thể không cúi đầu thưa: "Mạt tướng tuân mệnh."

Vào đêm, đoàn người cuối cùng tìm được một quán trọ dừng chân. Thần Nhứ mới nằm lên giường đã nghe có người gõ cửa. Tiếng rất khẽ, nhưng nghe thủ pháp là biết là Liễu Như Sa. Linh Âm qua mở cửa để y tiến vào.

Thần Nhứ nằm trên giường không đứng dậy, Lâm Lang buông màn giường rồi mới đưa Liễu Như Sa đến bên mép.

"Có chuyện gì vậy?" Thần Nhứ hỏi.

Liễu Như Sa quỳ một gối xuống đất bẩm: "Thưa công chúa, vi thần phát hiện có một người đi theo đội ngũ chúng ta từ ban ngày, có nên xử lý không ạ?"

Thần Nhứ cả kinh. Nàng không có nội lực, thị lực và thính lực đều thành trình độ của người bình thường nên không phát hiện có người theo dõi. Kẻ đó là ai phái tới? Là hoàng đế hay Cảnh Hàm U?

-

[1]: đây là bài "Thải vi kỳ 1" của Khổng Tử. Dịch nghĩa là: Hái rau vi hái rau vi. Rau vi đã nhú lên mặt đất. Nói về nhưng đến cuối năm vẫn chưa thể về. Không nhà không cửa cũng là do chiến tranh Hiểm Duẫn (tên nước Hung Nô thời Chu). Đứng ngồi không yên cũng là do chiến tranh Hiểm Duẫn.
Chương trước Chương tiếp