Ly Hôn Đi! Thật Sự Tưởng Tôi Là Con Cóc Ghẻ À?

Chương 146: Biết rồi!



Dựa theo vị trí của Sở Trì Khanh, Sở Vũ Hiên đã đến một công trường.

Bây giờ đã gần mười hai giờ, công trường vắng lặng. Đi dọc con đường rải sỏi một lúc, dưới ánh đèn ô tô sáng rực, mơ hồ nhìn thấy bốn năm chiếc ô tô đỗ cạnh nhau, xung quanh có khoảng chục người trông giống vệ sĩ, trong đó có sáu bảy người cả nam lẫn nữ quỳ xuống, không ngừng nôn mửa.

Xe chạy đến gần, Sở Vũ Hiên xuống xe, mới phát hiện cách đó không xa có một thi thể đẫm máu, tử trạng quá kinh khủng, khó trách những người đó đã nôn mửa.

Sở Trì Khanh liếc nhìn con trai, mỉm cười, sau đó nhìn đám người đang quỳ dưới đất, lạnh lùng nói: “Về phần hậu quả, tôi đã chỉ cho các người về sau nên làm gì, các người biết chưa?”

"Biết rồi! Chủ tịch, đều nghe lời ngài hết!"

"Tôi cũng vậy, chủ tịch, chuyện tối nay tôi sẽ không nói cho ai biết, từ nay về sau tôi vẫn sẽ làm việc cho chỉ thứ hai, nếu có tin tức gì tôi sẽ sớm thông báo cho ngài!"

Sở Trì Khanh hài lòng gật đầu, nói với vệ sĩ bên cạnh: “Đưa bọn họ về nhà”

Vừa nói xong, ông ta chỉ vào một người đàn ông trung niên đang quỳ ở ngoài cùng bên phải: 'Sếp Vạn, ông ở lại đây một lát."

Người được gọi tên lập tức rùng mình, run rẩy nhìn Sở Trì Khanh, cầu xin: "Chủ tịch, tôi cầu xin ngài, trong nhà tôi trên có mẹ già dưới có con thơ, ngài..."

Ông ta còn chưa nói xong, Sở Trì Khanh đã giơ tay ngắt lời: "Đừng sợ, Tiểu Vạn à, lá gan của ông càng ngày càng nhỏ đi đấy, sao có thể làm nên việc lớn được chứ?"

Nói xong, Sở Trì Khanh quay đầu nhìn Sở Vũ Hiên đang đi về phía mình, cười nói: “Con trai, để cha giới thiệu với con, đây là Vạn Hải Sơn, phó tổng giám đốc công ty xây dựng Kim Minh trực thuộc tập đoàn của chúng ta, haha... Cũng đã tám năm rồi, trước đó cô của con phái thuộc hạ đến năm vùng ở chỗ cha."

Sở Vũ Hiên liếc nhìn người đàn ông và không nói gì.

Sở Trì Khanh tiếp tục nói: “Lần này tổng giám đốc công ty đã đi rồi, từ nay về sau con sẽ là tổng giám đốc của công ty xây dựng này, để Tiểu Vạn giúp đỡ con.”

Sở Vũ Hiên cau mày, không hiểu sự sắp xếp của Sở Trì Khanh.

Vạn Hải Sơn cũng bối rối, nhưng ông ta nhanh chóng nhận ra rằng mình đã nhặt được cái mạng trở về, nên vội vàng cảm ơn không ngừng.

"Tiểu Vạn." Sở Trì Khanh nói: "Sau này ông nhất định phải trung thành với con trai tôi! Tôi biết ông đã ly hôn một năm trước, không có người chăm sóc cha mẹ già già và con cái. Trên đường đến đây, mẹ ông đã được tôi đưa đến viện dưỡng lão tốt nhất Giang Thành rồi, hôm khác tôi sẽ dựa vào mối quan hệ của tôi đưa con ông đi học trường quý tộc, ông chỉ cần cố gắng làm việc là được."

Trong mắt Vạn Hải Sơn hiện lên vẻ sợ hãi, miệng há hốc, một lúc lâu sau, toàn thân mềm nhữn như một vũng bùn: "Cảm ơn... Chủ tịchl"

"Không có gì, từ nay chúng ta đều là một gia đình... ông có thể về rồi."

Sở Trì Khanh nói một câu, khoác vai con trai rồi bước đi.

Bạn đang đọc truyện ở truyện_a-z._z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen aaZ.Z" để đọc nhé!.Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!

Chương trước Chương tiếp