Mãi Mãi Là Số 1

Chương 5: 5: Từng Bước Tiếp Cận 1








Bên ngoài thư viện
"Thế nên không phải là cậu đang hẹn hò với Cao Sĩ Đức à?"
Trong sân, cô gái ngồi xổm trước mặt Châu Thư Dật, ngửa mặt lên hỏi lại lần nữa.

"Sao tôi có thể hẹn hò với cậu ta được, cậu đừng có nói linh tinh."
Ánh mắt cậu không dám rơi vào trên người cô gái, mà dừng lại trước mũi giày của mình, giọng điệu bất đắc dĩ đáp lại.

Tưởng Duật Hân nắm chặt tay, làm động tác cổ vũ chàng trai chưa từng yêu đương bao giờ: "Cậu đừng phủ nhận vì không dám nói sự thật với tôi nhé, thời đại nào rồi, nếu như cậu thật sự thích cậu ấy thì cứ dũng cảm theo đuổi thôi.

Bất kể người cậu thích là ai, tôi và Chính Văn đều ủng hộ hết."
"Duật Hân."
Khác với cái người tâm hồn treo ngược cành cây kia, Phương Chính Văn nhìn vào khuôn mặt càng ngày càng cúi thấp cùng hốc mắt đỏ hoe của bạn mình, bèn kéo tay áo cô gái lại để cô ấy đổi sang chủ đề khác.

"..."
Châu Thư Dật cắn môi, như thể sẽ bộc phát tình cảm giấu kín của mình bất cứ lúc nào trong một giây tiếp theo, cậu sẽ rơi nước mắt, kích động nói với cô gái đã yêu người khác rằng...!
Tôi thích cậu!
Tưởng Duật Hân! Người tôi thích, vẫn luôn là cậu!
Cách đó không xa, Cao Sĩ Dức đứng trước cây cột màu trắng, nhìn cảm xúc sắp mất khống chế của người kia, không thể tiếp tục làm người ngoài cuộc bình tĩnh được nữa.

Vì vậy anh bèn bước vào cuộc trò chuyện giữa ba người, lấy tay trái che đi đôi mắt của Châu Thư Dật, che đi nước mắt sắp sửa trào ra của cậu.

"Chúng tôi còn có việc, đi trước đây!"
Sau khi để lại câu nói này, anh bèn nắm lấy cánh tay của Châu Thư Dật, nhặt ba lô đang đặt bên cạnh lên, bỏ qua ánh mắt kinh ngạc của hai người kia rời khỏi khoảng sân ngoài thư viện.

***
Trong văn phòng của câu lạc bộ, cái nồi đang đặt trên bếp từ sôi sùng sục tỏa ra mùi thơm của ớt và tiêu, các nguyên liệu được nấu chín đang lăn tăn sủi bọt trên mặt nước lẩu.

Châu Thư Dật nhìn người nọ đang bỏ mấy lát thịt heo vào trong nồi, hỏi: "Sao cậu biết tôi thích ăn cái gì?"
Cao Sĩ Đức cầm cái thìa lên múc một miếng tiết vịt tươi, bỏ vào trong bát dùng một lần của đối phương, rồi nói: "Quen nhau từ hồi cấp một đến giờ, những gì nên biết và những gì không nên biết, tôi đều biết cả."
Câu trả lời như đang đọc vè khiến người nghe rất ngạc nhiên, còn tưởng rằng người này cũng như mình, chỉ coi đối phương là đối thủ cạnh tranh chứ chẳng bao giờ quan tâm đến điều gì khác ngoài những trận so tài.

"Vừa rồi...!cảm ơn nhé..." Châu Thư Dật đặt cốc coca xuống, dựa vào lưng ghế, nhếch miệng cười khổ: "Nếu cậu không kéo tôi đi, tôi sợ mình sẽ nói ra những lời khiến bản thân phải hối hận mất.

Cô ấy trước nay vẫn luôn như vậy, ngốc nghếch, thần kinh còn dày hơn cả dây cáp ngầm dưới đáy biển còn thường xuyên đứt cáp, hơn nữa còn rất ngang ngược, chỉ có mỗi Chính Văn là chịu được cô ấy.

Hai người đó đến được với nhau...!cũng hợp..."
Cao Sĩ Đức không trả lời, chỉ lặng lẽ nghe người đối diện kể về người con gái mình đã phải lòng nhiều năm, rồi lại yên lặng gắp thêm đồ ăn vào bát của cậu.

Sau khi tự lẩm bẩm một hồi, người đang nói dường như cũng cảm thấy bầu không khí quá lúng túng, đành hít vào một hơi rồi ngồi thẳng lưng lại, cầm đôi đũa nhìn nồi lẩu đỏ rực một màu, nói: "Tôm chín chưa?"
"Chín rồi." Cao Sĩ Đức gắp con tôm đã bóc vỏ sạch sẽ, sau đó đặt vào đĩa của đối phương, nhìn vào khuôn mặt của người đó, ngập ngừng hỏi: "Hình như cậu không còn quá để tâm đến tình cảm...!dành cho Tưởng Duật Hân nữa rồi."
"Hình như thế."
Người thích ăn tôm nhưng lại ghét bẩn ngón tay, dùng đũa gắp tôm trên đĩa giấy bỏ vào miệng mình nhai nhai.


Cao Sĩ Đức liếc nhìn vẻ mặt của Châu Thư Dật, lùi ghế lại, đứng dậy đi đến bồn rửa tay trong văn phòng của câu lạc bộ, để rửa sạch mùi tanh và dầu mỡ của hải sản trên đầu ngón tay, rồi rút vài tờ giấy ra lau tay và nói: "Thật ra điều khiến cậu buồn không phải thất tình, mà là ngay cả cơ hội tranh giành cũng không có, còn chưa bắt đầu đã phải bỏ cuộc."
Người đang ăn tôm nhăn mũi lại, trả lời: "Có lẽ thế! Dù sao thì tất cả đã kết thúc rồi, tôi chỉ cần biết rằng cô ấy đang ở bên người mình thích là đủ."
Rõ ràng là thịt tôm tươi ngọt, nhưng lại khiến vị giác nếm được vị đắng, vì vậy cậu đã chủ động bắt đầu một chủ đề mới, hỏi người vừa mới ngồi lại bên cái bàn cùng ăn lẩu cay với mình:
"Cậu thì sao? Nếu như người cậu thích lại thích người khác, cậu sẽ làm thế nào?"
Cao Sĩ Đức làm bộ phiền não suy nghĩ một lúc, sau đó nghiêng người về phía đối phương, đưa ra câu trả lời với một nụ cười xấu xa.

"Tôi sẽ chọc gậy bánh xe, nhân cơ hội đó mà tấn công."
"Cậu nói thật hay đùa thế?"
Châu Thư Dật tròn xoe mắt khi nghe thấy câu trả lời kia, không ngờ cái tên này bụng dạ lại đen tối đến vậy, đen tối đến mức không những sẽ phá hoại chuyện tình cảm của người khác mà còn tranh thủ cơ hội đó để tấn công.

"Đùa thôi."
Cao Sĩ Đức nhìn phản ứng của đối phương, nói kiểu nửa thật nửa giả, sau đó lùi người lại nghiêng sang một bên, tiếp tục gắp tôm đã nấu chín từ trong nồi ra, bóc vỏ sạch sẽ rồi xếp gọn gàng vào đĩa của Châu Thư Dật.

Thực ra, nếu như có thể, anh thật sự muốn nói hết tâm tình của mình cho Châu Thư Dật nghe, nhưng anh sao dám? Anh không gánh được hậu quả của ngộ nhỡ, chẳng dễ dàng gì mà lần này cuối cùng mới đến gần được người kia một xíu...!
Hai người ăn no nê xong bèn thu dọn bếp từ và bát đũa, rời khỏi văn phòng câu lạc bộ để đến lớp học buổi chiều.

Mới đi được vài bước, Châu Thư Dật đã cúi người xuống dùng hai tay ấn vào bụng, sắc mặt tái nhợt dừng lại bước chân, yếu ớt nói: "Tiết học chiều nay của cậu, thư đồng tôi có thể xin nghỉ một lần không?"
Người còn lại không trả lời, chỉ cau mày nắm lấy cổ tay của Châu Thư Dật đi về hướng ngược lại.

"Cậu định đi đâu? Phòng học ở phía sau cơ mà, shhh...!đợi đã, cậu đi chậm thôi, đi chậm thôi..."
Âm thanh đau khổ vang lên ở hành lang bên ngoài văn phòng câu lạc bộ theo bóng lưng đi xa dần.

***
Phòng y tế
"Giờ không hiểu sinh viên các cậu chứa cái gì trong đầu nữa?"
Người đàn ông đút hai tay vào túi áo blouse trắng của bác sĩ, dùng ánh mắt đang nhìn kẻ ngốc nghếch nhìn vào người đang ngồi trên giường bệnh, sau đó quay đầu mỉa mai Cao Sĩ Đức.

"Muốn cậu ta chết thì cứ ngày ngày nấu lẩu cay cho cậu ta ăn nhé!"
"..."
Người bị mắng thì cúi đầu tự trách, người bị đau bụng vì ăn đồ quá cay lại không nhịn được nói:
"Người ăn là tôi, anh mắng cậu ta làm gì."
Giọng điệu bao che ngắn ngủi xen lẫn sự dịu dàng mà ngay cả chính cậu cũng không nhận ra, dịu dàng đến nỗi khiến Cao Sĩ Đức ngạc nhiên ngẩng đầu lên rồi nhìn vào sườn mặt của Châu Thư Dật.

Người đàn ông ném tập hồ sơ bệnh án lên ngực Châu Thư Dật, khoanh tay trước ngực tiếp tục mắng:
"Ở Mỹ, áp dụng chính sách không khoan nhượng đối với việc lái xe khi say rượu, thậm chí nếu không có "tội liên đới" thì người lái xe gây tai nạn dẫn đến chết người hoặc bị thương, thì ngay cả ông chủ của quán bar cũng sẽ bị phạt vì tội không ngăn cản khách uống rượu lái xe.

Cậu ta rõ ràng là biết dạ dày của cậu không tốt phải tránh những đồ ăn kích thích, vậy mà còn nấu lẩu cay cho cậu ăn, lẽ nào không đáng bị mắng sao?"
"Nói chuyện khó nghe với bệnh nhân như vậy, anh thật sự là bác sĩ trường học sao?"
Đôi mắt nghi ngờ chuyển xuống tấm thẻ nhân viên mà người kia đeo trước ngực, trên đó có in ba chữ─── Bùi Thủ Nhất.

"Thuốc đau dạ dày này chỉ có thể giảm đau tạm thời, nhớ đi khám đấy."
Anh ta lấy thuốc dạ dày và tờ giấy kê đơn thuốc từ trong túi ra đưa cho Châu Thư Dật, nhưng Cao Sĩ Đức đã lấy trước một bước, nhìn vào những hành động của hai người này, Bùi Thủ Nhất bèn cúi người xuống khóe miệng nhếch lên, ghé mặt lại gần người đang đau dạ dày, lạnh lùng nói:

"Tuần này ăn uống thanh đạm ít dầu mỡ thôi, nhưng nếu cậu muốn chết, tôi cũng sẽ không ngăn cản đâu."

Nói xong anh ta lại đứng thẳng người dậy, liếc mắt nhìn người đang ngồi bên cạnh giường: "Cậu chắc chắn là tên ngốc này à?"
Cao Sĩ Đức trừng mắt nhìn người kia, rồi đứng dậy đi đến trước cây nước, rót đầy một cốc nước ấm rồi trở lại giường, xé bao thuốc ra đổ thuốc dạ dày vào lòng bàn tay, rồi đưa cho bệnh nhân trước mặt cùng với cốc nước ấm.

"Cậu uống thuốc rồi thì nằm xuống nghỉ ngơi trước đi."
"Ừ."
Châu Thư Dật cầm lấy cốc nước ấm, nuốt xuống mấy viên thuốc giảm đau rồi từ từ nằm xuống, dùng tay ấn vào bụng mình.

"Ngủ đi!"
Cao Sĩ Đức đắp tấm chăn mỏng của phòng y tế lên ngực Châu Thư Dật, cho đến khi người đang nằm trên giường ngủ thiếp đi dưới tác dụng của thuốc và phát ra tiếng thở đều đều, sau đó anh bèn dùng ánh mắt ra hiệu cho anh chàng mặc áo blouse trắng cùng mình đi ra ngoài.

Bùi Thủ Nhất đi chậm hơn một chút, anh ta kéo rèm lại để bảo vệ sự riêng tư cho cậu sinh viên đang khó chịu có không gian ngủ yên tĩnh, rồi bước đến bên bàn làm việc ngồi xuống ghế nhìn vào chàng trai có vài nét giống mình.

"Cậu còn sợ cái gì? Nếu đã thích thì phải nói thẳng với cậu ta chứ."
"Cậu ấy không thích em đâu."
"Không hiểu."

Sự nghi hoặc trên khuôn mặt của người đàn ông, giống như câu hỏi "thích và không thích" còn khó hiểu hơn nguyên văn tiếng Latinh của 206 bộ xương phải học thuộc lòng của khoa Y.

Cao Sĩ Đức cười khổ, nói: "Chướng ngại tình cảm như anh, không thể hiểu được đâu."
"..."
Mi tâm, nhíu lại thật chặt.

Trong trí nhớ của anh ta, cũng có một người lộ ra vẻ mặt giống như vậy.

Tuy nhiên tâm trạng dao động hiếm thấy chỉ gợn lên vài gợn sóng, ngay sau đó lại phản bác bằng giọng lưỡi cay độc, bình thản như chưa từng có gì xảy ra.

"Nếu cậu ta đã không thích cậu thì bỏ cuộc đi! Cứ dây dưa mãi như thế là đang tự làm khổ chính mình đấy." Nếu như đã biết không có kết quả, tại sao vẫn còn do dự?"
Tại sao lại còn dùng thân phận bạn bè, đau khổ ở bên cạnh đối phương?
Cao Sĩ Đức thở dài một hơi, đáp lại: "Bởi vì ngoại trừ thích ra, cậu ấy còn là thiên thần của em, không có cậu ấy đã không có em của ngày hôm nay.

Năm lớp năm em gặp cậu ấy, khi đó ba mẹ em ly hôn, em rất buồn, nhưng nhìn thấy mẹ còn buồn hơn em nên chỉ có thể giả vờ mạnh mẽ..."

"Này! Cậu làm sao thế? Bị thương à? Không sao chứ?"
Trốn trong khuôn viên trường sau khi tan học, ngồi bó gối trên cầu thang, ngẩng đầu lên vì một giọng nói xa lạ, một cậu bé mặc áo đen đứng trước mặt cậu đang nghiêng đầu nhìn mình một cách tò mò.

"Sao cậu lại khóc?"
"Ba tớ không cần tớ và mẹ tớ nữa rồi."
"Nhưng cậu vẫn còn mẹ mà, không như mẹ tớ...!đã trở thành thiên thần mất rồi..." Cậu bé vỗ vai cậu, nói những lời an ủi như một người lớn.


"Hay là thế này đi, tớ cho cậu ba của tớ nhé, dù sao mỗi lần ở bên cạnh ông ấy cũng chẳng có chuyện gì tốt."
"Làm gì có ai lại đi cho ba mình bừa bãi như thế."
"Cũng đúng, không thì tớ cho cậu bản thân tớ luôn này, có chuyện gì không vui thì cứ tới tìm tớ, tớ làm chỗ dựa cho cậu!"
Ngày hôm ấy, anh đã ghi nhớ tên một người.

Lớp 5-1 trường tiểu học Tam Kiều, Châu Thư Dật.

Thế là anh đã xin mẹ chuyển trường đến trường tiểu học có thiên thần kia, nhưng khi gặp lại cậu bé ấy một lần nữa, đối phương đã không còn nhớ về cuộc gặp gỡ ngày hôm đó, không nhớ được tên anh, không nhớ ra chiếc khăn tay đã đưa cho anh để lau nước mắt, cũng không nhớ đã từng trao cho anh một lời hứa─── nếu có chuyện gì không vui thì cứ tới tìm tớ, tớ làm chỗ dựa cho cậu.

Trong mắt cậu bé, anh chỉ là một học sinh chuyển trường bình thường, vì trách nhiệm của mình, cậu bé vừa phải dẫn học sinh mới chuyển đến đi tìm hiểu khuôn viên trường, vừa phải thông báo về tiến độ khóa học và bài tập cần phải được giao nộp với tư cách là "lớp trưởng".

Trong lớp, chỗ ngồi của họ cách nhau ba lối đi, hết tiết học, cậu bé và bạn bè của mình vui vẻ ra sân chơi bóng, sau khi tan học, Châu Thư Dật lại được tài xế đưa đi học piano hoặc cùng Phương Chính Văn đi tìm một chị gái học cấp hai nào đó.

"Cao Sĩ Đức" chưa bao giờ tồn tại trong thế giới của cậu bé kia, cho đến kỳ thi cuối kỳ do bài kiểm tra toán chênh lệch nhau một điểm, anh trở thành người xếp thứ nhất trong bảng danh sách và cậu bé bị xếp dưới lần đầu tiên đã quay lại nhìn về phía anh.

"Cậu là Cao Sĩ Đức?"
"Đúng."
"Đáng ghét! Tôi nhớ cậu rồi đó!"
Cậu bé ném lại câu nói này, quệt tay lau nước mắt rồi chạy biến đi.

Vì vậy, anh đã phát hiện ra một cách để được đối thủ chú ý, đó là tranh tài để giành lấy vị trí thứ nhất.

Chỉ bằng cách này, đôi mắt xinh đẹp ấy mới có thể nhìn thấy chính mình và thỉnh thoảng nói vài câu với anh, ngay cả khi những lời đó không phải là "Đáng ghét! Tại sao tôi lại thua cậu?" thì cũng là "Cao Sĩ Đức, tôi ghét cậu! Tôi ghét cậu nhất nhất nhất!"...!
Thế nên bản thân anh bất kể là trong chuyện học hành hay các cuộc thi khác đều rất xuất sắc, cũng phải cảm ơn Châu Thư Dật, nếu không, theo tính cách của anh sẽ chẳng bao giờ quan tâm đến vị trí thứ nhất này.

"Cậu được đấy, cái đồ thích bị ăn hành này."
Bùi Thủ Nhất nghiêm mặt lại, cầm chiếc cốc màu cà phê bị mẻ một góc, mặt không biểu cảm đưa ra lời kết luận đầy chế giễu.

"Em chỉ muốn trước khi tốt nghiệp, được làm bạn bè ở bên cậu ấy thôi."
Người đàn ông chợt nhớ ra điều gì đó, gật đầu rồi nói: "Đúng vậy, dù sao sau khi tốt nghiệp cậu cũng phải sang Mỹ với dì, tốt hơn là đừng tạo nghiệp."
"Nếu không phải cậu ấy thất tình, thì ngay cả cơ hội làm bạn với cậu ấy em cũng chẳng có." Nụ cười chua xót nhuộm lên khóe miệng của Cao Sĩ Đức.

"Tôi thấy cậu không phải tuổi Hổ mà là tuổi Hạc trắng mới đúng."
"Hạc trắng?"
"Đồ ngốc trả ơn, cùng người mình thích trải qua thời gian thất tình không phải là Hạc trắng trả ơn thì là gì?"
Cao Sĩ Đức nhìn vào khuôn mặt tuấn tú của người kia, lộ ra vẻ mặt quả nhiên là anh không hiểu, tầm mắt đang cúi xuống chú ý đến chiếc cốc mẻ được người đàn ông đặt trên bàn, anh duỗi tay ra muốn cầm lấy chiếc cốc kia nhưng lại bị người đàn ông ôm lấy miệng cốc, ánh mắt đầy vẻ đề phòng.

"Cốc bị mẻ một miếng kìa, sao không đổi cái mới đi? Cẩn thận cứa vào miệng đó."
Bùi Thủ Nhất liếc nhìn chiếc cốc bị mẻ một miếng kia, bèn nhanh chóng mở ngăn kéo ra đặt vào bên trong rồi đóng lại.

"Liên quan gì đến cậu, mau đi học đi."
Sau đó anh ta đứng dậy đi vòng quanh bàn làm việc, đặt tay lên vai Cao Sĩ Đức, khẽ ép người đó ra khỏi phòng y tế.

Ở không gian riêng tư đằng sau tấm rèm, người đã tỉnh táo lại đang ngồi trên giường bệnh nhìn hai người bước ra khỏi phòng y tế qua khe hở, nghĩ đến cuộc nói chuyện giữa mình và Cao Sĩ Đức...!
Thật là, tôi nói với cậu nhiều như thế làm gì nhỉ, cậu cũng chẳng hiểu được.

Tôi hiểu.

Mau nói cho tôi biết đi, người cậu thích rốt cuộc là ai?

Không muốn nói.

Sao mà thế được, tôi đã nói bí mật của mình cho cậu rồi, tôi cũng phải biết bí mật của cậu.

Tôi không muốn nói với cậu.

"Chẳng lẽ người cậu ta thích không phải Thạch Triển Vũ, mà là..."
Người tưởng đã đoán được đáp án không khỏi trợn to hai mắt, rồi thở dài lẩm bẩm.

"Hóa ra chúng ta đều giống nhau, đều thích người không thích mình."
***
Phòng học khoa Tài chính
Chuông tan học vang lên, những sinh viên học xong tiết cuối cùng ríu rít bước ra khỏi lớp.

Châu Thư Dật cúi đầu thu dọn đồ đạc, sau khi uống thuốc giảm đau do bác sĩ trường ghê gớm đưa cho rồi ngủ một giấc ở phòng y tế, cơn đau bụng của cậu đã đỡ hơn rất nhiều.

"Thư Dật."
Người được gọi tên ngẩng đầu lên theo phản xạ, nhìn thấy Phương Chính Văn đang đứng trước lối đi.

"Chính Văn?"
Một tia kinh ngạc thoáng qua trên khuôn mặt Châu Thư Dật, sự trốn tránh trong khoảng thời gian này khiến cho hai người vốn có thể nói tất cả với nhau bỗng trở nên xa cách.

"Thư Dật cậu...!gần đây hình như rất bận..."
"Tôi bận lắm, có chuyện gì sao?"
Châu Thư Dật bỏ những cuốn sách nặng trịch vào ba lô rồi kéo khóa lên, chỉ cần cậu khoác dây đeo lên vai là có thể rời khỏi chỗ lúng túng này.

Nhưng mà Phương Chính Văn rõ ràng đã chuẩn bị trước, cậu ta đi thẳng đến bên cạnh chỗ ngồi của cậu, hỏi rằng:
"Có phải cậu cũng thích Duật Hân không?"
Câu nói này đã do dự trong đầu cậu ta rất lâu, nhất là sau khi Châu Thư Dật tình cờ nhìn thấy màn tỏ tình của Tưởng Duật Hân với mình, bộ ba thân thiết hay hẹn nhau đi ăn cơm đã thiếu mất bóng dáng của một người.

Châu Thư Dật nới lỏng ngón tay trên dây đeo, quay đầu nhìn người bạn lớn lên cùng mình, nghiêm túc nói: "Nếu tôi trả lời là "Không sai, tôi thích Duật Hân", thì cậu định làm gì? Từ chối lời tỏ tình của cô ấy? Hay là nhường cô ấy cho tôi?"
"Không thể nào!"
Người vẫn luôn mềm mỏng nhẹ nhàng hiếm khi lên cao giọng như vậy, sau khi nói xong chính cậu ta cũng giật mình bởi phản ứng của bản thân, bèn bình tĩnh lại và nói bằng giọng áy náy:
"Thư Dật, tôi không muốn đánh mất một người bạn như cậu, nhưng nếu muốn tôi từ bỏ Duật Hân...!xin lỗi, tôi cũng không làm được."
"Thế thì đúng rồi! Bảo vệ người mình thích thì phải cứng rắn lên, không được nhường cho ai hết." Châu Thư Dật nắm chặt tay, đấm vào ngực bạn thân mình, mỉm cười nhẹ nhõm: "Nhìn thấy phản ứng của cậu là tôi yên tâm rồi, sau này, con mụ tính đàn ông ấy giao lại cho cậu bảo vệ."
"Vậy là cậu không thích Duật Hân?"
Cậu ta bối rối nhìn đối phương, chẳng lẽ...!mình đã hiểu lầm?
"Tôi thích hai người các cậu, đừng quên, chúng ta mãi mãi là bộ ba bền vững nhất." Tầm mắt của Châu Thư Dật nhìn xuống, không để người bạn của mình nhìn thấy vẻ đượm buồn trong đôi mắt, sau đó đặt ba lô lên bàn đi đến bên cạnh Phương Chính Văn, ôm lấy cổ cậu ta và nói: "Hạnh phúc của Duật Hân giao cho cậu đấy, nếu cô ấy khóc thì cho dù là anh em tôi cũng sẽ tẩn cậu."

Phương Chính Văn mỉm cười và đấm vào ngực đối phương, hứa hẹn: "Yên tâm đi! Cậu không có cơ hội đó đâu."
"Nhưng mà cậu kém thật đấy! Ngay cả việc tỏ tình cũng bị con gái giành trước, có phải là đàn ông không vậy?" Châu Thư Dật sau khi nói xấu bạn mình bèn bật cười, thay đổi giọng điệu nhìn đối phương rồi nói tiếp: "Ngưỡng mộ thật, người cậu thích cũng thích cậu, không biết duyên phận thuộc về tôi lúc nào mới xuất hiện đây."
"Sẽ xuất hiện mà, tôi đảm bảo."
"Tốt nhất là như thế đi!" Cậu rút cánh tay đang quàng qua cổ bạn mình xuống, bước đến bên bàn học, xách ba lô lên rồi hất ra sau lưng, đề nghị: "Đi! Chúng ta đi ăn lẩu cay thôi!"
"Còn ăn nữa? Cậu mới đến phòng y tế nằm một tiết đấy, còn chưa biết mùi à? Không cho ăn."
"Cậu càng ngày càng giống Duật Hân, lèm bà lèm bèm."
Phương Chính Văn mỉm cười, đặt tay lên vai bạn thân, bỏ qua giọng điệu kinh tởm của Châu Thư Dật, vừa bước ra khỏi lớp vừa nói: "Chỉ được ăn cháo và các món ăn kèm thôi, những cái còn lại thì không cần bàn đến nữa."
"Đệch!"
Giọng nói phản đối vang vọng ở hành lang bên ngoài phòng học, hai người sóng vai đi bên cạnh giống như trước đó vừa nói cười vừa bóc phốt nhau..



Chương trước Chương tiếp