Mật Đào
Chương 12
Để tránh Trình Quý Hằng dùng cách “Lấy thân báo đáp” mà đền ơn, Đào Đào đành phải đồng ý yêu cầu của anh là thay mình đến bệnh viện chăm sóc bà nội, nhưng cô vẫn khăng khăng bảo anh ở nhà nghỉ ngơi một ngày, chờ thứ hai hãy đến.
Bất kể có nghỉ ngơi hay không thì Đào Đào cũng thức dậy rất sớm, sáng chủ nhật hôm nay chuông báo thức sáu giờ vừa vang lên cô đã mở mắt.
Vốn tưởng rằng Trình Quý Hằng còn đang ngủ, nhưng khi cô rửa mặt xong, lúc mở cửa phòng vệ sinh thì cửa phòng của Trình Quý Hằng cũng mở ra.
Anh cũng dậy rồi.
Đào Đào không khỏi có phần ngạc nhiên: “Sao anh dậy sớm vậy?”
“Ngủ ít.” Thực ra là vì ngủ không sâu giấc, anh chưa bao giờ yên tâm ngủ ở một nơi xa lạ, ngoài cửa có bất kỳ tiếng động nhỏ nào đều có thể đánh thức anh từ giấc ngủ không sâu.
Nhưng đây không phải là vấn đề của cô, mà là vấn đề của anh, cho nên anh không nói thật, sau khi lời ít ý nhiều trả lời hai chữ “Ngủ ít” thì bỏ qua chủ đề này: “Chào buổi sáng.”
“Chào buổi sáng!” Dậy sớm chẳng hề ảnh hưởng đến sức sống của Đào Đào, giọng nói cô trước sau như một, đầy sảng khoái ngọt ngào: “Tôi đi nấu ăn, anh rửa mặt đi.”
“Ừ.”
Lúc đi tới phòng bếp, Đào Đào bỗng nhiên nghĩ đến điều gì đó, nhìn Trình Quý Hằng hỏi: “Có món nào anh cực kỳ ghét không?”
Trình Quý Hằng bất đắc dĩ cười: “Cô cũng đã làm cơm cho tôi nửa tháng, bây giờ lại hỏi điều này có phải là muộn rồi hay không?”
“Việc đó không giống nhau.” Đào Đào đúng lý hợp tình: “Lúc ấy anh còn đang nằm viện, chỉ có thể ăn đồ ăn thanh đạm, còn bây giờ anh đã có thể ăn một vài món dầu mỡ gì đó rồi.”
Đồ ăn thanh đạm không cần bỏ quá nhiều gia vị, nguyên liệu nấu ăn cũng rất đơn giản, phần lớn mọi người đều sẽ không ghét.
Trình Quý Hằng suy nghĩ một chút rồi trả lời: “Không ăn thịt mỡ.”
Đào Đào: “Hết rồi?”
Trình Quý Hằng: “Còn có hành gừng tỏi và nấm hương.”
“…”
Thứ anh không ăn được thật là nhiều.
Đào Đào không nhịn được mà nói xấu: “Sao anh giống như một đứa trẻ thế?”
Trình Quý Hằng nhướng mày: “Ai quy định người trưởng thành thì không được kén ăn?”
Đào Đào: “…” Thế mà mình lại không thể phản bác được.
Cô vô cùng bất đắc dĩ, kéo dài giọng điệu trả lời: “Biết, rồi.” Sau đó đi vào nhà bếp.
Trình Quý Hằng cười một tiếng, đi vào nhà vệ sinh. Sau khi rửa mặt xong và đi ra khỏi nhà tắm, anh cũng đi đến nhà bếp.
Đào Đào vừa mới vo sạch gạo, đang đặt nồi lên bếp.
Có một cái cửa sổ ở trước bếp.
Mùa hè mặt trời mọc từ rất sớm, ánh nắng xuyên qua cửa kính chiếu khắp gian bếp bé nhỏ này, bao trùm tất cả trong ánh sáng vàng lan tỏa.
Cô gái trẻ giống như một quả đào mật, trên người mặc chiếc váy ngủ màu hồng nhạt, mái tóc đen nhánh mềm mại tùy ý xõa ở sau lưng, bóng dáng yểu điệu mảnh khảnh, trông vừa xinh đẹp lại dịu dàng.
Trình Quý Hằng dựa lưng vào khung cửa, ánh mắt dịu dàng ngắm cô, lông mày giãn ra, ở trong trạng thái hoàn toàn thả lỏng.
Đã rất lâu anh không thoải mái như thế này rồi, thậm chí cũng đã quên lần cuối cùng mình được thả lòng là lúc nào.
Sau khi bắc nồi lên, Đào Đào bật lửa rồi bắt đầu thái rau. Có lẽ cảm thấy bầu không khí yên tĩnh quá mức, cũng có thể là cảm thấy quá nhàm chán, cô chủ động nói chuyện với Trình Quý Hằng: “Bác sĩ nói thạch cao trên tay anh phải đợi thêm ba tuần nữa mới có thể tháo ra.”
Trình Quý Hằng: “Ừm.”
Đào Đào: “Tối nay tôi mua mấy cái móng giò về, hầm canh uống.”
“Ừm.”
Ngoài “ừm” ra thì không thể nói thêm vài chữ sao? Đào Đào khẽ nhíu mày, quay mặt nhìn anh: “Tại sao anh không hỏi vì sao?”
Trình Quý Hằng hết sức phối hợp: “Vì sao?”
Đào Đào: “Bởi vì ăn cái gì bổ cái đó.”
Trình Quý Hằng: “Ừm.”
“…”
Đây là dáng vẻ muốn chấm dứt cuộc trò chuyện à?
Đào Đào bực cả mình, không để ý đến anh nữa, vô cùng chuyên tâm cắt khoai tây.
Trình Quý Hằng chú ý tới lúc cô cắt rau thì lực hạ dao lớn hơn không ít so với ban nãy, băm rau đến mức thớt kêu rắc rắc, như là dùng cách này để trút hết cơn giận vậy, anh bất đắc dĩ cười: “Tôi làm gì cô à?”
Đào Đào vẫn không quay đầu lại: “Đừng để ý đến tôi, bây giờ tôi không muốn nói chuyện.”
Vừa rồi anh đối xử lạnh nhạt với tôi, bây giờ tôi khiến anh trèo cao không nổi!
Trình Quý Hằng: “…”
Vốn dĩ anh chỉ nghe người ta nói con gái là một sinh vật kỳ lạ, nguyên nhân họ giận dỗi đủ loại đủ kiểu, đàn ông vốn dĩ không hiểu được, nếu muốn dỗ họ hết giận, cách tốt nhất là nhận sai, phải nhận sai một cách không có giới hạn và không có nguyên tắc. Cho dù không phải lỗi của bạn, bạn cũng phải nhận, không thì đừng mơ được tha thứ.
Anh chưa hề gặp qua tình huống này bao giờ, bởi từ trước đến giờ anh chưa từng có phụ nữ. Bây giờ gặp phải, anh cũng không định đi đường khác, để tránh gây thêm rắc rối thì phải ngoan ngoãn mà chọn nhận lỗi: “Tôi xin lỗi cô.”
Đào Đào không hề dao động: “Anh xin lỗi cái gì chứ? Anh không hề sai mà!”
Trình Quý Hằng: “…”
Có vẻ xin lỗi cũng không có tác dụng.
Nhưng anh thực sự không biết mình sai chỗ nào, nhớ lại cuộc đối thoại ban nãy vô số lần, tổng cộng anh chỉ nói có sáu chữ, ba chữ “Ừm” với một câu “Vì sao?”, câu “Vì sao” còn hỏi theo ý của cô nên anh nghĩ nát óc cũng hiểu ra mình sai ở đâu?
Cũng không thể là vì nói ít quá làm cô giận chứ? Điều đó cũng vô lý quá!
Nhưng mà bây giờ trước mặt anh chỉ có hai con đường: một, tiếp tục nhận lỗi; hai, dựa vào lý lẽ tranh luận.
Nghiêm túc suy xét một hồi, anh quyết định chọn một, bởi vì rủi ro của lựa chọn thứ hai quá lớn —— dù cho tới bây giờ anh chưa từng có phụ nữ, cũng biết không nên nói đạo lý với họ, bằng không thì tương đương với việc tự tìm đường chết.
“Đều là lỗi của tôi, xin cô tha thứ cho tôi.” Lần thứ hai xin lỗi, thái độ của anh còn khiêm nhường hơn rất nhiều so với lần trước.
Đào Đào hơi quay đầu lại, xụ mặt liếc nhìn anh, cảm thấy thái độ nhận lỗi của anh quả thực hết sức chân thành, cô tạm thời quyết định tha cho anh, nhưng tuyệt đối sẽ không trực tiếp nói ra những câu như “tôi tha thứ cho anh”, hoặc “tôi chấp nhận lời xin lỗi của anh”, không thì giống như là đang ép anh nhận sai vậy, thế nên cô dùng cách khác tiếp nhận lời xin lỗi của anh: “Anh có muốn ăn trứng chiên không?”
Trình Quý Hằng thở phào nhẹ nhõm—— cuối cùng cũng không giận nữa. Cùng lúc đó, anh bỗng nhiên nhận ra được một chuyện vô cùng kỳ lạ: khi đối mặt với Quả Đào ngốc này, anh chẳng những không hề phòng bị, mà sự kiên trì và nhẫn nại đều được phóng đại lên vô số lần.
Trước đây chưa từng có ai có thể khiến anh trở nên như vậy.
“Tóm lại anh có ăn trứng chiên không?” Vẫn không nhận được câu trả lời, Đào Đào hỏi lại lần nữa.
Đã có vết xe đổ trước đó, lúc này Trình Quý Hằng không cần suy nghĩ đã thốt ra: “Ừ, chỉ cần là cô làm thì cái gì tôi cũng ăn.”
Coi như anh thức thời—— Đào Đào hài lòng nhếch khóe môi.
Trong ánh mắt cô mơ hồ lóe lên một chút kiêu ngạo đáng yêu và đắc ý nho nhỏ. Trình Quý Hằng đã nhìn ra, anh nhịn cười, thở dài: “Cô cứ bắt nạt tôi đi.”
Đào Đào trừng mắt nhìn anh: “Ai bắt nạt anh?” Cô cũng coi như cây ngay không sợ chết đứng, mà thực ra không hiểu sao lại có hơi chột dạ.
Từ nhỏ đến lớn cô không bao giờ bắt nạt người khác, cũng sẽ không cố tình gây sự, đặc biệt là sau khi ba mẹ mất, cô giống như là trưởng thành trong một đêm, cố gắng thu hết những tính xấu của mình lại, tỏ vẻ mình là một người hiểu chuyện biết lý lẽ trước mặt tất cả mọi người, tuyệt đối sẽ không tùy hứng làm bậy, cho dù là đối mặt với bà nội ruột của mình.
Bởi cô cảm thấy mình không có tư cách để tùy hứng, cho nên buộc mình phải hiểu chuyện.
Nhưng không biết vì sao, khi đối mặt với Trình Quý Hằng, cô sẽ luôn vô ý lộ ra “đuôi hồ ly” của mình.
Nhưng cô tuyệt đối không thể thừa nhận mình đang bắt nạt anh.
“Tôi không hề bắt nạt anh!” Cô thề son sắt.
Trình Quý Hằng không chịu buông tha: “Cô dữ thế này, còn nói không bắt nạt tôi?”
Đào Đào: “Tôi nói không có là không có!” Cô ra lệnh đuổi khách một cách đơn giản thô bạo: “Anh có thể đừng đứng trong phòng bếp không? Ảnh hưởng đến tôi nấu ăn.”
Trình Quý Hằng: “Tôi đứng ở cửa cũng ảnh hưởng đến cô à?”
Đào Đào không chút lưu tình: “Ảnh hưởng tâm trạng.”
Trình Quý Hằng: “…”
Anh lại bị Quả Đào ngốc ghét bỏ một lần nữa.
Thở dài một hơi, anh nói: “Tôi thấy rõ ràng cô chỉ muốn bắt nạt tôi, chẳng có lý do.”
Đúng vậy, chẳng có lý do gì cả, chỉ muốn bắt nạt thôi. Nhưng Đào Đào không để ý tới anh nữa, sau khi cắt khoai tây thành sợi thì bắt đầu thái sợi cà rốt.
Trình Quý Hằng thấy cô không để ý đến mình, lại bắt đầu tìm chủ đề để nói: “Cô chuẩn bị nấu gì vậy?”
Đào Đào lời ít ý nhiều: “Bánh khoai tây.”
Trình Quý Hằng: “Còn gì nữa không?”
Đào Đào: “Cháo.”
Trình Quý Hằng: “Nghe có vẻ không tệ.”
Đào Đào không để ý đến anh, chú tâm thái rau.
Trình Quý Hằng bất đắc dĩ: “Cô không thể nói nhiều hơn hai câu với tôi sao?”
Đào Đào: “Không phải vừa rồi anh cũng nói chuyện với tôi như thế à?”
Trình Quý Hằng: “…”
Thật sự giận dỗi là vì nói ít? Có còn đạo lý nữa không vậy?
Anh lập tức giải thích: “Tôi không cố ý không để ý tới cô, tôi…” Nhưng vừa mới giải thích được một nửa đã bị cô cắt ngang——
“Anh không thể nói bớt đi sao? Để tôi yên tĩnh một lát được không?”
“…”
Nói ít giận, nói nhiều cũng giận.
Được, ông đây câm miệng, từ bây giờ trở đi cô đừng mơ nghe ông đây nói thêm một câu nào nữa.
Trình Quý Hằng chưa từng uất nghẹn thế này, đổi lại là người khác, dám đối xử như thế với anh là đã sớm bị anh chỉnh đốn đàng hoàng lại rồi, nhưng chỉ có mình Quả Đào ngốc này là anh không làm gì được.
Trong cuộc sống của anh, cô đã tạo nên từng điều ngoại lệ.
Sau khi Trình Quý Hằng im lặng, Đào Đào cũng không chủ động để ý tới anh, không chút bận tâm mà nấu cơm. Hơn nữa sau khi không có sự quấy rối của Trình Quý Hằng, tốc độ nấu cơm của cô cũng nhanh hơn.
Sau khi thái sợi khoai tây và cà rốt xong, cô lấy một cái chậu inox ra từ trong tủ, bỏ hết sợi rau vừa thái vào trong chậu, đổ thêm bột đã chuẩn bị sẵn trước đó vào, cuối cùng đập vào một quả trứng gà, thêm muối và tiêu xay rồi dùng đũa khuấy đều nguyên liệu trong chậu.
Bật bếp, đun nóng nồi đáy bằng, đổ dầu, cho bột vào, chiên từ từ trên lửa nhỏ.
Không lâu sau đó, phòng bếp đã tràn ngập hương thơm.
Sau khi gắp hai cái bánh khoai tây đã chiên xong ra khỏi nồi, Đào Đào không đổ bột vào trong nồi nữa mà nhìn về phía Trình Quý Hằng: “Anh có muốn nếm thử không?” Nói xong, cô còn lấy thêm một đôi đũa ra từ trong hộp đũa.
Trình Quý Hằng chẳng nói lời nào mà đi về phía cô, nhận lấy đôi đũa, gắp một cái bánh lên, thổi hai cái rồi thử một miếng.
“Ăn ngon không?” Đào Đào tràn đầy mong chờ nhìn anh.
Mặc dù vừa rồi đã hạ quyết tâm sẽ không nói thêm một chữ nào nữa, nhưng đối diện với ánh mắt ấy của cô, quyết tâm của Trình Quý Hằng sụp đổ trong nháy mắt: “Ngon.”
Đào Đào nở nụ cười, Trình Quý Hằng dễ dàng bắt được tia gian xảo trong ánh mắt cô.
Khoảnh khắc đó anh hiểu ra rằng, Quả Đào này cố tình.
Cô đã sớm nhìn ra anh đang dỗi cô.
Đúng là không thể xem thường giác quan thứ sáu của phụ nữ.
Bất đắc dĩ thở dài, Trình Quý Hằng mệt lòng nói: “Tôi vẫn cho rằng cô là người thành thật.”
“Tôi vốn dĩ là vậy.” Vẻ mặt Đào Đào kiêu ngạo, cô lại cầm chậu inox và cái thìa nhỏ lên, tiếp tục thả cục bột vào trong nồi.
Trình Quý Hằng không nhúc nhích, vẫn đứng nguyên bên cạnh cô.
Lửa và nồi dầu tỏa ra hơi nóng cuồn cuộn, mồ hôi toát ra dày đặc trên vầng trán trắng nõn của cô gái, gương mặt vốn trắng hồng cũng đỏ lên.
Mọi thứ xung quanh cô đều đã rất cũ kỹ: Máy hút mùi sử dụng nhiều năm phát ra tiếng ồn lớn lại không hút bớt được khói dầu, dầu trong chảo nóng hừng hực vang lên tiếng “tách tách”, thỉnh thoảng còn có giọt dầu sôi bắn ra. Kệ bếp và tủ bát bị hun trong khói lửa trong thời gian dài nên có màu vàng cháy, dù bình thường thường xuyên lau dọn nhưng cũng không thể nào xóa đi vẻ ảm đạm do năm tháng để lại.
Nơi này thật sự không được coi là một nơi có hoàn cảnh tốt, thậm chí còn có thể nói là tệ.
Nhưng Trình Quý Hằng chợt có cảm giác hưởng thụ.
Hưởng thụ cảm giác đứng bên cạnh cô, hưởng thụ cảm giác khói lửa nhân gian, hưởng thụ cuộc sống sinh hoạt đơn giản nhất mà bản thân mình chưa bao giờ nếm trải.
Đào Đào đột nhiên hỏi anh một câu: “Anh không nóng à?”
Trình Quý Hằng hoàn hồn: “Vẫn chịu được.”
“Anh vẫn nên ra phòng khách chờ đi.” Đào Đào nhanh chóng gắp bánh đã chiên xong vào trong đĩa: “Chỗ này nóng quá.”
Trình Quý Hằng không muốn đi. Nếu như là buổi tối, anh còn có thể viện cớ sợ tối để ở lại, nhưng bây giờ là giữa ban ngày, anh nên dùng cái cớ gì để ở lại đây?
Suy nghĩ vài giây, anh mới tìm được một lý do chính đáng: “Tôi muốn ở cạnh cô để học nấu cơm.”
Đào Đào kinh ngạc nhìn anh— Tên này đứng ở đây một lúc lâu chỉ là vì học trộm?
Mặt Trình Quý Hằng không đổi sắc: “Sau này tôi không muốn đặt thức ăn ngoài nữa.”
Đào Đào cũng không nghi ngờ gì: “Được thôi.”
Trình Quý Hằng rèn sắt khi còn nóng: “Sau này cô nấu cơm, có thể cho tôi đứng bên cạnh cô hay không?”
Thái độ học tập cũng khá đấy chứ? Đào Đào bị anh chọc cười: “Được.”
Trình Quý Hằng khiêm tốn đáp lễ: “Cảm ơn.”
Đào Đào: “Không cần khách sáo.”
…
Ăn bữa sáng xong, Đào Đào đi đến bệnh viện.
Trong nhà chỉ còn lại một mình Trình Quý Hằng.
Anh sống một mình nhiều năm, cô đơn đã sớm thành quen, nhưng vào giờ phút Đào Đào rời khỏi nhà anh lại bắt đầu thấy buồn chán.
Sở dĩ anh quyết định ở lại huyện Vân Sơn cũng là vì anh cảm thấy Quả Đào ngốc này thú vị, Quả Đào ngốc không ở bên cạnh thì niềm vui của anh cũng biến mất không thấy đâu.
Một cuộc điện thoại phá vỡ sự yên tĩnh trong nhà.
Tiếng chuông điện thoại di động vang lên từ trong phòng anh.
Anh làm số điện thoại và mua chiếc điện thoại này trong lúc còn đang nằm viện, dùng để giữ liên lạc với Quý Sơ Bạch.
Vào lúc nghe được tiếng chuông điện thoại, suy nghĩ của Trình Quý Hằng bị kéo trở về Đông Phụ trong nháy mắt.
Mọi thứ ở huyện Vân Sơn chỉ là khúc nhạc đệm trong cuộc đời anh, bao gồm cả Quả Đào ngốc kia, Đông Phụ mới là cuộc sống của anh.
Sau khi nhận điện thoại, anh đi thẳng vào vấn đề hỏi: “Có tình hình gì mới?”
Quý Sơ Bạch cũng không thích nói lời thừa thãi, đi thẳng vào ý chính: “Triệu Tần có vấn đề.”
Triệu Tần là trợ lý của Trình Quý Hằng, trầm mặc kiệm lời, biết quan sát sắc mặt, làm việc gì cũng dứt khoát lưu loát, mỗi lần Trình Quý Hằng giao nhiệm vụ cho anh ta, anh ta đều có thể hoàn thành xuất sắc.
Mặc dù Trình Quý Hằng cũng nghi ngờ Triệu Tần, nhưng mức độ nghi ngờ không lớn.
Không ngờ lại là anh ta thật?
Có điều cho dù là anh ta thì Trình Quý Hằng cũng không cảm thấy thất vọng hay phẫn nộ, dù sao thì bản tính con người cũng là thứ không đáng tin cậy, rất ít khi anh hoàn toàn tin tưởng vào một người nào đó, dù Triệu Tần thật sự phản bội anh, anh cũng chỉ hơi bất ngờ mà thôi.
Nhưng chuyện phải tìm hiểu thì vẫn phải tìm hiểu: “Cậu ta có vấn đề chỗ nào?”
Quý Sơ Bạch: “Tuần trước Triệu Tần mua hai căn biệt thự ở vịnh Đông Hải, ba ngày trước lại mua một chiếc xe Porsche Cayenne.”
Căn biệt thự nhỏ nhất ở vịnh Đông Hải cũng có giá trị tới chục triệu.
Triệu Tần chỉ là một trợ lý, đãi ngộ có tốt đến đâu cũng không thể có nhiều tiền như vậy.
Trình Quý Hằng: “Còn nữa không?”
Quý Sơ Bạch: “Tạm thời chỉ có bấy nhiêu vấn đề như vậy thôi, nhưng cũng đủ để chúng ta nghi ngờ cậu ta rồi, tiếp sau đây tao cũng sẽ tiếp tục phái người theo dõi cậu ta chặt chẽ.”
“Ừm.” Trình Quý Hằng lại hỏi: “Trình Ngô Xuyên sao rồi?”
Quý Sơ Bạch: “Yên tâm đi, không chết được.”
Trình Quý Hằng lập tức cảm thấy vui hơn nhiều, người không chết là được rồi, nếu như lão già này chết trước khi anh quay về thì anh sẽ tiếc nuối cả đời mất.
Anh không hề muốn mất đi cơ hội tra tấn Trình Ngô Xuyên.
Quý Sơ Bạch: “Mày ở bên đó thế nào?”
Trình Quý Hằng lời ít ý nhiều: “Rất tốt.”
Quý Sơ Bạch: “Thực sự có người chứa chấp mày rồi sao?”
Trình Quý Hằng: “Tao đã nói rồi, có một đồ ngốc đồng ý chứa chấp tao.”
Bỗng nhiên Quý Sơ Bạch cực kỳ tò mò: “Nam hay nữ?”
Chuyện này cũng không có gì phải giấu diếm, Trình Quý Hằng vừa định ăn ngay nói thật, nhưng lời đến khóe miệng lại bất giác biến thành: “Không liên quan gì đến mày.”
Quý Sơ Bạch rất hiểu Trình Quý Hằng— Anh đang trốn tránh vấn đề, cho nên anh ta đã biết đáp án, giọng nói từ trước đến giờ luôn lười biếng lại mang theo vẻ vô cùng kinh ngạc: “Không phải mày…”
Giọng nói Trình Quý Hằng cứng rắn như đinh đóng cột, ngắt lời anh ta: “Không thể nào.”
Anh phân rất rõ giữa hiện thực và chơi đùa.
Lúc anh và Quả Đào ngốc kia ở bên nhau, anh cảm thấy thoải mái, cũng rất hưởng thụ, nhưng đây cũng chỉ là chơi đùa mà thôi, xem như là trộm kiếp phù du nửa ngày nhàn*, nhưng anh không thể nào an nhàn mãi được, sớm muộn gì anh cũng sẽ rời khỏi Vân Sơn.
(*ý nói rằng hiếm ai có được một chút nhàn rỗi trong cuộc đời đầy sóng gió này.)
Anh cũng không thể dẫn theo cô về Đông Phụ, cô quá ngây thơ, hai người bọn họ hoàn toàn không cùng thế giới.
Anh càng không thể yêu bất kỳ ai, thứ mang tên tình yêu này nghe thì có vẻ tốt đẹp, nhưng anh vốn không hề tin tên thế giới này tồn tại thứ gì đó tốt đẹp thật sự.
Cho nên anh hoàn toàn không thể nào yêu một Quả Đào ngốc.
*Tác giả có lời muốn nói:
Thật ra Trình chó bây giờ đã động lòng rồi, chỉ có điều là bản thân mình không nhận ra, yên tâm đi, cậu ta sẽ bị vả mặt thôi.
*
Bàn luận làm như thế nào dạy dỗ trai tồi làm người?
Thế giới: Còn phải dựa vào tôi.
*
Những chuyện trải qua thời thơ ấu hình thành tính cách, tuổi thơ của cậu ta và Đào Tử hoàn toàn khác biệt, cho nên cậu ta đã bị sự ngây thơ lương thiện của Đào Tử hấp dẫn, lại bài xích sự ngốc nghếch trên người cô, quá trình cậu ta phải lòng Đào Tử cũng là quá trình cậu ta được Đào Tử chữa lành.
Bất kể có nghỉ ngơi hay không thì Đào Đào cũng thức dậy rất sớm, sáng chủ nhật hôm nay chuông báo thức sáu giờ vừa vang lên cô đã mở mắt.
Vốn tưởng rằng Trình Quý Hằng còn đang ngủ, nhưng khi cô rửa mặt xong, lúc mở cửa phòng vệ sinh thì cửa phòng của Trình Quý Hằng cũng mở ra.
Anh cũng dậy rồi.
Đào Đào không khỏi có phần ngạc nhiên: “Sao anh dậy sớm vậy?”
“Ngủ ít.” Thực ra là vì ngủ không sâu giấc, anh chưa bao giờ yên tâm ngủ ở một nơi xa lạ, ngoài cửa có bất kỳ tiếng động nhỏ nào đều có thể đánh thức anh từ giấc ngủ không sâu.
Nhưng đây không phải là vấn đề của cô, mà là vấn đề của anh, cho nên anh không nói thật, sau khi lời ít ý nhiều trả lời hai chữ “Ngủ ít” thì bỏ qua chủ đề này: “Chào buổi sáng.”
“Chào buổi sáng!” Dậy sớm chẳng hề ảnh hưởng đến sức sống của Đào Đào, giọng nói cô trước sau như một, đầy sảng khoái ngọt ngào: “Tôi đi nấu ăn, anh rửa mặt đi.”
“Ừ.”
Lúc đi tới phòng bếp, Đào Đào bỗng nhiên nghĩ đến điều gì đó, nhìn Trình Quý Hằng hỏi: “Có món nào anh cực kỳ ghét không?”
Trình Quý Hằng bất đắc dĩ cười: “Cô cũng đã làm cơm cho tôi nửa tháng, bây giờ lại hỏi điều này có phải là muộn rồi hay không?”
“Việc đó không giống nhau.” Đào Đào đúng lý hợp tình: “Lúc ấy anh còn đang nằm viện, chỉ có thể ăn đồ ăn thanh đạm, còn bây giờ anh đã có thể ăn một vài món dầu mỡ gì đó rồi.”
Đồ ăn thanh đạm không cần bỏ quá nhiều gia vị, nguyên liệu nấu ăn cũng rất đơn giản, phần lớn mọi người đều sẽ không ghét.
Trình Quý Hằng suy nghĩ một chút rồi trả lời: “Không ăn thịt mỡ.”
Đào Đào: “Hết rồi?”
Trình Quý Hằng: “Còn có hành gừng tỏi và nấm hương.”
“…”
Thứ anh không ăn được thật là nhiều.
Đào Đào không nhịn được mà nói xấu: “Sao anh giống như một đứa trẻ thế?”
Trình Quý Hằng nhướng mày: “Ai quy định người trưởng thành thì không được kén ăn?”
Đào Đào: “…” Thế mà mình lại không thể phản bác được.
Cô vô cùng bất đắc dĩ, kéo dài giọng điệu trả lời: “Biết, rồi.” Sau đó đi vào nhà bếp.
Trình Quý Hằng cười một tiếng, đi vào nhà vệ sinh. Sau khi rửa mặt xong và đi ra khỏi nhà tắm, anh cũng đi đến nhà bếp.
Đào Đào vừa mới vo sạch gạo, đang đặt nồi lên bếp.
Có một cái cửa sổ ở trước bếp.
Mùa hè mặt trời mọc từ rất sớm, ánh nắng xuyên qua cửa kính chiếu khắp gian bếp bé nhỏ này, bao trùm tất cả trong ánh sáng vàng lan tỏa.
Cô gái trẻ giống như một quả đào mật, trên người mặc chiếc váy ngủ màu hồng nhạt, mái tóc đen nhánh mềm mại tùy ý xõa ở sau lưng, bóng dáng yểu điệu mảnh khảnh, trông vừa xinh đẹp lại dịu dàng.
Trình Quý Hằng dựa lưng vào khung cửa, ánh mắt dịu dàng ngắm cô, lông mày giãn ra, ở trong trạng thái hoàn toàn thả lỏng.
Đã rất lâu anh không thoải mái như thế này rồi, thậm chí cũng đã quên lần cuối cùng mình được thả lòng là lúc nào.
Sau khi bắc nồi lên, Đào Đào bật lửa rồi bắt đầu thái rau. Có lẽ cảm thấy bầu không khí yên tĩnh quá mức, cũng có thể là cảm thấy quá nhàm chán, cô chủ động nói chuyện với Trình Quý Hằng: “Bác sĩ nói thạch cao trên tay anh phải đợi thêm ba tuần nữa mới có thể tháo ra.”
Trình Quý Hằng: “Ừm.”
Đào Đào: “Tối nay tôi mua mấy cái móng giò về, hầm canh uống.”
“Ừm.”
Ngoài “ừm” ra thì không thể nói thêm vài chữ sao? Đào Đào khẽ nhíu mày, quay mặt nhìn anh: “Tại sao anh không hỏi vì sao?”
Trình Quý Hằng hết sức phối hợp: “Vì sao?”
Đào Đào: “Bởi vì ăn cái gì bổ cái đó.”
Trình Quý Hằng: “Ừm.”
“…”
Đây là dáng vẻ muốn chấm dứt cuộc trò chuyện à?
Đào Đào bực cả mình, không để ý đến anh nữa, vô cùng chuyên tâm cắt khoai tây.
Trình Quý Hằng chú ý tới lúc cô cắt rau thì lực hạ dao lớn hơn không ít so với ban nãy, băm rau đến mức thớt kêu rắc rắc, như là dùng cách này để trút hết cơn giận vậy, anh bất đắc dĩ cười: “Tôi làm gì cô à?”
Đào Đào vẫn không quay đầu lại: “Đừng để ý đến tôi, bây giờ tôi không muốn nói chuyện.”
Vừa rồi anh đối xử lạnh nhạt với tôi, bây giờ tôi khiến anh trèo cao không nổi!
Trình Quý Hằng: “…”
Vốn dĩ anh chỉ nghe người ta nói con gái là một sinh vật kỳ lạ, nguyên nhân họ giận dỗi đủ loại đủ kiểu, đàn ông vốn dĩ không hiểu được, nếu muốn dỗ họ hết giận, cách tốt nhất là nhận sai, phải nhận sai một cách không có giới hạn và không có nguyên tắc. Cho dù không phải lỗi của bạn, bạn cũng phải nhận, không thì đừng mơ được tha thứ.
Anh chưa hề gặp qua tình huống này bao giờ, bởi từ trước đến giờ anh chưa từng có phụ nữ. Bây giờ gặp phải, anh cũng không định đi đường khác, để tránh gây thêm rắc rối thì phải ngoan ngoãn mà chọn nhận lỗi: “Tôi xin lỗi cô.”
Đào Đào không hề dao động: “Anh xin lỗi cái gì chứ? Anh không hề sai mà!”
Trình Quý Hằng: “…”
Có vẻ xin lỗi cũng không có tác dụng.
Nhưng anh thực sự không biết mình sai chỗ nào, nhớ lại cuộc đối thoại ban nãy vô số lần, tổng cộng anh chỉ nói có sáu chữ, ba chữ “Ừm” với một câu “Vì sao?”, câu “Vì sao” còn hỏi theo ý của cô nên anh nghĩ nát óc cũng hiểu ra mình sai ở đâu?
Cũng không thể là vì nói ít quá làm cô giận chứ? Điều đó cũng vô lý quá!
Nhưng mà bây giờ trước mặt anh chỉ có hai con đường: một, tiếp tục nhận lỗi; hai, dựa vào lý lẽ tranh luận.
Nghiêm túc suy xét một hồi, anh quyết định chọn một, bởi vì rủi ro của lựa chọn thứ hai quá lớn —— dù cho tới bây giờ anh chưa từng có phụ nữ, cũng biết không nên nói đạo lý với họ, bằng không thì tương đương với việc tự tìm đường chết.
“Đều là lỗi của tôi, xin cô tha thứ cho tôi.” Lần thứ hai xin lỗi, thái độ của anh còn khiêm nhường hơn rất nhiều so với lần trước.
Đào Đào hơi quay đầu lại, xụ mặt liếc nhìn anh, cảm thấy thái độ nhận lỗi của anh quả thực hết sức chân thành, cô tạm thời quyết định tha cho anh, nhưng tuyệt đối sẽ không trực tiếp nói ra những câu như “tôi tha thứ cho anh”, hoặc “tôi chấp nhận lời xin lỗi của anh”, không thì giống như là đang ép anh nhận sai vậy, thế nên cô dùng cách khác tiếp nhận lời xin lỗi của anh: “Anh có muốn ăn trứng chiên không?”
Trình Quý Hằng thở phào nhẹ nhõm—— cuối cùng cũng không giận nữa. Cùng lúc đó, anh bỗng nhiên nhận ra được một chuyện vô cùng kỳ lạ: khi đối mặt với Quả Đào ngốc này, anh chẳng những không hề phòng bị, mà sự kiên trì và nhẫn nại đều được phóng đại lên vô số lần.
Trước đây chưa từng có ai có thể khiến anh trở nên như vậy.
“Tóm lại anh có ăn trứng chiên không?” Vẫn không nhận được câu trả lời, Đào Đào hỏi lại lần nữa.
Đã có vết xe đổ trước đó, lúc này Trình Quý Hằng không cần suy nghĩ đã thốt ra: “Ừ, chỉ cần là cô làm thì cái gì tôi cũng ăn.”
Coi như anh thức thời—— Đào Đào hài lòng nhếch khóe môi.
Trong ánh mắt cô mơ hồ lóe lên một chút kiêu ngạo đáng yêu và đắc ý nho nhỏ. Trình Quý Hằng đã nhìn ra, anh nhịn cười, thở dài: “Cô cứ bắt nạt tôi đi.”
Đào Đào trừng mắt nhìn anh: “Ai bắt nạt anh?” Cô cũng coi như cây ngay không sợ chết đứng, mà thực ra không hiểu sao lại có hơi chột dạ.
Từ nhỏ đến lớn cô không bao giờ bắt nạt người khác, cũng sẽ không cố tình gây sự, đặc biệt là sau khi ba mẹ mất, cô giống như là trưởng thành trong một đêm, cố gắng thu hết những tính xấu của mình lại, tỏ vẻ mình là một người hiểu chuyện biết lý lẽ trước mặt tất cả mọi người, tuyệt đối sẽ không tùy hứng làm bậy, cho dù là đối mặt với bà nội ruột của mình.
Bởi cô cảm thấy mình không có tư cách để tùy hứng, cho nên buộc mình phải hiểu chuyện.
Nhưng không biết vì sao, khi đối mặt với Trình Quý Hằng, cô sẽ luôn vô ý lộ ra “đuôi hồ ly” của mình.
Nhưng cô tuyệt đối không thể thừa nhận mình đang bắt nạt anh.
“Tôi không hề bắt nạt anh!” Cô thề son sắt.
Trình Quý Hằng không chịu buông tha: “Cô dữ thế này, còn nói không bắt nạt tôi?”
Đào Đào: “Tôi nói không có là không có!” Cô ra lệnh đuổi khách một cách đơn giản thô bạo: “Anh có thể đừng đứng trong phòng bếp không? Ảnh hưởng đến tôi nấu ăn.”
Trình Quý Hằng: “Tôi đứng ở cửa cũng ảnh hưởng đến cô à?”
Đào Đào không chút lưu tình: “Ảnh hưởng tâm trạng.”
Trình Quý Hằng: “…”
Anh lại bị Quả Đào ngốc ghét bỏ một lần nữa.
Thở dài một hơi, anh nói: “Tôi thấy rõ ràng cô chỉ muốn bắt nạt tôi, chẳng có lý do.”
Đúng vậy, chẳng có lý do gì cả, chỉ muốn bắt nạt thôi. Nhưng Đào Đào không để ý tới anh nữa, sau khi cắt khoai tây thành sợi thì bắt đầu thái sợi cà rốt.
Trình Quý Hằng thấy cô không để ý đến mình, lại bắt đầu tìm chủ đề để nói: “Cô chuẩn bị nấu gì vậy?”
Đào Đào lời ít ý nhiều: “Bánh khoai tây.”
Trình Quý Hằng: “Còn gì nữa không?”
Đào Đào: “Cháo.”
Trình Quý Hằng: “Nghe có vẻ không tệ.”
Đào Đào không để ý đến anh, chú tâm thái rau.
Trình Quý Hằng bất đắc dĩ: “Cô không thể nói nhiều hơn hai câu với tôi sao?”
Đào Đào: “Không phải vừa rồi anh cũng nói chuyện với tôi như thế à?”
Trình Quý Hằng: “…”
Thật sự giận dỗi là vì nói ít? Có còn đạo lý nữa không vậy?
Anh lập tức giải thích: “Tôi không cố ý không để ý tới cô, tôi…” Nhưng vừa mới giải thích được một nửa đã bị cô cắt ngang——
“Anh không thể nói bớt đi sao? Để tôi yên tĩnh một lát được không?”
“…”
Nói ít giận, nói nhiều cũng giận.
Được, ông đây câm miệng, từ bây giờ trở đi cô đừng mơ nghe ông đây nói thêm một câu nào nữa.
Trình Quý Hằng chưa từng uất nghẹn thế này, đổi lại là người khác, dám đối xử như thế với anh là đã sớm bị anh chỉnh đốn đàng hoàng lại rồi, nhưng chỉ có mình Quả Đào ngốc này là anh không làm gì được.
Trong cuộc sống của anh, cô đã tạo nên từng điều ngoại lệ.
Sau khi Trình Quý Hằng im lặng, Đào Đào cũng không chủ động để ý tới anh, không chút bận tâm mà nấu cơm. Hơn nữa sau khi không có sự quấy rối của Trình Quý Hằng, tốc độ nấu cơm của cô cũng nhanh hơn.
Sau khi thái sợi khoai tây và cà rốt xong, cô lấy một cái chậu inox ra từ trong tủ, bỏ hết sợi rau vừa thái vào trong chậu, đổ thêm bột đã chuẩn bị sẵn trước đó vào, cuối cùng đập vào một quả trứng gà, thêm muối và tiêu xay rồi dùng đũa khuấy đều nguyên liệu trong chậu.
Bật bếp, đun nóng nồi đáy bằng, đổ dầu, cho bột vào, chiên từ từ trên lửa nhỏ.
Không lâu sau đó, phòng bếp đã tràn ngập hương thơm.
Sau khi gắp hai cái bánh khoai tây đã chiên xong ra khỏi nồi, Đào Đào không đổ bột vào trong nồi nữa mà nhìn về phía Trình Quý Hằng: “Anh có muốn nếm thử không?” Nói xong, cô còn lấy thêm một đôi đũa ra từ trong hộp đũa.
Trình Quý Hằng chẳng nói lời nào mà đi về phía cô, nhận lấy đôi đũa, gắp một cái bánh lên, thổi hai cái rồi thử một miếng.
“Ăn ngon không?” Đào Đào tràn đầy mong chờ nhìn anh.
Mặc dù vừa rồi đã hạ quyết tâm sẽ không nói thêm một chữ nào nữa, nhưng đối diện với ánh mắt ấy của cô, quyết tâm của Trình Quý Hằng sụp đổ trong nháy mắt: “Ngon.”
Đào Đào nở nụ cười, Trình Quý Hằng dễ dàng bắt được tia gian xảo trong ánh mắt cô.
Khoảnh khắc đó anh hiểu ra rằng, Quả Đào này cố tình.
Cô đã sớm nhìn ra anh đang dỗi cô.
Đúng là không thể xem thường giác quan thứ sáu của phụ nữ.
Bất đắc dĩ thở dài, Trình Quý Hằng mệt lòng nói: “Tôi vẫn cho rằng cô là người thành thật.”
“Tôi vốn dĩ là vậy.” Vẻ mặt Đào Đào kiêu ngạo, cô lại cầm chậu inox và cái thìa nhỏ lên, tiếp tục thả cục bột vào trong nồi.
Trình Quý Hằng không nhúc nhích, vẫn đứng nguyên bên cạnh cô.
Lửa và nồi dầu tỏa ra hơi nóng cuồn cuộn, mồ hôi toát ra dày đặc trên vầng trán trắng nõn của cô gái, gương mặt vốn trắng hồng cũng đỏ lên.
Mọi thứ xung quanh cô đều đã rất cũ kỹ: Máy hút mùi sử dụng nhiều năm phát ra tiếng ồn lớn lại không hút bớt được khói dầu, dầu trong chảo nóng hừng hực vang lên tiếng “tách tách”, thỉnh thoảng còn có giọt dầu sôi bắn ra. Kệ bếp và tủ bát bị hun trong khói lửa trong thời gian dài nên có màu vàng cháy, dù bình thường thường xuyên lau dọn nhưng cũng không thể nào xóa đi vẻ ảm đạm do năm tháng để lại.
Nơi này thật sự không được coi là một nơi có hoàn cảnh tốt, thậm chí còn có thể nói là tệ.
Nhưng Trình Quý Hằng chợt có cảm giác hưởng thụ.
Hưởng thụ cảm giác đứng bên cạnh cô, hưởng thụ cảm giác khói lửa nhân gian, hưởng thụ cuộc sống sinh hoạt đơn giản nhất mà bản thân mình chưa bao giờ nếm trải.
Đào Đào đột nhiên hỏi anh một câu: “Anh không nóng à?”
Trình Quý Hằng hoàn hồn: “Vẫn chịu được.”
“Anh vẫn nên ra phòng khách chờ đi.” Đào Đào nhanh chóng gắp bánh đã chiên xong vào trong đĩa: “Chỗ này nóng quá.”
Trình Quý Hằng không muốn đi. Nếu như là buổi tối, anh còn có thể viện cớ sợ tối để ở lại, nhưng bây giờ là giữa ban ngày, anh nên dùng cái cớ gì để ở lại đây?
Suy nghĩ vài giây, anh mới tìm được một lý do chính đáng: “Tôi muốn ở cạnh cô để học nấu cơm.”
Đào Đào kinh ngạc nhìn anh— Tên này đứng ở đây một lúc lâu chỉ là vì học trộm?
Mặt Trình Quý Hằng không đổi sắc: “Sau này tôi không muốn đặt thức ăn ngoài nữa.”
Đào Đào cũng không nghi ngờ gì: “Được thôi.”
Trình Quý Hằng rèn sắt khi còn nóng: “Sau này cô nấu cơm, có thể cho tôi đứng bên cạnh cô hay không?”
Thái độ học tập cũng khá đấy chứ? Đào Đào bị anh chọc cười: “Được.”
Trình Quý Hằng khiêm tốn đáp lễ: “Cảm ơn.”
Đào Đào: “Không cần khách sáo.”
…
Ăn bữa sáng xong, Đào Đào đi đến bệnh viện.
Trong nhà chỉ còn lại một mình Trình Quý Hằng.
Anh sống một mình nhiều năm, cô đơn đã sớm thành quen, nhưng vào giờ phút Đào Đào rời khỏi nhà anh lại bắt đầu thấy buồn chán.
Sở dĩ anh quyết định ở lại huyện Vân Sơn cũng là vì anh cảm thấy Quả Đào ngốc này thú vị, Quả Đào ngốc không ở bên cạnh thì niềm vui của anh cũng biến mất không thấy đâu.
Một cuộc điện thoại phá vỡ sự yên tĩnh trong nhà.
Tiếng chuông điện thoại di động vang lên từ trong phòng anh.
Anh làm số điện thoại và mua chiếc điện thoại này trong lúc còn đang nằm viện, dùng để giữ liên lạc với Quý Sơ Bạch.
Vào lúc nghe được tiếng chuông điện thoại, suy nghĩ của Trình Quý Hằng bị kéo trở về Đông Phụ trong nháy mắt.
Mọi thứ ở huyện Vân Sơn chỉ là khúc nhạc đệm trong cuộc đời anh, bao gồm cả Quả Đào ngốc kia, Đông Phụ mới là cuộc sống của anh.
Sau khi nhận điện thoại, anh đi thẳng vào vấn đề hỏi: “Có tình hình gì mới?”
Quý Sơ Bạch cũng không thích nói lời thừa thãi, đi thẳng vào ý chính: “Triệu Tần có vấn đề.”
Triệu Tần là trợ lý của Trình Quý Hằng, trầm mặc kiệm lời, biết quan sát sắc mặt, làm việc gì cũng dứt khoát lưu loát, mỗi lần Trình Quý Hằng giao nhiệm vụ cho anh ta, anh ta đều có thể hoàn thành xuất sắc.
Mặc dù Trình Quý Hằng cũng nghi ngờ Triệu Tần, nhưng mức độ nghi ngờ không lớn.
Không ngờ lại là anh ta thật?
Có điều cho dù là anh ta thì Trình Quý Hằng cũng không cảm thấy thất vọng hay phẫn nộ, dù sao thì bản tính con người cũng là thứ không đáng tin cậy, rất ít khi anh hoàn toàn tin tưởng vào một người nào đó, dù Triệu Tần thật sự phản bội anh, anh cũng chỉ hơi bất ngờ mà thôi.
Nhưng chuyện phải tìm hiểu thì vẫn phải tìm hiểu: “Cậu ta có vấn đề chỗ nào?”
Quý Sơ Bạch: “Tuần trước Triệu Tần mua hai căn biệt thự ở vịnh Đông Hải, ba ngày trước lại mua một chiếc xe Porsche Cayenne.”
Căn biệt thự nhỏ nhất ở vịnh Đông Hải cũng có giá trị tới chục triệu.
Triệu Tần chỉ là một trợ lý, đãi ngộ có tốt đến đâu cũng không thể có nhiều tiền như vậy.
Trình Quý Hằng: “Còn nữa không?”
Quý Sơ Bạch: “Tạm thời chỉ có bấy nhiêu vấn đề như vậy thôi, nhưng cũng đủ để chúng ta nghi ngờ cậu ta rồi, tiếp sau đây tao cũng sẽ tiếp tục phái người theo dõi cậu ta chặt chẽ.”
“Ừm.” Trình Quý Hằng lại hỏi: “Trình Ngô Xuyên sao rồi?”
Quý Sơ Bạch: “Yên tâm đi, không chết được.”
Trình Quý Hằng lập tức cảm thấy vui hơn nhiều, người không chết là được rồi, nếu như lão già này chết trước khi anh quay về thì anh sẽ tiếc nuối cả đời mất.
Anh không hề muốn mất đi cơ hội tra tấn Trình Ngô Xuyên.
Quý Sơ Bạch: “Mày ở bên đó thế nào?”
Trình Quý Hằng lời ít ý nhiều: “Rất tốt.”
Quý Sơ Bạch: “Thực sự có người chứa chấp mày rồi sao?”
Trình Quý Hằng: “Tao đã nói rồi, có một đồ ngốc đồng ý chứa chấp tao.”
Bỗng nhiên Quý Sơ Bạch cực kỳ tò mò: “Nam hay nữ?”
Chuyện này cũng không có gì phải giấu diếm, Trình Quý Hằng vừa định ăn ngay nói thật, nhưng lời đến khóe miệng lại bất giác biến thành: “Không liên quan gì đến mày.”
Quý Sơ Bạch rất hiểu Trình Quý Hằng— Anh đang trốn tránh vấn đề, cho nên anh ta đã biết đáp án, giọng nói từ trước đến giờ luôn lười biếng lại mang theo vẻ vô cùng kinh ngạc: “Không phải mày…”
Giọng nói Trình Quý Hằng cứng rắn như đinh đóng cột, ngắt lời anh ta: “Không thể nào.”
Anh phân rất rõ giữa hiện thực và chơi đùa.
Lúc anh và Quả Đào ngốc kia ở bên nhau, anh cảm thấy thoải mái, cũng rất hưởng thụ, nhưng đây cũng chỉ là chơi đùa mà thôi, xem như là trộm kiếp phù du nửa ngày nhàn*, nhưng anh không thể nào an nhàn mãi được, sớm muộn gì anh cũng sẽ rời khỏi Vân Sơn.
(*ý nói rằng hiếm ai có được một chút nhàn rỗi trong cuộc đời đầy sóng gió này.)
Anh cũng không thể dẫn theo cô về Đông Phụ, cô quá ngây thơ, hai người bọn họ hoàn toàn không cùng thế giới.
Anh càng không thể yêu bất kỳ ai, thứ mang tên tình yêu này nghe thì có vẻ tốt đẹp, nhưng anh vốn không hề tin tên thế giới này tồn tại thứ gì đó tốt đẹp thật sự.
Cho nên anh hoàn toàn không thể nào yêu một Quả Đào ngốc.
*Tác giả có lời muốn nói:
Thật ra Trình chó bây giờ đã động lòng rồi, chỉ có điều là bản thân mình không nhận ra, yên tâm đi, cậu ta sẽ bị vả mặt thôi.
*
Bàn luận làm như thế nào dạy dỗ trai tồi làm người?
Thế giới: Còn phải dựa vào tôi.
*
Những chuyện trải qua thời thơ ấu hình thành tính cách, tuổi thơ của cậu ta và Đào Tử hoàn toàn khác biệt, cho nên cậu ta đã bị sự ngây thơ lương thiện của Đào Tử hấp dẫn, lại bài xích sự ngốc nghếch trên người cô, quá trình cậu ta phải lòng Đào Tử cũng là quá trình cậu ta được Đào Tử chữa lành.
Bạn đang đọc truyện tại DocTruyenChuz.com
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương