Mật Đào
Chương 31
Vừa qua tháng 11, nhiệt độ không khí ở thành phố Vân Sơn đã bắt đầu hạ xuống đột ngột.
Lò sưởi còn chưa khởi động, trong nhà đã lạnh như hầm băng, cho dù đắp hai lớp chăn thì nửa đêm vẫn thỉnh thoảng tỉnh giấc vì lạnh.
Thời gian lên lớp của lớp phụ đạo khá nhàn, ban ngày không cần sắp xếp chương trình học, các thầy cô giáo cũng không cần dậy sớm để lên lớp.
Thế nhưng trong khoảng thời gian này Đào Đào vẫn tỉnh dậy rất sớm, không chỉ bởi vì lạnh mà bởi vì muốn đi vệ sinh.
Mấy ngày nay cô đi tiểu hơi nhiều.
Sau khi đi vệ sinh xong cô vốn định ngủ tiếp một lát nữa, nhưng vừa mới nằm lại trong chăn không bao lâu thì cô đã bắt đầu buồn nôn. Không kiềm chế được cơn buồn nôn, cô xốc chăn lên bước xuống giường lao vào nhà vệ sinh, ôm bồn cầu mà nôn.
Hôm nay cũng như vậy.
Sáng sớm tỉnh ngủ vì buồn đi tiểu— trong khi đó cô vừa mới đi tiểu lúc ba giờ sáng.
Sau khi đi vệ sinh xong cô mới phát hiện bầu trời ngoài cửa sổ vẫn chưa sáng, nhưng cô không còn buồn ngủ nữa, cô vào phòng bếp rót cốc nước ấm uống, cảm giác khẩu vị hôm nay dường như vẫn tốt, vì thế cô định làm bữa sáng để ăn.
Dạo này khẩu vị của cô cũng không được tốt, nhất là buổi sáng, lúc nào cũng buồn nôn.
Rửa mặt xong, cô lấy cơm thừa ngày hôm qua và hai quả trứng gà ra từ trong tủ lạnh, chuẩn bị làm món cơm chiên trứng, nhưng vừa mới đập trứng gà ra, mùi tanh lành lạnh xộc vào mũi, cơn buồn nôn lập tức tái phát, dịch chua trong dạ dày trào thẳng lên.
Thậm chí cô còn không có thời gian chạy vào nhà vệ sinh mà nôn ngay vào bồn rửa rau phòng bếp.
Vì nguyên nhân không tốt nên tối hôm qua hầu như cô chưa ăn một thứ gì, nôn ra toàn dịch chua.
Mùi vị khi nôn không hề dễ chịu, trong dạ dày cồn cào, dường như có một bàn tay đang quấy rối trong dạ dày của cô.
Trong dạ dày không có thứ gì, nhưng cô vẫn còn nôn, dường như muốn nôn cả dạ dày ra ngoài, hơn nữa nôn đến mức nước mắt nước mũi đều chảy ra.
Một lúc lâu sau, cảm giác buồn nôn đó mới từ từ biến mất.
Cuối cùng cũng không nôn nữa, cô không khỏi thở phào, sau đó mở vòi nước ra cho dịch chua trôi đi.
Sau khi dọn dẹp bồn rửa rau xong, cô lại vào nhà vệ sinh rửa mặt.
Nước máy vào mùa đông rất lạnh, lạnh đến thấu xương. Sau khi rửa mặt xong, khuôn mặt vốn trắng nõn của cô bị nước lạnh làm cho đỏ bừng.
Sau khi dùng khăn lau mặt xong, cô nhìn mình trong gương, đôi mắt đỏ ửng.
Cô cảm thấy bản thân như một thằng hề nực cười.
Trên thế giới không có người nào nực cười hơn cô.
Hiện tại cô rất xấu.
Cũng không biết là do sáng sớm hay do cơ thể mà hốc mắt của cô hơi sưng, trông rất tiều tụy, nước da cũng không còn trắng như trước kia. Sau khi lớp ửng đỏ vì bị nước làm lạnh biến mất, sắc mặt của cô rất kém, sạm hơn trước kia rất nhiều.
Cô cũng không biết bộ dạng mình bây giờ rốt cuộc là đáng đời hay là đáng thương.
Nhưng bất kể là gì, cũng là do cô tự chuốc lấy.
Ai bảo cô ngốc như vậy chứ?
Nhìn chằm chằm bản thân trong gương một lúc, cô thở dài một hơi, hít hít cái mũi cay cay, giơ tay lên mở cánh cửa tủ bên cạnh gương ra, lấy một que thử thai từ bên trong ra.
Đây là que thử thai đã qua sử dụng.
Hai vạch hiện rõ trên đó.
Đây là cô thử từ hai tuần trước.
Hai tuần này cô luôn do dự có nên đến bệnh viện hay không.
Cô đã mang thai hơn hai tháng rồi, qua hai tuần nữa sẽ không bỏ đứa bé này được.
Cô đợi anh hai tháng, thế nhưng anh vẫn chưa trở về.
Thực ra sau khi anh đi một tháng cô đã có dự cảm mình mang thai, tháng đó kỳ kinh nguyệt của cô không đến, hơn nữa cũng đã có phản ứng có thai.
Thế nhưng cô không dám thử, cô rất sợ hãi, không dám đối mặt với sự thật, cũng không biết nên làm gì với đứa bé này, cho nên vẫn luôn tự lừa dối mình, vẫn trì hoãn chưa thử.
Cô đang đợi anh trở về.
Có anh ở bên cạnh, cô sẽ không phải sợ hãi như thế, anh nhất định biết nên làm thế nào.
Nhưng anh vẫn không trở về.
Anh từng đảm bảo với cô, tối đa hai tháng nhất định sẽ trở về, thế nhưng anh nuốt lời.
Thời hạn hai tháng đã đến, chẳng những anh không trở về mà thậm chí còn hoàn toàn cắt đứt liên lạc.
Hoặc có thể nói, kể từ ngày anh rời khỏi Vân Sơn thì cô đã hoàn toàn mất đi tin tức của anh— Cô không thể gọi điện thoại cho anh, bất kể là wechat hay là tin nhắn SMS anh cũng không trả lời, tất cả những tin nhắn mà cô gửi cho anh đều giống như đá chìm đáy bể, không hề được phản hồi.
Anh từng nói sau khi về đến nhà sẽ rất bận, có lẽ không thể liên lạc với cô được, cho nên dù cô rất lo lắng nhưng vẫn lựa chọn tin tưởng, bằng lòng chờ anh.
Nếu như không có đứa nhỏ này, có lẽ cô vẫn sẽ chờ đợi, thế nhưng sự xuất hiện đột ngột của đứa trẻ này đã hoàn toàn phá vỡ phòng tuyến tâm lý của cô.
Cô có thể kéo dài một tháng, nhưng cô không kéo dài hai tháng được.
Đứa bé đang lớn lên từng ngày.
Đứa bé đang ở trong bụng cô, từng giây từng phút đều đang nhắc nhở sự tồn tại của nó, cô không thể phớt lờ được.
Sang tháng thứ hai, cô không thể không đối mặt với sự thật, đi đến hiệu thuốc mua que thử thai.
Tối hôm đó sau khi tan ca về nhà, cô rất lo lắng, cả người thấp thỏm lo âu, như là đặt mình ở trong cơn ác mộng không thể tỉnh lại.
Cô không biết nên một mình đối mặt với sự thật rằng bản thân đã mang thai như thế nào.
Khi đó cô thực sự rất cần và muốn anh trở lại bên cạnh mình ngay lập tức, cô cũng gửi cho anh rất nhiều tin nhắn, nói với anh là có lẽ mình mang thai rồi, thế nhưng anh vẫn chưa hề trả lời cô.
Lịch sử trò chuyện suốt hai tháng qua đều là tin nhắn từ một phía của cô, cực kỳ giống một thằng hề đơn phương tình nguyện.
Cô ngồi ở sofa rất lâu mới lấy can đảm cầm que thử thai đi vào nhà vệ sinh.
Kết quả hiện ra hai vạch.
Tuy rằng đã chuẩn bị tâm lý nhưng vào khoảnh khắc nhìn thấy kết quả, cô vẫn sụp đổ, gào khóc nức nở như một đứa trẻ bị bỏ rơi.
Cảm giác sợ hãi và bất lực đã hoàn toàn bao phủ cô, như bị ném vào trong biển khơi, hoàn toàn không biết phải làm sao, bất kể có giãy dụa thế nào cũng chỉ có thể mặc cho nước biển lạnh buốt tràn vào khoang mũi, trơ mắt nhìn bản thân bị nước biển nuốt chửng.
Rất muốn có người có thể giúp cô.
Thế nhưng bên cạnh cô chẳng có một ai.
Không có ba mẹ, không có bà nội, thậm chí ngay cả ba của đứa nhỏ cũng không ở đây.
Buổi tối hôm đó cô khóc rất lâu, mãi cho đến khi mệt rã rời mới mê man thiếp đi.
Ngày hôm sau cô xin nghỉ phép, đến Tây Phụ.
Cô phải đi tìm anh.
Số 36, đường Thủy Khố, khu Đông Sơn, Thành phố Tây Phụ— Anh nói địa chỉ này cho cô, cô vẫn nhớ kỹ trong lòng.
Trước đây cô chưa từng đến Tây Phụ, đây là lần đầu tiên.
Từ Vân Sơn đến Tây Phụ phải ngồi tàu cao tốc gần năm tiếng.
Ga tàu cao tốc Tây Phụ rất lớn, quy mô rất rộng, sau khi ra khỏi ga, cô thấy cảnh ngựa xe như nước đặc trưng của thành phố lớn.
Thế nhưng phồn hoa trước mắt không liên quan gì với cô, cô chỉ là một kẻ xâm nhập nhỏ bé mà thôi
Cô cũng không có tâm trạng thưởng thức phồn hoa và vẻ đẹp của Tây Phụ, chỉ muốn nhanh chóng tìm được người yêu của cô.
Cô không tin anh sẽ vứt bỏ cô. Bọn họ đã từng cùng nhau thắt nút kết tóc lên trên cây Nguyệt Lão, còn từng cùng nhau cúi lạy cầu nguyện trước cây Nguyệt Lão, cho nên mặc dù suốt hai tháng anh đều không liên lạc với cô nhưng cô vẫn tin tưởng anh.
Khi anh ở bên cạnh cô, cô cũng có thể cảm nhân được tình yêu anh dành cho cô, cho nên cô tin chắc rằng anh nhất định sẽ trở về, chẳng qua hiện tại cô không có cách nào đợi anh nữa mà thôi.
Cô cần giải quyết chuyện đứa nhỏ.
Lẻ loi một mình đi đến một thành phố hoàn toàn xa lạ, cô không khỏi có chút mờ mịt và bất an. Sau khi ra khỏi ga tàu cao tốc, cô dựa theo tuyến đường trên bản đồ của app, ngồi xe buýt đi đến đường Thủy Khố khu Đông Sơn, sau đó nhìn từng biển số nhà trên phố, tìm số nhà 36.
Đây là con phố buôn bán, hai dãy nhà hướng mặt tiền ra đường cái, đầu đường cuối ngõ đều là cửa hàng.
Cửa hàng đầu tiên trên phố là số 1, đối diện là số 2.
Cô cứ nhìn hết nhà này đến nhà khác, tìm hết nhà này đến nhà khác, đi thẳng đến cuối phố, nhưng không tìm được số 36.
Số 35 chính là nhà cuối cùng của khu phố này.
Khoảnh khắc đó cô như bị gậy đánh vào đầu, choáng váng hoa mắt không biết làm sao.
Đứng ở giữa đường một lúc lâu, cô mới lấy lại chút tinh thần, hít sâu vài lần, cô cưỡng chế sự sợ hãi và bất an trong lòng xuống, đi về phía cửa hàng số 35.
Bước chân của cô rất không vững, như đang giẫm trên bông, bất cứ lúc nào cũng có thể ngã.
Đó là một cửa hàng bán kẹo, chủ là một người phụ nữ.
Bên trong cửa hàng thoang thoảng mùi hương thơm ngọt.
“Xin chào, xin hỏi một chút, số 36 đường Thủy Khố ở đâu vậy?” Khi nói lời đó, cô rất căng thẳng, căng thẳng đến mức mặt cứng đờ tim đập loạn xạ, như thể đang hỏi phán quan về sống chết của bản thân.
Bà chủ kia cau mày, nhìn cô như đồ ngốc, trả lời ngắn gọn: “Ở đây không có số 36.”
Trong nháy mắt, Đào Đào cứng đờ tại chỗ, sắc mặt dại ra đến cực điểm, giống như bị hóa đá.
Mọi thứ trước mắt dường như đều trở nên mờ ảo.
Không khí như bị đông lạnh lại, cô bắt đầu phát run, không nhịn được mà run rẩy, hô hấp cũng trở nên khó khăn, cảm giác ngạt thở nghiêm trọng.
Bà chủ nhìn cơ thể cô gái nhỏ này vẫn lảo đảo, như là sắp ngất đi, vội vàng đến đỡ cánh tay cô, đồng thời kinh ngạc lại kỳ lạ mà hỏi: “Sao cô lại khóc?”
Bản thân Đào Đào cũng không hề ý thức được cô đang khóc, sau khi giọng nói lớn của bà chủ truyền vào trong lỗ tai cô, cô mới bất giác phát hiện mình đang khóc.
Niềm tin trong lòng sụp đổ.
Loại niềm tin này đều xuất phát từ sự tín nhiệm của cô đối với anh.
Hai tháng đến nay, cô luôn dựa vào niềm tin này để chống đỡ bản thân.
Nhưng giờ đây, niềm tin này đột nhiên không còn sót lại chút gì.
Anh lừa cô.
Nhưng cô vẫn chưa từ bỏ ý định, giống như một người chết đuối, trước khi chết sẽ luôn giãy dụa một chút.
Cô bắt lấy cánh tay của bà chủ, nhìn bà khẩn thiết lại tràn ngập cầu xin: “Thật sự không có số 36 sao? Hay là trước đây có, bây giờ chuyển đi nơi khác?”
Bà chủ cảm thấy cô gái nhỏ này giống như người điên, nhưng lại cảm thấy cô có chút đáng thương.
Một cô gái nhỏ xinh đẹp như vậy, lại gầy đến mức khiến người ta đau lòng, thân hình yếu ớt đến mức một cơn gió mạnh dường như cũng có thể thổi bay cô.
Bà chủ cũng có một cô con gái trạc tuổi với cô, cho nên động lòng trắc ẩn, không trực tiếp đuổi cô ra ngoài. Bà khẽ thở dài, trả lời với vẻ bất đắc dĩ: “Tôi đã ở đây từ khi con phố này mới bắt đầu kinh doanh, nhà cuối cùng chính là số 35, vốn dĩ không hề có số 36.”
Khoảnh khắc nhận được câu trả lời xác thực đó, sức lực cả người Đào Đào như bị rút sạch, trước mắt đột nhiên tối sầm, trực tiếp hôn mê bất tỉnh.
Khi tỉnh dậy lại lần nữa, cô đang nằm trong phòng bệnh của Bệnh viện Thành phố nhân dân Tây Phụ.
Bên cạnh không có ai, bà chủ kia hết lòng quan tâm giúp đỡ, gọi 120 đưa cô đến bệnh viện, còn đóng tiền gọi xe cứu thương cho cô.
Bác sĩ nói sức khỏe của cô rất yếu, phải nằm trên giường nghỉ ngơi, bổ sung dinh dưỡng, nếu không sẽ có khả năng dẫn đến sinh non.
Cô không nói gì, đóng tiền thuốc men và chi phí giường ngủ rồi rời khỏi bệnh viện.
Sau khi từ bệnh viện đi ra, lòng cô tràn đầy mờ mịt, lang thang trên phố Tây Phụ không mục đích.
Cô không biết mình nên đi đâu, cũng không biết mình nên làm thế nào.
Ba mẹ từng nói, Tây Phụ là một thành phố rất đẹp.
Cô luôn hướng về Tây Phụ, nhất là sau khi anh nói mình là người gốc Tây Phụ.
Cô rất muốn nhìn xem thành phố xinh đẹp trong miệng ba mẹ rốt cuộc đẹp cỡ nào, cũng rất muốn tận mắt nhìn nơi anh từ nhỏ lớn lên.
Cô cũng từng vô số lần tưởng tượng cảnh sau khi mình đến thành phố này, nhưng lại chưa từng nghĩ rằng sẽ xảy ra trong tình cảnh như hôm nay.
Thành phố Tây Phụ lớn như vậy nhưng lại không tìm được chốn cho cô về, cũng không có chỗ cho cô nương thân.
Cô không nhìn thấy sự xinh đẹp của Tây Phụ, chỉ có thể cảm giác được một mảng mờ mịt.
Đặt mình dưới ánh đèn neon hào quang diễm lệ, cô cũng không cảm giác được sự lộng lẫy, ngược lại cảm thấy trước mắt mình là một vùng tối tăm.
Cô cảm thấy bản thân là một người rất thất bại.
Cô lại bắt đầu nghi ngờ bản thân, có phải mình thật sự rất ngốc hay không? Ngốc đến mức bị lừa xoay vòng vòng?
Anh vẫn luôn lừa cô sao? Ngay từ đầu đã lừa dối cô?
Có phải anh vốn dĩ chưa từng yêu cô? Tất cả đều là cô một bên tình nguyện?
Cho nên, cô lại bị bỏ rơi ư?
Đáp án rất xác định: Đúng vậy.
Anh lừa cô, luôn lừa cô.
Khoảnh khắc nhận được đáp án, cô đột nhiên phát hiện dường như cũng không quá khó để chấp nhận sự thật.
Vậy mà cô lại không đau khổ, bình tĩnh tiếp nhận sự thật.
Thậm chí cũng không khóc.
Cũng có thể là cô từng bị bỏ rơi rất nhiều lần, cho nên quen rồi.
Bất kể ba mẹ, bà nội hay là Tô Yến và Trình Quý Hằng, bọn họ đều không thích cô.
Có lẽ cô thật sự là một người rất kém cỏi, xứng đáng bị vứt bỏ.
Khi đó là giữa tháng mười, chênh lệch nhiệt độ ở Tây Phụ lớn nhất, ban ngày nóng phải mặc áo ngắn tay, buổi tối lạnh đến mức phải mặc áo lông.
Lúc cô từ bệnh viện đi ra đã hơn chín giờ tối, trên người chỉ mặc một chiếc áo khoác mỏng.
Gió đêm rất lạnh, lạnh đến xuyên tim.
Cô cứ lang thang trên đường phố Tây Phụ đến mười hai giờ khuya, cả người đông lạnh đến cứng ngắc. Sau đó cô bắt một chiếc xe, đi đến ga tàu cao tốc.
Cô trực tiếp mua vé ở cửa sổ soát vé, lúc lấy chứng minh thư từ trong túi ra, cô phát hiện trong túi có đầy những viên kẹo đủ mọi màu sắc.
Suy nghĩ rất lâu cô mới nhớ ra, số 35 đường Thủy Khố là một cửa hàng kẹo.
Những viên kẹo này là bà chủ kia tặng cho cô.
Bà không giúp được cô nhiều lắm, chỉ có thể đưa cho cô những viên kẹo ngọt ngào này.
Đôi mắt Đào Đào đột nhiên đỏ lên, nước mắt lập tức tuôn ra.
Có lẽ thế giới này vẫn chưa tồi tệ như vậy, cuộc sống cũng không hề dừng lại, cô cũng không hề bị cả thế giới vứt bỏ.
Ít nhất, còn có người sẵn lòng cho cô kẹo ăn.
____________________
*Tác giả có lời muốn nói:
Mong rằng tất cả những người có duyên nhìn thấy bài này đều gặp được người tốt bụng có thể cho bạn kẹo vào lúc bạn khó khăn nhất.
Lò sưởi còn chưa khởi động, trong nhà đã lạnh như hầm băng, cho dù đắp hai lớp chăn thì nửa đêm vẫn thỉnh thoảng tỉnh giấc vì lạnh.
Thời gian lên lớp của lớp phụ đạo khá nhàn, ban ngày không cần sắp xếp chương trình học, các thầy cô giáo cũng không cần dậy sớm để lên lớp.
Thế nhưng trong khoảng thời gian này Đào Đào vẫn tỉnh dậy rất sớm, không chỉ bởi vì lạnh mà bởi vì muốn đi vệ sinh.
Mấy ngày nay cô đi tiểu hơi nhiều.
Sau khi đi vệ sinh xong cô vốn định ngủ tiếp một lát nữa, nhưng vừa mới nằm lại trong chăn không bao lâu thì cô đã bắt đầu buồn nôn. Không kiềm chế được cơn buồn nôn, cô xốc chăn lên bước xuống giường lao vào nhà vệ sinh, ôm bồn cầu mà nôn.
Hôm nay cũng như vậy.
Sáng sớm tỉnh ngủ vì buồn đi tiểu— trong khi đó cô vừa mới đi tiểu lúc ba giờ sáng.
Sau khi đi vệ sinh xong cô mới phát hiện bầu trời ngoài cửa sổ vẫn chưa sáng, nhưng cô không còn buồn ngủ nữa, cô vào phòng bếp rót cốc nước ấm uống, cảm giác khẩu vị hôm nay dường như vẫn tốt, vì thế cô định làm bữa sáng để ăn.
Dạo này khẩu vị của cô cũng không được tốt, nhất là buổi sáng, lúc nào cũng buồn nôn.
Rửa mặt xong, cô lấy cơm thừa ngày hôm qua và hai quả trứng gà ra từ trong tủ lạnh, chuẩn bị làm món cơm chiên trứng, nhưng vừa mới đập trứng gà ra, mùi tanh lành lạnh xộc vào mũi, cơn buồn nôn lập tức tái phát, dịch chua trong dạ dày trào thẳng lên.
Thậm chí cô còn không có thời gian chạy vào nhà vệ sinh mà nôn ngay vào bồn rửa rau phòng bếp.
Vì nguyên nhân không tốt nên tối hôm qua hầu như cô chưa ăn một thứ gì, nôn ra toàn dịch chua.
Mùi vị khi nôn không hề dễ chịu, trong dạ dày cồn cào, dường như có một bàn tay đang quấy rối trong dạ dày của cô.
Trong dạ dày không có thứ gì, nhưng cô vẫn còn nôn, dường như muốn nôn cả dạ dày ra ngoài, hơn nữa nôn đến mức nước mắt nước mũi đều chảy ra.
Một lúc lâu sau, cảm giác buồn nôn đó mới từ từ biến mất.
Cuối cùng cũng không nôn nữa, cô không khỏi thở phào, sau đó mở vòi nước ra cho dịch chua trôi đi.
Sau khi dọn dẹp bồn rửa rau xong, cô lại vào nhà vệ sinh rửa mặt.
Nước máy vào mùa đông rất lạnh, lạnh đến thấu xương. Sau khi rửa mặt xong, khuôn mặt vốn trắng nõn của cô bị nước lạnh làm cho đỏ bừng.
Sau khi dùng khăn lau mặt xong, cô nhìn mình trong gương, đôi mắt đỏ ửng.
Cô cảm thấy bản thân như một thằng hề nực cười.
Trên thế giới không có người nào nực cười hơn cô.
Hiện tại cô rất xấu.
Cũng không biết là do sáng sớm hay do cơ thể mà hốc mắt của cô hơi sưng, trông rất tiều tụy, nước da cũng không còn trắng như trước kia. Sau khi lớp ửng đỏ vì bị nước làm lạnh biến mất, sắc mặt của cô rất kém, sạm hơn trước kia rất nhiều.
Cô cũng không biết bộ dạng mình bây giờ rốt cuộc là đáng đời hay là đáng thương.
Nhưng bất kể là gì, cũng là do cô tự chuốc lấy.
Ai bảo cô ngốc như vậy chứ?
Nhìn chằm chằm bản thân trong gương một lúc, cô thở dài một hơi, hít hít cái mũi cay cay, giơ tay lên mở cánh cửa tủ bên cạnh gương ra, lấy một que thử thai từ bên trong ra.
Đây là que thử thai đã qua sử dụng.
Hai vạch hiện rõ trên đó.
Đây là cô thử từ hai tuần trước.
Hai tuần này cô luôn do dự có nên đến bệnh viện hay không.
Cô đã mang thai hơn hai tháng rồi, qua hai tuần nữa sẽ không bỏ đứa bé này được.
Cô đợi anh hai tháng, thế nhưng anh vẫn chưa trở về.
Thực ra sau khi anh đi một tháng cô đã có dự cảm mình mang thai, tháng đó kỳ kinh nguyệt của cô không đến, hơn nữa cũng đã có phản ứng có thai.
Thế nhưng cô không dám thử, cô rất sợ hãi, không dám đối mặt với sự thật, cũng không biết nên làm gì với đứa bé này, cho nên vẫn luôn tự lừa dối mình, vẫn trì hoãn chưa thử.
Cô đang đợi anh trở về.
Có anh ở bên cạnh, cô sẽ không phải sợ hãi như thế, anh nhất định biết nên làm thế nào.
Nhưng anh vẫn không trở về.
Anh từng đảm bảo với cô, tối đa hai tháng nhất định sẽ trở về, thế nhưng anh nuốt lời.
Thời hạn hai tháng đã đến, chẳng những anh không trở về mà thậm chí còn hoàn toàn cắt đứt liên lạc.
Hoặc có thể nói, kể từ ngày anh rời khỏi Vân Sơn thì cô đã hoàn toàn mất đi tin tức của anh— Cô không thể gọi điện thoại cho anh, bất kể là wechat hay là tin nhắn SMS anh cũng không trả lời, tất cả những tin nhắn mà cô gửi cho anh đều giống như đá chìm đáy bể, không hề được phản hồi.
Anh từng nói sau khi về đến nhà sẽ rất bận, có lẽ không thể liên lạc với cô được, cho nên dù cô rất lo lắng nhưng vẫn lựa chọn tin tưởng, bằng lòng chờ anh.
Nếu như không có đứa nhỏ này, có lẽ cô vẫn sẽ chờ đợi, thế nhưng sự xuất hiện đột ngột của đứa trẻ này đã hoàn toàn phá vỡ phòng tuyến tâm lý của cô.
Cô có thể kéo dài một tháng, nhưng cô không kéo dài hai tháng được.
Đứa bé đang lớn lên từng ngày.
Đứa bé đang ở trong bụng cô, từng giây từng phút đều đang nhắc nhở sự tồn tại của nó, cô không thể phớt lờ được.
Sang tháng thứ hai, cô không thể không đối mặt với sự thật, đi đến hiệu thuốc mua que thử thai.
Tối hôm đó sau khi tan ca về nhà, cô rất lo lắng, cả người thấp thỏm lo âu, như là đặt mình ở trong cơn ác mộng không thể tỉnh lại.
Cô không biết nên một mình đối mặt với sự thật rằng bản thân đã mang thai như thế nào.
Khi đó cô thực sự rất cần và muốn anh trở lại bên cạnh mình ngay lập tức, cô cũng gửi cho anh rất nhiều tin nhắn, nói với anh là có lẽ mình mang thai rồi, thế nhưng anh vẫn chưa hề trả lời cô.
Lịch sử trò chuyện suốt hai tháng qua đều là tin nhắn từ một phía của cô, cực kỳ giống một thằng hề đơn phương tình nguyện.
Cô ngồi ở sofa rất lâu mới lấy can đảm cầm que thử thai đi vào nhà vệ sinh.
Kết quả hiện ra hai vạch.
Tuy rằng đã chuẩn bị tâm lý nhưng vào khoảnh khắc nhìn thấy kết quả, cô vẫn sụp đổ, gào khóc nức nở như một đứa trẻ bị bỏ rơi.
Cảm giác sợ hãi và bất lực đã hoàn toàn bao phủ cô, như bị ném vào trong biển khơi, hoàn toàn không biết phải làm sao, bất kể có giãy dụa thế nào cũng chỉ có thể mặc cho nước biển lạnh buốt tràn vào khoang mũi, trơ mắt nhìn bản thân bị nước biển nuốt chửng.
Rất muốn có người có thể giúp cô.
Thế nhưng bên cạnh cô chẳng có một ai.
Không có ba mẹ, không có bà nội, thậm chí ngay cả ba của đứa nhỏ cũng không ở đây.
Buổi tối hôm đó cô khóc rất lâu, mãi cho đến khi mệt rã rời mới mê man thiếp đi.
Ngày hôm sau cô xin nghỉ phép, đến Tây Phụ.
Cô phải đi tìm anh.
Số 36, đường Thủy Khố, khu Đông Sơn, Thành phố Tây Phụ— Anh nói địa chỉ này cho cô, cô vẫn nhớ kỹ trong lòng.
Trước đây cô chưa từng đến Tây Phụ, đây là lần đầu tiên.
Từ Vân Sơn đến Tây Phụ phải ngồi tàu cao tốc gần năm tiếng.
Ga tàu cao tốc Tây Phụ rất lớn, quy mô rất rộng, sau khi ra khỏi ga, cô thấy cảnh ngựa xe như nước đặc trưng của thành phố lớn.
Thế nhưng phồn hoa trước mắt không liên quan gì với cô, cô chỉ là một kẻ xâm nhập nhỏ bé mà thôi
Cô cũng không có tâm trạng thưởng thức phồn hoa và vẻ đẹp của Tây Phụ, chỉ muốn nhanh chóng tìm được người yêu của cô.
Cô không tin anh sẽ vứt bỏ cô. Bọn họ đã từng cùng nhau thắt nút kết tóc lên trên cây Nguyệt Lão, còn từng cùng nhau cúi lạy cầu nguyện trước cây Nguyệt Lão, cho nên mặc dù suốt hai tháng anh đều không liên lạc với cô nhưng cô vẫn tin tưởng anh.
Khi anh ở bên cạnh cô, cô cũng có thể cảm nhân được tình yêu anh dành cho cô, cho nên cô tin chắc rằng anh nhất định sẽ trở về, chẳng qua hiện tại cô không có cách nào đợi anh nữa mà thôi.
Cô cần giải quyết chuyện đứa nhỏ.
Lẻ loi một mình đi đến một thành phố hoàn toàn xa lạ, cô không khỏi có chút mờ mịt và bất an. Sau khi ra khỏi ga tàu cao tốc, cô dựa theo tuyến đường trên bản đồ của app, ngồi xe buýt đi đến đường Thủy Khố khu Đông Sơn, sau đó nhìn từng biển số nhà trên phố, tìm số nhà 36.
Đây là con phố buôn bán, hai dãy nhà hướng mặt tiền ra đường cái, đầu đường cuối ngõ đều là cửa hàng.
Cửa hàng đầu tiên trên phố là số 1, đối diện là số 2.
Cô cứ nhìn hết nhà này đến nhà khác, tìm hết nhà này đến nhà khác, đi thẳng đến cuối phố, nhưng không tìm được số 36.
Số 35 chính là nhà cuối cùng của khu phố này.
Khoảnh khắc đó cô như bị gậy đánh vào đầu, choáng váng hoa mắt không biết làm sao.
Đứng ở giữa đường một lúc lâu, cô mới lấy lại chút tinh thần, hít sâu vài lần, cô cưỡng chế sự sợ hãi và bất an trong lòng xuống, đi về phía cửa hàng số 35.
Bước chân của cô rất không vững, như đang giẫm trên bông, bất cứ lúc nào cũng có thể ngã.
Đó là một cửa hàng bán kẹo, chủ là một người phụ nữ.
Bên trong cửa hàng thoang thoảng mùi hương thơm ngọt.
“Xin chào, xin hỏi một chút, số 36 đường Thủy Khố ở đâu vậy?” Khi nói lời đó, cô rất căng thẳng, căng thẳng đến mức mặt cứng đờ tim đập loạn xạ, như thể đang hỏi phán quan về sống chết của bản thân.
Bà chủ kia cau mày, nhìn cô như đồ ngốc, trả lời ngắn gọn: “Ở đây không có số 36.”
Trong nháy mắt, Đào Đào cứng đờ tại chỗ, sắc mặt dại ra đến cực điểm, giống như bị hóa đá.
Mọi thứ trước mắt dường như đều trở nên mờ ảo.
Không khí như bị đông lạnh lại, cô bắt đầu phát run, không nhịn được mà run rẩy, hô hấp cũng trở nên khó khăn, cảm giác ngạt thở nghiêm trọng.
Bà chủ nhìn cơ thể cô gái nhỏ này vẫn lảo đảo, như là sắp ngất đi, vội vàng đến đỡ cánh tay cô, đồng thời kinh ngạc lại kỳ lạ mà hỏi: “Sao cô lại khóc?”
Bản thân Đào Đào cũng không hề ý thức được cô đang khóc, sau khi giọng nói lớn của bà chủ truyền vào trong lỗ tai cô, cô mới bất giác phát hiện mình đang khóc.
Niềm tin trong lòng sụp đổ.
Loại niềm tin này đều xuất phát từ sự tín nhiệm của cô đối với anh.
Hai tháng đến nay, cô luôn dựa vào niềm tin này để chống đỡ bản thân.
Nhưng giờ đây, niềm tin này đột nhiên không còn sót lại chút gì.
Anh lừa cô.
Nhưng cô vẫn chưa từ bỏ ý định, giống như một người chết đuối, trước khi chết sẽ luôn giãy dụa một chút.
Cô bắt lấy cánh tay của bà chủ, nhìn bà khẩn thiết lại tràn ngập cầu xin: “Thật sự không có số 36 sao? Hay là trước đây có, bây giờ chuyển đi nơi khác?”
Bà chủ cảm thấy cô gái nhỏ này giống như người điên, nhưng lại cảm thấy cô có chút đáng thương.
Một cô gái nhỏ xinh đẹp như vậy, lại gầy đến mức khiến người ta đau lòng, thân hình yếu ớt đến mức một cơn gió mạnh dường như cũng có thể thổi bay cô.
Bà chủ cũng có một cô con gái trạc tuổi với cô, cho nên động lòng trắc ẩn, không trực tiếp đuổi cô ra ngoài. Bà khẽ thở dài, trả lời với vẻ bất đắc dĩ: “Tôi đã ở đây từ khi con phố này mới bắt đầu kinh doanh, nhà cuối cùng chính là số 35, vốn dĩ không hề có số 36.”
Khoảnh khắc nhận được câu trả lời xác thực đó, sức lực cả người Đào Đào như bị rút sạch, trước mắt đột nhiên tối sầm, trực tiếp hôn mê bất tỉnh.
Khi tỉnh dậy lại lần nữa, cô đang nằm trong phòng bệnh của Bệnh viện Thành phố nhân dân Tây Phụ.
Bên cạnh không có ai, bà chủ kia hết lòng quan tâm giúp đỡ, gọi 120 đưa cô đến bệnh viện, còn đóng tiền gọi xe cứu thương cho cô.
Bác sĩ nói sức khỏe của cô rất yếu, phải nằm trên giường nghỉ ngơi, bổ sung dinh dưỡng, nếu không sẽ có khả năng dẫn đến sinh non.
Cô không nói gì, đóng tiền thuốc men và chi phí giường ngủ rồi rời khỏi bệnh viện.
Sau khi từ bệnh viện đi ra, lòng cô tràn đầy mờ mịt, lang thang trên phố Tây Phụ không mục đích.
Cô không biết mình nên đi đâu, cũng không biết mình nên làm thế nào.
Ba mẹ từng nói, Tây Phụ là một thành phố rất đẹp.
Cô luôn hướng về Tây Phụ, nhất là sau khi anh nói mình là người gốc Tây Phụ.
Cô rất muốn nhìn xem thành phố xinh đẹp trong miệng ba mẹ rốt cuộc đẹp cỡ nào, cũng rất muốn tận mắt nhìn nơi anh từ nhỏ lớn lên.
Cô cũng từng vô số lần tưởng tượng cảnh sau khi mình đến thành phố này, nhưng lại chưa từng nghĩ rằng sẽ xảy ra trong tình cảnh như hôm nay.
Thành phố Tây Phụ lớn như vậy nhưng lại không tìm được chốn cho cô về, cũng không có chỗ cho cô nương thân.
Cô không nhìn thấy sự xinh đẹp của Tây Phụ, chỉ có thể cảm giác được một mảng mờ mịt.
Đặt mình dưới ánh đèn neon hào quang diễm lệ, cô cũng không cảm giác được sự lộng lẫy, ngược lại cảm thấy trước mắt mình là một vùng tối tăm.
Cô cảm thấy bản thân là một người rất thất bại.
Cô lại bắt đầu nghi ngờ bản thân, có phải mình thật sự rất ngốc hay không? Ngốc đến mức bị lừa xoay vòng vòng?
Anh vẫn luôn lừa cô sao? Ngay từ đầu đã lừa dối cô?
Có phải anh vốn dĩ chưa từng yêu cô? Tất cả đều là cô một bên tình nguyện?
Cho nên, cô lại bị bỏ rơi ư?
Đáp án rất xác định: Đúng vậy.
Anh lừa cô, luôn lừa cô.
Khoảnh khắc nhận được đáp án, cô đột nhiên phát hiện dường như cũng không quá khó để chấp nhận sự thật.
Vậy mà cô lại không đau khổ, bình tĩnh tiếp nhận sự thật.
Thậm chí cũng không khóc.
Cũng có thể là cô từng bị bỏ rơi rất nhiều lần, cho nên quen rồi.
Bất kể ba mẹ, bà nội hay là Tô Yến và Trình Quý Hằng, bọn họ đều không thích cô.
Có lẽ cô thật sự là một người rất kém cỏi, xứng đáng bị vứt bỏ.
Khi đó là giữa tháng mười, chênh lệch nhiệt độ ở Tây Phụ lớn nhất, ban ngày nóng phải mặc áo ngắn tay, buổi tối lạnh đến mức phải mặc áo lông.
Lúc cô từ bệnh viện đi ra đã hơn chín giờ tối, trên người chỉ mặc một chiếc áo khoác mỏng.
Gió đêm rất lạnh, lạnh đến xuyên tim.
Cô cứ lang thang trên đường phố Tây Phụ đến mười hai giờ khuya, cả người đông lạnh đến cứng ngắc. Sau đó cô bắt một chiếc xe, đi đến ga tàu cao tốc.
Cô trực tiếp mua vé ở cửa sổ soát vé, lúc lấy chứng minh thư từ trong túi ra, cô phát hiện trong túi có đầy những viên kẹo đủ mọi màu sắc.
Suy nghĩ rất lâu cô mới nhớ ra, số 35 đường Thủy Khố là một cửa hàng kẹo.
Những viên kẹo này là bà chủ kia tặng cho cô.
Bà không giúp được cô nhiều lắm, chỉ có thể đưa cho cô những viên kẹo ngọt ngào này.
Đôi mắt Đào Đào đột nhiên đỏ lên, nước mắt lập tức tuôn ra.
Có lẽ thế giới này vẫn chưa tồi tệ như vậy, cuộc sống cũng không hề dừng lại, cô cũng không hề bị cả thế giới vứt bỏ.
Ít nhất, còn có người sẵn lòng cho cô kẹo ăn.
____________________
*Tác giả có lời muốn nói:
Mong rằng tất cả những người có duyên nhìn thấy bài này đều gặp được người tốt bụng có thể cho bạn kẹo vào lúc bạn khó khăn nhất.
Bạn đang đọc truyện tại DocTruyenChuz.com
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương