Mật Đào
Chương 75: Ngoại truyện 7
Sau khi trải nghiệm nghe hai loại lời yêu thương khác nhau, Đào Đào càng lúc càng không dừng được.
Trong tài khoản còn 300 đồng vàng.
Để nghe được một câu cần trả 100 đồng vàng, thật sự là không lời, không biết có tính phần phục vụ vào không?
Nghĩ đến đây, Đào Đào lóe mắt nhìn chồng mình: “Sau khi trải nghiệm xong có thể mua luôn sản phẩm không?”
Trình Quý Hằng nghiêm túc: “Mua lời yêu thương cần phải trả 1000 đồng vàng.”
Đào Đào hơi nhăn mày, cực kỳ bất mãn với cái giá cao ngất này: “Một nghìn nhiều quá rồi, không thể hạ chút sao? Em là người chơi lâu năm mà.”
Cũng đã học được cò kè mặc cả, Quả Đào ngốc này cũng trở nên thông minh rồi.
Trình Quý Hằng kiên nhẫn cười, lắc đầu, trả lời đâu vào đấy: “Trò chơi không thể mặc cả.”
Đào Đào thở dài, bất đắc dĩ nói: “Vậy được rồi.” Vì để nhanh chóng tích đủ 1000 đồng vàng, cô lại nói hai câu: “Chồng à em yêu anh, cả đời này em không thể sống thiếu anh.” Ánh mắt còn cực kỳ lưu luyến. giọng điệu dịu dàng và vô cùng thâm tình.
Một câu là 400 đồng, hai câu sẽ là 800 đồng, nãy còn dư 300 đồng nữa, tổng cộng là 1100 đồng vàng, vừa hay có thể mua một lời yêu thương.
Đào Đào tính toán xong hết lại bị câu nói của Trình Quý Hằng dập hết hy vọng: “Bà Trình à, rất xin lỗi, vừa rồi quên nhắc nhở cô, sau khi hệ thống thăng cấp, nếu cô muốn dùng cách tương tự để lấy được đồng vàng thì cần khoảng cách một tiếng trở lên mới được.” Cuối cùng, anh lại bổ sung: “Nhưng mà trong năm cách thì chỉ có hai cách nói “em yêu anh” là có yêu cầu thời gian, ba cái còn lại không có.”
Đào Đào: “…”
Ba cái còn lại không phải là ôm ấp, hôn hít và sinh hoạt vợ chồng à?
Tên lưu manh này!
Cô thở phì phì, nói: “Anh muốn em và anh giao dịch giữa tiền và sắc!”
Trình Quý Hằng mặt không đổi sắc, biểu cảm chân thành tha thiết nhắc lại: “Anh đang bồi đắp tình cảm vợ chồng của chúng ta thôi mà.”
Đào Đào tức giận: “Em và anh không có tình cảm, em muốn ăn cơm.”
Bít tết cũng đã nguội rồi.
Nói xong, cô cầm dao nĩa, hung hăng cắt thịt bít tết.
Trình Quý Hằng bị dáng vẻ thở phì phì của cô chọc cười, hỏi ngược lại: “Muốn em thân mật với anh chút cũng khó thế à?”
Đào Đào chẳng buồn liếc anh, vừa cắt bít tết vừa kiêu ngạo nói: “Em có thích anh đâu, thế nên sẽ không thân mật với anh.”
Nói xong, cô cũng đã cắt xong miếng thịt, đang lấy nĩa gắp thịt đưa lên miệng, nhưng ngay lúc đó, khóe mắt đã liếc đến bên cửa nhà ăn.
Bánh Sữa Nhỏ đến rồi!
Đăng ăn vụng đồ ngon bị phát hiện, Đào Đào sợ đến mức nhả miếng thịt bò trong miệng ra.
Bánh Sữa Nhỏ tỉnh ngủ không nhìn thấy ba mẹ nên hơi sợ, còn muốn khóc, nhưng cô bé rất ngoan ngoãn, cố nhịn không khóc, tự mình bò xuống giường, sau đó mang dép lê vào rồi đi tìm ba mẹ.
Nhà ăn đối diện phòng ngủ, hơn nữa còn đang sáng đèn, thế nên cô bé ra khỏi phòng ngủ thì đến nhà ăn luôn, kết quả vào là thấy ba mẹ đang ăn đồ ngon! Lại còn không nói với mình!
Trình Quý Hằng quay lưng về phía cửa nên không thấy con gái yêu quý, thấy vợ phun thịt bò ra lập tức hỏi: “Sao thế? Không ngon à? Hay là hư rồi?”
Đào Đào chạy nhanh lấy thêm một phần nước chấm, ngồi ngay ngắn, vừa định lấp liếm nói “Anh nên đi gọi Bánh Sữa Nhỏ dậy đi thôi” thì nhóc con lại mở miệng chất vấn trước: “Hai người lén ăn đồ ngon sao ạ? Sao không gọi con!”
Trong giọng nói bé bỏng chứa đầy sự tức giận và ấm ức, hơn nữa lúc nói hốc mắt còn đỏ, trông rất là đau khổ – Ba mẹ không yêu mình, không gọi mình đến ăn đồ ngon.
Ba mẹ đang ăn vụng lập tức lúng túng, nhanh chóng đứng khỏi ghế đi đến bên cạnh con gái yêu.
Trình Quý Hằng ôm con gái lên, vừa lau nước mắt cho cô bé vừa dỗ ngọt: “Ba mẹ không ăn lén, bít tết vừa mới xong, còn đang định đi gọi con đó!”
Đào Đào gật đầu: “Đúng, đang tính đi gọi con đó!”
Bánh Sữa Nhỏ chu miệng, không chút nương tay chọc thủng câu nói dối của ba mẹ: “Con thấy mẹ đang ăn bít tết rồi.”
Trình Quý Hằng: “Mẹ đăng nếm thử xem chín hay chưa thôi, chín rồi mới gọi con được.”
Đào Đào gật đầu, chồng tung vợ hứng: “Đúng rồi! Mẹ nếm xong sẽ bảo ba đi gọi con!”
Bánh Sữa Nhỏ hít mũi: “Thật ạ?”
Hai vợ chồng đồng thời gật đầu: “Thật!”
Bánh Sữa Nhỏ vẫn là tin ba mẹ: “Vậy được rồi, con tha thứ cho hai người.”
Đào Đào và Trình Quý Hằng đồng thời thở phào.
May là con bé vẫn chưa tốt nghiệp mẫu giáo, vẫn còn lừa dễ được, nếu mà học xong mẫu giáo rồi thì sợ là không dễ lừa nữa.
Trước khi đến khách sạn, Trình Quý Hằng đã gọi điện trước, kêu họ chuẩn bị một ghế dựa trẻ em trong phòng mình.
Ghế tựa trẻ em đặt bên bàn ăn, Trình Quý Hằng đặt con gái lên ghế dựa, Đào Đào đi lấy bộ đồ ăn cho trẻ em.
Bữa tối hai người dưới ánh nến, chỉ có hai miếng bò bít tết.
Bánh Sữa Nhỏ sau khi ngồi xuống, nhìn bít tết của mẹ, lại nhìn bít tết của ba, hỏi: “Tại sao con không có bít tết?”
Trình Qúy Hằng lập tức nói: “Bởi vì bít tết ở đây, ba người chúng ta ăn không hết cả ba miếng, thế nên chỉ làm hai phần thôi.”
Đào Đào lại tiếp tục chồng tung vợ hứng: “Đúng rồi! Mẹ ăn không hết một phần, chúng ta cùng ăn nha.”
Bánh Sữa Nhỏ gật đầu: “Dạ.”
Đào Đào và Trình Quý Hằng lại thở phào, cũng thấy mệt mỏi.
Sau khi có con cái, ý định hưởng thụ thế giới hai người khó quá đi thôi.
…
Lễ tân khách sạn cung cấp dịch vụ thuê xe.
Sáng sớm hôm sau, Trình Quý Hằng lái xe đưa Đào Đào và con gái đến nhà ông bà ngoại.
Đó là một căn biệt thự màu đỏ, trước sau đều có sân, cực kỳ rộng rãi thoải mái.
Trình Quý Hằng dừng xe trước sửa sảnh trước.
Nhưng sau khi đỗ xe xong xuôi, anh lại mãi không tháo dây an toàn. Anh nhíu mày lại, mím môi, lo lắng giữ tay lái.
Đào Đào thấy anh lo lắng bất an thì nhấc tay lên, đặt tay lên mu bàn tay của anh, sau đó cầm lấy tay anh: “Em và Bánh Sữa Nhỏ sẽ đi cùng anh mà.”
Tay cô rất ấm, loại ấm áp này truyền vào trong tim. Trình Quý Hằng cầm lại tay cô, hít thật sâu, cởi dây an toàn.
Sau khi một nhà ba người xuống xe, Đào Đào và Trình Quý Hằng lần lượt nắm tay con gái, đi vào cửa.
Đó là một cánh cửa bằng sắt.
Vừa mới đi đến trước cửa, Đào Đào đã thấy một đôi vợ chồng già.
Đầu họ đã đầy tóc bạc, bước đi tập tễnh, khoác tay đi đến cửa viện.
Sau khi nhìn thấy người đứng bên cửa, hai người đều dừng chân lại.
Ông lão thân hình cao gầy, sau khi thấy Trình Quý Hằng thì cười khẩy, trong ánh mắt đều vẻ chán ghét, xoay người đi vào trong phòng.
Bà lão kia cũng như thế.
Trình Quý Hằng đứng bất động bên cửa, mắt nhìn hai vợ chồng già càng lúc càng đi xa, biểu cảm cực kỳ ảm đạm.
Cảnh này đã xuất hiện vô số lần, nhưng anh mãi vẫn chưa quen được.
Ánh mắt họ nhìn anh, không chỉ là chán ghét đơn thuần mà còn là ánh mắt nhìn hung thủ giết người.
Cho đến tận bây giờ, bọn họ vẫn nhận định là anh giết mẹ anh.
Mỗi lần anh đến, nếu bọn họ không đóng cửa không tiếp thì cũng là xoay người bỏ đi.
Lần này, trước khi đến anh cũng đã đoán trước kết quả này.
Nhưng mà luôn có chuyện ngoài dự đoán của anh.
Sau khi hai người già kia quay người, đi còn chưa được năm bước thì Đào Đào bỗng gọi bọn họ lại: “Hai người đứng lại cho con!”
Trong giọng nói của cô đều là sự tức giận kìm nén.
Tôn trọng người già là đức tính đẹp, nhưng tiền đề là người già đáng để tôn trọng.
Đối với hai người già không phân rõ trái phải trắng đen này, cô không thể kiên nhẫn được.
Trình Quý Hằng kinh ngạc nhìn vợ mình, trước giờ anh chưa nhìn thấy Đào Đào gay gắt như thế.
Bánh Sữa Nhỏ cũng cực kỳ ngạc nhiên ngẩng đầu lên, mở to mắt nhìn mẹ mình, trong con ngươi đen láy đầy nét sợ hãi.
Bước chân của hai vợ chồng già theo bản năng dừng lại, lửa giận của Đào Đào lại không vơi, cách lan can, cô giận dữ hét lớn: “Hai người đều là kẻ hồ đồ! Thà tin một tên cặn bã nói cũng không thèm tin cháu ngoại của mình! Hai người chưa từng thật sự biết rõ cuộc sống của con gái mình sau khi kết hôn là như thế nào, bởi vì người ấy chưa bao giờ kể sự ấm ức của mình cho hai người mà chỉ nói rằng mình rất hạnh phúc, thế là hai người đã cho rằng Trình Ngô Xuyên là một người con rể tốt. Thật sự thì không phải thế, bà ấy lúc nào cũng phải chịu khổ, chịu uất ức!”
Đây là lời mà hai vợ chồng già chưa từng nghe.
Bọn họ đã chuyển sang nước Anh từ lâu, sau khi kết hôn thì định cư trong nước, thế nên những gì bọn họ biết về cuộc sống hôn nhân của con gái chỉ là những lời bà ấy kể.
Chỉ cần con gái nói nó sống rất vui vẻ, rất hạnh phúc thì bọn họ sẽ yên tâm.
Cho đến tận hôm nay, bọn họ vẫn luôn cho rằng khi còn sống con gái rất hạnh phúc, con rể đối xử với nó rất tốt, nếu không phải con bé sinh ra một tên ác ma rút đi dưỡng khí của mình thì con bé sẽ mãi hạnh phúc như thế.
Sau khi nghe Đào Đào nói, họ không thể không dừng chân lại, vừa hoảng sợ vừa kinh ngạc xoay người nhìn về phía cô gái xinh đẹp đứng ngoài cửa.
Trình Quý Hằng chưa bao giờ dám nói những lời này, bởi vì tim ông ngoại không tốt, anh sợ sẽ kích thích họ.
Anh cũng không nghĩ Đào Đào sẽ nói, vừa vội vàng vừa lo lắng định ngăn cản cô, ai ngờ anh vừa mới gọi một tiếng “Đào…” thì đã đổi lại được một câu nói đầy tức giận của vợ mình: “Anh câm miệng cho em!”
Trình Quý Hằng: “…”
Ok, anh câm miệng đây.
Bánh Sữa Nhỏ quay đầu lại, ngẩng đầu nhìn ba, trong mắt đầy sự đồng cảm.
Đào Đào thay đổi giọng điệu, nói tiếp: “Chồng con không nói cho hai người sự thật là vì lo cho sức khỏe của hai người, nhà họ Quý không nói sự thật cho hai người cũng là lo hai người không chấp nhận được sự thật. Nhưng thế thì mắc gì lại để chồng con chịu nỗi uất ức này? Sao anh ấy phải chịu oan chứ? Năm đó anh ấy mới năm tuổi, đã 22 năm rồi, sao anh ấy còn phải còng lưng gánh một tội danh không thuộc về mình? Bây giờ anh ấy cũng có con gái, cũng có gia đình, anh ấy muốn một sự công bằng, ít nhất cũng là vì con gái của bọn con, anh ấy cũng muốn sự công bằng.”
Hai vợ chồng già ngây người nhìn cô gái ngoài cửa, vừa sợ hãi vừa kinh ngạc.
Đào Đào: “Hôm nay con nói cho hai người luôn, việc kia không phải chồng con làm, là con rể tốt của hai người làm đó.” Cô không nói đó là chuyện gì là vì còn có con gái ở đây: “Nếu hai người không tin lời con thì cứ gọi điện thoại hỏi người nhà họ Quý, hỏi thử xem sau khi kết hôn con gái hai người sống như thế nào.”
Nói xong, cô quay người định đi.
Sau khi đi vài bước, cô mới nhận ra chồng con còn chưa theo kịp, quay đầu nhìn lại thì thấy hai người họ còn đứng đó, ngây ngốc nhìn cô.
Một lớn một nhỏ, mặt mũi y chang, cùng là biểu cảm “khó mà tin được”, cùng bị bỏ lại phía sau.
Chẳng khí phách gì cả!
Đào Đào tức giận: “Hai người đứng đó làm gì! Qua đây!”
Hai cha con không dám cãi lại, nhanh chân chạy đến bên cạnh nữ hoàng.
Trên đường lái xe đến Viện bảo tàng Anh, Trình Quý Hằng không dám nói câu nào, ngoan ngoãn biết điều mà lái xe.
Bánh Sữa Nhỏ cũng như thế, ngoan ngoãn nghe lời ngồi im.
Một lúc lâu, Đào Đào mới bình tĩnh lại, vô thức cảm thấy hơi ngại ngùng đỏ mặt, nhỏ giọng hỏi chồng mình: “Vừa nãy có phải em rất hung dữ không?”
Trình Qúy Hằng không cần nghĩ, buột miệng thốt ra: “Không hề! Cực kỳ dịu dàng, lý lẽ cực đúng!”
Đào Đào vẫn xấu hổ: “Nhưng em cứ thấy vừa rồi em cứ dữ dằn sao í.”
Giọng điệu của Trình Quý Hằng khá nghiêm túc: “Đó không phải dữ dằn, là bá đạo, là nữ hoàng quyền lực, bây giờ anh có cảm giác rất an toàn.”
Nghe anh nói thế, Đào Đào có chút kiêu ngạo: “Thật hả?”
Trình Quý Hằng gật đầu: “Thật!”
Đào Đào thở phào, nghĩ rồi nói: “Nếu như họ thật sự nghe vào tai thì nhất định sẽ gọi cho ba của Quý Sơ Bạch hỏi sự thật. Sau khi biết được sự thật thì họ chắc chắn sẽ gọi cho anh. Nếu họ không gọi cho anh thì sau này chúng ta không đi nữa, đằng nào nói cũng không tin, đi cũng không khác gì. Nếu họ gọi cho anh thì chúng ta lại đi, lần này là họ mời chúng ta đến! Người ta bảo việc này mình không làm được thì mình càng phải làm cho tốt!”
Trình Quý Hằng đầy kính nể nhìn vợ, tận đáy lòng thốt lên: “Vợ thật lợi hại!”
Đào Đào vô cùng bá đạo nói: “Anh là người của em, em chắc chắn sẽ không để anh chịu ấm ức, không thì mặt mũi của em biết ném đi đâu?”
Trình Quý Hằng: “Đào tổng, đời này của anh sẽ lăn lộn cùng em, em nhất định phải bảo vệ anh thật tốt đó.”
Đào Đào: “Yên tâm, theo em, chắc chắn sẽ không để anh thiệt.”
Tầm mười giờ, bọn họ đến Viện bảo tàng Anh.
Khoảng một giờ chiều, điện thoại di động của Trình Quý Hằng vang lên, là ông bà ngoại gọi đến.
*
*Tác giả có lời muốn nói:
Quả Đào ngang ngược bảo vệ chồng!
Tiêu đề chương: Mỗi một bé cún đều có một cô chủ vừa yêu vừa cưng chiều còn bảo vệ nó.
Trong tài khoản còn 300 đồng vàng.
Để nghe được một câu cần trả 100 đồng vàng, thật sự là không lời, không biết có tính phần phục vụ vào không?
Nghĩ đến đây, Đào Đào lóe mắt nhìn chồng mình: “Sau khi trải nghiệm xong có thể mua luôn sản phẩm không?”
Trình Quý Hằng nghiêm túc: “Mua lời yêu thương cần phải trả 1000 đồng vàng.”
Đào Đào hơi nhăn mày, cực kỳ bất mãn với cái giá cao ngất này: “Một nghìn nhiều quá rồi, không thể hạ chút sao? Em là người chơi lâu năm mà.”
Cũng đã học được cò kè mặc cả, Quả Đào ngốc này cũng trở nên thông minh rồi.
Trình Quý Hằng kiên nhẫn cười, lắc đầu, trả lời đâu vào đấy: “Trò chơi không thể mặc cả.”
Đào Đào thở dài, bất đắc dĩ nói: “Vậy được rồi.” Vì để nhanh chóng tích đủ 1000 đồng vàng, cô lại nói hai câu: “Chồng à em yêu anh, cả đời này em không thể sống thiếu anh.” Ánh mắt còn cực kỳ lưu luyến. giọng điệu dịu dàng và vô cùng thâm tình.
Một câu là 400 đồng, hai câu sẽ là 800 đồng, nãy còn dư 300 đồng nữa, tổng cộng là 1100 đồng vàng, vừa hay có thể mua một lời yêu thương.
Đào Đào tính toán xong hết lại bị câu nói của Trình Quý Hằng dập hết hy vọng: “Bà Trình à, rất xin lỗi, vừa rồi quên nhắc nhở cô, sau khi hệ thống thăng cấp, nếu cô muốn dùng cách tương tự để lấy được đồng vàng thì cần khoảng cách một tiếng trở lên mới được.” Cuối cùng, anh lại bổ sung: “Nhưng mà trong năm cách thì chỉ có hai cách nói “em yêu anh” là có yêu cầu thời gian, ba cái còn lại không có.”
Đào Đào: “…”
Ba cái còn lại không phải là ôm ấp, hôn hít và sinh hoạt vợ chồng à?
Tên lưu manh này!
Cô thở phì phì, nói: “Anh muốn em và anh giao dịch giữa tiền và sắc!”
Trình Quý Hằng mặt không đổi sắc, biểu cảm chân thành tha thiết nhắc lại: “Anh đang bồi đắp tình cảm vợ chồng của chúng ta thôi mà.”
Đào Đào tức giận: “Em và anh không có tình cảm, em muốn ăn cơm.”
Bít tết cũng đã nguội rồi.
Nói xong, cô cầm dao nĩa, hung hăng cắt thịt bít tết.
Trình Quý Hằng bị dáng vẻ thở phì phì của cô chọc cười, hỏi ngược lại: “Muốn em thân mật với anh chút cũng khó thế à?”
Đào Đào chẳng buồn liếc anh, vừa cắt bít tết vừa kiêu ngạo nói: “Em có thích anh đâu, thế nên sẽ không thân mật với anh.”
Nói xong, cô cũng đã cắt xong miếng thịt, đang lấy nĩa gắp thịt đưa lên miệng, nhưng ngay lúc đó, khóe mắt đã liếc đến bên cửa nhà ăn.
Bánh Sữa Nhỏ đến rồi!
Đăng ăn vụng đồ ngon bị phát hiện, Đào Đào sợ đến mức nhả miếng thịt bò trong miệng ra.
Bánh Sữa Nhỏ tỉnh ngủ không nhìn thấy ba mẹ nên hơi sợ, còn muốn khóc, nhưng cô bé rất ngoan ngoãn, cố nhịn không khóc, tự mình bò xuống giường, sau đó mang dép lê vào rồi đi tìm ba mẹ.
Nhà ăn đối diện phòng ngủ, hơn nữa còn đang sáng đèn, thế nên cô bé ra khỏi phòng ngủ thì đến nhà ăn luôn, kết quả vào là thấy ba mẹ đang ăn đồ ngon! Lại còn không nói với mình!
Trình Quý Hằng quay lưng về phía cửa nên không thấy con gái yêu quý, thấy vợ phun thịt bò ra lập tức hỏi: “Sao thế? Không ngon à? Hay là hư rồi?”
Đào Đào chạy nhanh lấy thêm một phần nước chấm, ngồi ngay ngắn, vừa định lấp liếm nói “Anh nên đi gọi Bánh Sữa Nhỏ dậy đi thôi” thì nhóc con lại mở miệng chất vấn trước: “Hai người lén ăn đồ ngon sao ạ? Sao không gọi con!”
Trong giọng nói bé bỏng chứa đầy sự tức giận và ấm ức, hơn nữa lúc nói hốc mắt còn đỏ, trông rất là đau khổ – Ba mẹ không yêu mình, không gọi mình đến ăn đồ ngon.
Ba mẹ đang ăn vụng lập tức lúng túng, nhanh chóng đứng khỏi ghế đi đến bên cạnh con gái yêu.
Trình Quý Hằng ôm con gái lên, vừa lau nước mắt cho cô bé vừa dỗ ngọt: “Ba mẹ không ăn lén, bít tết vừa mới xong, còn đang định đi gọi con đó!”
Đào Đào gật đầu: “Đúng, đang tính đi gọi con đó!”
Bánh Sữa Nhỏ chu miệng, không chút nương tay chọc thủng câu nói dối của ba mẹ: “Con thấy mẹ đang ăn bít tết rồi.”
Trình Quý Hằng: “Mẹ đăng nếm thử xem chín hay chưa thôi, chín rồi mới gọi con được.”
Đào Đào gật đầu, chồng tung vợ hứng: “Đúng rồi! Mẹ nếm xong sẽ bảo ba đi gọi con!”
Bánh Sữa Nhỏ hít mũi: “Thật ạ?”
Hai vợ chồng đồng thời gật đầu: “Thật!”
Bánh Sữa Nhỏ vẫn là tin ba mẹ: “Vậy được rồi, con tha thứ cho hai người.”
Đào Đào và Trình Quý Hằng đồng thời thở phào.
May là con bé vẫn chưa tốt nghiệp mẫu giáo, vẫn còn lừa dễ được, nếu mà học xong mẫu giáo rồi thì sợ là không dễ lừa nữa.
Trước khi đến khách sạn, Trình Quý Hằng đã gọi điện trước, kêu họ chuẩn bị một ghế dựa trẻ em trong phòng mình.
Ghế tựa trẻ em đặt bên bàn ăn, Trình Quý Hằng đặt con gái lên ghế dựa, Đào Đào đi lấy bộ đồ ăn cho trẻ em.
Bữa tối hai người dưới ánh nến, chỉ có hai miếng bò bít tết.
Bánh Sữa Nhỏ sau khi ngồi xuống, nhìn bít tết của mẹ, lại nhìn bít tết của ba, hỏi: “Tại sao con không có bít tết?”
Trình Qúy Hằng lập tức nói: “Bởi vì bít tết ở đây, ba người chúng ta ăn không hết cả ba miếng, thế nên chỉ làm hai phần thôi.”
Đào Đào lại tiếp tục chồng tung vợ hứng: “Đúng rồi! Mẹ ăn không hết một phần, chúng ta cùng ăn nha.”
Bánh Sữa Nhỏ gật đầu: “Dạ.”
Đào Đào và Trình Quý Hằng lại thở phào, cũng thấy mệt mỏi.
Sau khi có con cái, ý định hưởng thụ thế giới hai người khó quá đi thôi.
…
Lễ tân khách sạn cung cấp dịch vụ thuê xe.
Sáng sớm hôm sau, Trình Quý Hằng lái xe đưa Đào Đào và con gái đến nhà ông bà ngoại.
Đó là một căn biệt thự màu đỏ, trước sau đều có sân, cực kỳ rộng rãi thoải mái.
Trình Quý Hằng dừng xe trước sửa sảnh trước.
Nhưng sau khi đỗ xe xong xuôi, anh lại mãi không tháo dây an toàn. Anh nhíu mày lại, mím môi, lo lắng giữ tay lái.
Đào Đào thấy anh lo lắng bất an thì nhấc tay lên, đặt tay lên mu bàn tay của anh, sau đó cầm lấy tay anh: “Em và Bánh Sữa Nhỏ sẽ đi cùng anh mà.”
Tay cô rất ấm, loại ấm áp này truyền vào trong tim. Trình Quý Hằng cầm lại tay cô, hít thật sâu, cởi dây an toàn.
Sau khi một nhà ba người xuống xe, Đào Đào và Trình Quý Hằng lần lượt nắm tay con gái, đi vào cửa.
Đó là một cánh cửa bằng sắt.
Vừa mới đi đến trước cửa, Đào Đào đã thấy một đôi vợ chồng già.
Đầu họ đã đầy tóc bạc, bước đi tập tễnh, khoác tay đi đến cửa viện.
Sau khi nhìn thấy người đứng bên cửa, hai người đều dừng chân lại.
Ông lão thân hình cao gầy, sau khi thấy Trình Quý Hằng thì cười khẩy, trong ánh mắt đều vẻ chán ghét, xoay người đi vào trong phòng.
Bà lão kia cũng như thế.
Trình Quý Hằng đứng bất động bên cửa, mắt nhìn hai vợ chồng già càng lúc càng đi xa, biểu cảm cực kỳ ảm đạm.
Cảnh này đã xuất hiện vô số lần, nhưng anh mãi vẫn chưa quen được.
Ánh mắt họ nhìn anh, không chỉ là chán ghét đơn thuần mà còn là ánh mắt nhìn hung thủ giết người.
Cho đến tận bây giờ, bọn họ vẫn nhận định là anh giết mẹ anh.
Mỗi lần anh đến, nếu bọn họ không đóng cửa không tiếp thì cũng là xoay người bỏ đi.
Lần này, trước khi đến anh cũng đã đoán trước kết quả này.
Nhưng mà luôn có chuyện ngoài dự đoán của anh.
Sau khi hai người già kia quay người, đi còn chưa được năm bước thì Đào Đào bỗng gọi bọn họ lại: “Hai người đứng lại cho con!”
Trong giọng nói của cô đều là sự tức giận kìm nén.
Tôn trọng người già là đức tính đẹp, nhưng tiền đề là người già đáng để tôn trọng.
Đối với hai người già không phân rõ trái phải trắng đen này, cô không thể kiên nhẫn được.
Trình Quý Hằng kinh ngạc nhìn vợ mình, trước giờ anh chưa nhìn thấy Đào Đào gay gắt như thế.
Bánh Sữa Nhỏ cũng cực kỳ ngạc nhiên ngẩng đầu lên, mở to mắt nhìn mẹ mình, trong con ngươi đen láy đầy nét sợ hãi.
Bước chân của hai vợ chồng già theo bản năng dừng lại, lửa giận của Đào Đào lại không vơi, cách lan can, cô giận dữ hét lớn: “Hai người đều là kẻ hồ đồ! Thà tin một tên cặn bã nói cũng không thèm tin cháu ngoại của mình! Hai người chưa từng thật sự biết rõ cuộc sống của con gái mình sau khi kết hôn là như thế nào, bởi vì người ấy chưa bao giờ kể sự ấm ức của mình cho hai người mà chỉ nói rằng mình rất hạnh phúc, thế là hai người đã cho rằng Trình Ngô Xuyên là một người con rể tốt. Thật sự thì không phải thế, bà ấy lúc nào cũng phải chịu khổ, chịu uất ức!”
Đây là lời mà hai vợ chồng già chưa từng nghe.
Bọn họ đã chuyển sang nước Anh từ lâu, sau khi kết hôn thì định cư trong nước, thế nên những gì bọn họ biết về cuộc sống hôn nhân của con gái chỉ là những lời bà ấy kể.
Chỉ cần con gái nói nó sống rất vui vẻ, rất hạnh phúc thì bọn họ sẽ yên tâm.
Cho đến tận hôm nay, bọn họ vẫn luôn cho rằng khi còn sống con gái rất hạnh phúc, con rể đối xử với nó rất tốt, nếu không phải con bé sinh ra một tên ác ma rút đi dưỡng khí của mình thì con bé sẽ mãi hạnh phúc như thế.
Sau khi nghe Đào Đào nói, họ không thể không dừng chân lại, vừa hoảng sợ vừa kinh ngạc xoay người nhìn về phía cô gái xinh đẹp đứng ngoài cửa.
Trình Quý Hằng chưa bao giờ dám nói những lời này, bởi vì tim ông ngoại không tốt, anh sợ sẽ kích thích họ.
Anh cũng không nghĩ Đào Đào sẽ nói, vừa vội vàng vừa lo lắng định ngăn cản cô, ai ngờ anh vừa mới gọi một tiếng “Đào…” thì đã đổi lại được một câu nói đầy tức giận của vợ mình: “Anh câm miệng cho em!”
Trình Quý Hằng: “…”
Ok, anh câm miệng đây.
Bánh Sữa Nhỏ quay đầu lại, ngẩng đầu nhìn ba, trong mắt đầy sự đồng cảm.
Đào Đào thay đổi giọng điệu, nói tiếp: “Chồng con không nói cho hai người sự thật là vì lo cho sức khỏe của hai người, nhà họ Quý không nói sự thật cho hai người cũng là lo hai người không chấp nhận được sự thật. Nhưng thế thì mắc gì lại để chồng con chịu nỗi uất ức này? Sao anh ấy phải chịu oan chứ? Năm đó anh ấy mới năm tuổi, đã 22 năm rồi, sao anh ấy còn phải còng lưng gánh một tội danh không thuộc về mình? Bây giờ anh ấy cũng có con gái, cũng có gia đình, anh ấy muốn một sự công bằng, ít nhất cũng là vì con gái của bọn con, anh ấy cũng muốn sự công bằng.”
Hai vợ chồng già ngây người nhìn cô gái ngoài cửa, vừa sợ hãi vừa kinh ngạc.
Đào Đào: “Hôm nay con nói cho hai người luôn, việc kia không phải chồng con làm, là con rể tốt của hai người làm đó.” Cô không nói đó là chuyện gì là vì còn có con gái ở đây: “Nếu hai người không tin lời con thì cứ gọi điện thoại hỏi người nhà họ Quý, hỏi thử xem sau khi kết hôn con gái hai người sống như thế nào.”
Nói xong, cô quay người định đi.
Sau khi đi vài bước, cô mới nhận ra chồng con còn chưa theo kịp, quay đầu nhìn lại thì thấy hai người họ còn đứng đó, ngây ngốc nhìn cô.
Một lớn một nhỏ, mặt mũi y chang, cùng là biểu cảm “khó mà tin được”, cùng bị bỏ lại phía sau.
Chẳng khí phách gì cả!
Đào Đào tức giận: “Hai người đứng đó làm gì! Qua đây!”
Hai cha con không dám cãi lại, nhanh chân chạy đến bên cạnh nữ hoàng.
Trên đường lái xe đến Viện bảo tàng Anh, Trình Quý Hằng không dám nói câu nào, ngoan ngoãn biết điều mà lái xe.
Bánh Sữa Nhỏ cũng như thế, ngoan ngoãn nghe lời ngồi im.
Một lúc lâu, Đào Đào mới bình tĩnh lại, vô thức cảm thấy hơi ngại ngùng đỏ mặt, nhỏ giọng hỏi chồng mình: “Vừa nãy có phải em rất hung dữ không?”
Trình Qúy Hằng không cần nghĩ, buột miệng thốt ra: “Không hề! Cực kỳ dịu dàng, lý lẽ cực đúng!”
Đào Đào vẫn xấu hổ: “Nhưng em cứ thấy vừa rồi em cứ dữ dằn sao í.”
Giọng điệu của Trình Quý Hằng khá nghiêm túc: “Đó không phải dữ dằn, là bá đạo, là nữ hoàng quyền lực, bây giờ anh có cảm giác rất an toàn.”
Nghe anh nói thế, Đào Đào có chút kiêu ngạo: “Thật hả?”
Trình Quý Hằng gật đầu: “Thật!”
Đào Đào thở phào, nghĩ rồi nói: “Nếu như họ thật sự nghe vào tai thì nhất định sẽ gọi cho ba của Quý Sơ Bạch hỏi sự thật. Sau khi biết được sự thật thì họ chắc chắn sẽ gọi cho anh. Nếu họ không gọi cho anh thì sau này chúng ta không đi nữa, đằng nào nói cũng không tin, đi cũng không khác gì. Nếu họ gọi cho anh thì chúng ta lại đi, lần này là họ mời chúng ta đến! Người ta bảo việc này mình không làm được thì mình càng phải làm cho tốt!”
Trình Quý Hằng đầy kính nể nhìn vợ, tận đáy lòng thốt lên: “Vợ thật lợi hại!”
Đào Đào vô cùng bá đạo nói: “Anh là người của em, em chắc chắn sẽ không để anh chịu ấm ức, không thì mặt mũi của em biết ném đi đâu?”
Trình Quý Hằng: “Đào tổng, đời này của anh sẽ lăn lộn cùng em, em nhất định phải bảo vệ anh thật tốt đó.”
Đào Đào: “Yên tâm, theo em, chắc chắn sẽ không để anh thiệt.”
Tầm mười giờ, bọn họ đến Viện bảo tàng Anh.
Khoảng một giờ chiều, điện thoại di động của Trình Quý Hằng vang lên, là ông bà ngoại gọi đến.
*
*Tác giả có lời muốn nói:
Quả Đào ngang ngược bảo vệ chồng!
Tiêu đề chương: Mỗi một bé cún đều có một cô chủ vừa yêu vừa cưng chiều còn bảo vệ nó.
Bạn đang đọc truyện tại DocTruyenChuz.com
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương