Mật Đào
Chương 81: Ngoại truyện 13
Thời gian thấm thoắt thoi đưa, đã tới tháng mười, trời vào thu, thời tiết dần dần trở nên mát mẻ.
Chỉ còn hai tháng nữa là đến kỳ thi nghiên cứu sinh, Đào Đào không khỏi có chút lo lắng.
Đã hơn 5 năm kể từ khi tốt nghiệp đại học, việc quay trở lại phòng thi một lần nữa luôn khiến người ta cảm thấy áp lực.
Theo lý mà nói áp lực cũng là một điều tốt, bởi vì áp lực có thể thúc đẩy động lực.
Nhưng Đào Đào lại không dám tạo áp lực quá lớn cho bản thân mình, cô sợ ảnh hưởng đến cảm xúc của đứa bé trong bụng.
Trong thời kỳ mang thai, tâm trạng của mẹ sẽ ảnh hưởng đến tính cách của bé cưng, cô mong con mình sẽ là một đứa trẻ vui vẻ, lạc quan và ngoan ngoãn
Vì vậy, mỗi khi nhận thấy tâm trạng mình không tốt, cô sẽ lập tức di chuyển sự chú ý của bản thân, ví dụ như đi ra vườn tưới hoa hoặc đi dạo cùng với Mỹ Mỹ.
Khi mới mua về, Mỹ Mỹ chỉ mới hơn một tháng tuổi, giờ đây bé đã được năm tháng rồi, xấp xỉ thời gian cô mang thai.
Khi mới mua về, Mỹ Mỹ tròn xoe như cục bột mì trắng. Theo thời gian, Mỹ Mỹ dần lớn lên, ngoại trừ đôi mắt vẫn đen nhánh và tròn xoe, đôi tai và khuôn mặt đã trở nên thon gọn hơn, thân hình tròn trịa cũng dài ra, nhưng vẫn đáng yêu như ngày nào
Bạch Tinh Phạm và Tô Nhan đồng ý cho con trai nuôi cún cưng, cho nên Kình Thiên Trụ theo Bạch Thập Ngũ trở về nhà họ Bạch. Bánh Sữa Nhỏ và Bạch Thập Ngũ đã hẹn nhau, mỗi tối sau khi ăn cơm sẽ cùng nhau dắt Mỹ Mỹ và Kình Thiên Trụ đi dạo ở quảng trường.
Ban ngày, chồng và con đều không ở nhà, trong nhà chỉ có dì giúp việc và Mỹ Mỹ bầu bạn với Đào Đào
Mỹ Mỹ rất ngoan ngoãn, lúc Đào Đào học tập, nó chưa bao giờ quấy rầy cô, chỉ khi Đào Đào nghỉ ngơi, bé mới trở nên dính người.
Khi Đào Đào tưới hoa, bé chạy nhảy tung tăng khắp khu vườn; khi Đào Đào dắt Mỹ Mỹ đi dạo, bé cũng không chạy quá nhanh, như thể biết được trong bụng của cô chủ có một bé cưng; khi Đào Đào nằm trên ghế sofa hoặc trên giường xem điện thoại, Mỹ Mỹ sẽ ngoan ngoãn nằm bên cạnh hoặc bò trên bụng bầu tròn trịa của Đào Đào.
Dần dần Đào Đào cảm thấy Mỹ Mỹ còn nghe lời hơn cả chồng của cô.
Nhưng mà chồng vẫn là người không thể thay thế được, bởi vì chồng cô sẽ luôn yêu thương và chiều chuộng cô
Đôi lúc vì áp lực học tập lớn, cộng thêm tâm trạng thất thường trong thai kỳ khiến cô cảm thấy khó chịu với Trình Quý Hằng, cho dù bây giờ anh đã rất hèn mọn rồi nhưng cô vẫn sẽ kiếm cớ để cáu kỉnh với anh, giống như một đứa trẻ tùy hứng cần được anh dỗ dành.
Đôi lúc, khi cô đang tập trung học tập, đột nhiên lại thấy nhớ anh da diết, hoặc nói đúng hơn là vô cùng cần anh ở bên. Bởi vì cô lo bản thân sẽ không thi đỗ nghiên cứu sinh, lo mình sẽ thất bại, lo bản thân sẽ không có cơ hội quay lại giảng đường đại học mà cô luôn mơ ước, lo bản thân sẽ không thể thực hiện được giấc mộng của chính mình.
Mỗi lúc như thế, cô lại cảm thấy sợ hãi
Có người sống để tồn tại, lại có người sống để tận hưởng cuộc sống
Tồn tại là một loại bản năng, một hành vi tự nhiên của con người
Sống là một loại thái độ, là để theo đuổi ước mơ của bản thân
Cô đã trải qua những ngày tháng chỉ vì tồn tại mà sống, cô không muốn lặp lại điều đó một lần nữa, cô muốn theo đuổi cuộc sống mà mình mong muốn, muốn bản thân trở thành một người có giá trị trong cuộc đời này.
Nhưng cô lại sợ bản thân không thể thành công
Cô muốn trở thành một giảng viên đại học, thi nghiên cứu sinh chỉ là bậc thang đầu tiên để cô thực hiện ước mơ của mình, nếu ngay cả bậc thang này cô cũng không thể vượt qua thì làm sao có thể nói đến thành công?
Nghĩ đến đây cô lại cảm thấy sợ hãi, lo lắng, rồi cô lại bắt đầu nhớ đến anh, vì anh sẽ tiếp thêm sức mạnh cho cô.
Nhưng lại không biết anh có bận hay không, chỉ đành cố gắng bình tĩnh lại, cô sẽ đi tưới hoa, dắt cún đi dạo hoặc xem video, hình ảnh của con gái trên điện thoại. Mãi cho đến giờ ăn cơm trưa, cô mới cầm điện thoại lên, nhắn tin cho anh: “Anh ăn cơm chưa?”
Nếu anh không trả lời có nghĩa là anh đang bận.
Còn nếu anh trả lời tin nhắn, cô sẽ vui vẻ gọi điện thoại cho anh, nhưng thường thì anh sẽ chủ động gọi video cho cô.
Chỉ cần nói chuyện với anh vài câu, cô sẽ cảm thấy nhẹ nhõm hơn rất nhiều, bởi vì anh ấy luôn khiến cô cảm nhận được tình yêu cùng sự ủng hộ, khiến cô hiểu rằng không chỉ một mình cô phấn đấu, bên cạnh cô còn có anh.
Sau khi cúp điện thoại, cô lại tràn đầy tinh thần, sau đó ăn cơm trưa, ngủ một giấc ngắn rồi thức dậy để tiếp tục học tập.
Cô có kế hoạch học tập và phương pháp học tập của chính mình, rất khoa học, cũng biết cách kết hợp học tập và nghỉ ngơi. Nhưng cô cũng luôn ghi nhớ rằng mình là một người mẹ, cho nên sau khi Bánh Sữa Nhỏ tan học về nhà, cô nhất định sẽ dành thời gian chơi với con. Sau bữa tối, cô sẽ cùng Trình Quý Hằng dẫn con gái và Mỹ Mỹ đến quảng trường nhỏ để vui chơi. Hơn nữa, khi phụ nữ mang thai, vận động nhiều cũng là điều nên làm.
Bác sĩ căn dặn trong thai kỳ, cha mẹ nên trò chuyện với em bé trong bụng nhiều hơn
Khi mang thai Bánh Sữa Nhỏ, Trình Quý Hằng không ở bên cạnh cô, cho nên mỗi ngày chỉ có mình cô nói chuyện với con.
Bây giờ bên cạnh cô không chỉ có Trình Quý Hằng mà còn có Bánh Sữa Nhỏ. Mỗi tối trước khi ngủ, hai cha con sẽ quay quần bên cạnh cô, kẻ xướng người họa trò chuyện với em bé trong bụng cô. Thỉnh thoảng, hai cha con còn hát cho em bé nghe, mỗi lần như vậy cô đều rất lo lắng, lo lắng cảm âm của đứa bé trong bụng sẽ bị ảnh hưởng.
Một nhà bốn người, ba người không có khiếu âm nhạc, vậy thì cũng quá đáng sợ rồi.
Nhưng đó vẫn chưa phải là chuyện đáng sợ nhất mà Đào Đào có thể tưởng tượng ra, điều đáng sợ nhất chính là sau này ba cha con cùng nhau lên sân khấu tham gia cuộc thi hát…
Chỉ cần tưởng tượng thôi cũng khiến người ta rùng mình
Nhưng cô lại không thể ngăn cản đôi cha con này ca hát, dù sao thì hai người họ là một cặp thích diễn, không ai có thể đắc tội, đắc tội là sẽ có một màn “khóc lóc, ăn vạ, làm trò” kinh thiên động địa.
Cho nên cô chỉ có thể bất lực nghe hai cha con song ca, dù sao nghe riết rồi cũng quen.
Cuộc sống cứ thế trôi qua, bình dị mà ấm áp, thỉnh thoảng cũng có một khúc đệm nhỏ xảy ra.
Sáng hôm ấy, Đào Đào đang học bài trong thư phòng, chiếc điện thoại đặt cạnh hộp bút quên tắt im lặng, bỗng rung lên một cái.
Cô vốn dĩ không muốn quan tâm, nhưng vẫn bất giác ngẩng đầu lên liếc nhìn, là Trần Tri Dư gửi tin nhắn: “Quán bar của tớ đã sửa sang xong rồi, cậu có muốn đến chơi không?”
Đào Đào lập tức bị thu hút
Trước kia cô chưa từng đến quán bar dù chỉ một lần, vì thế luôn có một sự hiếu kỳ mãnh liệt đối với nơi này, rất muốn đi xem bên trong quán bar rốt cuộc là như thế nào. Nhưng cô lại cảm thấy nơi thế này có phần xa lạ, mà xa lạ sẽ dễ khiến người ta mất đi cảm giác an toàn, vậy nên cô không dám đi, trừ khi là quán do người quen mở.
Người duy nhất mở quán Bar mà cô biết chỉ có Trần Tri Dư, cô muốn đến quán Bar của Trần Tri Dư từ rất lâu rồi, nhưng quán Bar của cô ấy đang trong quá trình sửa sang lại nên vẫn chưa có cơ hội
Bây giờ cuối cùng cũng đã sửa sang xong, cô không khỏi có chút rung động.
Nhưng cô còn phải học, kế hoạch học tập hôm nay vẫn chưa hoàn thành.
Nghĩ đi nghĩ lại, cô nhắn tin trả lời Trần Tri Dư: “Tớ rất muốn đi, nhưng tớ còn phải học bài nữa, phải làm sao đây?”
Trần Tri Dư: “Học nhiều hơn một ngày cũng không chắc chắn sẽ đỗ nghiên cứu sinh; học ít đi một ngày cũng không nhất định sẽ trượt nghiên cứu sinh; không thiếu gì một hai ngày đâu.”
Đào Đào: “…”
Đúng là rất có lý
Trần Tri Dư: “Cậu có đến không? Nếu cậu muốn đến, tớ sẽ lái xe tới đón cậu.”
Đào Đào suy nghĩ một chút rồi nói: “Vậy thì… tớ đi.”
Trần Tri Dư: “Năm phút nữa gặp.”
Đào Đào: “Nhanh thế sao?”
Trần Tri Dư: “Tớ sẽ lái xe mui trần đến đón cậu”
Đào Đào: “Wow!”
Trần Tri Dư: “Đi theo chị, em sẽ trở thành em gái oai nhất”
Đào Đào cười, còn e thẹn che miệng lại
Cô và Tô Nhan đều đồng ý rằng bà chủ Trần rất có khí phách, vừa xinh đẹp vừa có trách nhiệm, giao tiếp tốt, lại biết cách ăn nói, vui chơi và thu hút người khác, có sức hút mạnh mẽ đối với cả nam và nữ
May mà cô ấy là con gái, nếu là con trai, nhất định có khả năng sẽ trở thành một tên cặn bã.
Mấy ngày trước khi lướt Bilibili, cô còn học được một từ mới: Chị đại giới les.
Nếu chị Trần vào giới les thì chắc chắn sẽ là một nhân vật lớn.
Nếu như bà chủ Trần đã nói muốn khiến cô trở thành em gái oai nhất, vậy thì cô tuyệt đối không thể kéo chân sau của chị đại Trần.
Nói đi là đi, Đào Đào không nói lời nào đã đóng sách lại, vội vàng đi rửa mặt, soi gương buộc tóc đuôi ngựa, sau đó nhanh chóng đi vào phòng thay đồ, mặc một chiếc áo thun trắng, bên ngoài khoác thêm một chiếc váy jean rộng rãi, vừa vặn che đi bụng bầu năm tháng của mình.
Tay và chân của Đào Đào vẫn thon thả như trước, bụng bầu 5 tháng cũng chưa quá lớn, nhìn từ phía sau không ai nghĩ rằng cô đang mang thai.
Sau đó cô ấy lại đeo thêm một chiếc ba lô đen hình quái vật nhỏ kinh điển của Fendi, xoay một vòng trước gương, vui vẻ ra ngoài.
Hôm nay là thứ hai, Bánh Sữa Nhỏ đi mẫu giáo nên không có ở nhà, nhưng lại có Trình Quý Hằng ở nhà, hôm nay anh được nghỉ làm.
Khi Đào Đào đeo balo xuống lầu, anh đang ở trong bếp hầm canh cho vợ
Buổi sáng sau khi đưa Bánh Sữa Nhỏ đi mẫu giáo về anh đã bắt đầu hầm, hầm mãi đến giờ, cuối cùng cũng gần xong, đang chuẩn bị lên lầu gọi vợ xuống ăn trưa, ai ngờ vợ lại ăn mặc chỉnh tề từ trên lầu xuống.
Trình Quý Hằng ngạc nhiên hỏi: “Em đi đâu thế?”
Trong mắt Đào Đào lóe lên tia kích động khó giấu: “Bà chủ Trần muốn dẫn em đến quán bar của cô ấy”
Trình Quý Hằng: “Bà chủ Trần?”
Đào Đào: “Chính là Trần Tri Dư”
Trình Quý Hằng bất đắc dĩ nói: “Sắp mười hai giờ rồi, ăn cơm xong rồi hẵng đi.”
Đào Đào kiên quyết nói: “Em muốn đến quán bar ăn cơm”
Trình Quý Hằng: “…”
Sao tự nhiên lại phản nghịch thế này?
Nhưng anh cũng không dám có ý kiến, đành phải tận tình khuyên bảo: “Quán bar là nơi để uống rượu, không phải là nơi để ăn cơm, hơn nữa đồ ăn bán bên ngoài không có dinh dưỡng. Ngoan ngoãn nào, nghe lời, ở nhà ăn cơm, ăn xong cơm anh sẽ đưa em đi”
Đào Đào: “Em không cần anh đưa em đi, bà chủ Trần sẽ lái xe mui trần của cô ấy đến đón em.”
Trình Quý Hằng: “Nhà chúng ta cũng có xe mui trần!”
Hai mắt Đào Đào tỏa sáng: “Vậy em cũng không cần, bà chủ Trần nói sẽ khiến em trở thành em gái oai nhất!”
Trình Quý Hằng vừa sốt ruột vừa bất lực: “Anh cũng có thể khiến em trở thành em gái oai nhất”
Đào Đào: “Không giống nhau, anh không hiểu!” Vừa dứt lời, điện thoại di động trong túi đột nhiên rung lên, cô lập tức lấy điện thoại ra, là tin nhắn thoại từ Trần Tri Dư: “Em yêu, đến đâu rồi? Anh đã đến trước cửa nhà em rồi”
Đào Đào nhanh chóng trả lời: “Em sẽ đến ngay!” Vừa nói, cô vừa chạy về phía cửa, vội vàng xỏ đôi giày thể thao màu trắng vào rồi chạy như bay ra cửa.
Từ đầu đến cuối không thèm nhìn chồng lấy một lần.
Trình Quý Hằng không yên tâm, trực tiếp xỏ dép lê đuổi theo, trên người còn đeo chiếc tạp dề.
Đào Đào vừa bước ra khỏi cửa nhà đã nhìn thấy một chiếc xe thể thao mui trần màu đỏ.
Trần Tri Dư đứng khoanh tay, dựa vào đầu xe, mái tóc dài buông xõa ngang vai, đen nhánh óng ả; đôi mắt quyến rũ, đôi môi đỏ mọng; dáng người cao ráo, cân đối, quần jean ôm lấy đôi chân dài thon thả, chân mang một đôi bốt da màu đen đến đầu gối. Cô ấy mặc một chiếc áo hai dây màu đen bó sát, khoác áo da ngắn bên ngoài.
Đào Đào vừa nhìn thấy Trần Tri Dư đã lập tức bị choáng ngợp, cảm thấy cô ấy còn rực rỡ và quyến rũ hơn cả chiếc siêu xe Ferrari màu đỏ chói phía sau.
Cô ấy đã phát huy vẻ đẹp gợi cảm của phụ nữ một cách tuyệt đối
Đừng nói đàn ông nhìn cô ấy sẽ rung động, ngay cả một người phụ nữ như cô nhìn thấy cô ấy cũng phải say mê.
Lão Quý thật là may mắn.
Khuôn mặt Đào Đào đầy vẻ si mê, đôi mắt long lanh như chất chứa những ngôi sao nhỏ, cô lập tức biến thành Bánh Sữa Nhỏ, chạy lạch bạch đến bên cạnh Trần Tri Dư: “Chúng ta đi thôi!”
Trần Tri Dư hất cằm về phía cửa: “Em không muốn chào tạm biệt chồng mình sao?”
Đào Đào ngoảnh đầu lại, lúc này mới phát hiện ra chồng mình cũng đi ra theo.
Aizz, thật là dính người mà.
“Anh mau quay về đi” Đào Đào vẫy tay với chồng mình: “ Không cần lo lắng cho em”
Trình Quý Hằng có chút tủi thân, nhìn chằm chằm Trần Tri Dư: “Cô ấy vẫn chưa ăn cơm đâu.”
Trần Tri Dư: “Yên tâm đi, quán bar có đầu bếp, bên cạnh còn có một tiệm cơm.” Vừa nói, cô ấy vừa choàng tay qua vai Đào Đào, quả quyết cam đoan với Trình Quý Hằng: “Tôi nhất định sẽ chăm sóc cô ấy thật tốt.”
Trình Quý Hằng nghiến răng, đưa mắt nhìn vợ mình, bất đắc dĩ nói: “Nhớ phải ăn cơm, buổi chiều anh đến đón em.”
Đào Đào: “Em biết rồi! Anh mau quay về đi!”
Nói xong, cô và Trần Tri Dư cùng nhau lên xe
Sau khi chiếc Ferrari lái đi, Trình Quý Hằng tái mét mặt lấy điện thoại di động ra, tức giận gửi tin nhắn thoại cho Quý Sơ Bạch: “Mày có thể kiểm soát cho tốt vợ của mình được không? Đừng để cô ấy ngày nào cũng ra ngoài dụ dỗ vợ người khác như thế.”
Quý Sơ Bạch: “Tao vẫn luôn kiểm soát cô ấy”
Trình Quý Hằng: “Cô ấy lừa vợ của tao đi rồi, đây là cách mày kiểm soát đấy à?”
Quý Sơ Bạch: “Chứng tỏ tao không kiểm soát nổi cô ấy.”
Trình Quý Hằng: “…”
Chỉ còn hai tháng nữa là đến kỳ thi nghiên cứu sinh, Đào Đào không khỏi có chút lo lắng.
Đã hơn 5 năm kể từ khi tốt nghiệp đại học, việc quay trở lại phòng thi một lần nữa luôn khiến người ta cảm thấy áp lực.
Theo lý mà nói áp lực cũng là một điều tốt, bởi vì áp lực có thể thúc đẩy động lực.
Nhưng Đào Đào lại không dám tạo áp lực quá lớn cho bản thân mình, cô sợ ảnh hưởng đến cảm xúc của đứa bé trong bụng.
Trong thời kỳ mang thai, tâm trạng của mẹ sẽ ảnh hưởng đến tính cách của bé cưng, cô mong con mình sẽ là một đứa trẻ vui vẻ, lạc quan và ngoan ngoãn
Vì vậy, mỗi khi nhận thấy tâm trạng mình không tốt, cô sẽ lập tức di chuyển sự chú ý của bản thân, ví dụ như đi ra vườn tưới hoa hoặc đi dạo cùng với Mỹ Mỹ.
Khi mới mua về, Mỹ Mỹ chỉ mới hơn một tháng tuổi, giờ đây bé đã được năm tháng rồi, xấp xỉ thời gian cô mang thai.
Khi mới mua về, Mỹ Mỹ tròn xoe như cục bột mì trắng. Theo thời gian, Mỹ Mỹ dần lớn lên, ngoại trừ đôi mắt vẫn đen nhánh và tròn xoe, đôi tai và khuôn mặt đã trở nên thon gọn hơn, thân hình tròn trịa cũng dài ra, nhưng vẫn đáng yêu như ngày nào
Bạch Tinh Phạm và Tô Nhan đồng ý cho con trai nuôi cún cưng, cho nên Kình Thiên Trụ theo Bạch Thập Ngũ trở về nhà họ Bạch. Bánh Sữa Nhỏ và Bạch Thập Ngũ đã hẹn nhau, mỗi tối sau khi ăn cơm sẽ cùng nhau dắt Mỹ Mỹ và Kình Thiên Trụ đi dạo ở quảng trường.
Ban ngày, chồng và con đều không ở nhà, trong nhà chỉ có dì giúp việc và Mỹ Mỹ bầu bạn với Đào Đào
Mỹ Mỹ rất ngoan ngoãn, lúc Đào Đào học tập, nó chưa bao giờ quấy rầy cô, chỉ khi Đào Đào nghỉ ngơi, bé mới trở nên dính người.
Khi Đào Đào tưới hoa, bé chạy nhảy tung tăng khắp khu vườn; khi Đào Đào dắt Mỹ Mỹ đi dạo, bé cũng không chạy quá nhanh, như thể biết được trong bụng của cô chủ có một bé cưng; khi Đào Đào nằm trên ghế sofa hoặc trên giường xem điện thoại, Mỹ Mỹ sẽ ngoan ngoãn nằm bên cạnh hoặc bò trên bụng bầu tròn trịa của Đào Đào.
Dần dần Đào Đào cảm thấy Mỹ Mỹ còn nghe lời hơn cả chồng của cô.
Nhưng mà chồng vẫn là người không thể thay thế được, bởi vì chồng cô sẽ luôn yêu thương và chiều chuộng cô
Đôi lúc vì áp lực học tập lớn, cộng thêm tâm trạng thất thường trong thai kỳ khiến cô cảm thấy khó chịu với Trình Quý Hằng, cho dù bây giờ anh đã rất hèn mọn rồi nhưng cô vẫn sẽ kiếm cớ để cáu kỉnh với anh, giống như một đứa trẻ tùy hứng cần được anh dỗ dành.
Đôi lúc, khi cô đang tập trung học tập, đột nhiên lại thấy nhớ anh da diết, hoặc nói đúng hơn là vô cùng cần anh ở bên. Bởi vì cô lo bản thân sẽ không thi đỗ nghiên cứu sinh, lo mình sẽ thất bại, lo bản thân sẽ không có cơ hội quay lại giảng đường đại học mà cô luôn mơ ước, lo bản thân sẽ không thể thực hiện được giấc mộng của chính mình.
Mỗi lúc như thế, cô lại cảm thấy sợ hãi
Có người sống để tồn tại, lại có người sống để tận hưởng cuộc sống
Tồn tại là một loại bản năng, một hành vi tự nhiên của con người
Sống là một loại thái độ, là để theo đuổi ước mơ của bản thân
Cô đã trải qua những ngày tháng chỉ vì tồn tại mà sống, cô không muốn lặp lại điều đó một lần nữa, cô muốn theo đuổi cuộc sống mà mình mong muốn, muốn bản thân trở thành một người có giá trị trong cuộc đời này.
Nhưng cô lại sợ bản thân không thể thành công
Cô muốn trở thành một giảng viên đại học, thi nghiên cứu sinh chỉ là bậc thang đầu tiên để cô thực hiện ước mơ của mình, nếu ngay cả bậc thang này cô cũng không thể vượt qua thì làm sao có thể nói đến thành công?
Nghĩ đến đây cô lại cảm thấy sợ hãi, lo lắng, rồi cô lại bắt đầu nhớ đến anh, vì anh sẽ tiếp thêm sức mạnh cho cô.
Nhưng lại không biết anh có bận hay không, chỉ đành cố gắng bình tĩnh lại, cô sẽ đi tưới hoa, dắt cún đi dạo hoặc xem video, hình ảnh của con gái trên điện thoại. Mãi cho đến giờ ăn cơm trưa, cô mới cầm điện thoại lên, nhắn tin cho anh: “Anh ăn cơm chưa?”
Nếu anh không trả lời có nghĩa là anh đang bận.
Còn nếu anh trả lời tin nhắn, cô sẽ vui vẻ gọi điện thoại cho anh, nhưng thường thì anh sẽ chủ động gọi video cho cô.
Chỉ cần nói chuyện với anh vài câu, cô sẽ cảm thấy nhẹ nhõm hơn rất nhiều, bởi vì anh ấy luôn khiến cô cảm nhận được tình yêu cùng sự ủng hộ, khiến cô hiểu rằng không chỉ một mình cô phấn đấu, bên cạnh cô còn có anh.
Sau khi cúp điện thoại, cô lại tràn đầy tinh thần, sau đó ăn cơm trưa, ngủ một giấc ngắn rồi thức dậy để tiếp tục học tập.
Cô có kế hoạch học tập và phương pháp học tập của chính mình, rất khoa học, cũng biết cách kết hợp học tập và nghỉ ngơi. Nhưng cô cũng luôn ghi nhớ rằng mình là một người mẹ, cho nên sau khi Bánh Sữa Nhỏ tan học về nhà, cô nhất định sẽ dành thời gian chơi với con. Sau bữa tối, cô sẽ cùng Trình Quý Hằng dẫn con gái và Mỹ Mỹ đến quảng trường nhỏ để vui chơi. Hơn nữa, khi phụ nữ mang thai, vận động nhiều cũng là điều nên làm.
Bác sĩ căn dặn trong thai kỳ, cha mẹ nên trò chuyện với em bé trong bụng nhiều hơn
Khi mang thai Bánh Sữa Nhỏ, Trình Quý Hằng không ở bên cạnh cô, cho nên mỗi ngày chỉ có mình cô nói chuyện với con.
Bây giờ bên cạnh cô không chỉ có Trình Quý Hằng mà còn có Bánh Sữa Nhỏ. Mỗi tối trước khi ngủ, hai cha con sẽ quay quần bên cạnh cô, kẻ xướng người họa trò chuyện với em bé trong bụng cô. Thỉnh thoảng, hai cha con còn hát cho em bé nghe, mỗi lần như vậy cô đều rất lo lắng, lo lắng cảm âm của đứa bé trong bụng sẽ bị ảnh hưởng.
Một nhà bốn người, ba người không có khiếu âm nhạc, vậy thì cũng quá đáng sợ rồi.
Nhưng đó vẫn chưa phải là chuyện đáng sợ nhất mà Đào Đào có thể tưởng tượng ra, điều đáng sợ nhất chính là sau này ba cha con cùng nhau lên sân khấu tham gia cuộc thi hát…
Chỉ cần tưởng tượng thôi cũng khiến người ta rùng mình
Nhưng cô lại không thể ngăn cản đôi cha con này ca hát, dù sao thì hai người họ là một cặp thích diễn, không ai có thể đắc tội, đắc tội là sẽ có một màn “khóc lóc, ăn vạ, làm trò” kinh thiên động địa.
Cho nên cô chỉ có thể bất lực nghe hai cha con song ca, dù sao nghe riết rồi cũng quen.
Cuộc sống cứ thế trôi qua, bình dị mà ấm áp, thỉnh thoảng cũng có một khúc đệm nhỏ xảy ra.
Sáng hôm ấy, Đào Đào đang học bài trong thư phòng, chiếc điện thoại đặt cạnh hộp bút quên tắt im lặng, bỗng rung lên một cái.
Cô vốn dĩ không muốn quan tâm, nhưng vẫn bất giác ngẩng đầu lên liếc nhìn, là Trần Tri Dư gửi tin nhắn: “Quán bar của tớ đã sửa sang xong rồi, cậu có muốn đến chơi không?”
Đào Đào lập tức bị thu hút
Trước kia cô chưa từng đến quán bar dù chỉ một lần, vì thế luôn có một sự hiếu kỳ mãnh liệt đối với nơi này, rất muốn đi xem bên trong quán bar rốt cuộc là như thế nào. Nhưng cô lại cảm thấy nơi thế này có phần xa lạ, mà xa lạ sẽ dễ khiến người ta mất đi cảm giác an toàn, vậy nên cô không dám đi, trừ khi là quán do người quen mở.
Người duy nhất mở quán Bar mà cô biết chỉ có Trần Tri Dư, cô muốn đến quán Bar của Trần Tri Dư từ rất lâu rồi, nhưng quán Bar của cô ấy đang trong quá trình sửa sang lại nên vẫn chưa có cơ hội
Bây giờ cuối cùng cũng đã sửa sang xong, cô không khỏi có chút rung động.
Nhưng cô còn phải học, kế hoạch học tập hôm nay vẫn chưa hoàn thành.
Nghĩ đi nghĩ lại, cô nhắn tin trả lời Trần Tri Dư: “Tớ rất muốn đi, nhưng tớ còn phải học bài nữa, phải làm sao đây?”
Trần Tri Dư: “Học nhiều hơn một ngày cũng không chắc chắn sẽ đỗ nghiên cứu sinh; học ít đi một ngày cũng không nhất định sẽ trượt nghiên cứu sinh; không thiếu gì một hai ngày đâu.”
Đào Đào: “…”
Đúng là rất có lý
Trần Tri Dư: “Cậu có đến không? Nếu cậu muốn đến, tớ sẽ lái xe tới đón cậu.”
Đào Đào suy nghĩ một chút rồi nói: “Vậy thì… tớ đi.”
Trần Tri Dư: “Năm phút nữa gặp.”
Đào Đào: “Nhanh thế sao?”
Trần Tri Dư: “Tớ sẽ lái xe mui trần đến đón cậu”
Đào Đào: “Wow!”
Trần Tri Dư: “Đi theo chị, em sẽ trở thành em gái oai nhất”
Đào Đào cười, còn e thẹn che miệng lại
Cô và Tô Nhan đều đồng ý rằng bà chủ Trần rất có khí phách, vừa xinh đẹp vừa có trách nhiệm, giao tiếp tốt, lại biết cách ăn nói, vui chơi và thu hút người khác, có sức hút mạnh mẽ đối với cả nam và nữ
May mà cô ấy là con gái, nếu là con trai, nhất định có khả năng sẽ trở thành một tên cặn bã.
Mấy ngày trước khi lướt Bilibili, cô còn học được một từ mới: Chị đại giới les.
Nếu chị Trần vào giới les thì chắc chắn sẽ là một nhân vật lớn.
Nếu như bà chủ Trần đã nói muốn khiến cô trở thành em gái oai nhất, vậy thì cô tuyệt đối không thể kéo chân sau của chị đại Trần.
Nói đi là đi, Đào Đào không nói lời nào đã đóng sách lại, vội vàng đi rửa mặt, soi gương buộc tóc đuôi ngựa, sau đó nhanh chóng đi vào phòng thay đồ, mặc một chiếc áo thun trắng, bên ngoài khoác thêm một chiếc váy jean rộng rãi, vừa vặn che đi bụng bầu năm tháng của mình.
Tay và chân của Đào Đào vẫn thon thả như trước, bụng bầu 5 tháng cũng chưa quá lớn, nhìn từ phía sau không ai nghĩ rằng cô đang mang thai.
Sau đó cô ấy lại đeo thêm một chiếc ba lô đen hình quái vật nhỏ kinh điển của Fendi, xoay một vòng trước gương, vui vẻ ra ngoài.
Hôm nay là thứ hai, Bánh Sữa Nhỏ đi mẫu giáo nên không có ở nhà, nhưng lại có Trình Quý Hằng ở nhà, hôm nay anh được nghỉ làm.
Khi Đào Đào đeo balo xuống lầu, anh đang ở trong bếp hầm canh cho vợ
Buổi sáng sau khi đưa Bánh Sữa Nhỏ đi mẫu giáo về anh đã bắt đầu hầm, hầm mãi đến giờ, cuối cùng cũng gần xong, đang chuẩn bị lên lầu gọi vợ xuống ăn trưa, ai ngờ vợ lại ăn mặc chỉnh tề từ trên lầu xuống.
Trình Quý Hằng ngạc nhiên hỏi: “Em đi đâu thế?”
Trong mắt Đào Đào lóe lên tia kích động khó giấu: “Bà chủ Trần muốn dẫn em đến quán bar của cô ấy”
Trình Quý Hằng: “Bà chủ Trần?”
Đào Đào: “Chính là Trần Tri Dư”
Trình Quý Hằng bất đắc dĩ nói: “Sắp mười hai giờ rồi, ăn cơm xong rồi hẵng đi.”
Đào Đào kiên quyết nói: “Em muốn đến quán bar ăn cơm”
Trình Quý Hằng: “…”
Sao tự nhiên lại phản nghịch thế này?
Nhưng anh cũng không dám có ý kiến, đành phải tận tình khuyên bảo: “Quán bar là nơi để uống rượu, không phải là nơi để ăn cơm, hơn nữa đồ ăn bán bên ngoài không có dinh dưỡng. Ngoan ngoãn nào, nghe lời, ở nhà ăn cơm, ăn xong cơm anh sẽ đưa em đi”
Đào Đào: “Em không cần anh đưa em đi, bà chủ Trần sẽ lái xe mui trần của cô ấy đến đón em.”
Trình Quý Hằng: “Nhà chúng ta cũng có xe mui trần!”
Hai mắt Đào Đào tỏa sáng: “Vậy em cũng không cần, bà chủ Trần nói sẽ khiến em trở thành em gái oai nhất!”
Trình Quý Hằng vừa sốt ruột vừa bất lực: “Anh cũng có thể khiến em trở thành em gái oai nhất”
Đào Đào: “Không giống nhau, anh không hiểu!” Vừa dứt lời, điện thoại di động trong túi đột nhiên rung lên, cô lập tức lấy điện thoại ra, là tin nhắn thoại từ Trần Tri Dư: “Em yêu, đến đâu rồi? Anh đã đến trước cửa nhà em rồi”
Đào Đào nhanh chóng trả lời: “Em sẽ đến ngay!” Vừa nói, cô vừa chạy về phía cửa, vội vàng xỏ đôi giày thể thao màu trắng vào rồi chạy như bay ra cửa.
Từ đầu đến cuối không thèm nhìn chồng lấy một lần.
Trình Quý Hằng không yên tâm, trực tiếp xỏ dép lê đuổi theo, trên người còn đeo chiếc tạp dề.
Đào Đào vừa bước ra khỏi cửa nhà đã nhìn thấy một chiếc xe thể thao mui trần màu đỏ.
Trần Tri Dư đứng khoanh tay, dựa vào đầu xe, mái tóc dài buông xõa ngang vai, đen nhánh óng ả; đôi mắt quyến rũ, đôi môi đỏ mọng; dáng người cao ráo, cân đối, quần jean ôm lấy đôi chân dài thon thả, chân mang một đôi bốt da màu đen đến đầu gối. Cô ấy mặc một chiếc áo hai dây màu đen bó sát, khoác áo da ngắn bên ngoài.
Đào Đào vừa nhìn thấy Trần Tri Dư đã lập tức bị choáng ngợp, cảm thấy cô ấy còn rực rỡ và quyến rũ hơn cả chiếc siêu xe Ferrari màu đỏ chói phía sau.
Cô ấy đã phát huy vẻ đẹp gợi cảm của phụ nữ một cách tuyệt đối
Đừng nói đàn ông nhìn cô ấy sẽ rung động, ngay cả một người phụ nữ như cô nhìn thấy cô ấy cũng phải say mê.
Lão Quý thật là may mắn.
Khuôn mặt Đào Đào đầy vẻ si mê, đôi mắt long lanh như chất chứa những ngôi sao nhỏ, cô lập tức biến thành Bánh Sữa Nhỏ, chạy lạch bạch đến bên cạnh Trần Tri Dư: “Chúng ta đi thôi!”
Trần Tri Dư hất cằm về phía cửa: “Em không muốn chào tạm biệt chồng mình sao?”
Đào Đào ngoảnh đầu lại, lúc này mới phát hiện ra chồng mình cũng đi ra theo.
Aizz, thật là dính người mà.
“Anh mau quay về đi” Đào Đào vẫy tay với chồng mình: “ Không cần lo lắng cho em”
Trình Quý Hằng có chút tủi thân, nhìn chằm chằm Trần Tri Dư: “Cô ấy vẫn chưa ăn cơm đâu.”
Trần Tri Dư: “Yên tâm đi, quán bar có đầu bếp, bên cạnh còn có một tiệm cơm.” Vừa nói, cô ấy vừa choàng tay qua vai Đào Đào, quả quyết cam đoan với Trình Quý Hằng: “Tôi nhất định sẽ chăm sóc cô ấy thật tốt.”
Trình Quý Hằng nghiến răng, đưa mắt nhìn vợ mình, bất đắc dĩ nói: “Nhớ phải ăn cơm, buổi chiều anh đến đón em.”
Đào Đào: “Em biết rồi! Anh mau quay về đi!”
Nói xong, cô và Trần Tri Dư cùng nhau lên xe
Sau khi chiếc Ferrari lái đi, Trình Quý Hằng tái mét mặt lấy điện thoại di động ra, tức giận gửi tin nhắn thoại cho Quý Sơ Bạch: “Mày có thể kiểm soát cho tốt vợ của mình được không? Đừng để cô ấy ngày nào cũng ra ngoài dụ dỗ vợ người khác như thế.”
Quý Sơ Bạch: “Tao vẫn luôn kiểm soát cô ấy”
Trình Quý Hằng: “Cô ấy lừa vợ của tao đi rồi, đây là cách mày kiểm soát đấy à?”
Quý Sơ Bạch: “Chứng tỏ tao không kiểm soát nổi cô ấy.”
Trình Quý Hằng: “…”
Bạn đang đọc truyện tại DocTruyenChuz.com
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương