Mặt Dây Chuyền Máu Rắn
Chương 21: Đây là ý tốt của mẹ vợ, anh không thể từ chối được
11
Sau khi Bạch Nguyên Trạm trở về, tôi mới biết rằng gia đình họ Ngô đã giấu rất kỹ đầu rắn của anh, anh đã mất rất nhiều thời gian mới tìm thấy.
Anh còn mang theo con rắn m.á.u nhỏ được nuôi bằng m.á.u sau khi nở ra, tìm một nơi để thả nó về tự nhiên.
Rồi chờ con rắn nhỏ đó có thể tự kiếm ăn, giải quyết xong một số việc, anh mới quay trở lại.
Từ mà anh dùng lúc đó chính là "trở về."
Đôi khi tôi rất muốn hỏi, rốt cuộc giữa anh và gia đình họ Ngô có chuyện gì, tại sao họ lại muốn chặt đứt anh.
Tại sao anh lại có thể sống dù bị c.h.ặ.t đ.ầ.u và thân rắn dường như chỉ được lấp đầy bằng máu.
Nhưng mỗi lần định hỏi, nghĩ đến việc Bạch Nguyên Trạm bị chặt đứt đầu, có lẽ đó là quá khứ mà anh không muốn nhắc lại, nên tôi lại nuốt lời.
Chỉ là tôi không ngờ rằng anh vẫn còn có tên tuổi hợp pháp, còn có hộ khẩu.
Hơn nữa, còn có bất động sản, có tiền tiết kiệm. Tôi không biết từ đâu mà có.
Đã có lần tôi kể với Tần Cầm, khi đó Cố Vân Trạch cũng có mặt, anh ấy liếc nhìn tôi bằng ánh mắt như nhìn kẻ ngốc.
Rồi nói với tôi một câu: "Có những chuyện không thể nói ra, cũng đừng cố hỏi cho đến cùng, cũng đừng nói với ai khác!"
Từ đó, tôi không hỏi thêm gì nữa, cũng không nhắc đến với bất kỳ ai.
Tên trong hộ khẩu của Bạch Nguyên Trạm là Bạch La nên mọi người đều gọi anh như vậy.
Thói quen sinh hoạt của anh hoàn toàn giống người bình thường, tôi sống cùng anh cũng không ngửi thấy mùi tanh.
Có lẽ mùi tanh mà tôi từng cảm nhận là do anh cố ý để lại trên người tôi, nhằm đe dọa ba con "cóc vàng" kia.
Vào dịp Tết, ban đầu tôi muốn để anh ở lại thành phố, còn tôi về quê.
Dường như anh cũng đồng ý.
Nhưng khi tôi dọn đồ, anh chỉ ngồi trên giường nhìn tôi.
Tôi lấy áo, anh ấy đưa áo; lấy quần, anh ấy đưa quần.
Không nói lời nào lại rất ngoan ngoãn.
Cuối cùng tôi thực sự không nỡ, nên đã đưa anh về cùng.
Bố mẹ tôi thấy anh ấy rất vui, mẹ tôi luôn nghĩ rằng Trương Hiển Minh quá coi trọng sĩ diện, làm gì cũng bắt người khác phải theo ý mình, không thích hợp để kết hôn.
Bạch Nguyên Trạm, người nhìn có vẻ đẹp trai, nhưng bất kể tôi đi đâu, làm gì, anh ấy đều theo sát, toàn tâm toàn ý với tôi, mới là người thích hợp để kết hôn.
Tôi biết họ hiểu lầm, nhưng thấy họ vui vẻ nên cũng không giải thích.
Kể từ khi Bạch Nguyên Trạm trở về, thực ra chúng tôi đã sống chung, thường xuyên có tương tác, nhưng dường như chưa vượt qua ranh giới đó.
Ban ngày tôi đi làm, anh sẽ lái xe đưa tôi.
Rồi ở nhà, anh livestream thư pháp, hoặc vẽ tranh gì đó, có hàng chục ngàn người theo dõi, thu nhập không tồi, thậm chí có tổ chức trả lương cao mời anh làm giáo viên, mỗi tuần dạy một buổi, lương tháng còn cao hơn cả tôi.
Chiều đến anh vẫn đến đón tôi tan làm, rồi hai người cùng nhau nấu ăn, rửa bát, dọn dẹp nhà cửa.
Buổi tối, tôi ngủ trên giường, anh ngủ trên ghế sofa.
Dù không có chuyện yêu đương, vẫn hòa hợp và đẹp đẽ...
Nhưng sự hiểu lầm của bố mẹ tôi rõ ràng không chỉ đơn giản chỉ trong lời nói.
Đêm đầu tiên về nhà, mẹ tôi trực tiếp trải ga giường màu đỏ, ném hành lý của Bạch Nguyên Trạm và tôi vào phòng tôi.
Vì vậy, khi tôi và Bạch Nguyên Trạm nằm trên giường của tôi vào buổi tối, đôi mắt dài mảnh của anh sáng lên nhìn tôi.
Rồi anh lật người, ghé sát tai tôi, giọng khàn khàn nói: "Đây là ý tốt của mẹ vợ, anh không thể từ chối được."
Ngày hôm sau, ban đầu bố mẹ tôi nói sẽ đi mua sắm Tết, nhưng khi tôi và Bạch Nguyên Trạm thức dậy, họ đã chuẩn bị sẵn bữa trưa.
Đôi khi nhớ lại chuyện cũ, tôi thường hỏi Bạch Nguyên Trạm: "Ngô Phương Vân nói cô ta luôn tìm em, nhưng trước đây em không hề quen biết cô ta."
Mỗi khi như vậy Bạch Nguyên Trạm sẽ chỉ ôm tôi vào lòng, khẽ "Hừ" một tiếng: "Cô ta chỉ là một mụ phù thủy già, em tin à."
Thôi thì không truy cứu chuyện cũ nữa, cứ thế này cũng đã rất tốt rồi.
(Hết)
Sau khi Bạch Nguyên Trạm trở về, tôi mới biết rằng gia đình họ Ngô đã giấu rất kỹ đầu rắn của anh, anh đã mất rất nhiều thời gian mới tìm thấy.
Anh còn mang theo con rắn m.á.u nhỏ được nuôi bằng m.á.u sau khi nở ra, tìm một nơi để thả nó về tự nhiên.
Rồi chờ con rắn nhỏ đó có thể tự kiếm ăn, giải quyết xong một số việc, anh mới quay trở lại.
Từ mà anh dùng lúc đó chính là "trở về."
Đôi khi tôi rất muốn hỏi, rốt cuộc giữa anh và gia đình họ Ngô có chuyện gì, tại sao họ lại muốn chặt đứt anh.
Tại sao anh lại có thể sống dù bị c.h.ặ.t đ.ầ.u và thân rắn dường như chỉ được lấp đầy bằng máu.
Nhưng mỗi lần định hỏi, nghĩ đến việc Bạch Nguyên Trạm bị chặt đứt đầu, có lẽ đó là quá khứ mà anh không muốn nhắc lại, nên tôi lại nuốt lời.
Chỉ là tôi không ngờ rằng anh vẫn còn có tên tuổi hợp pháp, còn có hộ khẩu.
Hơn nữa, còn có bất động sản, có tiền tiết kiệm. Tôi không biết từ đâu mà có.
Đã có lần tôi kể với Tần Cầm, khi đó Cố Vân Trạch cũng có mặt, anh ấy liếc nhìn tôi bằng ánh mắt như nhìn kẻ ngốc.
Rồi nói với tôi một câu: "Có những chuyện không thể nói ra, cũng đừng cố hỏi cho đến cùng, cũng đừng nói với ai khác!"
Từ đó, tôi không hỏi thêm gì nữa, cũng không nhắc đến với bất kỳ ai.
Tên trong hộ khẩu của Bạch Nguyên Trạm là Bạch La nên mọi người đều gọi anh như vậy.
Thói quen sinh hoạt của anh hoàn toàn giống người bình thường, tôi sống cùng anh cũng không ngửi thấy mùi tanh.
Có lẽ mùi tanh mà tôi từng cảm nhận là do anh cố ý để lại trên người tôi, nhằm đe dọa ba con "cóc vàng" kia.
Vào dịp Tết, ban đầu tôi muốn để anh ở lại thành phố, còn tôi về quê.
Dường như anh cũng đồng ý.
Nhưng khi tôi dọn đồ, anh chỉ ngồi trên giường nhìn tôi.
Tôi lấy áo, anh ấy đưa áo; lấy quần, anh ấy đưa quần.
Không nói lời nào lại rất ngoan ngoãn.
Cuối cùng tôi thực sự không nỡ, nên đã đưa anh về cùng.
Bố mẹ tôi thấy anh ấy rất vui, mẹ tôi luôn nghĩ rằng Trương Hiển Minh quá coi trọng sĩ diện, làm gì cũng bắt người khác phải theo ý mình, không thích hợp để kết hôn.
Bạch Nguyên Trạm, người nhìn có vẻ đẹp trai, nhưng bất kể tôi đi đâu, làm gì, anh ấy đều theo sát, toàn tâm toàn ý với tôi, mới là người thích hợp để kết hôn.
Tôi biết họ hiểu lầm, nhưng thấy họ vui vẻ nên cũng không giải thích.
Kể từ khi Bạch Nguyên Trạm trở về, thực ra chúng tôi đã sống chung, thường xuyên có tương tác, nhưng dường như chưa vượt qua ranh giới đó.
Ban ngày tôi đi làm, anh sẽ lái xe đưa tôi.
Rồi ở nhà, anh livestream thư pháp, hoặc vẽ tranh gì đó, có hàng chục ngàn người theo dõi, thu nhập không tồi, thậm chí có tổ chức trả lương cao mời anh làm giáo viên, mỗi tuần dạy một buổi, lương tháng còn cao hơn cả tôi.
Chiều đến anh vẫn đến đón tôi tan làm, rồi hai người cùng nhau nấu ăn, rửa bát, dọn dẹp nhà cửa.
Buổi tối, tôi ngủ trên giường, anh ngủ trên ghế sofa.
Dù không có chuyện yêu đương, vẫn hòa hợp và đẹp đẽ...
Nhưng sự hiểu lầm của bố mẹ tôi rõ ràng không chỉ đơn giản chỉ trong lời nói.
Đêm đầu tiên về nhà, mẹ tôi trực tiếp trải ga giường màu đỏ, ném hành lý của Bạch Nguyên Trạm và tôi vào phòng tôi.
Vì vậy, khi tôi và Bạch Nguyên Trạm nằm trên giường của tôi vào buổi tối, đôi mắt dài mảnh của anh sáng lên nhìn tôi.
Rồi anh lật người, ghé sát tai tôi, giọng khàn khàn nói: "Đây là ý tốt của mẹ vợ, anh không thể từ chối được."
Ngày hôm sau, ban đầu bố mẹ tôi nói sẽ đi mua sắm Tết, nhưng khi tôi và Bạch Nguyên Trạm thức dậy, họ đã chuẩn bị sẵn bữa trưa.
Đôi khi nhớ lại chuyện cũ, tôi thường hỏi Bạch Nguyên Trạm: "Ngô Phương Vân nói cô ta luôn tìm em, nhưng trước đây em không hề quen biết cô ta."
Mỗi khi như vậy Bạch Nguyên Trạm sẽ chỉ ôm tôi vào lòng, khẽ "Hừ" một tiếng: "Cô ta chỉ là một mụ phù thủy già, em tin à."
Thôi thì không truy cứu chuyện cũ nữa, cứ thế này cũng đã rất tốt rồi.
(Hết)
Bạn đang đọc truyện tại DocTruyenChuz.com
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương