Mặt Dây Chuyền Máu Rắn

Chương 3: Nhập viện



2.

Lúc này đây, tôi cảm thấy cơ thể rất khó chịu, cứ tưởng là bị cảm nên cũng không để ý lắm, chỉ rửa sơ qua một chút.

Sau khi uống vài viên thuốc cảm, đo nhiệt độ, không ngờ tôi lại sốt đến bốn mươi độ, vừa đứng dậy thì chóng mặt quay cuồng.

Gọi điện cho Trương Hiển Minh, anh không nghe máy, cố gắng chống đỡ cơn choáng váng để nhắn tin cho anh qua WeChat, nhưng cũng không có hồi âm.

Lúc này đã hơn tám giờ tối rồi, anh còn chưa có công việc, sao vẫn giờ này chưa về?

Mà Trương Hiển Minh mãi vẫn không trả lời tin nhắn của tôi, cũng không nghe điện thoại.

Thật sự không chịu nổi nữa, tôi đành phải gọi điện cho bạn thân Tần Cầm, nhờ cô ấy đưa tôi đến bệnh viện.

Khi Tần Cầm đến, vừa mở cửa, nhìn thấy cô ấy, tôi liền không chịu nổi nữa mà ngất xỉu ngay tại chỗ.

Một lúc sau, bị tiếng gào cố ý đè nén của Tần Cầm đánh thức, cả người vẫn đau đớn dữ dội.

Cô ấy thấp giọng gào vào điện thoại: "Công việc quan trọng đến thế sao, còn quan trọng hơn cả Chu Di sao? Anh không thể đến nhìn cậu ấy một cái à?"

Thấy tôi tỉnh lại, cô ấy lập tức dịu giọng, mỉm cười với tôi: "Trương Hiển Minh mới nhậm chức, còn bận rộn nhiều việc nên bảo mình đến chăm sóc cậu vài ngày. Câu bị cảm nặng, phải ở viện ba bốn ngày, coi như mình trả lại ân tình cậu chăm sóc mình trước đây."

Khi đó đầu đau như muốn nứt ra, cứ cảm thấy nhìn gì cũng quay cuồng, biết Tần Cầm đang an ủi mình, tôi chỉ cười nhẹ.



Trước đây cô ấy gặp phải một thằng khốn, mang thai rồi sẩy thai, sau đó đến ở nhà tôi, chính tay tôi chăm sóc cô ấy, không ngờ bây giờ lại đổi ngược vị trí cho nhau.

Khi đó đầu óc tôi mụ mị, tôi không có tâm trạng hỏi Trương Hiển Minh tìm được công việc gì mà bận rộn thế mà lại mê man ngủ thiếp đi.

Ở bệnh viện tám ngày, mỗi đêm tôi đều sốt, đã vậy còn luôn cảm thấy có thứ gì đó lạnh buốt áp vào người, thậm chí còn luôn có một cảm giác kích động đến kì lạ…

Cứ như trong giấc mơ, nhưng lại vô cùng chân thực.

Mỗi lần tỉnh dậy tôi đều chảy mồ hôi nhễ nhại, còn cơ thể cứ mãi không khỏe lại.

Tôi mơ hồ cảm thấy có điều gì đó không ổn, nhưng mỗi đêm Tần Cầm đều ở bên cạnh tôi, không phát hiện ra điều gì bất thường cả.

Cho đến khi tôi xuất viện, Trương Hiển Minh chỉ đến hai lần, một lần là buổi trưa, anh cùng sếp mới đến thăm một khách hàng nằm viện, tranh thủ đến nhìn tôi một chút, mang theo một ít hoa quả với đồ bồi bổ này nọ, nhưng chưa nói được mấy câu đã phải vội đi vì sếp gọi điện.

Một lần khác là đêm trước khi tôi xuất viện. Hơn mười giờ đêm, vừa tăng ca xong đến, anh mang cháo cho tôi, mang lẩu cho Tần Cầm.

Rõ ràng trên điện thoại nói bận đến mức không có thời gian ăn, nhưng lại mặt mày hớn hở, tinh thần phấn chấn.

Lúc đó dù còn hơi choáng, nhưng tôi cũng đã khỏe hơn nhiều, khi Trương Hiển Minh đưa cháo cho tôi, tôi thấy trên cổ tay anh đeo một sợi dây tết, trông như được tết từ tóc trộn với dây đỏ.

Dưới sợi dây đó có lủng lẳng một chiếc mặt dây chuyền thủy tinh mờ chứa đầy máu.



Chiếc lọ được làm tinh xảo, bên trong có hình dạng giống con rắn.

Khi Trương Hiển Minh lắc tay, m.á.u bên trong cũng lắc theo, có lẽ do khúc xạ của thủy tinh, tôi nhìn thấy con rắn chứa đầy m.á.u đó vặn vẹo…

"Cực kỳ linh nghiệm đó. Chu Di à, em đúng là phúc tinh của anh." Trương Hiển Minh thấy tôi nhìn chiếc mặt dây chuyền m.á.u đó, hớn hở nói với tôi, "Công việc anh tìm lần này thật sự rất tốt, là công ty lớn đó. Lương cao hơn em, vừa vào đã giúp anh làm bảo hiểm xã hội, cơ hội thăng tiến cũng lớn."

Khi nói về công việc mới, ánh mắt anh lấp lánh, quét sạch những u ám của hai tháng gần đây: "Nhưng cạnh tranh cũng lớn. Đợi em xuất viện rồi lại lấy thêm ít máu, làm một mặt dây chuyền máu, sau đó dùng tóc tết một sợi dây dài đeo cổ, như vậy anh sẽ có ưu thế hơn!"

Tôi nghe Trương Hiển Minh nói còn muốn làm mặt dây chuyền m.á.u thì chỉ thấy buồn cười.

Nhất là nghĩ đến chuyện lần này tôi nhập viện là vì vết thương ở tay nhiễm trùng, mất m.á.u quá nhiều.

Anh chẳng hối hận chút nào, lại còn bảo tôi làm thêm một cái nữa cơ đấy?

Hơn nữa, hình dạng trong mặt dây chuyền m.á.u đó là con rắn sao? Càng nhìn càng thấy kỳ quái!

Tất nhiên là không thể nói với giọng điệu tốt lành gì được, tôi chỉ cười lạnh: "Thứ này có thể khiến anh tự tin thì cũng coi như đáng. Nhưng anh mê tín thế này, có vẻ không tốt lắm nhỉ?"

Mặt Trương Hiển Minh lập tức xụ xuống, nói với vẻ mặt không vui: "Chẳng phải anh chỉ muốn thăng chức thôi sao? Anh biết hai tháng nay ở nhà em, mọi chi phí đều do em chi trả, em khinh thường anh. Giờ lương anh cao hơn em nhiều rồi, đợi anh ổn định, có tiền tiết kiệm rồi mua nhà, sau đó chúng ta sẽ kết hôn, không cần em bỏ tiền nữa, được không? Chỉ là lấy chút m.á.u thôi mà, đúng lúc đang ở bệnh viện,…"

Tôi nhìn vẻ mặt không kiên nhẫn của anh, chỉ thấy nghẹn không nói nên lời.

Cuối cùng vì tôi kiên quyết từ chối, cãi nhau rồi tạm biệt nhau trong không vui. Sau đó, anh chỉ gọi điện thoại lúc tôi xuất viện, nói phải đi gặp khách hàng với sếp, bảo Tần Cầm lái xe đưa tôi về.
Chương trước Chương tiếp