Mật Ngọt Độc Địa (Phần 2)
Chương 10: Đã có thể hiểu (10)
Gặp lại trong hoàn cảnh này Bình Bình dâng nỗi xót xa, mắt rưng rưng: “Sao trên người của cô lại nhiều băng bó vậy? Cô bị thương có nghiêm trọng không?”
Y Sương lắc đầu, đôi mắt cũng đầy xúc động.
Bình Bình thấy xiềng xích đang xích Y Sương tỏa ra luồng khí vàng, hai bàn tay của cô ấy nhỏ nhắn lại bị xích bởi sợi xích to tướng, chẳng khác nào là một loại xích dành cho loài hung thú.
“Đan Y, ta xin lỗi! Là ta đã không thể che giấu được hành tung của cô, khiến cô phải ra nông nỗi này.”
Y Sương lại lắc đầu, hàng mi rủ xuống: “Hắc chủ sẽ ép các cô phải khai ra. Ta vốn biết rõ như thế, nên không trách ai cả.”
Bình Bình không biết làm gì hơn đành truyền qua cho Y Sương một ít linh lực, giúp cô ấy chống chịu với những cơn đau từ vết thương.
“Bình Bình, cô không hận ta sao? Vì ta đã giết các tì nữ để giữ vững chức vị quản hầu, phản bội lại các cô?”
Bình Bình thở ra, mắt hạ thấp: “Cô cũng đã phải trả giá rồi, ta không muốn mang theo sự mệt mỏi trong lòng bởi sự thù hận.”
Y Sương mỉm cười, nói: “Phải, ta là đang trả giá cho hành động của chính mình. Hắc Lan chủ sẽ không tha cho ta, chắc chắn sẽ không buông tha.”
“Cô hãm hại Hắc chủ là tội rất nặng với Hắc tộc. Nhưng ta được biết là ngài vẫn chưa đưa ra hình phạt như thế nào đối với cô.”
“Ngài ấy đã có sẵn hình phạt rồi, chỉ là chưa ban bố ra mà thôi.”
Nghe Y Sương nói, Bình Bình liền thắc mắc hỏi: “Ngài muốn phạt cô như thế nào?”
“Lóc từng miếng da thịt mang đi nuôi thần thú.”
“Cô nói sao?” Bình Bình tuy không phải là người chịu phạt, nhưng nghe xong cũng phải cảm thấy rất rùng mình. Hắc Lan chủ quả thật tàn ác vô cùng, lại muốn áp dụng loại hình phạt khắc nghiệt này lên một người nữ tì.
“Thế chẳng phải còn đáng sợ hơn là cái chết?”
“Đan Y, hôm nay ta bạo gan đến đây tìm cô không phải chỉ là để thăm cô một chút, mà còn có chuyện này ta suy đi nghĩ lại vẫn là nghĩ nên nói cho cô biết.”
Ánh mắt của Bình Bình tỏ ra trầm trọng khiến cho Y Sương cảm thấy bất an, cô nhìn thẳng vào cô ấy, hỏi: “Là chuyện gì?”
“Hắc chủ muốn diệt chủng tộc Đan.”
Tại thư phòng của cung điện, Hỏa Thiên bước vào bên trong liền toát lên kinh ngạc. Hắn thấy Hắc Lan đang bóp chặt lòng bàn tay phải thành nắm đấm, thần lực phát ánh sáng vàng bao lấy xung quanh nắm tay đó của ngài ấy.
“Hắc chủ có chuyện gì với tay của ngài vậy?”
Hắc Lan căng cơ mặt, đang dồn nén rồi phát ra thịnh nộ, nắm tay đó bỗng dưng bị hắn đánh một phát xuống bàn khiến chiếc bàn tan thành bụi cát.
“Hắc chủ!”
“Nguyệt Minh!” Hắc Lan thốt lên giọng khắc đậm sự thâm thù.
“Ngày mai, tạm thời không hành quyết bà ta.”
Hỏa Thiên nhận lấy mệnh lệnh này trong sự hoang mang, hắn không hiểu vì sao Hắc chủ lại đột nhiên hủy bỏ ngày hành quyết đối với phản tộc đáng chết như Nguyệt Minh.
“Cứu ta! Cứu chúng ta!”
Những âm giọng rùng rợn của tù nhân vang lên, nhiều cặp mắt đều dán vào Bình Bình. Bọn họ bị giam giữ rất cực khổ ở nhà lao, nên gặp ai cũng đều mong mỏi sự cứu giúp.
Bình Bình sợ hãi không dám quay ra sau nhìn, cô cũng không còn nhiều thời gian để ở đây nên cũng đã nhanh chóng ra ngoài.
Y Sương thất thần ngồi lặng người một lúc, sau đó nâng đôi tay đang bị xích trói chặt của mình. Đối với Hắc Lan cô không thể nói ra bí mật thật sự về thân thế của bản thân, vì cô lo sợ chàng ấy sẽ trừng phạt lên Y tộc. Nhưng cô không ngờ rằng, chuyện cô gây ra lại liên lụy đến Đan tộc.
Cái tên Đan Y chưa hề tồn tại trong danh sách các thần dân của Đan tộc, nếu tộc của họ bị truy sát thì thân phận của cô sẽ có nguy cơ bị bại lộ. Khi đó Hắc tộc chắc chắn sẽ tìm cách tra tấn để ép cô phải khai ra sự thật. Cô không sợ chết, nhưng sự dày vò sẽ hút cạn nghị lực của cô, cô sợ mình sẽ lở miệng khai ra, nếu thế tộc Y sẽ đối diện với nguy cơ diệt tộc.
“Mình phải tìm cách để ngăn chặn chuyện này, dù là Y tộc hay Đan tộc, thì cũng đều vô tội. Mình không thể để cho những người không có liên can bị trừng phạt vô cớ.”
“Hắc Lan, người hại chàng là ta, hãy nhắm vào ta đây!”
Y Sương nhớ lại cảnh Ưng Ái Linh từng kích động khiến cho Hắc Lan giết chết nàng ta. Nếu như cô cũng kích động chàng giống như vậy, thì có thể chàng cũng sẽ đoạt mạng của cô.
Cô chết rồi sẽ không còn ai có thể dùng hình ép cung, Đan tộc nếu chứng minh được cô giả mạo tộc họ thì họ cũng sẽ an toàn. Cuối cùng, cách tốt nhất vẫn là cô phải hy sinh tính mạng.
Y Sương rơi nước mắt: “Thỏ, phải tự tìm đường ra khỏi đây nhé! Ta không giúp được rồi!”
Cô hạ mắt chuyên chú vào xích thần, mọi quyết tâm muốn phá xích hiện lên trong đôi mắt sáng ánh lửa của Y Sương. Lửa linh lực phóng ra ở mực mạnh nhất đã tăng cấp độ lên lửa của thần lực. Xích thần của Hắc Lan đã bị cô ấy phá vỡ.
Y Sương lắc đầu, đôi mắt cũng đầy xúc động.
Bình Bình thấy xiềng xích đang xích Y Sương tỏa ra luồng khí vàng, hai bàn tay của cô ấy nhỏ nhắn lại bị xích bởi sợi xích to tướng, chẳng khác nào là một loại xích dành cho loài hung thú.
“Đan Y, ta xin lỗi! Là ta đã không thể che giấu được hành tung của cô, khiến cô phải ra nông nỗi này.”
Y Sương lại lắc đầu, hàng mi rủ xuống: “Hắc chủ sẽ ép các cô phải khai ra. Ta vốn biết rõ như thế, nên không trách ai cả.”
Bình Bình không biết làm gì hơn đành truyền qua cho Y Sương một ít linh lực, giúp cô ấy chống chịu với những cơn đau từ vết thương.
“Bình Bình, cô không hận ta sao? Vì ta đã giết các tì nữ để giữ vững chức vị quản hầu, phản bội lại các cô?”
Bình Bình thở ra, mắt hạ thấp: “Cô cũng đã phải trả giá rồi, ta không muốn mang theo sự mệt mỏi trong lòng bởi sự thù hận.”
Y Sương mỉm cười, nói: “Phải, ta là đang trả giá cho hành động của chính mình. Hắc Lan chủ sẽ không tha cho ta, chắc chắn sẽ không buông tha.”
“Cô hãm hại Hắc chủ là tội rất nặng với Hắc tộc. Nhưng ta được biết là ngài vẫn chưa đưa ra hình phạt như thế nào đối với cô.”
“Ngài ấy đã có sẵn hình phạt rồi, chỉ là chưa ban bố ra mà thôi.”
Nghe Y Sương nói, Bình Bình liền thắc mắc hỏi: “Ngài muốn phạt cô như thế nào?”
“Lóc từng miếng da thịt mang đi nuôi thần thú.”
“Cô nói sao?” Bình Bình tuy không phải là người chịu phạt, nhưng nghe xong cũng phải cảm thấy rất rùng mình. Hắc Lan chủ quả thật tàn ác vô cùng, lại muốn áp dụng loại hình phạt khắc nghiệt này lên một người nữ tì.
“Thế chẳng phải còn đáng sợ hơn là cái chết?”
“Đan Y, hôm nay ta bạo gan đến đây tìm cô không phải chỉ là để thăm cô một chút, mà còn có chuyện này ta suy đi nghĩ lại vẫn là nghĩ nên nói cho cô biết.”
Ánh mắt của Bình Bình tỏ ra trầm trọng khiến cho Y Sương cảm thấy bất an, cô nhìn thẳng vào cô ấy, hỏi: “Là chuyện gì?”
“Hắc chủ muốn diệt chủng tộc Đan.”
Tại thư phòng của cung điện, Hỏa Thiên bước vào bên trong liền toát lên kinh ngạc. Hắn thấy Hắc Lan đang bóp chặt lòng bàn tay phải thành nắm đấm, thần lực phát ánh sáng vàng bao lấy xung quanh nắm tay đó của ngài ấy.
“Hắc chủ có chuyện gì với tay của ngài vậy?”
Hắc Lan căng cơ mặt, đang dồn nén rồi phát ra thịnh nộ, nắm tay đó bỗng dưng bị hắn đánh một phát xuống bàn khiến chiếc bàn tan thành bụi cát.
“Hắc chủ!”
“Nguyệt Minh!” Hắc Lan thốt lên giọng khắc đậm sự thâm thù.
“Ngày mai, tạm thời không hành quyết bà ta.”
Hỏa Thiên nhận lấy mệnh lệnh này trong sự hoang mang, hắn không hiểu vì sao Hắc chủ lại đột nhiên hủy bỏ ngày hành quyết đối với phản tộc đáng chết như Nguyệt Minh.
“Cứu ta! Cứu chúng ta!”
Những âm giọng rùng rợn của tù nhân vang lên, nhiều cặp mắt đều dán vào Bình Bình. Bọn họ bị giam giữ rất cực khổ ở nhà lao, nên gặp ai cũng đều mong mỏi sự cứu giúp.
Bình Bình sợ hãi không dám quay ra sau nhìn, cô cũng không còn nhiều thời gian để ở đây nên cũng đã nhanh chóng ra ngoài.
Y Sương thất thần ngồi lặng người một lúc, sau đó nâng đôi tay đang bị xích trói chặt của mình. Đối với Hắc Lan cô không thể nói ra bí mật thật sự về thân thế của bản thân, vì cô lo sợ chàng ấy sẽ trừng phạt lên Y tộc. Nhưng cô không ngờ rằng, chuyện cô gây ra lại liên lụy đến Đan tộc.
Cái tên Đan Y chưa hề tồn tại trong danh sách các thần dân của Đan tộc, nếu tộc của họ bị truy sát thì thân phận của cô sẽ có nguy cơ bị bại lộ. Khi đó Hắc tộc chắc chắn sẽ tìm cách tra tấn để ép cô phải khai ra sự thật. Cô không sợ chết, nhưng sự dày vò sẽ hút cạn nghị lực của cô, cô sợ mình sẽ lở miệng khai ra, nếu thế tộc Y sẽ đối diện với nguy cơ diệt tộc.
“Mình phải tìm cách để ngăn chặn chuyện này, dù là Y tộc hay Đan tộc, thì cũng đều vô tội. Mình không thể để cho những người không có liên can bị trừng phạt vô cớ.”
“Hắc Lan, người hại chàng là ta, hãy nhắm vào ta đây!”
Y Sương nhớ lại cảnh Ưng Ái Linh từng kích động khiến cho Hắc Lan giết chết nàng ta. Nếu như cô cũng kích động chàng giống như vậy, thì có thể chàng cũng sẽ đoạt mạng của cô.
Cô chết rồi sẽ không còn ai có thể dùng hình ép cung, Đan tộc nếu chứng minh được cô giả mạo tộc họ thì họ cũng sẽ an toàn. Cuối cùng, cách tốt nhất vẫn là cô phải hy sinh tính mạng.
Y Sương rơi nước mắt: “Thỏ, phải tự tìm đường ra khỏi đây nhé! Ta không giúp được rồi!”
Cô hạ mắt chuyên chú vào xích thần, mọi quyết tâm muốn phá xích hiện lên trong đôi mắt sáng ánh lửa của Y Sương. Lửa linh lực phóng ra ở mực mạnh nhất đã tăng cấp độ lên lửa của thần lực. Xích thần của Hắc Lan đã bị cô ấy phá vỡ.
Bạn đang đọc truyện tại DocTruyenChuz.com
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương