Mật Ngọt Độc Địa (Phần 2)

Chương 2: Đã có thể hiểu (2)



Hắc Lan ngồi ở một góc cách chỗ Y Sương khoảng chừng ba sải tay, tựa lưng vào vách đá, hai tay khoanh lại, cúi đầu mà ngủ.

Đom đóm bao quanh Y Sương cũng dần bay đi nơi khác. Trong hang động trở nên tối mịt, không chút ánh sáng. Thanh kiếm Chiến của Hắc Lan hiện ra ở giữa miệng hang động, làm nhiệm vụ canh gác, tránh việc có thú dữ đột ngột xông vào.

Một đêm trôi qua yên tĩnh, vẫn chưa có nguy hiểm nào xảy đến. Buổi sáng, nhiệt độ dưới vực thẳm này khá thấp, nên cũng khá lạnh lẽo.

Y Sương nhíu mày, mắt từ từ mở ra. Cô ngồi dậy, nhìn sang bên cánh tay phải đã thấy Hắc Lan, sau đó nhìn xung quanh hang động.

Cô còn nhớ tối hôm qua, mình có đưa cổ tay cho Hắc Lan hút linh lực, sau đó thì không còn nhớ gì nữa. Cô nhìn cổ tay của mình, chỉ có vết răng hơi sâu một chút chứ không chảy máu. Trên người của cô cũng có những lớp vải được buộc vào những chỗ có vết thương.

Y Sương lại nhìn qua Hắc Lan, chàng ấy vẫn đang ngủ. Cô đưa đôi chân xuống mặt đất, đứng dậy bước đi rón rén nhưng lại phải đi từng bước cà nhắc. Tối qua trong khi bỏ chạy cô có giẫm phải gai nhọn, đến giờ vẫn chưa được lấy ra. Cô dừng lại một chút, dùng linh lực hút gai nhọn này ra, rồi tiếp tục rón rén theo hướng ánh sáng từ bên ngoài chiếu vào để đi ra khỏi hang động.

Ra đến miệng hang cô bỗng giật mình vì nhìn thấy kiếm Chiến đang hiện ra sừng sững trước mặt. Thôi toan, nó là thanh kiếm có linh tính, nếu cô đi ngang qua có khi sẽ bị nó chém cho vài nhát.

Y Sương chỉ vừa mới suy nghĩ trong đầu, thì thanh kiếm đã đột nhiên chĩa mũi nhọn đến bụng của cô.

Cô sợ hết hồn liền đứng im lìm không cử động. Tại sao lại thế, cô vẫn chưa đi ngang qua hay động chạm gì đến nó, cũng không có ý định sẽ giết chủ của nó, nhưng vì lý do gì mà thanh kiếm này lại nhận dạng cô như một kẻ thù?

Y Sương từ từ lùi lại, một bước rồi thêm một bước để tránh xa mũi kiếm bén nhọn. Mắt cô nhìn kiếm canh chừng, chân thì lùi, kết quả lưng cô tựa vào một cái gì đó rắn chắc, có chút ấm.

Cô lại giật mình quay ra sau, nụ cười của Hắc Lan thu vào trong cặp mắt kinh ngạc của cô.

“Ngươi rất giống một con chuột lén lút, và ta lại rất ghét loài chuột.”

Hắc Lan đưa tay ra thu kiếm Chiến ẩn đi, mắt dán thẳng lên khuôn mặt Y Sương.

“Ngài muốn làm gì ta thì mới vừa lòng?”

Hắc Lan bình thản nói: “Khiến ngươi muốn sống mà không thể sống, muốn chết lại không thể chết.”

Từng chữ chàng thốt ra thật cay nghiệt vô cùng. Chỉ cần một nhát kiếm chàng có thể lấy mạng cô bất cứ lúc nào mà chàng muốn, nhưng chung quy chàng lại chỉ muốn hành hạ cô cho hả dạ.

“Ta từng có thể đưa ngài vào chỗ chết đó, không sợ sẽ có lần hai sao?”

Hắc Lan cười mỉa mai: “Ngươi thử làm lần hai xem!”

Hắn xoay người cô lại, bàn tay chầm chậm chạm vào trán của cô từ từ lướt xuống gò má hồng hào, ánh mắt hắn có sự thay đổi như đang thích thú với một con mồi.

“Ngài muốn làm gì?”

“Ngươi từng nói muốn làm ấm giường cho ta, bây giờ ta nghĩ dùng ngươi làm nhiệt độ sưởi thì cũng khá tốt!”

Y Sương hất bàn tay của Hắc Lan ra, lùi bước lại.

Hắc Lan chỉ ngón tay về phía cô, một vòng ánh sáng vàng như sợi dây thừng trói lấy cô.

“Theo ta về Hắc tộc, để xem ta trừng trị ngươi như thế nào!”

Hắn bước đi, tay nắm sợi dây thần lực kéo Y Sương đi theo sau. Tuy nhiên, cô đi được vài bước thì đã khuỵu chân xuống đất, sắc mặt tái đi nhanh chóng.

Y Sương bỗng dưng lăn ra đau đớn quằn quại, đau không thể chịu đựng nổi.

“Hắc Lan… giết ta đi được không? Ta xin ngài, hãy giết ta đi!”

Thấy cô ấy tỏ ra quá đau đớn Hắc Lan vô cùng kinh ngạc, hắn nhíu mày, nói: “Đừng giở trò, sợi dây này không đến mức gây đau đớn cho ngươi như vậy!”

Sự đau đớn vẫn dồn dập lên cơ thể của Y Sương, cô liên tục kêu gào, khi không thể chịu nổi nữa đã muốn cắn lưỡi.

Hắc Lan nhanh chóng chặn ý định đó của cô, hắn thu lại sợi dây thần lực sau đấy đỡ người cô lên: “Ngươi đau ở đâu? Chỗ nào không ổn?”

Y Sương khi không còn bị trói nữa đã liền bóp chặt lấy tim, thở không ra hơi, nói cũng không nổi.

Hắc Lan nhìn biểu hiện của cô, thì đoán ra được ngay vị trí khiến cơ thể cô đang chịu đựng cơn đau quằn quại. Hắn kéo tay cô xuống, rồi truyền thần lực vào.

Nguyệt Minh vì không triệu tập được Y Sương, bà ta cảm nhận được sự phản kháng, nên đã tăng sức mạnh của thuật tác dụng lên kim được ghim trong trái tim của Y Sương, trừng phạt cô. Lần này bà ta khiến cô ấy đau đớn hơn bao giờ hết, nếm trải qua sự khủng khiếp mà kim thuật có thể gây ra.

Hắc Lan truyền thần lực qua cho Y Sương nhưng đều bị phản ngược lại, thần lực không thể giúp khắc chế được cơn đau của cô ấy.

“Có gì đó trong tim ngươi, nó là thứ gì?”

Y Sương nắm chặt áo của Hắc Lan, cô nói: “Kim… kim thuật!”

“Kim thuật!”

Hắc Lan đọc qua nhiều sách nên cũng biết được nhiều loại thuật từ các tộc, và hắn đã từng đọc qua kim thuật của Nguyệt tộc.

“Là Hắc Nhật gieo thuật lên người ngươi?”

Y Sương mồ hôi nhễ nhại, mắt nhắm, mày chau, lắc đầu.

Cô ấy không nói gì Hắc Lan cũng đã biết rõ người ghim thuật là ai.

“Nguyệt Minh!” Hắn tức giận nghiến răng một cái.

Hắc Lan mở lòng bàn tay phải, đưa đến tim của Y Sương một lần nữa, nhưng lần này hắn không tiếp tục truyền cho cô thần lực, mà là đang muốn hút kim thuật ra.

Loại thuật này của Nguyệt Minh vô cùng ác độc, khiến cho Y Sương đau đến muốn cầu xin được chết. Muốn phá được kim thuật thì chỉ có người luyện thuật mới có thể làm được, trong sách đã ghi chép như vậy.

Hắc Lan biết điều đó nhưng hắn vẫn muốn thử hút nó ra.

Bàn tay của Hắc Lan tỏa ra luồng khí vàng, hắn tập trung sức mạnh để hút kim thuật.

Trong ngục, Nguyệt Minh cũng đang cảm nhận được có người đang muốn tác động lên kim thuật. Sức mạnh này rất mạnh mẽ, bà ta đoán chỉ có thể là Hắc Lan đang muốn làm điều đó.

Một nụ cười thích thú nở trên môi của Nguyệt Minh: “Ngươi muốn rút kim thuật à Hắc Lan, được thôi, ta sẽ để cho ngươi rút được nó.”

Chương trước Chương tiếp