Mật Ngọt Độc Địa (Phần 2)
Chương 22: Đã có thể hiểu (22)
Ban ngày dần dần trôi qua, mặt trăng ló dạng cho đến khi lên đỉnh cao của bầu trời, khi đó tà thuật bao phủ khu cung điện này mới được thu lại.
Dọc theo một lối hành lang nhỏ, Lưu Ly sẽ đi thắp đèn để lấy ánh sáng cho cung điện. Lúc đó, cô bỗng nghe thấy một âm thanh lạ. Cô bỏ tay xuống khỏi một cây đèn, nhìn về hướng tay phải.
Cô ban đầu chỉ nghe thoáng có một âm thanh nhẹ và rất khẽ vang lên, đó có thể là tiếng của loài chuột. Từ khi nơi này bị phong tỏa, lũ chuột có vẻ rất hoành hành. Tuy nhiên, khi cô quay lưng lại thì lại tiếp tục nghe thấy một loại âm thanh khác kỳ lạ hơn âm thanh vừa rồi, và tiếng vang cũng chỉ rất khẽ, người bình thường sẽ không thể nghe thấy được.
Vành tai Lưu Ly rung động vài nhịp, cô đang sử dụng linh lực của mình. Âm thanh thứ hai vừa nãy mà cô nghe được, không phát ra từ động vật. Ngược lại, đó là âm thanh cử động của cổ họng khi nuốt xuống thức ăn hay thức uống.
Cô chậm rãi quay lại, nhìn về hướng đã phát ra âm thanh. Đằng đó là một góc tối, Ứng phu nhân lại không cho phép thắp ánh sáng.
Hai tay của Lưu Ly đan chặt vào nhau, cô xoay người lại rồi nhanh chóng rời đi.
Ra đến ngoài sân, Lưu Ly mới chợt thở ra. Lúc nãy, cô buộc mình nín thở để nhanh chóng đi ra ngoài này.
Sau khi thở ra nhẹ nhõm hơn, cô mới nâng đôi mắt nhìn vầng trăng tròn trên cao, thầm nói: "Tòa lâu đài lại sắp không được bình yên, nơi này có quá nhiều tà khí. Vừa rồi là âm thanh của chết chóc."
Dù Lưu Ly không nhìn thấy rõ những gì diễn ra ở nơi góc tối đó. Nhưng nhờ vào linh lực Thanh tộc, cô có thể nghe ra được âm thanh oán than của người sắp chết.
Và quả nhiên, qua ngày hôm sau đã có thi thể của một tì nữ được mang đi xử lý. Nguyên nhân cái chết được đưa ra rất sơ sài, nhưng cũng không ai dám quan tâm và tìm hiểu kỹ hơn.
Cung điện của Hắc Lan.
Tại chánh điện.
Hắc Lan uy quyền ngồi trên ghế, lắng nghe các trưởng lão báo cáo về tình hình của vùng đất X.
Điều mà Hắc tộc quan tâm lúc này, đó là truy lùng và tiêu diệt Sói tộc. Trưởng lão lại bẩm báo những vấn đề loanh quanh, không đi vào việc chính, mà còn đề cập đến điều tra về sự hồi sinh của Ứng nữ chủ. Bọn họ hoài nghi về sự xuất hiện của nàng ta, và cho rằng trước đó nàng đã từng phản bội Hắc Lan chủ, thì bây giờ cũng có thể vẫn không toàn tâm toàn ý với ngài.
Hắc Lan kê khuỷu tay phải lên tay ghế, còn bàn tay thì co lại đề một góc mặt gác lên. Đôi mắt bình tĩnh toát ý cười chiếu đến vị trưởng lão vừa mới bẩm báo xong kia. Hắn có chút lười biếng, nói: "Phu nhân đã từng bị mất mạng đến hai lần, nàng ấy lại dám có ý đồ không tốt, thế khác nào lại muốn chết lần nữa sao? Các người đừng khiến ta phải bận tâm suy nghĩ những chuyện không thể xảy ra đó."
"Nhưng thưa Hắc chủ, Ứng phu nhân..." Vị trưởng lão có ý muốn nói, nhưng lại bị Hắc Lan phất tay một cái khóa chặt cửa miệng.
Những người khác thấy vậy, thì cũng không dám bước lên để nhắc đến chuyện của Ứng phu nhân. Họ nghĩ Hắc Lan chủ đã quá si mê nàng ta, bây giờ trong mắt cũng chỉ có mỗi nàng ta mà thôi.
"Vấn đề của bọn Sói tộc thì không lo tìm cách giải quyết, lại cứ muốn dò xét phu nhân của ta. Các ngươi quá rảnh rỗi rồi đấy!"
"Hắc tộc trong những năm gần đây, liên tiếp bị Sói tộc và Nhân thú tộc tấn công và ám sát. Ta muốn phải tiêu diệt tận gốc rễ của bọn chúng càng sớm càng tốt. Vì vậy, cần phải dốc toàn bộ sức lực để mà truy tìm nơi lần trốn của bọn tộc này, còn những vấn đề khác các trưởng lão có thể tự giải quyết, chuyện nào nên làm và không nên làm cũng tự hiểu rõ cả rồi có phải không?"
Các trưởng lão gật đầu nhận lệnh không dám có thêm yêu cầu nào khác.
Hắc Lan ngồi thẳng lên, sau đó đứng dậy bước xuống phía dưới chánh điện. Tà áo đen huyền bí, cao sang, kéo theo từng bước đi của hẳn.
Hắn đã sang đến bên cung điện của Ứng Ái Linh để gặp nàng ta.
Vừa nhìn thấy Hắc Lan, Ứng Ái Linh này đã liền nhào vào người hắn ôm ấp. Nàng ta của trước đây không hề mạnh dạn như vậy, dù thế Hắc Lan cũng không mấy để tâm.
Hắn đang ôm hôn phu nhân thì đột nhiên cánh tay lại đau đớn dữ dội.
Ứng Ái Linh nắm vào cánh tay của Hắc Lan, luồng khí đen bao quanh một lúc đã khiến hắn bớt đau đớn.
"Sức mạnh của nàng có thể chống được Kim thuật của Nguyệt tộc ư?"
Nàng ta cười nhẹ: "Từ sau khi hồi sinh ta bỗng có được linh lực huyền bí này. Chàng yên tâm, có ta ở đây Nguyệt Minh sẽ không thể làm hại được chàng. Hãy cứ giao toàn quyền xử lý bà ấy cho ta được không?"
Hắc Lan sờ lên má Ứng Ái Linh, thoải mái gật đầu: "Nàng cứ làm những gì mà nàng thấy thích."
Có được câu nói này của hắn, Ứng Ái Linh lại càng đắc ý hơn ở tòa lâu đài.
Dọc theo một lối hành lang nhỏ, Lưu Ly sẽ đi thắp đèn để lấy ánh sáng cho cung điện. Lúc đó, cô bỗng nghe thấy một âm thanh lạ. Cô bỏ tay xuống khỏi một cây đèn, nhìn về hướng tay phải.
Cô ban đầu chỉ nghe thoáng có một âm thanh nhẹ và rất khẽ vang lên, đó có thể là tiếng của loài chuột. Từ khi nơi này bị phong tỏa, lũ chuột có vẻ rất hoành hành. Tuy nhiên, khi cô quay lưng lại thì lại tiếp tục nghe thấy một loại âm thanh khác kỳ lạ hơn âm thanh vừa rồi, và tiếng vang cũng chỉ rất khẽ, người bình thường sẽ không thể nghe thấy được.
Vành tai Lưu Ly rung động vài nhịp, cô đang sử dụng linh lực của mình. Âm thanh thứ hai vừa nãy mà cô nghe được, không phát ra từ động vật. Ngược lại, đó là âm thanh cử động của cổ họng khi nuốt xuống thức ăn hay thức uống.
Cô chậm rãi quay lại, nhìn về hướng đã phát ra âm thanh. Đằng đó là một góc tối, Ứng phu nhân lại không cho phép thắp ánh sáng.
Hai tay của Lưu Ly đan chặt vào nhau, cô xoay người lại rồi nhanh chóng rời đi.
Ra đến ngoài sân, Lưu Ly mới chợt thở ra. Lúc nãy, cô buộc mình nín thở để nhanh chóng đi ra ngoài này.
Sau khi thở ra nhẹ nhõm hơn, cô mới nâng đôi mắt nhìn vầng trăng tròn trên cao, thầm nói: "Tòa lâu đài lại sắp không được bình yên, nơi này có quá nhiều tà khí. Vừa rồi là âm thanh của chết chóc."
Dù Lưu Ly không nhìn thấy rõ những gì diễn ra ở nơi góc tối đó. Nhưng nhờ vào linh lực Thanh tộc, cô có thể nghe ra được âm thanh oán than của người sắp chết.
Và quả nhiên, qua ngày hôm sau đã có thi thể của một tì nữ được mang đi xử lý. Nguyên nhân cái chết được đưa ra rất sơ sài, nhưng cũng không ai dám quan tâm và tìm hiểu kỹ hơn.
Cung điện của Hắc Lan.
Tại chánh điện.
Hắc Lan uy quyền ngồi trên ghế, lắng nghe các trưởng lão báo cáo về tình hình của vùng đất X.
Điều mà Hắc tộc quan tâm lúc này, đó là truy lùng và tiêu diệt Sói tộc. Trưởng lão lại bẩm báo những vấn đề loanh quanh, không đi vào việc chính, mà còn đề cập đến điều tra về sự hồi sinh của Ứng nữ chủ. Bọn họ hoài nghi về sự xuất hiện của nàng ta, và cho rằng trước đó nàng đã từng phản bội Hắc Lan chủ, thì bây giờ cũng có thể vẫn không toàn tâm toàn ý với ngài.
Hắc Lan kê khuỷu tay phải lên tay ghế, còn bàn tay thì co lại đề một góc mặt gác lên. Đôi mắt bình tĩnh toát ý cười chiếu đến vị trưởng lão vừa mới bẩm báo xong kia. Hắn có chút lười biếng, nói: "Phu nhân đã từng bị mất mạng đến hai lần, nàng ấy lại dám có ý đồ không tốt, thế khác nào lại muốn chết lần nữa sao? Các người đừng khiến ta phải bận tâm suy nghĩ những chuyện không thể xảy ra đó."
"Nhưng thưa Hắc chủ, Ứng phu nhân..." Vị trưởng lão có ý muốn nói, nhưng lại bị Hắc Lan phất tay một cái khóa chặt cửa miệng.
Những người khác thấy vậy, thì cũng không dám bước lên để nhắc đến chuyện của Ứng phu nhân. Họ nghĩ Hắc Lan chủ đã quá si mê nàng ta, bây giờ trong mắt cũng chỉ có mỗi nàng ta mà thôi.
"Vấn đề của bọn Sói tộc thì không lo tìm cách giải quyết, lại cứ muốn dò xét phu nhân của ta. Các ngươi quá rảnh rỗi rồi đấy!"
"Hắc tộc trong những năm gần đây, liên tiếp bị Sói tộc và Nhân thú tộc tấn công và ám sát. Ta muốn phải tiêu diệt tận gốc rễ của bọn chúng càng sớm càng tốt. Vì vậy, cần phải dốc toàn bộ sức lực để mà truy tìm nơi lần trốn của bọn tộc này, còn những vấn đề khác các trưởng lão có thể tự giải quyết, chuyện nào nên làm và không nên làm cũng tự hiểu rõ cả rồi có phải không?"
Các trưởng lão gật đầu nhận lệnh không dám có thêm yêu cầu nào khác.
Hắc Lan ngồi thẳng lên, sau đó đứng dậy bước xuống phía dưới chánh điện. Tà áo đen huyền bí, cao sang, kéo theo từng bước đi của hẳn.
Hắn đã sang đến bên cung điện của Ứng Ái Linh để gặp nàng ta.
Vừa nhìn thấy Hắc Lan, Ứng Ái Linh này đã liền nhào vào người hắn ôm ấp. Nàng ta của trước đây không hề mạnh dạn như vậy, dù thế Hắc Lan cũng không mấy để tâm.
Hắn đang ôm hôn phu nhân thì đột nhiên cánh tay lại đau đớn dữ dội.
Ứng Ái Linh nắm vào cánh tay của Hắc Lan, luồng khí đen bao quanh một lúc đã khiến hắn bớt đau đớn.
"Sức mạnh của nàng có thể chống được Kim thuật của Nguyệt tộc ư?"
Nàng ta cười nhẹ: "Từ sau khi hồi sinh ta bỗng có được linh lực huyền bí này. Chàng yên tâm, có ta ở đây Nguyệt Minh sẽ không thể làm hại được chàng. Hãy cứ giao toàn quyền xử lý bà ấy cho ta được không?"
Hắc Lan sờ lên má Ứng Ái Linh, thoải mái gật đầu: "Nàng cứ làm những gì mà nàng thấy thích."
Có được câu nói này của hắn, Ứng Ái Linh lại càng đắc ý hơn ở tòa lâu đài.
Bạn đang đọc truyện tại DocTruyenChuz.com
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương