Mật Ngọt Độc Địa (Phần 2)

Chương 4: Đã có thể hiểu (4)



“Hắc chủ!” Ánh mắt của Y Sương toát lên sự khẩn cầu.

Đám thú dữ này có sức mạnh linh lực chúng càng lúc càng lao đến tấn công mạnh hơn, tạo thành một vòng tròn bao vây lấy Hắc Lan.

Nếu chúng có thể giết chết được người cầm quyền của Hắc tộc thì đó sẽ là tin mừng của tộc Sói và Thú tộc, chúng sẽ không ngại gì mà không bắt tay nhau để tấn công tòa lâu đài. Đó là một thảm họa kinh khủng với vùng đất này.

Hắc Lan là người cai trị cũng là người đang có thần lực mạnh nhất trong tất cả các thủ lĩnh của các tộc. Đám thú cỏn con này làm sao có thể giết được hắn, nhưng tay phải của hắn đang đau dữ dội, nên không thể dùng thần lực được ở bàn tay này. Trong lúc không phòng bị bọn thú lại khiến hắn bị thương ở đùi trái.

Móng vuốt của bọn thú báu sâu vào trong thịt, gây ra vết thương không nhỏ cho Hắc Lan. Lúc đó lại nghe tiếng của Y Sương gọi, Hắc Lan quay qua nhìn cô. Trong Hắc tộc của hắn chỉ có nữ tì này là có lửa linh lực, sức mạnh của lửa này không giống lửa thường, có thể khiến cho ác thú phải sợ mà lui đi.

Hắn đưa tay trái sang hướng cô, sợi dây trói đã biến mất.

Lúc này đã hoàn toàn không có gì khống chế, Y Sương lập tức chạy vào ảo cảnh.

Khi cô vừa chạy vào một con thú liền xông tới, nhưng Hắc Lan đã cho kiếm Chiến đâm vào sau lưng của nó, yểm trợ cho cô.

Hắc Lan dù đang bị thương vẫn cố gắng đấu với bầy thú hung dữ. Có con nhảy tới, chụp lấy cánh tay hắn dùng sức cắn thật mạnh. Hắc Lan cau mày, nghiến chặt răng, tay còn lại nắm vào đầu nó một phát bứt đứt và ném xuống đất.

Cánh tay trái là cánh tay có thể sử dụng thần lực tốt hơn bên phải do không chịu tác động của kim thuật, nhưng hiện tại cánh tay bên này lại đang đổ máu không ít vì vết cắn vừa rồi.

Y Sương vẫn chưa lại gần được Hắc Lan, khi cô phải né những cú tấn công của ác thú. Thấy Hắc Lan bị thương cô lại nổi giận lên, đôi mắt quét một vòng qua lũ thú này, hai tay cô từ từ nâng lên, mái tóc xõa buông không buộc cũng từ từ được bay lên như thể có gió nâng đỡ. Đó là sức mạnh của Minh tộc, khi Y Sương có thể tập hợp được sức mạnh của bản thân đang có, thì linh lực vốn yếu ớt của cô sẽ tăng dần lên mức thần lực.

Hai luồng ánh sáng hội tụ vào hai lòng bàn tay của, cô đã phóng lửa thiêu đốt toàn bộ bọn chúng và cũng đốt luôn cả ảo cảnh.

Ảo cảnh biến mất trả lại khung cảnh thật, xung quanh mọi vật như chưa từng có chuyện gì vừa xảy ra, đám ác thú không còn, tàn vết của bọn chúng cũng không còn. Thế nhưng, vết thương của Hắc Lan thì vẫn còn đó, máu vẫn đang chảy thấm xuống những bụi cỏ, lá chúng đang xanh tươi bỗng chốc lại có màu đỏ của những giọt máu.

Y Sương vội chạy tới Hắc Lan, cô quan sát vết thương của chàng, trong ánh mắt hiện lên đau xót. Cô xé vải từ y phục của mình giúp chàng quấn lại: “Vết thương không hề nhẹ, ngài phải mau chóng quay lại Hắc tộc. Nếu chần chừ, ác thú có thể đánh hơi thấy mùi máu và lại tiếp tục tấn công ngài.”

Cô nhìn bàn tay phải của Hắc Lan, lo ngại và áy náy: “Còn kim thuật, ngài khoan hãy ra tay trừng phạt Nguyệt Minh, phải bắt bà ta rút được kim thuật cái đã.”

Hắc Lan khí sắc đang dần không tốt, mất đi sự hồng hào trên khuôn mặt. Hắn nhìn cô, cười nhạt rồi nói: “Cần người phải dạy ta sao?”

Y Sương hạ mắt, thở ra: “Ngài mau đi đi, sức mạnh của ta không phải lúc nào cũng tận dụng được để có thể giúp cho ngài, nếu ác thú lại đến ta e rằng… “

Cô đang nói thì hắn ngắt lời: “Ta đi để ngươi dễ dàng được trốn thoát ư?”

“Đây là lúc nào rồi ngài vẫn còn nghĩ đến thù hận với ta, ngài không sợ sẽ bị giết chết ở đây sao?” Y Sương phát cáu, có chút lớn tiếng, sau lại phải kìm xuống.

“Hắc chủ của Hắc tộc sao có thể sợ chết như ngươi nói?”

Hắn dứt câu lại phóng dây trói cô lại.

“Ngài!” Cô sững sờ nhìn.

Hắc Lan dùng kiếm Chiến chống xuống đất để lấy sức đứng dậy.

“Đến một tù nhân mà ta cũng không bắt được thì lại càng không thể là ta.”

Hắc Lan đang bị thương ở chân, mọi cử động đều rất đau. Mặc dù vậy vẫn không rên rỉ mà cứ tiếp tục bước đi và kéo theo Y Sương ở đằng sau.

Cô bước theo chàng, hai bên mày nhíu lại. Từng bước của chàng ấy đang động vào vết thương, miếng vải cô quấn cho đã chuyển sang màu đỏ thẫm, máu dần nhỏ xuống đường đi.

“Tại sao phải khổ như vậy, chàng chỉ cần bỏ lại ta thôi, hoặc là hãy giết ta đi cũng được? Tại sao lại cứ nhất thiết… “

Y Sương thầm nghĩ, cứ nhìn theo chân của Hắc Lan, rồi bỗng cảm thấy có khí đen bao lấy chỗ bị thương. Có gì đó không đúng.

‘’Hắc chủ!” Cô hoài nghi thốt lên gọi.

Hắc Lan quay lại nhìn cô nhưng chỉ trong giây lát hắn đã ngã xuống và ngất đi.

Cô liền chạy đến, vết thương do ác thú tạo ra có độc, hay nói rõ hơn là móng vuốt của chúng có chất độc.

Y Sương nhìn xung quanh hấp tấp tìm một nơi có thể ẩn trú, cứ thế này đi cũng nguy mà ở cũng nguy. Trước tiên phải tìm một nơi nấp đi cái đã, sau đó mới có thể tính tiếp được.

Ban ngày dần trôi qua, thoáng chốc đã đêm xuống. Y Sương cuối cùng cũng tìm được một hang động để ẩn nấp. Để tránh ác thú xuất hiện cô còn phải hủy đi những vết máu trên đường, trong hang cô cũng thắp lửa củi.

Khi đó các tinh linh ánh sáng lại xuất hiện diệu kỳ bên cạnh cô. Cô đang thay băng cho Hắc Lan, bên cạnh là dây thần đã được cô tháo. Lửa của cô có đã đốt đứt dây. Là do linh lực của cô khá, mà cũng có thể là do thần lực của chàng yếu đi, nên không đủ sức trói cô nữa.

Y Sương đang rối lòng vì không biết phải làm sao chữa được chất độc, thì các tinh linh bỗng nhiên bay quanh cô.

Cô nhìn chúng, cười nhẹ trên môi với ánh mắt đang ưu buồn. Các tinh linh ấy như cảm nhận được nỗi buồn của cô, chúng lướt cánh hoa nhẹ qua khóe mắt giống như đang giúp cô lau giọt lệ.

Y Sương cảm thấy chúng rất thân thiện, như những người bạn kỳ lạ, không hiểu tại sao lại thường xuất hiện bên cạnh và giúp đỡ cho cô.

“Chàng ấy đang bị thương, lại đang bị trúng độc, ta sợ chàng sẽ không qua khỏi.”

Cô tâm sự với các tinh linh, cũng chỉ nghĩ là nói vu vơ vậy thôi, vì cô không phải âm tộc nên không có khả năng nói chuyện với chúng. Ấy vậy mà cô lại chẳng thể ngờ rằng các tinh linh đã nghe hiểu được, chúng dùng những cái răng bé nhỏ ngoạm vào cánh tay áo của cô rồi muốn kéo cô đi đâu đó.

Y Sương khá hoang mang, tuy nhiên cô vẫn đi theo, có lẽ chúng muốn cho cô thấy thứ gì đó.

Quả thật các tinh linh có thứ muốn cho cô thấy. Chúng đã dẫn cô đến một nơi có những cây hoa lớn.

Hoa này là loài hoa gì Y Sương lại chưa từng được thấy qua lần nào. Nó có thân dài khoảng ba thước, to như ngón tay cái, đầu hoa chỉ có hai cánh và úp vào như hai bàn tay úp vào nhau và có màu trắng.

Y Sương nhìn các tinh linh, chúng bay cạnh cô và phát ra âm thanh: “Chiu.”

Cô chẳng hiểu chúng đang nói gì, sau đó chúng lại kêu: “Chiu… “ Nhưng lần này có sự ngân nga và dài hơn, rồi lại ngưng và nhìn cô.

Ban đầu các tinh linh cứ tưởng là không có mắt, nhưng lúc này cô lại nhìn thấy mắt chúng. Mắt bé tí ti và tròn xoe, dường như chúng đang muốn cô làm gì đó.

Y Sương cũng thử kêu: “Chiu,... Chiu…. “

Rồi bỗng cô cảm nhận như các tinh linh đang đệm cho mình một giai điệu khi chúng đồng loạt kêu tiếng: ” Chiu… “

Cô cũng đột nhiên ngân nga theo chúng và bất giác khi cô cất giọng thì đóa hoa kia đã mở miệng ra, trong miệng của nó chứa thứ nước có ánh sáng màu lam và trắng xen lẫn.

“Loài hoa ngậm nước sao?”

Y Sương huơ tay một cái, cắt lấy hai bông hoa rồi nhanh chóng quay về hang động. Thứ này là các tinh linh đã chỉ cho cô, cô nghĩ rằng rất có thể nó có tác dụng trong việc chữa thương và trị độc.

Chương trước Chương tiếp