Mật Ngọt Quân Hôn: Làm Ngoan Xinh Yêu Của Thiếu Tá!
Chương 14: Cái bẫy của phế vật Thẩm gia (1)
Khi Quân Kình Thương đưa Thẩm Nguyệt về nhà cũng đúng lúc Thẩm Nhất Hành đưa vị hôn thê của hắn là Quý Linh Ngân về nhà chơi, ban đầu Thẩm Nhất Hành còn tưởng là đứa em này của cậu ta lại đi cùng với Chương Nhược Hàn, còn đang định bước đến mỉa mai mấy câu. Nhưng khi Thẩm Nhất Hành đi gần đến thì hắn ta lại thấy không đúng lắm... Đây đâu phải xe của Chương Nhược Hàn.
Còn Quý Linh Ngân ở bên cạnh cũng phải nhìn cô em chồng này bằng một ánh mắt khác, vì trên chiếc xe này có kí hiệu của quân đội Quân gia, mà nếu được đưa đón tận nơi, thậm chí còn là ngồi ở ghế phụ lái thì địa vị của người bên trong cũng không tồi đâu.
Còn Thẩm Nguyệt sau khi xuống xe cũng chỉ gật đầu với Quân Kình Thương rồi đi vào nhà, đúng lúc nhìn thấy anh trai và chị dâu tương lai thì cũng cúi đầu xem như chào hỏi.
- Chào em Tiểu Nguyệt.
- Vâng, em chào chị.
Chào hỏi nhau xong thì cả ba cùng nhau đi vào nhà. Không quá ngạc nhiên khi Quý Linh Ngân được Phó Thi Hy và Thẩm Sơn tiếp đón vô cùng nồng nhiệt, chị ấy cũng mỉm cười rất vui vẻ... Cơ mà, sống trong chăn thì mới biết chăn có rận, Thẩm Nguyệt dám chắc Quý Linh Ngân chỉ cần gả đến đây ba ngày sẽ phát điên rồi chạy về nhà mẹ đẻ thôi. Làm gì có người bình thường nào chịu đựng được cái nhà này chứ?
Chỉ có cô thôi, mà cũng không chắc là cô sẽ ở đây được lâu dài nữa.
Khi này Thẩm Nguyệt đang định đi lên phòng thì Thẩm Nhất Hành lại nói:
- Đúng rồi Thẩm Nguyệt, vừa rồi ai đưa mày về vậy?
Thẩm Sơn và Phó Thi Hy cũng chỉ nghĩ đến một người là Chương Nhược Hàn thôi, vì từ trước đến giờ người duy nhất đưa Thẩm Nguyệt về chỉ có cậu ta, nên họ cũng chẳng quan tâm lắm. Nhưng sau đó Quý Linh Ngân lại nói:
- Vừa rồi chị có nhìn thấy trên xe của người đó có kí hiệu của quân đội Quân gia... Em không sao chứ Tiểu Nguyệt?
Nghe con dâu vàng nhắc đến quân đội Quân gia thì Thẩm Sơn và Phó Thi Hy cũng giật mình, họ liền quay lại nhìn cô, sau đó cũng nhỏ giọng gọi:
- Nguyệt Nguyệt, ai đưa con về vậy?
- Là Quân Kình Thương.
- Quân... Kình Thương? Ý của con là...
- Như cha đã nghĩ, là Quân Thiếu tá của quân đội nhà họ Quân... Quân Kình Thương!
Chỉ cần nghe đến đây thì không chỉ Thẩm Sơn ngạc nhiên, Phó Thi Hy đứng hình, ngay cả cái điệu cười mỉa mai của Thẩm Nhất Hành cũng phải thu lại.
Thẩm Sơn còn nhìn "con gái" rồi vui vẻ nói:
- Con còn quen biết với Quân Thiếu tá nữa sao? Mau đến đây, kể cho cha nghe về chuyện đó đi.
Quả nhiên đám người Thẩm gia rất dễ cắn câu, Thẩm Nguyệt cũng ngoan ngoãn ngồi xuống kể lại cho Thẩm Sơn nghe về mọi chuyện, đến cả việc cô gặp qua lão tướng và ông ấy cũng rất thích cô, thậm chí còn dưới thiệu cô với bậc thầy giám định bảo vật - Trần Kiến Quốc nữa kìa.
Tuy nhiên, chuyện cô được Trần Kiến Quốc nhận làm đồ đệ thì cô không nói.
- Đúng là con gái của Thẩm gia chúng ta có khác.
Dừng một chút Phó Thi Hy lại nói:
- Tiểu Nguyệt, vậy sau này con đừng quá thân thiết với Chương Nhược Hàn nữa, nên cố gắng lấy lòng lão tướng, biết đâu ông ấy thích thì sẽ cưới con về làm cháu dâu của ông ấy. Cha mẹ cũng chẳng có ý gì, chỉ là muốn con hạnh phúc thôi.
Ai nghe thấy cũng biết đây chỉ là những lời nói dối có chủ đích, nhưng Thẩm Nguyệt lại giả vờ ngốc nghếch tin hết lời nói của Thẩm Sơn và Phó Thi Hy, thậm chí là cô còn cố ý nhéo vào tay của mình để mình có thể rơi lệ nữa.
Sau đó cô nhìn Phó Thi Hy, nghẹn ngào nói:
- Mẹ... Con cảm ơn mẹ.
Phó Thi Hy cũng mỉm cười rồi đưa tay xoa đầu cô, nói:
- Con gái ngốc, cha mẹ vẫn luôn yêu thương con mà.
Sau một màn mẹ con tương thân tương ái thì Thẩm Nguyệt lại nhìn sang cha của mình, cô nói:
- À đúng rồi cha, số đá hôm qua con đưa cho cha ấy, cha đã bán chưa?
- Có chuyện gì sao?
- Trong chỗ đá quý đó có một viên Phúc Lộc Thọ, con đang định sẽ đem nó đến thợ thủ công làm một món quà tặng cho lão tướng. Hơn nữa con cũng quên nói với cha, số đá đó được cắt ở Cửa hàng đá quý Gemstone, mỗi viên đều có giấy khai sinh cho nó, nếu cha đem bán mà không mang theo giấy tờ là sẽ bị bắt đó... Chắc cha chưa bán đâu ha?
Thẩm Sơn nghe xong mà toát hết mồ hôi hột, nhưng ông ta vẫn gật đầu, nói:
- Cha vẫn chưa... Vẫn chưa bán...
- Vậy thì tốt quá, cha có thể đưa viên Phúc Lộc Thọ lại cho con không ạ? Con đang cần gấp lắm, nếu không nhân cơ hội lấy lòng lão tướng thì chuyện tương lai sẽ có hơi...
Phó Thi Hy nghe đến đây liền thúc giục Thẩm Sơn đưa đá trả lại cho cô, nhưng theo như cô biết về tính cách của Thẩm Sơn thì cô dám chắc.
Chỗ đá đó đã sớm bị bán vào chợ đen rồi.
Nếu như thật sự là vậy thì đúng là một tiết vô cùng thú vị.
#Yu~
Còn Quý Linh Ngân ở bên cạnh cũng phải nhìn cô em chồng này bằng một ánh mắt khác, vì trên chiếc xe này có kí hiệu của quân đội Quân gia, mà nếu được đưa đón tận nơi, thậm chí còn là ngồi ở ghế phụ lái thì địa vị của người bên trong cũng không tồi đâu.
Còn Thẩm Nguyệt sau khi xuống xe cũng chỉ gật đầu với Quân Kình Thương rồi đi vào nhà, đúng lúc nhìn thấy anh trai và chị dâu tương lai thì cũng cúi đầu xem như chào hỏi.
- Chào em Tiểu Nguyệt.
- Vâng, em chào chị.
Chào hỏi nhau xong thì cả ba cùng nhau đi vào nhà. Không quá ngạc nhiên khi Quý Linh Ngân được Phó Thi Hy và Thẩm Sơn tiếp đón vô cùng nồng nhiệt, chị ấy cũng mỉm cười rất vui vẻ... Cơ mà, sống trong chăn thì mới biết chăn có rận, Thẩm Nguyệt dám chắc Quý Linh Ngân chỉ cần gả đến đây ba ngày sẽ phát điên rồi chạy về nhà mẹ đẻ thôi. Làm gì có người bình thường nào chịu đựng được cái nhà này chứ?
Chỉ có cô thôi, mà cũng không chắc là cô sẽ ở đây được lâu dài nữa.
Khi này Thẩm Nguyệt đang định đi lên phòng thì Thẩm Nhất Hành lại nói:
- Đúng rồi Thẩm Nguyệt, vừa rồi ai đưa mày về vậy?
Thẩm Sơn và Phó Thi Hy cũng chỉ nghĩ đến một người là Chương Nhược Hàn thôi, vì từ trước đến giờ người duy nhất đưa Thẩm Nguyệt về chỉ có cậu ta, nên họ cũng chẳng quan tâm lắm. Nhưng sau đó Quý Linh Ngân lại nói:
- Vừa rồi chị có nhìn thấy trên xe của người đó có kí hiệu của quân đội Quân gia... Em không sao chứ Tiểu Nguyệt?
Nghe con dâu vàng nhắc đến quân đội Quân gia thì Thẩm Sơn và Phó Thi Hy cũng giật mình, họ liền quay lại nhìn cô, sau đó cũng nhỏ giọng gọi:
- Nguyệt Nguyệt, ai đưa con về vậy?
- Là Quân Kình Thương.
- Quân... Kình Thương? Ý của con là...
- Như cha đã nghĩ, là Quân Thiếu tá của quân đội nhà họ Quân... Quân Kình Thương!
Chỉ cần nghe đến đây thì không chỉ Thẩm Sơn ngạc nhiên, Phó Thi Hy đứng hình, ngay cả cái điệu cười mỉa mai của Thẩm Nhất Hành cũng phải thu lại.
Thẩm Sơn còn nhìn "con gái" rồi vui vẻ nói:
- Con còn quen biết với Quân Thiếu tá nữa sao? Mau đến đây, kể cho cha nghe về chuyện đó đi.
Quả nhiên đám người Thẩm gia rất dễ cắn câu, Thẩm Nguyệt cũng ngoan ngoãn ngồi xuống kể lại cho Thẩm Sơn nghe về mọi chuyện, đến cả việc cô gặp qua lão tướng và ông ấy cũng rất thích cô, thậm chí còn dưới thiệu cô với bậc thầy giám định bảo vật - Trần Kiến Quốc nữa kìa.
Tuy nhiên, chuyện cô được Trần Kiến Quốc nhận làm đồ đệ thì cô không nói.
- Đúng là con gái của Thẩm gia chúng ta có khác.
Dừng một chút Phó Thi Hy lại nói:
- Tiểu Nguyệt, vậy sau này con đừng quá thân thiết với Chương Nhược Hàn nữa, nên cố gắng lấy lòng lão tướng, biết đâu ông ấy thích thì sẽ cưới con về làm cháu dâu của ông ấy. Cha mẹ cũng chẳng có ý gì, chỉ là muốn con hạnh phúc thôi.
Ai nghe thấy cũng biết đây chỉ là những lời nói dối có chủ đích, nhưng Thẩm Nguyệt lại giả vờ ngốc nghếch tin hết lời nói của Thẩm Sơn và Phó Thi Hy, thậm chí là cô còn cố ý nhéo vào tay của mình để mình có thể rơi lệ nữa.
Sau đó cô nhìn Phó Thi Hy, nghẹn ngào nói:
- Mẹ... Con cảm ơn mẹ.
Phó Thi Hy cũng mỉm cười rồi đưa tay xoa đầu cô, nói:
- Con gái ngốc, cha mẹ vẫn luôn yêu thương con mà.
Sau một màn mẹ con tương thân tương ái thì Thẩm Nguyệt lại nhìn sang cha của mình, cô nói:
- À đúng rồi cha, số đá hôm qua con đưa cho cha ấy, cha đã bán chưa?
- Có chuyện gì sao?
- Trong chỗ đá quý đó có một viên Phúc Lộc Thọ, con đang định sẽ đem nó đến thợ thủ công làm một món quà tặng cho lão tướng. Hơn nữa con cũng quên nói với cha, số đá đó được cắt ở Cửa hàng đá quý Gemstone, mỗi viên đều có giấy khai sinh cho nó, nếu cha đem bán mà không mang theo giấy tờ là sẽ bị bắt đó... Chắc cha chưa bán đâu ha?
Thẩm Sơn nghe xong mà toát hết mồ hôi hột, nhưng ông ta vẫn gật đầu, nói:
- Cha vẫn chưa... Vẫn chưa bán...
- Vậy thì tốt quá, cha có thể đưa viên Phúc Lộc Thọ lại cho con không ạ? Con đang cần gấp lắm, nếu không nhân cơ hội lấy lòng lão tướng thì chuyện tương lai sẽ có hơi...
Phó Thi Hy nghe đến đây liền thúc giục Thẩm Sơn đưa đá trả lại cho cô, nhưng theo như cô biết về tính cách của Thẩm Sơn thì cô dám chắc.
Chỗ đá đó đã sớm bị bán vào chợ đen rồi.
Nếu như thật sự là vậy thì đúng là một tiết vô cùng thú vị.
#Yu~
Bạn đang đọc truyện tại DocTruyenChuz.com
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương