Mật Ngọt Quân Hôn: Làm Ngoan Xinh Yêu Của Thiếu Tá!
Chương 17: Phụ nữ càng đẹp, thì càng độc!
Thẩm Nguyệt đi cùng với Quân Kình Thương đi đến một phòng giam ở quân khu, vừa mới vào thôi đã nhìn thấy người quen rồi. Hóa ra kẻ chết thay cho Thẩm Sơn lại chính là trợ lý của ông ta... Nói cũng đúng, con người của Thẩm Sơn thì đến con gái ruột cũng có thể nhẫn tâm vứt bỏ, vậy một trợ lý nhỏ đáng là gì chứ?
Lúc trợ lý đó nhìn thấy cô cũng có hơi run rẩy, cũng rất ngạc nhiên khi thấy Thẩm Nguyệt ở đây, anh ra còn lắp bắp nói:
- Tiểu... Tiểu thư? Nhị tiểu thư... Sao cô lại ở đây?
- Tôi ở đâu cũng chẳng liên quan đến anh. Nhưng mà... Anh có biết lý do tại sao anh ở đây không?
- Tôi... Tôi bị một nhóm quân nhân ập vào bắt, tôi cũng không biết tại sao nữa. Nhị tiểu thư... Cứu tôi... Cứu tôi đi Nhị tiểu thư... Cầu xin cô cứu tôi... Tôi... Tôi còn vợ còn con gái... Cầu xin cô... Cứu tôi...
Thẩm Nguyệt nghe xong cũng chỉ mỉm cười, cô cũng tự mình lấy một cái ghế rồi ngồi đối diện với anh ta, bắt đầu lấy một bản ghi âm ra, mở lên.
Âm thanh bên trong đại khái là chuyện Thẩm Sơn muốn đổ hết tội cho người trợ lý của mình, là tội trộm cắp đá quý và buôn bán đá quý bất hợp pháp... Với hai tội danh này, cộng với giá trị của đá quý thì cũng đủ khiến cho anh ta ở tù đến chết!
Tên trợ lý nghe xong mà tay chân cũng run rẩy lẩy bẩy, gương mặt ngập ngụa nước mắt nhìn Thẩm Nguyệt, nói:
- Nhị tiểu thư... Tôi không có trộm của cô... Là Chủ tịch... Là Chủ tịch đã sai tôi đem đi bán... Cô... Cầu xin cô hãy cứu tôi.
- Đương nhiên tôi biết anh không trộm rồi. Nhưng đáng tiếc là anh không có bằng chứng chứng minh mình vô tội, nên là... Anh hãy cam chịu làm ma chết thay cho Thẩm Sơn đi.
- Có! Tôi có bằng chứng tôi vô tội... Nhị tiểu thư, laptop của tôi, trong laptop có bằng chứng
- Thật sao?
- Thật mà... Tiểu thư... Cứu tôi... Được không?
Khi đã lấy được thông tin mình muốn, Thẩm Nguyệt liền nhanh chóng trở mặt, nói:
- Hình như anh quên rồi nhỉ? Tôi cũng mang họ Thẩm đó... Anh nghĩ xem... Tôi có cứu anh không?
- Nhị tiểu thư... Tôi biết cô rất căm hận Thẩm gia, chỉ cần cô cứu tôi, tôi nhất định sẽ kéo Thẩm gia xuống bờ vực thẳm! Thậm chí là tôi có thể đưa cô lên làm chủ tịch Thẩm thị... Nhị tiểu thư... À không... Bà chủ... Cầu xin cô... Hãy cứu tôi.
Bản chất của con người vẫn luôn như vậy, ai đứng trước cái chết đều chỉ biết nghĩ đến lợi ích của bản thân mà thôi. Thẩm gia cũng vậy, hắn ta cũng vậy... Thật nực cười...
Nhưng rồi sau đó Thẩm Nguyệt lại nói:
- Tôi có thể cứu anh, nhưng tôi muốn anh diễn một vở kịch... Sau khi xong chuyện, tôi sẽ cho gia đình anh một số tiền để các người cao bay xa chạy, đi làm lại cuộc đời... Thế nào? Giao dịch này... Hấp dẫn không?
- Tôi đồng ý, chỉ cần cô đừng giao tôi cho Quân Thiếu tá là được rồi, dù cô muốn tôi phối hợp diễn kịch gì cũng được. Tôi nhất định sẽ làm trâu làm ngựa báo đáp cô.
Nhận được câu trả lời hài lòng thì Thẩm Nguyệt cũng bước ra khỏi phòng giam của anh ta, vừa nhìn thấy cô thì Quân Kình Thương cũng chỉ biết lắc đầu, vừa rời khỏi quân khu, anh vừa nói:
- Thẩm Nguyệt, cô đúng là thâm sâu khó lường.
- Vậy nên tốt nhất anh đừng có gây thù với tôi. Anh có nghe câu... "Phụ nữ càng đẹp, thì càng độc" chưa?
- Đã nghe qua, nhưng không nghĩ cô lại nham hiểm như thế.
Thẩm Nguyệt cũng sẽ xem đây là một lời khen, vì chuyện này cũng chưa xong đâu. Mối thù hai đời, làm sao lại dễ dàng như vậy chứ?
[...]
Về lại Quân gia, Thẩm Nguyệt được Quân Khinh Vũ gọi vào thư phòng, hiển nhiên Quân Kình Thương cũng đi cùng. Lúc này anh cũng đem chuyện Thẩm gia đã ức hiếp Thẩm Nguyệt nhiều thế nào, nói cho ông nội nghe.
Tới khi hai ông cháu nhà họ Quân quay sang thì đã thấy Thẩm Nguyệt nước mắt ngắn, nước mắt dài đầy ấm ức.
Quân Khinh Vũ không hiểu gì thì kiểu: "Cái Thẩm gia khốn kiếp, dám ức hiếp cháu dâu của tôi sao? Tôi nhất định không bỏ qua cho các người!"
Quân Kình Thương nhìn thấu hồng trần kiểu: "Diễn sâu ghê"
- Tiểu Nguyệt, vậy tiếp theo cháu định làm gì?
- Cháu cũng chưa biết nữa... Trước mắt chắc là cháu phải chịu tội cùng với cha mẹ của mình, dù sao cũng là phận con cái... Đâu thể nào để họ vào tù chứ.
Suy nghĩ hiện tại của Quân Khinh Vũ: "Ôi cháu dâu tốt bụng của ta, sao lại phải chịu khổ như vậy chứ?'
Suy nghĩ của Quân Kình Thương: "Vẫn còn diễn luôn?"
- Tiểu Nguyệt, cháu đâu có tội, cháu là người bị hại mà, sao lại phải vào tù thay họ chứ? Hừ, ông nội nhất định sẽ không để cháu sảy ra chuyện gì đâu! Tiểu Nguyệt đừng lo.
- Nhưng... Nhưng cha mẹ rất thương anh hai, nếu mà cháu không gánh tội thay thì e là họ giết cháu mất.
- Ai dám? Ta thách họ dám đấy! Hừ!
Quân Kình Thương nhìn cô bằng nửa con mắt, cũng chỉ biết thở dài rồi lắc đầu.
Cô vợ chưa qua cửa này quá nguy hiểm.
Anh cũng nên cẩn thận hơn!
#Yu~
Lúc trợ lý đó nhìn thấy cô cũng có hơi run rẩy, cũng rất ngạc nhiên khi thấy Thẩm Nguyệt ở đây, anh ra còn lắp bắp nói:
- Tiểu... Tiểu thư? Nhị tiểu thư... Sao cô lại ở đây?
- Tôi ở đâu cũng chẳng liên quan đến anh. Nhưng mà... Anh có biết lý do tại sao anh ở đây không?
- Tôi... Tôi bị một nhóm quân nhân ập vào bắt, tôi cũng không biết tại sao nữa. Nhị tiểu thư... Cứu tôi... Cứu tôi đi Nhị tiểu thư... Cầu xin cô cứu tôi... Tôi... Tôi còn vợ còn con gái... Cầu xin cô... Cứu tôi...
Thẩm Nguyệt nghe xong cũng chỉ mỉm cười, cô cũng tự mình lấy một cái ghế rồi ngồi đối diện với anh ta, bắt đầu lấy một bản ghi âm ra, mở lên.
Âm thanh bên trong đại khái là chuyện Thẩm Sơn muốn đổ hết tội cho người trợ lý của mình, là tội trộm cắp đá quý và buôn bán đá quý bất hợp pháp... Với hai tội danh này, cộng với giá trị của đá quý thì cũng đủ khiến cho anh ta ở tù đến chết!
Tên trợ lý nghe xong mà tay chân cũng run rẩy lẩy bẩy, gương mặt ngập ngụa nước mắt nhìn Thẩm Nguyệt, nói:
- Nhị tiểu thư... Tôi không có trộm của cô... Là Chủ tịch... Là Chủ tịch đã sai tôi đem đi bán... Cô... Cầu xin cô hãy cứu tôi.
- Đương nhiên tôi biết anh không trộm rồi. Nhưng đáng tiếc là anh không có bằng chứng chứng minh mình vô tội, nên là... Anh hãy cam chịu làm ma chết thay cho Thẩm Sơn đi.
- Có! Tôi có bằng chứng tôi vô tội... Nhị tiểu thư, laptop của tôi, trong laptop có bằng chứng
- Thật sao?
- Thật mà... Tiểu thư... Cứu tôi... Được không?
Khi đã lấy được thông tin mình muốn, Thẩm Nguyệt liền nhanh chóng trở mặt, nói:
- Hình như anh quên rồi nhỉ? Tôi cũng mang họ Thẩm đó... Anh nghĩ xem... Tôi có cứu anh không?
- Nhị tiểu thư... Tôi biết cô rất căm hận Thẩm gia, chỉ cần cô cứu tôi, tôi nhất định sẽ kéo Thẩm gia xuống bờ vực thẳm! Thậm chí là tôi có thể đưa cô lên làm chủ tịch Thẩm thị... Nhị tiểu thư... À không... Bà chủ... Cầu xin cô... Hãy cứu tôi.
Bản chất của con người vẫn luôn như vậy, ai đứng trước cái chết đều chỉ biết nghĩ đến lợi ích của bản thân mà thôi. Thẩm gia cũng vậy, hắn ta cũng vậy... Thật nực cười...
Nhưng rồi sau đó Thẩm Nguyệt lại nói:
- Tôi có thể cứu anh, nhưng tôi muốn anh diễn một vở kịch... Sau khi xong chuyện, tôi sẽ cho gia đình anh một số tiền để các người cao bay xa chạy, đi làm lại cuộc đời... Thế nào? Giao dịch này... Hấp dẫn không?
- Tôi đồng ý, chỉ cần cô đừng giao tôi cho Quân Thiếu tá là được rồi, dù cô muốn tôi phối hợp diễn kịch gì cũng được. Tôi nhất định sẽ làm trâu làm ngựa báo đáp cô.
Nhận được câu trả lời hài lòng thì Thẩm Nguyệt cũng bước ra khỏi phòng giam của anh ta, vừa nhìn thấy cô thì Quân Kình Thương cũng chỉ biết lắc đầu, vừa rời khỏi quân khu, anh vừa nói:
- Thẩm Nguyệt, cô đúng là thâm sâu khó lường.
- Vậy nên tốt nhất anh đừng có gây thù với tôi. Anh có nghe câu... "Phụ nữ càng đẹp, thì càng độc" chưa?
- Đã nghe qua, nhưng không nghĩ cô lại nham hiểm như thế.
Thẩm Nguyệt cũng sẽ xem đây là một lời khen, vì chuyện này cũng chưa xong đâu. Mối thù hai đời, làm sao lại dễ dàng như vậy chứ?
[...]
Về lại Quân gia, Thẩm Nguyệt được Quân Khinh Vũ gọi vào thư phòng, hiển nhiên Quân Kình Thương cũng đi cùng. Lúc này anh cũng đem chuyện Thẩm gia đã ức hiếp Thẩm Nguyệt nhiều thế nào, nói cho ông nội nghe.
Tới khi hai ông cháu nhà họ Quân quay sang thì đã thấy Thẩm Nguyệt nước mắt ngắn, nước mắt dài đầy ấm ức.
Quân Khinh Vũ không hiểu gì thì kiểu: "Cái Thẩm gia khốn kiếp, dám ức hiếp cháu dâu của tôi sao? Tôi nhất định không bỏ qua cho các người!"
Quân Kình Thương nhìn thấu hồng trần kiểu: "Diễn sâu ghê"
- Tiểu Nguyệt, vậy tiếp theo cháu định làm gì?
- Cháu cũng chưa biết nữa... Trước mắt chắc là cháu phải chịu tội cùng với cha mẹ của mình, dù sao cũng là phận con cái... Đâu thể nào để họ vào tù chứ.
Suy nghĩ hiện tại của Quân Khinh Vũ: "Ôi cháu dâu tốt bụng của ta, sao lại phải chịu khổ như vậy chứ?'
Suy nghĩ của Quân Kình Thương: "Vẫn còn diễn luôn?"
- Tiểu Nguyệt, cháu đâu có tội, cháu là người bị hại mà, sao lại phải vào tù thay họ chứ? Hừ, ông nội nhất định sẽ không để cháu sảy ra chuyện gì đâu! Tiểu Nguyệt đừng lo.
- Nhưng... Nhưng cha mẹ rất thương anh hai, nếu mà cháu không gánh tội thay thì e là họ giết cháu mất.
- Ai dám? Ta thách họ dám đấy! Hừ!
Quân Kình Thương nhìn cô bằng nửa con mắt, cũng chỉ biết thở dài rồi lắc đầu.
Cô vợ chưa qua cửa này quá nguy hiểm.
Anh cũng nên cẩn thận hơn!
#Yu~
Bạn đang đọc truyện tại DocTruyenChuz.com
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương