Mật Ngọt Quân Hôn: Làm Ngoan Xinh Yêu Của Thiếu Tá!
Chương 31: Tại sao... Lại ra như vậy?
Sau khi đã xử lý xong vết thương của Thẩm Nguyệt thì Quân Kình Thương và Lương Mộc Hoan cũng ra ngoài cho cô nghỉ ngơi, lúc này Lương Mộc Hoan mới nhìn con trai của mình, nói:
- Mẹ không nghĩ Tinh Thụy cố ý đâu, chắc là do sơ xuất thôi… Con đừng có làm khó con bé.
- Nếu mẹ muốn biết cô ta cố ý hay không, thì cứ xem lại đoạn camera giám sát là được. Hoặc là tìm người đã chuẩn bị súng và đạn sơn cho cô ta, nếu như lời khai không khớp thì con sẽ xử lý theo luật.
- Kình Thương, con cũng không nên tuyệt tình như vậy, mới giao hảo giữa Quân gia và Trần gia, con đừng làm quá. Hơn nữa thì… Thẩm Nguyệt cũng đã nói sẽ không truy cứu mà?
- Vì mối giao hảo giữa Quân gia và Trần gia nên Tiểu Nguyệt mới không truy cứu. Cho nên… Mẹ cũng đừng nhắc đến cô ta nữa.
Dừng một chút, Quân Kình Thương lại nói:
- Đúng rồi, sắp tới đây Thẩm Nguyệt sẽ được ông nội Trần đưa đi tham gia một buổi đấu giá bảo vật, cùng ngày đó thì Trần gia cũng sẽ công bố về thân phận cho Tiểu Nguyệt.
- Con nói với mẹ việc này làm gì?
- Mẹ chuẩn bị tinh thần để đến Trần gia hỏi cưới cô ấy.
- Vậy sính lễ thì con…
- Con và ông nội đã chuẩn bị xong rồi, hôm đó chỉ cần cha mẹ có mặt là được.
Đến đây Quân Kình Thương còn định rời đi, nhưng đột nhiên anh dừng lại, có chút không vui, nói:
- Hoặc không đi cũng được.
Dứt lời Quân Kình Thương mới đi xuống cầu thang, khi này Trần Tinh Thụy cũng có chạy đến muốn hỏi anh về tình hình của Thẩm Nguyệt, nhưng Quân Kình Thương đã lướt qua và đi thẳng vào nhà bếp. Dặn dò nhà bếp nấu vài món mà Thẩm Nguyệt thích rồi đem lên cho cô, lúc này Quân Khinh Vũ cũng nhìn anh, nói:
- Tiểu Nguyệt thế nào rồi?
- Cô ấy không sao, hiện tại vẫn còn đang nghỉ ngơi, nên mọi người đừng làm phiền cô ấy.
Trần Tinh Thụy nghe thấy cũng có chút giật mình, cô ta thậm chí còn dùng những giọt nước mắt yếu đuối để nhìn Quân Kình Thương, tựa như là đang muốn lấy một ít sự thương cảm của anh vậy. Chẳng những thế mà Trần Tinh Thụy còn nắm lấy vạt áo của anh, nhỏ giọng nói:
- Em không cố ý… Kình Thương, anh phải tin em… Em thật sự không có cố ý làm cho Tiểu Nguyệt bị thương. Em cũng không biết tại sao trong súng của mình lại có đạn thật nữa… Em thật sự không biết.
Quân Kình Thương đến nhìn cũng không nhìn, trực tiếp gạt tay của Trần Tinh Thụy ra, lại nhìn sang cha và ông nội, nói:
- Cha, ông nội, con qua quân khu một chút, nếu Tiểu Nguyệt tìm con thì gọi cho con.
Nói xong Quân Kình Thương liền rời đi mà không đáp lại lời của Trần Tinh Thụy, hành động này của anh đã chứng minh rằng Quân Kình Thương đang nghi ngờ cô ta và có thể nói rằng anh đang rất ghét cô ta.
Trần Tinh Thụy cũng nhìn sang Lương Mộc Hoan, cơ mà bà ấy cũng không biết nói gì nữa. Tuy rằng trong thâm tâm Lương Mộc Hoan không tin Trần Tinh Thụy hãm hại Thẩm Nguyệt.
Nhưng mà… Nếu như Trần Tinh Thụy không phải người hãm hại Thẩm Nguyệt, vậy thì Thẩm Nguyệt cũng đâu có lý do tự hại mình… Rốt cuộc… Đâu mới là sự thật đây?
Một bên là người mà bà ấy chứng kiến trưởng thành, trong thâm tâm đã sớm xem Trần Tinh Thụy là con dâu chưa qua cửa.
Nhưng một bên khác lại là một cô gái rất hiểu chuyện. Kể từ khi Thẩm Nguyệt sống ở đây thì cô vẫn luôn chiều theo ý của Quân gia, hoàn toàn không có ý định lấn lướt ai cả.
Trần Tinh Thụy cho bà ấy tình cảm nhiều năm, nhưng Thẩm Nguyệt lại cho bà ấy sự tin tưởng tuyệt đối… Bà ấy thật sự cũng không biết nên tin ai.
Cuối cùng, Lương Mộc Hoan cũng chỉ nhìn Trần Tinh Thụy một cái rồi đi về phòng của mình.
Trần Tinh Thụy giống như là đã bị đả kích, cô ta không nghĩ rằng mọi chuyện sẽ đi theo hướng kì lạ như thế này. Hơn nữa… Rõ ràng người bị trúng đạn phải là cô ta mới đúng, tại sao lại là Thẩm Nguyệt!
Rốt cuộc… Thẩm Nguyệt đã giở trò bẩn thỉu gì vậy chứ!
[…]
Còn Thẩm Nguyệt lúc này đang ở trên phòng và không biết chuyện gì đang xảy ra ở bên dưới, thứ mà cô biết duy nhất chính là kế hoạch “Thẩm Nguyệt phải chết” phải bắt đầu rồi!
Ngay lập tức Thẩm Nguyệt liền dùng một sim điện thoại gọi cho một tòa soạn báo, nói:
- Xin chào, đây là tòa soạn Biện Lương đúng không? Tôi có một tin sốt dẻo muốn báo cho mọi người biết.
Sau đó Thẩm Nguyệt đã bắt thêu dệt lên cái chết của mình, thậm chí là cô còn gửi cả hình ảnh nữa mà. Mà những hình ảnh đó cũng chính là Thẩm Nguyệt đã bỏ thời gian ra chụp đó, hoàn toàn là ảnh thật chứ không phải anh ghép đâu.
Tiếp theo, Thẩm Nguyệt đã nhắn tin cho Liêu Minh Minh.
[Thẩm Nguyệt]: Minh Minh, kế hoạch bắt đầu rồi. Cậu chuẩn bị đi nha.
[Liêu Minh Minh]: Tớ và Chương Nhược Hàn đã chuẩn bị xong!
Thẩm Nguyệt nhìn thấy tin nhắn liền mỉm cười hài lòng, còn nhỏ giọng nói:
- Thẩm gia… Trò chơi… Chính thức… Bắt đầu!
#Yu~
- Mẹ không nghĩ Tinh Thụy cố ý đâu, chắc là do sơ xuất thôi… Con đừng có làm khó con bé.
- Nếu mẹ muốn biết cô ta cố ý hay không, thì cứ xem lại đoạn camera giám sát là được. Hoặc là tìm người đã chuẩn bị súng và đạn sơn cho cô ta, nếu như lời khai không khớp thì con sẽ xử lý theo luật.
- Kình Thương, con cũng không nên tuyệt tình như vậy, mới giao hảo giữa Quân gia và Trần gia, con đừng làm quá. Hơn nữa thì… Thẩm Nguyệt cũng đã nói sẽ không truy cứu mà?
- Vì mối giao hảo giữa Quân gia và Trần gia nên Tiểu Nguyệt mới không truy cứu. Cho nên… Mẹ cũng đừng nhắc đến cô ta nữa.
Dừng một chút, Quân Kình Thương lại nói:
- Đúng rồi, sắp tới đây Thẩm Nguyệt sẽ được ông nội Trần đưa đi tham gia một buổi đấu giá bảo vật, cùng ngày đó thì Trần gia cũng sẽ công bố về thân phận cho Tiểu Nguyệt.
- Con nói với mẹ việc này làm gì?
- Mẹ chuẩn bị tinh thần để đến Trần gia hỏi cưới cô ấy.
- Vậy sính lễ thì con…
- Con và ông nội đã chuẩn bị xong rồi, hôm đó chỉ cần cha mẹ có mặt là được.
Đến đây Quân Kình Thương còn định rời đi, nhưng đột nhiên anh dừng lại, có chút không vui, nói:
- Hoặc không đi cũng được.
Dứt lời Quân Kình Thương mới đi xuống cầu thang, khi này Trần Tinh Thụy cũng có chạy đến muốn hỏi anh về tình hình của Thẩm Nguyệt, nhưng Quân Kình Thương đã lướt qua và đi thẳng vào nhà bếp. Dặn dò nhà bếp nấu vài món mà Thẩm Nguyệt thích rồi đem lên cho cô, lúc này Quân Khinh Vũ cũng nhìn anh, nói:
- Tiểu Nguyệt thế nào rồi?
- Cô ấy không sao, hiện tại vẫn còn đang nghỉ ngơi, nên mọi người đừng làm phiền cô ấy.
Trần Tinh Thụy nghe thấy cũng có chút giật mình, cô ta thậm chí còn dùng những giọt nước mắt yếu đuối để nhìn Quân Kình Thương, tựa như là đang muốn lấy một ít sự thương cảm của anh vậy. Chẳng những thế mà Trần Tinh Thụy còn nắm lấy vạt áo của anh, nhỏ giọng nói:
- Em không cố ý… Kình Thương, anh phải tin em… Em thật sự không có cố ý làm cho Tiểu Nguyệt bị thương. Em cũng không biết tại sao trong súng của mình lại có đạn thật nữa… Em thật sự không biết.
Quân Kình Thương đến nhìn cũng không nhìn, trực tiếp gạt tay của Trần Tinh Thụy ra, lại nhìn sang cha và ông nội, nói:
- Cha, ông nội, con qua quân khu một chút, nếu Tiểu Nguyệt tìm con thì gọi cho con.
Nói xong Quân Kình Thương liền rời đi mà không đáp lại lời của Trần Tinh Thụy, hành động này của anh đã chứng minh rằng Quân Kình Thương đang nghi ngờ cô ta và có thể nói rằng anh đang rất ghét cô ta.
Trần Tinh Thụy cũng nhìn sang Lương Mộc Hoan, cơ mà bà ấy cũng không biết nói gì nữa. Tuy rằng trong thâm tâm Lương Mộc Hoan không tin Trần Tinh Thụy hãm hại Thẩm Nguyệt.
Nhưng mà… Nếu như Trần Tinh Thụy không phải người hãm hại Thẩm Nguyệt, vậy thì Thẩm Nguyệt cũng đâu có lý do tự hại mình… Rốt cuộc… Đâu mới là sự thật đây?
Một bên là người mà bà ấy chứng kiến trưởng thành, trong thâm tâm đã sớm xem Trần Tinh Thụy là con dâu chưa qua cửa.
Nhưng một bên khác lại là một cô gái rất hiểu chuyện. Kể từ khi Thẩm Nguyệt sống ở đây thì cô vẫn luôn chiều theo ý của Quân gia, hoàn toàn không có ý định lấn lướt ai cả.
Trần Tinh Thụy cho bà ấy tình cảm nhiều năm, nhưng Thẩm Nguyệt lại cho bà ấy sự tin tưởng tuyệt đối… Bà ấy thật sự cũng không biết nên tin ai.
Cuối cùng, Lương Mộc Hoan cũng chỉ nhìn Trần Tinh Thụy một cái rồi đi về phòng của mình.
Trần Tinh Thụy giống như là đã bị đả kích, cô ta không nghĩ rằng mọi chuyện sẽ đi theo hướng kì lạ như thế này. Hơn nữa… Rõ ràng người bị trúng đạn phải là cô ta mới đúng, tại sao lại là Thẩm Nguyệt!
Rốt cuộc… Thẩm Nguyệt đã giở trò bẩn thỉu gì vậy chứ!
[…]
Còn Thẩm Nguyệt lúc này đang ở trên phòng và không biết chuyện gì đang xảy ra ở bên dưới, thứ mà cô biết duy nhất chính là kế hoạch “Thẩm Nguyệt phải chết” phải bắt đầu rồi!
Ngay lập tức Thẩm Nguyệt liền dùng một sim điện thoại gọi cho một tòa soạn báo, nói:
- Xin chào, đây là tòa soạn Biện Lương đúng không? Tôi có một tin sốt dẻo muốn báo cho mọi người biết.
Sau đó Thẩm Nguyệt đã bắt thêu dệt lên cái chết của mình, thậm chí là cô còn gửi cả hình ảnh nữa mà. Mà những hình ảnh đó cũng chính là Thẩm Nguyệt đã bỏ thời gian ra chụp đó, hoàn toàn là ảnh thật chứ không phải anh ghép đâu.
Tiếp theo, Thẩm Nguyệt đã nhắn tin cho Liêu Minh Minh.
[Thẩm Nguyệt]: Minh Minh, kế hoạch bắt đầu rồi. Cậu chuẩn bị đi nha.
[Liêu Minh Minh]: Tớ và Chương Nhược Hàn đã chuẩn bị xong!
Thẩm Nguyệt nhìn thấy tin nhắn liền mỉm cười hài lòng, còn nhỏ giọng nói:
- Thẩm gia… Trò chơi… Chính thức… Bắt đầu!
#Yu~
Bạn đang đọc truyện tại DocTruyenChuz.com
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương