Mật Ngọt Quân Hôn: Làm Ngoan Xinh Yêu Của Thiếu Tá!
Chương 50: Phủ đầu nhà vợ
Theo thông lệ hằng năm thì nhóm bạn thân thiết của Quân Kình Thương cũng rủ nhau đi chơi, mỗi lần đều chọn lên rừng để cắm trại, mỗi lần đi đều đến đó ở lại ba ngày hai đêm rồi mới về. Nhưng lần này còn có thêm Thẩm Nguyệt nữa, nên Quân Kình Thương phải chuẩn bị nhiều thứ một chút.
Đến khi xuất phát cũng là Trần An Dương lái xe, còn những người khác thì ngồi trong chiếc xe được xem như là ngôi nhà di động này.
Trên cả đoạn đường đi Trần Tinh Thụy cũng chú ý đến mối quan hệ đang dần càng thân thiết giữa Thẩm Nguyệt và Quân Kình Thương, cô ta để ý thấy rằng anh đã nhìn Thẩm Nguyệt từ đầu đến cuối, hoàn toàn không có ý định sẽ nhìn sang hướng khác. Những người khác thì không nói làm gì, nhưng nếu mà để Quân Kình Thương nhìn chằm chằm như vậy thì e là trong lòng của anh cũng đã sớm có hình bóng của Thẩm Nguyệt rồi?
Trần Tinh Thụy hơi nhíu mày, cô ta đang định nói gì đó thì Trần An Dương lại nói:
- Phải rồi Quân Kình Thương, cha mẹ tôi có nói là hôn lễ của cậu và Tiểu Nguyệt có thể dời lại đến giữa năm sau không, dù sao thì qua Tết hai ông bà cũng phải đi công tác ở Nam Phi đến nửa năm mới về, nên chờ đến khi ông bà về rồi hai người kết hôn.
Nghe thì cũng có lý đó, vì hiện tại Thẩm Nguyệt là con gái dưới tên của Trần Diệp Tân và Lưu Nhã Ý cơ mà, việc con gái kết hôn mà không có mặt cha mẹ thì cũng không phải chuyện tốt. Có khi mấy kẻ nhiều chuyện lại còn cho rằng Thẩm Nguyệt và Trần gia không hòa hợp, chỉ là bằng mặt không bằng lòng.
Trần Tinh Thụy nghe qua cũng hơi ngạc nhiên, cô ta còn nhìn anh, nói:
- Kình Thương, anh và Tiểu Nguyệt định sang năm sẽ kết hôn sao?
- Thế hoạch ban đầu là mùa xuân năm sau. Nhưng có vẻ như phải dời lại rồi.
Thẩm Nguyệt nhìn anh, sao mà cô nghi cái chuyện “dời” này quá vậy nè.
Còn Trần Tinh Thụy thì có chút thở phào nhẹ nhõm, vốn dĩ cô ta còn nghĩ hôn lễ của Thẩm Nguyệt và Quân Kình Thương vẫn còn hơn một năm nữa kìa, không ngờ là chỉ còn vài tháng, nhưng cũng may cho cô ta là cha mẹ nuôi của Thẩm Nguyệt phải đi công tác, nên họ bắt buộc phải dời hôn lễ tiếp. Nếu vậy thì chẳng phải Trần Tinh Thụy còn có nhiều cơ hội tiếp xúc với Quân Kình Thương hơn sao?
Đến đây Quân Kình Thương cũng tạt thẳng một gáo nước lạnh vào mặt của Trần Tinh Thụy, anh nắm lấy tay của Thẩm Nguyệt, nhẹ nhàng hôn lên tay cô một cái, nói:
- Hôn lễ thì có thể dời lại nửa năm. Nhưng tôi và Tiểu Nguyệt sẽ đăng ký kết hôn, tổ chức một buổi tiệc đính hôn, cũng đưa Tiểu Nguyệt về Quân gia trước. Còn hôn lễ thì cứ từ từ cũng không sao.
Thẩm Nguyệt: “…” Tôi biết ngay mà!
Trần An Dương: “…” Này có khác gì là đánh phủ đầu cha mẹ vợ hả thằng kia?
Những người khác: “…” Cạn lời.
Trần Tinh Thụy cũng gấp gáp nhìn anh, nói:
- Anh Kình Thương, dù rằng anh và Tiểu Nguyệt dựng lên việc có hôn ước nhiều năm. Nhưng chúng ta đều biết rõ… Đó chỉ là giả thôi mà… Hơn nữa anh và em ấy quen nhau còn chưa đến một năm, sao lại gấp gáp như vậy?
Tuy nhiên Quân Kình Thương cũng không nhìn sang Trần Tinh Thụy lấy một cái, anh chỉ nói:
- Đương nhiên là sợ bảo bối bị người khác cướp mất rồi.
Mọi người: “…” Hông tin dám nói dị luôn.
Trần Tinh Thụy: “…” Ông nói vậy rồi tui phải cãi làm sao hả!?
Khi này Trần Tinh Thụy vẫn đang định nói gì đó, nhưng Trần An Dương lại chen ngang, nói:
- Cậu đúng là quá đáng lắm đó Quân Kình Thương. Cậu là đánh phủ đầu cha mẹ của tôi à?
- Đương nhiên rồi, chỉ cần nhìn đôi mắt của bác trai và bác gái khi tôi đến tìm Tiểu Nguyệt là đủ hiểu. Rõ ràng trên đầu của họ hiện lên ba từ “KHÔNG MUỐN GẢ”!
- Có phải cậu nghĩ nhiều rồi không, sao mà cha mẹ lại không gả chứ.
- Nếu đã muốn gả thì sớm muộn cũng sẽ gả, tôi chỉ là đẩy nhanh tiến độ thôi.
Trần An Dương: “…” Nói vậy rồi sao người ta cãi!
Cuối cùng thì mọi chuyện cũng đã được Quân Kình Thương quyết định rồi, nhưng thay vì một bữa tiệc đính hôn thì nó lại giống như một bữa tiệc báo hỉ hơn, tất cả những gì mà Thẩm Nguyệt cần chuẩn bị đó là một tinh thần thật tốt, sau đó là trở thành vợ của anh.
Tuy rằng Thẩm Nguyệt đã đồng ý đáp ứng “nguyện vọng” của Quân Kình Thương, nhưng cô nghĩ rằng Trần Tinh Thụy sẽ không để yên chuyện này đâu ha?
Để cô bấm tay tính thử xem…
Dám chắc là một trăm lẻ một phần trăm là Trần Tinh Thụy sẽ đến tìm Lương Mộc Hoan để nói về cô, hoặc không thì sẽ chọn một người còn cao tay hơn Lương Mộc Hoan… Ví dụ như là… Cộng đồng mạng chẳng hạn.
Bây giờ nếu Trần Tinh Thụy đem chuyện Thẩm Nguyệt này là “Thẩm Nguyêt” của Thẩm gia thì chắc chắn chuyện hôn sự của cô và Quân Kình Thương sẽ tan thành mây khói. Hoặc là cô ta sẽ vạch trần bản chất mưu mô xấu xa của cô trước mặt nhà họ Quân… Đến khi đó thì cô ta vừa có thể đá Thẩm Nguyệt đi, vừa có thể chễm chệ lấy được lòng của nhà họ Quân rồi.
Nhưng mà… Đó chỉ là suy tính của Thẩm Nguyệt thôi, cô chỉ sợ cái đầu nhỏ đó của Trần Tinh Thụy… Không nghĩ được nhiều như thế!
#Yu~
Đến khi xuất phát cũng là Trần An Dương lái xe, còn những người khác thì ngồi trong chiếc xe được xem như là ngôi nhà di động này.
Trên cả đoạn đường đi Trần Tinh Thụy cũng chú ý đến mối quan hệ đang dần càng thân thiết giữa Thẩm Nguyệt và Quân Kình Thương, cô ta để ý thấy rằng anh đã nhìn Thẩm Nguyệt từ đầu đến cuối, hoàn toàn không có ý định sẽ nhìn sang hướng khác. Những người khác thì không nói làm gì, nhưng nếu mà để Quân Kình Thương nhìn chằm chằm như vậy thì e là trong lòng của anh cũng đã sớm có hình bóng của Thẩm Nguyệt rồi?
Trần Tinh Thụy hơi nhíu mày, cô ta đang định nói gì đó thì Trần An Dương lại nói:
- Phải rồi Quân Kình Thương, cha mẹ tôi có nói là hôn lễ của cậu và Tiểu Nguyệt có thể dời lại đến giữa năm sau không, dù sao thì qua Tết hai ông bà cũng phải đi công tác ở Nam Phi đến nửa năm mới về, nên chờ đến khi ông bà về rồi hai người kết hôn.
Nghe thì cũng có lý đó, vì hiện tại Thẩm Nguyệt là con gái dưới tên của Trần Diệp Tân và Lưu Nhã Ý cơ mà, việc con gái kết hôn mà không có mặt cha mẹ thì cũng không phải chuyện tốt. Có khi mấy kẻ nhiều chuyện lại còn cho rằng Thẩm Nguyệt và Trần gia không hòa hợp, chỉ là bằng mặt không bằng lòng.
Trần Tinh Thụy nghe qua cũng hơi ngạc nhiên, cô ta còn nhìn anh, nói:
- Kình Thương, anh và Tiểu Nguyệt định sang năm sẽ kết hôn sao?
- Thế hoạch ban đầu là mùa xuân năm sau. Nhưng có vẻ như phải dời lại rồi.
Thẩm Nguyệt nhìn anh, sao mà cô nghi cái chuyện “dời” này quá vậy nè.
Còn Trần Tinh Thụy thì có chút thở phào nhẹ nhõm, vốn dĩ cô ta còn nghĩ hôn lễ của Thẩm Nguyệt và Quân Kình Thương vẫn còn hơn một năm nữa kìa, không ngờ là chỉ còn vài tháng, nhưng cũng may cho cô ta là cha mẹ nuôi của Thẩm Nguyệt phải đi công tác, nên họ bắt buộc phải dời hôn lễ tiếp. Nếu vậy thì chẳng phải Trần Tinh Thụy còn có nhiều cơ hội tiếp xúc với Quân Kình Thương hơn sao?
Đến đây Quân Kình Thương cũng tạt thẳng một gáo nước lạnh vào mặt của Trần Tinh Thụy, anh nắm lấy tay của Thẩm Nguyệt, nhẹ nhàng hôn lên tay cô một cái, nói:
- Hôn lễ thì có thể dời lại nửa năm. Nhưng tôi và Tiểu Nguyệt sẽ đăng ký kết hôn, tổ chức một buổi tiệc đính hôn, cũng đưa Tiểu Nguyệt về Quân gia trước. Còn hôn lễ thì cứ từ từ cũng không sao.
Thẩm Nguyệt: “…” Tôi biết ngay mà!
Trần An Dương: “…” Này có khác gì là đánh phủ đầu cha mẹ vợ hả thằng kia?
Những người khác: “…” Cạn lời.
Trần Tinh Thụy cũng gấp gáp nhìn anh, nói:
- Anh Kình Thương, dù rằng anh và Tiểu Nguyệt dựng lên việc có hôn ước nhiều năm. Nhưng chúng ta đều biết rõ… Đó chỉ là giả thôi mà… Hơn nữa anh và em ấy quen nhau còn chưa đến một năm, sao lại gấp gáp như vậy?
Tuy nhiên Quân Kình Thương cũng không nhìn sang Trần Tinh Thụy lấy một cái, anh chỉ nói:
- Đương nhiên là sợ bảo bối bị người khác cướp mất rồi.
Mọi người: “…” Hông tin dám nói dị luôn.
Trần Tinh Thụy: “…” Ông nói vậy rồi tui phải cãi làm sao hả!?
Khi này Trần Tinh Thụy vẫn đang định nói gì đó, nhưng Trần An Dương lại chen ngang, nói:
- Cậu đúng là quá đáng lắm đó Quân Kình Thương. Cậu là đánh phủ đầu cha mẹ của tôi à?
- Đương nhiên rồi, chỉ cần nhìn đôi mắt của bác trai và bác gái khi tôi đến tìm Tiểu Nguyệt là đủ hiểu. Rõ ràng trên đầu của họ hiện lên ba từ “KHÔNG MUỐN GẢ”!
- Có phải cậu nghĩ nhiều rồi không, sao mà cha mẹ lại không gả chứ.
- Nếu đã muốn gả thì sớm muộn cũng sẽ gả, tôi chỉ là đẩy nhanh tiến độ thôi.
Trần An Dương: “…” Nói vậy rồi sao người ta cãi!
Cuối cùng thì mọi chuyện cũng đã được Quân Kình Thương quyết định rồi, nhưng thay vì một bữa tiệc đính hôn thì nó lại giống như một bữa tiệc báo hỉ hơn, tất cả những gì mà Thẩm Nguyệt cần chuẩn bị đó là một tinh thần thật tốt, sau đó là trở thành vợ của anh.
Tuy rằng Thẩm Nguyệt đã đồng ý đáp ứng “nguyện vọng” của Quân Kình Thương, nhưng cô nghĩ rằng Trần Tinh Thụy sẽ không để yên chuyện này đâu ha?
Để cô bấm tay tính thử xem…
Dám chắc là một trăm lẻ một phần trăm là Trần Tinh Thụy sẽ đến tìm Lương Mộc Hoan để nói về cô, hoặc không thì sẽ chọn một người còn cao tay hơn Lương Mộc Hoan… Ví dụ như là… Cộng đồng mạng chẳng hạn.
Bây giờ nếu Trần Tinh Thụy đem chuyện Thẩm Nguyệt này là “Thẩm Nguyêt” của Thẩm gia thì chắc chắn chuyện hôn sự của cô và Quân Kình Thương sẽ tan thành mây khói. Hoặc là cô ta sẽ vạch trần bản chất mưu mô xấu xa của cô trước mặt nhà họ Quân… Đến khi đó thì cô ta vừa có thể đá Thẩm Nguyệt đi, vừa có thể chễm chệ lấy được lòng của nhà họ Quân rồi.
Nhưng mà… Đó chỉ là suy tính của Thẩm Nguyệt thôi, cô chỉ sợ cái đầu nhỏ đó của Trần Tinh Thụy… Không nghĩ được nhiều như thế!
#Yu~
Bạn đang đọc truyện tại DocTruyenChuz.com
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương