Mạt Thế Hầm Cá Mặn

Chương 39: Thú triều



Mạt thế buông xuống, một số học giả truyền giảng thuyết “thú triều”, vì lý do này, ba căn cứ lớn thà tin là có đều thực hiện các biện pháp phòng ngừa tương ứng.

Căn cứ Giang Nam ở bên ngoài căn cứ bí mật lắp đặt mạng lưới giám sát.

Mạng lưới giám sát lấy căn cứ làm trung tâm, trải rộng ra cách nhau năm mươi km cho đến khi đạt khoảng cách ba trăm km

Xét thấy tài nguyên căn cứ có hạn, hơn nữa loại giám sát này chỉ là vì đề phòng thú triều, khoảng cách giữa mỗi máy giám sát đều rất xa, đại đa số quái thú hoặc dị năng giả số lượng nhỏ hành động đều nằm ngoài giám sát, nhưng nếu quả thật có thú triều phát sinh, quái thú dày đặc tự nhiên sẽ bị máy giám sát bắt được.

Đúng mười giờ tối nay, phòng chuyên môn phụ trách theo dõi thú triều đột nhiên truyền đến tiếng cảnh báo.

Màn hình hiển thị một số lượng lớn quái thú đã tiến vào phạm vi căn cứ trong vòng ba trăm km, bầy thú không đến từ một hướng, màn hình bốn phương tám hướng đều bắt được chuyển động của bầy thú.

Các nhân viên có liên quan ngay lập tức báo cáo cho quân đội.

Lục Nhai kết nối liên lạc, bên trong truyền đến thanh âm bình tĩnh của Lục Thắng: “Thú triều tới, nó đã vượt qua ba trăm km, lập tức về đơn vị.”

Ba trăm km, dựa theo thể chất của quái thú cấp A có thể bảo trì tốc độ tối đa một trăm km/h, tính cả thời gian nghỉ ngơi hồi phục ở giữa, nhiều nhất là bốn giờ nữa thú triều có thể sẽ đến căn cứ.

Lục Nhai mặc chiến giáp trực tiếp bay ra khỏi phòng, phá cửa sổ vào phòng Cố Phồn.

Anh vốn muốn trực tiếp mang Cố Phồn rời đi, không ngờ khi tới gần Cố Phồn cách ba bước, một tầng hào quang đột nhiên sáng lên ngăn anh lại.

Ngay khi Lục Nhai sững sờ, Cố Phồn cảm nhận được trận pháp khác thường, mở mắt.

Nhìn thấy Lục Nhai, cô nhanh chóng thu hồi linh thạch trên mặt đất.

Trên thực tế, nếu Lục Nhai cưỡng chế xông vào loại trận pháp cấp thấp này, anh có thể ngay lập tức phá vỡ trận pháp.

“Sao vậy?” Cố Phồn nhíu mày hỏi, cũng không nghi ngờ Lục Nhai muốn hại cô.

Lục Nhai: “Thú triều sắp đến, tôi đưa em đi hội hợp với Cảnh Thiên, Lục gia sẽ phái người bảo vệ hai người.”

Nói xong, Lục Nhai mặt không chút thay đổi kéo Cố Phồn vào trong ngực, mang theo cô bay ra ngoài.

Tim Cố Phồn đập thình thịch nhìn ra bên ngoài căn cứ, một mảnh tối đen như mực không phát hiện ra bất cứ điều gì khác thường.

Lục Nhai tựa như biết cô đang suy nghĩ gì, giải thích chuyện mạng lưới giám sát.

Cố Phồn căng thẳng hỏi: “Quân đội có thể ngăn chặn không?”

Lục Nhai: “Phải xem số lượng quái thú.”

Cố Phồn lấy ra viên tinh hạch không gian lúc trước Lục Nhai dùng cất giữ Thanh Lân Thảo, nhét vào trong tay anh: “Bên trong có hai ngàn viên Sinh Cơ Bổ Huyết Đan, anh xem mà dùng.”

Lục Nhai dường như nở nụ cười.

Cố Phồn giả vờ như không nhìn thấy, lấy ra hai viên đan dược một đen một xanh, cụp mắt giải thích dược hiệu: “Hai loại này tôi thật sự không biết luyện, anh đừng ngại số lượng ít. Màu đen là Tránh Thú Đan, anh đã ăn qua, màu xanh lá cây dùng cứu mạng vào thời khắc nguy cấp, chỉ cần anh còn chút hơi thở chắc chắn có thể cứu được.”

Lục Nhai: “Cảm ơn, nếu không dùng nó thì tôi sẽ trả lại cho em.”

Cô nhát gan tiếc mạng như vậy, hiện tại chia cho anh thứ này cũng coi như là chia mạng của cô.

Tốc độ giày phi hành hạng S nhanh đến mức Cố Phồn đã có thể nhìn thấy tòa biệt thự nhà họ Lục cách đó không xa.

Điều này cho thấy cô cùng Lục Nhai cũng sắp tách ra.

Chẳng biết vì sao, Cố Phồn nghĩ tới khuôn mặt Lục Nhai chiếu trên màn hình lớn lúc duyệt binh ban ngày.

Giống như có anh ở đây căn cứ sẽ luôn an toàn.

Cố Phồn lại lấy ra một tấm phù chú.

Lục Nhai chuẩn bị đáp xuống, nhìn thấy thứ kỳ quái trong tay cô, anh tạm thời dừng đà lao xuống, treo lơ lửng giữa không trung.

Cố Phồn cắn răng hỏi: “Nếu tôi đi theo Lục Cảnh Thiên thật sự có thể sống sót qua đợt thú triều này?”

Lục Nhai gật đầu.

Cố Phồn sau đó đưa cho anh tấm phù chú trong tay: “Đây là phù phòng ngự, nhỏ máu là có thể kích hoạt, đại khái có thể ngăn cản một lần công kích trí mạng của quái thú cấp S, tôi cũng không nắm chắc nó có thể hay không.” Cô cũng không biết quái thú cấp S cùng yêu thú Kim Đan kỳ cái nào mạnh hơn, tấm phù chú phòng ngự này là nhằm vào yêu thú Kim Đan sơ kỳ.

Đan dược, phù chú......

Lục Nhai vẻ mặt phức tạp hỏi: “Em là?”

Cố Phồn cụp mắt nói: “Nếu sau thú triều còn có thể gặp lại, tôi sẽ nói cho anh biết, nếu không bây giờ nói cũng không có ý nghĩa.”

Lục Nhai trầm mặc vài giây, sau đó đem tấm phù chú nhét ngược cho cô, nắm tay cô nói: “Tôi có thủ đoạn tự vệ, cái này em giữ lại phòng thân.”

Nói xong, Lục Nhai đáp xuống trước tòa biệt thự của Lục Thắng.

Một cường giả cấp A chạy tới: “Thiếu soái, ngài......”

“Chú Vương để Cố Phồn và Cảnh Thiên ở cùng một chỗ.”

Lục Nhai dặn dò xong một câu này, cuối cùng nhìn Cố Phồn, bay về hướng quân đội Lục gia, trong nháy mắt biến mất trong màn đêm.

Cố Phồn nắm chặt phù chú trong lòng bàn tay, lần đầu tiên xác định Lục Nhai làm nhiều chuyện lấy lòng cô như vậy, cũng không phải là vì tài năng của cô.

Lục Cảnh Thiên đã mặc xong quần áo, đứa nhỏ tám tuổi trắng trẻo mập mạp, khuôn mặt mũm mĩm đầy mê man vừa bị đánh thức khi ngủ.

“Thím nhỏ, sao thím lại tới đây?” Lục Cảnh Thiên ngơ ngác nhìn Cố Phồn.

Chú Vương lắc đầu với Cố Phồn.

Cố Phồn xoa đầu Lục Cảnh Thiên nói: “Nếu có thể nói cho cháu biết, lát nữa cháu sẽ biết.”

Sau đó cô lấy ra một phần kem, đưa cậu nhóc.

Trong khi Lục Cảnh Thiên ăn kem, con cháu vị thành niên khác của Lục gia cùng với những người trưởng thành không có quân vụ trong người đều tập trung đến tòa biệt thự của Lục Thắng, trong đại sảnh không chứa nổi, có một số người đứng bên ngoài.

Ngay cả Lục Cảnh Thiên cũng ý thức được đã xảy ra chuyện.

Cố Phồn nhìn vòng tay, cách thời gian Lục Nhai đánh thức cô hai mươi phút.

Chú Vương đột nhiên đi ra vài bước, giơ tay phải lên, ghé tai vào vòng tay thông tin.

Cố Phồn chú ý tới sắc mặt chú Vương càng ngày càng trầm.

Gần như ngay khi chú Vương vừa buông cánh tay xuống, vòng tay thông tin của Cố Phồn đột nhiên phát ra tiếng bíp, nhưng Cố Phồn không cần nghe máy, truyền tin tự mình kết nối.

Không chỉ cô mà tất cả mọi người trong nhà họ Lục có mặt, hay nói cách khác vòng tay thông tin của tất cả mọi người trong căn cứ đều tự động trả lời một chương trình phát sóng.

“Cảnh cáo toàn thể thành viên căn cứ Giang Nam, thú triều đột kích, thú triều đột kích!”

“Số lượng quái thú đạt tới ngàn vạn, quân đội sẽ hết sức bảo vệ căn cứ, xét thấy trận chiến này liên quan đến sự tồn vong của căn cứ Giang Nam, vì bảo đảm sự tồn vong của nhân loại, căn cứ sẽ mở ra toàn bộ mười khu vực phòng cháy nổ dưới lòng đất, mỗi khu có thể chứa năm mươi vạn người, vui lòng đưa tất cả trẻ em chưa đủ tuổi đến khu vực phòng cháy nổ gần nhất, những thành viên khác tự mình tìm kiếm không gian dưới lòng đất trú ẩn.”

“Thú triều dự tính từ một giờ đến hai giờ sáng sẽ đến căn cứ, mọi người tranh thủ thời gian.”

Sau đó là ba cảnh báo liên tiếp.

Cảnh báo qua đi, đám người Lục Cảnh Thiên, chú Vương đồng thời nhận được một thông báo yêu cầu bọn họ lập tức đi tới khu phòng cháy nổ ngầm số một trú ẩn.

Cố Phồn cũng nhận được.

Cô ngay lập tức liên lạc với Tinh Hà.

Tinh Hà: “Chúng tôi cũng nhận được, tôi đoán tất cả nhân viên phi quân sự ở vòng trong đều có thể đến khu vực phòng cháy nổ số một.”

Tổng dân số vòng trong chưa đến năm mươi vạn, có lẽ còn có thể tiếp nhận thêm một nhóm cư dân vòng hai.

Cố Phồn một bên đi theo Lục Cảnh Thiên ra ngoài, một bên thấp giọng hỏi: “Trước kia quân đội sẽ phát nhiệm vụ theo quân cho lính đánh thuê, lần này bọn họ trực tiếp bảo lính đánh thuê các cậu đến khu phòng cháy nổ trú ẩn, có phải đã từ bỏ phản kháng rồi không?”

Tinh Hà: “Không phải từ bỏ phản kháng mà là một bên cố gắng chống cự, một bên cô gắng hết sức lưu lại đầy đủ dị năng giả bảo vệ mấy trăm vạn người sống sót.”

Cố Phồn rơi vào trầm mặc.

Toàn bộ căn cứ Giang Nam có hai ngàn vạn dân cư, khu phòng cháy nổ chỉ có thể dung nạp năm trăm vạn người, vậy còn lại một ngàn năm trăm vạn?

Một trăm vạn dị năng giả thủ vững tiền tuyến, chính là vì một ngàn năm trăm vạn người này mà liều mạng.

Vậy Lục Nhai thì sao? Năm vị cường giả cấp S bọn họ......

Nhưng vào lúc này, một đoạn tín hiệu khác vang vọng cả tòa căn cứ: “Tôi là Lục Thắng, tôi là Lục Thắng, xin mọi người có thứ tự rút lui, không nên kinh hoảng, không nên chen chúc ở khu phòng cháy nổ, căn cứ Giang Nam là do một tay tôi xây dựng lên, tôi sẽ cùng căn cứ chiến đấu đến giây phút cuối cùng, chỉ cần Lục Thắng tôi còn có một hơi thở, sẽ tuyệt đối không vứt bỏ căn cứ Giang Nam.”

Đoạn phát thanh này cũng liên tục phát ba lần.

Cố Phồn không nhìn thấy phản ứng của hai ngàn vạn người trong căn cứ, mọi người Lục gia trước mắt cô có người khóc lớn thành tiếng, có người vẻ mặt bi thống, có người hành lễ theo hướng quân đội Lục gia, có người ầm ĩ muốn đi cùng Lục Thắng tác chiến, bị các trưởng bối phụ trách bảo vệ con cháu Lục gia trấn áp xuống.

Cố Phồn nhìn về phía Lục Cảnh Thiên.

Lục Cảnh Thiên mặt đầy nước mắt, lại ngoài ý muốn không khóc hay xúc động muốn làm gì.

Cố Phồn nhẹ giọng hỏi: “Sợ sao?”

Lục Cảnh Thiên dùng hai tay lau nước mắt, ngẩng mặt, nước mắt lưng tròng trả lời: “Không sợ, ông cố nói, con cháu Lục gia chúng ta từ nhỏ đã đánh quái thú, ông cố dẫn người đi đánh quái thú, không có gì đáng sợ.”

Cậu nhóc chỉ hận mình quá nhỏ, không thể cùng ông cố cùng quân Lục gia kề vai chiến đấu.

Cố Phồn nhẹ nhàng giúp cậu nhóc lau hai hàng nước mắt mới lăn xuống.
Chương trước Chương tiếp