Mạt Thế Hầm Cá Mặn

Chương 42: Nếu như cô đủ lớn mạnh



Khi tu vi Cố Phồn ở tầng thứ sáu Luyện Khí kỳ, thần thức chỉ có thể phóng ra ngoài một mét.

Khi cô tăng lên tới tầng thứ chín Luyện Khí kỳ, thần thức đã có thể bao phủ trong vòng một trăm mét.

Lục Nhai, cường giả cấp S chỉ có thể dựa vào tinh thần lực cảm ứng không gian hầm ngầm kim loại có thể tồn tại dưới lòng đất, không cách nào xác định bên trong có người hay không, đổi thành Cố Phồn, lấy cô làm trung tâm trong phạm vi bán kính một trăm mét, cô dựa vào thần thức nhìn một cái không sót gì.

Từ trước khi thú triều đến, căn cứ đã không ngừng thông báo cho hai ngàn vạn người ở vòng hai trốn vào công sự che chắn dưới lòng đất, hiện giờ mặt đất đã bị phá hủy, dưới lòng đất rất có khả năng tồn tại một lượng lớn người sống sót.

Thời gian không đợi người, có thể cứu một là một, nhất là Cố Phồn không cần ở trước mặt Lục Nhai che giấu bí mật.

Chính bởi vì Lục Nhai biết bí mật của Cố Phồn, mới lo lắng cô bị các thế lực khác trong căn cứ hạn chế, vì vậy anh đã tới tìm cô ngay lập tức.

Vì ứng đối thú triều, Lục Nhai đem hai ngàn viên Sinh Cơ Bổ Huyết Đan phân cho cường giả trong tứ quân, hiện giờ cuộc chiến thú triều kết thúc, những cường giả từng sử dụng Sinh Cơ Bổ Huyết Đan thảo luận đan dược trong tay anh, nhất định có thể đoán được đan dược đến từ Cố Phồn, tán hộ ở căn cứ buôn bán “Linh đan diệu dược” trị sẹo, mọc tóc.

Lục Nhai không hối hận lựa chọn của mình, nếu có một lần nữa anh vẫn sẽ phân phát Sinh Cơ Bổ Huyết Đan, anh đã vì căn cứ bại lộ bí mật của Cố Phồn, nên nhất định phải chịu trách nhiệm đối với an nguy của Cố Phồn.

Đối với lời nói của Cố Phồn, Lục Nhai cũng không do dự, phóng thích dị năng trong phạm vi Cố Phồn chỉ ra.

Bốn cây trụ cột kim loại chống đỡ, công sự ngầm chậm rãi nhô lên, không đến một phút đồng hồ, một tầng hầm ngầm gần hai trăm người bình thường dần lộ ra ngoài.

Đã ba ngày trôi qua kể từ đêm hôm đó, hai trăm người này bằng vào một chút lương khô chống đỡ đến bây giờ, hình dung chật vật nhưng đều không có nguy hiểm đến tính mạng.

Lục Nhai hướng không trung phóng ra đạn tín hiệu, lập tức có đội cứu viện theo hướng bên này chạy tới.

Lục Nhai mang Cố Phồn chuyển phương hướng, nhìn từ bên ngoài có vẻ như Lục Nhai đang chủ đạo hai người cứu viện, nhưng trên thực tế Cố Phồn đã nhỏ giọng chỉ dẫn phương hướng cho Lục Nhai.

Hai người phối hợp ăn ý, Lục Nhai bảo đảm an toàn cho Cố Phồn, thần thức của Cố Phồn lại là máy thăm dò sự sống mạnh mẽ nhất trong căn cứ vào lúc này.

Thăm dò được quái thú may mắn sống sót, Lục Nhai toàn bộ đánh chết, thăm dò được con người bị mắc kẹt, Lục Nhai toàn bộ giải cứu, gặp phải người bị thương, Cố Phồn lập tức thi triển thuật chữa trị.

Hai người hợp tác, tốc độ cứu viện sau trận chiến được cải thiện rất nhiều, cuối cùng dứt khoát có năm tiểu đội cứu hộ thay phiên nhau đi theo hai người, cũng không cần Lục Nhai phóng đạn tín hiệu.

Sự tàn khốc của chiến tranh khiến mọi người tuyệt vọng, nhưng những người sống sót không ngừng xuất hiện sau trận khiến mọi người dấy lên hy vọng.

Toàn bộ ban ngày, Cố Phồn cùng Lục Nhai không dừng lại, cuối cùng cũng hoàn thành dò tìm toàn bộ vòng hai, cứu viện ra hơn năm vạn người bình thường, hơn một vạn dị năng giả thương thế nghiêm trọng, những dị năng giả bị thương không nghiêm trọng đã sớm tự mình thoát khốn khó gia nhập cứu viện.

Thi triển thuật chữa trị làm linh lực của Cố Phồn cạn kiệt, nhưng linh lực có thể dùng linh thạch bổ sung, chỉ là liên tục phóng thần thức ra bên ngoài khiến đầu Cố Phồn đau muốn nứt, lần đầu tiên cô cần một giấc ngủ, chỉ có giấc ngủ mới có thể khôi phục thần thức, thần thức không ổn định tâm tính không ổn định, cô căn bản không thể nhập định tu luyện.

“Tôi cần nghỉ ngơi.”

“Em có đan dược trợ ngủ sao?” Lục Nhai đỡ cô hỏi, cô rõ ràng xuất hiện triệu chứng đau đầu, có thể không thể tự mình đi vào giấc ngủ.

Cố Phồn lắc đầu, cô căn bản không nghĩ người khác sẽ có vấn đề mất ngủ.

Lục Nhai đột nhiên lấy ra một viên thuốc màu trắng.

Cố Phồn kinh ngạc nhìn anh.

Lục Nhai nói: “Thuốc ngủ, không có tác dụng phụ gì.”

Cố Phồn nhận lấy viên thuốc, ném vào miệng.

Chờ Lục Nhai ôm cô đáp xuống khu nghỉ ngơi tạm thời cách căn cứ năm mươi dặm, Cố Phồn đã ngủ.

Địa điểm hạ cánh của Lục Nhai ngay bên ngoài lều trại của đám người Tinh Hà.

Nghe được động tĩnh, bốn người Tinh Hà đều đi ra.

Lục Nhai nói với Tinh Hà: “Cô ấy cần nghỉ ngơi, vừa mới uống thuốc ngủ.”

Bốn người Tinh Hà vẻ mặt biến đổi, quen biết lâu như vậy, Cố Phồn vĩnh viễn đều là tinh thần phấn chấn, lúc nào cần dùng thuốc ngủ cưỡng chế nghỉ ngơi.

Lục Nhai ôm Cố Phồn vào lều, thả ra một cái giường cho cô nằm rồi rời đi.

Thanh Đằng đi tới bên giường Cố Phồn, nhìn khuôn mặt tái nhợt của Cố Phồn, yên lặng phóng thích dị năng trị liệu hệ mộc.

Cố Phồn trên giường không có gì thay đổi.

Phong Hỏa nhịn không được hỏi: “Cậu trị liệu cho Phồn Phồn sao rồi?”

Thanh Đằng lạnh lùng nhìn cậu ta một cái, giải thích: “Chắc là tinh thần lực cạn kiệt.”

Phong Hỏa cúi đầu thở dài một hơi.

Tinh Hà nói: “Mấy ngày kế tiếp nhiệm vụ đều rất nặng, ba người các cậu nghỉ ngơi, đêm nay tôi gác đêm.”

Thái Sơn đã chết, bọn họ đều rất khó chịu, nhưng ở cái nơi mạt thế chết tiệt này, thời gian bi thương đều là xa xỉ, chỉ có thể tiếp tục đi về phía trước.

Bốn giờ sáng, Cố Phồn tỉnh lại.

Cô vừa động liền cảm giác có người đi về phía mình, Cố Phồn mở mắt, thấy được Thanh Đằng.

Cô ngồi dậy, nhìn sang một bên, Tinh Hà, Phong Hỏa, Mạnh Liên Doanh lần lượt ngủ trên ba chiếc gường đơn sơ.

Trong đội năm người, chỉ thiếu Thái Sơn vạm vỡ khỏe mạnh nhất.

Thanh Đằng ngồi xuống bên cạnh Cố Phồn, cụp mắt nhớ lại: “Quái thú nhiều lắm, Thái Sơn vì cứu mình bị một con hổ cấp A cắn trúng đầu, chúng mình ngay cả thân thể cậu ấy cũng không kịp đoạt lại.”

Cô gái nhỏ không khóc, nhưng vẻ mặt đó so với khóc còn làm cho người ta khổ sở hơn.

Cố Phồn xoa đầu cô.

Thanh Đằng hít sâu một hơi, hỏi cô: “Cậu thế nào? Có bị thương không?”

Cố Phồn: “Không có, chỉ là liên tục cứu viện nên tinh thần lực cạn kiệt.”

“Đêm đó Phong Hỏa tinh thần lực cũng cạn kiệt, trong tập thể cậu cấy công kích mạnh nhất, tinh thần lực cạn kiệt cũng nhanh nhất, may mắn lúc tránh né ăn một chút Tránh Thú Đan, nếu không khó có thể tránh thoát mũi của mấy con quái thú cấp A kia.”

Cố Phồn gật đầu, mặc dù cô không ngờ viên Tránh Thú Đan sẽ ở trong căn cứ phát huy tác dụng.

Hai người vừa nói chuyện như vậy, ba người Tinh Hà cũng đều tỉnh.

Mọi người ăn ý không nhắc đến Thái Sơn nữa.

Phong Hỏa vỗ vỗ ống tay áo cánh tay phải trống rỗng của mình, cười gượng nói với Cố Phồn: “Sau này không có cách nào làm đồ ăn ngon cho cậu nữa, Phồn Phồn có ghét bỏ tôi không?”

Cố Phồn: “Chúng tôi có thể giúp cậu, bình thường để cậu một mình bận rộn trong bếp, thật ngại quá.”

Mạnh Liên Doanh: “Đúng đúng đúng, lần nào tôi cũng đều rất xấu hổ.”

Phong Hỏa trừng cậu ta: “Lúc cậu cướp thức ăn của tôi sao không thấy xấu hổ.”

Hai người vừa ầm ĩ, mọi người thật giống như lại trở về thời điểm không có gì xảy ra.

“Ngủ thêm một lát đi, ban ngày còn phải bận.”

Cố Phồn nói xong, nằm xuống tu luyện, tranh thủ thời gian bổ sung linh lực trong cơ thể.

Bảy giờ sáng, Lục Nhai tới đón Cố Phồn.

Cố Phồn rời khỏi trạng thái tu luyện, đi theo tiểu đội Tinh Hà ra khỏi lều trại, chỉ thấy bên ngoài có một đoàn xe thật dài đỗ, có xe chống đạn hạng nặng dùng cho quân đội, có các loại xe sử dụng đi lại bình thường trong căn cứ, hầu như tất cả các phương tiện có thể sử dụng đều được đặt ở bên ngoài, hơn năm trăm vạn người bình thường đang xếp hàng chờ lên xe.

Lục Nhai lấy ra một cái máy tính bảng, điều ra bản đồ khu vực kế hoạch thanh trừ quái thú của căn cứ Giang Nam mới nhất.

Trước khi xảy ra thú triều, căn cứ Giang Nam là màu trắng, một phần năm khu vực màu cam xung quanh đại biểu cho khu vực đã dọn sạch, còn lại hơn ba phần năm khu vực màu đỏ đều là khu vực nguy hiểm nhất.

Hiện giờ, lấy căn cứ Giang Nam làm trung tâm một nửa khu vực đã chuyển sang màu trắng.

“Ngày hôm qua nguyên soái Vương Thú dẫn quân đội đi ra ngoài dò xét, thu được kết quả này, phần lớn quái thú ở khu vực màu trắng này đại đa số đều gia nhập thú triều chết dưới vụ nổ hạt nhân, còn lại một bộ phận nhỏ mặc dù không có tham gia thú triều, cũng bị dư chấn vụ nổ hạt nhân kinh sợ, suốt đêm chạy trốn đến địa phương xa hơn.”

“Khi hiệu ứng răn đe của bom hạt nhân suy giảm, sẽ có những quái thú cấp thấp quay trở lại cùng với một số lượng nhỏ quái thú cấp cao hơn, biến khu vực màu trắng thành khu vực màu cam, nhưng có một điều chắc chắn là nửa khu vực này sẽ duy trì mức độ an toàn của vùng màu cam trong một thời gian khá dài.”

“Tối hôm qua sau khi quân đội thương nghị, quyết định dẫn dắt nhân loại may mắn còn sống sót đi đến thành phố An, thành lập căn cứ Giang Nam mới. Bắt đầu từ hôm nay, hai vị nguyên soái Vương, Hạ sẽ bảo vệ người dân di chuyển đến thành phố An, tôi phụ trách dẫn người tiếp tục tìm kiếm những người có thể may mắn còn sống sót trong căn cứ, cũng mang đi tất cả tài nguyên vật chất có thể dùng để trùng kiến căn cứ.”

Tinh Hà hiểu được: “Vậy chúng ta......”

Lục Nhai: “Tiểu đội các cậu tạm thời do tôi chỉ huy.”

Mạnh Liên Doanh thở phào nhẹ nhõm, lúc này họ phải tuân theo mệnh lệnh của quân đội, thay vì bị người không biết không đủ tín nhiệm quản thúc, đương nhiên đi theo anh họ càng tốt.

“Các cậu phụ trách thu thập tài nguyên, Cố Phồn đi theo tôi.”

Lục Nhai đưa cho bốn người Tinh Hà mỗi người một viên tinh hạch không gian, sau đó mang theo Cố Phồn xuất phát, mục tiêu dò xét hôm nay là toàn bộ vòng trong.

Phi hành lên không trung, từng mảnh phế tích trong căn cứ càng thêm rõ ràng.

Cố Phồn nhìn thấy núi Phượng Hoàng gần vòng trong, thảo dược của cô nhất định đều bị hủy, may mắn là trong không gian mỗi loại cô đều để lại một cây hoàn chỉnh, sợ ngày nào đó thảo dược xảy ra chuyện ngoài ý muốn, cô lại phải đi ra ngoài trèo đèo lội suối hái thuốc.

Chỉ là, những dược thảo bình thường kia còn có ích lợi gì?

Một ngàn năm trăm vạn người nói không có là không có, có lẽ năm trăm vạn người còn lại vẫn cần thuốc mọc tóc, thuốc trị sẹo, nhưng Cố Phồn đã không còn tâm tình bán thuốc.

Bán thuốc là vì kiếm tiền, kiếm điểm công huân ở căn cứ bình an mà sinh sống, nhưng căn cứ nhân loại cũng không bền chắc, nói sụy đổ liền sụp đổ, cô kiếm điểm công huân có ích lợi gì?

Xét cho cùng, tính mạng là quan trọng nhất.

Cố Phồn từng đem an nguy của mình ký thác vào môn phái, môn phái sụp đổ.

Đi tới Trái Đất, cô hy vọng có thể tìm thấy sự an ổn trong căn cứ, nhưng cuối cùng căn cứ Giang Nam cũng sụp đổ.

Thực lực nhỏ yếu, giống như một ngàn năm trăm vạn người bình thường kia, khi nguy hiểm đến chỉ có thể bỏ mạng, chỉ có thể chạy trốn mà sống sót, chỉ có thể chờ đợi được cường giả cứu viện, bao gồm chính cô, nếu như không phải tài nghệ của cô bị Lục Nhai nhìn trúng cuối cùng có cơ hội tiến vào khu phòng nổ, nếu không nhất định cũng chết trong miệng quái thú, hoặc là chết trong vụ nổ hủy kinh thiên diệt địa kia.

Nếu như cô đủ lớn mạnh, căn bản không cần nương tựa căn cứ nhân loại, có thể tìm một ngọn núi rừng tràn ngập linh khí chuyên tâm tu luyện.

Nếu như cô đủ lớn mạnh, cho dù chỉ đủ mạnh để vượt qua tốc độ của quái thú cấp S, cũng có thể ở Trái Đất tự nhiên đi lại khắp nơi.

Nếu như cô đủ lớn mạnh, cô có thể trong lúc nguy hiểm bảo vệ đồng đội của mình, nếu như cô đủ lớn mạnh, cô cũng có thể tỏ lòng nhân ái với mọi người, tích góp công đức, đối với những kẻ thèm muốn mình phất tay diệt sát.

Trước đây, cô bị hạn chế bởi tư chất linh căn ngũ hành hạ phẩm, cho rằng mình không có khả năng đột phá Trúc Cơ, cho rằng kinh nghiệm rèn luyện kém xa so với nỗ lực, cho nên co đầu rút cổ ở môn phái không dám mạo hiểm.

Hiện giờ, Cố Phồn chỉ còn cách Trúc Cơ một bước.

Tất cả hết thảy là do cô ở Trái Đất ra ngoài vài lần tích lũy kinh nghiệm, tu vi tiến bộ, trạng thái tinh thần cũng tăng lên.

Nguy hiểm là con dao hai lưỡi, có thể lấy mạng người, cũng có thể mang đến cơ hội.

Co đầu tất nhiên an toàn, nhưng muốn an toàn thì bỏ lỡ cơ hội, hơn nữa bây giờ cô ngay cả co đầu cũng không tìm được chỗ.

Trước khi đáp xuống, Cố Phồn nhìn về phía chân trời xa xôi.

Cô đã biết con đường tiếp theo nên đi như thế nào.
Chương trước Chương tiếp