Mạt Thế Hầm Cá Mặn

Chương 51: Giết người



Đêm nay lại phải luyện đan, Cố Phồn vẫn kêu Lục Nhai gác đêm cho cô, chỉ là đêm khuya yên tĩnh, cô không còn lén lút mở lều đưa đan dược cho anh.

Năm giờ sáng kết thúc tu luyện, Cố Phồn theo bản năng phóng thích thần thức, Lục Nhai đã rời đi.

Ngay lúc thu hồi thần thức mở mắt ra, Cố Phồn bỗng nhiên phát hiện nơi gần cửa lều có thêm một chậu hoa bằng sứ màu đen, bên trong trồng một gốc cây nở rất nhiều đóa hoa màu đỏ. Vài ngày trước, Cố Phồn còn gặp loài hoa này ở ven đường, nở rộ cả một vùng rộng lớn, là hoa đẹp nhất mà cô từng thấy trong chuyến hành trình này.

Lúc ấy có một dị năng giả hái hai đóa, chơi đủ liền ném, Cố Phồn chỉ nhìn thêm vài lần, cũng không có ý định hái chơi hay trồng chúng.

Lục Nhai người này nhìn như không chớp mắt, chẵng lẽ cũng chú ý tới hoa này?

Vấn đề là anh đào hoa từ khi nào?

Trên cánh hoa màu đỏ còn đọng lại những giọt sương trong suốt, Cố Phồn ôm chậu hoa cẩn thận ngắm nghía một hồi, sau đó đem chậu hoa thu vào vòng ngọc trữ vật.

Sáu giờ rưỡi sáng, mọi người ăn sáng xong, tiếp tục lên đường.

Lúc này đã tiến vào khu vực thành phố Trương, chỉ còn cách trung tâm thành phố hai ngày đường.

Phía trước xuất hiện một mảnh kỳ quan, bên trái quốc lộ là từng ngọn núi cao vút trong mây, bên phải là hồ nước mênh mông.

Tất cả mọi người nâng cao cảnh giác.

Phong Hỏa đột nhiên thốt ra một câu thô tục, Cố Phồn nhìn theo ánh mắt của Phong Hỏa, chỉ thấy hai con quái chim khổng lồ bay trên mặt hồ, một con đã bắt được một con quái ngư từ trong nước, con còn lại vừa vặn lao xuống mặt nước, không bao lâu, con quái chim khổng lồ bay vút lên trời, chiếc mỏ dài màu đỏ của nó gắt gao kẹp lấy một con quái ngư dài hơn một mét, máu đỏ tươi tí tách rơi xuống mặt nước như mưa.

Trước tình cảnh này, mọi người không hẹn mà cùng dừng bước.

Tinh Hà thấp giọng giải thích cho bốn người Cố Phồn: “Là chim bồ nông, còn ở thời đại tự do, bồ nông là một loại chim có hình thể thô to, một con trưởng thành thân có thể dài bằng một người trưởng thành, đôi cánh của nó có thể giang rộng đến ba mét. Hai con này chiều dài không thay đổi nhiều, nhưng đôi cánh được bọc thép, chắc chỉ là chim bồ nông cấp C.

Mạnh Liên Doanh: “Hắc hắc, vừa hay để cho mình luyện tập.”

Tinh Hà: “Đừng nhúc nhích!”

Nhưng Tinh Hà nói đã muộn, một sợi kim tuyến từ hư không xuất hiện, nhanh như chớp bắn xuyên qua con bồ nông thứ hai.

Con bồ nông khổng lồ rơi xuống nước tạo một tiếng vang lớn, đập ra từng vòng gợn sóng.

“Cậu vừa mới nói cái gì?” Lần đầu tiên dùng sợi kim tuyến công kích thành công, Mạnh Liên Doanh lúc này mới nhớ tới Tinh Hà hình như vừa nói cái gì.

Ngoại trừ Mạnh Liên Doanh nghiêng đầu nhìn Tinh Hà, đám người Cố Phồn đều kinh ngạc nhìn hồ nước kia.

Con bồ nông kia rơi xuống tựa như một tiếng khẩu hiệu, vô số bồ nông vỗ cánh bay lên từ trong bụi cỏ nước và bên bờ, đôi cánh khổng lồ màu trắng hoặc đen của chúng nối với nhau, che khuất cả bầu trời, gào thét tấn công tất cả mọi người.

Không sợ quái thú cấp thấp, chỉ sợ nhiều quái thú cấp thấp, nhất là loại biết bay này.

Trong vô số bồ nông cấp C, có những con bồ nông cấp B rất dễ phân biệt lẫn với bồ nông cấp A. Bồ nông cấp B có kích thước gấp đôi bồ nông cấp C và bồ nông cấp A có kích thước gấp đôi bồ nông cấp B, chiều dài hơn năm mét, dang rộng đôi cánh bay lên, có thể che phủ toàn bộ ba mươi mốt người Cố Phồn.

Một con cũng không đáng sợ, chỉ nhìn xung quanh đã có hơn hai mươi con bồ nông cấp A.

Phong Hỏa: “Cái này cũng quá đoàn kết đi, chết một con, cả nhà đều xuất động?”

Mạnh Liên Doanh: “Bây giờ mình xin lỗi còn kịp không?”

Xin lỗi tất nhiên vô dụng, ngoại trừ Lục Nhai, Cố Phồn và ba mươi người còn lại nhanh chóng tập hợp lại, tất cả đều hướng ra ngoài, nghênh đón bồ nông từ mọi hướng.

Ngay khi bầy chim đầu tiên bay tới, một luồng quang mang vàng kim nửa trong suốt đột nhiên từ đỉnh đầu mọi người bay qua, như mang điện xông về phía bầy chim, nơi sóng ánh sáng vàng kim đi qua, những con bồ nông khổng lồ hoặc là rơi đầu hoặc là gãy cánh, như bánh bao lộp bộp rơi xuống, hoặc là đập vào đá trên mặt đất, hoặc là rơi vào trong nước, bị một đám quái ngư ăn thịt.

Quang mang màu vàng kim quét ngang một vòng trong bầy chim, một lần nữa bay trở về, đột ngột biến mất khi đến gần Lục Nhai.

Một chiêu này của Lục Nhai, đàn quái chim trên bầu trời đã giảm ba phần.

Đám người Hạ Tinh, Thịnh Hi khiếp sợ khi Lục Nhai lại còn có loại kỹ năng tấn công diện rộng này, chỉ có năm người Cố Phồn thiếu chút nữa chết dưới loại quang mang màu vàng kim này mới rõ ràng, chiêu này của Lục Nhai là kết quả anh mới học được từ chỗ con tê tê cấp S, quang mang màu vàng kim thật ra là một lưỡi kiếm kim loại siêu mỏng gần như trong suốt, do kích thước cơ thể khác biệt, kim quang của Lục Nhai phóng ra so với con tê tê nhỏ hơn rất nhiều.

Mạnh Liên Doanh hâm mộ muốn khóc: “Mình mới học được chiêu sợi kim tuyến của anh họ, anh họ đã lĩnh ngộ được đại chiêu này.”

Cố Phồn: “Con tê tê là kỹ năng tức thì, Lục thiếu chắc là đã sớm ngưng tụ loại kim quang này đặt vào không gian, khi cần dùng có thể lấy sử dụng bất cứ lúc nào.”

Mạnh Liên Doanh: “Vậy cũng phải có không gian mới được, nếu như không phải cậu tặng mình một viên tinh thạch không gian, hiện tại mình cũng không có chỗ chứa quả cầu kim loại phòng ngự ngày đó.”

Bởi vậy có thể thấy được, tinh thạch không gian trong căn cứ thực sự khan hiếm, cũng chứng minh Lục Nhai công tư phân minh, cũng không có bởi vì Mạnh Liên Doanh là em họ của mình mà đưa Mạnh Liên Doanh tinh thạch không gian.

Trong lúc nói chuyện, kim quang của Lục Nhai lại bay một vòng trong bầy quái thú, giống như một đám mây đen lớn bị người chém thành từng mảnh, hiện giờ chỉ còn lại bốn năm phần so với ban đầu.

“Còn lại giao cho mọi người.” Lục Nhai bay ra một khoảng cách, biểu thị từ giờ phút này anh sẽ khoanh tay đứng nhìn.

Các dị năng giả cấp A cũng có kiêu ngạo của mình, cũng sẽ không gửi gắm hy vọng vào Lục Nhai thay bọn họ giải quyết hết quái thú, hơn nữa, bị đại chiêu hoa mỹ của Lục Nhai kí.ch thích, các dị năng giả khác đều nhiệt huyết sôi trào, như thi đấu đánh chết chim quái trên không trung.

Cố Phồn chuyên chọn những con bồ nông cấp B, cấp C ra tay, bồ nông chỉ có đôi cánh khổng lồ và bay nhanh, tương đối mà nói thân hình mảnh khảnh sẽ làm suy yếu khả năng phòng ngự của chúng rất nhiều. Cố Phồn một lần phóng ra mười hỏa cầu, chỉ cần trúng mục tiêu, mỗi hỏa cầu đều có thể nổ chết một con quái cấp C, hiệu quả tấn công diện rộng cũng rất tốt.

Công kích của dị năng giả tiêu hao chính là tinh thần lực, Cố Phồn tiêu hao chính là linh lực trong cơ thể, so với dị năng giả cấp A, linh lực dự trữ của cô tiêu hao nhanh hơn, ưu thế ở chỗ, cô có linh thạch, có thể khôi phục bất cứ lúc nào.

Đương nhiên, bây giờ còn chưa tới lúc cần sử dụng linh thạch bổ sung linh lực.

Ba mươi người hiệp lực cùng nhau, đợt tấn công đầu tiên của bồ nông còn lại trên bầu trời kết thúc với tổn thất nặng nề.

Một con bồ nông cấp A màu đen lượn một vòng trên không, đột nhiên hướng về những ngọn núi ở phía bên kia kêu lên, âm thanh ngắn ngủi mà sắc bén.

Hạ Tinh: “Không tốt, nó đang cầu cứu!”

Gần như cùng một lúc, Lục Nhai ra tay nhanh chóng tiêu diệt con cấp A này.

Nhưng mà tiếng kêu to của con bồ nông cấp A đã có hiệu quả, những con bồ nông cấp thấp tạm thời rút lui, ngừng tấn công các dị năng giả.

Cố Phồn nhìn về phía dãy núi đối diện.

Bầu trời vốn trong xanh, đột nhiên nổi lên một trận gió, phía xa cây cối cỏ dại che khuất khe núi, hai đôi cánh màu bạc khổng lồ đột nhiên xòe ra, trên cánh từng vảy giáp kim loại sắc bén phản chiếu ánh mặt trời, chói mắt.

Cuối cùng, đôi cánh màu bạc lơ lửng trên không trung, lộ ra toàn thân con bồ nông cấp S này.

Cố Phồn ngẩng đầu, linh hồn cũng rung động theo, Phượng Hoàng hiện thế, không gì hơn cái này.

Lại một trận gió thổi qua, từ trong rừng xanh lại bay ra một con chim khổng lồ màu đen kích thước tương đương, hai con bồ nông một đen một bạc bay lơ lửng trên đầu mọi người, như âm dương bát quái đồ che khuất bầu trời.

Đột nhiên, một ngọn lửa đen cùng những mũi tên băng sắc nhọn đồng thời từ trên trời giáng xuống.

“Tôi ngăn chúng lại, mọi người đi trước đi!”

Hàng rào kim loại khổng lồ phóng lên cao, Lục Nhai lấy sức một mình tranh thủ thời gian thoát đi cho mọi người.

Thời khắc này, không ai lãng phí thời gian khách khí làm gì, kể cả Cố Phồn ở bên trong ba mươi người đồng thời thúc giục giày phi hành, bay về phía trước.

Lục Nhai kiềm chế hai con bồ nông cấp S, những con bồ nông cấp A dẫn theo đám bồ nông cấp thấp lần nữa lao về phía đám đông.

Không có Lục Nhai, các dị năng giả không còn tâm tình thong dong như trước nữa, duy trì đội hình năm người một đội, vừa tiến vừa đánh.

Đám bồ nông lần nữa dựa vào số lượng chiếm ưu thế, trong lúc né tránh, khoảng cách giữa năm người Cố Phồn cũng vô tình nới rộng ra.

Cố Phồn cẩn thận từng li từng tí tránh né những con bồ nông cấp cao, hết lần này tới lần khác những con bồ nông kia dường như cũng tự có phương pháp phán đoán thực lực của dị năng giả, càng ngày càng nhiều bồ nông cấp thấp bay về phía cô, Cố Phồn liên tiếp không ngừng thi triển thuật hỏa cầu, thuật kim kiếm, linh lực trong cơ thể tiêu hao cực nhanh.

Một con bồ nông cấp A bị dị năng giả khác đánh lui, con ngươi to lớn xoay chuyển, mãnh liệt bay về phía Cố Phồn.

Cố Phồn đang muốn thúc giày phi hành tránh đi, dưới chân đột nhiên vấp một cái.

Cố Phồn khó có thể tin cúi đầu, chỉ thấy một vòng kim tuyến nửa trong suốt chẳng biết lúc nào quấn ở trên giày phi hành của cô.

Cô theo bản năng ngửa ra sau, tránh được mỏ chim sắc bén của con bồ nông cấp A, chỉ bị bộ vuốt sắc nhọn quắp lấy hai vai bay lên trời cao.

Tầm mắt run lên, Cố Phồn nhìn thấy một đôi mắt hả hê, là Lục Dao.

Người phụ nữ bình thường hành động như một món đồ chơi bị Thịnh Hi sắp xếp này, cuối cùng đã phóng dị năng hệ kim đối phó với cô.

Cố Phồn nở nụ cười, con dao găm vàng kim cấp S bay ra khỏi vòng ngọc trữ vật rơi vào trong tay, chịu đựng cơn đau do móng vuốt sắc nhọn trên vai gây ra, Cố Phồn giơ cánh tay vạch lên trên, đôi chân dài mảnh khảnh của con bồ nông cấp A bị gãy thành hai nửa.

Lấy lại tự do, Cố Phồn nhắm chuẩn một con bồ nông cấp B, rơi xuống trên lưng nó, dao găm vàng kim trong tay cô lặng lẽ biến thành một khẩu súng hạng B, nhắm ngay những con bồ nông cấp cao phía dưới đang bao vây mọi người bắn phá ầm ầm.

“Phồn Phồn mau xuống đây!”

Chú ý cô ở bên này mạo hiểm, Phong Hỏa khẩn trương kêu lên.

Cố Phồn nằm trên lưng con bồ nông cấp B, những con bồ nông bay phía dưới cũng không chú ý tới cô, trong khi đám bồ nông phía trên thì chen chúc mà đến.

Cố Phồn thấy chuyển biến tốt liền dừng lại, nhìn chuẩn phương hướng, rơi vào tiểu đội năm người của Thịnh Hi và Lục Dao.

Thịnh Hi lạnh giọng dặn dò tiểu đội: “Bảo vệ Cố Phồn cho tốt.”

Lục Dao mím môi, nhưng cũng phối hợp vây Cố Phồn ở giữa, phóng dị năng về phía những con bồ nông phía trên.

Cố Phồn không sử dụng linh lực nữa, chỉ dựa vào khẩu súng trong tay để bắn.

Lục Dao nhịn không được nói: “Có thể dùng dị năng đối phó, đừng lãng phí đạn.”

Cố Phồn: “Được, viên cuối cùng.”

Cố Phồn cầm súng nhìn về phía những con bồ nông bay loạn trên trời, giống như đang do dự không biết nên giết con nào, đột nhiên, ngay khi Lục Dao thay Thịnh Hi đánh lui một con bồ nông cấp A, cổ tay Cố Phồn xoay lại, họng súng nhắm ngay cái cổ trắng như tuyết lộ ra ngoài chiến giáp của Lục Dao, “bùm” một phát.

Viên đạn xuyên qua da thịt mềm mại của người phụ nữ, từ sau gáy bay ra.

Lục Dao trừng mắt nhìn Cố Phồn như gặp quỷ, trong mắt không thể tin được.

Bốn người Thịnh Hi cũng đều bị hành động của Cố Phồn làm cho kinh ngạc.

“Cô ta chọc tôi trước.” Cố Phồn lấy sợi tơ vàng kim quấn trên giày phi hành ra, ném lên thi thể Lục Dao ngã xuống đất, một lần nữa gia nhập tiểu đội Tinh Hà.

“Không sao chứ?” Đối với hành động của cô, bốn người Tinh Hà không hề nghi ngờ, chỉ quan tâm Cố Phồn có bị thương hay không.

Cố Phồn cười nói: “Mạng lớn, không chết.”

Lúc Lục Dao đánh lén, nếu phản ứng của cô chậm hơn một chút, đầu sẽ bị con bồ nông cấp A kia nghiền nát.

Cho nên Cố Phồn tuyệt đối sẽ không cho Lục Dao có cơ hội đánh lén cô lần thứ hai.
Chương trước Chương tiếp