Mạt Thế: Không Thức Tĩnh Dị Năng Ta Vẫn Là Đại Lão

Chương 1: Mạt thế giáng lâm



"Xin chào mừng các bạn đến với bản tin của sáng hôm nay ngay 19 tháng 9 năm 2500. Tính đến ngày hôm nay cả nước phát sinh hơn 30 trận thiên tai lớn khiến nền kinh tế sụt giảm trầm trọng, sản lượng lương thực của nước ta đang giảm mạnh vì ngập úng và hạn hán. Hôm nay giá gạo và các loại thực phẩm khác đều có xu hướng tăng giá mạnh và đáng tiếc hơn là cả thế giới cũng đang chịu thiên tai giống chúng ta". Trên màn hình siêu lớn một cô MC khôn mặt mỹ lệ đang chỉ tay vào biểu đồ thông kê và nói.

Trong một căn phòng sang trọng phía trên treo những chiếc đền cổ xa hoa mà chỉ có những người có quyền mới được nắm giữ một thanh niên khoảng cỡ 24 tuổi đang ngồi trên chiếc sô pha định chế của anh ta và nhâm nhi tách cà phê như một công tử ưu nhã.

"Tiểu Minh đổi qua kênh thời sự quốc gia."

Thanh niên nhẹ nhàng thổi thổi ly cà phê nóng, vừa phân phối với trợ lý Ảo của mình.

"Vâng thưa chủ nhân, đã chuyển đến kênh thời sự quốc gia". Một giọng nói trí năng vang lên đó là giọng nói của một người máy, với giọng nam thanh thoát như một đứa trẻ vừa vui mừng vừa nghiêm túc. Chỉ thấy màn hình nháy lên lập tức liền đã chuyển qua kênh thời sự của Vân quốc.

"Hiện nay nhiều người đổ sô mua đồ ăn và tích trữ lương thực do thiên tai, và tin đồn tận thế tiến đến khiến nhiều người trở nên ác liệt khi trong một ngày số người phạm tội do trộm cướp và ẩu đã thậm chí là giết người đang gia tăng nhanh chống. Người dân phải cẩn thận khi đi ra ngoài, hãy liên hệ với số 001 nếu bạn cần trợ giúp, và đứng lo lắng quốc gia chúng ta vẫn có dự trữ đủ lương thức cho toàn dân ăn trong vòng 3 năm vậy nên chớ ẩu đã và dẫm đạp nhau khi mua đồ, chúng ta có các nhà nghiên cứu hàng đầu thế giới sẽ khắc phục được tình hình ổn định nhanh thôi...."

[Tinh Tinh Tinh]

"Chủ nhân ngài có tinh nhắn mới."

Thanh niên nhẹ nhàng cầm chiếc đồng hồ trên tay lên nhấn một nút lập tức một màn hình ảo hiên lên trước mắt, đây là công nghệ tiên tiến nhất, mà dù tổng thông cũng chỉ có được một cái còn các phú hào thì thật xin lỗi họ cũng phải đợi chính thức mở bán mới mua được. Dù vậy nó không có gì đáng bất ngờ đối với anh vì đây là do anh đứng đầu nghiên cứu và sẻ chuẩn bị công bố với toàn cầu vào tháng tới.

Trên màn hình hiện lên khuôn mặt của ông lão hơn 70 tuổi đó chính là tiến sĩ Giang của viện nghiên cứu quốc gia, chỉ thấy khuôn mặt ông lão hiền từ như đang nhắn nhủ với đứa cháu yêu của mình nói:

[Tiểu Dương nha! hạng mục súng laze kiểu mới đã được thông qua, lần này chúng ta sẽ mở bán phiên bản củ cho nước bạn còn cái của chúng ta thì sẽ sản xuất cho quân khu 1, 5 và 7. Ngày mai vị thiếu tướng của quân khu 7 muốn gặp người phụ trách hạng mục, ngày mai cậu có rảnh không? Tôi nghĩ những người trẻ tuổi gặp nhau sẽ có nhiều tiếng nói hơn mấy ông già tóc bạc này đấy.] Nói song màn hình liền tối om phát ra tiếng [TÍCH TÍCH].

Thanh niên mắt vẫn híp híp như sắp ngủ, tay nâng lên uống hết ly cà phê rồi trả lời thoại một câu: "Ngày mai cháu rảnh".

***



Trên tầng lầu 20 tầng tại đại sảnh nhà hàng Vân Hải, hai thanh niên một người đeo quân trang lãnh lệ hai mắt đầy thâm thúy khuôn mũi cao mái tóc chỉnh tề đến từng cộng tóc. Từ bộ quân trang thiếu tướng với nút thắt đến phía trên cùng đến chiếc đồng hồ sang trọng điệu thấp xa hoa và giày da đen nhánh không đâu không nói lên sự nghiêm túc và lãnh lệ của anh. Quả đúng chính xác với biệt danh mặt lạnh thiếu tướng của cậu ta. Chỉ thấy bờ môi anh ta hơi nhấp nói:

"Dương tiến sĩ tôi muốn đi cửa sau một chút 80 ức lần này tôi muốn quân khu của chúng tôi thêm tí đồ diễn tập mà thôi."

"Được thôi cậu muốn là khiên sắt hay móng ngựa?" Chỉ thấy thanh niên ngồi đối diện chính là một thanh niên da trắng nõn mái tóc xù xù, đeo một cặp kính gọng đen đang lấy nóng tay đẩy đẩy vào kính của mình vừa cười vừa nói.

"Ngạch! Ý tôi là súng laze kiểu mới lần này." Nâng lên ly rượu vang đỏ uống một ngụm quân trang thanh niên khóe môi hơi hơi dơ lên hiển nhiên bây giờ anh ta tâm trạng không tệ, không hề giống như biệt danh mặt lạnh của anh, vừa liếc nhìn vừa nói.

"Thì ra là vậy, tôi còn không hề biết quân khu 7 giàu đến nổi, đến nổi sử dụng súng laze kiểu mới này diễn tập rồi đấy." Thanh niên trước mắt vẫn rất bình tĩnh tâm trạng ổn một đám mà nói móc lại vị thiếu tướng mắt lạnh trước mặt.

Đứng bên cạnh vị phó tá vẻ mặt như bị táo bón, khóe miệng run rẩy mà nhìn chính mình thiếu tướng trong lòng như có bàn tay nhỏ cào cào thầm nghĩ.

[Thiếu tướng ơi, thiếu tướng ngài uy vũ trên chiến trường nhưng ngài đừng có nói phét nửa được không, ai mà không biết Dương tiến sĩ có tính bao che, ngày nói lấy súng laze người ta mới tạo ra đi cho mấy đám quân binh mới diễn tập làm gì vậy a? Hôm nay ngài mà không bị tể là thần xin cam bái hạ phong, Hazz!!! lần nào ngài ấy cũng nhớ ăn không nhớ đánh, á không là tự tin quá mức về túi tiền của mình à nha.]

"Thiên Dương cậu cứ nói thẳng đi nào là được hay là không chỉ đợi câu nói của cậu thôi, cậu tiến sĩ à."

Thiếu tướng nhướng mày một cái nói câu bá đạo như kiểu cậu nói không thử xem, dù gì ai mà không biết mỗi lần lấy đồ của Thiên Dương cậu là phải thiếu máu một đóng. Vẫn may dạo này có nhiều vụ phạm pháp lâu lâu đi tể một tể, à không là đi bảo vệ chính nghĩa, đưa cái ác ra ánh sáng công lý thuận tiện lấy ích tiền vất vả phí, chậc chắc lần này chắc sẽ mau kiếm lại hơn lần trước nhỉ.

Đang lúc vị thiếu tướng nào đó đang nghĩ về kế hoạch kiếm tiền hồi vốn để không cháy hết túi của mình thì một thanh âm vang lên. "Cũng không có gì là không thể, nếu chỉ là tăng thêm một tí trang bị..."

"Là gấp đôi." Vị thiếu tướng nào đó nhanh miệng nói.

Thiên Dưỡng cũng không nói nhiều chỉ câu khóe môi nói hai từ "Thêm tiền".



Vị nào đó tướng khóe miệng nhấp nhấp nói "81".

Thiên Dương:"100"

Thiếu tướng:"85"

"Thành giao" Đang định mặc cả tiếp vị nào đó chợt nhớ ra mình bị gài, này là Ức tiền nha không phải 85 đồng mà là 85 Ức, học máu tam thăng là đây.

Vị phó tá ở sau điên cuồng trợ trắng mắt. [Ngài sát phạt quả đoán cũng không phải là gà trống đẻ vàng nha coi bộ mấy tháng tiếp toàn bộ phải tăng ca lao lực mới hồi bổn, à không là thóa khỏi vòng ăn cơm trắng với đồ chua.]

Thiên Dương tâm tình rất tốt mà nói.

"Viện nghiên cứu chúng tôi sáng tạo vũ khí mới là vì an ninh trật tự quốc gia, cống hiến sức lực là điều nên làm, đặc biệt là quân khu 7 chiến công hiển hách thiếu tướng ngài sao có thể nói là hối lộ đâu, lần sau ngài đừng khiêm tốn hạ thấp mình như vậy, chỉ cần túi bao ngài đủ dày... à không là ngài tình cảm đủ chân thành thì chúng tôi rất vui lòng tăng ca thêm giờ không màng vất vả để chế tạo ra những vũ khí cho các anh hùng diễn tập. Thử tay, thử tay."

Nói thì như vậy nhưng trong lòng Thiên Dương tiến sĩ nhà ta thì:

[Lão tử tốn bao công sức mới phát minh ra, ngươi lại trang bảo là dụng cụ diễn tập, lão tử không cho ngươi đổ máu thì không phải thẹn với danh xưng chiến thần của ai đây sao. Vốn nghĩ dù gì cũng là khách quen nên định châm chước, châm chước đôi tí nhưng thôi tên dở hơi mặt lạnh Tần Minh này cái thói vẫn không đổi chính là miệng tiện, thói xấu như hắn chắc chẳng ai ưng.]

(Tác giả muốn nói "Nhiều trà và bật liên hoa thích hắn lắm, khổ nổi ngài khiến hắn xuất huyết quá nhiều không có tiền cưới vợ đành chấp vá, chấp vá lấy đẹp trai, thông minh lại siêu cấp có tiền ngài về làm áp trại phu nhân, Ách nói sai, nói sai là phu nhân thiếu tướng.)

[ĐÙNG ĐÙNG]

Chỉ thấy ngoài trời bổng nhiên chợt tối dần tiếng ầm ầm từ đâu vang lên như thiên muốn sập cắt đứt mạch suy nghĩ của Thiên Dương bầu trời cực quang hiện lên một cách lạ thường trải rộng cả thế giới, với nhiều màu sắc huyễn lệ. Từ phía trên cao nhìn ra xa như một bức tranh thiên nhiên cực mỹ, đẹp đến câu hồn. Nhưng, không ai lại thấy vui và cũng không ai lấy thiết bị ra quay chụp vì hàng tỷ người đang gánh chịu cơn đau từ tận đầu, trái tim, cơ bắp, mật máu đến từng giọt máu đỏ, từng cọng lông đều bắt nhịp đến cùng một tần suất, đau và rất đau, vô cùng đau. Thế giới bổng đứng hình, mọi âm thanh dường như biến mất, là mọi người đã bình thường trở lại sao? Không họ đã ngất đi mà thôi.

Xung quanh cảnh sắc vẫn cứ mỹ lệ như vậy, các loài động vật, côn trùng, cây cối, từng ngọn cỏ, hạt cát hay giọt nước cũng đang dần thay đổi và hiển nhiên không ai là người chiêm ngưỡng bước ngoặc lịch sử này.
Chương trước Chương tiếp