Mạt Thế: Không Thức Tĩnh Dị Năng Ta Vẫn Là Đại Lão

Chương 10: Tiến về căn cứ



Chỉ trong giây lát toàn bộ tang thi cũng đã bị tiêu diệt sạch, thế nhưng không ai trong họ nhìn thấy kim hệ tang thi ở đâu cả.

Đám người ai cũng nghĩ trong lúc Thiên An dùng màng bảo vệ thì nó đã từ bỏ và rời đi rồi nhưng thực chất nó đã được Nguyên Vân Ngọc triệu hồi lên lầu. Đúng vậy, sau khi kiểm tra xem bọn họ đã rời khỏi tòa nhà chưa thì Vân Ngọc lại phát hiện một đám đang núp trong màng bảo vệ trong suốt và bị một đám tang thi nhăm nhe.

"Thất sách, không nghĩ đến bên ngoài tang thi lại đi vào trong lầu. "Vân Ngọc cảm thán một câu lại nhìn thấy kim hệ tang thi vung kim loại khắp nơi khá là mạnh mẽ, nó đã kích phát ý muốn và tính cách trung nhị tiềm ẩn của Nguyên tiểu thiếu gia nhà ta.

Đã muốn là làm cậu liền dùng tinh thần hệ dị năng của mình khống chế ra lệnh kim hệ dị năng đi lên lầu. Nhìn thấy tiểu đệ uy mãnh hùng tráng, và đám bảo tiêu mạnh mẽ Nguyên Vân Ngọc ánh mắt liền sáng tâm tư lung lay mà nghĩ vung tay lên và một đám tiểu đệ đi theo hết sức oai phong kiến cậu đi trên đường thu tiểu đệ một đi không trở lại.

Quay lại phía nhóm người của Thiên Dương bọn họ đã được bộ đội đặc chủng giải vây và hộ tống đến nơi đoàn xe.

Thì ra bọ họ vâng lệnh cấp trên đến giải cứu Thiên Dương nhờ định vị cầu cứu của cậu phát ra. Ngoài ra còn có một số người của Khương gia và Hoắc gia đi cùng để hộ tống bọn họ về. Còn về Khương Mỹ Ninh và Khương Thanh Uyển đã trở về được Khương gia từ hôm trước.

"Hoắc thiếu gia, Tần Minh tiên sinh, Thiên Dương tiến sĩ, Khương tiểu thư..." Một thanh niên vẻ mặt thanh nhã và điền đạm, cả người dán lên hai chữ người có học thức đi đến. Thì ra đó là người của Nguyên gia phụ trách dẫn đội đến đón Nguyên Vân Ngọc về.

Chỉ thấy cậu ta nhẹ nhàng đi đến từ tốn chào bọn họ rồi hỏi: "Các ngài có thấy Nguyên tiểu thiếu gia nhà chúng tôi không? Ngày xảy ra biến động cậu ấy đã đến nơi này."

Nghe vậy ai nấy đều nhìn nhau nhưng không ai trong họ thấy Nguyên Vân Ngọc cả, tất cả mọi người đều lắc đầu.

Đang lúc mọi người rối rắm nhìn nhau khi Trung An, quản lý nhà hàng tiến đến nói: "Ngày hôm đó đúng là Nguyên thiếu gia đã đến dùng cơm ở Vân Khải nhưng khi dọn đồ ăn lên thì cậu ấy đã đi nơi nào khác rồi.

Trung An với tư cách là một quản lý cấp cao của nhà hàng nên ông luôn nhớ tất cả nhân vật lớn lớn bé bé đến nơi này, ngày hôm đó Nguyên Vân Ngọc chỉ đến bất ngờ nhà hàng Vân Khải và muốn được ở tầng 19 khiến ông một phen bất ngờ.



Ông chính là người ra đón cậu và cùng cậu đi đến bàn ăn. Nhưng khi ông đi xuống dàn xếp món ăn và đi lên lại lúc thì không phát hiện cậu ấy đi đâu.

Thì ra Nguyên Vân Ngọc muốn gặp Thiên Dương để lôi kéo cậu hỗ trợ mình thiết kế tàu vũ trụ. Nhưng khi nghe tin bảo vệ báo về việc gặp Hoắc thiếu gia đi đến xem mắt cùng ba vị tiểu thư Khương gia lúc kiến cậu tò mò, nên đã đi cùng hộ vệ tới tầng khác xem thử và đã vô tình khiến Trung An nhìn thấy một căn phong trống không.

Bây giờ tin tức của Nguyên tiểu thiếu gia bị gián đoạn đám người đi từ tầng trên xuống cũng không ai thấy Nguyên Vân Ngọc đâu cả nên cũng có người suy đoán là cậu ấy đã đi đến nơi khác trước khi mạt thế bắt đầu.

Dù rất muốn tìm kiếm tiểu thiếu gia Nguyên Vân Ngọc của mình, nhưng trên đường đi hết sức nguy hiểm nếu không đi chung với bộ đội đặc chủng thì không thể an toàn tìm kiếm người được. Huống hồ bây giờ không ai biết Nguyên tiểu thiếu gia đã đi đâu khiến bọn họ đành trở về báo cáo cho gia chủ và tìm cách huy động thêm người tìm thì vẫn hơn.

Bây giờ mọi người cũng đi ra nhà hàng Vân Khải ai nấy đều vui mừng không thôi. Vì đám người ai cũng muốn đi theo, và chức trách của quân nhân khiến họ không thể bỏ đám người ở đây không quan tâm được. Vậy nên tất cả mọi người đều được cho phép đi cùng đoàn xe tiến về căn cứ nhưng họ phải chuẩn bị xe, và vật tư riêng và tự đi theo.

May thay nhờ có kim hệ dị năng của Trung An nên việc bẽ khóa xe cũng là điều dễ dàng, bọn họ ai cũng trang bị đầy đủ chuẩn bị xuất phát. Riêng Thiên Dương, Tần Minh, Hoắc thiếu và Khương Ngọc Nhi đám người thì được đi xe quân đội nằm ở giữa để được bảo vệ.

Một đoàn xe đã bắt đầu lăn bánh tiến về con đường đi về căn cứ, để lại ánh mắt đầy ẩn ý của Nguyên Vân Ngọc ở phía sau. Thì ra cậu đã nhìn thấy người nhà phái đến tìm cậu đó là Nguyên Văn trợ tá đắc lực của anh cậu.

Mặc dù mong muốn đám người ròi khỏi để không ảnh hưởng đến cậu. Nhưng khi không có ai lúc cậu lại có cảm giác bất lực và tủi thân khi xung quanh không có ai bên cạnh.

Đứng chung với bọn tiểu đệ và nhóm bảo vệ chỉ biết gầm gừ của mình khiến cậu đi vào suy tư vào tương lai đầy hoang mang của mình.

"CA" Cậu thủ thỉ nói.

===Hết Chương===
Chương trước Chương tiếp