Mạt Thế: Không Thức Tĩnh Dị Năng Ta Vẫn Là Đại Lão
Chương 22: Gặp lại Thiên An
Nhân viên trong cửa tiệm nhanh chóng đến giữ gìn trật tự.
Phụ huynh mấy hùng hài tử thấy vậy liền nhanh chóng dắc tổ tông nhà mình đi.
Còn ở lại nháo người?
Thật sự không có một ai.
Lý do sao? Đơn nhiên không phải ai cũng là não tàn pháo hôi nhảy ra nhiều chuyện rồi.
Nói dỡn không thấy đây là cửa tiệm lớn nhất ở đây sao?
Không thấy ở đây đều là đại lão đi mua đồ sao?
Quan trọng hơn nữa là không thấy mấy dị năng giả làm bảo vệ đầu kia, súng lên nòng sao?
Bọn họ lăn lê bò lếch trong mạt thế này sống không dễ, bớt một chuyện là giảm bớt một kẻ thù.
Nhanh chân đem mấy hùng hài tử này đi tính tiền rồi bước ra khỏi tiệm không chút do dự.
Thiên Dương vẫn đang chú tâm đến hai cha con nhà Thiên An.
Cậu nhớ mang máng không lầm ấn tượng về Thiên An đó là một thanh niên thấp bé ốm yếu, nhút nhát sợ sệt.
“Có lẽ sai đi” Thiên Dương lẩm bẩm nói rồi sực nhớ lại hình dáng lãnh khóc của Thiên An lúc cậu dùng màng bảo vệ bước ra gần chỗ tang thi đôi.
Có lẽ đó là người đã từng tè ra quần, cũng là người lãnh khóc mà chiến đấu với tang thi, hay dùng màng bảo vệ cứu đám người họ.
Cũng có lẽ cậu là người quyết đoán, lạnh nhạt và cô độc khi rẻ xe đi hướng khác không chút do dự hay đòi hỏi thêm thù lao gì.
Tần Minh nghe thấy cậu lẫm bẩm cũng không khỏi nhớ lại bóng dáng đó.
Quả thật bây giờ Thiên An với hình ảnh không còn gầy ốm, nhút nhát hay lãnh khóc cô độc.
Dáng người hơi ốm nhưng hết sức rắn chắc, ẩn ẩn có thể thấy các cơ bắp thoắt ẩn thoắt hiện.
Trên người Thiên An mặc một chiếc áo thun màu đen cùng với áo khoác da khoác ở ngoài. Hai tay đeo bao tay da.
Trên chân mang một đôi giày ba ta trắng và mặc một cái quần tây đen tác chiến mới được căn cứ sản xuất.
Không! Không phải thế, nếu nhìn kỹ thì cả Thiên An cùng cậu bé đều dùng chất liệu từ những da thú biến dị được căn cứ bán ra.
Ngoại trừ cái quần cậu ấy đang mặc là căn cứ may ngoại thì toàn bộ chất liệu đều là loại mua ở căn cứ rồi may riêng.
Một thắc mắc nữa không hiểu là tại sao cậu ta lại chơi nguyên cây đen trên người nhưng lại mặc một đôi giày trắng như vậy.
Trên khuôn mặt Thiên an bây giờ có vẻ lạnh lùng mạnh mẽ khó gần nhưng khi cậu ấy đưa mắt về đứa bé lại trở thành người ngốc ngốc hiền lành, ôn nhu như nước mà cưng chiều bảo bối con trai vô độ.
Vì quá chăm chú nhìn về phía Thiên An nên Cậu ấy cũng đã bất tri bất giác phát hiện mà quay lại nhìn.
Phát hiện là người quen cậu cũng không nói gì mà vẫn quay lại với bảo bối nhà mình.
Tiểu Minh bằng hữu thấy mọi người xung quanh đều nhìn vào giỏ hàng của mình lại quay qua nhìn lại mấy đứa trẻ đang bị ba ba, mụ mụ kéo đi xa còn đang nức nở.
Cậu nhẹ nhàng kéo kéo ống quần của ba ba nhà mình hỏi.
“Ba Ba tại sao ba ba mụ mụ của mấy bạn đó lại không mua cho mấy bạn tiểu xe xe nha.”
Nhìn cục cưng bảo bối nhà mình mở blinh blinh mắt to tò mò hỏi trái tim cậu muốn hoá thành bãi thu thủy.
Thiên An cũng không hề có lệ cho qua mà giải thích với bảo bối nhà mình.
“Vì ba ba mụ mụ của mấy bạn phải mua sữa và đồ ăn trước rồi mới có tiền mua tiểu xe xe nha.”
Tiểu Minh bằng hữu cái được cái không mà gật gật đầu, rồi mới nắm lấy tay ba ba mình nói.
“Kia Minh Minh cũng để lại tiểu xe xe rồi mình mua nãi nãi uống.” Nói vậy thế nhưng mắt cậu vẫn tiếc nuối nhìn món đồ chơi, cái miệng nhỏ cắn củ sen ngón tay chần chờ tiếc nuối không thôi.
Thiên An không khỏi phì cười nhìn cục bột nhà mình mặt nhăn rối rắm như ăn phải chanh nhăn lại một đoàn.
Cậu bế bé con nhà mình lên rồi gặm lấy một ngụm bên má nói.
“Kia ba ba cùng Minh Minh đi mua nãi uống rồi lại quay lại mua tiểu xe xe nha”. Tiểu bằng hữu cũng rất nể tình mà gật đầu, trong lòng trộm vụi vẻ vì ba ba của mình nói sẽ quay lại mua tiểu xe xe.
Thiên An bước nhanh tới nơi để sữa rồi mỗi loại lấy 3 hộp hết sức tài đại khí thô mà chất đầy một giỏ hàng khác rồi quét ngang một giỏ đồ chơi mới đi thanh toán.
Đang lúc cậu định thanh toán lúc Tần Minh lại đưa thẻ chứa công điểm mình ra cho thu ngân.
“Để tôi thanh toán cho. Chúng tôi vẫn chưa cảm ơn cậu đã cứu mạng chúng tôi đâu.”
Thiên Dương cũng gật gật đầu rồi nói.
“Lâu rồi không gặp Thiên An tiên sinh. Rất vui khi gặp lại cậu ở đây.”
Thiên An thấy hai người họ cũng chào hỏi một câu.
“Rất vui khi gặp hai người.” Giọng nói Thiên An chung quy chung cũ bình đạm ung dung không có gì gợn sóng.
“Thật trùng hợp đâu, tôi lại thấy mấy người đứng chung một chỗ đi dạo. Đúng là khách quý lâm môn nha.”
Hoắc Đình Phàm không biết phương hướng nào đi đến nói.
Đám người: “…”
Tiểu Minh bằng hữu hết sức ngạc nhiên vừa ôm cổ ba ba vừa quay trái, quay phải nhìn mấy người tò mò mà mở to mắt blinh blinh.
“Cậu vừa chui từ đâu ra vậy? Khách quý lâm môn sao?” Thiên Dương vừa thắc mắc hỏi vừa nhướng mày ám chỉ đừng nói đây là cậu mở.
Hoắc Đình Phàm: “Đây là cửa tiệm nhà tôi a”
=== Hết Chương===
Hoắc Đình Phàm: “Đã là tổng tài thì trước mạt thế hay sau mạt thế ta vẫn là tổng tài mà thôi.” Đeo kính ngầu lòi.jpg
Mọi người: “Được rồi, được rồi biết ngươi giàu rồi đi xuống đi” ghen tị cắn khăn.jpg
Phụ huynh mấy hùng hài tử thấy vậy liền nhanh chóng dắc tổ tông nhà mình đi.
Còn ở lại nháo người?
Thật sự không có một ai.
Lý do sao? Đơn nhiên không phải ai cũng là não tàn pháo hôi nhảy ra nhiều chuyện rồi.
Nói dỡn không thấy đây là cửa tiệm lớn nhất ở đây sao?
Không thấy ở đây đều là đại lão đi mua đồ sao?
Quan trọng hơn nữa là không thấy mấy dị năng giả làm bảo vệ đầu kia, súng lên nòng sao?
Bọn họ lăn lê bò lếch trong mạt thế này sống không dễ, bớt một chuyện là giảm bớt một kẻ thù.
Nhanh chân đem mấy hùng hài tử này đi tính tiền rồi bước ra khỏi tiệm không chút do dự.
Thiên Dương vẫn đang chú tâm đến hai cha con nhà Thiên An.
Cậu nhớ mang máng không lầm ấn tượng về Thiên An đó là một thanh niên thấp bé ốm yếu, nhút nhát sợ sệt.
“Có lẽ sai đi” Thiên Dương lẩm bẩm nói rồi sực nhớ lại hình dáng lãnh khóc của Thiên An lúc cậu dùng màng bảo vệ bước ra gần chỗ tang thi đôi.
Có lẽ đó là người đã từng tè ra quần, cũng là người lãnh khóc mà chiến đấu với tang thi, hay dùng màng bảo vệ cứu đám người họ.
Cũng có lẽ cậu là người quyết đoán, lạnh nhạt và cô độc khi rẻ xe đi hướng khác không chút do dự hay đòi hỏi thêm thù lao gì.
Tần Minh nghe thấy cậu lẫm bẩm cũng không khỏi nhớ lại bóng dáng đó.
Quả thật bây giờ Thiên An với hình ảnh không còn gầy ốm, nhút nhát hay lãnh khóc cô độc.
Dáng người hơi ốm nhưng hết sức rắn chắc, ẩn ẩn có thể thấy các cơ bắp thoắt ẩn thoắt hiện.
Trên người Thiên An mặc một chiếc áo thun màu đen cùng với áo khoác da khoác ở ngoài. Hai tay đeo bao tay da.
Trên chân mang một đôi giày ba ta trắng và mặc một cái quần tây đen tác chiến mới được căn cứ sản xuất.
Không! Không phải thế, nếu nhìn kỹ thì cả Thiên An cùng cậu bé đều dùng chất liệu từ những da thú biến dị được căn cứ bán ra.
Ngoại trừ cái quần cậu ấy đang mặc là căn cứ may ngoại thì toàn bộ chất liệu đều là loại mua ở căn cứ rồi may riêng.
Một thắc mắc nữa không hiểu là tại sao cậu ta lại chơi nguyên cây đen trên người nhưng lại mặc một đôi giày trắng như vậy.
Trên khuôn mặt Thiên an bây giờ có vẻ lạnh lùng mạnh mẽ khó gần nhưng khi cậu ấy đưa mắt về đứa bé lại trở thành người ngốc ngốc hiền lành, ôn nhu như nước mà cưng chiều bảo bối con trai vô độ.
Vì quá chăm chú nhìn về phía Thiên An nên Cậu ấy cũng đã bất tri bất giác phát hiện mà quay lại nhìn.
Phát hiện là người quen cậu cũng không nói gì mà vẫn quay lại với bảo bối nhà mình.
Tiểu Minh bằng hữu thấy mọi người xung quanh đều nhìn vào giỏ hàng của mình lại quay qua nhìn lại mấy đứa trẻ đang bị ba ba, mụ mụ kéo đi xa còn đang nức nở.
Cậu nhẹ nhàng kéo kéo ống quần của ba ba nhà mình hỏi.
“Ba Ba tại sao ba ba mụ mụ của mấy bạn đó lại không mua cho mấy bạn tiểu xe xe nha.”
Nhìn cục cưng bảo bối nhà mình mở blinh blinh mắt to tò mò hỏi trái tim cậu muốn hoá thành bãi thu thủy.
Thiên An cũng không hề có lệ cho qua mà giải thích với bảo bối nhà mình.
“Vì ba ba mụ mụ của mấy bạn phải mua sữa và đồ ăn trước rồi mới có tiền mua tiểu xe xe nha.”
Tiểu Minh bằng hữu cái được cái không mà gật gật đầu, rồi mới nắm lấy tay ba ba mình nói.
“Kia Minh Minh cũng để lại tiểu xe xe rồi mình mua nãi nãi uống.” Nói vậy thế nhưng mắt cậu vẫn tiếc nuối nhìn món đồ chơi, cái miệng nhỏ cắn củ sen ngón tay chần chờ tiếc nuối không thôi.
Thiên An không khỏi phì cười nhìn cục bột nhà mình mặt nhăn rối rắm như ăn phải chanh nhăn lại một đoàn.
Cậu bế bé con nhà mình lên rồi gặm lấy một ngụm bên má nói.
“Kia ba ba cùng Minh Minh đi mua nãi uống rồi lại quay lại mua tiểu xe xe nha”. Tiểu bằng hữu cũng rất nể tình mà gật đầu, trong lòng trộm vụi vẻ vì ba ba của mình nói sẽ quay lại mua tiểu xe xe.
Thiên An bước nhanh tới nơi để sữa rồi mỗi loại lấy 3 hộp hết sức tài đại khí thô mà chất đầy một giỏ hàng khác rồi quét ngang một giỏ đồ chơi mới đi thanh toán.
Đang lúc cậu định thanh toán lúc Tần Minh lại đưa thẻ chứa công điểm mình ra cho thu ngân.
“Để tôi thanh toán cho. Chúng tôi vẫn chưa cảm ơn cậu đã cứu mạng chúng tôi đâu.”
Thiên Dương cũng gật gật đầu rồi nói.
“Lâu rồi không gặp Thiên An tiên sinh. Rất vui khi gặp lại cậu ở đây.”
Thiên An thấy hai người họ cũng chào hỏi một câu.
“Rất vui khi gặp hai người.” Giọng nói Thiên An chung quy chung cũ bình đạm ung dung không có gì gợn sóng.
“Thật trùng hợp đâu, tôi lại thấy mấy người đứng chung một chỗ đi dạo. Đúng là khách quý lâm môn nha.”
Hoắc Đình Phàm không biết phương hướng nào đi đến nói.
Đám người: “…”
Tiểu Minh bằng hữu hết sức ngạc nhiên vừa ôm cổ ba ba vừa quay trái, quay phải nhìn mấy người tò mò mà mở to mắt blinh blinh.
“Cậu vừa chui từ đâu ra vậy? Khách quý lâm môn sao?” Thiên Dương vừa thắc mắc hỏi vừa nhướng mày ám chỉ đừng nói đây là cậu mở.
Hoắc Đình Phàm: “Đây là cửa tiệm nhà tôi a”
=== Hết Chương===
Hoắc Đình Phàm: “Đã là tổng tài thì trước mạt thế hay sau mạt thế ta vẫn là tổng tài mà thôi.” Đeo kính ngầu lòi.jpg
Mọi người: “Được rồi, được rồi biết ngươi giàu rồi đi xuống đi” ghen tị cắn khăn.jpg
Bạn đang đọc truyện tại DocTruyenChuz.com
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương