Mạt Thế: Không Thức Tĩnh Dị Năng Ta Vẫn Là Đại Lão
Chương 4: Vân Khải thức tĩnh dị năng
Tên béo nghe vậy liền lập tức chạy tới, cúi người xuống gần tay khóa cửa và nhét một thanh thép nhỏ vào ổ khóa. Sau đó hắn dùng dị năng của mình bao trùm lên toàn bộ thanh thép, chỉ mấy chóc thanh thép liền mền như slime, lại uyển chuyển như nước len lõi qua các khe hở của ổ khóa.
Vì phòng này được khóa từ bên trong nên lúc trước dù là quản lý của khách sạn có chìa khóa của từng phòng nhưng hắn cũng không mở khóa vào được, thế nhưng với dị năng của hắn dù có khóa cửa ở phía trong hay ngoài thì cũng có thể bẻ khóa một cách dễ dàng.
Bên trong hai người Thiên Dương và vị phó quan Vân Khải lại liếc nhìn nhau, vẽ mặt cả hai cũng hết sức nghiêm trọng.
Mặc dù vừa mới tĩnh lại không lâu, nhưng dù sao cũng là phó quan của quân đội, đã từng trải qua ma quỷ huấn luyện, và hơn trăm trận lớn bé sinh tử nhiệm vụ, tâm lý ổn đến một đám.
Hiện tại thể lực của anh cũng hết sức không tồi với lại trong lúc hôn mê cũng không có bị thương hay bị đói nên Vân Khải cũng không mệt mỏi lắm, trái lại anh cảm thấy cả người như có nguồn năng lượng thần bí lan tỏa toàn thân, bây giờ cho anh chay vài trăm vòng cũng không là vấn đề.
Vân khải ra hiệu cho Thiên Dương kéo Tần Minh vào một góc sau bộ bàn, còn mình thì hai tay dơ lên, một tay cầm súng, một tay xuất hiện băng nhận sắc nhọn chuẩn bị cho họ một kích.
[ LẠCH CẠCH]
Ổ khóa đã bị phá giải, nhưng cách cửa vẩn chưa mở ra được vì lúc Trước Thiên Dương đã lấy vài thứ chặn cánh cửa lại từ trước.
"Đại ca, có thứ gì đó chặn lại phía bên trong." Tên béo quay người lại nói.
"Tránh ra, để ta tới."
Chỉ thấy đó là một tên cơ bắp lực lưỡng săm hình con hổ ở cánh tay hùng dũng đi đến.
Hắn tên là Đại Hổ, cũng là người cùng quê với tên đại. Hắn cũng được thanh niên khờ khạo la to lúc nãy Quý Ngũ giới thiệu công việc làm bảo vệ với tên đại ca. Mạt thế tiến tới hắn bổng thấy hai tay mình có nguồn sức lực dùng mà không mệt, và hẳn là, hắn đã thức tỉnh lực lượng hệ dị năng.
Chỉ thấy hắn hai cánh tay dùng sức, đẩy mạnh một cái cả cánh cửa cùng với bàn ghế đều bị đẩy ra ngoài, hắn dùng chân đạp một cái cánh cửa liền đã mở toang.
Chưa kịp thả một câu ngoan thoại để trọng tránh hùng phong, hắn đã bị một viên băng thuẫn bắn vào chân, lập tức cả cánh chân phải của hắn dường như bị đông lại trong phút chóc.
"Á...Á.. Á..." Hắn hét to một tiếng lập tức lấy hai tai của mình ôm chặt lấy chân phải mà kêu rên, cả người như muốn đảo về té ra xuống sàn nhà.
"Không được bước lại gần đây" Một âm thanh từ phía trong phòng nói ra.
Bây giờ đám người bên ngoài nhìn vào trong mới phát hiện, một thanh niên tuổi cở 26 đến 28 tuổi dáng vẽ nghiêm nghị, ánh mắt sắc bén giống như muốn giết người, hai tay đang dơ vũ khí và băng thuẫn đang hướng về phía đám người họ. Chắc chắn rằng, nếu ai muốn tiến lại gần một bước thì sẽ bị anh ta bắn thành con nhím ngay tức khắc.
Mặc dù màn ra sân của Vân Khải phó quan nhà chúng ta rất khóc, nhưng sau một hồi đám người cũng bình tĩnh lại. Vì dù gì bây giờ nhìn vào phòng cũng chỉ có một mình anh, thế nhưng trong phòng còn có chiếc xe đẩy chứa thức ăn đặt ở trên, gan lớn no chết, nhát gan đói chết. Dù họ vừa kiếm được đồ ăn lúc nảy, nhưng ai lại ngại mình có nhiều đồ ăn đâu.
"SÁCH!....Tưởng uy vũ lắm, Xin lỗi nha tiểu tử quần ẩu mới là chính xác mở ra phương thức a."
Tên đại ca nói xong liền ngoắt ngoắt tay ra hiệu cho đàn em của mình tiến lên.
Mặc dù đám người có hơi chần chừ vì họ cũng thật sự chưa đến mức chết đói, nhưng khi nhìn lại nhân số bên mình liền lại tự tin hơn hẳn cũng tiến lên gia nhập đội ngũ tấn công. Người cầm gậy, cầm côn, cầm ghế, dao, thậm chí là súng dùng... tiến lại gần cánh cửa.
Vân khải cũng không thua kém, anh bình tĩnh lách người tránh thoát tầm bắn của một tên bảo vệ, một bên khai cho mấy người kia 3 phát súng lần lượt trúng cánh tay, bắp chân, và cơ bụng của ba kẻ xấu số. Sau đó anh lại phóng băng hệ dị năng của mình về phía đám người.
Đám người gặp lạnh có hơi chùng bước đôi chút, nhưng cũng có một tên đầu bếp bắn ra hỏa hệ dị năng, mặc dù hỏa hệ của hắn chỉ có một ích nhưng cũng đủ đỡ đòn tấn công diện rộng đó.
Trong lúc đám người đang đánh nhau túi bụi thì phía bến kia đám người của Hoắc thiếu gia cũng đã chú ý đến bên này. Một trong đám hộ vệ có dị năng trinh sát đã nhận ra thận phận của Vân Khải và nói nhỏ vào tai Hoắc Đình Phàm.
"Thiếu gia, phía bên kia hình như là phó quan Vân Khải của quân khu 7."
Nghe vậy ánh mắt của vị thiếu gia này híp híp như đang suy tư gì, hai ngón tay chạm nhẹ vào chiếc đồng hồ công nghệ cao đã mất tính hiệu của mình vừa nói:
"Chúng ta đến phía bên kia xem thử."
"Vâng thưa thiếu gia." Một đám người áo đen đồng loạt nói.
Chưa kịp đi vài bước thì cánh tay áo của anh đã bị kéo lại một chút, một cô gái giọng ủi khuất lại trà xanh trà khí nói:
"Hoắc đại ca, chúng ta nhanh đi tìm vật tư đi nha!, mấy người bên kia có chết cũng không liên quan gì chúng ta, vẫn là gom hết vật tư trước thì hơn, chỉ cần có đủ vật tư và đợi người nhà của chúng ta đến đón là được, không cần quan tâm đến người khác đâu. Với lại bên kia đang đánh nhau em rất sợ a, anh ở lại bảo vệ em được không."
Nói xong cô còn dụi dụi mắt thương tâm, ủi ủi khuất khuất mà nũng nịu.
"Đúng vậy Hoắc đại ca, anh ở lại đây với tụi em đi." Một cô gái khác cũng nhanh miệng phụ họa.
Hai người họ chính là hai vị tiểu thư của Khương gia, một trong 6 đại gia tộc đứng thứ 2 Vân Quốc, Khương Mỹ Ninh và Khương Thanh Uyển.
Mấy ngày trước anh vừa đi ký hợp đồng gần nhà hàng Vân Hải thì bị mấy lão gia tử trong nhà thông chi cho biết phải đi xem, mắt thấy mấy lão ngoan đồng lần nào kịch bản cũng quá thâm, đánh thua chừng nào càng hăng chừng đó, anh đành nhận mệnh mà lôi theo đám bảo tiêu thuận tiện ghé qua một chút cho mấy lão khỏi trói mình lên xe.
Ai ngờ tới nơi lại thấy đến ba vị tiểu thư nhà Khương gia. Hắn đang muốn gọi điện hỏi lão gia tử là đi xem mắt hay đi chọn hậu cung thì lại ngất đi.
Mạt thế tiến đến không ai có thể thoát khỏi thử thách, Hoắc đại thiếu nhà chúng ta từ trước nay vì công ty bôn ba thường xuyên bận rộn nên cơ thể không có quá lực lưỡng, hảo đi Hoắc Đình Phàm anh chỉ hơn người bình thường 0,0001 tí điểm sức mạnh mà thôi.
Nhưng sức mạnh không đủ thì dùng tiền tới thay, bên người anh có đeo một sợi dây chuyền dành cho mỗi vị gia chủ tương lai của Hoắc gia, truyền tới đời hắn cũng đã qua hơn 30 người khác nhau.
Mặt dây chuyền là một loại khoáng ngọc không biết tên, nghe bảo hồi xưa vị gia chủ đầu tiên cắn răng tích hết gần một nửa gia sản mới đấu giá mua về, ai cũng hỏi vì sao mua nó thì lại không hề nói lên lời, chỉ biết từ khi có nó các lịch đại gia chủ thường xuyên ích bệnh tật, làm việc ích mệt mỏi hơn, có vị còn sống đến gần 100 tuổi mới tạ thế, nên rất được mọi người trân quý.
Sợi dây chuyền trong lúc mạt thế tiến tới đã tỏa ra quang mang với ánh sáng màu xanh nhạt, khi tất cả mọi người ngất đi, ánh sáng đã bao quanh cả đám người của anh và khương gia khiến họ đều không bị lây nhiễm, cũng như sác xuất có dị năng tăng lên nhiều hơn.
Thế nên dù thức tĩnh dị năng không kém nhưng họ lại tĩnh sớm hơn người khác nhiều.
Quay lại tình hình lúc nảy Hoắc thiếu gia cũng chỉ liếc nhìn 2 người họ nói:
"Ba vị tiểu thư đây cũng có hộ vệ của mình, chắc hẳn cũng không có gì đáng lo lắng, nếu các cô lo lắng có thể không đi theo tôi."
[Mặc dù nói như thế không thân sĩ với hình tượng của mình cho lắm, nhưng xung quanh ba vị tiểu thư này đều có hộ vệ bồi dưỡng từ nhỏ của gia tộc đi theo, nảy giờ họ đã ké được quang mang của ngọc gia truyền nhà mình, không tổn thất về người lại còn đại đa số đều có thức tĩnh dị năng, một đám cũng đều là nữ hộ vệ bưu hãn và trung thành, hai cô nói sợ, sợ cái búa.]
Hắn muốn phun một phun, [ngươi diễn thì nhớ thêm thuốc nhỏ mắt đi nha, ngươi anh anh anh mà không có giọt nào thì sao ta dám diễn a. Không thấy đám hộ vệ đang nhìn xem ta anh hùng xa lưới mỹ nhân sao? Chúng ta chỉ mới gặp nhau một lần có được không? Ta đẹp trai, nhiều kim, chứ không có ngu].
Vị Hoắc gì đó Phàm ám chọc chọc mà nghĩ, thực chất bề ngoài thanh cao, bộ mặt cao phú soái anh cũng là một người thường mà thôi đâu phải tổng tài bá đạo đâu mà nhảy ra an ủi đâu, này là đam mỹ văn nha, trà xanh tránh ra để chị đại nhà ta mới lên sân khấu được.
Một cô gái còn lại nói: "Xem ra là anh có người quen, tôi cũng xin phép không ngăn cản anh, mong răng chúng ta một ngày nào đó sẽ có cuộc hợp tác vui vẻ. Chúng ta đi."
Giọng nói này chính là Khương Ngọc Nhi là đối tượng được xếp xem mắt chính thức của anh lần này, và thật sự thì cô cũng bị mấy lão ngoan đồng ở nhà kéo đi xem mắt, giữa đường giết ra vị bá bá của mình, đóng gói tặng kèm hai cục nợ đi cùng. Với mỹ danh rằng tới đánh giá, đánh giá giúp cô, Ách là thuận tiện đi theo đuôi thuận thêm cái tiện leo lên ai đó thì có.
[Thôi mới tới đã mất mặt rồi, vác hai cục nợ theo thật là mất mặt hết thuốc chửa mà. Nữ cường nhân ta đây muốn né bom, né bom, vẫn là đi đến nơi khác tìm thêm vật tư, cách xa hai cô em họ ngu ngóc này tốt hơn. Phải tìm cách ra đến nơi để xe mới được, mình vẫn tự tìm cách về nhà thì hơn, còn đợi người đến đón? Thôi đi, Khương Ngọc Nhi ta cũng không cần chờ đợi mơ hồ đến vậy đây vẫn là tự mình làm vẫn tốt hơn. Cứ để hai người kia đợi đi, dù sao họ cũng có vệ đi theo, an toàn thật sự.] Chị đại của chúng ta suy nghĩ.
Nghe thấy mệnh lệnh của vị đại tiểu thư nhà mình, đám hộ vệ đi theo cô cũng đồng thanh đáp Vâng rồi quay người rời đi, để lại trong gió hỗn độn một đám người.
Chỉ thấy vị Hoắc thiếu gia của chúng ta cười cười thật tươi nhìn về phía bóng dáng tiêu sái của chị đại nghĩ 'Cô gái này thật đặc biệt'???
Không có đâu, anh cười vì may rằng việc mình làm ăn với nhà Khương gia xem bộ không lỗ vốn, vì may còn có người bình thường.
Chứ câu thoại của tổng tài bá đạo sao?
Đừng chọc cười với tác giả nha, là ai đó có tiêu chuẩn N thứ với vợ tương lai, xem mắt N lần vẫn chưa hẹn hò được với ai, đúng là một câu chuyện bị Ế thâm niên của Hoắc đại thiếu gia ta. Ách lại nói lộn rồi, là đi tìm chân ái bước ngoặc nhỏ của thiếu gia nhà chúng ta.
Hoắc Đình Phàm cũng chỉ nhìn hai người lại một chút rồi nhanh chân bước lại gần trận chiến đấu của hai đám người, à không là quần ẩu 20 đánh 1.
"Xin chào, ở đay có vụ làm ăn gì không?" Hoắc Đình Phàm nhẹ nhàng nói như đang chuẩn bị lừa lừa, à không là chuẩn bị đàm phán với vị phó quan quân khu 7.
Đang lúc vị đại ca còn đang thắc mắc anh ta đang nói gì, và thanh niên chất phát Quý Ngũ đang cố ngăn vị đại ca đồng hương của mình đừng đánh tàn nhẫn, cùng với vẻ mặt đang suy tư của vị phó quan, thì một cái đầu ở bên trong phòng ló ra khỏi ghế, nhanh miệng nói tiếp cuộc trò chuyện.
"Hợp đồng 50 ức thiêm không thiêm." Không sai đó chính là giọng nói của Thiên Dương nhà chúng ta.
"Thành giao!" Dù có hơi bất ngờ vì sự có mặt của vị tiến sĩ trẻ tuổi này nhưng Hoắc đại thiếu nhà ta cũng không ngần ngại đưa một ân tình cho đối phương, 50 ức người nào không ký không là thương nhân.
Nghe thấy vậy đám đám hộ vệ Hoắc gia tham gia vào cuộc chiến, thoáng chốc hai bên đã đánh ngang tay, thậm chí là áp đảo phía đại ca.
Thấy thế Vương Khang cũng từ bỏ, ra hiệu cho đám người của mình rút về. Cả hai bên đánh nhau đều có thương tích nên đều tránh ra một bên băng bó vết thương.
Hai người Hoắc đình Phàm và Thiên Dương chưa kịp nói gì thì có tiếng hét của ai đó từ tầng trên phát ra.
"Á...Á...Á...có tang thi, có tang thi" Tiếng hét, tiếng dẫm đạp, tiếng chạy loạn, cùng với tiếng gào khóc và gầm rú ngày càng nhiều, hiển nhiên, trong nhà hàng Vân Hải này không chỉ có vài đám người họ, mà còn có rất nhiều người và tang thi.
Mạt thế tấm màn đã bắt đầu được vén lên rồi, những con quái vật cũng đã thức giấc, và anh công nhà ta vẫn chưa tỉnh.
====
Tiểu kịch trường:
Tác giả: "Tập sau mình cho công nhà chúng ta tĩnh dậy nha, chứ vị Hoắc thiếu gia hôm nay suất diễn hơi nhiều."
Hoắc Đình Phàm: "Đẹp trai nhiều kim, anh tuấn soái khí như ta sao có thể là diễn viên phụ không có vai diễn được, 30 Ức ngươi viết không viết."
Tác giả: "Cái này thì...." vẻ mặt rối rắm.jpg
Thiên Dương: "Thêm tiền" vẻ mặt hớn hở
Hoắc đại thiếu: "60 Ức" xòe tiền.jpg
Tác giả & Thiên Dương đồng thanh nói: "Thành giao!"
Tần Minh: "Lão bà đó là suất diễn của ta nha!" Ủy khuất.jpg
Thiên Dương: "Im lặng. Ngủ như heo, khiến ta mất hợp đồng 50 ức thì không có tiếng nói, lần này ta còn lời 10 Ức đâu." Vẻ mặt ranh mãnh.jpg
Tần Minh: "80 Ức."
Tác giả: "Yên tâm, yên tâm ta sẽ không quên vai diễn của nam chính a ha kha" ($ o $)/
**
Vì phòng này được khóa từ bên trong nên lúc trước dù là quản lý của khách sạn có chìa khóa của từng phòng nhưng hắn cũng không mở khóa vào được, thế nhưng với dị năng của hắn dù có khóa cửa ở phía trong hay ngoài thì cũng có thể bẻ khóa một cách dễ dàng.
Bên trong hai người Thiên Dương và vị phó quan Vân Khải lại liếc nhìn nhau, vẽ mặt cả hai cũng hết sức nghiêm trọng.
Mặc dù vừa mới tĩnh lại không lâu, nhưng dù sao cũng là phó quan của quân đội, đã từng trải qua ma quỷ huấn luyện, và hơn trăm trận lớn bé sinh tử nhiệm vụ, tâm lý ổn đến một đám.
Hiện tại thể lực của anh cũng hết sức không tồi với lại trong lúc hôn mê cũng không có bị thương hay bị đói nên Vân Khải cũng không mệt mỏi lắm, trái lại anh cảm thấy cả người như có nguồn năng lượng thần bí lan tỏa toàn thân, bây giờ cho anh chay vài trăm vòng cũng không là vấn đề.
Vân khải ra hiệu cho Thiên Dương kéo Tần Minh vào một góc sau bộ bàn, còn mình thì hai tay dơ lên, một tay cầm súng, một tay xuất hiện băng nhận sắc nhọn chuẩn bị cho họ một kích.
[ LẠCH CẠCH]
Ổ khóa đã bị phá giải, nhưng cách cửa vẩn chưa mở ra được vì lúc Trước Thiên Dương đã lấy vài thứ chặn cánh cửa lại từ trước.
"Đại ca, có thứ gì đó chặn lại phía bên trong." Tên béo quay người lại nói.
"Tránh ra, để ta tới."
Chỉ thấy đó là một tên cơ bắp lực lưỡng săm hình con hổ ở cánh tay hùng dũng đi đến.
Hắn tên là Đại Hổ, cũng là người cùng quê với tên đại. Hắn cũng được thanh niên khờ khạo la to lúc nãy Quý Ngũ giới thiệu công việc làm bảo vệ với tên đại ca. Mạt thế tiến tới hắn bổng thấy hai tay mình có nguồn sức lực dùng mà không mệt, và hẳn là, hắn đã thức tỉnh lực lượng hệ dị năng.
Chỉ thấy hắn hai cánh tay dùng sức, đẩy mạnh một cái cả cánh cửa cùng với bàn ghế đều bị đẩy ra ngoài, hắn dùng chân đạp một cái cánh cửa liền đã mở toang.
Chưa kịp thả một câu ngoan thoại để trọng tránh hùng phong, hắn đã bị một viên băng thuẫn bắn vào chân, lập tức cả cánh chân phải của hắn dường như bị đông lại trong phút chóc.
"Á...Á.. Á..." Hắn hét to một tiếng lập tức lấy hai tai của mình ôm chặt lấy chân phải mà kêu rên, cả người như muốn đảo về té ra xuống sàn nhà.
"Không được bước lại gần đây" Một âm thanh từ phía trong phòng nói ra.
Bây giờ đám người bên ngoài nhìn vào trong mới phát hiện, một thanh niên tuổi cở 26 đến 28 tuổi dáng vẽ nghiêm nghị, ánh mắt sắc bén giống như muốn giết người, hai tay đang dơ vũ khí và băng thuẫn đang hướng về phía đám người họ. Chắc chắn rằng, nếu ai muốn tiến lại gần một bước thì sẽ bị anh ta bắn thành con nhím ngay tức khắc.
Mặc dù màn ra sân của Vân Khải phó quan nhà chúng ta rất khóc, nhưng sau một hồi đám người cũng bình tĩnh lại. Vì dù gì bây giờ nhìn vào phòng cũng chỉ có một mình anh, thế nhưng trong phòng còn có chiếc xe đẩy chứa thức ăn đặt ở trên, gan lớn no chết, nhát gan đói chết. Dù họ vừa kiếm được đồ ăn lúc nảy, nhưng ai lại ngại mình có nhiều đồ ăn đâu.
"SÁCH!....Tưởng uy vũ lắm, Xin lỗi nha tiểu tử quần ẩu mới là chính xác mở ra phương thức a."
Tên đại ca nói xong liền ngoắt ngoắt tay ra hiệu cho đàn em của mình tiến lên.
Mặc dù đám người có hơi chần chừ vì họ cũng thật sự chưa đến mức chết đói, nhưng khi nhìn lại nhân số bên mình liền lại tự tin hơn hẳn cũng tiến lên gia nhập đội ngũ tấn công. Người cầm gậy, cầm côn, cầm ghế, dao, thậm chí là súng dùng... tiến lại gần cánh cửa.
Vân khải cũng không thua kém, anh bình tĩnh lách người tránh thoát tầm bắn của một tên bảo vệ, một bên khai cho mấy người kia 3 phát súng lần lượt trúng cánh tay, bắp chân, và cơ bụng của ba kẻ xấu số. Sau đó anh lại phóng băng hệ dị năng của mình về phía đám người.
Đám người gặp lạnh có hơi chùng bước đôi chút, nhưng cũng có một tên đầu bếp bắn ra hỏa hệ dị năng, mặc dù hỏa hệ của hắn chỉ có một ích nhưng cũng đủ đỡ đòn tấn công diện rộng đó.
Trong lúc đám người đang đánh nhau túi bụi thì phía bến kia đám người của Hoắc thiếu gia cũng đã chú ý đến bên này. Một trong đám hộ vệ có dị năng trinh sát đã nhận ra thận phận của Vân Khải và nói nhỏ vào tai Hoắc Đình Phàm.
"Thiếu gia, phía bên kia hình như là phó quan Vân Khải của quân khu 7."
Nghe vậy ánh mắt của vị thiếu gia này híp híp như đang suy tư gì, hai ngón tay chạm nhẹ vào chiếc đồng hồ công nghệ cao đã mất tính hiệu của mình vừa nói:
"Chúng ta đến phía bên kia xem thử."
"Vâng thưa thiếu gia." Một đám người áo đen đồng loạt nói.
Chưa kịp đi vài bước thì cánh tay áo của anh đã bị kéo lại một chút, một cô gái giọng ủi khuất lại trà xanh trà khí nói:
"Hoắc đại ca, chúng ta nhanh đi tìm vật tư đi nha!, mấy người bên kia có chết cũng không liên quan gì chúng ta, vẫn là gom hết vật tư trước thì hơn, chỉ cần có đủ vật tư và đợi người nhà của chúng ta đến đón là được, không cần quan tâm đến người khác đâu. Với lại bên kia đang đánh nhau em rất sợ a, anh ở lại bảo vệ em được không."
Nói xong cô còn dụi dụi mắt thương tâm, ủi ủi khuất khuất mà nũng nịu.
"Đúng vậy Hoắc đại ca, anh ở lại đây với tụi em đi." Một cô gái khác cũng nhanh miệng phụ họa.
Hai người họ chính là hai vị tiểu thư của Khương gia, một trong 6 đại gia tộc đứng thứ 2 Vân Quốc, Khương Mỹ Ninh và Khương Thanh Uyển.
Mấy ngày trước anh vừa đi ký hợp đồng gần nhà hàng Vân Hải thì bị mấy lão gia tử trong nhà thông chi cho biết phải đi xem, mắt thấy mấy lão ngoan đồng lần nào kịch bản cũng quá thâm, đánh thua chừng nào càng hăng chừng đó, anh đành nhận mệnh mà lôi theo đám bảo tiêu thuận tiện ghé qua một chút cho mấy lão khỏi trói mình lên xe.
Ai ngờ tới nơi lại thấy đến ba vị tiểu thư nhà Khương gia. Hắn đang muốn gọi điện hỏi lão gia tử là đi xem mắt hay đi chọn hậu cung thì lại ngất đi.
Mạt thế tiến đến không ai có thể thoát khỏi thử thách, Hoắc đại thiếu nhà chúng ta từ trước nay vì công ty bôn ba thường xuyên bận rộn nên cơ thể không có quá lực lưỡng, hảo đi Hoắc Đình Phàm anh chỉ hơn người bình thường 0,0001 tí điểm sức mạnh mà thôi.
Nhưng sức mạnh không đủ thì dùng tiền tới thay, bên người anh có đeo một sợi dây chuyền dành cho mỗi vị gia chủ tương lai của Hoắc gia, truyền tới đời hắn cũng đã qua hơn 30 người khác nhau.
Mặt dây chuyền là một loại khoáng ngọc không biết tên, nghe bảo hồi xưa vị gia chủ đầu tiên cắn răng tích hết gần một nửa gia sản mới đấu giá mua về, ai cũng hỏi vì sao mua nó thì lại không hề nói lên lời, chỉ biết từ khi có nó các lịch đại gia chủ thường xuyên ích bệnh tật, làm việc ích mệt mỏi hơn, có vị còn sống đến gần 100 tuổi mới tạ thế, nên rất được mọi người trân quý.
Sợi dây chuyền trong lúc mạt thế tiến tới đã tỏa ra quang mang với ánh sáng màu xanh nhạt, khi tất cả mọi người ngất đi, ánh sáng đã bao quanh cả đám người của anh và khương gia khiến họ đều không bị lây nhiễm, cũng như sác xuất có dị năng tăng lên nhiều hơn.
Thế nên dù thức tĩnh dị năng không kém nhưng họ lại tĩnh sớm hơn người khác nhiều.
Quay lại tình hình lúc nảy Hoắc thiếu gia cũng chỉ liếc nhìn 2 người họ nói:
"Ba vị tiểu thư đây cũng có hộ vệ của mình, chắc hẳn cũng không có gì đáng lo lắng, nếu các cô lo lắng có thể không đi theo tôi."
[Mặc dù nói như thế không thân sĩ với hình tượng của mình cho lắm, nhưng xung quanh ba vị tiểu thư này đều có hộ vệ bồi dưỡng từ nhỏ của gia tộc đi theo, nảy giờ họ đã ké được quang mang của ngọc gia truyền nhà mình, không tổn thất về người lại còn đại đa số đều có thức tĩnh dị năng, một đám cũng đều là nữ hộ vệ bưu hãn và trung thành, hai cô nói sợ, sợ cái búa.]
Hắn muốn phun một phun, [ngươi diễn thì nhớ thêm thuốc nhỏ mắt đi nha, ngươi anh anh anh mà không có giọt nào thì sao ta dám diễn a. Không thấy đám hộ vệ đang nhìn xem ta anh hùng xa lưới mỹ nhân sao? Chúng ta chỉ mới gặp nhau một lần có được không? Ta đẹp trai, nhiều kim, chứ không có ngu].
Vị Hoắc gì đó Phàm ám chọc chọc mà nghĩ, thực chất bề ngoài thanh cao, bộ mặt cao phú soái anh cũng là một người thường mà thôi đâu phải tổng tài bá đạo đâu mà nhảy ra an ủi đâu, này là đam mỹ văn nha, trà xanh tránh ra để chị đại nhà ta mới lên sân khấu được.
Một cô gái còn lại nói: "Xem ra là anh có người quen, tôi cũng xin phép không ngăn cản anh, mong răng chúng ta một ngày nào đó sẽ có cuộc hợp tác vui vẻ. Chúng ta đi."
Giọng nói này chính là Khương Ngọc Nhi là đối tượng được xếp xem mắt chính thức của anh lần này, và thật sự thì cô cũng bị mấy lão ngoan đồng ở nhà kéo đi xem mắt, giữa đường giết ra vị bá bá của mình, đóng gói tặng kèm hai cục nợ đi cùng. Với mỹ danh rằng tới đánh giá, đánh giá giúp cô, Ách là thuận tiện đi theo đuôi thuận thêm cái tiện leo lên ai đó thì có.
[Thôi mới tới đã mất mặt rồi, vác hai cục nợ theo thật là mất mặt hết thuốc chửa mà. Nữ cường nhân ta đây muốn né bom, né bom, vẫn là đi đến nơi khác tìm thêm vật tư, cách xa hai cô em họ ngu ngóc này tốt hơn. Phải tìm cách ra đến nơi để xe mới được, mình vẫn tự tìm cách về nhà thì hơn, còn đợi người đến đón? Thôi đi, Khương Ngọc Nhi ta cũng không cần chờ đợi mơ hồ đến vậy đây vẫn là tự mình làm vẫn tốt hơn. Cứ để hai người kia đợi đi, dù sao họ cũng có vệ đi theo, an toàn thật sự.] Chị đại của chúng ta suy nghĩ.
Nghe thấy mệnh lệnh của vị đại tiểu thư nhà mình, đám hộ vệ đi theo cô cũng đồng thanh đáp Vâng rồi quay người rời đi, để lại trong gió hỗn độn một đám người.
Chỉ thấy vị Hoắc thiếu gia của chúng ta cười cười thật tươi nhìn về phía bóng dáng tiêu sái của chị đại nghĩ 'Cô gái này thật đặc biệt'???
Không có đâu, anh cười vì may rằng việc mình làm ăn với nhà Khương gia xem bộ không lỗ vốn, vì may còn có người bình thường.
Chứ câu thoại của tổng tài bá đạo sao?
Đừng chọc cười với tác giả nha, là ai đó có tiêu chuẩn N thứ với vợ tương lai, xem mắt N lần vẫn chưa hẹn hò được với ai, đúng là một câu chuyện bị Ế thâm niên của Hoắc đại thiếu gia ta. Ách lại nói lộn rồi, là đi tìm chân ái bước ngoặc nhỏ của thiếu gia nhà chúng ta.
Hoắc Đình Phàm cũng chỉ nhìn hai người lại một chút rồi nhanh chân bước lại gần trận chiến đấu của hai đám người, à không là quần ẩu 20 đánh 1.
"Xin chào, ở đay có vụ làm ăn gì không?" Hoắc Đình Phàm nhẹ nhàng nói như đang chuẩn bị lừa lừa, à không là chuẩn bị đàm phán với vị phó quan quân khu 7.
Đang lúc vị đại ca còn đang thắc mắc anh ta đang nói gì, và thanh niên chất phát Quý Ngũ đang cố ngăn vị đại ca đồng hương của mình đừng đánh tàn nhẫn, cùng với vẻ mặt đang suy tư của vị phó quan, thì một cái đầu ở bên trong phòng ló ra khỏi ghế, nhanh miệng nói tiếp cuộc trò chuyện.
"Hợp đồng 50 ức thiêm không thiêm." Không sai đó chính là giọng nói của Thiên Dương nhà chúng ta.
"Thành giao!" Dù có hơi bất ngờ vì sự có mặt của vị tiến sĩ trẻ tuổi này nhưng Hoắc đại thiếu nhà ta cũng không ngần ngại đưa một ân tình cho đối phương, 50 ức người nào không ký không là thương nhân.
Nghe thấy vậy đám đám hộ vệ Hoắc gia tham gia vào cuộc chiến, thoáng chốc hai bên đã đánh ngang tay, thậm chí là áp đảo phía đại ca.
Thấy thế Vương Khang cũng từ bỏ, ra hiệu cho đám người của mình rút về. Cả hai bên đánh nhau đều có thương tích nên đều tránh ra một bên băng bó vết thương.
Hai người Hoắc đình Phàm và Thiên Dương chưa kịp nói gì thì có tiếng hét của ai đó từ tầng trên phát ra.
"Á...Á...Á...có tang thi, có tang thi" Tiếng hét, tiếng dẫm đạp, tiếng chạy loạn, cùng với tiếng gào khóc và gầm rú ngày càng nhiều, hiển nhiên, trong nhà hàng Vân Hải này không chỉ có vài đám người họ, mà còn có rất nhiều người và tang thi.
Mạt thế tấm màn đã bắt đầu được vén lên rồi, những con quái vật cũng đã thức giấc, và anh công nhà ta vẫn chưa tỉnh.
====
Tiểu kịch trường:
Tác giả: "Tập sau mình cho công nhà chúng ta tĩnh dậy nha, chứ vị Hoắc thiếu gia hôm nay suất diễn hơi nhiều."
Hoắc Đình Phàm: "Đẹp trai nhiều kim, anh tuấn soái khí như ta sao có thể là diễn viên phụ không có vai diễn được, 30 Ức ngươi viết không viết."
Tác giả: "Cái này thì...." vẻ mặt rối rắm.jpg
Thiên Dương: "Thêm tiền" vẻ mặt hớn hở
Hoắc đại thiếu: "60 Ức" xòe tiền.jpg
Tác giả & Thiên Dương đồng thanh nói: "Thành giao!"
Tần Minh: "Lão bà đó là suất diễn của ta nha!" Ủy khuất.jpg
Thiên Dương: "Im lặng. Ngủ như heo, khiến ta mất hợp đồng 50 ức thì không có tiếng nói, lần này ta còn lời 10 Ức đâu." Vẻ mặt ranh mãnh.jpg
Tần Minh: "80 Ức."
Tác giả: "Yên tâm, yên tâm ta sẽ không quên vai diễn của nam chính a ha kha" ($ o $)/
**
Bạn đang đọc truyện tại DocTruyenChuz.com
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương