Mạt Thế: Không Thức Tĩnh Dị Năng Ta Vẫn Là Đại Lão

Chương 6: Nguy cơ



Vết thương lúc đánh nhau của đám người tạo kích thích và phấn khởi hơn nữa cho đám tang thi, chúng nhao nhao reo lên, tập hợp một đám số lượng lớn cùng nhau lao về phía căn phòng và ra sức phá cửa.

Đám người lúc này không còn không khí ngại ngùng gì nữa mà chỉ có hết sức nghiêm trọng. Họ biết Chắc chắn rằng họ đã bị bao vây bởi lớp tang thi dày đặc này, và khó có thể thoát ra được.

Phía bảo vệ của Hoắc Đình phàm nhanh chóng bước tới gần cánh cửa để đè cánh cửa lại, sau một lúc cánh cửa mở bị cào rách và vỡ ra, móng tay sắc nhọn của tang thi đã đâm vào cánh tay của một bảo vệ tên Hoắc Tam, khiến cả cánh tay gần như muốn gãy và cánh cửa lúc này cũng đã lung lay sắp đổ.

Thấy vậy trong đám người bên phe đại ca có người sợ tè ra quần, người không ngừng khóc lòng, người hét to hoảng loạn, phía Thiên Dương và Hoắc thiếu đám người cũng hết sức lo lắng và đôi chút sợ hãi,

Trong giây phút hoảng loạn, cánh cửa bị phá vỡ thanh niên đái trong quần sợ đến nổi không dám nhìn mà nhắn mắt lại bỗng xung quanh hắn có vòng sáng hiện ra như một vòng bảo vệ bao bọc lại toàn bộ mấy người bọn họ, cũng che đi hết toàn bộ khí tức của mọi người.

Cả đám tang thi kêu lên, lục tìm khắp nơi, con thì bạo nộ, con thì ngơ ngác một đám nhao nhao đi qua đi về xô đẩy dẫm đạp nhau, nhưng may thay vòng bảo hộ cũng ngăn cản tang thi không thể tiến vào vòng bảo hộ.

Phía cánh cửa đã bị cào thành nhiều mảnh nhỏ, lúc này mới hiện ra chân diện mục của địa ngục phía bên ngoài. Chỉ trong phút chóc phía bên ngoài đã tràn đầy mùi máu tươi tanh tưởi, phía ruột người lòi ra, mấy con tang thi như các xác ướp kinh khủng bóc mùi, con thì thiếu tay, con thì thiếu chân, đứa thì lòi mắt đang lắc qua lắc về trong muốn nôn mửa.

Đã thế mấy con tang thi đang tranh giành nhau một cánh tay của ông già không biết từ đâu ra, chúng hết sức hưng phấn con thì cắn cánh tay, con thì gặm nón tay, ngay cả xương cũng không tha đang nhai rộp rộp, rạo rạo, âm thanh man rợn đến kinh người.

Một hồi hoảng thần lúc sau đám người mới nuốt nước miếng, im lặng không nói lên lời, quả là thảm kịch nhân gian.

Đám người lúc này mới hoàn hồn lại, nhìn phía ân nhân của mình thì lại thấy quần hắn ướt một mảng lớn. Đó là một tên phục vụ bếp, dáng người thấp bé, ốm yếu và có tàn nhang, hai bàn tay hắn có nhiều vết chai và còn các vết sẹo của bỏng rát.

Hai dôi chân lúc này của hắn run run và mùi khai của nước tiểu khiến đám người cũng muốn nói thầm trong lòng [đại ca ngươi quần ướt] nhưng chung quy vẫn là không thể thốt ra khẩu. Chứ lỡ tên kia, ách là đại ân nhân bình tĩnh lại, không có màng bảo hộ sao giờ! Không biết là do màng bảo hộ hay là do tang thi cũng không thích nước tiểu mà bọn tang thi cũng đã tản ra tìm mục tiêu mới.

Lúc này ở bên phòng cạnh đó, hai vị tiểu thư Khương gia Khương Mỹ Linh và Khương Thanh lúc này nhanh trí lấy bình nước hoa có trong túi ra phun khắp xung quanh và hết sức giữ im lặng, chờ mong đánh lừa lũ tang thi. Cuối cùng thì cũng như mong đợi, có lẽ là do vai phụ cũng cần có suất diễn nên họ cần sống lâu hơn thế đám tang thi cũng không chú ý đến phòng của họ và cũng rời đi tìm con mồi khác.

Chưa kịch thở phào vì nhẹ nhõm thì vòng bảo vệ lại nhạt dần, có một tên bảo vệ phía Vương Khải không chú ý đến sự biến hóa của nó vẫn thẩn thờ sợ hãi đứng yên tại chỗ không dám nhúc nhích, khi vòng bảo vệ bo tròn lai, thì đã lướt qua tên bảo vệ kiến hắn để hở một bàn tay ra khỏi vòng.

Ở gần phía đó một con tang thi ngửi thấy mùi con người, lập tức vồ nhanh về phía tên bảo vệ khiến hắn bị túm ra khỏi vòng và bị đám tang thi níu lấy, lập tức đám tang thi cũng hương tới gần như muốn thề ăn sống hắn ta.

Thấy vậy tên đại ca tung ra dây leo kéo hắn vào lại phía bên trong, nhưng hắn giờ đay đã bị gặm nửa cánh tay phải, máu mẹ văng ra khắp nơi.

Đám người hoảng hốt mới nhận ra sự thu hẹp của vòng bảo vệ nhanh chóng tụ lại gần nhau hơn. Dù không vui vì mùi khai nước tiểu của tên phụ bếp lắm nhưng nhìn thảm trạng phía ngoài kia đám người cũng không dám có ý kiến gì.



Tên bảo vệ bị cắn lúc nảy giờ đây đã máu me khắp người, cả cánh tay cũng dần biến đen khiến đám người hoảng sợ không thôi nhưng lập tức mọi người như nhớ đến điều gì, lại nhìn về phía Quý Ngũ. Thấy vậy Quý Ngũ cũng không chần chờ mà bước lên sử dụng chữa khỏi hệ dị năng của mình để cứu tên bảo vệ.

Mắt thấy vết thương bị cắn dù là bị lây nhiễm cũng dần dần đỏ lại, khiến đám người lửa nóng không thôi hai mắt như sáng lên nhìn chằm chằm về phía Quý Ngũ.

Hoắc tam thấy vậy cũng ngại ngùng mà dịch đến gần Quý Ngũ ánh mắt xin giúp đỡ mà nhìn cậu. Tên khờ khạo Quý Ngũ cũng không ngại ngùng chữa thương cho Hoắc Tam.

Mắt thấy hai người kia dễ dàng được chữa khỏi như thế đám người bên phía Vương Khang không ngần ngại nhao lên kêu cậu ta chữa những vết thương mới đánh nhau hồi nãy. Khi các vết thương mới được chữa xong đám người kia không ngại ngần gì kéo cậu qua chữa bệnh cận mắt, bệnh đau lưng.... Phía Hoắc thiếu đám người dù nhìn cũng ham và cũng muốn chữa vài vết thương đang băng bó còn dính máu tươi bên mình, nhưng nhìn vẽ mặt của Quý Ngũ cũng đã hết sức hư thoát không chịu đựng được nửa, khiến họ chừng bước.

Vương Khang nhìn thấy mặt cửa Quý Ngũ đã tái nhớt liền tiến lên ngăn cản đám người được một tấc lại tiến thêm một bước kia lại. Thấy vậy đôi vợ chồng lao công lại không vui, bu lên túm lại Quý Ngũ nói:

"Tiểu Ngũ a, a di đau lưng đã lâu, con đã chữa cho người này thì cũng phải chữa cho người kia nha, không thẻ bất công như thế a!".

Nghe vậy đám người khác cũng bu lên cố chen vào, đẩy cả đại ca mới nhận của mình là Vương Khang ra phía khác mà túm lấy tay Quý Ngũ bảo cậu chữa đau tay, đau vai, đau chân,....

Mặc dù nghe danh là đại ca, nhưng thực chất Vương Khang cũng không mạnh mà là do anh thức tĩnh mộc hệ dị năng, lại gác gần tầng bếp có nhiều hạt đậu và hạt trái cây có thể tạo ra đồ ăn không ngừng kiến hắn được bầu làm đại ca mà thôi.

Không giống đám người của Hoắc Đình Phàm được huấn luyện từ nhỏ và thân cạnh lẫn nhau hết sức đoàn kết và kỷ luật. Phía đám người bên chỗ tên đại ca vương Khang nhân số nhiều nhưng là tập hợp chỉ vì lợi ích, họ lại là đám người làm công với các công việc khác nhau, lứa tuổi khác nhau, đặc biệt là mấy người chuyên chiếm món lợi nhỏ các bác trai bác gái khiến bên họ năm mè bảy mảng hết sức dễ tan rã.

====

Ở khung cảnh khác.

"?????"

Trong lòng Thiếu tướng ta như có một đám thảo mê mã đang lao nhanh qua, trong lòng như đang có dao nhỏ ám chọc chọc hết sức nghẹn khuất [Ta mới là vai chính a uy!, các ngươi không thấy uy mãnh bá khí ta đây đã tĩnh lại sao?] Người nào đó u ám nghĩ.

Thiên Dương và Hoắc thiếu đám người dường nghe thấy tiếng lòng của vị thiếu tướng nào đố. Hai người họ không còn hóng drama, à không là quan tâm hàng xóm đối diện mà quay về phía vị tướng vẫn còn đang nằm u ám phía trong.

Thấy Thiên Dương nhìn về phía mình, người nào đó eo không đau, chân không tê mà hùng dũng đứng dây, lại bị chuột rút xém tí ngã chỏng vó, may thay tận tụy săn sóc phó quân Vân Khải nhanh tay cứu lại hình tượng mà đón kịp người sắp ngã chỏng vó thiếu tướng đại nhân của mình.

Thiếu tướng: [ may mắn mặt vẫn còn ở, vẽ mặt thoát nạn.jpg]

Thiên Dương mặt nhịn cười muốn nội thương nhưng cũng nhanh chóng chấn chỉnh lại, nén cười không ra tiếng sợ người nào đó thẹn quá thành giận mà nổi lên biệt nhũ tính tình.



Bị dọa nước tiểu người nào đó tâm tình bổng buồn bực và nôn nóng lên [Lão tử vẫn còn đang cầm cự a uy, alo có ai đang nghe không?, không thấy nước tiểu đã ra quần rồi sao. Các ngươi còn có tâm trạng làm việc khác.]

Có lẽ là do oán niệm quá mãnh liệt hay là do đám tang thi lại đã tản đi nguy cơ đã qua đi, khiến hắn bớt lo sợ hơn hẳn, vòng sáng bảo vệ cũng đã thật sự biến mất.

Lúc này tên phụ bếp cũng đã thoát lực mà thở dóc, không thôi cậu ngồi phịch xuống nền nhà, hai tay ôm ngực mà định thần nghĩ trong chóc lát. Bên phía Quý Ngũ cậu cũng đã mệt mỏi hết sức, cũng may Vương Khải và Đại Hổ đã ngăn cả được đám người thế như liên minh của bọn họ dường như lại thêm một vết nứt và sẽ bị phá vỡ nhanh chống.

Sau khi chữa mấy vết thương mới cho đám người xong, và nhờ tàn dư của dị năng của tên phụ bếp khiến đám tang thi chỉ còn vài ba con, lắc lư ở gần. Cũng mấy chóc đám tang thi đã bị đám người tiêu diệt dần, một thanh niên trộm đồ ăn lúc nảy nhanh lúc đám người không để ý đeo bao tay đang cúi lấy tìm thứ gì, khi cậu ta đang vui sướng thì Tần Minh lại đứng sau lưng nhìn chằm chằm cậu ta.

Chỉ thấy cậu ta móc ra một viên đá nhỏ chỉ bằng hạt bắp rồi vui sướng không thôi mà cất vào tụi ở phía áo trong lòng ngực, Thiên Dương cũng đi đến gần một cái xác gần đó mà tìm kiếm và cũng lấy ra được một viên tinh thể nhỏ màu trắng.

Cả hai nhóm người đều chú ý đến hành đọng lạ thường của bọn họ, lúc này tên gầy Mộc Duy như nhớ ra điều gì đó mà vội chạy lại gần phía đầu tang thi, lấy cây gậy mà móc ra một viên y hết cái Tần Minh tìm thấy.

Quá vui vẻ hắn thốt lên: "Có tinh hạch, a ha ha ha ha...., chắc chắn nó giống như trong tiểu thuyết nói đến, nó được sử dụng để tăng lên dị năng" trong lúc vui vẻ và hưng đã lỡ nói ra điều mình nghĩ trong lòng thế là đám người tất cả đều nghe được, không ai còn lo ngại gì mà vẫn chạy tới sác mấy con tang thi tranh nhau tìm kiếm tinh hạch.

Chỉ có tên phụ bết là không nhúc nhích mà ngồi ở trong góc tường, run run không dám bước ra ngoài, một tí phản ứng cũng không.

Đám người Hoắc thiếu gia tìm được 7 viên, phía Thiên Dương ba người thì có 4 viên, còn bên phía Vương Khải thì nhiều hơn nhung ai cũng cất dấu không đem ra ngoài nên cũng không biết rõ bao nhiêu viên.

Lúc này Hoắc Tam tiến lại gần Quý Ngũ đưa cho cậu 3 viên tinh hạch nói: "Cảm ơn cậu, đây là thù lao giúp cậu khôi phục thể lực còn về thù lao khác tôi sẽ trả lại sau."

Quý Ngũ thấy vậy cũng thu lấy cất vào nói "Không có gì".

Đại Hổ cũng tiến lên đưa cậu 2 viên, vì Hoắc Tam là lấy tinh hạch từ sự cho phép của đám người Hoắc thiếu cộng lại, nhưng Đại Hổ bằng lục hệ dị năng cũng chỉ tìm thấy 2 viên và cậu cũng không ngại ngùng đem tinh hạch cho Quý Ngũ.

Đang trong lúc mọi người thu thập tinh hạch và giết dần tang thi, thì có một tang thi ở trong bóng tối đứng thẳng nhìn về phía họ một lúc lâu rồi lại không tiến tới gần mà là quay người rời đi, để lại một dấu chấm câu cho câu hỏi có phải tất cả tang thi đều đã mất trí rồi không.

==== Hết chương =====

Thật ra thì tác giả sẻ viết những người tiếp xúc với Thiên Dương đều có dị năng hơi ngư bức một chút, hoặc có thứ đặc biệt và bàn tay vàng.... để còn làm so sánh với vai chính không có dị năng và thể hiện quyết tâm, và nổ lực của cậu, nên cuộc chải chăn nhân vật phụ hơi nhiều trong mấy chương đầu nha.

Cùng chờ mong Thiên Dương nhà ta vững bước thay đổi và dựa vào mình đi lên đỉnh cao nhá và ai trong họ dù là chính hay pháo hôi cũng có nét đẹp riêng dù tốt hay sấu, vì tác giả không muốn viết sảng văn mà là hơi nghiêng về nhân tâm và lòng người.
Chương trước Chương tiếp