Mạt Thế: Sinh Hoá Nguy Cơ

Chương 295: Giờ phút chia ly



Theo dõi -> Doctruyenchuz.com Để Cập Nhật Truyện Mạt Thế: Sinh Hoá Nguy Cơ

Chương 295: Giờ phút chia ly Hai người Hàn Phong, Hoàng Khải cứ như vậy bàn luận về nội dung văn bản tiếp theo sẽ ký kết, kia chính là một cái văn bản thể hiện sự phụ thuộc của trấn Hi Vọng vào huyện Tam Giang, trên danh nghĩa sẽ là chi nhánh của chính phủ huyện Tam Giang tại huyện Liễu Lâm, với người quản lý là Hàn Phong, chính phủ sẽ cử tới một đội ngũ phụ trách hỗ trợ và giá·m s·át, định hướng cách làm của trấn Hi Vọng. Hoàng Khải trong mắt bùng lên sự hưng phấn khó thể cưỡng nổi, đây chính là cơ hội của hắn. Chỉ cần có thể tranh thủ được cái vị trí giá·m s·át viên tại trấn Hi Vọng này, vậy thì hắn sẽ thoát ly được sự kìm hãm của thượng cấp, dần dần xây dựng lên thế lực của riêng mình, còn đạt được tài nguyên khó có thể tưởng tượng nổi. Hắn hoàn toàn có cơ sở để thể thuyết phục cao tầng huyện Tam Giang bổ nhiệm mình vào chức vụ này. Thứ nhất là hắn đã trực tiếp đem về thông tin, đã quen thuộc tình hình tại đây, có thể làm ra tác dụng lớn hơn người khác. Thứ hai là rõ ràng huyện Tam Giang cũng cần có một tiền đồn tại Liễu Lâm hòng thu vét tài nguyên và tiêu diệt thây ma, tìm kiếm người sống sót. Sự tồn tại của trấn Hi Vọng, nói không được phép thì đúng là không được phép, nhưng xét trên bối cảnh tận thế này thì nó hoàn toàn hợp lý. Bên cạnh bọn họ, Lạc Thanh Thuỷ từ đầu tới cuối vẫn luôn giữ vẻ mặt nhàm chán tẻ nhạt, nàng hiện tại chỉ mong mau mau hoàn thành nhiệm vụ bên trên giao xuống, sau đó tới bến tàu kia thực hiện dự định cá nhân. Về phần cái gì công văn, chỉ đạo, ký kết, nàng hoàn toàn không quan tâm, càng không có ý định tham gia vào. Bọn họ bước tới nhà ăn cũng là lúc hoàn thành những nhận định chung về nội dung cơ bản, nội dung chi tiết tất nhiên sẽ được bàn bạc sau. Tiệc chiêu đãi theo kiểu buffet đã diễn ra được một khoảng thời gian, không chỉ có các tiểu đội trưởng trấn Hi Vọng, tất cả quân nhân từ huyện Tam Giang cũng đều tham gia vào. Hiện tại mọi người đang chia khu vực ra dùng bữa, thi thoảng sẽ trao đổi vài điều, không khí tổng thể coi như không quá tệ. Lấy một chiếc đĩa rồi tự chọn đồ ăn theo sở thích, hai người Hàn Phong, Hoàng Khải vẫn không ngừng lại việc bàn bạc trao đổi, chủ yếu là tình hình về cư dân trấn Hi Vọng, tình hình thi đàn xung quanh, cùng với thái độ chung của mọi người về chính phủ. Những điều này đều là cơ sở để báo cáo lại, tất nhiên với hai người đều có tâm tư, báo cáo thế nào cho hợp lý là điều họ đều biết rõ.
Trấn Hi Vọng trong lúc vô hình lại biến thành miếng bánh để cho người khác xâu xé. Dùng bữa được nửa chừng, Hoàng Khải sau khi lượn một vòng giao lưu trao đổi với mọi người mới quay lại bên cạnh Hàn Phong rồi tấm tắc khen ngợi: - Hàn thủ lĩnh, đồ ăn rất ngon, đặc sản Liễu Lâm thực sự rất đặc sắc. Hàn Phong bưng một ly nước trái cây lên mỉm cười nói: - Tôi cũng hi vọng tương lai sắp tới sẽ có nhiều cơ hội được cùng với Hoàng trưởng phòng hưởng dụng mỹ thực như hiện tại. - Haha, chắc chắn rồi, chắc chắn rồi. Nhận thức chung và tâm tư riêng, đến tận đây coi như chính thức được xác lập, ai cũng đều lòng mang mục đích, ai cũng đều có thu hoạch cho bản thân, tất nhiên là không khí sẽ hết sức hoà hợp rồi. Hoàng Khải lúc này buông đĩa trên tay xuống rồi nói: - Hàn thủ lĩnh, tại trung tâm huyện Liễu Lâm có một quái vật rất mạnh mẽ đang hoạt động, không biết anh có biết tới điều này hay không? Hàn Phong rõ ràng đã biết thừa nhưng trên mặt vẫn biểu lộ ra một bộ kinh ngạc hoang mang rồi hỏi lại: - Hả, có chuyện đó sao? Thi đàn đã được chúng tôi dụ tới nơi này rồi đánh tan, chỉ huy thi đàn cũng đã bị g·iết c·hết, làm sao lại có thây ma mạnh mẽ sót lại chứ? Hoàng Khải nhìn biểu lộ này của đối phương, cộng thêm việc vừa rồi hắn đã ngầm thu thập thông tin chiến đấu từ chỗ đám người Lý Võ Lạc, Quan Bình, hắn rốt cuộc xác nhận đây đúng là một hồi t·ai n·ạn. Có khả năng thây ma F2 kia sinh ra sau khi thi đàn b·ị đ·ánh bại, đám người Lâm Đào trước đó phụ trách dò đường thực sự là đủ xui xẻo, gặp một đầu quái vật nhanh tới vậy, sợ là đã phải c·hết trong đau đớn và kinh hoảng. Hoàng Khải lúc này trầm ngâm một lúc rồi nói: - Hàn thủ lĩnh, vì để đảm bảo cho việc liên lạc giữa hai bên trong tương lai, tôi đề nghị chúng ta hợp sức tiêu diệt quái vật kia, hoàn toàn giải phóng trung tâm huyện Liễu Lâm. Tác dụng của F2 đã chấm dứt, Hàn Phong tất nhiên không còn cần nó tồn tại làm gì nữa nên nhanh chóng đồng ý: - Sau bữa trưa, chúng ta sẽ chính thức hành động. Bữa trưa rất nhanh liền đi tới hồi kết, đầu não hai bên lại một lần nữa tiến vào màn trao đổi tiếp theo, một văn kiện thứ hai lấy danh nghĩa của Hàn Phong hướng về phía chính phủ huyện Tam Giang biểu đạt sự thần phục, biểu đạt sự đồng thuận và sẵn sàng lắng nghe theo các sắp xếp của đối phương. Tất cả những cựu tiểu đội trưởng đã quyết định rời đi khi thấy văn kiện này được ký kết thì vô cùng vui mừng, điều này đồng nghĩa với việc Hàn Phong cuối cùng đã quay đầu, đã chấp nhận thuận theo chính phủ rồi. Trong khi những người lựa chọn ở lại thì đều nắm chặt hai tay, nội tâm dâng lên cảm giác bất lực cùng phẫn nộ không nhỏ. Việc này chẳng khác nào bọn họ đã bị bán mình cho chính phủ, trở thành chó săn, thành tay sai ngoại biên của chính phủ tại huyện Liễu Lâm này. Đặc biệt là Chu Vấn cùng Châu Lam, hai người phản đối chính phủ mạnh mẽ nhất, kết quả này thật sự là vô cùng khó chấp nhận. Nhưng bọn họ đều hiểu Hàn Phong sẽ không đưa ra lựa chọn sai lầm, hay ít nhất là sẽ không làm hại tới sự tồn tại của nơi này. Trấn Hi Vọng là tâm huyết của thủ lĩnh, hắn tuyệt đối sẽ không buông tay dễ dàng, sẽ bảo vệ nơi này tới cùng. Thủ lĩnh làm vậy hẳn là có lý do, nhưng chỉ cần hắn ra lệnh một câu, bọn họ sẵn sàng lao lên, sẵn sàng hi sinh để phản kháng. Văn kiện đã ký kết xong, người sống sót muốn rời đi đã được tập trung đầy đủ, 5 vạn đạn và 150 khẩu súng CKC đã được xếp lên xe tải, Hoàng Khải đứng trước xe jeep quân sự bắt tay với Hàn Phong rồi nói:
- Hàn thủ lĩnh, cảm tạ sự hợp tác. Hàn Phong cũng mỉm cười bắt tay lại hắn ta rồi bình thản nói: - Hoàng trưởng phòng, cảm tạ sự hợp tác. Đoàn xe tới từ huyện Tam Giang vẫn đang thực hiện công tác kiểm kê lại vật tư và chuẩn bị hành trang lên đường. Vật phẩm quy đổi từ hơn 30 người sống sót tương đối nhiều, trấn Hi Vọng cũng hào phóng điều động một xe tải lớn nhằm chuyên chở số hàng hoá này. Những người sống sót cũng đang sụt sùi làm công tác chia tay với đồng đội, bạn bè ở lại, còn hứa hẹn tương lai sẽ gặp lại nhau. Không khí toàn trấn nhuốm một màu bi thương. Giờ phút chia ly, tất nhiên sẽ vô cùng cảm động. Hàn Phong thong thả bước đến bên cạnh hai cái nữ nhân, là Tường Vi cùng Trần Diệu Âm. Hắn từ trong ngực lấy ra một cái kỹ năng tam giai cường hoá thể lực đưa cho Trần Diệu Âm rồi mỉm cười nói: - Với tất cả sự cống hiến của mình, cô xứng đáng với nó. Trần Diệu Âm khựng lại một chút rồi đưa tay tiếp nhận sách kỹ năng này, sau đó nở một nụ cười hiếm hoi nói: - Thủ lĩnh, cảm tạ anh. - Không cần khách khí.
Bàn giao xong cho Trần Diệu Âm, Hàn Phong mới quay qua nhìn Tường Vi đang lẳng lặng đứng bên cạnh rồi nhún vai nói: - Chúc mừng cô sắp trở về bên chính phủ, sau này nhớ phải sống thật tốt, cũng nên duy trì sự nhát c·hết của mình, đó quả thật là phương án hiệu quả nhất trong tận thế này. Tường Vi nội tâm không khỏi có chút hoang mang cùng trống rỗng vô định, tới tận thời điểm hiện tại, nàng vẫn chưa thể tin bản thân sắp rời khỏi nơi này, rời khỏi trấn Hi Vọng. Đây không phải mục tiêu nàng theo đuổi sao, nhưng tại sao đến thời điểm quyết định nhất, nàng lại lâm vào do dự như vậy. Đây rõ ràng không phải tính cách cùng suy nghĩ bình thường của nàng. Im lặng ba giây, Tường Vi nhìn thẳng vào đôi mắt Hàn Phong rồi nhanh chóng hỏi: - Chỉ vậy thôi sao? Hàn Phong gật đầu khẳng định: - Chỉ vậy thôi. - Anh không muốn nói gì với tôi nữa sao? … Một khoảng lặng ngắn ngủi vừa xa lạ vừa quen thuộc chậm chạp bao phủ, khi hai người ở bên cạnh nhau, những nốt trầm lắng như vậy thường xuyên xuất hiện bất chợt, mỗi người đều sẽ tận dụng nó để theo đuổi suy nghĩ của riêng mình, sau đó họ lại càng hiểu nhau nhiều hơn. Đó là sự đồng điệu hiếm hoi duy nhất có thể xuất hiện giữa một tên thổ phỉ phản loạn và một tiểu thư cao quý cành vàng lá ngọc. Khoảng cách giữa hai bên chỉ là một bước nhỏ, thế nhưng khoảng cách về hệ tư tưởng lại chính là vực sâu không thể khoả lấp. Hồi lâu sau, Hàn Phong mới nở một nụ cười ấm áp rồi nói: - Tường Vi, cô có thể ở lại nơi này với tôi không? Tường Vi trong đôi mắt dần xuất hiện sương mù nồng đậm, thổ phỉ vô sỉ, rốt cuộc anh cũng chịu nói ra lời này rồi sao. Nàng cúi người nấc nhẹ một tiếng nhằm che đi cơn bão cảm xúc đang điên cuồng khuấy đảo trong tâm trí, phải mất một lúc lâu, Tường Vi mới từ tốn ngẩng đầu, ánh mắt đã trở lại kiên định và quyết đoán như cũ rồi bình tĩnh lắc đầu: - Không thể. Hàn Phong cũng không quá bất ngờ, hắn thản nhiên mỉm cười rồi chìa tay ra phía trước cúi người nói: - Vậy tôi muốn bắt tay một cái, điều này sẽ không quá thiếu thân sĩ chứ? Âm thanh nấc nghẹn của nữ nhân lại một lần nữa bao phủ không gian xung quanh, cánh tay thon thả trắng nõn vươn ra nắm lấy bàn tay Hàn Phong, một đôi bàn tay đã bắt đầu xuất hiện dấu vết chai sạn và tràn đầy sự cứng rắn. - Tôi cho phép anh thiếu thân sĩ. … Đoàn xe từ huyện Tam Giang xuất phát trước, đoàn xe từ trấn Hi Vọng xuất phát sau, hai bên quyết định dựa theo đường nhánh S9 tiến về trung tâm huyện Liễu Lâm, tổ chức hành động nhằm vào F2 level 25. Ngồi trong xe, Ngô Soái ngón tay hoá thành một cái công cụ lấy ráy tay, hắn vừa ngoáy tai vừa báo cáo lại: - Đại ca, công tác chuẩn bị đã xong. Hàn Phong ánh mắt bình thản nhìn ra ngoài cửa sổ, hắn ừ một cái như thể thông báo rằng mình đã biết. Thấy đại ca không muốn nói chuyện quá nhiều, Ngô Soái đành phải nuốt ngược lời trong bụng lại, nhưng hắn cuối cùng vẫn không nhịn được mà phải hỏi ra nghi vấn trong lòng: - Đại ca, tại sao huynh lại nhún nhường nhiều tới như vậy? Đối với câu hỏi của Ngô Soái, Hàn Phong chỉ khẽ miết tay lên bệ cửa sổ rồi thản nhiên trả lời: - Kết một hồi thiện duyên mà thôi.

Thông Báo: Website chuyển qua sử dụng tên miền mới 123truyens.vip , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!

Nếu bạn không load được website hãy cài đặt app 1.1.1.1 để truy cập website.

Chương trước Chương tiếp