Mạt Thế: Sinh Hoá Nguy Cơ

Chương 38: Rắc rối tìm tới cửa



Theo dõi -> Doctruyenchuz.com Để Cập Nhật Truyện Mạt Thế: Sinh Hoá Nguy Cơ

Hàn Phong từ balo sau lưng lấy ra một đôi ủng gia tốc cho nàng ta rồi nói: - Tốt, đây là phần thưởng. Đào Đại Tư cầm đôi ủng, có chút tham lam xoa xoa, sau đó chậm rãi nói: - Ông chủ Hàn, có thể đổi ủng này bằng trảm mã đao hay không? Đào Đại Tư luôn miệng gọi Hàn Phong là ông chủ Hàn, chính là do hắn đã cho nàng ta thuê trảm mã đao, đồng thời đồng ý bảo hộ nàng ta thăng cấp. Nàng ta trước tận thế chỉ là một người làm thuê tạp vụ chăn ngựa trong gia đình giàu có, cứ ai quản lý nàng ta, vậy nàng ta liền gọi là ông chủ. Hàn Phong vừa “ứng lương” vừa “bao ăn bao ở” chẳng khác nào ông chủ cả. Hàn Phong lắc đầu cười: - Đao này giá trị cao hơn ủng gia tốc.
Đào Đại Tư ngẫm nghĩ, tính toán, sau đó nói: - Vậy tôi chấp nhận làm thuê cho ông chủ Hàn 10 năm. Hàn Phong thiếu chút đã phun nước đang uống ra ngoài. 10 năm? Nãi tử này tự muốn ký hợp đồng nô lệ à? Hắn tất nhiên không phải người “tốt” mà đi giải thích cho nàng ta. Thấy lợi, ngu gì không đồng ý. - Ân, cũng được, vậy trước hết cho Đại Tư tỷ mượn luôn đôi ủng gia tốc này. Hắn quay qua kêu lên với Ngô Soái: - Tiểu im lặng, về thôi! Ngô Soái đang chém một con thây ma cấp 2, nghe vậy, tức tới thiếu chút bị vật nhỏ kia cào trúng. Mặc dù chỉ có duy nhất Hàn Phong dám gọi hắn bằng biệt danh đó nhưng hắn vẫn uất ức không thôi. Hắn yếu ớt phản bác bằng một biệt danh chẳng có ý nghĩa gì: - Tiểu Phong Phong, đệ nghe rồi! Bốn người bọn họ trèo lên một chiếc xe Jeep, người lái đương nhiên là Đào Đại Tư. Nàng ta vừa lái xe, vừa xoay chuyển tròng mắt ngẫm nghĩ. Hôm nay bám được vào ông chủ Hàn này, cuộc sống tương lai chắc hẳn sẽ bớt khốn khó. Hắc hắc. 10 năm với nàng ta, chẳng ý nghĩa gì lớn cả. Trước tận thế, nàng ta còn làm thuê tới 20 năm, đã bao giờ được “ứng lương” đâu. Hàn Phong ứng trước cho nàng ta, chắc chắn là một ông chủ tốt. Đào Đại Tư cũng không ngu, phần ứng trước này, cùng với động thái gần giống như tặng ủng gia tốc kia, có ngu mới không nhận ra rằng hắn đang muốn bồi dưỡng thế lực. Chẳng mấy chốc 4 người đã trở về cứ điểm. Bên trong căn nhà đã không còn sáng chói như mọi hôm, chỉ có mấy ánh đèn le lói chiếu sáng những góc quan trọng. Đây là đèn đa năng do Đường Hiếu đấu nối với ắc quy ô tô mà sử dụng. Thấy Hàn Phong trở về, mấy đứa nhỏ cuối cùng cũng thở phào một hơi. Bọn chúng đã đói meo rồi, có điều cha mẹ nói phải chờ Hàn đại ca trở về mới được ăn, bọn chúng cũng đành phải chịu. Hàn Phong bước vào cửa tươi cười nói: - Xin lỗi mọi người, lần sau không cần chờ cơm đâu. - Đâu có đâu có… Qua loa giao tế mấy câu khách sáo, Hàn Phong lên phòng, thay tạm một bộ đồ sau đó xuống tầng. Hắn cũng không dở người tới mức chui vào phòng tắm để đám người phía dưới phải chờ thêm. Đợi sau khi tất cả mọi người đều tập trung đầy đủ, Hàn Phong mới giơ tay lên nói:
- Xin mời mọi người. - Ăn thôi… Phương Hoa là người đầu tiên hô lên. Nàng trong tận thế được Phương Tường bảo hộ, sống vẫn rất sung sướng, cho tới hôm nay mới bị đói buổi đầu tiên, vì thế đã rất vội rồi. Mấy người còn lại cũng bắt đầu nhiệt tình hưởng dụng bữa tối. Hôm nay là một ngày mệt mỏi, người chiến đấu thì mệt mỏi vì chiến đấu, người hậu cần cũng vất vả việc hậu cần, bởi thế ai cũng đều ăn như hổ đói. Là chiến đấu chủ lực, Hàn Phong được chỉ tiêu 6 bát cơm, 2 miếng bò kho, 2 khúc đuôi bò hầm, 1 miếng lợn hun khói, 1 bát canh cải nấu tôm viên, 1 quả cam. Nhưng người chiến đấu chủ lực khác cũng có khẩu phần gần tương tự. Những người làm công tác hậu cần, khẩu phần chỉ bằng 1/3, canh cải không có tôm viên, còn không có cam tráng miệng. Phương Tường đã bắt đầu vận dụng quyền lực của thủ quỹ rồi. Lão làm việc này đã quen, không hề có cảm giác đắc tội người khác, ngược lại cho nó là đương nhiên phải thế. Nếu là Hàn Phong, chưa chắc có thể quyết đoán như vậy. Hàn Phong vừa ăn vừa nhìn về phía cuối bàn, nơi đó có 3 gương mặt xa lạ. Đây là 3 người bọn họ tìm thấy trong buổi chiều ngày hôm nay. Một thiếu nữ yếu nhược 17, 18 tuổi, biểu cảm vừa hoảng hốt vừa sợ hãi, một nam tử trung niên khuôn mặt có chút lén lút, một lão thái hơn 60 tuổi, khuôn mặt vô cùng buồn rầu. Đội ngũ tăng thêm 3 người, cũng không biết ba người này liệu có mang lại tác dụng lớn hay không. Hàn Phong hiện tại không có quá nhiều kỳ vọng thành viên khác có thể mang cho hắn kinh hỷ, chỉ mong họ dù không đóng góp được gì đó cũng đừng báo hại. Người càng đông, tỷ lệ này càng lớn. Sau khi dùng xong bữa tối, Hàn Phong không ở lại giao lưu trao đổi kinh nghiệm chiến đấu với đám người Phương Tường mà mau chóng chui vào phòng tắm. Hắn còn chưa có tắm đâu, hiện tại cả người đều dính dớp vô cùng khó chịu.
Hàn Phong vừa cởi đồ, chui vào bồn nước lạnh chưa được bao lâu, bên ngoài lại vang lên âm thanh gõ cửa làm hắn thiếu chút chửi ầm lên. Cmn, thật sự là phiền phức, đồ điên nào cứ q·uấy r·ối đúng lúc như vậy chứ. Ờm, nếu bên ngoài là nữ nhân thì còn được. Hắn vội quấn bừa một cái khắn tắm bước ra, đúng với kỳ vọng, bên ngoài là một nữ tử. Không phải Liễu Huyên thì còn là ai khác. Nàng ta mặc một bộ đồ ngủ màu hồng phấn, hai cái khoả nhũ hoa cự đại no tròn gần như sắp nhảy ra khỏi ngực áo, dưới ánh đèn mờ mịt duy nhất của cái bóng đa năng chạy bằng acquy, vòng eo thon nhỏ của nàng ta càng giống như ma quỷ. Hàn Phong mặc dù đã tháo xuống kính dạ quang, nhưng ở hoàn cảnh này, mắt hắn nhìn còn rõ hơn ban ngày. Nói một cách công bằng, chỉ tính riêng về thân hình, Liễu Huyên là người có thân hình nóng bỏng quyến rũ nhất đội ngũ hiện tại, ngay cả vị diễn viên Châu Lam kia cũng không bằng. Hắn vội ho khụ một tiếng, thu lại tầm mắt, nhàn nhạt hỏi: - Liễu thư ký, có gì sao? Giọng điệu này thật giống giọng điệu trước tận thế. Liễu Huyên cười khẩy, tiểu nam nhân này cũng thật biết diễn trò, đệ đệ dưới háng dường như đã đội khăn dâng lên, hắn còn đứng đó giả bộ nghiêm túc. Nàng ta khẽ vuốt tóc, nhàn nhạt nói: - Cảm tạ anh đã tặng sách kỹ năng. Vừa nói, nàng ta còn như có như không thở dài một hơi, đem hương vị nữ nhân thành thục toàn bộ phơi bày. Hàn Phong thân thể đều nóng lên, cảm giác mệt tới chỉ muốn nằm xuống, sau đó kiếm cái gì đó gối đầu lên cho thoải mái. Về phần là cái gì, nam nhân ai mà không biết. Còn nữa, tiểu đệ đệ cũng cần một chỗ nào đó nghỉ ngơi. Hắn nén nôn nao trong lòng, nghiêm túc sửa lại lời nói: - Là Chu Vấn, không phải tôi. Liễu Huyên mặc kệ Hàn Phong giải thích, chỉ dùng ngón tay nhẹ nhàng quấn lọn tóc tự hỏi nhỏ: - Nha, tôi phải báo đáp bằng cái gì đây? Hàn Phong nuốt một ngụm nước bọt, kín đáo nhìn vào giữa hai chân nàng ta rồi suy đoán lung tung, thiếu chút đã buột miệng nói nàng lấy thân mà báo đáp. Bất quá, hắn nhịn. Không phải hắn không muốn ăn Liễu Huyên, mà nàng ta thực sự quá phiền phức, chắc chắn sẽ đem đến cho hắn rất nhiều rắc rối. Hàn Phong hiện tại muốn nhàn đầu, vậy tránh nàng ta càng xa càng tốt. Hắn chiều nay mới thấy nàng ta tranh cãi cùng hai người Mã Mộng Đình, Châu Lam xong. Nếu không phải có Phương Tường lão bánh quẩy khôn khéo hoà giải, e rằng đã lớn chuyện. Cái dạng nhân vật biết cách gây chuyện như vậy, Hàn Phong một khi kéo lên quan hệ, tất sẽ phải tốn công tốn sức mà giải quyết mâu thuẫn. Thấy Hàn Phong im lặng, Liễu Huyên nội tâm có chút bực tức. Xú nam nhân này quả nhiên lại dở thói loser rồi. Chiều nay hắn dường như có ý tặng sách kỹ năng, nhưng giờ lại tìm cách né tránh quan hệ với nàng. Hiện tại nàng đã gần như treo trước miệng hắn, chỉ cần vươn tay liền chạm, hắn còn cố tình không ăn. Chẳng lẽ tên này không được? Nghĩ tới đây, sự nghi hoặc trong lòng Liễu Huyên được thổi bùng lên như lửa cháy. Nàng là người táo bạo, vừa nghĩ liền làm, không chút do dự dấn tới, một tay khẽ chộp tới cự vật giữa hai chân Hàn Phong. - Ưm… Liễu Huyên đầu óc có chút mê muội rên rỉ một tiếng, thế nào mà lại lớn như vậy, còn rất nóng, còn co giật. Cái kia, chẳng lẽ chụp nhầm rồi. Hàn Phong cũng cả kinh tới giật cả mình, dâm phụ này quá to gan rồi, hắn không thể nhịn nữa, hôm nay phải trừng phạt nàng ta. Nhưng còn chưa để hai người làm gì tiếp theo, cửa phòng bên cạnh lại cạch một tiếng mở ra. Đối diện phòng Hàn Phong là phòng của Ngô Soái, mà phòng bên cạnh là phòng của Châu Lam. Liễu Huyên lập tức rụt tay lại, tư thế đoan trang thục nữ, khuôn mặt lạnh nhạt hờ hững không còn một chút dáng vẻ dâm tục vừa rồi. Nàng trước mặt nam nhân là một bộ mặt, nhưng trước mặt nữ nhân tuyệt đối phải là một bộ mặt khác. Châu Lam nhìn thấy Hàn Phong và Liễu Huyên đứng trước cửa thì hơi khựng lại, nhưng dường như cũng không quá bất ngờ. Nàng ta nhẹ nhàng bước tới bên cạnh cười yếu ớt: - Hàn Phong, tôi có chuyện muốn nói với anh. Hàn Phong nuốt một ngụm nước bọt nhìn nàng ta, trong lòng nhủ thầm hắn đã sai rồi. Thân hình Châu Lam không hề thua kém Liễu Huyên, trái lại có một hương vị khác lạ vô cùng đặc biệt. Nếu Liễu Huyên là bông hồng nở rộ khiến người ta dâng lên cảm giác muốn chà đạp h·ành h·ạ, vậy Châu Lam là nụ hồng e ấp khiến nam nhân muốn nâng niu khám phá. Cả hai đều là những mỹ nhân khó gặp mà đảm bảo trước tận thế Hàn Phong không bao giờ có thể chạm vào. Hắn cười khan một tiếng hỏi: - Nha, chuyện gì? Không để Châu Lam đáp lại, Liễu Huyên lạnh nhạt nói: - Châu muội muội, muội dường như hơi vô lễ. Ta và Hàn Phong đang có chuyện riêng cần trao đổi trước, muội muốn trao đổi, vậy chờ sáng mai đi. Châu Lam cũng không hề yếu thế mà đáp lại: - Vậy sao? Ta thì có hẹn với Hàn đại ca từ trước rồi. Hàn Phong ngẩn người. Có chuyện gì? Hẹn khi nào? Hắn sau đó chợt hiểu ra, không khỏi cười khổ. Rắc rối không phải muốn tránh là tránh được, nó sẽ tự tìm tới cửa. Vậy hắn liền đóng cửa. Nhưng hắn chưa kịp đóng, Liễu Huyên đã tông cửa bước vào, rất tự nhiên mà ngồi lên giường Hàn Phong. Hành động này của nữ nhân trong phòng nam nhân, chẳng khác nào đánh dấu chủ quyền, đồng thời cũng thể hiện thái độ khiêu khích trắng trợn. Châu Lam im lặng một chút, sau đó nhón chân, nối gót Liễu Huyên tiếp bước tiến bước vào.

Thông Báo: Website chuyển qua sử dụng tên miền mới 123truyens.vip , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!

Nếu bạn không load được website hãy cài đặt app 1.1.1.1 để truy cập website.

Chương trước Chương tiếp