Mạt Thế: Sinh Hoá Nguy Cơ

Chương 513: Không nên giết



Theo dõi -> Doctruyenchuz.com Để Cập Nhật Truyện Mạt Thế: Sinh Hoá Nguy Cơ

Chương 513: Không nên giết Nhận được tín hiệu đồng thuận cho phép thông quan từ lính canh, đồng thời cánh cửa tường thành cũng từ từ mở ra, đoàn xe 5 chiếc dưới sự dẫn đầu của bọc thép BTR-60 bắt đầu chạy thẳng tới phía trước. Phía trên tường thành, nhân sự canh giác tại các điểm hoả lực vẫn không hề buông xuống cảnh giác. Súng trung liên RPD-7,62mm vẫn hướng xuống phía dưới, vài phi phàm giả lấp ló sau công sự phòng ngự, thậm chí là cả súng chống tăng PRG-7 cũng đang được nhắm chuẩn mục tiêu, vừa nhìn liền biết những vật kia có thể khai hoả bất kỳ lúc nào. Tình cảnh hiện tại, nói Ngô Soái không căng thẳng là giả. Lao đầu vào hang ổ "địch nhân" ai mà không lòng mang hồi hộp cơ chứ. Bất quá, hắn lo là lo cho 9 người còn lại sẽ gặp phải tập kích mà thôi, còn với bản thân hắn sao, nếu như thật sự muốn chạy, vậy thì không ai cản được, kể cả đại ca hay là bất kỳ ai bên phía Tam Giang cũng không cản được. 10 phút sau, bên trong phòng khách rộng lớn, chủ khách đôi bên đã nối tiếp nhau trên dưới trái phải an ổn ngồi tại vị trí của mình. Mấy cái thiếu nữ xinh xắn từ phía sau tiến lên rót nước bưng trà, còn có đội quân y tiến hành hồi phục cùng trị liệu, thái độ nhiệt tình ân cần, nhìn qua vô cùng chính quy chuyên nghiệp, không giống như cách hành xử của "người xấu" cho lắm. Đây cũng là khoảng thời gian hai bên cẩn thận quan sát nhau. Trong khi chủ nhân nơi này quan sát khách đường xa chạy tới, Ngô Soái cũng đang trong quá trình quan sát ngược lại đối phương.
1 áo, 10 nhẫn, 1 vòng cổ, 2 vòng tay, 1 giáp vai, 1 mũ, 1 đao, 6 khẩu súng, đây là những thứ được chủ nhân nơi này cố tình để lộ ra bên ngoài. Sức mạnh phi phàm của một người, ngoài đến từ cấp độ, thuộc tính, kỹ năng, khống chế lực, một phần rất lớn khác chính là đến từ hệ thống trang bị. Nếu đã dám công khai để lộ trang bị, vậy có thể nói chủ nhân sẵn sàng để cho người khác điều tra ra sâu cạn, từ đó có thể thấy chủ nhà rất tự tin. Đây là sân nhà, tự tin là có cơ sở, thế nhưng điều đó càng khẳng định việc nam nhân mặt quắt tai dơi này là một phi phàm giả mạnh mẽ. Hắn tự tin bản thân có bài vở đàng hoàng và hiệu quả để ứng phó lại tất cả mọi tình huống bất ngờ. Nhìn thấy có hai chiếc nhẫn mà bản thân không biết cụ thể là nhẫn gì, còr có cả Ủng Đột Phá level dưới chân đối phương, Ngô Soái trong lòng âm thầm đưa ra một cái kết luận: "Không thể miểu sát người này được. Đối phương còn có khả năng đang nắm giữ Tinh Thạch An Toàn vừa cướp được, vậy thì càng không dễ mà giết nổi..." Khi muốn nhắm vào một người sở hữu Tỉnh Thạch An Toàn, nếu không tìm được chính xác vị trí hạ lạc của lõi sao an toàn, vậy thì rất khó để có thể tiêu diệt họ, họ có thể rời đi bất kỳ lúc nào thông qua việc kích hoạt cánh sao. Xem ra, kế hoạch tấn công cái căn cứ này sẽ phải diễn ra theo chiều hướng dài hạn. Hơn nữa căn cứ này được xây dựng vô cùng vững chắc, kết cấu này không đơn giản chỉ dùng ngày một ngày hai mới chạy loạn tới là đã có thể dựng lên được, nơi này hẳn là vẫn còn những cường giả khác đang tồn tại. Trước điều tra rõ ràng, sau lại ra tay, không muộn chút nào. Ngồi trên ghế chủ vị, Tư Đồ Ngôn cũng nheo mắt đánh giá Ngô Soái. Tên nhóc này đeo theo một thanh côn sắt trên lưng, vậy hẳn là phi phàm giả hệ cận chiến, thiên về sức mạnh, tay chỉ đeo có 8 chiếc nhẫn, vậy thì thực lực không quá cao, bằng không đã đeo đủ 10 nhẫn rồi, chân cũng chỉ đeo Giày Phản Lực level 3, chắc chắn tốc độ cũng không hề nhanh, ít nhất không nhanh bằng hắn được. Hắn có tám thành tự tin giết được thằng này, càng có tự tin chạy thoát. Bất quá, khi chưa biết đối phương có sở hữu kỹ năng dạng chạy trốn hay không, vậy thì chưa vội ra tay làm gì. Lúc này hắn phất tay để mấy người không liên quan lui đi rồi mỉm cười nói: - Ngô huynh đệ, tôi là Tư Đồ Ngôn, phó thủ lĩnh căn cứ người sống sót thị trấn Đông Thành này. Nghe nói cậu tới từ xã Lệ Thuỷ bên kia, đây là có chuyện gì? Ngô Soái nghe thấy đối phương dùng cách xưng hô "huynh đệ” cũng không thấy người trước mặt tự giới thiệu về thân phận chính quy của bản thân, cái này đại biểu thằng cha họ Tư Đồ này không phải người xuất thân chính phủ. Thông tin sơ bộ đã có, hắn lúc này khuôn mặt lập tức biến thành âm trầm rồi tức giận kêu to: - Tư đồ đại ca, nói đến việc này, xin phép cho tôi được chửi bậy. Con mẹ nó, chúng tôi khổ sở cống hiến vì chính quyền, giúp đám quan chức kia xây dựng thế lực, cuối cùng lại bị bọn khốn mặt người dạ thú kia phản bội, đâm sau lưng một đao! Tôi thề phải giết chết mẹ tụi nó, báo thù cho đại ca tôi... Ngô Soái nói ra những lời này thì không khỏi âm thầm cảm thấy kỳ quái, từ khi nào bản thân hắn dối trá tốt như vậy? Trong khi Tư Đồ Ngôn ngồi trên ghế chủ vị nghe được giọng điệu lưu manh này thì nhíu mày, sau đó lại nhanh chóng giãn ra. Thằng nhóc họ Ngô này, chắc chắn là loại bốc đồng không não. Hắn đảo mắt ho khụ một tiếng rồi tiếp tục hỏi: - Nga, không biết rốt cuộc là có chuyện gì?
Ngô Soái sau khi thở phì phò mấy hơi chửi đổng thì mới "lấy lại bình tĩnh" sau đó bắt đầu uể oải kể lể thảm trạng của bản thân: - Tôi và đại ca vốn là công nhân nhà máy chế biến gỗ tại xã Lệ Thuỷ. - Tận thế nổ ra, chúng tôi may mắn bốc được kỹ năng nhị giai, vì vậy nên được chiêu mộ làm binh lính của dân quân căn cứ người sống sót xã Lệ Thuỷ. - Đây là một căn cứ người có hơn 600 người, cầm đầu bởi một tên khốn gọi là Chu Vấn. - Tên khốn kia xuất thân là một quân nhân thuộc tiểu đoàn 531, hắn ta chính là từ huyện Liều Lâm chạy qua bên này. - Ban đầu hắn giả nhân giả nghĩa, giả bộ đối xử tốt với mọi người, để mọi người ra sức vì hắn mà cống hiến, thành lập lên căn cứ kia. - Chẳng qua vào năm sáu ngày trước, hắn ta đột nhiên yêu cầu mọi người tiêu hết minh tệ vào một cái thứ gì đó gọi là thương thành. Thật sự là cứt chó, mỗi viên đạn giá 20 minh tệ, chúng tôi phải mua hết minh tệ trong người chỉ để đổi lấy vài viên đạn. - Nghe nói thương thành có rất nhiều đồ tốt, đại ca tôi vì vậy không chịu tuân theo, do đó đã phát sinh cự cãi với hắn. Mà rất nhiều anh em cũng. nhất quyết không chịu tiêu phí minh tệ một cách mờ ám như vậy, yêu cầu thằng chó chết kia phải công khai minh bạch. - Có ngờ đâu tên chó đẻ Chu Vấn kia vô cùng tâm ngoan thủ lạt. Nhân lúc chúng tôi đi tìm kiếm vật tư bên ngoài đã thiết lập cạm bẫy, tàn sát hết một nửa anh em chúng tôi, đại ca tôi cũng chết trận. - Nếu không phải vì trời tối, tôi may mắn trốn thoát một kiếp, lại cùng với vài anh em cướp được hai cỗ bọc thép, e rằng khó thoát.
Ngô Soái càng chửi tới cái tên chó chết Chu Vấn thì càng hăng máu, nói tới lời cuối, hắn lập tức cầm ly trà trên bàn quật bốp xuống sàn rồi đứng dậy kêu to: - Không được, tức không chịu nổi. Tư Đồ đại ca, tôi phải nhân lúc lũ chó kia bị chặn lại trên núi mà quay về cho bọn nó một dùi. Tư Đồ Ngôn nghe Ngô Soái trình bày như vậy, lại thấy thái độ uất hận của đối phương, nghỉ ngờ trong lòng chậm rãi tan bót một phần. Tiền căn hậu quả về thảm trạng của thằng nhóc này, không ngờ vậy mà lại gần tương tự với tao ngộ của hắn. Hắn trước đó làm phó thủ lĩnh căn cứ người sống sót thị trấn Thương Đình. Xung quanh trấn Thương Đình không có bất kỳ doanh trại quân đội nào, tài nguyên súng đạn vì vậy cực kỳ hiếm hoi, tốc độ diệt sát thây ma chỉ có thể thong thả dùng trảm mã đao đâm chém trôi qua ngày lại ngày. Khi thi đàn hình thành và bắt đầu tân công mãnh liệt, đội ngũ dân quân vốn chủ yếu dựa vào năng lực phi phàm đã không thể chống đỡ được. Hắn cũng giống Ngô Soái, bị người ta ép giao ra minh tệ cá nhân, cốt yếu để mua đạn được hòng phòng ngự sự tấn công của thây ma. Chẳng. qua hắn khôn hơn thằng nhóc họ Ngô này, đã sớm nhìn ra chiến cuộc sẽ không thể thủ được, vì vậy đã làm thịt luôn tên Nhạc Ngũ kia, cướp lấy tỉnh thạch ma dược của hắn ta, ba ngày trước đã thành công chạy tới trấn Đông Thành này. Trấn Đông Thành khi đó đã được giải phóng. Đây xem như tin tốt, bởi vì tàn quân Thương Đìn† của hắn đã không thể trụ nổi một trận giao tranh khốc liệt nào nữa, nếu có căn cứ ổn định không khác nào cọng rơm cứu mạng, và quả thật bình lực tại trấn Đông Thành đã hỗ trợ tiêu diệt thây ma truy kích. Sống ở nơi này, xem như khá ổn. Bất quá tin xấu là căn cứ này là căn cứ của chính phủ, tài nguyên súng đạn quản lý cực kỳ nghiêm khắc, hắn vẫn như cũ vô cùng khó tiếp cận với súng đạn. Với một "Xạ Thủ" như hắn, không có vũ khí hoả lực cao, không có đủ đạn dược duy trì, vậy thì xem như cụt tay, toàn bộ bộ kỹ năng chức nghiệp sẽ bị phế bỏ. Bởi vậy khi nghe tin Ngô Soái mang tới 2 cỗ xe bọc thép, có cả súng máy 12ly7, thậm chí cả súng chống tăng, hắn đã nổi lên ý đồ giết người đoạt bảo. Đây chính là tài nguyên tốt nhất để thăng tiến sức mạnh cho hệ thống chức nghiệp của hắn. Chẳng qua thằng kia lại ném vỡ chén trà tẩm độc mất rồi... Hắn lúc này nhìn qua một góc trong phòng khê nhíu mày, giống như đang tham khảo ý kiên a: đó, sau đó chợt giơ tay lên nhấn nhấn mấy cái xuống dưới xoa dịu rồi nói: - Ngô huynh đệ bình tĩnh, bình tĩnh ngồi xuống, nghe tôi nói đã. Ngô Soái nghe Tư Đồ Ngôn trấn an mấy câu thì cũng "bình tĩnh lại” rồi ngồi xuống ghế. Tư Đồ Ngôn thở dài một hơi rồi nói: - Thảm trạng của Ngô huynh đệ, tôi dù không. liên quan nhưng cũng. cảm thấy bất bình vô cùng. - Với tư cách là phó thủ lĩnh căn cứ người sống sót trấn Đông Thành, tôi chắc chắc không thể khoanh tay đứng nhìn. Nếu Ngô huynh đệ cần, tôi sẵn sàng giúp một tay. - Chẳng qua hiện tại trời cũng đã tối rồi, huynh đệ đi đường xa cả ngày, hẳn là rất mệt mỏi, tiềm năng các thứ cũng sớm cạn kiệt, nếu lại lao vào chiến: đấu e là lành ít dữ nhiều. Thế này đi, huynh đệ cứ nghỉ lại tại đây một đêm, ngày mai chúng ta sẽ bàr bạc thêm, thế nào? Ngô Soái nghe vậy thì không khỏi ngần ngừ không quyết, nhưng mà Tư Đồ Ngôn bên kia có vẻ cũng rất biết cách nhìn vẻ mặt người khác, hắn lúc này mỉm cười nói: - Ngô huynh đệ, kể cả huynh đệ có khoẻ mạnh, nhưng đồng đội cũng chưa chắc đủ khoẻ mạnh a. Trạng thái suy nhược thương tổn hiện tại, tiến lên chỉ nạp mạng mà thôi, thù lớn sẽ không. báo được nữa. Mấy chữ cuối, hắn nhấn nhá vô cùng mạnh. Nghe thấy thù lớn không báo được, Ngô Soái không khỏi cao giọng kêu ầm lên: - Tôi chắc chắn phải giết bằng được thằng chó đẻ Chu Vấn kia để báo thù! Tư Đồ Ngôn nghe vậy thì không khỏi nhếch miệng mỉm cười... Nóng máu thế là tốt. 5 phút sau, Ngô Soái đã được thị nữ dẫn xuống nghỉ ngơi, trong phòng khách chỉ còn lại hai người ngồi đó. Tư Đồ Ngôn lúc này mới quay qua bên cạnh hỏi: - Đỉnh Sĩ, chúng ta nên giết thằng ngu họ Ngô kia thế nào đây? Đinh Sĩ xem như "quân sư" của hắn, đối với các quyết định quan trọng, tên này thường đưa ra được các kiến giải tương đối ổn. Đinh Sĩ nghe được câu hỏi thì mỉm cười lắc đầu đáp: - Không. Chúng ta không nên giết Ngô Soái, trái lại còn phải tạo điều kiện hết sức cho hắn, thậm chí hỗ trợ hắn báo thù. Tư Đồ Ngôn nghe vậy thì ngẩn ra. Không giết Ngô Soái, làm sao chiếm đoạt trang bị của người kia? Đinh Sĩ nhìn vẻ mặt khó hiểu của "chủ thượng" thì không khỏi ngầm khinh bỉ một câu, sau đó mới là điềm nhiên nói: - Ngô Soái có giá trị lợi dụng hơn xa số trang bị mà hắn ta đang sở hữu, giữ mạng cho hắn, lợi íc vô cùng. - Thứ nhất, hắn nói hắn cướp được hai cỗ xe bọc thép từ chỗ căn cứ xã Lệ Thuỷ kia, vậy khẳng định nơi đó vẫn còn lại không chỉ một cỗ bọc thép a? - Hắn ta tới từ xã Lệ Thuỷ, mà cái xã rách kia là một xã heo hút tít trên bờ tây núi Xuyên Sơn. Muốn tới được chỗ đó, ít cũng phải đi hơn 20 cây đường núi hiểm trở, càng đi qua mười mấy làng mạc mà chúng ta chưa từng tiếp xúc. Chiếu theo thảm cảnh vất vả của bọn họ, khẳng định có thây ma cản lộ, đi lại khó khăn, cộng thêm tình hình gò bó hiện tại của chúng ta, càng khó tìm tới. - Nhưng nếu có người thông thạo địa hình như Ngô Soái dẫn đường, chúng ta sẽ rất dễ âm thầm mò tới địa điểm kia, còn có thể thuận lợi đột kích qua các yếu địa. - Chiếm được súng đạn, thực lực của chúng ta sẽ tăng cao. - Cũng không cần lo thiếu binh lực trung thành. Tên họ Ngô kia đang mang theo quyết tâm báo thù rất cao, khi có người ngỏ ý giúp đỡ, hehe... Đinh Sĩ nói tới đây thì mỉm cười ngừng lời, mà Tư Đồ Ngôn hai mắt cũng sáng rực lên. Đúng a, nếu lợi dụng thằng ngu họ Ngô này để đột kích đánh úp căn cứ kia, vậy lợi ích thu về sẽ lớn hơn xa 2 cỗ xe bọc thép! Chỉ cần có nhiều súng đạn, hắn sẽ trở thành phi phàm giả mạnh nhất thế giới này. Căn cứ xã Lệ Thuỷ chỉ có 600 người, trải qua nội chiến, trừ đi người già trẻ con, người tàn tật, binh lực còn lại liệu có bao nhiêu chứ, đây chính là thời cơ để hắn chiếm được số lượng trang bị khổng lồ. Tư Đồ Ngôn thiếu điều muốn vỗ đùi một cái khen hay, sau đó hắn lại trầm giọng hỏi tiếp: - Tôi cũng nghĩ như vậy, nguyên nhân thứ hai là gì? Đinh Sĩ không khỏi âm thầm khinh bỉ bĩu môi. Tôi cũng nghĩ như vậy, nếu nghĩ được như vậy thì còn cần hỏi ý kiến sao, thằng ngu họ Tư Đồ này chỉ giỏi chơi gái và bắn súng thôi. Hắn lúc này tiếp tục mỉm cười nói: - Thứ hai là, căn cứ Đông Thành nghiêm cấm tư tàng vũ khí, sát khí như xe bọc thép lại càng. khó tư tàng. Ngô Soái muốn giữ lại súng ống và hai cỗ bọc thép, tất phải nghe theo sắp xếp của chúng ta, bằng không sẽ bị Vương. Hoành giải giáp ngay. - Ngô Soái vốn bị người của chính phủ đâm sau lưng, lệ khí với chính phủ vô cùng lớn, lúc này lại bị đám người Vương Hoành ép giao vũ khí, thù địch càng cao. Chúng ta có thể lợi dụng sự thù ghét này, trước hết dùng hắn làm con dao, giết đám khốn kia. Tư Đồ Ngôn nghe thấy cái tên Vương Hoành này thì tức khắc nắm chặt tay. Đây không ai khác chính là thủ lĩnh căn cứ người sống sót thị trấn Đông Thành. Là một cảnh sát, người kia quản lý súng đạn vô cùng nghiêm ngặt. Nếu không phải Tư Đồ Ngôn hắn đủ cứng rắn, cộng thêm chức nghiệp có liên quan tới súng đạn, vậy thì có khả năng 6 khẩu súng trên người cũng đã bị tịch thu rồi. Lúc này hắn hít sâu một hơi rồi trầm giọng hỏi: - Tôi cũng nghĩ như vậy, nhưng theo anh, chúng ta nên lợi dụng Ngô Soái thế nào? Đinh Sĩ lại một lần nữa âm thầm chửi một câu ngu xuẩn. Óc chó thích ra vẻ, dốt thì nhận dốt luôn đi. Mà trong góc nhà, nơi nắng chiều đang dần rút đi, một cái bóng dáng vô hình không thể nhìn thấy cũng thiếu chút không nhịn được mà phải chửi ầm lên. Thằng ngu họ Tư Đồ này đích xác là cái loại ăr vụng không biết chùi mép, giết người không biết phi tang rồi. Tất nhiên cái bóng này sẽ không chửi. Nếu như lỡ miệng chửi một câu, khiến cho dĩ thái tự thân nối liền với môi trường, vậy thì hắn ta sẽ buộc phải hiện hình từ trong trạng thái ẩn nặc ngay.

Thông Báo: Website chuyển qua sử dụng tên miền mới 123truyens.vip , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!

Nếu bạn không load được website hãy cài đặt app 1.1.1.1 để truy cập website.

Chương trước Chương tiếp