Mạt Thế Trọng Sinh Kim Bài Nữ Phụ
Chương 16: 16: Mạt Thế Bắt Đầu 6
Bởi vì phía sau bọn họ còn có không ít tang thi đuổi theo, cho nên Giản Nặc cũng không dừng xe lại.
Chu Tử Minh và Lý Hiểu Đông nếu muốn vào xe từ phía trên, chỉ có thể chui vào từ cửa sổ xe, Giản Nặc tuy rằng lái không tính là nhanh nhưng cũng không phải chậm.
Phải làm việc này lúc xe đang chạy cũng không phải dễ dàng gì, dù vậy bọn Lý Hiểu Đông vẫn phải làm nếu không muốn ngồi ở trên nóc xe ăn sương uống bụi.
Lý Hiểu Đông khom lưng, vào bên trong xe, đến lượt Chủ Tử Mình lại gặp vấn đề bởi vì Chu Tử Minh, hắn! Không! Dám!
"Ai nha, không có việc gì, lúc ngươi ngã xuống ca ca sẽ tiếp ngươi."
Lý Hiểu Đông nói.
Nguyên bản tính toán định nhảy xuống, Chu Tử Minh nghe được lời nói của Lý Hiểu Đông tức khắc càng sợ hãi rằng có hay không, cái tốc độ này nếu thật sự ngã xuống, khẳng định sẽ chết người, càng đừng nói phía sau còn có nhiều tang thi đang ngo ngoe rục rịch, nếu hắn ngã xuống, chắc chắn sẽ bị những thứ ghê tởm đó xé nát.
Chu Tử Minh không dám nghĩ nữa.
"Nhanh xuống dưới đi, ngươi không phát hiện tang thi ở phía sau càng ngày càng nhiều hay sao, ta lập tức liền phải tăng tốc, ngươi nếu còn không xuống dưới, chờ lát nữa ngươi có muốn xuống cũng không được." Giản Nặc hùng hổ nói với Chu Tử Minh.
Chu Tử Minh bị Giản Nặc dọa sắp khóc, nữ nhân này thật sự là quá đáng giận, trong lòng đem Giản Nặc mắng đáng chết, nhưng là không thể không khuất phục dưới uy nghiêm của Giản Nặc.
Truyện Xuyên Không
"Tốc độ này nhanh như vậy, ta xuống dưới như thế nào a." Chu Tử Minh nhìn xuống phía dưới, tức khắc bị dọa đến không dám nhìn lại, chỉ thấy kia bốn cái bánh xe đi rất nhanh, mà tang thi phía sau còn ở nơi đó không ngừng rít gào.
Giản Nặc không phản ứng với lời nói của Chu Tử Minh, nói: "Ta đếm đến ba, nếu ngươi còn không xuống dưới, ta liền tăng tốc."
"Một, hai...." Giản Nặc còn chưa kịp đếm đến ba, Chu Tử Minh liền nhảy xuống, ngồi ở phía sau.
Bên cạnh Chu Tử Minh, Lý Hiểu Đông trêu ghẹo nói: "Nhìn không ra tới giây cuối cùng ngươi giống như là thay đổi thành một người khác a, cả người đều tản ra ánh sáng màu vàng, giống như thần Apollo từ thái dương đi ra."
"Ha ha ha ha" Giản Nặc không khách khí cười một tiếng.
Chu Tử Minh cũng bị Lý Hiểu Đông nói đến sắc mặt đỏ bừng.
"Nhân gia tuổi còn nhỏ, ngươi không nên trêu đùa hắn như vậy." Vẫn luôn không nói chuyện, Hoàng Hiểu Lệ phảng phất chịu ảnh hưởng của không khí từ bên trong xe cũng vui đùa với bọn họ.
"Ta không nhỏ, năm nay ta đã 21 tuổi rồi." Chu Tử Minh nhịn không được phản bác nói.
Nghe đến đây, Giản Nặc cảm thấy kỳ quái, vẫn luôn cho rằng Chu Tử Minh đi cùng với Hoàng Hiểu Lệ, hiện tại xem ra tựa hồ cũng không phải như vậy?
Hoàng Hiểu Lệ tựa hồ nhìn ra Giản Nặc nghi hoặc.
Giải thích nói: "Hắn là bằng hữu của tỷ ta, trước hôm nay ta thậm chí chưa từng gặp qua hắn."
"Ta cùng Hoàng Nhã Lị cũng không phải là bằng hữu gì, ngươi không cần nói bậy." Chu Tử Minh phản bác.
"Thế thì thật kỳ lạ, các ngươi không quen biết nhau mà lại đi cùng nhau sao?" Giản Nặc cảm thấy chuyện này căn bản là không hợp lí chút nào, nguyên bản xưa nay ba người vốn không hề quen biết thế nhưng lại cùng nhau chạy trốn?
Hay là ba người bọn họ chẳng lẽ có cái sự tình gì không thể nói?.
Bạn đang đọc truyện tại DocTruyenChuz.com
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương