Mạt Thế Trọng Sinh Kim Bài Nữ Phụ
Chương 9: 9: Mạt Thế Trọng Sinh 9
Lý Hiểu Đông đã khỏe lại, lẳng lặng đánh giá ba người phía trước.
Cũng không nói gì, không nghi ngờ quyết định của Giản Nặc, nói cho cùng, Lý Hiểu Đông cũng không phải là người hành hiệp trượng nghĩa gì.
Huống chi, mang theo ba người trước mắt này rõ ràng chính là trói buộc.
Vì thế, Lý Hiểu Đông lại nằm trở lại, cậu phải hảo hảo nghỉ ngơi một chút, sau đó thay Giản Nặc lái xe.
Giản Nặc hẳn sẽ xử lí được ba người này.
"Các ngươi nhanh tránh ra!" Giản Nặc thật sự tức giận đến buốn cười, ba người này đến tột cùng là cỡ nào ngu xuẩn, mới có thể cho rằng mình sẽ giúp bọn họ.
"Cầu xin hai người, hãy giúp chúng tôi."
Trong ba người, cô gái mặc váy liền áo màu trắng nói, mỗi lần mở miệng là một câu khẩn cầu, Hoàng Nhã Lị cảm thấy đời này mình chưa từng chật vật như vậy, cô cũng có lúc phải ăn nói khép nép cầu cạnh người khác!
Cô ta cho rằng bằng vào vẻ ngoài của mình, chỉ cần mở miệng, căn bản không có đàn ông nào sẽ cự tuyệt mình.
Cho nên Hoàng Nhã Lị tuy rằng cùng Giản Nặc nói chuyện, nhưng đôi mắt lại thẳng tắp nhìn chằm chằm về phía Lý Hiểu Đông.
Hốc mắt ửng đỏ, còn có vài giọt nước mắt hàm chứa trong ánh mắt, thoạt nhìn chính là hoa lê đái vũ, thật là đáng thương, bộ dáng đáng thương này của cô ta, nếu là ở bên ngoài, khẳng định sẽ khiến cho nam nhân nổi lên tâm tư thương hương tiếc ngọc.
Nhưng là Hoàng Nhã Lị hôm nay lại bấp trúng một cục đá.
Lý Hiểu Đông giống như là mắt bị mù, căn bản là không có nhìn đến cô ta, tự nhiên cũng không thể hiểu được ám chỉ.
Hoàng Nhã Lị thấy nam nhân trong xe kia căn bản không có nhìn mình, trên mặt biểu tình tức khắc cứng đờ.
"Ta có dị năng, là hỏa hệ, ta có thể giết tang thi." Hoàng Hiểu Lệ gằn từng chữ một đối với Giản Nặc nói.
Giản Nặc đánh giá Hoàng Hiểu Lệ, một thân mang đồ cao bồi màu đen, phía sau mang một cái ba lô lớn, so với hai cái người mang đồ như đi du xuân kia, người này hiển nhiên giống như đang chạy trốn hơn nhiều.
Biết giới thiệu năng lực của chính mình, do đó đạt tới mục đích mình muốn, cách làm như vậy so với cái nữ nhân chỉ biết khóc lúc nãy hữu dụng hơn nhiều.
Nếu cô ta hữu dụng, Giản Nặc tự nhiên cũng không để bụng trên xe lại nhiều thêm một người.
"Ngươi đi lên đi."
Hoàng Hiểu Lệ mang cặp sách đi tới phía sau, mở cửa xe ngồi lên.
Mà Hoàng Nhã Lị cùng bạn trai bên cạnh nàng thấy liền mắt choáng váng.
Hoàng Nhã Lị hô lớn: "Hoàng Hiểu Lệ, ta là tỷ của ngươi, ngươi làm gì vậy!"
Thanh âm bén nhọn chói tai.
"Ngươi có thể dẫn bọn họ đi một đoạn đường hay không?" Hoàng Hiểu Lệ nghĩ rồi lại nghĩ, cuối cùng vẫn mở miệng.
"Cho bọn họ đi theo thì có thể, nhưng là gặp thời điểm gặp nguy hiểm ngươi không nên trông cậy ta sẽ ra tay, nếu là hai người bọn họ làm phiền ta, ta sẽ không thủ hạ lưu tình." Giản Nặc trả lời.
Hai kẻ trói buộc, đổi lại một người có sức chiến đấu vụ mua bán cũng coi như có lời.
"Ta sẽ chú ý đến bọn họ." Vì thế, hành trình chỉ có hai người biến thành năm người.
Giản Nặc ngồi bên cạnh Hoàng Hiểu Lệ, mặt sau đối diện nơi Lý Hiểu Đông ngồi, Giản Nặc sẽ tin tưởng Lý Hiểu Đông cùng Hoàng Hiểu Lệ nhưng sẽ không phí tâm đem phía sau lưng của mình giao cho Hoàng Nhã Lị cùng nam nhân kia.
Về này nguyên nhân, đó là bởi vì từ ánh mắt đầu tiên, Giản Nặc liền nhìn ra hai cái người này đều không phải hạng người tốt lánh gì, cũng coi như là một loại trực giác đi.
Giản Nặc phi thường tin tưởng trực giác của mình.
Lúc Hoàng Nhã Lị vừa muốn đóng cửa xe.
Không biết khi nào bên cạnh xe bỗng nhiên xuất hiện một con tang thi.
Tang thi kia hiển nhiên cũng chú ý tới bọn họ, trong miệng kêu gào, lập tức hướng tới nơi này, Hoàng Nhã Lị sợ tới mức la lên một tiếng, thân mình liền động cũng không dám động..
Bạn đang đọc truyện tại DocTruyenChuz.com
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương