Mặt Tôi Luôn Thay Đổi
Chương 18: Ái mộ anh
Editor: Nghiên
Beta: Nguyệt Nguyệt
Khi Chu Sanh Sanh về nhà, một đường đều ca hát.
Cô không ca hát nhiều, bởi vì ở cái tuổi nghe nhạc ca hát dạo chơi cha mẹ cô đã mất, cô vội vàng đi làm để nuôi chính mình, cho nên đại đa số những bài hát có thể lẩm nhẩm đều nghe được từ chỗ làm. Cô từng ở khu trượt băng bán vé, từng ở ktv làm người phục vụ, làm ở McDonald’s KFC, cũng đã từng ở vỉa hè bày hàng bán tạp hóa nhỏ.
Sau đó, khi cô 17 tuổi thì sinh bệnh nặng, không hiểu tại sao gương mặt lại thay đổi, từ lúc đó cũng không còn tâm tư ca hát gì nữa.
Những năm đó, cô vẫn luôn sống bận bận rộn rộn, giống như ruồi nhặng không đầu, không biết hôm nay phải nương thân nơi nào, càng không biết ngày mai gương mặt biến thành thế nào, cứ như thế qua từng ngày từng đêm.
Cô vẫn luôn nhớ đến buổi chiều nào đó bày quán bán hàng dưới cầu vượt, ngày mùa đông phá lệ ngắn hơn, mới là buổi chiều 6 giờ trời đã tối đen. Cô ngồi trên cái ghế nhỏ, trên đất đầy những khuyên tai vòng cổ cùng các trang sức nho nhỏ, ôm chặt cánh tay bị lạnh đến run bần bật trong lòng ngực.
Chiều hôm đó nhiệt độ không khí thấp, cô bị lạnh đến nỗi ngón tay đều xanh nhưng vẫn chưa bán được món nào. Sau đó bầu trời lại bỗng nhiên đổ tuyết, trận tuyết đầu mùa lả tả rơi xuống, rơi vào trên mặt lại biến thành nước lạnh băng.
Người bày bán xung quanh đều thu dọn đồ vật, tuyết đã rơi, còn ai sẽ đến mua hàng chứ? Ngồi ở nơi này chịu lạnh, không bằng dọn dẹp một chút rồi về nhà.
Chu Sanh Sanh bán chính là đồ trang sức nhỏ, lại không phải thuần bạc, những kim loại thấp kém đó gặp nước đều sẽ phai màu, cô cũng nên thu dọn một chút rồi về nhà. Ở thời điểm cô luống cuống tay chân thu dọn, trước mặt xuất hiện một đôi tình nhân vội vàng lơ đãng đạp vào một chiếc vòng cổ.
Chu Sanh Sanh gấp đến độ ngẩng đầu muốn quát họ, thế nhưng khi đối diện với đôi tình nhân kia thì liền ngừng lại.
Cô gái trẻ tuổi liên tục xin lỗi: “Xin lỗi xin lỗi, đi đường quá gấp, không nhìn thấy dưới chân. Thật sự thực xin lỗi, dẫm hỏng rồi đồ vật của cô rồi.”
Khi cô ấy đang xin lỗi, chàng trai bên cạnh cúi người nhặt chiếc vòng cổ bị dẫm hỏng.
“Cái này bao nhiêu tiền?” Anh ta nhẹ nhàng lôi kéo cô gái, đem cô ấy kéo về phía sau mình, lễ phép nói với Chu Sanh Sanh: “Chúng tôi mua nó.”
Chu Sanh Sanh nói: “Cái này 30.”
Chàng trai gật đầu, dừng một chút, ánh mắt dừng lại trên hàng ở vỉa hè, lại lần nữa cúi người. Lúc này đây, anh ta cầm lấy một chiếc vòng cổ hoàn hảo không tổn hại nói: “Thêm cái này nữa.”
“Cái này không bị hư, mua làm gì?” Cô gái phía sau anh ta thò đầu ra xem xét, vẻ mặt nghi hoặc.
Anh ta chưa nói gì, sau khi Chu Sanh Sanh báo giá, từ ví bóp lấy tiền đưa ra, đưa tiền xong kéo tay cô gái rời đi.
Ở một khắc khi bọn họ xoay người, Chu Sanh Sanh nghe thấy chàng trai nói với cô gái: “Thực xin lỗi.”
“Sao bỗng nhiên lại xin lỗi? Dẫm hư vòng cổ đâu phải anh.”
“Nếu không phải em dẫm hư vòng cổ, anh cũng sẽ không bỗng nhiên nhớ tới, ở bên nhau lâu như vậy, anh còn chưa mua cho em vòng cổ hay nhẫn gì cả.” Chàng trai kéo cánh tay cô ấy, bỏ vào túi áo khoác của chính mình, sau đó nghiêng đầu nói, “Cái này tuy không quý giá, nhưng cũng xem như là tâm ý của anh. Chờ khi chúng ta tốt nghiệp, anh sẽ nỗ lực tìm một công việc tốt, tương lai mua cho em một món trang sức.”
“Trang sức gì?”
Chàng trai dời tầm mắt, ho khan hai tiếng: “Biết rõ còn cố hỏi.”
Hai thân ảnh dựa sát nhau rời đi thực nhanh, sau đó biến mất ở cuối cầu vượt. Mà Chu Sanh Sanh cầm 60 đồng tiền trong tay, ngơ ngác mà nhìn nơi mà họ biến mất. Bên trong màn đêm, dưới cầu ngựa xe như nước sáng ngời mà huy hoàng, đêm tối long trọng bị trận tuyết đầu mùa lả tả điểm trang đến náo nhiệt phi thường.
Tay cô bị đông lạnh đến không còn cảm giác, gió và những bông tuyết hỗn loạn thổi vào mặt, khiến cô lệ quang ướt đẫm.
Cô tự hỏi chính mình, làm ra vẻ cái gì, người khác ân ái như vậy, cô cảm động cái gì?!
Thật đáng buồn vì chính cô cũng tự phát giác, mình khóc không phải vì thấy họ ân ái, cũng không phải vì tuổi trẻ dẫu ấu trĩ nhưng lại ngọt ngào đủ khiến người ta chết chìm trong hứa hẹn, mà là ở trong muôn vàn thế giới này, cô đại khái vĩnh viễn cũng không tìm được bờ vai có thể dựa vào. Mỗi cô gái khi còn trẻ tuổi đều có một khát khao, có người vào ngày mưa vì bung dù cho cô mà ướt vai, có người sẽ ăn mặc cần kiệm chỉ vì sắp đến sinh nhật cô, còn có khi trời đổ mưa hay trở lạnh sẽ có người cầm tay cùng sưởi ấm, bởi vì một kia trời mưa gương mặt cô đều thay đổi, cô cả đời này cũng không thể nào có được.
Ở ngoài trời tuyết, trên vỉa hè nhiều người sôi nổi chạy đi, có người qua đường kỳ quái nhìn sạp hàng không thu dọn này, có cô gái trẻ tuổi nước mắt đầy mặt, lại không có một người nào hiểu được nguyên nhân vì sao cô rơi lệ.
Chu Sanh Sanh chậm rãi ngồi xổm xuống, đôi tay che lại gương mặt tựa hồ luôn thay đổi, nước mắt từ chết lặng từ khe hở bàn tay chậm rãi chảy xuống.
Cô khóc lóc nói với chính mình: “Đừng khóc, Chu Sanh Sanh. Tình yêu không phải cơm ăn, cô mau mau thanh tỉnh đi, ngàn vạn lần không được nhớ ngẩn!”
Đừng ngớ ngẩn, đừng động tâm, đừng nghỉ chân, đừng dừng lại. Khi thanh xuân người khác thấm thoát trôi đi, cô ngẫu nhiên sẽ có một gương mặt già nua dõng dạc lên xe bus muốn họ nhường ghế cho cô; mà khi người khác trở nên già đi, cô lại có thể mang một gương mặt trẻ trung đi rêu rao khắp nơi gần cô còn chưa đầy 18 tuổi.
Có cái gì không tốt?
Không có gì không tốt.
Một ngày kia, cô liều mạng giảng giải khuyên nhủ chính mình, nhưng ở thời điểm khi đèn đường đã bật cô cõng một cái túi to đầy đi về Xuất Tô Ốc, ảnh ngược trên mặt đất vẫn chỉ là bóng dáng cô đơn của Chu Sanh Sanh.
Vài năm sau, cũng là một đêm mùa đông, chỉ là tối nay không có tuyết. Đèn đường đã bật, cô gái trẻ tuổi dáng người mảnh khảnh tay cắm trong túi áo khoác, một bên đi phía trước đi, một bên đung đưa đầu nhẹ nhàng nhẩm theo lời bài hát.
Tôi cũng không phải không biết sợ, tôi cũng không phải không sợ chết,
Nhưng ở nụ hôn lãng mạn nồng nhiệt, như thế nào hiểm yếu,
Huyền nhai tuyệt lĩnh cũng vì cậu mà thành đất bằng.
Yêu cậu không cần hợp tình hợp lý,
Chỉ mong dùng trực giác bản năng bắt lấy cậu,
Tưởng tượng đến yêu thương cậu,
Đôi tay mềm chưa từng có sức lực bỗng nhiên được rót đầy.
Đi tới đi tới, cô bỗng nhiên ngừng lại, chậm rãi dựa vào vách tường trong ngõ nhỏ bị mấy tờ quảng cáo lung tung dán đầy, cúi đầu phun ra một ngụm sương trắng.
Lẻ loi sống 25 năm, có đôi khi thật sự rất khát vọng trên mặt đất có thêm một bóng người. Mặc kệ là ai, mặc kệ hắn có dáng người của Rukawa Kaede* hay không, có đáng yêu như Hanamichi Sakuragi** hay không, chỉ cần có thể khiến cô không cúi đầu bước đi một mình, chỉ cần cô cũng có thể nhớ anh, phát hiện ra đôi tay chính mình vẫn còn dũng khí ôm chặt.
(*: Nhân vật anime Slam Dunk
**: Nhân vật anime Slam Dunk)
Nếu, cô nói là nếu, dùng một gương mặt xinh đẹp đi nói chuyện yêu đương trong vòng hai tháng, sau đó lý trí nói lời từ biệt, cho chính mình một giấc mộng đẹp, việc này sẽ không phải là một tội ác đầy trời đâu phải không?
Cô chán đến chết cúi đầu nhìn bóng của chính mình, tâm huyết dâng trào, duỗi tay ôm lấy cột điện bên cạnh, thô thanh thô khí học nam nhân nói: “Chu Sanh Sanh, đừng thấy dáng người tôi giống như Ngô Mạnh Đạt, nhưng linh hồn tôi lại giống Lưu Đức Hoa.”
Sau đó cô cười ha ha, cười không ngừng đến ngửa tới ngửa lui, dụi dụi mắt, xoay người về nhà.
*-*
Trùng hợp chính là, ngày hôm sau là một ngày nắng.
Ánh nắng mùa đông quý giá, phơi lên đỉnh đầu như có mật ong hòa tan chảy xuống.
6 giờ Chu Sanh Sanh liền rời giường, so với một năm trước càng thận trọng hơn, một chút lại một chút chải tóc, sau đó dùng keo xịt tóc định hình lại. Cô dùng nửa giờ để trang điểm, một phần hai trên mí mắt lấp lánh, một phần ba đuôi mắt hồng hồng, má hồng như quả táo mọng, son môi màu sáng ngọt ngào.
Cô mặc một chiếc áo lông thuần trắng, trước khi đi còn khoác thêm áo khoác màu hồng ở bên ngoài, tóc xoăn nghịch ngợm xõa sau lưng.
Sau khi chuẩn bị xong hết thảy, cô cúi đầu xem giờ, 7 giờ rưỡi sáng. Thời gian hẹn là 9 giờ…
Cô không nhịn ha ha ha cười rộ lên, Chu Sanh Sanh à Chu Sanh Sanh, cô tích cực như vậy, bác sĩ Lục nếu không thưởng cho cô thì thật có lỗi với sự cần cù lao động của cô!
Khi đi quán cà phê đi làm, vì phòng ngừa kiểu tóc bị rối, lúc ngồi tàu điện ngầm cô thường lấy hai tay ôm đầu. Thế cho nên khi tàu điện ngầm ngừng, cô không chú ý nên ngã vào lồng ngực một người đàn ông trung niên, kinh hoảng thất thố bò dậy, người đàn ông kia làm mặt quỷ nói với cô: “Người đẹp, thoải mái hay không?”
“Còn được, còn được.” Cô giả vờ trấn định, mắt nhìn thẳng từ người anh ta đứng lên, tiếp tục ôm đầu.
Đầu không sao, nhưng kiểu tóc không thể rối.
Tiếp theo, khi đến quán cà phê tay cô vẫn ôm lấy đầu, mọi người nhìn thấy cô tiến vào đều trố mắt ngạc nhiên.
Viên: “Làm gì làm gì, trang điểm thành bộ dáng như vậy là muốn đi phố đèn đỏ tiến hành giao dịch sao?”
Đông Đông: “Bạn tôi! Cùng với việc đi gây tai họa cho người khác, vì sao không cho tôi một cơ hội, để cho tôi làm anh hùng vì dân trừ hại? Tuy không có thân thủ một đêm bảy lần, nhưng tôi đảm bảo tôi sẽ hết sức ôn nhu!”
Chu Sanh Sanh: “…”
Tâm tình đã không thể dùng dấu ba chấm để hình dung.
Cửa hàng trưởng đem tạp dề cởi ra, đánh lên trán cô một cái, quay đầu nói với Đông Đông: “Nước phù sa không chảy ruộng ngoài. Mau, đóng cửa, hôm nay không buôn bán, đưa Chu An An đến nhà kho phía sau đi, chúng ta đem cô ấy tiêu hóa toàn bộ!”
Một vạn cái dấu ba chấm cũng không thể miêu tả tâm tình lúc này của Chu Sanh Sanh.
Dù những lời nói đó đều mang sắc thái vui đùa, nhưng cô cũng không thể xem nhẹ nhan sắc của gương mặt này… hôm nay cô so với một năm trước thậm chí còn đẹp hơn. Cô đợi một năm, rốt cuộc chờ được gương mặt này, dùng nó để hoàn thành ước định một năm trước.
Buổi chiều bốn giờ, Chu Sanh Sanh cùng cửa hàng trưởng chào tạm biệt, ở trong tiếng gọi đau đớn của Đông Đông, kêu taxi đi bệnh viện.
Nếu đã trễ ước định một năm, cô nguyện ý dùng lời xin lỗi chân thành nhất của bản thân để xin lỗi, vì vị bác sĩ vẻ ngoài hung hăng nhưng linh hồn lại mềm mại thiện lương kia.
*-*
4:23p.m
Lục Gia Xuyên ở phòng thay quần áo vừa mới thay áo blouse trắng ra đã nhận được một tin tức.
“Cô gái điên” nói: Bác sĩ Lục, anh đang ở văn phòng sao?
Anh sửng sốt, mặc thêm áo khoác màu xám đậm, xoay người ra khỏi phòng thay quần áo. Mở cửa, bước vào hành lang, nghiêng đầu liền thấy ở văn phòng của bác sĩ có người chờ.
Văn phòng anh ở cuối hành lang, ngoài cửa sổ mở rộng là màu vàng cam của hoàng hôn, ánh sáng phảng phất hòa tan trong không khí, chảy đầy đất, cũng chảy trên thân hình mảnh khảnh kia.
Bệnh viện là một mảnh trắng thuần, một dáng vẻ tới tới lui lui, một đám người, thanh âm ra ra vào vào ồn ào náo nhiệt. Nhưng cô lại đứng chờ ở cửa, có chút buồn cười mà duỗi dài cổ, giống như muốn xuyên qua cánh cửa đang đóng chặt nhìn thấy chủ nhân của căn phòng.
Lục Gia Xuyên giật giật lông mi, tâm tình bỗng nhiên trở nên bình thản nhẹ nhàng.
Một trận gió từ ngoài cửa sổ thổi vào, cô gái trẻ tuổi mặc áo khoác hồng nhạt như phát hiện điều gì, đột nhiên quay đầu lại nhìn anh. Khóe môi cô cong lên trong nháy mắt, gió đông giá rét ngoài cửa sổ tựa như biến thành xuân về hoa nở.
Beta: Nguyệt Nguyệt
Khi Chu Sanh Sanh về nhà, một đường đều ca hát.
Cô không ca hát nhiều, bởi vì ở cái tuổi nghe nhạc ca hát dạo chơi cha mẹ cô đã mất, cô vội vàng đi làm để nuôi chính mình, cho nên đại đa số những bài hát có thể lẩm nhẩm đều nghe được từ chỗ làm. Cô từng ở khu trượt băng bán vé, từng ở ktv làm người phục vụ, làm ở McDonald’s KFC, cũng đã từng ở vỉa hè bày hàng bán tạp hóa nhỏ.
Sau đó, khi cô 17 tuổi thì sinh bệnh nặng, không hiểu tại sao gương mặt lại thay đổi, từ lúc đó cũng không còn tâm tư ca hát gì nữa.
Những năm đó, cô vẫn luôn sống bận bận rộn rộn, giống như ruồi nhặng không đầu, không biết hôm nay phải nương thân nơi nào, càng không biết ngày mai gương mặt biến thành thế nào, cứ như thế qua từng ngày từng đêm.
Cô vẫn luôn nhớ đến buổi chiều nào đó bày quán bán hàng dưới cầu vượt, ngày mùa đông phá lệ ngắn hơn, mới là buổi chiều 6 giờ trời đã tối đen. Cô ngồi trên cái ghế nhỏ, trên đất đầy những khuyên tai vòng cổ cùng các trang sức nho nhỏ, ôm chặt cánh tay bị lạnh đến run bần bật trong lòng ngực.
Chiều hôm đó nhiệt độ không khí thấp, cô bị lạnh đến nỗi ngón tay đều xanh nhưng vẫn chưa bán được món nào. Sau đó bầu trời lại bỗng nhiên đổ tuyết, trận tuyết đầu mùa lả tả rơi xuống, rơi vào trên mặt lại biến thành nước lạnh băng.
Người bày bán xung quanh đều thu dọn đồ vật, tuyết đã rơi, còn ai sẽ đến mua hàng chứ? Ngồi ở nơi này chịu lạnh, không bằng dọn dẹp một chút rồi về nhà.
Chu Sanh Sanh bán chính là đồ trang sức nhỏ, lại không phải thuần bạc, những kim loại thấp kém đó gặp nước đều sẽ phai màu, cô cũng nên thu dọn một chút rồi về nhà. Ở thời điểm cô luống cuống tay chân thu dọn, trước mặt xuất hiện một đôi tình nhân vội vàng lơ đãng đạp vào một chiếc vòng cổ.
Chu Sanh Sanh gấp đến độ ngẩng đầu muốn quát họ, thế nhưng khi đối diện với đôi tình nhân kia thì liền ngừng lại.
Cô gái trẻ tuổi liên tục xin lỗi: “Xin lỗi xin lỗi, đi đường quá gấp, không nhìn thấy dưới chân. Thật sự thực xin lỗi, dẫm hỏng rồi đồ vật của cô rồi.”
Khi cô ấy đang xin lỗi, chàng trai bên cạnh cúi người nhặt chiếc vòng cổ bị dẫm hỏng.
“Cái này bao nhiêu tiền?” Anh ta nhẹ nhàng lôi kéo cô gái, đem cô ấy kéo về phía sau mình, lễ phép nói với Chu Sanh Sanh: “Chúng tôi mua nó.”
Chu Sanh Sanh nói: “Cái này 30.”
Chàng trai gật đầu, dừng một chút, ánh mắt dừng lại trên hàng ở vỉa hè, lại lần nữa cúi người. Lúc này đây, anh ta cầm lấy một chiếc vòng cổ hoàn hảo không tổn hại nói: “Thêm cái này nữa.”
“Cái này không bị hư, mua làm gì?” Cô gái phía sau anh ta thò đầu ra xem xét, vẻ mặt nghi hoặc.
Anh ta chưa nói gì, sau khi Chu Sanh Sanh báo giá, từ ví bóp lấy tiền đưa ra, đưa tiền xong kéo tay cô gái rời đi.
Ở một khắc khi bọn họ xoay người, Chu Sanh Sanh nghe thấy chàng trai nói với cô gái: “Thực xin lỗi.”
“Sao bỗng nhiên lại xin lỗi? Dẫm hư vòng cổ đâu phải anh.”
“Nếu không phải em dẫm hư vòng cổ, anh cũng sẽ không bỗng nhiên nhớ tới, ở bên nhau lâu như vậy, anh còn chưa mua cho em vòng cổ hay nhẫn gì cả.” Chàng trai kéo cánh tay cô ấy, bỏ vào túi áo khoác của chính mình, sau đó nghiêng đầu nói, “Cái này tuy không quý giá, nhưng cũng xem như là tâm ý của anh. Chờ khi chúng ta tốt nghiệp, anh sẽ nỗ lực tìm một công việc tốt, tương lai mua cho em một món trang sức.”
“Trang sức gì?”
Chàng trai dời tầm mắt, ho khan hai tiếng: “Biết rõ còn cố hỏi.”
Hai thân ảnh dựa sát nhau rời đi thực nhanh, sau đó biến mất ở cuối cầu vượt. Mà Chu Sanh Sanh cầm 60 đồng tiền trong tay, ngơ ngác mà nhìn nơi mà họ biến mất. Bên trong màn đêm, dưới cầu ngựa xe như nước sáng ngời mà huy hoàng, đêm tối long trọng bị trận tuyết đầu mùa lả tả điểm trang đến náo nhiệt phi thường.
Tay cô bị đông lạnh đến không còn cảm giác, gió và những bông tuyết hỗn loạn thổi vào mặt, khiến cô lệ quang ướt đẫm.
Cô tự hỏi chính mình, làm ra vẻ cái gì, người khác ân ái như vậy, cô cảm động cái gì?!
Thật đáng buồn vì chính cô cũng tự phát giác, mình khóc không phải vì thấy họ ân ái, cũng không phải vì tuổi trẻ dẫu ấu trĩ nhưng lại ngọt ngào đủ khiến người ta chết chìm trong hứa hẹn, mà là ở trong muôn vàn thế giới này, cô đại khái vĩnh viễn cũng không tìm được bờ vai có thể dựa vào. Mỗi cô gái khi còn trẻ tuổi đều có một khát khao, có người vào ngày mưa vì bung dù cho cô mà ướt vai, có người sẽ ăn mặc cần kiệm chỉ vì sắp đến sinh nhật cô, còn có khi trời đổ mưa hay trở lạnh sẽ có người cầm tay cùng sưởi ấm, bởi vì một kia trời mưa gương mặt cô đều thay đổi, cô cả đời này cũng không thể nào có được.
Ở ngoài trời tuyết, trên vỉa hè nhiều người sôi nổi chạy đi, có người qua đường kỳ quái nhìn sạp hàng không thu dọn này, có cô gái trẻ tuổi nước mắt đầy mặt, lại không có một người nào hiểu được nguyên nhân vì sao cô rơi lệ.
Chu Sanh Sanh chậm rãi ngồi xổm xuống, đôi tay che lại gương mặt tựa hồ luôn thay đổi, nước mắt từ chết lặng từ khe hở bàn tay chậm rãi chảy xuống.
Cô khóc lóc nói với chính mình: “Đừng khóc, Chu Sanh Sanh. Tình yêu không phải cơm ăn, cô mau mau thanh tỉnh đi, ngàn vạn lần không được nhớ ngẩn!”
Đừng ngớ ngẩn, đừng động tâm, đừng nghỉ chân, đừng dừng lại. Khi thanh xuân người khác thấm thoát trôi đi, cô ngẫu nhiên sẽ có một gương mặt già nua dõng dạc lên xe bus muốn họ nhường ghế cho cô; mà khi người khác trở nên già đi, cô lại có thể mang một gương mặt trẻ trung đi rêu rao khắp nơi gần cô còn chưa đầy 18 tuổi.
Có cái gì không tốt?
Không có gì không tốt.
Một ngày kia, cô liều mạng giảng giải khuyên nhủ chính mình, nhưng ở thời điểm khi đèn đường đã bật cô cõng một cái túi to đầy đi về Xuất Tô Ốc, ảnh ngược trên mặt đất vẫn chỉ là bóng dáng cô đơn của Chu Sanh Sanh.
Vài năm sau, cũng là một đêm mùa đông, chỉ là tối nay không có tuyết. Đèn đường đã bật, cô gái trẻ tuổi dáng người mảnh khảnh tay cắm trong túi áo khoác, một bên đi phía trước đi, một bên đung đưa đầu nhẹ nhàng nhẩm theo lời bài hát.
Tôi cũng không phải không biết sợ, tôi cũng không phải không sợ chết,
Nhưng ở nụ hôn lãng mạn nồng nhiệt, như thế nào hiểm yếu,
Huyền nhai tuyệt lĩnh cũng vì cậu mà thành đất bằng.
Yêu cậu không cần hợp tình hợp lý,
Chỉ mong dùng trực giác bản năng bắt lấy cậu,
Tưởng tượng đến yêu thương cậu,
Đôi tay mềm chưa từng có sức lực bỗng nhiên được rót đầy.
Đi tới đi tới, cô bỗng nhiên ngừng lại, chậm rãi dựa vào vách tường trong ngõ nhỏ bị mấy tờ quảng cáo lung tung dán đầy, cúi đầu phun ra một ngụm sương trắng.
Lẻ loi sống 25 năm, có đôi khi thật sự rất khát vọng trên mặt đất có thêm một bóng người. Mặc kệ là ai, mặc kệ hắn có dáng người của Rukawa Kaede* hay không, có đáng yêu như Hanamichi Sakuragi** hay không, chỉ cần có thể khiến cô không cúi đầu bước đi một mình, chỉ cần cô cũng có thể nhớ anh, phát hiện ra đôi tay chính mình vẫn còn dũng khí ôm chặt.
(*: Nhân vật anime Slam Dunk
**: Nhân vật anime Slam Dunk)
Nếu, cô nói là nếu, dùng một gương mặt xinh đẹp đi nói chuyện yêu đương trong vòng hai tháng, sau đó lý trí nói lời từ biệt, cho chính mình một giấc mộng đẹp, việc này sẽ không phải là một tội ác đầy trời đâu phải không?
Cô chán đến chết cúi đầu nhìn bóng của chính mình, tâm huyết dâng trào, duỗi tay ôm lấy cột điện bên cạnh, thô thanh thô khí học nam nhân nói: “Chu Sanh Sanh, đừng thấy dáng người tôi giống như Ngô Mạnh Đạt, nhưng linh hồn tôi lại giống Lưu Đức Hoa.”
Sau đó cô cười ha ha, cười không ngừng đến ngửa tới ngửa lui, dụi dụi mắt, xoay người về nhà.
*-*
Trùng hợp chính là, ngày hôm sau là một ngày nắng.
Ánh nắng mùa đông quý giá, phơi lên đỉnh đầu như có mật ong hòa tan chảy xuống.
6 giờ Chu Sanh Sanh liền rời giường, so với một năm trước càng thận trọng hơn, một chút lại một chút chải tóc, sau đó dùng keo xịt tóc định hình lại. Cô dùng nửa giờ để trang điểm, một phần hai trên mí mắt lấp lánh, một phần ba đuôi mắt hồng hồng, má hồng như quả táo mọng, son môi màu sáng ngọt ngào.
Cô mặc một chiếc áo lông thuần trắng, trước khi đi còn khoác thêm áo khoác màu hồng ở bên ngoài, tóc xoăn nghịch ngợm xõa sau lưng.
Sau khi chuẩn bị xong hết thảy, cô cúi đầu xem giờ, 7 giờ rưỡi sáng. Thời gian hẹn là 9 giờ…
Cô không nhịn ha ha ha cười rộ lên, Chu Sanh Sanh à Chu Sanh Sanh, cô tích cực như vậy, bác sĩ Lục nếu không thưởng cho cô thì thật có lỗi với sự cần cù lao động của cô!
Khi đi quán cà phê đi làm, vì phòng ngừa kiểu tóc bị rối, lúc ngồi tàu điện ngầm cô thường lấy hai tay ôm đầu. Thế cho nên khi tàu điện ngầm ngừng, cô không chú ý nên ngã vào lồng ngực một người đàn ông trung niên, kinh hoảng thất thố bò dậy, người đàn ông kia làm mặt quỷ nói với cô: “Người đẹp, thoải mái hay không?”
“Còn được, còn được.” Cô giả vờ trấn định, mắt nhìn thẳng từ người anh ta đứng lên, tiếp tục ôm đầu.
Đầu không sao, nhưng kiểu tóc không thể rối.
Tiếp theo, khi đến quán cà phê tay cô vẫn ôm lấy đầu, mọi người nhìn thấy cô tiến vào đều trố mắt ngạc nhiên.
Viên: “Làm gì làm gì, trang điểm thành bộ dáng như vậy là muốn đi phố đèn đỏ tiến hành giao dịch sao?”
Đông Đông: “Bạn tôi! Cùng với việc đi gây tai họa cho người khác, vì sao không cho tôi một cơ hội, để cho tôi làm anh hùng vì dân trừ hại? Tuy không có thân thủ một đêm bảy lần, nhưng tôi đảm bảo tôi sẽ hết sức ôn nhu!”
Chu Sanh Sanh: “…”
Tâm tình đã không thể dùng dấu ba chấm để hình dung.
Cửa hàng trưởng đem tạp dề cởi ra, đánh lên trán cô một cái, quay đầu nói với Đông Đông: “Nước phù sa không chảy ruộng ngoài. Mau, đóng cửa, hôm nay không buôn bán, đưa Chu An An đến nhà kho phía sau đi, chúng ta đem cô ấy tiêu hóa toàn bộ!”
Một vạn cái dấu ba chấm cũng không thể miêu tả tâm tình lúc này của Chu Sanh Sanh.
Dù những lời nói đó đều mang sắc thái vui đùa, nhưng cô cũng không thể xem nhẹ nhan sắc của gương mặt này… hôm nay cô so với một năm trước thậm chí còn đẹp hơn. Cô đợi một năm, rốt cuộc chờ được gương mặt này, dùng nó để hoàn thành ước định một năm trước.
Buổi chiều bốn giờ, Chu Sanh Sanh cùng cửa hàng trưởng chào tạm biệt, ở trong tiếng gọi đau đớn của Đông Đông, kêu taxi đi bệnh viện.
Nếu đã trễ ước định một năm, cô nguyện ý dùng lời xin lỗi chân thành nhất của bản thân để xin lỗi, vì vị bác sĩ vẻ ngoài hung hăng nhưng linh hồn lại mềm mại thiện lương kia.
*-*
4:23p.m
Lục Gia Xuyên ở phòng thay quần áo vừa mới thay áo blouse trắng ra đã nhận được một tin tức.
“Cô gái điên” nói: Bác sĩ Lục, anh đang ở văn phòng sao?
Anh sửng sốt, mặc thêm áo khoác màu xám đậm, xoay người ra khỏi phòng thay quần áo. Mở cửa, bước vào hành lang, nghiêng đầu liền thấy ở văn phòng của bác sĩ có người chờ.
Văn phòng anh ở cuối hành lang, ngoài cửa sổ mở rộng là màu vàng cam của hoàng hôn, ánh sáng phảng phất hòa tan trong không khí, chảy đầy đất, cũng chảy trên thân hình mảnh khảnh kia.
Bệnh viện là một mảnh trắng thuần, một dáng vẻ tới tới lui lui, một đám người, thanh âm ra ra vào vào ồn ào náo nhiệt. Nhưng cô lại đứng chờ ở cửa, có chút buồn cười mà duỗi dài cổ, giống như muốn xuyên qua cánh cửa đang đóng chặt nhìn thấy chủ nhân của căn phòng.
Lục Gia Xuyên giật giật lông mi, tâm tình bỗng nhiên trở nên bình thản nhẹ nhàng.
Một trận gió từ ngoài cửa sổ thổi vào, cô gái trẻ tuổi mặc áo khoác hồng nhạt như phát hiện điều gì, đột nhiên quay đầu lại nhìn anh. Khóe môi cô cong lên trong nháy mắt, gió đông giá rét ngoài cửa sổ tựa như biến thành xuân về hoa nở.
Bạn đang đọc truyện tại DocTruyenChuz.com
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương