Mặt Tôi Luôn Thay Đổi
Chương 23: Ánh trăng biết
Edit: Chou
Beta: Nguyệt Nguyệt
Trong nháy mắt, tim Chu Sanh Sanh như ngừng đập.
Cô không nhúc nhích đứng nhìn người đàn ông trẻ tuổi bên hồ, từ bóng dáng cao lớn đĩnh bạt, đến sườn mặt xinh đẹp của anh. Ánh trăng chiếu rọi hồ, khuôn mặt anh gần như bị che khuất trong bóng cây trên bờ hồ, chỉ là bên cạnh phảng phất ánh sáng, khó có thể bỏ qua.
Tính tình táo bạo dễ giận, chanh chua khắc nghiệt, không có kiên nhẫn sẽ làm người mới gặp cảm thấy phản cảm – đây là ấn tượng đầu tiên.
Nhưng sau khi có thể may mắn vào trong thế giới của anh, một vài thứ dễ dàng bị xem nhẹ có thể sẽ thay đổi rất nhiều. Bởi vì anh vừa thiện lương ôn nhu, vừa nghiêm túc trong công việc, luôn có trách nhiệm, là một vị bác sĩ tốt khiến người khác khó quên.
Từ “tốt” này thật quá bình thường, nhưng bao quát anh từ đầu tới chân, trừ từ đó, cô cũng không nghĩ ra từ gì khác.
Hóa ra trên đời này không chỉ có cô có vô số khuôn mặt, mà anh cũng giống như vậy. Chỉ khi vạch ra bộ mặt xấu xí, mới thấy được nội tâm khiến người ta khắc cốt ghi tâm
Ngón tay Chu Sanh Sanh dưới ống tay áo giật giật, muốn làm gì đó, tùy tiện vỗ bả vai cũng được, ôm anh vào lòng cũng được, cần phải nói cho anh biết là cô rất cảm động, sau đó ra sức an ủi anh.
Nhưng cuối cùng, cô chỉ dám lẳng lặng đứng đó, cảm thụ vốn từ nghèo nàn của chính mình cùng nội tâm khiếp đảm
Không, cô chẳng thể làm gì cả. Có thanh âm nói với cô như vậy.
Cho dù cô khát vọng nóng bỏng muốn cho anh một cái ôm, lau hốc mắt ướt đẫm nước mắt, khuyên anh đừng khổ sở. Cho dù cô muốn kể chút chuyện cười, làm chút hành động hài hước, chỉ vì dỗ anh cười.
Chính là Chu Sanh Sanh, cô không thể làm gì cả.
Người khác đều là sông cạn đá mòn, trời đất sụp đổ, tình cảm mới bị hủy diệt. Nhưng với cô chẳng qua chỉ cần một trận mưa mà thôi.
Giống như một lời nguyền đáng sợ, cô chỉ có thể trơ mắt nhìn chính mình chậm rãi trầm luân trong lốc xoáy của bác sĩ xấu tính này mang đến, không thể nào thoát thân, cũng không thể nào dung nhập.
Cho nên, đừng có làm gì hết.
Chu Sanh Sanh một bên nhắc nhở bản thân, một bên chậm rãi vươn tay chạm vào một ống tay áo của anh. Lông xù xù, mềm mại tinh tế, lượng lông cừu ở cánh tay đại khái rất cao.
Sau đó, cô nghe thấy chính mình nhẹ nhàng nói ra một câu: “Bác sĩ Lục, cái áo này của anh rất đắt phải không?”.
“…”
Dưới ánh trăng, vị bác sĩ phân tích tâm lí thế giới chậm rãi quay đầu, tròng mắt đen như mực như phủ ánh sáng nhàn nhạt lưu ly, không chớp mắt nhìn cô.
Chu Sanh Sanh hơi chột dạ, từ từ rút tay lại, rũ đầu xuống. Ừ, cô biết mình lại gây mất hứng rồi.
Chỉ là ngay sau đó, bàn tay thon dài đẹp đẽ khẽ dừng trên đỉnh đầu cô, chần chờ một lát, lại xoa xoa đống tóc quăn quăn của cô.
“Mặc kệ cô đùa giỡn chọc tôi vui vẻ, hay thật sự cảm thấy nhàm chán.” anh lười nhác thu tay về túi áo khoác, giọng nói không còn trầm trọng như trước “Cảm ơn cô, Chu An An”.
Anh xoay người bước về hướng bãi đậu xe.
Chu Sanh Sanh không hiểu rõ nội tình đuổi theo “Cảm ơn tôi cái gì?”
Cô cũng không an ủi anh, lại càng không đáp lại tiếng lòng lõa lồ của anh mà!
Dưới ánh trăng, bóng dáng đĩnh bạt thoải mái đi phía trước, Lục Gia Xuyên dường như nhẹ nhàng cười hai tiếng, sau đó dùng ngữ khí nhẹ nhàng nói: “Cảm ơn cô lúc tôi nói chuyện không thả kỹ năng thích lảm nhảm ảnh hưởng tôi, khiến tôi phiền chết.”
“Anh nói rõ ràng, tôi lảm nhảm khi nào? Tôi không phải vừa rồi còn yên tĩnh nghe anh nói nửa ngày sao? Nói thật, trước giờ tôi mới chỉ nghe người ta nói mình cao lãnh, chưa từng bị người ta nói lảm nhảm! Tôi từ nhỏ đã bị đại gia dự vì thiếu nữ xinh đẹp không dính khói lửa nhân gian, anh không nói rõ ràng vì sao kêu tôi lảm nhảm, còn lâu tôi mới thừa nhận quan điểm ngu ngốc này của anh!”
Cô còn đang bước chân ngắn hồng hộc đuổi theo bác sĩ Lục, người đàn ông phía trước bỗng chốc dừng lại, quay đầu nhìn cô, đôi tay đút trong túi áo khoác.
“Chỉ bằng một đống lời nói vừa rồi của cô.”
“Tôi…” Cô nhìn chằm chằm anh, vốn định phản bác, nhưng vì tỏ vẻ bản thân không hề lảm nhảm, quyết định ngậm miệng không nói.
Nào biết anh vẫn cười, biếng nhác đứng đó, nghiêng nghiêng liếc cô một cái: “Tuy hơi lảm nhảm, cũng không tính là làm người ta ghét.”
“Cái gì gọi là còn không tính làm người ta ghét cơ?” Anh ta có thể đừng nói mấy lời khen mà giọng điệu lại như đang chê bai cô vậy được không?
Anh không trả lời, nghênh ngang rời đi.
Chu Sanh Sanh thở phì phì đuổi kịp bước chân anh, lại bắt đầu lải nhải một đường, rõ ràng toàn là lời oán giận, vậy mà khóe miệng lại không tự chủ cong lên, đuôi lông mày khóe mắt đều là ý cười ôn nhu.
Cô không nhận thấy được thái độ của anh đối với mình dường như có thay đổi, cô từng cho rằng chỉ khi đối đãi với bệnh nhân giường số 25 anh mới để lộ mặt ôn nhu, khiến người ta yêu thích ngưỡng mộ, vậy mà hiện tại, anh cũng đang đối đãi với cô bằng phương thức đó. Con người, luôn trì độn như vậy, đôi khi rất mẫn cảm, đôi khi lại xem nhẹ sự tình xảy ra ngay trước mắt.
Chắc là, chỉ có bầu trời cùng ánh trăng nhìn thấy rõ ràng.
Beta: Nguyệt Nguyệt
Trong nháy mắt, tim Chu Sanh Sanh như ngừng đập.
Cô không nhúc nhích đứng nhìn người đàn ông trẻ tuổi bên hồ, từ bóng dáng cao lớn đĩnh bạt, đến sườn mặt xinh đẹp của anh. Ánh trăng chiếu rọi hồ, khuôn mặt anh gần như bị che khuất trong bóng cây trên bờ hồ, chỉ là bên cạnh phảng phất ánh sáng, khó có thể bỏ qua.
Tính tình táo bạo dễ giận, chanh chua khắc nghiệt, không có kiên nhẫn sẽ làm người mới gặp cảm thấy phản cảm – đây là ấn tượng đầu tiên.
Nhưng sau khi có thể may mắn vào trong thế giới của anh, một vài thứ dễ dàng bị xem nhẹ có thể sẽ thay đổi rất nhiều. Bởi vì anh vừa thiện lương ôn nhu, vừa nghiêm túc trong công việc, luôn có trách nhiệm, là một vị bác sĩ tốt khiến người khác khó quên.
Từ “tốt” này thật quá bình thường, nhưng bao quát anh từ đầu tới chân, trừ từ đó, cô cũng không nghĩ ra từ gì khác.
Hóa ra trên đời này không chỉ có cô có vô số khuôn mặt, mà anh cũng giống như vậy. Chỉ khi vạch ra bộ mặt xấu xí, mới thấy được nội tâm khiến người ta khắc cốt ghi tâm
Ngón tay Chu Sanh Sanh dưới ống tay áo giật giật, muốn làm gì đó, tùy tiện vỗ bả vai cũng được, ôm anh vào lòng cũng được, cần phải nói cho anh biết là cô rất cảm động, sau đó ra sức an ủi anh.
Nhưng cuối cùng, cô chỉ dám lẳng lặng đứng đó, cảm thụ vốn từ nghèo nàn của chính mình cùng nội tâm khiếp đảm
Không, cô chẳng thể làm gì cả. Có thanh âm nói với cô như vậy.
Cho dù cô khát vọng nóng bỏng muốn cho anh một cái ôm, lau hốc mắt ướt đẫm nước mắt, khuyên anh đừng khổ sở. Cho dù cô muốn kể chút chuyện cười, làm chút hành động hài hước, chỉ vì dỗ anh cười.
Chính là Chu Sanh Sanh, cô không thể làm gì cả.
Người khác đều là sông cạn đá mòn, trời đất sụp đổ, tình cảm mới bị hủy diệt. Nhưng với cô chẳng qua chỉ cần một trận mưa mà thôi.
Giống như một lời nguyền đáng sợ, cô chỉ có thể trơ mắt nhìn chính mình chậm rãi trầm luân trong lốc xoáy của bác sĩ xấu tính này mang đến, không thể nào thoát thân, cũng không thể nào dung nhập.
Cho nên, đừng có làm gì hết.
Chu Sanh Sanh một bên nhắc nhở bản thân, một bên chậm rãi vươn tay chạm vào một ống tay áo của anh. Lông xù xù, mềm mại tinh tế, lượng lông cừu ở cánh tay đại khái rất cao.
Sau đó, cô nghe thấy chính mình nhẹ nhàng nói ra một câu: “Bác sĩ Lục, cái áo này của anh rất đắt phải không?”.
“…”
Dưới ánh trăng, vị bác sĩ phân tích tâm lí thế giới chậm rãi quay đầu, tròng mắt đen như mực như phủ ánh sáng nhàn nhạt lưu ly, không chớp mắt nhìn cô.
Chu Sanh Sanh hơi chột dạ, từ từ rút tay lại, rũ đầu xuống. Ừ, cô biết mình lại gây mất hứng rồi.
Chỉ là ngay sau đó, bàn tay thon dài đẹp đẽ khẽ dừng trên đỉnh đầu cô, chần chờ một lát, lại xoa xoa đống tóc quăn quăn của cô.
“Mặc kệ cô đùa giỡn chọc tôi vui vẻ, hay thật sự cảm thấy nhàm chán.” anh lười nhác thu tay về túi áo khoác, giọng nói không còn trầm trọng như trước “Cảm ơn cô, Chu An An”.
Anh xoay người bước về hướng bãi đậu xe.
Chu Sanh Sanh không hiểu rõ nội tình đuổi theo “Cảm ơn tôi cái gì?”
Cô cũng không an ủi anh, lại càng không đáp lại tiếng lòng lõa lồ của anh mà!
Dưới ánh trăng, bóng dáng đĩnh bạt thoải mái đi phía trước, Lục Gia Xuyên dường như nhẹ nhàng cười hai tiếng, sau đó dùng ngữ khí nhẹ nhàng nói: “Cảm ơn cô lúc tôi nói chuyện không thả kỹ năng thích lảm nhảm ảnh hưởng tôi, khiến tôi phiền chết.”
“Anh nói rõ ràng, tôi lảm nhảm khi nào? Tôi không phải vừa rồi còn yên tĩnh nghe anh nói nửa ngày sao? Nói thật, trước giờ tôi mới chỉ nghe người ta nói mình cao lãnh, chưa từng bị người ta nói lảm nhảm! Tôi từ nhỏ đã bị đại gia dự vì thiếu nữ xinh đẹp không dính khói lửa nhân gian, anh không nói rõ ràng vì sao kêu tôi lảm nhảm, còn lâu tôi mới thừa nhận quan điểm ngu ngốc này của anh!”
Cô còn đang bước chân ngắn hồng hộc đuổi theo bác sĩ Lục, người đàn ông phía trước bỗng chốc dừng lại, quay đầu nhìn cô, đôi tay đút trong túi áo khoác.
“Chỉ bằng một đống lời nói vừa rồi của cô.”
“Tôi…” Cô nhìn chằm chằm anh, vốn định phản bác, nhưng vì tỏ vẻ bản thân không hề lảm nhảm, quyết định ngậm miệng không nói.
Nào biết anh vẫn cười, biếng nhác đứng đó, nghiêng nghiêng liếc cô một cái: “Tuy hơi lảm nhảm, cũng không tính là làm người ta ghét.”
“Cái gì gọi là còn không tính làm người ta ghét cơ?” Anh ta có thể đừng nói mấy lời khen mà giọng điệu lại như đang chê bai cô vậy được không?
Anh không trả lời, nghênh ngang rời đi.
Chu Sanh Sanh thở phì phì đuổi kịp bước chân anh, lại bắt đầu lải nhải một đường, rõ ràng toàn là lời oán giận, vậy mà khóe miệng lại không tự chủ cong lên, đuôi lông mày khóe mắt đều là ý cười ôn nhu.
Cô không nhận thấy được thái độ của anh đối với mình dường như có thay đổi, cô từng cho rằng chỉ khi đối đãi với bệnh nhân giường số 25 anh mới để lộ mặt ôn nhu, khiến người ta yêu thích ngưỡng mộ, vậy mà hiện tại, anh cũng đang đối đãi với cô bằng phương thức đó. Con người, luôn trì độn như vậy, đôi khi rất mẫn cảm, đôi khi lại xem nhẹ sự tình xảy ra ngay trước mắt.
Chắc là, chỉ có bầu trời cùng ánh trăng nhìn thấy rõ ràng.
Bạn đang đọc truyện tại DocTruyenChuz.com
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương