Mặt Tôi Luôn Thay Đổi

Chương 54: Niềm vui ngoài ý muốn



Edit: Chou.

Beta:Qiongne

Chu Sanh Sanh bưng một bát mì, ngồi đối diện Lục Gia Xuyên. Bởi vì cơm sáng và cơm trưa đều chưa ăn, vốn tưởng rằng tới nhà hàng gọi một bữa cơm trưa phong phú là có thể ăn uống thỏa thích, nào ngờ kết quả là tự nhiên lưu lạc đến phải ăn chực bát mì của nhà người ta, thật là chua xót mà.

Nhưng cô trộm ngẩng đầu liếc mắt ngắm người đàn ông đối diện một cái, khi cúi đầu khóe miệng không cầm lòng được cong lên.

Vừa có chút vui sướng, lại vừa lẫn lộn chút chua xót.

Nhưng tốt xấu gì, mặt vẫn có thể bình thành mà ngồi trên cùng một bàn, ăn cùng một nồi.

Chu Sanh Sanh đói lả, kẹp sợi mì lên đưa vào miệng, bởi vì thật sự dùng sức húp, trong miệng sùm sụp rung động.

Hương vị cũng không tệ lắm. Cô biết khả năng nấu nướng của anh, món mì trứng cà chua vô cùng đơn giản cũng có thể làm được cực kỳ ngon miệng. Đây là lần thứ 3 cô ăn được đồ ăn anh tự mình làm, lần đầu là tại nhà cũ của ông ngoại, lần thứ 2 là tới nhà anh ăn cá.

Lục Gia Xuyên khi nghe được tiếng cô húp mì sợi, chiếc đũa hơi khựng, ngoài miệng không nói gì, chân mày lại nhăn lại.

Vì thế thời điểm Chu Sanh Sanh ngẩng đầu ngắm anh, liền dễ dàng nhận ra anh ghét bỏ.

“Người Nhật Bản lúc ăn mì, đều sẽ húp mì sùm sụp, âm thanh càng to càng tốt, như vậy có thể tỏ ra tôn trọng đối với người đầu bếp, lại có thể làm cho bát mì hương vị vừa ngon vừa hăng hái.” Cô biện giải cho chính mình.

“Em là người Nhật Bản?”

“… Cũng không phải.”

Lục Gia Xuyên lộ ra biểu tình “Vậy mà em còn cùng tôi nói khùng nói điên”.

“Nhưng mà húp ra tiếng sùm sụp thật sự ăn ngon hơn nhiều.” Chu Sanh Sanh thề son sắt.

“Cũng làm em nhìn qua thô lỗ tục tằng hơn nhiều.” Lục Gia Xuyên bất động thanh sắc.

Đang ăn mì, điện thoại anh rung lên, anh lấy nó từ túi quần ra, để trên bàn mở khóa. Chu Sanh Sanh thoáng nhìn, anh đang xem tin nhắn Wechat, có người gửi cho anh một cái video.

Chỉ tiếc sau khi Lục Gia Xuyên click mở, vẫn luôn có vòng tròn nhỏ xoay xoay, video không mở được.

Chu Sanh Sanh hỏi: “Không có mạng?”

“Tiền mạng hôm qua đến hạn, quên chưa nộp.” Anh bây giờ mới nhớ đến chuyện này.

Chu Sanh Sanh chớp chớp mắt, lấy di động từ trong tay anh qua, khóe môi cong cong, bộ dáng rất đắc ý: “Vốn dĩ cái này là bí mật của một mình em, nhưng nể tình anh hôm nay tốt bụng thu lưu, lại chia cho em một bát mì, em cũng chia sẻ bí mật này cho anh.”

Mở màn hình, rời khỏi Wechat, click mở cài đặt.

Cô thần bí nhỏ giọng nói: “Gần nhà chúng ta có nhà có tín hiệu wifi đặc biệt mạnh, nét căng! Hơn nữa mật khẩu rất dễ phá,, tiếp theo cái phá giải wi-fi Thần Khí, lập tức có thể dùng ké. Em chuyển đến lâu như vậy, vẫn luôn không nối mạng, mấy ngày trước bỗng nhiên phát hiện tài khoản kia, ha ha ha, anh đoán người đó tên gì?”

Lục Gia Xuyên dừng một chút, không nói gì, chỉ ngẩng đầu bình tĩnh nhìn cô.

Chu Sanh Sanh khóe môi cong cong hướng anh chớp chớp mắt: “Người đó gọi là 【 Chủ nhà đẹp trai ngây ngất lòng người 】 ha ha, đến chính mình bị dùng ké mạng cũng không biết, em nghĩ anh ta hẳn nên sửa tên mới đúng!”

“Đổi thành cái gì?” Lúc này đây, Lục Gia Xuyên dường như cảm thấy hứng thú chút, mày khẽ nâng, không chớp mắt nhìn chằm chằm cô.

“Đổi thành 【 Chủ nhà ngốc gần chết 】!”

Chu Sanh Sanh một bên cười, một bên cúi đầu click mở chỗ cài đặt wifi: “Em giúp anh ké…”

Hai chữ【 một chút 】còn chưa ra khỏi miệng, đầu ngón tay cô dừng ở chỗ cách màn hình còn 2mm, đột nhiên cả người cứng đờ, ngồi đó ngây ra như phỗng.

Bởi vì tên Wifi kia một lan*, phi thường rõ ràng viết 6 chữ cái lớn: Chủ nhà đẹp trai ngây ngất lòng người.

(*: Một mạng)



Tay vừa trượt, cô ngơ ngác nhìn di động lạch cạch một tiếng rớt ở trên mặt bàn

Đối diện, Lục Gia Xuyên chính diện không biểu tình nhìn cô, mắt đen bùng lên từng trận từng trận cảm xúc, người khác không rõ ràng.

“Dùng ké mạng rất vui vẻ nhỉ?”

“…”

“Chủ nhà ngốc gần chết?”

“…”

“Tiết Thanh Thanh.” Lục Gia Xuyên tâm bình khí hòa tựa lưng vào ghế ngồi, gác đũa xuống, hơi hơi mỉm cười, “Tôi hiện tại cực kỳ hối hận đã chia mì dư thừa cho em.”

Cô vẻ mặt cảnh giác mà ôm lấy mặt bát: “Đều đã chia cho em, chẳng lẽ còn có thể đòi về?”

“Vì sao không được?”

“ Anh cũng không chê ghê tởm? Mì này em đều ăn qua vài miếng, dính nước miếng!”

Lục Gia Xuyên: “Tôi đòi về cũng đâu phải để ăn tiếp.”

“Vậy anh phải lấy về làm gì?”

“Kệ vẻ mặt của anh.”

“…”

Lục Gia Xuyên duỗi tay ra, lấy điện thoại di động về, khi cầm đũa lên lần nữa, nhẹ nhàng bâng quơ mà nói câu: “Ham món lợi nhỏ.”

“Đó là bởi vì em nghèo.” Cô cắn cắn môi, không cam lòng phải thừa nhận.

“Nghèo thì có thể ham món lợi nhỏ? Người nghèo chí không nghèo, chưa nghe nói bao giờ?”

“Em là người nghèo chí không nghèo mà!” Chu Sanh Sanh phản bác, “Con người của em luôn luôn chí hướng cao xa.”

“Ồ? Cao xa ở đâu?” Anh liếc cô một cái.

“Chí hướng của em là làm anh thuần phục dưới váy em!” Chu Sanh Sanh gác đũa, dũng cảm mà nâng đùi đạp lên trên ghế.

Nhưng mà ngay sau đó, có một trận ấm nóng kỳ quái bừng lên. Cả người cô cứng đờ, có loại dự cảm không quá đẹp đẽ.

Lục Gia Xuyên hoàn toàn không biết cô khác thường, vẫn hướng cô đạm đạm cười: “A, cái này không gọi chí hướng cao xa, đó gọi là ý nghĩ kỳ lạ.”

Chu Sanh Sanh không phản bác anh, chỉ là chần chờ một lát, bỗng nhiên nói: “E. đi nhà vệ sinh đã.” Sau đó một đường mặt hướng anh, tư thế kì lạ nghiêng người chạy vào nhà vệ sinh

Đóng cửa, cởi quần, che mặt ai oán. Tất cả động tác liền mạch lưu loát.

Cô thấy dấu vết hồng nhạt trên quần đùi của mình, trên quần lót màu lam, đều không ngoại lệ bị lây dính màu đỏ bắt mắt.

Trời muốn diệt cô!

Trong lúc Chu Sanh Sanh ở trong nhà vệ sinh gấp đến độ xoay quanh, người đối với việc này hoàn toàn không biết gì cả là Lục Gia Xuyên vẫn đang ăn mì. Chần chờ nhìn về phương hướng cô biến mất, anh dừng một chút, chậm rãi gắp lên một đũa mì sợi, đưa vào miệng, sau đó…

Oạch một chút, sùm sụp mà húp vào.

Trong lúc húp mì, anh có tật giật mình nhìn chằm chằm hướng nhà vệ sinh không chớp mắt, một lát sau, thu hồi tầm mắt, thất thần nghĩ: Hình như là ăn cũng hơi ngon…?

Chỉ là Chu Sanh Sanh lần này đi rất lâu, lâu đến nỗi khi Lục Gia Xuyên bất tri bất giác đem một bát mì lớn đều húp sùm sụp xong, cô đều chưa ra.

Anh nhíu nhíu mi, gác chén đũa xuống, đi đến cửa nhà vệ sinh, gõ hai tiếng.

“Em rơi vào bồn cầu rồi?”

Chu Sanh Sanh thanh âm hoảng loạn từ bên trong truyền đến: “Em, em bị táo bón!”

“…”

Anh đốn giác dạ dày không tốt lắm, xoay người tới phòng khách, khi đi qua qua bàn ăn, dư quang thoáng nhìn ghế cô ngồi giống như có chút gì đó không thích hợp. Dưới chân hơi khựng, anh cúi đầu nhìn lại, lần này thật sự ngây ngẩn cả người.

Bàn ăn màu trắng, ghế dựa gỗ màu trắng, màu sắc chênh lệch như vậy làm cho một vùng đỏ trên mặt ngoài ghế dựa càng thêm tươi đẹp.

Lục Gia Xuyên đứng tại chỗ trong chốc lát, lại quay về cửa nhà vệ sinh, cách một cánh cửa đối diện cô nói: “Tôi xuống lầu lấy chuyển phát nhanh.”

Chu Sanh Sanh ấp úng đáp ứng.

Anh xoay người lấy tiền kẹp trên tủ giày, đi ra ngoài.

Mười phút sau, khi Lục Gia Xuyên quay về nhà một lần nữa, mặt bàn ăn cơm đã trở thành một đoàn hồ dán, vùng màu đỏ trên ghế không thấy, mà Chu Sanh Sanh còn ở trong nhà vệ sinh “Táo bón”.

Anh xách theo túi nilon, đi tới cửa nhà vệ sinh: “Em rốt cuộc nghẹn bao nhiêu, toàn bộ đều tới nhà tôi phóng thích?”

Chu Sanh Sanh mười phút qua vẫn luôn gấp đến độ xoay quanh, chờ anh đi rồi, nhanh chóng rửa sạch sẽ dấu vết trên ghế, sau đó lại chạy về nhà vệ sinh, cắn răng lấy một đống giấy vệ sinh, chiết đến chỉnh chỉnh tề tề thay thế băng vệ sinh khuyết thiếu. Nhưng dấu vết trên quần không che được, cô chỉ có thể cởi ra giặt sạch sẽ, sau đó vắt khô, rồi để ướt dầm dề như vậy mặc vào.

Vì thế khi cô như không có việc gì mở cửa, đối diện ánh mắt Lục Gia Xuyên: “Đây đây, không phải bây giờ ra sao?”

“…” Tầm mắt Lục Gia Xuyên dừng ở hình ảnh cái quần đùi ướt dầm dề nước chảy màu hồng nhạt kia của cô.

Cô đặc biệt trấn định mà giải thích nói: “Vừa rồi không cẩn thận đụng vào chốt mở vòi hoa sen, quần cũng bị xối ướt.”

“…”

Lục Gia Xuyên nhìn cô, lại nhìn cái quần kia, không nói gì, chỉ đem túi nilon trong tay nhẹ nhàng đặt lên bồn rửa mặt, lúc quay đầu đi còn thuận tay đóng cửa.

Chu Sanh Sanh sửng sốt, nhanh chóng mở cái túi to kia ra, cả người hóa đá tại chỗ.

Vài bịch băng vệ sinh nhãn hiệu khác nhau, sử dụng khác nhau, cộng thêm một hộp quần lót dùng một lần…

Anh rốt cuộc vẫn là thấy dấu vết trên ghế kia.

Cô tuyệt vọng thở dài một hơi, cầm băng vệ sinh thần sắc phức tạp đứng đó.

Một lát sau, khi mà quay lại Lục Gia Xuyên lại lần nữa gõ vang cửa phòng vệ sinh. Chu Sanh Sanh vẻ mặt biểu tình cứng họng không còn gì để nói, mở cửa ra, liền thấy anh lẳng lặng đứng ngoài cửa, duỗi tay đưa cô một cái quần dài.

“Quần ngủ của tôi. Sạch sẽ.” Anh dời tầm mắt, nhìn cũng không nhìn cô một cái, nói xong liền nhét quần vào trong tay cô, lại lần nữa khép cửa rời đi.

“…”

Cuối cùng, Chu Sanh Sanh đổi xong quần lót giấy dùng một lần, cũng xử lý tốt tất cả mọi thứ, cuối cùng mặc quần dài của anh lên. Quần của anh là quần áo ở nhà, màu xám nhạt, đối với cô mà nói quá dài và rộng, cô không thể không cuốn ống quần lên thật nhiều vòng, lại ở phần eo buộc một cái nơ con bướm, lúc này mới đi khỏi nhà vệ sinh.

Vẻ mặt xấu hổ đứng ở nhà ăn, cô trộm nhìn bóng dáng đang rửa bát ở phòng bếp.

Lục Gia Xuyên đưa lưng về phía cô, dòng nước xôn xao vang lên, mà anh thân hình cao lớn, mỗi một hành động rất nhỏ đều có vẻ như ở nhà mà có hơi thở nồng đậm

Tiếc là, bát mì thuộc về cô trên bàn cơm đã không còn.

Như là sau cổ có mắt, Lục Gia Xuyên đầu cũng không quay lại mà nói: “Trương rồi, ăn không hết. Trên bàn trà còn có bánh mì, bánh kem, trong tủ lạnh có sữa bò tươi, em tự tìm đi, giải quyết một chút ấm no.”

Như là lại nhớ lại cái gì, động tác anh hơi dừng, ngay sau đó, thanh âm cũng thấp xuống vài độ: “Trong phòng bếp có lò vi sóng, lấy sữa bò cho vào, nóng lại uống.”

Câu cuối cùng này là anh băn khoăn đến cô đang ở kỳ sinh lý, cho nên cố ý dặn dò.

Chu Sanh Sanh đứng ở nhà ăn, nhìn bóng dáng anh, nhìn nhìn liền cong khóe miệng. Cô xoay người đi lên bàn trà tìm ăn, mở tủ lạnh lấy sữa bò, cuối cùng không nhịn được, dùng sức xoa xoa hốc mắt.

Vì thế khi Lục Gia Xuyên đi từ phòng bếp ra, đứng ở cửa phòng khách, liền nhìn thấy cô một tay cầm túi bánh kem dâu tây, khuỷu tay kẹp bình sữa bò, một cái tay khác lại dùng sức xoa đôi mắt. Cô vùi đầu đến thấp thấp, đưa lưng về phía anh, nhìn dáng vẻ dường như đang… Lau nước mắt?

Đau bụng kinh đau đến vậy?

Lục Gia Xuyên trong nháy mắt cảm thấy có chút kinh tủng*, một lát sau, đi đến phía sau cô, chỉ lấy bình sữa bò, cũng không nói gì, xoay người vào phòng bếp, bỏ vào lò vi sóng giúp cô hâm nóng.

Khi lần nữa đưa sữa bò cho cô, anh thấy cô cúi đầu, vành mắt hồng hồng nói: “Cám ơn.”

Từ khi anh với cô quen biết tới nay, không phải giương cung bạt kiếm, cũng là cô đuổi tôi chạy, không phải đánh một bạt tai, cũng là vận động kịch liệt, cẩn thận ngẫm lại, đúng là chưa có lúc nào chung sống hòa bình. Mà giờ phút này, cô rốt cuộc không hề không biết xấu hổ quấn lấy anh, anh cũng đột nhiên không cảm thấy cô là một người phụ nữ nông cạn không biết xấu hổ.

Thì ra cô cũng sẽ rũ đầu, gò má ửng đỏ thấp giọng nói cảm ơn.

Lục Gia Xuyên cảm thấy rất không được tự nhiên, dáng vẻ này của cô khiến anh ngượng ngùng không dám nặng lời. Mẹ nó, vốn đang tính toán dùng chuyện cô làm bẩn ghế dựa của anh để hóa giải sự xấu hổ khi đi mua băng vệ sinh, giờ thì hay rồi, nói không lên lời!

Anh nghẹn nửa ngày, một lời cũng không nghẹn ra được, cuối cùng chỉ có thể nhét bình sữa bò vào trong lòng ngực cô, không lên tiếng quay đầu liền đi.

“TV ở đó, thư phòng cũng có sách, thích thì xem, không xem thì tắt đi.” Âm thanh từ trong phòng ngủ truyền đến, mang theo chút cố tình lãnh đạm, “Tôi trực ca đêm xong, muốn ngủ bù. Chờ chủ nhà trở về thì em đi đi, đóng cửa lại cho tôi.”

Nhìn đi, nửa câu đầu còn hung ác không kiên nhẫn như vậy, nửa câu sau liền bán đứng chính mình, như này còn không phải vẫn như cũ tính tình nhẫn nại giải thích cho cô vì sao không tiếp đón sao? 

Chu Sanh Sanh đứng tại chỗ, ôm bình sữa bò ấm áp, trong mắt là một mảnh nóng bừng.

Làm sao bây giờ, cô giống như, thật sự không có biện pháp buông ra anh bác sĩ  bề ngoài hung ác, nội tâm lại ôn nhu đến rối tinh rối mù này.
Chương trước Chương tiếp