Mặt Trăng Nhỏ Của Phó Dịch Bắc

Chương 33: NÓI ĐI, THẬT RA LÀ AI LÀM?



Dù trong lòng Tần Nguyệt có không chấp nhận như thế nào thì mọi chuyện đều xảy ra như lời Phó Dịch Bắc nói.

Bởi ngoại trừ việc trơ mắt nhìn Lê Hân Đồng thừa nhận hết tất thảy mọi chuyện về mình ra thì cô căn bản không thể nói chen vào một lời.

Nhà trường với sức ép của La Thận Khâm quyết không để chuyện này trôi qua một cách qua loa.

Lê Hân Đồng bị đình chỉ học hai tuần ở nhà kiểm điểm, hơn thế trong học bạ của cô ấy còn bị đánh rớt hạnh kiểm.

Phải biết thời điểm lớp 11 và 12 điểm hạnh kiểm không phải là chuyện đùa, vì khi họ thi tốt nghiệp cấp 3 các trường đại học không những xét về thành tích học tập mà còn xét về hạnh kiểm!

Tần Nguyệt cắn chặt môi nghẹn tới hai mắt đỏ hoe, cuối cùng cô nhịn không được nữa chuông reo ra về vừa vang đã chống nạng đi thẳng đến trước mặt Lê Hân Đồng.

"Tại sao cậu lại làm như vậy?"

Lê Hân Đồng ngạc nhiên nhìn Tần Nguyệt mà tất cả các bạn trong lớp cũng hướng mắt nhìn về phía cô.

Nguyễn Ân Vân thấy không ổn, cô nàng liền chạy đến kéo tay cô.

"Tiểu Nguyệt chuyện đã đâu vào đấy rồi, không cần đôi co với cậu ta làm gì."

Tần Nguyệt mím môi rút tay ra khỏi tay Nguyễn Ân Vân, ánh mắt cô cố chấp mà lạnh lẽo đến bức người nhìn xoáy vào Lê Hân Đồng hỏi:

"Căn bản không phải cậu đúng không? Nói đi, thật ra là ai làm?"

Cả lớp nhất thời xôn xao, Lê Hân Đồng lúng túng cúi đầu ấp úng nói:

"Cậu nói gì vậy, tớ nghe chẳng hiểu gì cả."

"Cậu..."

Tần Nguyệt tức đến nghẹn, cô không hiểu vì sao Lê Hân Đồng lại làm như thế? Người chủ mưu quan trọng với cậu ta thế sao? Quan trọng hơn cả tương lai của cậu ta?

"Yô, sinh sự rồi bị ám toán giờ ở đó ra vẻ ta đây không biết là cho ai xem!"

Lý Nhã Vi cười khẩy châm chọc một câu, Tần Nguyệt còn chưa phản bác thì Nguyễn Ân Vân đã bật lại cô ta trước.

"Ta đây còn hơn kẻ thích chỏ mỏ vào việc người khác, nếu không nhả ra được lời nào tốt đẹp thì ngậm miệng lại đi mà làm người!"

Nguyễn Ân Vân từ lớp 10 đã ghét Lý Nhã Vi chảnh choẹ này, giờ cô ta cứ năm lần bảy lượt nói móc nói khoé bạn cô thì cô nhịn được chắc.

Quả nhiên cô vừa mắng xong thì cái vẻ mặt vênh váo của cô ta đã xám ngoét đầy giận dữ, nhìn hả dạ vô cùng.

Lý Nhã Vi giận điên đập tay xuống bàn quát:

"Cô dám bảo ai ngậm miệng lại hả?"



"Đủ rồi!"

Nhưng Trình Duệ quát câu sau ngay lập tức lấn luôn cả giọng cô ta, anh đi đến kéo Tần Nguyệt đi về bàn của mình thấp giọng nói với cả lớp.

"Không muốn bị cô chủ nhiệm mắng thì mau thu dọn đồ rồi tan học đi!"

Huỳnh Long Nam và Lưu Khiêm Thuận ngồi một bên xem trò hay đủ rồi thì cười cợt nói:

"Mau xéo hết đi, lớp trưởng tức lên rồi thì các người đừng hòng yên ổn nhé!"

"Đến lớp là để học tập không phải để buôn chuyện, mau ra về hết đi."

Cả lớp biết lớp trưởng là "con cưng" của cô chủ nhiệm ngày thường nhờ vả anh không hết nào dám đắc tội, nên cả đám người không hẹn nhau mà đứng dậy chạy ra khỏi lớp.

Lê Hân Đồng cũng tranh thủ thời cơ ôm lấy ba lô chạy biến đi ra khỏi lớp. Cũng chỉ có mỗi Lý Nhã Vi là không sợ chết giễu cợt nói một câu.

"Đúng là vật hợp theo loài."

Sắc mặt Trình Duệ thoáng trầm xuống, La Tuệ Lăng làm người qua đường nảy giờ kéo kéo tay Lý Nhã Vi nói:

"Đi thôi, cậu đừng nói linh tinh nữa."

Lý Nhã Vi bĩu môi trước khi đi còn lườm đám người Trình Duệ một cái.

Trình Duệ nhẹ thở ra một hơi nhỏ giọng hỏi Tần Nguyệt.

"Mình đưa cậu về nhé?"

Tần Nguyệt lúc này mới thu lại tầm mắt vẫn luôn bám sát trên người La Tuệ Lăng, nói cô tiểu nhân nhỏ mọn cũng được nhưng cô không thể không hoài nghi La Tuệ Lăng.

Vì chí ít cô cũng biết rõ sau bộ mặt dịu dàng e lệ kia có bao nhiêu khinh thường và chán ghét cô.

Còn về phần Lê Hân Đồng... Tần Nguyệt thở dài không muốn nghĩ đến nữa, cứ ứng theo lời Phó Dịch Bắc cô chỉ có thể chấp nhận mà không thể phản bác.

Tần Nguyệt cười cười lắc đầu với Trình Duệ.

"Cảm ơn cậu, nhưng anh Thẩm nói sẽ đến đón mình rồi."

Lúc giờ nghỉ trưa Thẩm Thiên Thành có nhờ người đến nói bảo cô đợi anh đến đón về, Tần Nguyệt biết anh có ý tốt cảm kích còn không kịp nên liền đáp ứng.

Hiện tại cô cũng chỉ có thể ngượng ngùng từ chối ý tốt của Trình Duệ. Trình Duệ cười cười tỏ vẻ không sao nói:

"Vậy thôi vậy. Mà cậu cũng đừng để tâm chuyện này nữa, ác giả ác báo người thật sự đứng sau chuyện này chắc chắn sẽ không có trái ngọt."

Nguyễn Ân Vân đi đến sờ sờ vai cô an ủi.



"Haizz, thôi không sao. Để ngày mai tớ mua trà sữa an ủi tâm hồn bé bỏng của cậu nhé!"

Tần Nguyệt xùy cười đưa ngón út ra trước mặt cô nàng.

"Hứa rồi nhé!"

Tan học mọi người lục tục ra về ngay cả đám người Trình Duệ cũng ra về hết, Tần Nguyệt đứng trước cửa lớp chống nạng đứng chờ Thẩm Thiên Thành.

Cũng không quá lâu xa xa đã thấy bóng dáng anh chạy đến, Tần Nguyệt nhìn sau lưng anh lại có chút tiếc nuối không thấy Phó Dịch Bắc đâu.

Lúc sáng tâm trạng cô không tốt đã có hơi thái độ với anh vậy mà anh giận thật sao?

"Em gái à, anh đến đón em về."

Thẩm Thiên Thành đi đến cầm giúp cô cái ba lô nặng trịch, sau đó cười hì hì đem tay cô vòng lên cổ mình nửa dìu cô bước đi.

Tần Nguyệt thu lại sự tiếc nuối trong ánh mắt, cô mỉm cười nói:

"Cảm ơn anh, anh Thẩm."

"Ây, gọi anh Thẩm nghe xa lạ thế. Em cứ gọi anh như gọi Dịch Bắc ấy, gọi là anh Thiên Thành."

Tần Nguyệt hơi mấp máy môi, đáp:

"Vâng, anh Thiên Thành."

Thì ra cô luôn gọi Phó Dịch Bắc là anh Dịch Bắc trước mặt người khác đó xem như là cách gọi thân thiết sao, cô và anh thân thiết á?

Tần Nguyệt có hơi nghi ngờ nhân sinh được Thẩm Thiên Thành đỡ ra đến xe, nào biết hai người còn chưa kịp mở cửa đã có một nam sinh hớt hải chạy đến ôm chặt lấy cánh tay Thẩm Thiên Thành nức nở rống lên.

"Thẩm thiếu anh mau cứu Triệu Cảnh Dật đi! Cậu ấy sắp bị Phó thiếu đánh chết rồi!"

Thẩm Thiên Thành cùng Tần Nguyệt đồng thời hơi ngây người, nhưng Thẩm Thiên Thành phản ứng nhanh hơn muốn đẩy Tần Nguyệt vào xe trước.

"Em vào xe chờ anh."

Tần Nguyệt ngơ ngác còn chưa bị anh nhét vào xe thì nam sinh kia đã chuyển mục tiêu qua cô.

"Bạn học à Triệu Cảnh Dật nhất thời hồ đồ mới hãm hại cậu, cậu nể tình là hàng xóm mà cứu cậu ấy đi được không?"

Động tác cơ thể của Tần Nguyệt chợt cứng đờ, cô xoay người nhìn kỹ lại nam sinh kia. Cô nhớ mang máng hình như đã từng gặp cậu ta ở sân bóng của đại viện!

Thẩm Thiên Thành thấy sắc mặt em gái nhỏ từ ôn hoà dần chuyển thành điều hoà âm 0 độ thì chửi bậy trong lòng một tiếng.

Mẹ nó, xong rồi!
Chương trước Chương tiếp