Mặt Trăng Nhỏ Của Phó Dịch Bắc
Chương 52: Anh, thích em sao?
Mưa dần lớn hơn, kèm theo đó là từng cơn gió lạnh rét buốt nhưng cuối cùng cơn mưa vẫn sẽ tạnh.
Tại Phó gia trong phòng ngủ của Phó Dịch Bắc, Tần Nguyệt ngồi trên chiếc ghế quen thuộc mà cô hay ngồi học bổ túc cùng anh.
Cô vẫn mặc một thân váy lấm lem bẩn kia nhưng kì lạ là cả người không dính chút nước mưa nào.
Ngược lại, thiếu niên đang ngồi xổm trước mặt cô cả người vốn tươm tất giờ đây đã nhếch nhác ướt sũng.
Phó Dịch Bắc nhìn chóp mũi cùng khoé mắt vẫn còn ửng đỏ của Tần Nguyệt, cô đã nín khóc từ lâu nhưng tâm trí vẫn mờ mịt như một cái xác không hồn.
"Tần Nguyệt."
Anh gọi khẽ, tay đưa lên vuốt lại mái tóc rối của cô.
"Thật ra, ngoại trừ mẹ em thì vẫn còn có anh thương yêu em..."
Hàng mi Tần Nguyệt run nhẹ, cô nhấc mắt nhìn anh chăm chú. Chỉ thấy anh nở một nụ cười thản nhiên mà ôn nhu, nói:
"Anh sẽ chỉ thương yêu em, em là độc nhất vô nhị. Cho nên em đừng khổ sở vì những người không đáng kia!"
Tần Nguyệt mấp máy môi, trong mớ suy nghĩ hỗn độn cô dường như nhận thấy một điều ở nơi anh.
"Anh, thích em sao?"
Phó Dịch Bắc đầu tiên là ngẩn người, sau đó anh cười một tiếng nghiêm túc đáp:
"Đúng vậy."
Mắt thấy cô chớp mắt liên tù tì vài cái, bờ môi nhỏ mím mím lại với nhau, Phó Dịch Bắc biết cô khẩn trương rồi. Anh bật cười thành tiếng đưa tay chọc vào má cô.
"Không cần khẩn trương anh chỉ thông báo thế cho em biết thôi, mau đi tắm nước nóng đi không sẽ cảm lạnh đấy."
Tần Nguyệt rụt vai cúi đầu che đi sự thẹn thùng trong đáy mắt, cô nhỏ giọng nói:
"Em, không có quần áo để thay."
"Không cần lo, mau vào tắm đi anh tìm đồ cho em."
Tần Nguyệt dù không muốn lắm nhưng vẫn phải thay ra bộ váy trên người, cho nên cô nghe lời anh đứng lên đi vào phòng tắm.
Phó Dịch Bắc thấy cô đã có chút tinh thần anh cũng nhẹ thở phào một hơi, đi đến tủ quần áo anh lấy một bộ đồ thể thao của mình ra.
Lúc tìm khăn cho cô anh chợt nhớ ra một thứ, thế là Phó thiếu mang hai cái lỗ tai đỏ ửng của mình đi tìm cô giúp việc trong nhà tìm cho Tần Nguyệt một bộ đồ lót.
Lúc nhận được đồ trong cái túi giấy nhỏ nhắn anh vội vàng chạy lên tầng muốn mang lên cho cô nhanh nhanh.
"Đứng lại!"
Phía sau đột ngột vang lên một giọng nói vừa nghiêm nghị pha chút tức giận của Phó Minh Chính.
Phó Dịch Bắc hơi nhíu mày, không có một chút kiên nhẫn quay lại nhìn ông.
"Có chuyện gì?"
"Con còn hỏi ba có chuyện gì?"
Phó Minh Chính quát:
"Mau đưa con bé nhà họ La về nhà ngay! Hai đứa nam nữ khác biệt con mang con bé vào phòng mình làm gì hả? Bây giờ đã là gần nửa đêm rồi!"
Ông mới biết chuyện nhà họ La từ Trình Nhã, nhưng cái tin sốc hơn đó là con ông lại dám mang con gái nhà người ta nửa đêm nửa hôm giấu trong phòng ngủ của mình!
Phó Dịch Bắc khẽ nheo mắt lại, lúc anh mang Tần Nguyệt về nhà chỉ có một người thấy được.
Ánh mắt anh dần lạnh đi, ngón tay mạnh mẽ đưa lên chỉ vào cửa phòng mình, anh gằn từng chữ nói:
"Tất cả những thứ thuộc về tôi đều ở bên trong đó, cả cô ấy cũng như vậy!"
"Con!"
"Ông không cần nhúng tay vào việc của tôi đâu Phó Tư lệnh! Và ông cũng không có cái quyền đó."
Nói rồi Phó Dịch Bắc trực tiếp xoay người rời đi, Phó Minh Chính tức muốn lộn ruột đang muốn mở miệng quát anh quay lại thì sau lưng ông có người bước tới.
"Đêm hôm rồi nhỏ giọng chút đi."
Phó Minh Chính ngạc nhiên nhìn Phó Chính Khâm, sau đó ông lại bất bình nói:
"Ba, chuyện này không thể mặc kệ nó. Dù sao chuyện này truyền ra cũng không tốt cho thanh danh cô bé kia."
Nam nữ chung phòng còn là đêm hôm khuya khoắt, dù không có chuyện gì thì truyền ra ngoài vẫn sẽ bị người ta chỉ trỏ.
Ông cụ Phó không ở lại bữa tiệc quá lâu, chút chuyện kia ở bữa tiệc ông cũng mới nghe được từ cấp dưới, ông khẽ phất tay nói:
"Thằng bé tự có chừng mực, con mau về phòng đi."
"Ba!"
Phó Minh Chính không đồng ý với thái độ hời hợt của ba mình, ông muốn phản bác tiếp thì liền ngậm chặt miệng khi đón lấy ánh mắt nghiêm khắc của ông cụ Phó.
"Con không có một chút sự tín nhiệm với con cái sao? Còn nữa, nếu xảy ra chuyện thật người trong cái nhà này không đi nói linh tinh thì ai dám đàm tiếu Phó gia ta."
Dù đã làm ba, dù cho ông đứng trên bao người thì một khi đứng trước ba mình Phó Minh Chính vẫn luôn không dám cãi lại.
"Con đã rõ."
Phó Chính Khâm nhìn con trai một cái sau đó chậm rãi đi về phòng, nhưng trước khi ông đi nghỉ ngơi vẫn nhắn một tin nhắn cho Phó Dịch Bắc "Tự xem mà làm."
Lúc Phó Dịch Bắc nhận được tin của ông cụ là anh cũng vừa tắm xong ở phòng khách dưới tầng, anh thở dài ném di động qua một bên nhìn về phía cửa phòng tắm đã đóng gần nửa tiếng.
Lạch cạch một tiếng, đúng lúc Phó Dịch Bắc dần mất kiên nhẫn thì Tần Nguyệt mới lững thững đi ra.
"Phó Dịch Bắc."
Tóc cô đã sấy khô thảo nào lại tắm lâu như thế!
Tần Nguyệt khó xử gọi một tiếng, Phó Dịch Bắc liền đứng lên đi đến cạnh cô.
"Sao thế?". Anh hỏi.
Tần Nguyệt ngập ngừng một tay vẫn còn đang giữ lấy cái quần rộng thùng thình trên người.
"Anh còn cái quần nào nhỏ một chút không? Cái này em mặc rộng quá!"
Phó Dịch Bắc lúc này mới nhận ra dáng vẻ ngốc nghếch của cô, anh buồn cười khẽ hắng giọng một tiếng đi đến tủ quần áo lục tìm một chút.
Tìm mãi cũng chẳng có cái nào nhỏ hơn cái cô đang mặc, anh đành rút một sợi dây lưng từ chiếc quần thể thao của mình.
Sau đó trong ánh mắt lúng túng của Tần Nguyệt anh đi đến rất tự nhiên nắm lấy cái lưng quần trong tay cô.
"Này!"
Tần Nguyệt giật mình nhìn anh nhanh tay đem lưng quần buộc lại sau đó anh cúi người xắn ống quần lên cho cô.
"Giờ thì vừa vặn chưa?"
Phó Dịch Bắc nhếch môi nhìn cô, Tần Nguyệt xoắn xuýt hai tay gật đầu đáp:
"Vừa, vừa rồi. Nhưng mà...
Cô cắn môi nói:
"Em phải trở về La gia."
Cô biết hiện tại mình ở trong phòng anh thế này rất không hợp phép tắc, nhưng vì không muốn trở về cái nhà kia quá sớm nên cô mới không muốn rời đi, hiện tại thì không kéo dài thời gian được nữa.
Vì nếu không phải người nhà họ Phó không cho cô ở lại thì La Thận Khâm nhất định cũng sẽ đến đem cô về.
Phó Dịch Bắc đưa tay vuốt mái tóc dài mềm mại của cô, hỏi:
"Em thật sự muốn trở về ư? Chí ít là đêm nay ấy!"
Bị anh hỏi trúng tâm tư, Tần Nguyệt mím môi nhíu chặt mày thật lâu không trả lời.
Phó Dịch Bắc có chút bất lực thở dài quyến luyến ôm cô vào lòng, anh cúi người hít hà mùi hương trên tóc cô.
"Anh đưa em đến một nơi, không sợ không hợp phép, không cần về La gia, cũng không sợ chú La đến bắt em về."
Nếu không phải thời điểm không thích hợp, nếu không phải hiện tại hai người còn quá nhỏ, thì anh nhất định sẽ không để cô rời khỏi phòng anh tối nay.
Tần Nguyệt đã không còn phản kháng trước cái ôm của anh, cô hơi ngẩng đầu lên từ hõm anh òm òm hỏi:
"Nơi nào ạ?"
Phó Dịch Bắc cười cười nói:
"Em đi liền biết."
Tại Phó gia trong phòng ngủ của Phó Dịch Bắc, Tần Nguyệt ngồi trên chiếc ghế quen thuộc mà cô hay ngồi học bổ túc cùng anh.
Cô vẫn mặc một thân váy lấm lem bẩn kia nhưng kì lạ là cả người không dính chút nước mưa nào.
Ngược lại, thiếu niên đang ngồi xổm trước mặt cô cả người vốn tươm tất giờ đây đã nhếch nhác ướt sũng.
Phó Dịch Bắc nhìn chóp mũi cùng khoé mắt vẫn còn ửng đỏ của Tần Nguyệt, cô đã nín khóc từ lâu nhưng tâm trí vẫn mờ mịt như một cái xác không hồn.
"Tần Nguyệt."
Anh gọi khẽ, tay đưa lên vuốt lại mái tóc rối của cô.
"Thật ra, ngoại trừ mẹ em thì vẫn còn có anh thương yêu em..."
Hàng mi Tần Nguyệt run nhẹ, cô nhấc mắt nhìn anh chăm chú. Chỉ thấy anh nở một nụ cười thản nhiên mà ôn nhu, nói:
"Anh sẽ chỉ thương yêu em, em là độc nhất vô nhị. Cho nên em đừng khổ sở vì những người không đáng kia!"
Tần Nguyệt mấp máy môi, trong mớ suy nghĩ hỗn độn cô dường như nhận thấy một điều ở nơi anh.
"Anh, thích em sao?"
Phó Dịch Bắc đầu tiên là ngẩn người, sau đó anh cười một tiếng nghiêm túc đáp:
"Đúng vậy."
Mắt thấy cô chớp mắt liên tù tì vài cái, bờ môi nhỏ mím mím lại với nhau, Phó Dịch Bắc biết cô khẩn trương rồi. Anh bật cười thành tiếng đưa tay chọc vào má cô.
"Không cần khẩn trương anh chỉ thông báo thế cho em biết thôi, mau đi tắm nước nóng đi không sẽ cảm lạnh đấy."
Tần Nguyệt rụt vai cúi đầu che đi sự thẹn thùng trong đáy mắt, cô nhỏ giọng nói:
"Em, không có quần áo để thay."
"Không cần lo, mau vào tắm đi anh tìm đồ cho em."
Tần Nguyệt dù không muốn lắm nhưng vẫn phải thay ra bộ váy trên người, cho nên cô nghe lời anh đứng lên đi vào phòng tắm.
Phó Dịch Bắc thấy cô đã có chút tinh thần anh cũng nhẹ thở phào một hơi, đi đến tủ quần áo anh lấy một bộ đồ thể thao của mình ra.
Lúc tìm khăn cho cô anh chợt nhớ ra một thứ, thế là Phó thiếu mang hai cái lỗ tai đỏ ửng của mình đi tìm cô giúp việc trong nhà tìm cho Tần Nguyệt một bộ đồ lót.
Lúc nhận được đồ trong cái túi giấy nhỏ nhắn anh vội vàng chạy lên tầng muốn mang lên cho cô nhanh nhanh.
"Đứng lại!"
Phía sau đột ngột vang lên một giọng nói vừa nghiêm nghị pha chút tức giận của Phó Minh Chính.
Phó Dịch Bắc hơi nhíu mày, không có một chút kiên nhẫn quay lại nhìn ông.
"Có chuyện gì?"
"Con còn hỏi ba có chuyện gì?"
Phó Minh Chính quát:
"Mau đưa con bé nhà họ La về nhà ngay! Hai đứa nam nữ khác biệt con mang con bé vào phòng mình làm gì hả? Bây giờ đã là gần nửa đêm rồi!"
Ông mới biết chuyện nhà họ La từ Trình Nhã, nhưng cái tin sốc hơn đó là con ông lại dám mang con gái nhà người ta nửa đêm nửa hôm giấu trong phòng ngủ của mình!
Phó Dịch Bắc khẽ nheo mắt lại, lúc anh mang Tần Nguyệt về nhà chỉ có một người thấy được.
Ánh mắt anh dần lạnh đi, ngón tay mạnh mẽ đưa lên chỉ vào cửa phòng mình, anh gằn từng chữ nói:
"Tất cả những thứ thuộc về tôi đều ở bên trong đó, cả cô ấy cũng như vậy!"
"Con!"
"Ông không cần nhúng tay vào việc của tôi đâu Phó Tư lệnh! Và ông cũng không có cái quyền đó."
Nói rồi Phó Dịch Bắc trực tiếp xoay người rời đi, Phó Minh Chính tức muốn lộn ruột đang muốn mở miệng quát anh quay lại thì sau lưng ông có người bước tới.
"Đêm hôm rồi nhỏ giọng chút đi."
Phó Minh Chính ngạc nhiên nhìn Phó Chính Khâm, sau đó ông lại bất bình nói:
"Ba, chuyện này không thể mặc kệ nó. Dù sao chuyện này truyền ra cũng không tốt cho thanh danh cô bé kia."
Nam nữ chung phòng còn là đêm hôm khuya khoắt, dù không có chuyện gì thì truyền ra ngoài vẫn sẽ bị người ta chỉ trỏ.
Ông cụ Phó không ở lại bữa tiệc quá lâu, chút chuyện kia ở bữa tiệc ông cũng mới nghe được từ cấp dưới, ông khẽ phất tay nói:
"Thằng bé tự có chừng mực, con mau về phòng đi."
"Ba!"
Phó Minh Chính không đồng ý với thái độ hời hợt của ba mình, ông muốn phản bác tiếp thì liền ngậm chặt miệng khi đón lấy ánh mắt nghiêm khắc của ông cụ Phó.
"Con không có một chút sự tín nhiệm với con cái sao? Còn nữa, nếu xảy ra chuyện thật người trong cái nhà này không đi nói linh tinh thì ai dám đàm tiếu Phó gia ta."
Dù đã làm ba, dù cho ông đứng trên bao người thì một khi đứng trước ba mình Phó Minh Chính vẫn luôn không dám cãi lại.
"Con đã rõ."
Phó Chính Khâm nhìn con trai một cái sau đó chậm rãi đi về phòng, nhưng trước khi ông đi nghỉ ngơi vẫn nhắn một tin nhắn cho Phó Dịch Bắc "Tự xem mà làm."
Lúc Phó Dịch Bắc nhận được tin của ông cụ là anh cũng vừa tắm xong ở phòng khách dưới tầng, anh thở dài ném di động qua một bên nhìn về phía cửa phòng tắm đã đóng gần nửa tiếng.
Lạch cạch một tiếng, đúng lúc Phó Dịch Bắc dần mất kiên nhẫn thì Tần Nguyệt mới lững thững đi ra.
"Phó Dịch Bắc."
Tóc cô đã sấy khô thảo nào lại tắm lâu như thế!
Tần Nguyệt khó xử gọi một tiếng, Phó Dịch Bắc liền đứng lên đi đến cạnh cô.
"Sao thế?". Anh hỏi.
Tần Nguyệt ngập ngừng một tay vẫn còn đang giữ lấy cái quần rộng thùng thình trên người.
"Anh còn cái quần nào nhỏ một chút không? Cái này em mặc rộng quá!"
Phó Dịch Bắc lúc này mới nhận ra dáng vẻ ngốc nghếch của cô, anh buồn cười khẽ hắng giọng một tiếng đi đến tủ quần áo lục tìm một chút.
Tìm mãi cũng chẳng có cái nào nhỏ hơn cái cô đang mặc, anh đành rút một sợi dây lưng từ chiếc quần thể thao của mình.
Sau đó trong ánh mắt lúng túng của Tần Nguyệt anh đi đến rất tự nhiên nắm lấy cái lưng quần trong tay cô.
"Này!"
Tần Nguyệt giật mình nhìn anh nhanh tay đem lưng quần buộc lại sau đó anh cúi người xắn ống quần lên cho cô.
"Giờ thì vừa vặn chưa?"
Phó Dịch Bắc nhếch môi nhìn cô, Tần Nguyệt xoắn xuýt hai tay gật đầu đáp:
"Vừa, vừa rồi. Nhưng mà...
Cô cắn môi nói:
"Em phải trở về La gia."
Cô biết hiện tại mình ở trong phòng anh thế này rất không hợp phép tắc, nhưng vì không muốn trở về cái nhà kia quá sớm nên cô mới không muốn rời đi, hiện tại thì không kéo dài thời gian được nữa.
Vì nếu không phải người nhà họ Phó không cho cô ở lại thì La Thận Khâm nhất định cũng sẽ đến đem cô về.
Phó Dịch Bắc đưa tay vuốt mái tóc dài mềm mại của cô, hỏi:
"Em thật sự muốn trở về ư? Chí ít là đêm nay ấy!"
Bị anh hỏi trúng tâm tư, Tần Nguyệt mím môi nhíu chặt mày thật lâu không trả lời.
Phó Dịch Bắc có chút bất lực thở dài quyến luyến ôm cô vào lòng, anh cúi người hít hà mùi hương trên tóc cô.
"Anh đưa em đến một nơi, không sợ không hợp phép, không cần về La gia, cũng không sợ chú La đến bắt em về."
Nếu không phải thời điểm không thích hợp, nếu không phải hiện tại hai người còn quá nhỏ, thì anh nhất định sẽ không để cô rời khỏi phòng anh tối nay.
Tần Nguyệt đã không còn phản kháng trước cái ôm của anh, cô hơi ngẩng đầu lên từ hõm anh òm òm hỏi:
"Nơi nào ạ?"
Phó Dịch Bắc cười cười nói:
"Em đi liền biết."
Bạn đang đọc truyện tại DocTruyenChuz.com
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương