Mê Đắm Chí Mạng

Chương 14: Nữ nhân ngu ngốc



Vốn sau khi tung tin, Vân gia bị ảnh hưởng không ít về việc chịu tác động cổ phiếu giảm. Không ít người bắt đầu rút phần cổ phiếu đang đầu tư.

Chính vì thế, hôm đó Vân Chi Thành đã tổ chức diễn ra cuộc họp báo. Vấn đề đêm qua ở cuộc trò chuyện của hai người, là vì hôm nay ông ta muốn bắt Vân Nhật Sam đứng ra trước ống kính thú nhận.

Cả một cuộc họp báo, Vân Chi Thành ngồi ở vị trí trung tâm. Loạt ống kính hướng đến ông ta. Phía bên cạnh là Vân Nhật Sam, gương mặt cô vẫn trầm ngâm. Đôi môi quệt đại ánh son đỏ, chỉ vì Vân Chi Thành không muốn để cánh phóng viên thấy cô nhợt nhạt.

Rất lâu sau, Vân Nhật Hạ mới nhìn vào ống kính chậm rãi trả lời, ánh mắt nhàn nhạt, trong đầu đều là những câu nói đã được biên kịch sẵn của Vân Chi Thành bắt cô phải nói.

“Thời gian cải tạo ba năm, nay được trở lại với xã hội. Tôi sẽ cố gắng phấn đấu, nỗ lực thay đổi bản thân. Không để bản thân lần nữa sa ngã. Bên cạnh đó sẽ cố gắng báo hiếu, không phụ sự kì vọng của cha mẹ.”

Một phóng viên đưa chiếc micro đến, chậm rãi nói tiếp.

“Năm đó khi cô bạo lực học đường, không biết đã hay cô gái bị cô bắt nạt trở nên ít nói, xa lánh với thế giới hay chưa?”

“Đến giờ cô ấy vẫn chưa can đảm đón nhận với xã hội này.”

Sau đó, loạt tiếng chửi rủa thậm tệ. Thậm chí, một vài kẻ bắt đầu ném những thứ bẩn thỉu lên người, rau đã héo, cả trứng sống, rác…

Vân Nhật Hạ trước kia ức hiếp bạn học không ít, nhưng tất cả đều âm thầm chịu đựng. Chỉ là không nghĩ lần nữa thực hiện, lại rơi vào một nạn nhân có gia thế không hề nhỏ. Chính vì vậy nên năm đó gia đình nạn nhân lên tiếng, căn bản không chừa đường lui cho Vân Nhật Hạ.

Bên cạnh đó, các việc xấu Vân Nhật Hạ làm bắt đầu được bới móc. Đó cũng chính là lúc người Vân gia tìm đến Vân Nhật Sam cô.



Vân Nhật Sam vẫn lặng người. Với những món đồ bị ném lên người, cô không có quá nhiều biểu cảm. Mặc cho bản thân hứng chịu.

Vân Chi Thành ngồi bên cạnh, đối với những câu nói vồ vập. Quả thật có nhiều câu ông ta cũng không ngờ đến. Ánh mắt căng thẳng nhìn sang hướng Vân Nhật Sam, trong lòng chỉ mong cô lựa câu trả lời sao hợp lẽ.

“Những việc này đều do tôi làm, tôi chịu trách nhiệm. Mong mọi người đừng để ảnh hưởng đến gia đình tôi. Bọn họ đều vô tội.”

Cánh phóng viên muốn làm khó tiếp tục. Nhưng khi vừa dứt câu, Vân Chi Thành cũng cho lui vào. Hết thời gian buổi họp báo, bảo vệ nhanh chóng cho người dàn trận. Ngăn cản những người có ý định muốn tiếp tục quay.

Bước vào phòng khuất, Vân Nhật Sam khẽ cười nhìn ông ta. Nụ cười nhạt nhẽo vô cùng.

“Ông đã hài lòng chưa?”

Vân Chi Thành nhìn bộ dạng trên người cô bẩn thỉu, ông ta cũng có chút chột dạ.

Vân Nhật Sam vốn còn tưởng, không còn mẹ, bọn họ đã hết thứ để có thể lấy ra đe dọa rồi. Nhưng đêm qua, Vân Chi Thành lại nói với cô, từng lời nói đâm vào tai khiến cô không khỏi ngạc nhiên về mức độ cầm thú của một kẻ làm người như ông ta.

“Xác mẹ mày được chôn ở nghĩa trang Vân Hòa? Nếu đến mai mày không theo tao lên làm rõ, mày nghĩ xác mẹ mày được chôn ở đó có yên không?”

Ông ta, vậy mà lại lấy một người đã mất ra đe dọa. Khiến cô nhất thời không thể tin nổi. Bàn tay nắm lại, các khớp ngón tay siết đến trắng bệch.

Vân Nhật Sam rời khỏi cuộc họp báo, nhưng bản thân không nghĩ lại là vấn đề bàn tán của dư luận. Ngay khi vừa bước ra ngoài, hàng loạt người cứ thế chọi rồi ném đồ về hướng cô.



Ánh mắt cô an tĩnh, không gợn sóng. Cảm thấy trước mặt chỉ một mảng tối xoay mòng, chẳng hề nhìn thấy thứ gì. Vân Nhật Sam cứ mặc định bước đi về phía trước, không khác gì một cái xác di động.

Đám người vẫn cứ ném, nhưng rồi nhìn cô đi thất thần mỗi lúc một xa. Bọn họ cũng ngưng lại hành động nhìn rồi âm thầm dè bỉu đánh giá.

Gần khu vực đó không xa, có một chiếc Bugatti Chiron an tĩnh đỗ lại. Ngụy Kính Dụ lặng người nhìn hướng người con gái đó một lúc, tầm mắt dừng trên màn kính, vài giọt nước trong suốt vươn lại trên cửa kính. Càng lúc rơi càng nhiều.

Trời mưa rồi.

Nhưng mà bóng dáng nữ nhân kia vẫn đi thất thần trên làn đường, mặc cho mưa xối xả xuống người.

Ngụy Kính Dụ không hiểu vì cái gì, sự tò mò lại dâng lên. Hắn lần nữa ra lệnh trợ lý lái theo sau.

Phải hơn nửa tiếng sau, người đàn ông mới biết điểm đến của Vân Nhật Sam khi thấy bóng dáng nhỏ đi vào khu nghĩa trang. Trời thì mưa to vô cùng, xối xả. Nhưng bóng dáng nhỏ dường như không quan tâm, cứ mặc kệ bước vào.

Chiếc xe sang trọng lần nữa dừng lại bên đường.

Trong đầu hắn dấy lên suy nghĩ, nữ nhân này theo thông tin điều tra là ở nước ngoài. Trước khi trở về nước, ngoài người Vân gia không hề có tin tức có thêm người thân nào nữa. Lý do gì lại bước vào khu vực này.

Mưa thì to, sấm chớp đùng đùng.

Đúng thật là một nữ nhân ngu ngốc.
Chương trước Chương tiếp