Mê Đắm Chí Mạng
Chương 27: Tôi mượn anh cứu sao?
Lời nói xung quanh, giờ phút này người đàn ông chẳng thể nghe được chữ gì.
Ngụy Kính Dụ không nghĩ nhiều, lẳng lặng ôm thân thể nhỏ vào lòng. Hô hấp yếu ớt, khắp nơi đầy rẫy vết thương. Hàng lông mi vẫn còn ướt, đang nhăn nhó vì đau.
Mà ngay khi ôm lên, chính Nguỵ Kính Dụ cũng cảm nhận được cơ thể nhỏ đang run rẩy, sự run rẩy vì sợ hãi cứ như thế truyền qua người hắn.
Bàn tay nhỏ đầy vệt máu, khẽ nắm lấy tay áo hắn, dần dần giữ chặt. Cố gắng vùi vào lòng hắn, mong muốn tìm chỗ trốn thoát.
Khoảnh khắc ngắn đó, bất giác khiến Nguỵ Kính Dụ nhói lên. Người đàn ông không nói câu nào, cứ thế ôm chặt cô mà rời đi.
Vân Chi Thành bất lực nói vọng theo.
“Vân Nhật Sam là con gái của tôi, chẳng qua cũng chỉ là dạy dỗ mà thôi.”
Vân Nhật Hạ muốn đi theo lên xe, lập tức đã bị Trạch Vũ cảnh cáo.
“Cô Vân, từ giờ cô cùng với ngài Nguỵ sẽ không còn mối quan hệ gì nữa.”
“Cái gì?” Vân Nhật Hạ thốt lên, chưa thể định thần. Hàng xe rất nhanh đã rời đi.
Đây chính là lý do mà vòng cổ Thiên Chi Vũ bị lấy lại sao?
…
Phía trong phòng bệnh, bác sĩ đang băng bó lại các vết thương. Mà chính người này trước đó đã từng chăm sóc qua Vân Nhật Sam, vết thương lần trước đã khỏi, sao nay lại có thêm.
Xong xuôi bác sĩ rời khỏi. Không dám tự phán đoán nữa.
Nguỵ Kính Dụ nhìn người nằm trên giường. Chỉ mới rời khỏi hắn một chút, vậy mà lại bị thương thành ra như vậy.
Nếu hắn không đến, có khi nữ nhân này lại bị đánh đến chết.
Ngụy Kính Dụ nhíu chặt mi tâm, cô có chết thì cũng có liên quan gì đến hắn. Vậy mà không hiểu vì sao hắn lại lo lắng cho cô đến vậy.
Hàng loạt tài liệu khi này được gửi đến.
Quả thực khi Trạch Vũ tiến hành điều tra vào sâu, vậy mà lại phát hiện thân phận cả hai bị xúc tác.
Vân Nhật Sam theo điều tra, căn bản cùng mẹ là bà Châu Dương sống ở vùng nông thôn, hoàn toàn không liên quan gì đến người Vân gia.
Có đầy đủ bằng cấp học hành từ cấp 1, cấp 2 và cả cấp 3 tại các trường ở khu vực đó. Hơn nữa, còn là bằng loại xuất sắc đỗ vào đại học có tiếng của thành phố.
Nhưng cũng khi đó, các sự việc của Vân Nhật Hạ rộ lên. Vân Nhật Sam theo đó thôi học tại trường của mình. Có cả giấy xin phép nghỉ học.
Cũng chính là cùng thời điểm công bố Vân gia có đứa con gái song sinh thứ hai.
Vân Nhật Sam đứng ra lãnh tội, không thể tiếp tục học. Cuộc sống cứ như thế mà chôn vùi vào nơi trại giam.
Nguỵ Kính Dụ tắt máy, không ngó ngàng đến đống tài liệu vẫn còn dài phía sau nữa.
Thiếu tiền mới thế tội, giúp mẹ trị bệnh.
Vậy chẳng lẽ lên giường với hắn, cũng là khi cô kiếm tiền.
Chỉ nhìn sơ qua, Nguỵ Kính Dụ cũng biết Vân Nhật Sam ở Vân gia bị hành hạ như nào. Chả trách trên người cô lúc nào cũng có vết thương.
Rất lâu sau, dường như đến đêm. Vân Nhật Sam mới có thể tỉnh lại.
Cô khẽ xoay người, cảm giác đau nhức hiện lên. Miệng bất giác rên rỉ thành tiếng. Gương mặt tái nhợt
Nguỵ Kính Dụ vẫn ngồi tại ghế, từ đầu đến cuối đều không hề rời đi. Nhìn người trên giường tỉnh lại. Hắn chậm rãi di chuyển lại gần.
Mà trông thấy sự xuất hiện của Nguỵ Kính Dụ, lần nữa khiến Vân Nhật Sam cau mày. Ban nãy, cô đã mơ hồ đoán được là người đàn ông này.
“Sao anh lại cứu tôi?”
Ánh mắt cô nhìn về khắp thân người, đầy vệt băng bó kĩ lưỡng.
“Không cứu cô, chẳng lẽ lại để cô chết.”
Ngụy Kính Dụ bất giác nghiến răng khi nói ra câu này. Hắn thừa nhận đó giờ hắn đối xử với phụ nữ đều là thái độ lạnh nhạt. Đáng lẽ khi nói chuyện với cô bằng động thái này sẽ rất là bình thường. Chỉ là bất giác nhắc đến chữ “chết”. Hắn lại tức giận không thôi.
Vân Nhật Sam khẽ nở nụ cười, ánh mắt cô giờ phút này sạch sẽ, thể hiện ra đúng mong ước đơn giản nhỏ nhoi của bản thân.
“Để tôi chết, tôi sẽ được gặp mẹ tôi rồi.”
Ngụy Kính Dụ nhìn bộ dáng thản nhiên đó, hắn thật rất tức giận. Cảm giác như hắn vừa cứu cô, vừa lo lắng, vậy mà cô lại không hề để tâm vậy, ngược lại còn trách móc.
Lần nữa người đàn ông cất giọng nhắc nhở.
“Vân Nhật Sam, cô đang nợ tôi hai mạng. Trả xong rồi thì hãy nghĩ đến việc chết.”
Vân Nhật Sam có chút bất lực.
“Ngài Nguỵ à, tôi có mượn anh cứu sao? Tôi với anh căn bản còn chẳng liên quan gì.”
Không liên quan?
Nguỵ Kính Dụ tức khắc tiến sát đến gương mặt nhỏ, lần nữa siết chặt cằm đối diện với gương mặt cô gần trong gang tấc.
“Không liên quan? Vậy ai là người chủ động bước lên giường tôi ở khu vực phòng VIP?”
Vân Nhật Sam nắm lấy tấm chăn trên giường, đối diện với ánh mắt người trước mặt. Cô nhất thời không biết trả lời sao.
Hắn vậy mà biết đêm đó là cô.
Vân Nhật Sam muốn né tránh ánh mắt, đưa tay đẩy ra. Nhưng trong chốc lát Nguỵ Kính Dụ đã cúi xuống, hôn nhẹ lên môi cô.
Nụ hôn rất nhanh, khiến cô bừng tỉnh.
Mà Nguỵ Kính Dụ thực hiện nụ hôn xong, liên buông ra. Để lại một câu nói rồi rời khỏi phòng bệnh.
“Nghỉ ngơi đi.”
Ngụy Kính Dụ rời khỏi phòng, rất nhanh đã vang lên tiếng đóng cửa.
Vừa bước ra ngoài, người đàn ông liền đưa tay chạm lên môi hắn, cố cảm nhận độ mềm mại còn vươn lại.
Vốn chỉ định đối chất với Vân Nhật Sam, nhưng chỉ thoáng nhìn qua đôi môi nhỏ, hắn lại không nhịn được mà hôn lên.
Chính hắn cũng không hiểu hắn đang hành xử như nào.
Ngụy Kính Dụ không nghĩ nhiều, lẳng lặng ôm thân thể nhỏ vào lòng. Hô hấp yếu ớt, khắp nơi đầy rẫy vết thương. Hàng lông mi vẫn còn ướt, đang nhăn nhó vì đau.
Mà ngay khi ôm lên, chính Nguỵ Kính Dụ cũng cảm nhận được cơ thể nhỏ đang run rẩy, sự run rẩy vì sợ hãi cứ như thế truyền qua người hắn.
Bàn tay nhỏ đầy vệt máu, khẽ nắm lấy tay áo hắn, dần dần giữ chặt. Cố gắng vùi vào lòng hắn, mong muốn tìm chỗ trốn thoát.
Khoảnh khắc ngắn đó, bất giác khiến Nguỵ Kính Dụ nhói lên. Người đàn ông không nói câu nào, cứ thế ôm chặt cô mà rời đi.
Vân Chi Thành bất lực nói vọng theo.
“Vân Nhật Sam là con gái của tôi, chẳng qua cũng chỉ là dạy dỗ mà thôi.”
Vân Nhật Hạ muốn đi theo lên xe, lập tức đã bị Trạch Vũ cảnh cáo.
“Cô Vân, từ giờ cô cùng với ngài Nguỵ sẽ không còn mối quan hệ gì nữa.”
“Cái gì?” Vân Nhật Hạ thốt lên, chưa thể định thần. Hàng xe rất nhanh đã rời đi.
Đây chính là lý do mà vòng cổ Thiên Chi Vũ bị lấy lại sao?
…
Phía trong phòng bệnh, bác sĩ đang băng bó lại các vết thương. Mà chính người này trước đó đã từng chăm sóc qua Vân Nhật Sam, vết thương lần trước đã khỏi, sao nay lại có thêm.
Xong xuôi bác sĩ rời khỏi. Không dám tự phán đoán nữa.
Nguỵ Kính Dụ nhìn người nằm trên giường. Chỉ mới rời khỏi hắn một chút, vậy mà lại bị thương thành ra như vậy.
Nếu hắn không đến, có khi nữ nhân này lại bị đánh đến chết.
Ngụy Kính Dụ nhíu chặt mi tâm, cô có chết thì cũng có liên quan gì đến hắn. Vậy mà không hiểu vì sao hắn lại lo lắng cho cô đến vậy.
Hàng loạt tài liệu khi này được gửi đến.
Quả thực khi Trạch Vũ tiến hành điều tra vào sâu, vậy mà lại phát hiện thân phận cả hai bị xúc tác.
Vân Nhật Sam theo điều tra, căn bản cùng mẹ là bà Châu Dương sống ở vùng nông thôn, hoàn toàn không liên quan gì đến người Vân gia.
Có đầy đủ bằng cấp học hành từ cấp 1, cấp 2 và cả cấp 3 tại các trường ở khu vực đó. Hơn nữa, còn là bằng loại xuất sắc đỗ vào đại học có tiếng của thành phố.
Nhưng cũng khi đó, các sự việc của Vân Nhật Hạ rộ lên. Vân Nhật Sam theo đó thôi học tại trường của mình. Có cả giấy xin phép nghỉ học.
Cũng chính là cùng thời điểm công bố Vân gia có đứa con gái song sinh thứ hai.
Vân Nhật Sam đứng ra lãnh tội, không thể tiếp tục học. Cuộc sống cứ như thế mà chôn vùi vào nơi trại giam.
Nguỵ Kính Dụ tắt máy, không ngó ngàng đến đống tài liệu vẫn còn dài phía sau nữa.
Thiếu tiền mới thế tội, giúp mẹ trị bệnh.
Vậy chẳng lẽ lên giường với hắn, cũng là khi cô kiếm tiền.
Chỉ nhìn sơ qua, Nguỵ Kính Dụ cũng biết Vân Nhật Sam ở Vân gia bị hành hạ như nào. Chả trách trên người cô lúc nào cũng có vết thương.
Rất lâu sau, dường như đến đêm. Vân Nhật Sam mới có thể tỉnh lại.
Cô khẽ xoay người, cảm giác đau nhức hiện lên. Miệng bất giác rên rỉ thành tiếng. Gương mặt tái nhợt
Nguỵ Kính Dụ vẫn ngồi tại ghế, từ đầu đến cuối đều không hề rời đi. Nhìn người trên giường tỉnh lại. Hắn chậm rãi di chuyển lại gần.
Mà trông thấy sự xuất hiện của Nguỵ Kính Dụ, lần nữa khiến Vân Nhật Sam cau mày. Ban nãy, cô đã mơ hồ đoán được là người đàn ông này.
“Sao anh lại cứu tôi?”
Ánh mắt cô nhìn về khắp thân người, đầy vệt băng bó kĩ lưỡng.
“Không cứu cô, chẳng lẽ lại để cô chết.”
Ngụy Kính Dụ bất giác nghiến răng khi nói ra câu này. Hắn thừa nhận đó giờ hắn đối xử với phụ nữ đều là thái độ lạnh nhạt. Đáng lẽ khi nói chuyện với cô bằng động thái này sẽ rất là bình thường. Chỉ là bất giác nhắc đến chữ “chết”. Hắn lại tức giận không thôi.
Vân Nhật Sam khẽ nở nụ cười, ánh mắt cô giờ phút này sạch sẽ, thể hiện ra đúng mong ước đơn giản nhỏ nhoi của bản thân.
“Để tôi chết, tôi sẽ được gặp mẹ tôi rồi.”
Ngụy Kính Dụ nhìn bộ dáng thản nhiên đó, hắn thật rất tức giận. Cảm giác như hắn vừa cứu cô, vừa lo lắng, vậy mà cô lại không hề để tâm vậy, ngược lại còn trách móc.
Lần nữa người đàn ông cất giọng nhắc nhở.
“Vân Nhật Sam, cô đang nợ tôi hai mạng. Trả xong rồi thì hãy nghĩ đến việc chết.”
Vân Nhật Sam có chút bất lực.
“Ngài Nguỵ à, tôi có mượn anh cứu sao? Tôi với anh căn bản còn chẳng liên quan gì.”
Không liên quan?
Nguỵ Kính Dụ tức khắc tiến sát đến gương mặt nhỏ, lần nữa siết chặt cằm đối diện với gương mặt cô gần trong gang tấc.
“Không liên quan? Vậy ai là người chủ động bước lên giường tôi ở khu vực phòng VIP?”
Vân Nhật Sam nắm lấy tấm chăn trên giường, đối diện với ánh mắt người trước mặt. Cô nhất thời không biết trả lời sao.
Hắn vậy mà biết đêm đó là cô.
Vân Nhật Sam muốn né tránh ánh mắt, đưa tay đẩy ra. Nhưng trong chốc lát Nguỵ Kính Dụ đã cúi xuống, hôn nhẹ lên môi cô.
Nụ hôn rất nhanh, khiến cô bừng tỉnh.
Mà Nguỵ Kính Dụ thực hiện nụ hôn xong, liên buông ra. Để lại một câu nói rồi rời khỏi phòng bệnh.
“Nghỉ ngơi đi.”
Ngụy Kính Dụ rời khỏi phòng, rất nhanh đã vang lên tiếng đóng cửa.
Vừa bước ra ngoài, người đàn ông liền đưa tay chạm lên môi hắn, cố cảm nhận độ mềm mại còn vươn lại.
Vốn chỉ định đối chất với Vân Nhật Sam, nhưng chỉ thoáng nhìn qua đôi môi nhỏ, hắn lại không nhịn được mà hôn lên.
Chính hắn cũng không hiểu hắn đang hành xử như nào.
Bạn đang đọc truyện tại DocTruyenChuz.com
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương