Mê Đắm Chí Mạng

Chương 33: Nhưng mà với em thì miễn cưỡng



Ngụy Kính Dụ đưa tay chỉnh lại cà vạt nơi cổ áo trước đó đã bị Vân Nhật Sam làm cho rối. Trực tiếp rút ra. Ánh mắt đục ngầu nhìn người con gái trước mặt.

Nơi áo sơ mi vài nút được gỡ, để thoảng qua vòm ngực rắn rỏi. Tiếp đó, chỉ thấy người đàn ông trước mặt cởi từng nút áo, ánh mắt rõ ràng bị dục vọng xâm chiếm.

Mặc dù nói Vân Nhật Sam là người khơi mào, nhưng nhìn người đàn ông trước mặt. Giờ phút này bản thân cô có chút bối rối.

Mà Nguỵ Kính Dụ đối diện với ánh mắt đó, hắn thoảng qua nét châm chọc. Tự mình làm ra, giờ thì cô tự thân vận động dập lửa thôi.

Rất nhanh, chiếc áo sơ mi hoàn toàn cởi ra. Nguỵ Kính Dụ trực tiếp cúi xuống nhìn người trên giường. Bàn tay lần nữa đặt ngang eo nhỏ, kéo sát cô lại gần. Dứt khoát cúi đầu hôn lên đôi môi nhỏ.

Bàn tay còn lại liền bắt lấy bàn tay Vân Nhật Sam, điều khiển để chạm vào khoá cứng của sợi dây nịt.

Vân Nhật Sam bị nụ hôn kiềm hãm, chẳng còn hay trời đất gì. Cho đến khi chạm vào vật sắt lạnh đã khẽ rùng mình.

Chút hành động nhỏ này lọt hoàn toàn vào mắt người đàn ông. Xem ra bản lĩnh cũng chỉ đến đây.

“Tháo ra.” Ngụy Kính Dụ ngưng lại nụ hôn, khẽ buông, để Vân Nhật Sam chứng thực rõ việc nên làm tiếp theo.

Bàn tay Vân Nhật Sam run rẩy, trong một khoảng chần chừ, Nguỵ Kính Dụ liền đứng lên. Trông vậy Vân Nhật Sam vội vàng níu lại, bàn tay chạm vào khoá cứng. Trực tiếp tìm điểm gỡ rồi kéo ra.

Dây nịt rơi xuống, trước mặt lại là nút khoá kéo quần. Ngụy Kính Dụ trông bộ dạng sợ hãi nhưng vẫn cố gắng, hắn lại muốn khiêu khích để cô trở nên có bản lĩnh hơn chút.

Nhưng mà cái chính người có lợi là chính là hắn.



Ngón tay Vân Nhật Sam không chần chừ nữa, cởi nút quần. Sau đó liền đến khoá kéo, đến khi chiếc quần của người đàn ông rớt xuống.

Tới đây thì Nguỵ Kính Dụ cũng hài lòng, không trêu chọc nữa. Khẽ cúi xuống hôn lên đôi môi nhỏ. Bàn tay cũng mân mê trên làn da, khẽ gẩy một sợi quai áo, chiếc váy đã buông thõng xuống một bên.

Nguỵ Kính Dụ trực tiếp cúi xuống cắn lên bờ vai ngọc, mân mê dây dứt không dứt.

Ánh mắt khi này hoàn toàn bị dục vọng che lấp, ánh lên nét thâm thuý rõ ham muốn với người trước mặt.

Bàn tay dứt khoát kéo dây váy xuống, cơ thể Vân Nhật Sam giờ chỉ còn lấy hai vật che chắn duy nhất nơi phía bầu ngực lẫn khu vực mềm mịn.

Người đàn ông lần nữa đưa tay, dứt khoát cởi ra. Để lộ trên cơ thể đồi núi hiện rõ, bấy giác khiến hô hấp của hắn cũng dần trở nên chẳng thể kiểm soát được nữa.

Nụ hôn triền miên.

Bàn tay len lỏi theo từng đường nét cơ thể. Mê mẩn đến nơi mềm dịu của thiếu nữ, nhẹ nhàng dùng bàn tay vuốt ve. Không khó để cảm nhận cơ thể trước mặt đang run rẩy cố kiềm nén.

Nguỵ Kính Dụ cảm nhận đã mềm đủ ẩm ướt, liền nhẹ nhàng cho một ngón tay vào thăm dò. Vân Nhật Sam yếu ớt, cố dùng bàn tay giữ chặt tấm lưng trần của người đàn ông.

Ngụy Kính Dụ ý thức được, Vân Nhật Sam vẫn còn hoảng sợ. Hiển nhiên sau những lần trước, chính hắn giờ phút này cũng cố kiềm nén con dã thú tưởng chừng như sắp bộc phát.

Nhẹ nhàng thăm dò nơi ẩm ướt chầm chậm luận động ra vào bằng ngón tay thô, nụ hôn vụn vặt hôn lên đôi môi nuốt lấy những âm thanh ngọt ngào.

Đến khi rút ra, lần này chính hắn đã dùng lấy cây gậy của bản thân tự thẩm du. Ánh mắt u tối một màu, đến khi cảm nhận rõ ràng liền trực tiếp đem đặt vào hang động mềm mại.

Vân Nhật Sam đến lúc này, cảm nhận vật kia tiến vào, khoé môi phát ra âm thanh yêu kiều, cơ thể bất giác cong lên. Để hoạ đường nét gầy gò mảnh mai.



Ngụy Kính Dụ ban đầu còn định sẽ nhẹ nhàng, chỉ là đến lúc cây gậy cảm nhận rõ độ se khít nơi mềm mại ấm áp người trước mặt mang đến. Khiến vật bên trong không ngừng bành trướng, ham muốn tiến vào sâu cành mãnh liệt.

Ánh mắt người đàn ông nhìn chằm chằm người dưới hạ thân đang nhăn mày vì đau đớn. Hắn cúi xuống, khẽ cắn rồi liếm vành tai.

Tiếp đó cứ thẳng một đường rơi vào hang động nhỏ.

Cơ thể Vân Nhật Sam cong lên. Trên tấm lưng mịn cũng bắt đầu dần hiện lấm tấm vài giọt mồ hôi.

Trời thì lạnh, điều hoà căn phòng cũng là số thấp nhất điều chỉnh khá lạnh. Chỉ là, bầu không khí giữa cả hai dần trở nên nóng đến kì lạ.

Khi mà xung quanh dần dà chỉ còn vang lấy thanh âm khiến người nghe đỏ mặt, cả giường lẫn tấm chăn đắp trên cả hai cũng nhịp nhàng di chuyển theo từng đợt.

Thời gian trôi mỗi lúc một lâu.



Trời vừa hửng sáng, Nguỵ Kính Dụ đã tỉnh dậy. Bên cạnh ôm lấy cơ thể mềm mại, khiến hắn chỉ muốn vùi vào. Ngắm nhìn gương mặt say giấc yên tĩnh, khó tránh việc để bản thân không khỏi động lòng.

Đêm qua chính bản thân hắn đã bảo “Một chiêu không thể dùng lại hai lần…”

“Nhưng mà với em thì miễn cưỡng.”

Người đàn ông thì thầm, khẽ hôn nhẹ lên bả vai. Nơi đó giờ đây đã đầy vết đỏ hiện rõ sau cuộc tấn công mãnh liệt đêm qua.
Chương trước Chương tiếp