Mê Đắm Chí Mạng
Chương 37: Nguỵ gia mất con dâu
Nguỵ Kính Dụ nhìn ra sự thắc mắc trên gương mặt của mẹ mình. Còn Nguỵ Quân Liễm bên cạnh cũng lờ mờ đoán được có thứ gì áp chế cái tính kiêu ngạo này.
Cả hai thắc mắc, nhưng Nguỵ Kính Dụ vẫn không hề giải thích. Chỉ tóm gọn mọi chuyện qua một tệp tài liệu.
Chính xác là Nguỵ gia đã mất con dâu.
Xong xuôi người đàn ông liền trở về, trời cũng khuya. Nguỵ Kính Dụ có chút lo nghĩ nữ nhân kia đã dùng bữa chưa. Mấy ngày gần đâu mọi thứ đều trôi qua rất yên ổn. Bất giác khiến sự tập trung của hắn cũng đều dồn vào Vân Nhật Sam.
Mặc dù hai người di chuyển đến tập đoàn vào thời điểm khác nhau. Cũng không hề gặp mặt tại nơi làm việc rộng lớn. Nhưng mọi động thái của cô Nguỵ Kính Dụ đều rõ trong lòng bàn tay.
Lúc trở về, người hầu báo cáo rằng Vân Nhật Sam chưa dùng bữa. Nghe vậy hắn lập tức trở ngược lên phòng.
Vân Nhật Sam không ngủ, mà lại đang miệt mài làm việc chỉnh sửa phần mô phỏng từ người giao trước. Hạn 12 giờ đêm nay phải kết thúc. Khi này thời điểm đã vào 11:15 phút.
“Trở xuống ăn cơm đi rồi tiếp tục.”
Nguỵ Kính Dụ chậm rãi di chuyển lại gần, nhìn vào những bản thiết kế 3D ở các góc độ khác nhau. Vừa nhìn đã phát hiện ra lỗi. Chỉ có điều nó ở vị trí khá khó để nhìn, nếu thật sự chủ quan thì chắc chắn còn tốn thời gian nhiều để tìm kiếm.
Cô gái nhỏ vẫn miệt mài xoay tìm kiếm lỗi chỉ để tháo gỡ. Gương mặt không đoái hoài lời đề nghị, một bộ dáng chuyên tâm.
Người đàn ông bị ngó lơ, trực tiếp đóng màn hình máy, cất giọng ra lệnh lần nữa.
“Tôi nói em không nghe sao?”
Vân Nhật Sam nhíu mày, muốn mở lên.
“12 giờ là hạn, ngài Nguỵ đừng gây rối.”
Nguỵ Kính Dụ cau mày, gương mặt dần u ám hẳn. Cô vậy mà coi hắn thành người phá rối.
Nhận thấy sự tập trung cao độ, Nguỵ Kính Dụ cũng buông lỏng màn hình. Nhưng thay vào đó đổi vật nắm, trực tiếp siết chặt cằm để Vân Nhật Sam đối diện với cái nhìn của hắn.
Kế đó liền cúi xuống hôn nhẹ lên đôi môi nhỏ, lần nữa kiên trì yêu cầu.
“Nên nhớ, tôi mới là ông chủ.”
Vân Nhật Sam bị hôn, thoáng chốc cứng đờ. Lại nghe thêm câu hắn nói, quả thật Nguỵ Kính Dụ là ông chủ. Cô không thể cãi lời.
Xoay người rời khỏi phòng, Vân Nhật Sam trực tiếp xuống dưới sảnh dùng bữa. Khi này Nguỵ Kính Dụ mới hài lòng. Ánh mắt nhìn vào màn hình, trực tiếp tiếp tục giúp cô làm việc dang dở.
Đến khi Vân Nhật Sam trở lên, thứ đầu tiên cô để ý chính là công việc giao đến vẫn chưa thể hoàn thành. Vội vàng mở màn hình, vài giây sau đã ngạc nhiên khi nút thắt điểm được tháo gỡ.
Vừa nhìn, đã rõ là Nguỵ Kính Dụ giúp đỡ. Ngoài người đàn ông này ra, làm gì còn ai. Vân Nhật Sam tay gửi bản thảo, ánh mắt hướng đến phía phòng tắm đèn vẫn sáng, thoáng qua nghe tiếng nước chảy êm tai.
Không lâu sau thì Nguỵ Kính Dụ trở ra. Mái tóc ngắn vẫn ướt chảy giọt. Người đàn ông di chuyển đến cạnh giường, lại nghe giọng nói nhỏ từ bên cạnh.
“Cảm ơn anh.” Vân Nhật Sam nhàn nhạt nói, đầu hơi cúi xuống không dám đối diện với người trước mặt.
Ngụy Kính Dụ nhìn gương mặt nhỏ, liền trực tiếp đặt một chiếc khăn khô lên tay cô.
“Cảm ơn bằng hành động, lau tóc cho tôi.”
Vân Nhật Sam nhìn Nguỵ Kính Dụ, căng thẳng lại gần. Đặt tấm khăn lên mái tóc đang rũ nước. Chầm chậm lau.
Mấy ngày gần đây, Nguỵ Kính Dụ không gây khó dễ. Bất tri bất giác, mối quan hệ cả hai kéo dài đến nay đã gần hai tháng.
Người Vân gia khoảng thời gian này vẫn im lặng, hiển nhiên không dám đá động vì ít nhiều biết bên Vân Nhật Sam còn được Nguỵ Kính Dụ nâng đỡ.
Bàn tay lau mái tóc, thời điểm đã gần 12 giờ đêm. Mặc dù đang đứng từ đằng sau, nhưng Vân Nhật Sam vừa nhích một lúc. Nguỵ Kính Dụ đã kéo cô lại ngồi phía trước.
Động thái Vân Nhật Sam nhất thời căng thẳng. Nhưng vẫn chú tâm vào lau mái tóc. Nhưng được vài giây, Nguỵ Kính Dụ đã giật tấm khăn xuống. Để sự chú ý của cô dời lên hắn.
Vân Nhật Sam trông Nguỵ Kính Dụ như chuẩn bị có ý đồ bất chính. Trực tiếp muốn nằm xuống giường. Đẩy người đàn ông ra.
“Ngài Nguỵ, đêm khuya rồi, ngủ thôi.”
Nguỵ Kính Dụ trông bộ dáng đó. Không muốn đùa giỡn nữa. Trực tiếp nằm xuống bên cạnh, ôm chặt cơ thể nhỏ lại.
Thỉnh thoảng người đàn ông lại siết chặt, vùi đầu vào hõm cổ. Mà Vân Nhật Sam đối với tình huống này đã quá quen. Cũng dần mặc kệ.
Nhưng trong lòng nảy sinh không ít suy nghĩ. Nguỵ Kính Dụ nhiều tiền, cả vị thế lẫn tài năng. Xung quanh ắt hẳn không thiếu nữ nhân. Tại sao đối xử với Vân Nhật Sam lại có động thái như thế.
Từ khoảnh khắc Nguỵ Kính Dụ phát hiện cô không phải Vân Nhật Hạ. Còn trực tiếp làm những chuyện vô bổ như ra tay giúp đỡ. Khiến Vân Nhật Sam không khỏi khỏi thắc mắc về cách hành xử này.
Nguỵ Kính Dụ, rốt cuộc thứ người đàn ông này muốn là gì?
Cả hai thắc mắc, nhưng Nguỵ Kính Dụ vẫn không hề giải thích. Chỉ tóm gọn mọi chuyện qua một tệp tài liệu.
Chính xác là Nguỵ gia đã mất con dâu.
Xong xuôi người đàn ông liền trở về, trời cũng khuya. Nguỵ Kính Dụ có chút lo nghĩ nữ nhân kia đã dùng bữa chưa. Mấy ngày gần đâu mọi thứ đều trôi qua rất yên ổn. Bất giác khiến sự tập trung của hắn cũng đều dồn vào Vân Nhật Sam.
Mặc dù hai người di chuyển đến tập đoàn vào thời điểm khác nhau. Cũng không hề gặp mặt tại nơi làm việc rộng lớn. Nhưng mọi động thái của cô Nguỵ Kính Dụ đều rõ trong lòng bàn tay.
Lúc trở về, người hầu báo cáo rằng Vân Nhật Sam chưa dùng bữa. Nghe vậy hắn lập tức trở ngược lên phòng.
Vân Nhật Sam không ngủ, mà lại đang miệt mài làm việc chỉnh sửa phần mô phỏng từ người giao trước. Hạn 12 giờ đêm nay phải kết thúc. Khi này thời điểm đã vào 11:15 phút.
“Trở xuống ăn cơm đi rồi tiếp tục.”
Nguỵ Kính Dụ chậm rãi di chuyển lại gần, nhìn vào những bản thiết kế 3D ở các góc độ khác nhau. Vừa nhìn đã phát hiện ra lỗi. Chỉ có điều nó ở vị trí khá khó để nhìn, nếu thật sự chủ quan thì chắc chắn còn tốn thời gian nhiều để tìm kiếm.
Cô gái nhỏ vẫn miệt mài xoay tìm kiếm lỗi chỉ để tháo gỡ. Gương mặt không đoái hoài lời đề nghị, một bộ dáng chuyên tâm.
Người đàn ông bị ngó lơ, trực tiếp đóng màn hình máy, cất giọng ra lệnh lần nữa.
“Tôi nói em không nghe sao?”
Vân Nhật Sam nhíu mày, muốn mở lên.
“12 giờ là hạn, ngài Nguỵ đừng gây rối.”
Nguỵ Kính Dụ cau mày, gương mặt dần u ám hẳn. Cô vậy mà coi hắn thành người phá rối.
Nhận thấy sự tập trung cao độ, Nguỵ Kính Dụ cũng buông lỏng màn hình. Nhưng thay vào đó đổi vật nắm, trực tiếp siết chặt cằm để Vân Nhật Sam đối diện với cái nhìn của hắn.
Kế đó liền cúi xuống hôn nhẹ lên đôi môi nhỏ, lần nữa kiên trì yêu cầu.
“Nên nhớ, tôi mới là ông chủ.”
Vân Nhật Sam bị hôn, thoáng chốc cứng đờ. Lại nghe thêm câu hắn nói, quả thật Nguỵ Kính Dụ là ông chủ. Cô không thể cãi lời.
Xoay người rời khỏi phòng, Vân Nhật Sam trực tiếp xuống dưới sảnh dùng bữa. Khi này Nguỵ Kính Dụ mới hài lòng. Ánh mắt nhìn vào màn hình, trực tiếp tiếp tục giúp cô làm việc dang dở.
Đến khi Vân Nhật Sam trở lên, thứ đầu tiên cô để ý chính là công việc giao đến vẫn chưa thể hoàn thành. Vội vàng mở màn hình, vài giây sau đã ngạc nhiên khi nút thắt điểm được tháo gỡ.
Vừa nhìn, đã rõ là Nguỵ Kính Dụ giúp đỡ. Ngoài người đàn ông này ra, làm gì còn ai. Vân Nhật Sam tay gửi bản thảo, ánh mắt hướng đến phía phòng tắm đèn vẫn sáng, thoáng qua nghe tiếng nước chảy êm tai.
Không lâu sau thì Nguỵ Kính Dụ trở ra. Mái tóc ngắn vẫn ướt chảy giọt. Người đàn ông di chuyển đến cạnh giường, lại nghe giọng nói nhỏ từ bên cạnh.
“Cảm ơn anh.” Vân Nhật Sam nhàn nhạt nói, đầu hơi cúi xuống không dám đối diện với người trước mặt.
Ngụy Kính Dụ nhìn gương mặt nhỏ, liền trực tiếp đặt một chiếc khăn khô lên tay cô.
“Cảm ơn bằng hành động, lau tóc cho tôi.”
Vân Nhật Sam nhìn Nguỵ Kính Dụ, căng thẳng lại gần. Đặt tấm khăn lên mái tóc đang rũ nước. Chầm chậm lau.
Mấy ngày gần đây, Nguỵ Kính Dụ không gây khó dễ. Bất tri bất giác, mối quan hệ cả hai kéo dài đến nay đã gần hai tháng.
Người Vân gia khoảng thời gian này vẫn im lặng, hiển nhiên không dám đá động vì ít nhiều biết bên Vân Nhật Sam còn được Nguỵ Kính Dụ nâng đỡ.
Bàn tay lau mái tóc, thời điểm đã gần 12 giờ đêm. Mặc dù đang đứng từ đằng sau, nhưng Vân Nhật Sam vừa nhích một lúc. Nguỵ Kính Dụ đã kéo cô lại ngồi phía trước.
Động thái Vân Nhật Sam nhất thời căng thẳng. Nhưng vẫn chú tâm vào lau mái tóc. Nhưng được vài giây, Nguỵ Kính Dụ đã giật tấm khăn xuống. Để sự chú ý của cô dời lên hắn.
Vân Nhật Sam trông Nguỵ Kính Dụ như chuẩn bị có ý đồ bất chính. Trực tiếp muốn nằm xuống giường. Đẩy người đàn ông ra.
“Ngài Nguỵ, đêm khuya rồi, ngủ thôi.”
Nguỵ Kính Dụ trông bộ dáng đó. Không muốn đùa giỡn nữa. Trực tiếp nằm xuống bên cạnh, ôm chặt cơ thể nhỏ lại.
Thỉnh thoảng người đàn ông lại siết chặt, vùi đầu vào hõm cổ. Mà Vân Nhật Sam đối với tình huống này đã quá quen. Cũng dần mặc kệ.
Nhưng trong lòng nảy sinh không ít suy nghĩ. Nguỵ Kính Dụ nhiều tiền, cả vị thế lẫn tài năng. Xung quanh ắt hẳn không thiếu nữ nhân. Tại sao đối xử với Vân Nhật Sam lại có động thái như thế.
Từ khoảnh khắc Nguỵ Kính Dụ phát hiện cô không phải Vân Nhật Hạ. Còn trực tiếp làm những chuyện vô bổ như ra tay giúp đỡ. Khiến Vân Nhật Sam không khỏi khỏi thắc mắc về cách hành xử này.
Nguỵ Kính Dụ, rốt cuộc thứ người đàn ông này muốn là gì?
Bạn đang đọc truyện tại DocTruyenChuz.com
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương