Mê Đắm Chí Mạng
Chương 46: Không ai đủ tư cách phán xét em
Hôm sau khi tỉnh lại, Vân Nhật Sam đã trông thấy Nguỵ Kính Dụ cầm lấy điện thoại mình. Trong lúc đang thắc mắc, người đàn ông đã trực tiếp đưa đến trước mặt của cô.
“Số điện thoại của tôi được lưu trong đây. Nhớ cho kĩ, bất cứ lúc nào cần cũng có thể gọi.”
Nguỵ Kính Dụ kiểm tra điện thoại Vân Nhật Sam. Vậy mà không có lưu bất kì số điện thoại của ai ngoài hắn. Điều đó càng khiến người đàn ông yên tâm hơn hẳn. Qua đó, hắn lại trực tiếp cài đặt định vị trong chính điện thoại cô.
Trước đó quản gia đã yêu cầu Vân Nhật Sam lưu lại số của Nguỵ Kính Dụ. Nhưng Vân Nhật Sam không ngó ngàng quá nhiều. Giờ trông Nguỵ Kính Dụ làm thế, cô cũng không biết nên trả lời như thế nào.
Thực chất Vân Nhật Sam cũng chẳng nghĩ lý do để tìm đến Nguỵ Kính Dụ. Huống hồ chi cứ đến tối cô với hắn cũng sẽ gặp mặt.
Ngày hôm đó, kết thúc công việc trở về. Vậy mà chiếc xe thay vì trở về biệt thự, lại chuyển hướng lái. Trong lúc còn đang ngạc nhiên, chiếc xe đã đi vào điểm trung tâm thành phố. Dừng tại một khu thời trang thương mại sầm uất.
Vừa tới nơi, đã có hẳn một dàn vệ sĩ đứng chắn lối mời cô đi. Trong lúc Vân Nhật Sam chưa biết chuyện gì, Trạch Vũ đứng từ xa đã xuất hiện.
“Mời cô Vân đi theo tôi.”
Vân Nhật Sam nghi hoặc đi theo vào trong, lại dừng ngay trước một căn phòng rộng lớn. Ngay khi đẩy cửa bước vào đã thoáng choáng ngợp vì phục trang bên trong.
Khắp nơi đều treo đầy váy dự tiệc, các nhãn hiệu thiết kế thời trang có tiếng.
Một người phụ nữ bước ra, cẩn trọng nhìn Vân Nhật Sam âm thầm đánh giá từ trên xuống dưới. Sau liền cẩn thận lựa ra một chiếc váy đưa đến. Phục trang thiết kế ngang vai, hở cả mảng lưng trần. Chân váy xoè phù hợp vóc dáng.
Gương mặt Vân Nhật Sam vốn có nét sẵn. Chỉ qua vài đường phác hoạ, gương mặt liền trở nên sắc sảo, phù hợp với cấu trúc chiếc váy.
Ngay khi trang điểm xong xuôi, Vân Nhật Sam mới phải mặc chiếc váy vào. Mặc dù thắc mắc, nhưng bản thân lại không dám lên tiếng.
Vân Nhật Sam cẩn thận bước vào phòng thay đồ riêng biệt kéo rèm lại. Trong lúc đã chuẩn bị thay xong, kéo chiếc khoá váy lên thì nhất thời gặp trục trặc vì không thuận thế.
Cô đưa bàn tay mò từ đằng sau, lại phát hiện không thể kéo. Trong lúc còn đang thất thần thì cửa phòng ngay lập tức đã bị đẩy ra khiến Vân Nhật Sam giật nảy mình.
Vừa bước vào, bàn tay săn chắc đã thuận thế đặt ngang điểm eo nhỏ, mùi hương nam trầm nam tính quen thuộc thoảng qua.
Không cần xoay đầu Vân Nhật Sam cũng đoán được là ai.
Ngụy Kính Dụ nhìn mảng lưng trần, các vết sẹo sau thời gian dài bôi thuốc đã phai đi, chỉ thoảng qua đốm trắng. Ánh mắt dừng xuống bàn tay nhỏ đặt ngay điểm khoá từ đằng sau mà không thể kéo được.
Người đàn ông đặt tay lên khoá cửa trực tiếp khoá lại, khoé môi nhếch cao, nhìn biểu cảm vì lúng túng mà hoảng sợ.
Vân Nhật Sam cảm nhận bàn tay Nguỵ Kính Dụ đặt ngay khoá kéo, vội vàng lên tiếng. Một tay giữ chặt phần váy đằng trước, lại tránh việc nó rớt xuống để lộ cơ thể.
“Giúp tôi.” Vân Nhật Sam cất giọng, vì bối rối nên giọng pha chút bất lực.
Người đàn ông hướng mình lên phía trước, dựa đầu lên bả vai, tham lam dựa vào cơ thể mềm mại. Ánh mắt lại dừng trên đôi môi ánh vết son đỏ mọng.
Nguỵ Kính Dụ nghiêng đầu, thuận thế đưa tay xoay người Vân Nhật Sam dựa ra thành tường phía sau, trực tiếp kìm hãm cô trong góc.
Mà Vân Nhật Sam lúc này, vẫn một tay kiên trì giữ chặt váy phía trước. Trong lúc còn thất thần thì đã cảm nhận đôi môi mỏng của người phía trước đặt lên môi mình.
Nguỵ Kính Dụ hôn, mơ hồ như muốn cắn lấy đôi môi nhỏ. Sau vài phút cuối cùng cũng buông ra, gương mặt Vân Nhật Sam liền trở nên ửng đỏ đến lạ.
Bàn tay người đàn ông đưa ra đằng sau lưng, trực tiếp dễ dàng kéo khoá váy của Vân Nhật Sam lên. Xong xuôi liền rời khỏi phòng mà không để cô kịp thích nghi.
Vân Nhật Sam ngạc nhiên, đưa tay sờ ra phía sau váy, lúc này đã được kéo lên. Cô không bước ra ngoài vội, để bản thân chút tỉnh táo đứng vững lại. Sau vài phút mới có can đảm rời ra sau.
Vài người trong phòng ngước nhìn Nguỵ Kính Dụ bước ra, không lâu sau liền trông thấy Vân Nhật Sam theo đó rời khỏi. Không ai dám phán đoán gì nhiều, tất cả đều im lặng.
Chỉ có đều, vệt son trên môi Vân Nhật Sam đã nhạt bớt, còn trên môi Nguỵ Kính Dụ lại xuất hiện vệt đỏ nhạt.
…
Ngay khi người thiết kế chỉnh trang cho Vân Nhật Sam xong xuôi lần cuối. Trạch Vũ liền dẫn cô ra xe. Khi này Nguỵ Kính Dụ đã ngồi sẵn ở phía trong đợi cô.
Vân Nhật Sam nhìn phong cách ăn mặc của bản thân, lại ngước nhìn qua Nguỵ Kính Dụ. Dù không thể đoán chính xác, nhưng ít nhiều có lẽ hôm nay cô sẽ chính là bạn tiệc của hắn.
Bất quá, Vân Nhật Sam lần nữa lên tiếng.
“Danh tiếng tôi tệ, anh dẫn tôi đi cùng không sợ mọi người chê cười sao?”
Nguỵ Kính Dụ khẽ ngước nhìn gương mặt nhỏ một cách chăm chú, rất lâu sau mới nhàn nhạt lên tiếng.
“Sẽ không có ai đủ tư cách để phán xét người đi cùng tôi.”
“Số điện thoại của tôi được lưu trong đây. Nhớ cho kĩ, bất cứ lúc nào cần cũng có thể gọi.”
Nguỵ Kính Dụ kiểm tra điện thoại Vân Nhật Sam. Vậy mà không có lưu bất kì số điện thoại của ai ngoài hắn. Điều đó càng khiến người đàn ông yên tâm hơn hẳn. Qua đó, hắn lại trực tiếp cài đặt định vị trong chính điện thoại cô.
Trước đó quản gia đã yêu cầu Vân Nhật Sam lưu lại số của Nguỵ Kính Dụ. Nhưng Vân Nhật Sam không ngó ngàng quá nhiều. Giờ trông Nguỵ Kính Dụ làm thế, cô cũng không biết nên trả lời như thế nào.
Thực chất Vân Nhật Sam cũng chẳng nghĩ lý do để tìm đến Nguỵ Kính Dụ. Huống hồ chi cứ đến tối cô với hắn cũng sẽ gặp mặt.
Ngày hôm đó, kết thúc công việc trở về. Vậy mà chiếc xe thay vì trở về biệt thự, lại chuyển hướng lái. Trong lúc còn đang ngạc nhiên, chiếc xe đã đi vào điểm trung tâm thành phố. Dừng tại một khu thời trang thương mại sầm uất.
Vừa tới nơi, đã có hẳn một dàn vệ sĩ đứng chắn lối mời cô đi. Trong lúc Vân Nhật Sam chưa biết chuyện gì, Trạch Vũ đứng từ xa đã xuất hiện.
“Mời cô Vân đi theo tôi.”
Vân Nhật Sam nghi hoặc đi theo vào trong, lại dừng ngay trước một căn phòng rộng lớn. Ngay khi đẩy cửa bước vào đã thoáng choáng ngợp vì phục trang bên trong.
Khắp nơi đều treo đầy váy dự tiệc, các nhãn hiệu thiết kế thời trang có tiếng.
Một người phụ nữ bước ra, cẩn trọng nhìn Vân Nhật Sam âm thầm đánh giá từ trên xuống dưới. Sau liền cẩn thận lựa ra một chiếc váy đưa đến. Phục trang thiết kế ngang vai, hở cả mảng lưng trần. Chân váy xoè phù hợp vóc dáng.
Gương mặt Vân Nhật Sam vốn có nét sẵn. Chỉ qua vài đường phác hoạ, gương mặt liền trở nên sắc sảo, phù hợp với cấu trúc chiếc váy.
Ngay khi trang điểm xong xuôi, Vân Nhật Sam mới phải mặc chiếc váy vào. Mặc dù thắc mắc, nhưng bản thân lại không dám lên tiếng.
Vân Nhật Sam cẩn thận bước vào phòng thay đồ riêng biệt kéo rèm lại. Trong lúc đã chuẩn bị thay xong, kéo chiếc khoá váy lên thì nhất thời gặp trục trặc vì không thuận thế.
Cô đưa bàn tay mò từ đằng sau, lại phát hiện không thể kéo. Trong lúc còn đang thất thần thì cửa phòng ngay lập tức đã bị đẩy ra khiến Vân Nhật Sam giật nảy mình.
Vừa bước vào, bàn tay săn chắc đã thuận thế đặt ngang điểm eo nhỏ, mùi hương nam trầm nam tính quen thuộc thoảng qua.
Không cần xoay đầu Vân Nhật Sam cũng đoán được là ai.
Ngụy Kính Dụ nhìn mảng lưng trần, các vết sẹo sau thời gian dài bôi thuốc đã phai đi, chỉ thoảng qua đốm trắng. Ánh mắt dừng xuống bàn tay nhỏ đặt ngay điểm khoá từ đằng sau mà không thể kéo được.
Người đàn ông đặt tay lên khoá cửa trực tiếp khoá lại, khoé môi nhếch cao, nhìn biểu cảm vì lúng túng mà hoảng sợ.
Vân Nhật Sam cảm nhận bàn tay Nguỵ Kính Dụ đặt ngay khoá kéo, vội vàng lên tiếng. Một tay giữ chặt phần váy đằng trước, lại tránh việc nó rớt xuống để lộ cơ thể.
“Giúp tôi.” Vân Nhật Sam cất giọng, vì bối rối nên giọng pha chút bất lực.
Người đàn ông hướng mình lên phía trước, dựa đầu lên bả vai, tham lam dựa vào cơ thể mềm mại. Ánh mắt lại dừng trên đôi môi ánh vết son đỏ mọng.
Nguỵ Kính Dụ nghiêng đầu, thuận thế đưa tay xoay người Vân Nhật Sam dựa ra thành tường phía sau, trực tiếp kìm hãm cô trong góc.
Mà Vân Nhật Sam lúc này, vẫn một tay kiên trì giữ chặt váy phía trước. Trong lúc còn thất thần thì đã cảm nhận đôi môi mỏng của người phía trước đặt lên môi mình.
Nguỵ Kính Dụ hôn, mơ hồ như muốn cắn lấy đôi môi nhỏ. Sau vài phút cuối cùng cũng buông ra, gương mặt Vân Nhật Sam liền trở nên ửng đỏ đến lạ.
Bàn tay người đàn ông đưa ra đằng sau lưng, trực tiếp dễ dàng kéo khoá váy của Vân Nhật Sam lên. Xong xuôi liền rời khỏi phòng mà không để cô kịp thích nghi.
Vân Nhật Sam ngạc nhiên, đưa tay sờ ra phía sau váy, lúc này đã được kéo lên. Cô không bước ra ngoài vội, để bản thân chút tỉnh táo đứng vững lại. Sau vài phút mới có can đảm rời ra sau.
Vài người trong phòng ngước nhìn Nguỵ Kính Dụ bước ra, không lâu sau liền trông thấy Vân Nhật Sam theo đó rời khỏi. Không ai dám phán đoán gì nhiều, tất cả đều im lặng.
Chỉ có đều, vệt son trên môi Vân Nhật Sam đã nhạt bớt, còn trên môi Nguỵ Kính Dụ lại xuất hiện vệt đỏ nhạt.
…
Ngay khi người thiết kế chỉnh trang cho Vân Nhật Sam xong xuôi lần cuối. Trạch Vũ liền dẫn cô ra xe. Khi này Nguỵ Kính Dụ đã ngồi sẵn ở phía trong đợi cô.
Vân Nhật Sam nhìn phong cách ăn mặc của bản thân, lại ngước nhìn qua Nguỵ Kính Dụ. Dù không thể đoán chính xác, nhưng ít nhiều có lẽ hôm nay cô sẽ chính là bạn tiệc của hắn.
Bất quá, Vân Nhật Sam lần nữa lên tiếng.
“Danh tiếng tôi tệ, anh dẫn tôi đi cùng không sợ mọi người chê cười sao?”
Nguỵ Kính Dụ khẽ ngước nhìn gương mặt nhỏ một cách chăm chú, rất lâu sau mới nhàn nhạt lên tiếng.
“Sẽ không có ai đủ tư cách để phán xét người đi cùng tôi.”
Bạn đang đọc truyện tại DocTruyenChuz.com
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương