Mê Đắm Chí Mạng

Chương 57: Nghiệp phải gánh



Với sự việc xảy ra ở buổi tiệc. Trực Kiên sau khi bị người của Nguỵ Kính Dụ đánh một trận. Cậu ta lập tức kiếm đến cha mẹ muốn mượn tay để dạy dỗ lại.

Nhưng tập đoàn Trực gia khi này gặp trục trặc không hề nhỏ. Cổ phiếu liên tục rớt giá, hơn thế lượng lớn công ty con đều bị tập đoàn lớn thu mua về.

Bán ra thì không lời, mà không bán thì không thể gỡ vốn. Ông Trực khoảng thời gian khủng hoảng. Còn cho rằng bản thân làm phật ý người nào. Kết quả khi nghe Trực Kiên nhắc đến chữ Nguỵ lập tức trở nên tức giận.

Gia sản ông ta gầy dựng, lại vì một thằng tiểu tử nuôi dạy không ra gì làm cho sụp đổ. Còn đụng vào người không nên đụng nữa.

Sự việc tới tận đây, Trực Kiên mới ý thức được người bản thân hôm ấy động vào không phải người dễ chọc. Mà sự việc hôm đó, hoàn toàn do bị Vân Nhật Hạ dẫn dắt.

“Con khốn Vân Nhật Hạ.”

Trực Kiên rủa thầm, việc bản thân bị chơi xỏ lại không biết. Khiến cậu ta càng điên tiết hơn.

Kết quả, vì trả thù Vân Nhật Hạ. Trực Kiên khoảng thời gian đó liền tung không ít các clip nhạy cảm của chính cậu ta với Vân Nhật Hạ. Nhưng căn bản đều không quay mặt của cậu ta mà chỉ có cơ thể Vân Nhật Hạ.

Tin tức rầm rộ trên báo, mọi người còn cho rằng có sự nhầm lẫn giữa Vân Nhật Sam lẫn Vân Nhật Hạ. Nhưng sự thật lại không phải khi người đăng khẳng định đó mới thật sự là Vân Nhật Hạ.

Trực Kiên làm gì có lá gan mà đụng vào cái tên Vân Nhật Sam nữa chứ.

Vân gia cũng vì thế đang yên ổn, lần nữa trong trạng thái tụt dốc.

Chỉ vỏn vẹn trong một tháng, sự việc diễn ra căn bản đều đi theo đúng hướng Nguỵ Kính Dụ. Đều nằm trong suy tính.

Vân Nhật Hạ sau khi rộ tin, bạn bè lập tức tẩy chay cô ta không ít. Huống hồ tính cách Vân Nhật Hạ từ đầu đã vậy, cho dù có như nào bản tính cũng chẳng hề thay đổi.

Khuya hôm đó, Vân Chi Thành điên tiết tìm đến Vân Nhật Hạ. Lần nữa lôi cô ta ra dạy dỗ.

Giờ Vân Nhật Sam được sự bảo bọc của Nguỵ Kính Dụ, ông ta không có lá gan mà dây vào. Còn sự việc của Vân Nhật Hạ, rõ ràng đã lấy Vân Nhật Sam che đi yên ổn. Kết quả vậy mà nay Vân Nhật Hạ tự mình hại mình để mọi chuyện diễn ra tệ như này.

Vân Chi Thành thật sự không còn mặt mũi nữa.

Trước khu vực phòng khách của Vân gia. Vân Chi Thành ngồi nhấp chén trà. Nhìn Vân Nhật Hạ đang quỳ khóc lóc van xin. Nhưng cứ mỗi lần xem những việc Vân Nhật Hạ gây nên đến tận bây giờ, thật sự không thể nguôi cơn giận.

Chén trà trên tay nhấp được nửa, trực tiếp ném thẳng vào người Vân Nhật Hạ. Nước trà mới pha còn nóng, khiến Vân Nhật Hạ không khỏi hoảng sợ mà che chắn.

Diễm Nhu ngồi bên cạnh chỉ biết bất lực bảo Vân Chi Thành tha cho Vân Nhật Hạ.

Vẫn như cũ, lần nữa Vân Chi Thành sai người mang roi đến. Nhưng lần này chỉ khác một chỗ là đánh lên người Vân Nhật Hạ.

Bản tính vẫn là bản tính, căn bản không thể thay đổi được. Có những thứ không thể che giấu. Cây kim trong bọc lâu ngày cũng phải lòi ra.

Từng đợt roi đánh lên người Vân Nhật Hạ, khiến cô ta kêu gào thảm thiết. Những người hầu nhìn chỉ thầm lắc đầu, hình ảnh căn bản đã quá quen mắt.

Diễm Nhu lẫn Vân Chi Thành đối với việc nuôi dạy Vân Nhật Hạ, đều chỉ vung tiền, dùng sự giàu có để dạy Vân Nhật Hạ cách sống của một kẻ giàu chứ không hề dạy cách sống sao cho đúng với một con người.

Bản tính Vân Nhật Hạ bây giờ, căn bản cũng chỉ là do thừa hưởng từ chính dòng máu người nơi Vân gia.

Vân Nhật Hạ bị đánh đến đau đớn, cơ thể không khỏi co ro lại hòng giảm được sự va chạm mạnh lên người.

Máu vươn lên roi da, thấm vào vạt áo. Trong mắt Vân Chi Thành chỉ thấy rõ sự phẫn nộ đến đỉnh điểm. Không hề quan tâm đến việc Vân Nhật Hạ có bị làm sao hay không, cũng không nghĩ đến việc người ông ta đang đánh lên lại chính là con của mình, ông ta chỉ cần làm việc đó là trút cơn tức giận.

Gục xuống sàn nhà, trước mắt Vân Nhật Hạ một mảng đỏ. Miệng liên tục van cầu xin tha thứ đến nhói lòng.

“Tha con, con biết lỗi rồi…”

Diễm Nhu trông con gái van xin, muốn chạy lại ngăn. Kết quả Vân Chi Thành hất tay khiến bà ta loạng choạng ra phía sau mà ngã xuống.

“Không phải việc của bà, bà còn đụng đến tôi thì đừng trách sao tôi đánh luôn cả bà. Sản nghiệp người nhà họ Vân, vậy mà chỉ vì con ranh này hư nết mà thành ra như vậy.”

Vừa nói, vừa gằn từng chữ một.

Thật sự không khác gì con thú.

Vân Nhật Hạ nằm dưới nền máu, tay sớm đã siết thành đấm. Những thứ này, đều do Vân Nhật Sam làm ra.

Nếu Vân Nhật Sam rời đi mà không hiện diện tại nơi Hà thành. Mọi thứ nào xảy ra như vậy.

Vì cái gì Vân Nhật Sam dễ dàng đạt được mọi thứ, cả người đàn ông như Nguỵ Kính Dụ. Vốn ban đầu là thuộc về cô ta.

Đều do sự hiện diện của Vân Nhật Sam.
Chương trước Chương tiếp